Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 218
Đây là trận phát tiết đầu tiên của Lục Bạch từ lâu như vậy cho tới nay. Tới ngoài dự đoán, rồi lại đương nhiên.
Mặc dù không phải ở trước mặt học trưởng mà cậu yêu nhất, cũng lại là từ người mà Hạ Cẩm Thiên tự tay mang tới cho cậu.
Vòng tay ôm ấp của Hạ phu nhân vô cùng ấm áp, mang theo cảm giác an toàn chỉ có mẹ mới có thể mang tới. Phảng phất giống như mặc kệ Lục Bạch ở bên ngoài ăn bao nhiêu khổ cực, bị bao nhiêu thương tích, cuối cùng đều có thể ở trong vòng ôm này nhận được sự an ủi.
Lúc lâu sau, Lục Bạch không tiếng động khóc đến ngủ say.
Có lẽ trận phát tiết này mang đi chút sức lực vừa mới tích góp được không lâu trong thân thể cậu, một buổi chiều kế tiếp Lục Bạch đều lâm vào giấc ngủ trầm tĩnh.
Hạ phu nhân vẫn luôn bồi ở bên người cậu.
Hạ Cẩm Thiên tan tầm trở về, liền thấy Hạ phu nhân đang cầm khăn lông đắp lên đôi mắt của Lục Bạch.
Đến gần vừa nhìn liền phát hiện Lục Bạch tuy rằng ngủ, nhưng mà mí mắt đỏ bừng, khóe mắt cũng còn dính hơi nước.
"Đã khóc?" Hạ Cẩm Thiên vô cùng ngoài ý muốn.
Hạ phu nhân hướng về phía anh lắc đầu, tỏ vẻ bảo Hạ Cẩm Thiên nói nhỏ chút. Sau đó mới đem khăn lông đặt vào trong tay Hạ Cẩm Thiên, cùng anh thay đổi ca trực. Bản thân đi xuống dưới lầu xem dược thiện trong phòng bếp làm như thế nào rồi.
Hạ Cẩm Thiên cầm lấy khăn lông, thật cẩn thận đắp lên đôi mắt của Lục Bạch, ngoài ý muốn chú ý tới việc tần suất hô hấp của Lục Bạch không giống vừa rồi. Tức khắc biết Lục Bạch hẳn là đã tỉnh.
Cũng không ép Lục Bạch lập tức mở mắt, Hạ Cẩm Thiên ôm Lục Bạch vào trong lòng nhỏ giọng cùng cậu nói chuyện.
"Hôm nay trong cục có rất nhiều người đều hỏi về em, nhóm chi đội cảnh sát cũng muốn mời em ăn cơm. Bảo anh trở về hỏi một chút thân thể của Lục tiên sinh thế nào rồi, gần nhất có tinh lực ra ngoài hay không?"
Lục Bạch không mở mắt, chỉ là hướng trong lòng Hạ Cẩm Thiên cọ cọ.
Hạ Cẩm Thiên tức khắc bật cười "Đã biết, anh thay em đi từ chối."
"Vâng." Lục Bạch lên tiếng xem như phụ họa, sau đó liền không nói gì nữa.
Hạ Cẩm Thiên biết cậu đây là mỏi mệt sau khi phát tiết cảm xúc, hơn nữa bản thân Hạ Cẩm Thiên cũng không quá hi vọng Lục Bạch lại tham dự những sự việc vừa nguy hiểm lại phiền toái đó.
Lục Bạch đã vất vả lâu như vậy, thời gian sau này nên trải qua một cách bình đạm và hạnh phúc.
Cúi đầu hôn hôn cái trán của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên bận việc một ngày cũng cảm thấy có chút mỏi mệt. Vì thế, đại thiếu gia Hạ gia từ trước đến nay ở nhà cũng vô cùng có quy củ, thế nhưng phá lệ mắt thấy sắp đến thời điểm phải ăn cơm lại thay đổi quần áo nằm ở trên giường.
Nhưng vậy thì sao chứ? Dù sao đây là ở nhà, người thân bên cạnh cũng đều có thể bao dung cho bọn họ. Tựa như lời Hạ Cẩm Thiên đã nói, nếu đến trong nhà của chính mình cũng không thể mệt mỏi liền nghỉ ngơi, khổ sở liền làm nũng, vậy gia đình cùng bên ngoài có khác gì nhau đâu?
Bởi vậy, nửa giờ sau, thời điểm Hạ phu nhân gõ cửa vào phòng, chỉ nhìn thấy trên giường có hai người đang ôm lấy nhau.
Hạ phu nhân đứng ở cửa nhìn thoáng qua, nở một nụ cười bất đắc dĩ sau đó liền đóng cửa lại.
Quản gia đang theo ở phía sau bà, thấy bà không lên tiếng, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Để cho bọn trẻ ngủ đi! Bảo phòng bếp hâm nóng canh, chờ bọn trẻ ngủ đủ rồi bảo bọn chúng ăn sau."
"Cũng đúng, gần đây thật sự quá mệt mỏi." Quản gia gật đầu phụ họa, sau đó liền bồi Hạ phu nhân cùng nhau đi xuống lầu.
Cha của Hạ Cẩm Thiên hôm nay có bữa tiệc bên ngoài, Hạ phu nhân cũng kêu phòng bếp để lại cho ông một chút canh giải rượu. Còn về phần mình, sau khi ở lại ăn qua cơm chiều liền lên lầu nghỉ ngơi.
Lúc trước vẫn luôn lo lắng cho tình huống thân thể của Lục Bạch, Hạ phu nhân cũng không thể an ổn ngủ ngon. Hôm nay Lục Bạch khóc lâu như vậy, tuy rằng vẫn là chưa nói được cái gì, nhưng mà ít nhất chứng minh được rằng Lục Bạc đã có thể phát tiết cảm xúc, tâm bệnh chậm rãi chữa khỏi, thân thể cũng sẽ tốt dần lên theo.
Hết thảy tóm lại đều đang phát triển theo phương hướng tốt, Hạ phu nhân cũng có thể yên tâm.
Mà Lục Bạch cũng đích đích xác xác tốt lên.
Mấy ngày đầu cậu còn không thích nói chuyện, nhưng mặt sau dần dần cũng liền khôi phục được việc giao lưu giống như người bình thường.
Cậu thậm chí còn bớt chút thời giờ sửa sang lại một chút tài sản trong tay mình, tựa hồ tính toán làm cái gì đó.
"Chờ khỏe hẳn lại nói, trong nhà nuôi nổi em!" Hạ Cẩm Thiên vui đùa xoa xoa đầu tóc của Lục Bạch, lại đổi lấy ánh mắt lo lắng của cậu.
"Không biết cuộc sống khó khăn."
"Sao lại nói lời như vậy?" Hạ Cẩm Thiên lần đầu tiên nhận được đánh giá như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị.
Lục Bạch dứt khoát tính toán một thân trang phục trên dưới của Hạ Cẩm Thiên "Chỉ là chiếc xe cảnh sát đưa anh đi làm kia cũng đã hơn một ngàn vạn, học trưởng, chúng ta nếu mà không kiếm tiền cho thật tốt thì thật sự biến thành những kẻ ăn bám cha mẹ đấy."
"Cũng còn tốt mà?" Hạ Cẩm Thiên đúng thật là không ý thức được vấn đề này, chủ yếu là lúc trước anh đem tiền lương giao cho mẹ, hiện tại có Lục Bạch liền giao lại cho cậu.
Lục Bạch nhìn ra suy nghĩ của anh, tức khắc càng thêm bất đắc dĩ.
"Anh biết trong thẻ lương của anh có bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?" Hạ Cẩm Thiên thật đúng là khá tò mò. Đi làm nhiều năm như vậy, bởi vì không dùng tới tiền lương cho nên Hạ Cẩm Thiên cũng không rõ lắm của cải của mình rốt cuộc phong phú chừng nào.
Sau đó, anh liền được Lục Bạch cho anh xem thông báo tiền lương tháng này được chuyển vào tài khoản.
9600 tròn.
Vô cùng phù hợp với tiền lương của một đại đội trưởng chi đội hình sự bình thường. Nhưng mà với cái mức tiền này, ngay cả đồng hồ Hạ Cẩm Thiên mang trên tay cũng đều mua không nổi.
Nhìn bộ dạng ngạc nhiên khó được lúc che giấu của Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch lại thở dài "Học trưởng, anh chẳng lẽ không biết sao? Anh vẫn luôn ăn bám đều đặn nha!"
Đột nhiên từ quý công tử tích cực hướng về phía trước biến thành một tên ăn bám cha mẹ đáng phải lên án, thân phận chênh lệch làm Hạ Cẩm Thiên trở nên trầm mặc.
Mà càng làm cho anh trầm mặc hơn chính là, tiền lương anh nhiều năm như vậy tích góp còn không đáng giá bằng một bức tranh Lục Bạch giấu giếm.
Hạ Cẩm Thiên xụ mặt nhanh chóng tính toán một chút. Trên dưới Hạ gia tổng cộng có năm miệng ăn, chỉ có anh là người nghèo nhất.
Lục Bạch sờ sờ đầu tóc của Hạ Cẩm Thiên, nghiêm túc nói "Học trưởng yên tâm, em sẽ chăm lo cho gia đình thật tốt."
"........." Lời nói thâm tình đại nghĩa, cực am hiểu lòng người như vậy, nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại càng thêm trầm mặc, cuối cùng chỉ có thể đánh giá một câu trầm trọng "Tư bản chủ nghĩa ác độc."
Lục Bạch nhịn không được bật cười, sau đó hôn một cái lên môi Hạ Cẩm Thiên như an ủi anh "Không có việc gì, anh có thể dùng phương thức khác đánh tới tư bản chủ nghĩa."
"Được!" Hạ Cẩm Thiên cũng cười theo, đảo khách thành chủ hôn lại Lục Bạch.
Thời gian tu dưỡng luôn trôi qua rất nhanh.
Ở Hạ gia nghỉ ngơi hơn nửa năm, thân thể của Lục Bạch rốt cuộc cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Cơ bắp héo rút vì nằm trên giường bệnh sau tai nạn xe cộ lúc trước cơ bản đã khôi phục, còn về mấy bệnh cũ năm xưa trong thân thể cũng chuyển biến tốt đẹp lên không ít. Còn lại chỉ cần về sau điều dưỡng cẩn thận, ít nhất với thọ mệnh cũng không đáng lo ngại.
Ngày đó, bác sĩ của Hạ lão gia tái khám cho Lục Bạch lần nữa, rốt cuộc nhả ra câu tạm thời đồng ý cho Lục Bạch ngừng thuốc trước, để kế tiếp cậu điều trị dựa vào dược thiện.
Hạ phu nhân nghe xong cũng đi theo nhẹ nhàng thở ra.
Mà sau khi bác sĩ rời đi, Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên lại không có để Lục Bạch đi lên lầu nghỉ ngơi, mà là giữ cậu lại dưới lầu thượng lượng an bài kế tiếp.
Nửa năm này Lục Bạch cũng không có đơn thuần nằm không tu dưỡng. Cậu liên tục vẽ mấy bức tranh, ở phòng trưng bày đều bán giá đấu được giá không tồi.
Mà bên phía thương trường, Lục Bạch dùng số tiền trong tay làm đầu tư, hiện tại tiền lời cũng coi như là không nhỏ.
Cha của Hạ Cẩm Thiên nhìn ra được Lục Bạch là người không chịu ngồi yên, cho nên cân nhắc chờ thân thể của Lục Bạch tốt lên thì cùng cậu thương lượng một chút an bài về sau.
Cha Hạ có tâm để Lục Bạch quản lý Hạ gia, dù sao thiên phú thương nghiệp tốt như vậy, không cần lãng phí tài năng thật sự.
Nhưng sau đó ông phát hiện thành tựu của Lục Bạch ở phương diện tranh sơn dầu cũng tương đối kinh người, vì thế liền bắt đầu trở nên do dự.
Cố tình Hạ phu nhân ở điểm này lại bất đồng với cha của Hạ Cẩm Thiên.
Làm một người mẹ, bà càng để ý đến tình huống thân thể của Lục Bạch hơn, có thành tưu hay không có thành tựu như thế nào đều không bằng có một thân thể khỏe mạnh.
"Như vậy hai đứa nhỏ đều mặc kệ thì có thể làm được gì? Thời buổi này, người thích hợp làm giám đốc còn không dễ tìm sao? Ông còn có thể làm chức vụ đó mười mấy năm nữa đấy! Hiện tại liền bắt đầu an bài, chờ sau khi ông về hưu, những giám đốc đó cũng vừa lúc vững chân bắt đầu gánh vác được rồi."
"Đến lúc đó A Bạch và Cẩm Thiên có đi hay không đều không quan trọng."
"Cũng có thể nói như vậy. Trước hết cứ xem xem A Bạch nói như thế nào đã!"
Vì thế Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên đem tình huống cụ thể nói một lần với Lục Bạch.
Nói xong, cha của Hạ Cẩm Thiên còn cố ý cường điệu nhắc nhở Lục Bạch "Không được có áp lực tâm lý quá lớn. Con muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ta còn có thể tại chức mười mấy năm nữa cơ mà!"
Lục Bạch trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Bởi vì trước đây cậu làm cái gì, muốn học cái gì đều là bị động bị yêu cầu, từ trước tới nay đều không tới lượt cậu lựa chọn.
Đặc biệt để cho cậu cảm thấy yên lòng, vẫn là sự quan tâm từ trong ra ngoài của Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên.
Loại quan tâm này không chỉ gói gọn ở trong Hạ gia, bao gồm bên ngoài Hạ gia cũng giống vậy. Hạ lão gia tự mình thông báo, nói Lục Bạch chính là người Hạ gia danh chính ngôn thuận. Là bạn đời của Hạ Cẩm Thiên.
Tuy rằng hai người còn chưa có cử hành hôn lễ, nhưng lại cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ chờ tình huống thân thể của Lục Bạch chuyển biến tốt đẹp là xong.
Hơn nữa sau khi sáu người Từ Duệ bị bắt, thân phận mồi nhử của Lục Bạch được cho hấp thụ ánh sáng, những người ban đầu khinh thường Lục Bạch, cảm thấy Lục Bạch chính là một con chim hoàng yến nhảy nhót liên tục trong lòng kim chủ cũng đều sôi nổi ngậm lại miệng.
Hiện tại Lục Bạch ra cửa, người xung quanh nghiễm nhiên đều thay đổi thái độ, thậm chí còn có không ít người chủ động tiếp cận Lục Bạch, muốn cùng cậu làm quen.
Bởi vậy, Lục Bạch đối với con đường sau này cũng phá lệ coi tọng. Dù sao hiện tại cậu không hề lẻ loi một mình. Sau khi có gia đình, nhất cử nhất động của cậu đều đại diện cho Hạ gia.
Nhưng cùng lúc đó cũng chứng mình phía sau Lục Bạch có được hậu thuẫn kiên cố. Mặc kệ là làm cái gì, Hạ gia đều sẽ kiên định mà che chở cậu.
Vì thế sau khi cẩn thận tự hỏi, Lục Bạch cuối cùng quyết định tiếp nhận Hạ gia.
"Không cần suy xét Hạ Cẩm Thiên, chỉ cần suy xét sở thích của con là được rồi." Cha của Hạ Cẩm Thiên sợ Lục Bạch là vì suy nghĩ cho Hạ Cẩm Thiên mà ủy khuất chính mình.
Công việc ở công ty rườm rà cũng nặng nề, ngày thường xa giao cũng không ít.
Nhưng Lục Bạch lại không miễn cưỡng.
Tình cảm của con người là có qua có lại, Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên đối với cậu như nào cậu đều ghi tạc trong lòng, cũng hy vọng có thể vì bọn họ mà chia sẻ chút gánh nặng.
Huống chi Lục Bạch vốn dĩ có học qua những cái này, ở trong thế giới xuyên nhanh thứ tư còn từng tự mình làm chủ, cũng coi như là làm lại nghề cũ.
Mà cha của Hạ Cẩm Thiên thấy Lục Bạch cũng không miễn cưỡng thì vô cùng vui mừng, cảm thấy chính mình có người kế tục.
Vì thế, Hạ Cẩm Thiên khó được lúc nghỉ ngơi, sáng sớm anh muốn ôm Lục Bạch ngủ nhiều thêm một chút. Kết quả vừa mở mắt, trong ngực liền không có ai. Ngẩng đầu vừa thấy Lục Bạch đang đứng ở trong phòng để quần áo thay đồ.
Một thân tây trang phá lệ cấm dục mê người, Hạ Cẩm Thiên đi qua nghĩ muốn ôm lấy Lục Bạch, nhưng lại chỉ đổi lấy một cái hôn dừng ở khóe môi của cậu.
"Tý nữa công ty có cuộc họp, học trưởng chờ em quay về." Nói xong, Lục Bạch liền vội vàng rời đi.
Hạ Cẩm Thiên nhìn gian phòng trống rỗng, đột nhiên có loại cảm giác không chân thật bản thân biến thành một kẻ ăn không ngồi rồi.
Mặc dù không phải ở trước mặt học trưởng mà cậu yêu nhất, cũng lại là từ người mà Hạ Cẩm Thiên tự tay mang tới cho cậu.
Vòng tay ôm ấp của Hạ phu nhân vô cùng ấm áp, mang theo cảm giác an toàn chỉ có mẹ mới có thể mang tới. Phảng phất giống như mặc kệ Lục Bạch ở bên ngoài ăn bao nhiêu khổ cực, bị bao nhiêu thương tích, cuối cùng đều có thể ở trong vòng ôm này nhận được sự an ủi.
Lúc lâu sau, Lục Bạch không tiếng động khóc đến ngủ say.
Có lẽ trận phát tiết này mang đi chút sức lực vừa mới tích góp được không lâu trong thân thể cậu, một buổi chiều kế tiếp Lục Bạch đều lâm vào giấc ngủ trầm tĩnh.
Hạ phu nhân vẫn luôn bồi ở bên người cậu.
Hạ Cẩm Thiên tan tầm trở về, liền thấy Hạ phu nhân đang cầm khăn lông đắp lên đôi mắt của Lục Bạch.
Đến gần vừa nhìn liền phát hiện Lục Bạch tuy rằng ngủ, nhưng mà mí mắt đỏ bừng, khóe mắt cũng còn dính hơi nước.
"Đã khóc?" Hạ Cẩm Thiên vô cùng ngoài ý muốn.
Hạ phu nhân hướng về phía anh lắc đầu, tỏ vẻ bảo Hạ Cẩm Thiên nói nhỏ chút. Sau đó mới đem khăn lông đặt vào trong tay Hạ Cẩm Thiên, cùng anh thay đổi ca trực. Bản thân đi xuống dưới lầu xem dược thiện trong phòng bếp làm như thế nào rồi.
Hạ Cẩm Thiên cầm lấy khăn lông, thật cẩn thận đắp lên đôi mắt của Lục Bạch, ngoài ý muốn chú ý tới việc tần suất hô hấp của Lục Bạch không giống vừa rồi. Tức khắc biết Lục Bạch hẳn là đã tỉnh.
Cũng không ép Lục Bạch lập tức mở mắt, Hạ Cẩm Thiên ôm Lục Bạch vào trong lòng nhỏ giọng cùng cậu nói chuyện.
"Hôm nay trong cục có rất nhiều người đều hỏi về em, nhóm chi đội cảnh sát cũng muốn mời em ăn cơm. Bảo anh trở về hỏi một chút thân thể của Lục tiên sinh thế nào rồi, gần nhất có tinh lực ra ngoài hay không?"
Lục Bạch không mở mắt, chỉ là hướng trong lòng Hạ Cẩm Thiên cọ cọ.
Hạ Cẩm Thiên tức khắc bật cười "Đã biết, anh thay em đi từ chối."
"Vâng." Lục Bạch lên tiếng xem như phụ họa, sau đó liền không nói gì nữa.
Hạ Cẩm Thiên biết cậu đây là mỏi mệt sau khi phát tiết cảm xúc, hơn nữa bản thân Hạ Cẩm Thiên cũng không quá hi vọng Lục Bạch lại tham dự những sự việc vừa nguy hiểm lại phiền toái đó.
Lục Bạch đã vất vả lâu như vậy, thời gian sau này nên trải qua một cách bình đạm và hạnh phúc.
Cúi đầu hôn hôn cái trán của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên bận việc một ngày cũng cảm thấy có chút mỏi mệt. Vì thế, đại thiếu gia Hạ gia từ trước đến nay ở nhà cũng vô cùng có quy củ, thế nhưng phá lệ mắt thấy sắp đến thời điểm phải ăn cơm lại thay đổi quần áo nằm ở trên giường.
Nhưng vậy thì sao chứ? Dù sao đây là ở nhà, người thân bên cạnh cũng đều có thể bao dung cho bọn họ. Tựa như lời Hạ Cẩm Thiên đã nói, nếu đến trong nhà của chính mình cũng không thể mệt mỏi liền nghỉ ngơi, khổ sở liền làm nũng, vậy gia đình cùng bên ngoài có khác gì nhau đâu?
Bởi vậy, nửa giờ sau, thời điểm Hạ phu nhân gõ cửa vào phòng, chỉ nhìn thấy trên giường có hai người đang ôm lấy nhau.
Hạ phu nhân đứng ở cửa nhìn thoáng qua, nở một nụ cười bất đắc dĩ sau đó liền đóng cửa lại.
Quản gia đang theo ở phía sau bà, thấy bà không lên tiếng, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Để cho bọn trẻ ngủ đi! Bảo phòng bếp hâm nóng canh, chờ bọn trẻ ngủ đủ rồi bảo bọn chúng ăn sau."
"Cũng đúng, gần đây thật sự quá mệt mỏi." Quản gia gật đầu phụ họa, sau đó liền bồi Hạ phu nhân cùng nhau đi xuống lầu.
Cha của Hạ Cẩm Thiên hôm nay có bữa tiệc bên ngoài, Hạ phu nhân cũng kêu phòng bếp để lại cho ông một chút canh giải rượu. Còn về phần mình, sau khi ở lại ăn qua cơm chiều liền lên lầu nghỉ ngơi.
Lúc trước vẫn luôn lo lắng cho tình huống thân thể của Lục Bạch, Hạ phu nhân cũng không thể an ổn ngủ ngon. Hôm nay Lục Bạch khóc lâu như vậy, tuy rằng vẫn là chưa nói được cái gì, nhưng mà ít nhất chứng minh được rằng Lục Bạc đã có thể phát tiết cảm xúc, tâm bệnh chậm rãi chữa khỏi, thân thể cũng sẽ tốt dần lên theo.
Hết thảy tóm lại đều đang phát triển theo phương hướng tốt, Hạ phu nhân cũng có thể yên tâm.
Mà Lục Bạch cũng đích đích xác xác tốt lên.
Mấy ngày đầu cậu còn không thích nói chuyện, nhưng mặt sau dần dần cũng liền khôi phục được việc giao lưu giống như người bình thường.
Cậu thậm chí còn bớt chút thời giờ sửa sang lại một chút tài sản trong tay mình, tựa hồ tính toán làm cái gì đó.
"Chờ khỏe hẳn lại nói, trong nhà nuôi nổi em!" Hạ Cẩm Thiên vui đùa xoa xoa đầu tóc của Lục Bạch, lại đổi lấy ánh mắt lo lắng của cậu.
"Không biết cuộc sống khó khăn."
"Sao lại nói lời như vậy?" Hạ Cẩm Thiên lần đầu tiên nhận được đánh giá như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị.
Lục Bạch dứt khoát tính toán một thân trang phục trên dưới của Hạ Cẩm Thiên "Chỉ là chiếc xe cảnh sát đưa anh đi làm kia cũng đã hơn một ngàn vạn, học trưởng, chúng ta nếu mà không kiếm tiền cho thật tốt thì thật sự biến thành những kẻ ăn bám cha mẹ đấy."
"Cũng còn tốt mà?" Hạ Cẩm Thiên đúng thật là không ý thức được vấn đề này, chủ yếu là lúc trước anh đem tiền lương giao cho mẹ, hiện tại có Lục Bạch liền giao lại cho cậu.
Lục Bạch nhìn ra suy nghĩ của anh, tức khắc càng thêm bất đắc dĩ.
"Anh biết trong thẻ lương của anh có bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?" Hạ Cẩm Thiên thật đúng là khá tò mò. Đi làm nhiều năm như vậy, bởi vì không dùng tới tiền lương cho nên Hạ Cẩm Thiên cũng không rõ lắm của cải của mình rốt cuộc phong phú chừng nào.
Sau đó, anh liền được Lục Bạch cho anh xem thông báo tiền lương tháng này được chuyển vào tài khoản.
9600 tròn.
Vô cùng phù hợp với tiền lương của một đại đội trưởng chi đội hình sự bình thường. Nhưng mà với cái mức tiền này, ngay cả đồng hồ Hạ Cẩm Thiên mang trên tay cũng đều mua không nổi.
Nhìn bộ dạng ngạc nhiên khó được lúc che giấu của Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch lại thở dài "Học trưởng, anh chẳng lẽ không biết sao? Anh vẫn luôn ăn bám đều đặn nha!"
Đột nhiên từ quý công tử tích cực hướng về phía trước biến thành một tên ăn bám cha mẹ đáng phải lên án, thân phận chênh lệch làm Hạ Cẩm Thiên trở nên trầm mặc.
Mà càng làm cho anh trầm mặc hơn chính là, tiền lương anh nhiều năm như vậy tích góp còn không đáng giá bằng một bức tranh Lục Bạch giấu giếm.
Hạ Cẩm Thiên xụ mặt nhanh chóng tính toán một chút. Trên dưới Hạ gia tổng cộng có năm miệng ăn, chỉ có anh là người nghèo nhất.
Lục Bạch sờ sờ đầu tóc của Hạ Cẩm Thiên, nghiêm túc nói "Học trưởng yên tâm, em sẽ chăm lo cho gia đình thật tốt."
"........." Lời nói thâm tình đại nghĩa, cực am hiểu lòng người như vậy, nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại càng thêm trầm mặc, cuối cùng chỉ có thể đánh giá một câu trầm trọng "Tư bản chủ nghĩa ác độc."
Lục Bạch nhịn không được bật cười, sau đó hôn một cái lên môi Hạ Cẩm Thiên như an ủi anh "Không có việc gì, anh có thể dùng phương thức khác đánh tới tư bản chủ nghĩa."
"Được!" Hạ Cẩm Thiên cũng cười theo, đảo khách thành chủ hôn lại Lục Bạch.
Thời gian tu dưỡng luôn trôi qua rất nhanh.
Ở Hạ gia nghỉ ngơi hơn nửa năm, thân thể của Lục Bạch rốt cuộc cũng hoàn toàn khỏi hẳn. Cơ bắp héo rút vì nằm trên giường bệnh sau tai nạn xe cộ lúc trước cơ bản đã khôi phục, còn về mấy bệnh cũ năm xưa trong thân thể cũng chuyển biến tốt đẹp lên không ít. Còn lại chỉ cần về sau điều dưỡng cẩn thận, ít nhất với thọ mệnh cũng không đáng lo ngại.
Ngày đó, bác sĩ của Hạ lão gia tái khám cho Lục Bạch lần nữa, rốt cuộc nhả ra câu tạm thời đồng ý cho Lục Bạch ngừng thuốc trước, để kế tiếp cậu điều trị dựa vào dược thiện.
Hạ phu nhân nghe xong cũng đi theo nhẹ nhàng thở ra.
Mà sau khi bác sĩ rời đi, Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên lại không có để Lục Bạch đi lên lầu nghỉ ngơi, mà là giữ cậu lại dưới lầu thượng lượng an bài kế tiếp.
Nửa năm này Lục Bạch cũng không có đơn thuần nằm không tu dưỡng. Cậu liên tục vẽ mấy bức tranh, ở phòng trưng bày đều bán giá đấu được giá không tồi.
Mà bên phía thương trường, Lục Bạch dùng số tiền trong tay làm đầu tư, hiện tại tiền lời cũng coi như là không nhỏ.
Cha của Hạ Cẩm Thiên nhìn ra được Lục Bạch là người không chịu ngồi yên, cho nên cân nhắc chờ thân thể của Lục Bạch tốt lên thì cùng cậu thương lượng một chút an bài về sau.
Cha Hạ có tâm để Lục Bạch quản lý Hạ gia, dù sao thiên phú thương nghiệp tốt như vậy, không cần lãng phí tài năng thật sự.
Nhưng sau đó ông phát hiện thành tựu của Lục Bạch ở phương diện tranh sơn dầu cũng tương đối kinh người, vì thế liền bắt đầu trở nên do dự.
Cố tình Hạ phu nhân ở điểm này lại bất đồng với cha của Hạ Cẩm Thiên.
Làm một người mẹ, bà càng để ý đến tình huống thân thể của Lục Bạch hơn, có thành tưu hay không có thành tựu như thế nào đều không bằng có một thân thể khỏe mạnh.
"Như vậy hai đứa nhỏ đều mặc kệ thì có thể làm được gì? Thời buổi này, người thích hợp làm giám đốc còn không dễ tìm sao? Ông còn có thể làm chức vụ đó mười mấy năm nữa đấy! Hiện tại liền bắt đầu an bài, chờ sau khi ông về hưu, những giám đốc đó cũng vừa lúc vững chân bắt đầu gánh vác được rồi."
"Đến lúc đó A Bạch và Cẩm Thiên có đi hay không đều không quan trọng."
"Cũng có thể nói như vậy. Trước hết cứ xem xem A Bạch nói như thế nào đã!"
Vì thế Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên đem tình huống cụ thể nói một lần với Lục Bạch.
Nói xong, cha của Hạ Cẩm Thiên còn cố ý cường điệu nhắc nhở Lục Bạch "Không được có áp lực tâm lý quá lớn. Con muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ta còn có thể tại chức mười mấy năm nữa cơ mà!"
Lục Bạch trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Bởi vì trước đây cậu làm cái gì, muốn học cái gì đều là bị động bị yêu cầu, từ trước tới nay đều không tới lượt cậu lựa chọn.
Đặc biệt để cho cậu cảm thấy yên lòng, vẫn là sự quan tâm từ trong ra ngoài của Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên.
Loại quan tâm này không chỉ gói gọn ở trong Hạ gia, bao gồm bên ngoài Hạ gia cũng giống vậy. Hạ lão gia tự mình thông báo, nói Lục Bạch chính là người Hạ gia danh chính ngôn thuận. Là bạn đời của Hạ Cẩm Thiên.
Tuy rằng hai người còn chưa có cử hành hôn lễ, nhưng lại cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ chờ tình huống thân thể của Lục Bạch chuyển biến tốt đẹp là xong.
Hơn nữa sau khi sáu người Từ Duệ bị bắt, thân phận mồi nhử của Lục Bạch được cho hấp thụ ánh sáng, những người ban đầu khinh thường Lục Bạch, cảm thấy Lục Bạch chính là một con chim hoàng yến nhảy nhót liên tục trong lòng kim chủ cũng đều sôi nổi ngậm lại miệng.
Hiện tại Lục Bạch ra cửa, người xung quanh nghiễm nhiên đều thay đổi thái độ, thậm chí còn có không ít người chủ động tiếp cận Lục Bạch, muốn cùng cậu làm quen.
Bởi vậy, Lục Bạch đối với con đường sau này cũng phá lệ coi tọng. Dù sao hiện tại cậu không hề lẻ loi một mình. Sau khi có gia đình, nhất cử nhất động của cậu đều đại diện cho Hạ gia.
Nhưng cùng lúc đó cũng chứng mình phía sau Lục Bạch có được hậu thuẫn kiên cố. Mặc kệ là làm cái gì, Hạ gia đều sẽ kiên định mà che chở cậu.
Vì thế sau khi cẩn thận tự hỏi, Lục Bạch cuối cùng quyết định tiếp nhận Hạ gia.
"Không cần suy xét Hạ Cẩm Thiên, chỉ cần suy xét sở thích của con là được rồi." Cha của Hạ Cẩm Thiên sợ Lục Bạch là vì suy nghĩ cho Hạ Cẩm Thiên mà ủy khuất chính mình.
Công việc ở công ty rườm rà cũng nặng nề, ngày thường xa giao cũng không ít.
Nhưng Lục Bạch lại không miễn cưỡng.
Tình cảm của con người là có qua có lại, Hạ phu nhân và cha của Hạ Cẩm Thiên đối với cậu như nào cậu đều ghi tạc trong lòng, cũng hy vọng có thể vì bọn họ mà chia sẻ chút gánh nặng.
Huống chi Lục Bạch vốn dĩ có học qua những cái này, ở trong thế giới xuyên nhanh thứ tư còn từng tự mình làm chủ, cũng coi như là làm lại nghề cũ.
Mà cha của Hạ Cẩm Thiên thấy Lục Bạch cũng không miễn cưỡng thì vô cùng vui mừng, cảm thấy chính mình có người kế tục.
Vì thế, Hạ Cẩm Thiên khó được lúc nghỉ ngơi, sáng sớm anh muốn ôm Lục Bạch ngủ nhiều thêm một chút. Kết quả vừa mở mắt, trong ngực liền không có ai. Ngẩng đầu vừa thấy Lục Bạch đang đứng ở trong phòng để quần áo thay đồ.
Một thân tây trang phá lệ cấm dục mê người, Hạ Cẩm Thiên đi qua nghĩ muốn ôm lấy Lục Bạch, nhưng lại chỉ đổi lấy một cái hôn dừng ở khóe môi của cậu.
"Tý nữa công ty có cuộc họp, học trưởng chờ em quay về." Nói xong, Lục Bạch liền vội vàng rời đi.
Hạ Cẩm Thiên nhìn gian phòng trống rỗng, đột nhiên có loại cảm giác không chân thật bản thân biến thành một kẻ ăn không ngồi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất