Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 174
Giang Nghị đứng lên, muốn nói cái gì đó, nhưng Lục Bạch đã tính tiền rời đi.
Giang Nghị có loại cảm giác, này có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hắn và Lục Bạch.
Hắn hoảng hốt đi theo phía sau Lục Bạch, nhìn Lục Bạch lên xe, sau đó rời xa thế giời của hắn.
Trong xe, hệ thống nhịn không được kinh ngạc nói "Giá trị hảo cảm của Giang Nghị lại tăng lên, thế nhưng đã 90 điểm!"
Lục Bạch thấp giọng đáp một câu "Yên tâm đi, mặt sau hắn trải qua càng thảm, liền sẽ càng yêu ta hơn. Chờ đến thời điểm gần chết, cũng sẽ đầy điểm."
Từ góc độ của Lục Bạch mà nói, thế giới này chính mình chợt vừa thấy là cục diện chết, kỳ thật muốn vượt qua lại đơn giản hơn nhiều so với mấy thế giới trước.
Bởi vì ảo giác của cậu, không phải là ảo giác thật, mà là Hạ Cẩm Thiên.
Có người chân chính tồn tại, cậu sẽ chân tình thật cảm yêu chính mình, Lục Bạch liền vĩnh viễn sẽ không lạc ở trong ảo tưởng. Điều này cũng giảm bớt thời gian không thanh tỉnh của Lục Bạch. Thậm chí làm cậu ở phương diện bệnh tật về tinh thần của chính mình cũng không còn sợ hãi nữa.
Mà sự nâng đỡ của một nhà Minh Dụ đối với mình cũng là thật lòng thật dạ. Hơn nữa cậu bắt đầu dao sắc chặt đay rối*, rời khỏi Giang Nghị, cũng đánh cho Giang Nghị một đòn trở tay không kịp.
(*)Đao sắc chặt đay rối: Nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.
Nếu không, một khi chờ đến vài năm sau, công ty của Giang Nghị chuyển hình thành công, Lục Bạch chính là muốn phản kháng cũng phải trả giá đại giới không nhỏ.
"Cái này gọi là người tính không bằng trời tính đi!" Lục Bạch nhịn không được cảm thán một câu.
Hệ thống không hiểu "Có ý tứ gì?"
"Ta suy nghĩ thế giới tiếp theo. Ta đoán Chủ Thần sẽ chỉ biết đề cao trình độ nguy hiểm của thế giới, hẳn sẽ không động tay động chân gì với ta nữa."
"???" Hệ thống không rõ vì cái gì Lục Bạch lại nói như vậy.
"Bởi vì thế giới này hắn tự cho là thông minh, ngược lại làm ta thông qua quá mức dễ dàng." Lục Bạch dựa vào ghế xe, nằm lấy tay của Hạ Cẩm Thiên ở bên cạnh.
"Hắn không muốn để ta trở lại thế giới hiện thực, cho nên tính toàn đánh sập ta từ mặt tinh thần, hoặc là lợi dụng một nhà Minh Dụ còn có phía sau cho ta gặp được người nơi chốn cho ta ôn nhu, sau đó lưu luyến với thế giới này, cuối cùng ở lại."
"Hơn nữa, bởi vì ta có được Minh gia làm chỗ dựa, cho nên học trưởng lần này kỳ thật không có cơ hội xuất hiện. Dù sao đối với ta mà nói, hoàn cảnh này tương đối công bằng."
"Chủ Thần cho rằng tuyệt không có sai lầm, mặc dù không thể lợi dụng cơ hội này đem ta đánh sập, cũng có thể mai phục dấu vết thế giới tiếp theo cùng nhau nổ mạnh."
"Đáng tiếc, hắn mua dây buộc mình, ngược lại cho học trưởng cơ hội lợi dụng sơ hở. Anh ấy lần này, không trở thành bàn tay vàng của ta, chỉ là biến thành ảo tưởng đơn thuần làm bạn với ta."
"Nhưng trên thực tế, chỉ cần hắn ở bên cạnh ngươi, chính là bàn tay vàng lớn nhất của ngươi." Hệ thống nhịn không được nói.
"Đúng vậy!" Lục Bạch thẳng thắn thừa nhận "Còn có ngươi."
"Cảm ơn ngươi, may mắn ngươi vẫn luôn ở đây." Thanh âm của Lục Bạch vô cùng ôn nhu.
Hệ thống gãi gãi mũi một cái, ôm lấy linh hồn của Lục Bạch cọ cọ "Ta cũng, ta cũng cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi để ta gặp được người tốt như ngươi."
Lục Bạch sửng sốt một chút, lại bị Hạ Cẩm Thiên dán ở bên tai nói một câu "Kỳ thật người anh biết ơn nhất chính là em."
"Cảm ơn em vẫn luôn không buông tay, để anh có cơ hội ôm em."
Lục Bạch nhắm mắt lại, cảm thấy chỗ sâu trong trái tim phảng phất như có một cỗ nhiệt nóng trào ra, ấm áp bao quanh toàn thân. Cậu rất muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy loại thời điểm này cái gì cũng đều không cần phải nói.
Bởi vì, cho dù là hệ thống, hay là học trưởng, bọn họ đều đủ hiểu biết cậu, biết điều cậu muốn nói rốt cuộc là cái gì.
Lục Bạch đột nhiên cũng cảm kích quá khứ của chính mình, bởi vì không có từ bỏ, cuối cùng mới được tắm dưới ánh mặt trời.
Cuộc hôn nhân lúc trước giữa Lục Bạch và Giang Nghị là gièm pha trong hào môn, lâu lâu liền sống lại ở trong buổi trà chiều của mọi người. Mà cái ngày Lục Bạch và Giang Nghị thật sự ly hôn, ngược lại an tĩnh muốn chết. Trừ bỏ những người trong giới thương nghiệp tin tức sinh động biết, còn lại ngay cả một chút gợn sóng cũng đều không có.
Nhưng dù vậy, cuộc sống của Giang Nghị cũng vẫn trôi qua càng kém như cũ.
Cuối cùng Giang Nghị vẫn đi lên con đường trong quá khứ.
Lúc trước thời điểm Giang Nghị làm giàu, vì muốn nhanh chóng góp vốn, đã từng dưỡng một đội tàu buôn lậu. Cái này vốn dĩ là phạm pháp, cho nên Giang Nghị làm hai lần liền thu tay lại không làm nữa.
Sau này cũng chỉ có vài lần dùng, kỳ thật là vì lau sạch dấu vết xuất ngoại của Lục Bạch, đưa Lục Bạch ra cửa.
Nhưng mà hiện tại, hắn cũng đành phải vậy, tình huống của công ty ngày càng sa sút, Lục Bạch sau khi ly hôn mang đi phần tài sản thuộc về mình. Khiến cho Giang Nghị không thể không bán nhà bán xe bán đi những phần đầu tư tiền lời riêng có trong tay, tới bổ sung vào lỗ hổng của Lục Bạch.
Mà chỗ hổng trong công ty lại bổ khuyết không được.
Cho nên cuối cùng, Giang Nghị vẫn là lựa chọn bí quá hóa liều.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, từ sau thời điểm cha của Minh Dụ tra được Lục Bạch không có ghi chép xuất cảnh, cũng đã theo dõi hắn.
Mà bên phía Vu Chúc vẫn luôn chậm chạp không phán, cũng không phải bởi vì lấy không được chứng cứ chân thật. Mà là Vu Chúc chịu không được, thẩm tra ra được chi tiết án kiện quá nhiều, đã đem án tử của Giang Nghị và Vu Chúc trở thành vụ án phải điều tra đặc biệt cẩn thận.
Nếu không những đối tượng hợp tác và bằng hữu trước đây của Giang Nghị cũng sẽ không dần dần rời xa hắn.
Hệ thống không hiểu "Giang Nghị nhiều bạn bè như vậy, chẳng lẽ không có bạn bè thật sự sao? Chuyện này không có khả năng đi!"
Trong tay Lục Bạch còn có công việc, tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lại cho nó một câu "Có thì khẳng định là có. Nhưng mà ngươi nghĩ xem, hắn chính là biết thôi miên. Ta cùng Vu Chúc đều là vật hi sinh trong tay hắn. Ngươi nói trong đầu mấy người bạn bè thật sự của hắn sẽ nghĩ cái gì?"
"Sợ hãi chính mình không phải thật sự quan hệ tốt với Giang Nghị, mà là bị Giang Nghị thôi miên sao?"
"Đúng!"
"Phốc ha ha ha ha ha! Cái tên ngu ngốc này là thật sự tự ăn quả báo!" Hệ thống cười không kiềm chế được.
Lục Bạch cũng không đánh gãy lời nó, tiểu hệ thống nhà mình lo lắng hãi hùng hơn nửa năm, hiện tại có thể cười thống khoái như vậy cũng là chuyện tốt.
Hạ Cẩm Thiên từ phía sau ôm lấy Lục Bạch, nhẹ giọng trêu cậu "Đúng là đứa con ngốc mà!"
Hệ thống cười một nửa lại đột nhiên hoàn hồn, cái, cái gì mà đứa con ngốc? Không phải chính mình mới là ông cha già ngậm đắng nuốt cay của Lục Bạch sao?
Nhưng mà mặc kệ là Lục Bạch hay là Hạ Cẩm Thiên cũng đều không tính toán trả lời vấn đề của đứa nhỏ ngốc này.
Cứ như vậy, lại qua nửa tháng, Giang Nghị bởi vì buôn lậu mà sa lưới.
Mà án tử Lê thiếu năm đó bị hại cũng cùng nhau bùng nổ.
Lần này, Giang Nghị cùng mối tình đầu tốt đẹp Vu Chúc lại một lần nữa nhảy lên hot search. Chỉ là lần này lên, lại bị đại chúng nhục mạ hoàn toàn.
[ Trời ạ, này thật là rắn rết một ổ, thật là đáng sợ! Lê thiếu năm đó đối với Vu Chúc chính là thật lòng thật dạ, kết quả Vu Chúc mang nón xanh cho người ta cũng liền thôi đi, như thế nào còn có thể hại mất mạng người ta như vậy? ]
[ Cái tên Giang Nghị này cũng đáng sợ kém gì? Mấy người còn nhớ rõ Lục Bạch bị hắn hại thành cái bộ dạng gì không? ]
[ Việc buôn lậu này thật sự là tự tìm đường chết. Tôi đoán hắn ít nhất không phải mới làm một hai lần.]
[ Nói gì thì nói, loại rác rưởi như này nên trực tiếp tử hình. Trên người hắn không biết dính bao nhiêu mạng người rồi đâu! ]
Cùng lúc đó, chuyện lúc trước Lục Bạch trải qua lại bị nhắc lại.
Cái khác không nói, chỉ nói bạo lực mạng ngay lúc đó cũng đã đủ làm người khác thấy ghê người.
[ Lại nói tiếp, những người mắng Lục Bạch lúc ấy, nên đứng ra xin lỗi đi.]
[ Lục Bạch căn bản không cần đâu! ]
[ Có cần hay không là vấn đề của Lục Bạch, nhưng nói xin lỗi hay không, là vấn đề nhân cách làm người. Ngày đầu tiên làm người, cha mẹ mấy người không có dạy cho mấy người đạo lý biết sai có thể sửa sao? ]
[ Nếu mà đều biết sai có thể sửa, vậy liền sẽ không có loại khốn nạn như Giang Nghị này. Rất nhiều người, căn bản không xứng làm người.]
Phảng phất như khi xem bát quái vĩnh viễn luôn có hai loại người.
Lúc trước lời lẽ chính đáng công khai lên án Lục Bạch ngoại tình, hiện tại lại đồng dạng lời lẽ chính đáng công khai lên án sự khốn nạn của Giang Nghị, sự độc ác của Vu Chúc.
Hệ thống nhìn một vòng, chỉ cảm thấy buồn cười muốn chết.
Nhóm người này còn vịt chết vẫn cứng mỏ*, nói năm đó đều là nghi ngờ hợp lý.
(*) Vịt chết vẫn cứng mỏ: Mỏ vịt vốn dĩ rất cứng, cho dù chết thì vẫn cứ cứng như vậy. Sau này mọi người dùng "vịt chết cứng mỏ" để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai.
Nghi ngờ hợp lý? Mấy tấm ảnh có thể chứng minh cái gì? Trên ảnh chụp có phải Lục Bạch hay không đều không ai nói.
Còn có những người nói Lục Bạch bán thảm.
(*) Bán thảm: Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Lục Bạch từ trước đến nay thật đúng là không bán thảm, nếu thật sự bán thảm, Minh gia liền trực tiếp thả ra thông cáo, giấy trắng mực đen nói cho bọn họ biết, đối tượng mà các người bạo lực mạng lúc ấy còn đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, sống chết khó nói.
Nhưng mà Lục Bạch còn chưa có tắt thở, bọn họ đã ước gì đem quan tài của Lục Bạch đóng đinh, đem cậu chôn sống.
"Một đám rác rưởi." Hệ thống tức giận bất bình.
Lục Bạch nhẹ giọng an ủi nó "Yên tâm, thư của luật sư đã phát ra rồi. Lúc ấy không thông cáo, chỉ là không có thời gian. Hiện tại thời gian đầy đủ, chúng ta từng bước từng bước tìm trở về."
Lục Bạch từ trước đến nay đều không phải người khoan dung. Đã là sai chuyện, nhất định phải nhận được sự trừng phạt. Ngay cả chính cậu, cũng tuyệt đối không chấp nhận lời xin lỗi.
Cái gì mà tuổi còn nhỏ, chỉ là trên mạng thuận miệng nói một câu, cũng không có trở thành chuyện lớn gì, những cái lý do lấy cớ đó từ trước đến nay Lục Bạch đều không chấp nhận.
Bởi vì hiện tại cậu còn sống, cho nên những người này mới có thể lấy cớ mà nói. Một khi cậu đã chết, những người này ngay cả xin lỗi cũng đều không cần tìm.
Còn về những kẻ thích làm "thánh mẫu", Lục Bạch cũng không muốn phản ứng. Dao nhỏ không đâm ở trên người bọn họ, bọn họ như thế nào sẽ biết cái gì là đau chân chính?
Những kẻ đã từng thương tổn nguyên thân, Lục Bạch vĩnh viễn sẽ không thay nguyên thân tha thứ cho bọn họ.
Cho dù chỉ là một sai lầm nho nhỏ, Lục Bạch đều cho rằng bản thân mình không có tư cách.
Bởi vì, một khi cậu tha thứ, chính là phản bội lại những đau khổ mà nguyên thân đã phải chịu. Lục Bạch là chân chính từng nếm trải qua, cho nên cậu hiểu rõ, cái loại đau đớn muốn chết đi này, suốt cuộc đời cũng sẽ không thể chữa khỏi.
Cho nên, những người tạo thành miệng vết thương đó, cũng suốt cuộc đời không xứng được tha thứ.
Hai tháng sau, tòa án bắt đầu thẩm vấn Giang Nghị và Vu Chúc, Lục Bạch không có đi.
Giang Nghị cuối cùng vẫn là bị phán tử hình. Trước ngày hành hình, Giang Nghị thỉnh cầu muốn được gặp mặt Lục Bạch. Lục Bạch cự tuyệt.
Giang Nghị ôm hận mà chết, trong nháy mắt khi hắn nhắm mắt, Lục Bạch đã nhận được nhắc nhở của hệ thống "Giá trị hảo cảm của Giang Nghị, một trăm."
Lục Bạch hiểu rõ, con số một trăm này, có chứa sự tuyệt vọng cuối cùng khi cầu mà không được. Nhưng mà không quan trọng, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành.
Lục Bạch ở thế giới này cuối cùng chỉ dừng lại nhiều nhất bốn năm. Bốn năm sau, trạng thái tinh thần của Lục Bạch đã không xong tới cực điểm.
Ở một buổi sáng sớm, Lục Bạch mở mắt ra, thời điểm thấy bên mép giường của mình có hai Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch an tĩnh cười cười với hai người bọn họ, sau đó viết tốt di thư, lấy ra di chúc đã chuẩn bị từ sớm, đặt ở trên bàn. Sau đó làm bộ giống như không phát sinh chuyện gì, ăn qua cơm sáng, cáo biệt dì Thu.
Tiếp theo, cậu lái xe rời đi hướng tới căn nhà mà mình đã chuẩn bị từ sớm. Ở trên đường, Lục Bạch gửi đi đơn xin từ chức cho Lê lão gia, ý tứ đại khái là cảm tạ mấy năm nay đã chiếu cố.
Sau đó, cậu đỗ xe cẩn thận, một mình đi vào căn nhà. Cầm dao, Lục Bạch ngồi ở mép giường.
Trên dao truyền đến lực cản, Lục Bạch không quay đầu lại, biết đây là Hạ Cẩm Thiên đang ngăn cảm mình.
"Học trưởng, em không đau." Lục Bạch thấp giọng cười "Lòng em rất nhỏ, chỉ có một mình học trưởng là đủ rồi. Thêm một người nữa, đều là sự phản bội đối với học trưởng."
"Lục Bạch......."
"Học trưởng không muốn em sớm một chút về nhà, sau đó gần gũi thân mật với em sao?" Lục Bạch quay đầu lại nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp tất cả đều là thân mật cũng thâm tình "Em muốn trở về, muốn gần gũi với học trưởng, cũng muốn nhìn một chút bộ dạng chân chính của học trưởng."
".......Nói như vậy, quá phạm quy." Hạ Cẩm Thiên bất đắc dĩ.
Lục Bạch cọ cọ mặt của anh "Vậy học trưởng có động tâm hay không?"
Hạ Cẩm Thiên không trả lời, nhưng mà bàn tay nắm con dao cuối cùng vẫn là dần dần buông lỏng ra.
Trong tay Lục Bạch dùng sức, máu tươi bắn ra. Dựa vào trong lồng ngực Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch bởi vì mất máu quá nhiều, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, cậu nỉ non an ủi Hạ Cẩm Thiên "Em không đau, học trưởng cũng đừng khổ sở."
"Cái thân xác này, thọ mệnh vốn dĩ cũng chỉ dài đến như vậy. Em không muốn kéo dài mạng sống hơn."
"Học trưởng...... Chính là học trưởng....... Cho dù là ảo tưởng, em cũng chỉ muốn học trưởng của em......"
Hạ Cẩm Thiên gắt gao ôm lấy Lục Bạch, cuối cùng cúi đầu hôn hôn cái trán của cậu, nói với cậu "Chờ anh."
"Vâng."
Lục Bạch đáp ứng, hình ảnh trước mắt bởi vì linh hồn rút ra mà trở nên hỗn độn, cuối cùng về tới thế giới Chủ Thần.
[ Nhiệm vụ thế giới thứ năm hoàn thành, cấp bậc hoàn thành SSS, độ vừa ý của người hứa nguyện SSS, thu hoạch giá trị hảo cảm một trăm! ]
Hệ thống hưng phấn nói "Bạch Bạch, nhiệm vụ thế giới tiếp theo hoàn thành, chúng ta liền có thể trở về thế giới hiện thực rồi!"
"Ừm." Lục Bạch gật đầu "Vậy hiện tại chúng ta liền đi!"
"Đi đi đi!" Hệ thống hưng phấn mở ra thế giới xuyên qua mới.
Lúc này đây, tốc độ truyền tống của Lục Bạch so với quá khứ đều nhanh hơn vài phần. Nhưng thời điểm mở mắt ra, trước mặt lại chỉ có một mảnh u ám.
Cậu động đậy, phát hiện chính mình giống như trốn ở trong một cái thùng gỗ. Bên tai nghe rõ ràng được tiếng người qua đường thảo luận "Lục Bạch rốt cuộc chạy đi nơi nào? Lão đại chính là nói, chỉ cần bắt được hắn, tiền thưởng của lần hoạt động Giáng Sinh này liền có một vạn nguyên!"
"Cho dù cung cấp manh mối cũng có thể nhận được bộ trò chơi mới nhất a! Tôi muốn cái trò chơi kia đã lâu."
"Mẹ nó, tìm lại xem, tiểu tiện nhân này khẳng định chạy không xa!"
Tiếng nói chuyện của vài người thiên hướng với vẻ non nớt, nghe như là học sinh cao trung.
Là thế giới vườn trường như cũ? Trong lòng Lục Bạch hơi hơi sinh ra nghi hoặc. Mà lúc này đây, hệ thống sau khi giảm xóc qua đi, rốt cuộc cũng tiếp thu bối cảnh của thế giới này.
Lục Bạch nhìn thoáng qua, tức khắc cũng lâm vào trầm mặc.
Tên......vẫn dài như lúc trước.
Nội dung......cũng vẫn máu chó như lúc trước.
⟪ Xuyên trở về thời giáo bá thiếu niên, ta chữa khỏi bệnh khuyển của đại lão tương lai ⟫
Mà Lục Bạch, chính là bạn học vô tội bị vị đại lão bệnh khuyển chưa được chữa khỏi này bạo lực học đường, cuối cùng tìm đến cái chết. Cũng là người trước khi thụ chính xuyên qua, trở thành nguyên nhân khiến y và công chính không thể bách niên hảo hợp.
Bởi vì cậu là anh trai ruột của thụ chính. Bởi vì sự tồn tại của cậu, công thụ trở thành đối thủ một mất một còn huyết hải thâm thù.
Cho nên, lần này vì để cho tình yêu tuyệt mỹ của công thụ có thể HE, Lục Bạch liền biến thành pháo hôi mang chức đá kê chân.
Giang Nghị có loại cảm giác, này có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hắn và Lục Bạch.
Hắn hoảng hốt đi theo phía sau Lục Bạch, nhìn Lục Bạch lên xe, sau đó rời xa thế giời của hắn.
Trong xe, hệ thống nhịn không được kinh ngạc nói "Giá trị hảo cảm của Giang Nghị lại tăng lên, thế nhưng đã 90 điểm!"
Lục Bạch thấp giọng đáp một câu "Yên tâm đi, mặt sau hắn trải qua càng thảm, liền sẽ càng yêu ta hơn. Chờ đến thời điểm gần chết, cũng sẽ đầy điểm."
Từ góc độ của Lục Bạch mà nói, thế giới này chính mình chợt vừa thấy là cục diện chết, kỳ thật muốn vượt qua lại đơn giản hơn nhiều so với mấy thế giới trước.
Bởi vì ảo giác của cậu, không phải là ảo giác thật, mà là Hạ Cẩm Thiên.
Có người chân chính tồn tại, cậu sẽ chân tình thật cảm yêu chính mình, Lục Bạch liền vĩnh viễn sẽ không lạc ở trong ảo tưởng. Điều này cũng giảm bớt thời gian không thanh tỉnh của Lục Bạch. Thậm chí làm cậu ở phương diện bệnh tật về tinh thần của chính mình cũng không còn sợ hãi nữa.
Mà sự nâng đỡ của một nhà Minh Dụ đối với mình cũng là thật lòng thật dạ. Hơn nữa cậu bắt đầu dao sắc chặt đay rối*, rời khỏi Giang Nghị, cũng đánh cho Giang Nghị một đòn trở tay không kịp.
(*)Đao sắc chặt đay rối: Nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.
Nếu không, một khi chờ đến vài năm sau, công ty của Giang Nghị chuyển hình thành công, Lục Bạch chính là muốn phản kháng cũng phải trả giá đại giới không nhỏ.
"Cái này gọi là người tính không bằng trời tính đi!" Lục Bạch nhịn không được cảm thán một câu.
Hệ thống không hiểu "Có ý tứ gì?"
"Ta suy nghĩ thế giới tiếp theo. Ta đoán Chủ Thần sẽ chỉ biết đề cao trình độ nguy hiểm của thế giới, hẳn sẽ không động tay động chân gì với ta nữa."
"???" Hệ thống không rõ vì cái gì Lục Bạch lại nói như vậy.
"Bởi vì thế giới này hắn tự cho là thông minh, ngược lại làm ta thông qua quá mức dễ dàng." Lục Bạch dựa vào ghế xe, nằm lấy tay của Hạ Cẩm Thiên ở bên cạnh.
"Hắn không muốn để ta trở lại thế giới hiện thực, cho nên tính toàn đánh sập ta từ mặt tinh thần, hoặc là lợi dụng một nhà Minh Dụ còn có phía sau cho ta gặp được người nơi chốn cho ta ôn nhu, sau đó lưu luyến với thế giới này, cuối cùng ở lại."
"Hơn nữa, bởi vì ta có được Minh gia làm chỗ dựa, cho nên học trưởng lần này kỳ thật không có cơ hội xuất hiện. Dù sao đối với ta mà nói, hoàn cảnh này tương đối công bằng."
"Chủ Thần cho rằng tuyệt không có sai lầm, mặc dù không thể lợi dụng cơ hội này đem ta đánh sập, cũng có thể mai phục dấu vết thế giới tiếp theo cùng nhau nổ mạnh."
"Đáng tiếc, hắn mua dây buộc mình, ngược lại cho học trưởng cơ hội lợi dụng sơ hở. Anh ấy lần này, không trở thành bàn tay vàng của ta, chỉ là biến thành ảo tưởng đơn thuần làm bạn với ta."
"Nhưng trên thực tế, chỉ cần hắn ở bên cạnh ngươi, chính là bàn tay vàng lớn nhất của ngươi." Hệ thống nhịn không được nói.
"Đúng vậy!" Lục Bạch thẳng thắn thừa nhận "Còn có ngươi."
"Cảm ơn ngươi, may mắn ngươi vẫn luôn ở đây." Thanh âm của Lục Bạch vô cùng ôn nhu.
Hệ thống gãi gãi mũi một cái, ôm lấy linh hồn của Lục Bạch cọ cọ "Ta cũng, ta cũng cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi để ta gặp được người tốt như ngươi."
Lục Bạch sửng sốt một chút, lại bị Hạ Cẩm Thiên dán ở bên tai nói một câu "Kỳ thật người anh biết ơn nhất chính là em."
"Cảm ơn em vẫn luôn không buông tay, để anh có cơ hội ôm em."
Lục Bạch nhắm mắt lại, cảm thấy chỗ sâu trong trái tim phảng phất như có một cỗ nhiệt nóng trào ra, ấm áp bao quanh toàn thân. Cậu rất muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy loại thời điểm này cái gì cũng đều không cần phải nói.
Bởi vì, cho dù là hệ thống, hay là học trưởng, bọn họ đều đủ hiểu biết cậu, biết điều cậu muốn nói rốt cuộc là cái gì.
Lục Bạch đột nhiên cũng cảm kích quá khứ của chính mình, bởi vì không có từ bỏ, cuối cùng mới được tắm dưới ánh mặt trời.
Cuộc hôn nhân lúc trước giữa Lục Bạch và Giang Nghị là gièm pha trong hào môn, lâu lâu liền sống lại ở trong buổi trà chiều của mọi người. Mà cái ngày Lục Bạch và Giang Nghị thật sự ly hôn, ngược lại an tĩnh muốn chết. Trừ bỏ những người trong giới thương nghiệp tin tức sinh động biết, còn lại ngay cả một chút gợn sóng cũng đều không có.
Nhưng dù vậy, cuộc sống của Giang Nghị cũng vẫn trôi qua càng kém như cũ.
Cuối cùng Giang Nghị vẫn đi lên con đường trong quá khứ.
Lúc trước thời điểm Giang Nghị làm giàu, vì muốn nhanh chóng góp vốn, đã từng dưỡng một đội tàu buôn lậu. Cái này vốn dĩ là phạm pháp, cho nên Giang Nghị làm hai lần liền thu tay lại không làm nữa.
Sau này cũng chỉ có vài lần dùng, kỳ thật là vì lau sạch dấu vết xuất ngoại của Lục Bạch, đưa Lục Bạch ra cửa.
Nhưng mà hiện tại, hắn cũng đành phải vậy, tình huống của công ty ngày càng sa sút, Lục Bạch sau khi ly hôn mang đi phần tài sản thuộc về mình. Khiến cho Giang Nghị không thể không bán nhà bán xe bán đi những phần đầu tư tiền lời riêng có trong tay, tới bổ sung vào lỗ hổng của Lục Bạch.
Mà chỗ hổng trong công ty lại bổ khuyết không được.
Cho nên cuối cùng, Giang Nghị vẫn là lựa chọn bí quá hóa liều.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, từ sau thời điểm cha của Minh Dụ tra được Lục Bạch không có ghi chép xuất cảnh, cũng đã theo dõi hắn.
Mà bên phía Vu Chúc vẫn luôn chậm chạp không phán, cũng không phải bởi vì lấy không được chứng cứ chân thật. Mà là Vu Chúc chịu không được, thẩm tra ra được chi tiết án kiện quá nhiều, đã đem án tử của Giang Nghị và Vu Chúc trở thành vụ án phải điều tra đặc biệt cẩn thận.
Nếu không những đối tượng hợp tác và bằng hữu trước đây của Giang Nghị cũng sẽ không dần dần rời xa hắn.
Hệ thống không hiểu "Giang Nghị nhiều bạn bè như vậy, chẳng lẽ không có bạn bè thật sự sao? Chuyện này không có khả năng đi!"
Trong tay Lục Bạch còn có công việc, tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lại cho nó một câu "Có thì khẳng định là có. Nhưng mà ngươi nghĩ xem, hắn chính là biết thôi miên. Ta cùng Vu Chúc đều là vật hi sinh trong tay hắn. Ngươi nói trong đầu mấy người bạn bè thật sự của hắn sẽ nghĩ cái gì?"
"Sợ hãi chính mình không phải thật sự quan hệ tốt với Giang Nghị, mà là bị Giang Nghị thôi miên sao?"
"Đúng!"
"Phốc ha ha ha ha ha! Cái tên ngu ngốc này là thật sự tự ăn quả báo!" Hệ thống cười không kiềm chế được.
Lục Bạch cũng không đánh gãy lời nó, tiểu hệ thống nhà mình lo lắng hãi hùng hơn nửa năm, hiện tại có thể cười thống khoái như vậy cũng là chuyện tốt.
Hạ Cẩm Thiên từ phía sau ôm lấy Lục Bạch, nhẹ giọng trêu cậu "Đúng là đứa con ngốc mà!"
Hệ thống cười một nửa lại đột nhiên hoàn hồn, cái, cái gì mà đứa con ngốc? Không phải chính mình mới là ông cha già ngậm đắng nuốt cay của Lục Bạch sao?
Nhưng mà mặc kệ là Lục Bạch hay là Hạ Cẩm Thiên cũng đều không tính toán trả lời vấn đề của đứa nhỏ ngốc này.
Cứ như vậy, lại qua nửa tháng, Giang Nghị bởi vì buôn lậu mà sa lưới.
Mà án tử Lê thiếu năm đó bị hại cũng cùng nhau bùng nổ.
Lần này, Giang Nghị cùng mối tình đầu tốt đẹp Vu Chúc lại một lần nữa nhảy lên hot search. Chỉ là lần này lên, lại bị đại chúng nhục mạ hoàn toàn.
[ Trời ạ, này thật là rắn rết một ổ, thật là đáng sợ! Lê thiếu năm đó đối với Vu Chúc chính là thật lòng thật dạ, kết quả Vu Chúc mang nón xanh cho người ta cũng liền thôi đi, như thế nào còn có thể hại mất mạng người ta như vậy? ]
[ Cái tên Giang Nghị này cũng đáng sợ kém gì? Mấy người còn nhớ rõ Lục Bạch bị hắn hại thành cái bộ dạng gì không? ]
[ Việc buôn lậu này thật sự là tự tìm đường chết. Tôi đoán hắn ít nhất không phải mới làm một hai lần.]
[ Nói gì thì nói, loại rác rưởi như này nên trực tiếp tử hình. Trên người hắn không biết dính bao nhiêu mạng người rồi đâu! ]
Cùng lúc đó, chuyện lúc trước Lục Bạch trải qua lại bị nhắc lại.
Cái khác không nói, chỉ nói bạo lực mạng ngay lúc đó cũng đã đủ làm người khác thấy ghê người.
[ Lại nói tiếp, những người mắng Lục Bạch lúc ấy, nên đứng ra xin lỗi đi.]
[ Lục Bạch căn bản không cần đâu! ]
[ Có cần hay không là vấn đề của Lục Bạch, nhưng nói xin lỗi hay không, là vấn đề nhân cách làm người. Ngày đầu tiên làm người, cha mẹ mấy người không có dạy cho mấy người đạo lý biết sai có thể sửa sao? ]
[ Nếu mà đều biết sai có thể sửa, vậy liền sẽ không có loại khốn nạn như Giang Nghị này. Rất nhiều người, căn bản không xứng làm người.]
Phảng phất như khi xem bát quái vĩnh viễn luôn có hai loại người.
Lúc trước lời lẽ chính đáng công khai lên án Lục Bạch ngoại tình, hiện tại lại đồng dạng lời lẽ chính đáng công khai lên án sự khốn nạn của Giang Nghị, sự độc ác của Vu Chúc.
Hệ thống nhìn một vòng, chỉ cảm thấy buồn cười muốn chết.
Nhóm người này còn vịt chết vẫn cứng mỏ*, nói năm đó đều là nghi ngờ hợp lý.
(*) Vịt chết vẫn cứng mỏ: Mỏ vịt vốn dĩ rất cứng, cho dù chết thì vẫn cứ cứng như vậy. Sau này mọi người dùng "vịt chết cứng mỏ" để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai.
Nghi ngờ hợp lý? Mấy tấm ảnh có thể chứng minh cái gì? Trên ảnh chụp có phải Lục Bạch hay không đều không ai nói.
Còn có những người nói Lục Bạch bán thảm.
(*) Bán thảm: Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Lục Bạch từ trước đến nay thật đúng là không bán thảm, nếu thật sự bán thảm, Minh gia liền trực tiếp thả ra thông cáo, giấy trắng mực đen nói cho bọn họ biết, đối tượng mà các người bạo lực mạng lúc ấy còn đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, sống chết khó nói.
Nhưng mà Lục Bạch còn chưa có tắt thở, bọn họ đã ước gì đem quan tài của Lục Bạch đóng đinh, đem cậu chôn sống.
"Một đám rác rưởi." Hệ thống tức giận bất bình.
Lục Bạch nhẹ giọng an ủi nó "Yên tâm, thư của luật sư đã phát ra rồi. Lúc ấy không thông cáo, chỉ là không có thời gian. Hiện tại thời gian đầy đủ, chúng ta từng bước từng bước tìm trở về."
Lục Bạch từ trước đến nay đều không phải người khoan dung. Đã là sai chuyện, nhất định phải nhận được sự trừng phạt. Ngay cả chính cậu, cũng tuyệt đối không chấp nhận lời xin lỗi.
Cái gì mà tuổi còn nhỏ, chỉ là trên mạng thuận miệng nói một câu, cũng không có trở thành chuyện lớn gì, những cái lý do lấy cớ đó từ trước đến nay Lục Bạch đều không chấp nhận.
Bởi vì hiện tại cậu còn sống, cho nên những người này mới có thể lấy cớ mà nói. Một khi cậu đã chết, những người này ngay cả xin lỗi cũng đều không cần tìm.
Còn về những kẻ thích làm "thánh mẫu", Lục Bạch cũng không muốn phản ứng. Dao nhỏ không đâm ở trên người bọn họ, bọn họ như thế nào sẽ biết cái gì là đau chân chính?
Những kẻ đã từng thương tổn nguyên thân, Lục Bạch vĩnh viễn sẽ không thay nguyên thân tha thứ cho bọn họ.
Cho dù chỉ là một sai lầm nho nhỏ, Lục Bạch đều cho rằng bản thân mình không có tư cách.
Bởi vì, một khi cậu tha thứ, chính là phản bội lại những đau khổ mà nguyên thân đã phải chịu. Lục Bạch là chân chính từng nếm trải qua, cho nên cậu hiểu rõ, cái loại đau đớn muốn chết đi này, suốt cuộc đời cũng sẽ không thể chữa khỏi.
Cho nên, những người tạo thành miệng vết thương đó, cũng suốt cuộc đời không xứng được tha thứ.
Hai tháng sau, tòa án bắt đầu thẩm vấn Giang Nghị và Vu Chúc, Lục Bạch không có đi.
Giang Nghị cuối cùng vẫn là bị phán tử hình. Trước ngày hành hình, Giang Nghị thỉnh cầu muốn được gặp mặt Lục Bạch. Lục Bạch cự tuyệt.
Giang Nghị ôm hận mà chết, trong nháy mắt khi hắn nhắm mắt, Lục Bạch đã nhận được nhắc nhở của hệ thống "Giá trị hảo cảm của Giang Nghị, một trăm."
Lục Bạch hiểu rõ, con số một trăm này, có chứa sự tuyệt vọng cuối cùng khi cầu mà không được. Nhưng mà không quan trọng, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành.
Lục Bạch ở thế giới này cuối cùng chỉ dừng lại nhiều nhất bốn năm. Bốn năm sau, trạng thái tinh thần của Lục Bạch đã không xong tới cực điểm.
Ở một buổi sáng sớm, Lục Bạch mở mắt ra, thời điểm thấy bên mép giường của mình có hai Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch an tĩnh cười cười với hai người bọn họ, sau đó viết tốt di thư, lấy ra di chúc đã chuẩn bị từ sớm, đặt ở trên bàn. Sau đó làm bộ giống như không phát sinh chuyện gì, ăn qua cơm sáng, cáo biệt dì Thu.
Tiếp theo, cậu lái xe rời đi hướng tới căn nhà mà mình đã chuẩn bị từ sớm. Ở trên đường, Lục Bạch gửi đi đơn xin từ chức cho Lê lão gia, ý tứ đại khái là cảm tạ mấy năm nay đã chiếu cố.
Sau đó, cậu đỗ xe cẩn thận, một mình đi vào căn nhà. Cầm dao, Lục Bạch ngồi ở mép giường.
Trên dao truyền đến lực cản, Lục Bạch không quay đầu lại, biết đây là Hạ Cẩm Thiên đang ngăn cảm mình.
"Học trưởng, em không đau." Lục Bạch thấp giọng cười "Lòng em rất nhỏ, chỉ có một mình học trưởng là đủ rồi. Thêm một người nữa, đều là sự phản bội đối với học trưởng."
"Lục Bạch......."
"Học trưởng không muốn em sớm một chút về nhà, sau đó gần gũi thân mật với em sao?" Lục Bạch quay đầu lại nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp tất cả đều là thân mật cũng thâm tình "Em muốn trở về, muốn gần gũi với học trưởng, cũng muốn nhìn một chút bộ dạng chân chính của học trưởng."
".......Nói như vậy, quá phạm quy." Hạ Cẩm Thiên bất đắc dĩ.
Lục Bạch cọ cọ mặt của anh "Vậy học trưởng có động tâm hay không?"
Hạ Cẩm Thiên không trả lời, nhưng mà bàn tay nắm con dao cuối cùng vẫn là dần dần buông lỏng ra.
Trong tay Lục Bạch dùng sức, máu tươi bắn ra. Dựa vào trong lồng ngực Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch bởi vì mất máu quá nhiều, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ, cậu nỉ non an ủi Hạ Cẩm Thiên "Em không đau, học trưởng cũng đừng khổ sở."
"Cái thân xác này, thọ mệnh vốn dĩ cũng chỉ dài đến như vậy. Em không muốn kéo dài mạng sống hơn."
"Học trưởng...... Chính là học trưởng....... Cho dù là ảo tưởng, em cũng chỉ muốn học trưởng của em......"
Hạ Cẩm Thiên gắt gao ôm lấy Lục Bạch, cuối cùng cúi đầu hôn hôn cái trán của cậu, nói với cậu "Chờ anh."
"Vâng."
Lục Bạch đáp ứng, hình ảnh trước mắt bởi vì linh hồn rút ra mà trở nên hỗn độn, cuối cùng về tới thế giới Chủ Thần.
[ Nhiệm vụ thế giới thứ năm hoàn thành, cấp bậc hoàn thành SSS, độ vừa ý của người hứa nguyện SSS, thu hoạch giá trị hảo cảm một trăm! ]
Hệ thống hưng phấn nói "Bạch Bạch, nhiệm vụ thế giới tiếp theo hoàn thành, chúng ta liền có thể trở về thế giới hiện thực rồi!"
"Ừm." Lục Bạch gật đầu "Vậy hiện tại chúng ta liền đi!"
"Đi đi đi!" Hệ thống hưng phấn mở ra thế giới xuyên qua mới.
Lúc này đây, tốc độ truyền tống của Lục Bạch so với quá khứ đều nhanh hơn vài phần. Nhưng thời điểm mở mắt ra, trước mặt lại chỉ có một mảnh u ám.
Cậu động đậy, phát hiện chính mình giống như trốn ở trong một cái thùng gỗ. Bên tai nghe rõ ràng được tiếng người qua đường thảo luận "Lục Bạch rốt cuộc chạy đi nơi nào? Lão đại chính là nói, chỉ cần bắt được hắn, tiền thưởng của lần hoạt động Giáng Sinh này liền có một vạn nguyên!"
"Cho dù cung cấp manh mối cũng có thể nhận được bộ trò chơi mới nhất a! Tôi muốn cái trò chơi kia đã lâu."
"Mẹ nó, tìm lại xem, tiểu tiện nhân này khẳng định chạy không xa!"
Tiếng nói chuyện của vài người thiên hướng với vẻ non nớt, nghe như là học sinh cao trung.
Là thế giới vườn trường như cũ? Trong lòng Lục Bạch hơi hơi sinh ra nghi hoặc. Mà lúc này đây, hệ thống sau khi giảm xóc qua đi, rốt cuộc cũng tiếp thu bối cảnh của thế giới này.
Lục Bạch nhìn thoáng qua, tức khắc cũng lâm vào trầm mặc.
Tên......vẫn dài như lúc trước.
Nội dung......cũng vẫn máu chó như lúc trước.
⟪ Xuyên trở về thời giáo bá thiếu niên, ta chữa khỏi bệnh khuyển của đại lão tương lai ⟫
Mà Lục Bạch, chính là bạn học vô tội bị vị đại lão bệnh khuyển chưa được chữa khỏi này bạo lực học đường, cuối cùng tìm đến cái chết. Cũng là người trước khi thụ chính xuyên qua, trở thành nguyên nhân khiến y và công chính không thể bách niên hảo hợp.
Bởi vì cậu là anh trai ruột của thụ chính. Bởi vì sự tồn tại của cậu, công thụ trở thành đối thủ một mất một còn huyết hải thâm thù.
Cho nên, lần này vì để cho tình yêu tuyệt mỹ của công thụ có thể HE, Lục Bạch liền biến thành pháo hôi mang chức đá kê chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất