Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 2
Tiểu tráng bối rối nghĩ nhưng Tiểu Tráng có cha rồi mà A mẫu lấy cha Tiểu Tráng thì phải gọi a mẫu chứ? Nhưng lại không dám cãi vì sợ bị vợ mới của cha ghét bỏ như mọi người nói.
Thấy Tiểu Tráng rối rắm, Lưu Triệt dù sao cũng là một người gần ba mươi tuổi không phải thiếu niên mười mấy tuổi như nguyên chủ. Nhìn liền hiểu Tiểu Tráng bối rối vì điều gì, thở dài, nói: " Không thì gọi cha nhỏ được không? Dù sao ta cũng là đàn ông gọi a mẫu không hợp lí"
Tiểu Tráng lúc này mới nhỏ giọng, thẹn thùng gọi: " Cha nhỏ..."
Lưu Triệt cảm thấy trái tim già của mình bị manh chết rồi kiếm đâu được đứa trẻ ngoan như vậy chứ. Liền yêu thương ôm lấy Tiểu Tráng nói: " Sau này có cha nhỏ rồi, Tiểu Tráng sẽ không phải chịu khổ nữa"
Tiểu Tráng nhẹ nhàng nắm lấy áo Lưu Triệt, cảm thấy cha nhỏ rất dịu dàng nào có ghét bỏ nó như mấy đại thẩm nói đâu. Nghĩ vậy liền cảm thấy an tâm không ít.
Ôm Tiểu Tráng, Lưu Triệt không khỏi cảm khái tên là tráng mà chẳng tráng chút nào. Lưu Triệt thầm đưa ra quyết định phải nuôi tiểu tráng thực tráng như tên nó. Nghĩ đến đây, liền nghe thấy tiếng ục ục, thấy Tiểu Tráng đỏ mặt ôm bụng.
Lưu Triệt xoa đầu nó, nói: " Đói rồi hả? Để cha nhỏ xem có gì nấu cho con ăn nhé? ".
Nói rồi liền xuống giường, nhưng liền thấy choáng váng lại ngã phịch lại giường. Xem ra cơ thể nguyên chủ vẫn chưa bình phục hẳn. Tiểu Tráng thấy Lưu Triệt như vậy liền sợ hết hồn, liên tục nói: " Tiểu Tráng không đói, cha nhỏ cứ nghỉ đi"
Lưu Triệt đau lòng nó, nói: " Tiểu Tráng ngoan, cha nhỏ chắc là chưa hết bệnh nhà còn gì ăn được không? "
Khi nhìn căn nhà xập xệ, Lưu Triệt buột miệng hỏi nhà còn đồ ăn không? Nghèo tới như vậy.... Tiểu Tráng nói: " Còn ít khoai đó cha nhỏ, để Tiểu Tráng luộc cho cha nhỏ ăn".
Lưu Triệt nói: " Tiểu Tráng nhỏ như vậy có làm được không? "
Tiểu Tráng liền vỗ ngực nhỏ nói: " Tiểu Tráng làm được nhiều việc lắm, còn có thể làm ruộng được rồi".
Lưu Triệt nghe vậy liền xoa đầu nó, nói: " Tiểu Tráng giỏi quá, vậy Tiểu Tráng luộc khoai ăn đi, cha nhỏ không đói. Còn có sau này Tiểu Tráng không phải làm việc nặng nhọc như làm ruộng đã có cha nhỏ rồi"
Tiểu Tráng được khen, ngượng ngùng: " Dạ!".
Rồi chạy đi luộc khoai, nhìn bóng dáng Tiểu Tráng khuất sau cửa. Lưu Triệt không khỏi thở dài, thằng nhỏ còn chưa tới mười tuổi mà đã phải làm ruộng. Gầy như vậy,....haiz Lưu Triệt làm kinh doanh nào có biết làm ruộng, lúc nãy chót nổ với Tiểu Tráng....
Phải kiếm cách gì kiếm tiền, cho Tiểu Tráng được ăn học đầy đủ. Sống cuộc sống của một đứa trẻ thực thụ mới được. Đang nghĩ liền thấy Tiểu Tráng bê một đĩa khoai vào rồi đẩy một củ đến tay mình, nói: " Cha nhỏ mau ăn đi".
Lưu Triệt nhìn Tiểu Tráng, xem ra mình không ăn thằng bé liền không dám ăn. Nhìn củ khoai trong tay, củ này to nhất đi liền đổi củ nhỏ ở tay Tiểu Tráng, nói: " Cha nhỏ mới ốm dậy, không ăn được nhiều. Củ nhỏ này là đủ rồi, Tiểu Tráng mau ăn đi".
Thấy Lưu Triệt đã ăn, Tiểu Tráng liền to miệng ăn khoai. Tuy là loại khoai không ngon lắm nhưng hai cha con đều ăn tới vui vẻ.
Hôm sau tỉnh dậy, thấy cơ thể đã khỏe lại. Lưu Triệt vươn vai, cơ thể này bình phục nhanh thật. Sau đó liền đi kiểm tra tài sản trong nhà. Lưu Triệt cảm thấy gục ngã, trong chỉ còn khoai, hai con gà còi cọc và hai mâu ruộng cạn đang trồng rau cải. Nhà này cũng bạc đãi con trai quá đi.
Phân cho cha của Đại Tráng có xíu gia sản như vậy. Đúng vậy, nhà nội của Tiểu Tráng sau khi cha Tiểu Tráng tòng quân. Liền hùa nhau bức ép mẹ con Tiểu Tráng phân gia. Đã phân gia còn thường xuyên qua chèn ép nên mẹ Tiểu Tráng liền không chịu được.
Con trai không ở vợ con trai vừa đi, liền hí hửng nhận hai mươi lượng bạc nhà nguyên chủ. Rồi tống cậu qua đây, Lưu Triệt cảm thấy cha Tiểu Tráng chắc là con ghẻ đi? Bố mẹ ruột sao lại đối xử với con mình như vậy. Dù bố mẹ thường hay thiên vị đứa con nhỏ hơn. Nhưng đến mức này thì Lưu Triệt bó tay này là ngược đãi chứ không còn là thiên vị nữa rồi.
Day cái trán, Lưu Triệt cảm thấy tương lai u tối, có được dáng người chuẩn 0 mà mình ao ước. Nhưng lợi ít mà hại thì nhiều, nhìn Tiểu Tráng lo lắng đứng bên cạnh. Lưu Triệt cắn răng thôi thì liều vậy, ông đây là đại nam nhân thế kỉ hai mốt. Sợ cái gì chứ, vì cuộc sống, vì kiếm được tiểu một cường tráng đẹp trai, ông đây phấn đấu.
Trưa hôm đó, Lưu Triệt liền dùng khoai trong nhà làm khoai xéo cho Tiểu Tráng ăn. Nhìn Tiểu Tráng ăn tới vui vẻ, Lưu Triệt cũng vui vẻ.
Thấy cha nhỏ nhìn mình, Tiểu Tráng ngượng ngùng, hình như mình ăn hơi nhiều rồi. Liền nói: " Cha nhỏ, khoai này ngon lắm. Con chưa được ăn khoai như thế này bao giờ á".
Lưu Triệt xoa đầu con trai, nói: " ngon thì ăn nhiều vào, Tiểu Tráng nhà chúng ta mới có thể cường tráng được. Sau này mỗi ngày cha nhỏ đều cho con ăn ngon nhé".
( khoái xéo là món ăn làm từ khoai, lạc, đậu sau đó dùng đũa hay thìa xéo nó lại với nhau như hình. Ăn thơm ngọt ngày xưa khi đói ăn khoai chán quá nên người ta nghĩ ra cái này. Bây giờ nó trở thành đặc sản một món ăn dân dã của Việt Nam)
Thấy Tiểu Tráng rối rắm, Lưu Triệt dù sao cũng là một người gần ba mươi tuổi không phải thiếu niên mười mấy tuổi như nguyên chủ. Nhìn liền hiểu Tiểu Tráng bối rối vì điều gì, thở dài, nói: " Không thì gọi cha nhỏ được không? Dù sao ta cũng là đàn ông gọi a mẫu không hợp lí"
Tiểu Tráng lúc này mới nhỏ giọng, thẹn thùng gọi: " Cha nhỏ..."
Lưu Triệt cảm thấy trái tim già của mình bị manh chết rồi kiếm đâu được đứa trẻ ngoan như vậy chứ. Liền yêu thương ôm lấy Tiểu Tráng nói: " Sau này có cha nhỏ rồi, Tiểu Tráng sẽ không phải chịu khổ nữa"
Tiểu Tráng nhẹ nhàng nắm lấy áo Lưu Triệt, cảm thấy cha nhỏ rất dịu dàng nào có ghét bỏ nó như mấy đại thẩm nói đâu. Nghĩ vậy liền cảm thấy an tâm không ít.
Ôm Tiểu Tráng, Lưu Triệt không khỏi cảm khái tên là tráng mà chẳng tráng chút nào. Lưu Triệt thầm đưa ra quyết định phải nuôi tiểu tráng thực tráng như tên nó. Nghĩ đến đây, liền nghe thấy tiếng ục ục, thấy Tiểu Tráng đỏ mặt ôm bụng.
Lưu Triệt xoa đầu nó, nói: " Đói rồi hả? Để cha nhỏ xem có gì nấu cho con ăn nhé? ".
Nói rồi liền xuống giường, nhưng liền thấy choáng váng lại ngã phịch lại giường. Xem ra cơ thể nguyên chủ vẫn chưa bình phục hẳn. Tiểu Tráng thấy Lưu Triệt như vậy liền sợ hết hồn, liên tục nói: " Tiểu Tráng không đói, cha nhỏ cứ nghỉ đi"
Lưu Triệt đau lòng nó, nói: " Tiểu Tráng ngoan, cha nhỏ chắc là chưa hết bệnh nhà còn gì ăn được không? "
Khi nhìn căn nhà xập xệ, Lưu Triệt buột miệng hỏi nhà còn đồ ăn không? Nghèo tới như vậy.... Tiểu Tráng nói: " Còn ít khoai đó cha nhỏ, để Tiểu Tráng luộc cho cha nhỏ ăn".
Lưu Triệt nói: " Tiểu Tráng nhỏ như vậy có làm được không? "
Tiểu Tráng liền vỗ ngực nhỏ nói: " Tiểu Tráng làm được nhiều việc lắm, còn có thể làm ruộng được rồi".
Lưu Triệt nghe vậy liền xoa đầu nó, nói: " Tiểu Tráng giỏi quá, vậy Tiểu Tráng luộc khoai ăn đi, cha nhỏ không đói. Còn có sau này Tiểu Tráng không phải làm việc nặng nhọc như làm ruộng đã có cha nhỏ rồi"
Tiểu Tráng được khen, ngượng ngùng: " Dạ!".
Rồi chạy đi luộc khoai, nhìn bóng dáng Tiểu Tráng khuất sau cửa. Lưu Triệt không khỏi thở dài, thằng nhỏ còn chưa tới mười tuổi mà đã phải làm ruộng. Gầy như vậy,....haiz Lưu Triệt làm kinh doanh nào có biết làm ruộng, lúc nãy chót nổ với Tiểu Tráng....
Phải kiếm cách gì kiếm tiền, cho Tiểu Tráng được ăn học đầy đủ. Sống cuộc sống của một đứa trẻ thực thụ mới được. Đang nghĩ liền thấy Tiểu Tráng bê một đĩa khoai vào rồi đẩy một củ đến tay mình, nói: " Cha nhỏ mau ăn đi".
Lưu Triệt nhìn Tiểu Tráng, xem ra mình không ăn thằng bé liền không dám ăn. Nhìn củ khoai trong tay, củ này to nhất đi liền đổi củ nhỏ ở tay Tiểu Tráng, nói: " Cha nhỏ mới ốm dậy, không ăn được nhiều. Củ nhỏ này là đủ rồi, Tiểu Tráng mau ăn đi".
Thấy Lưu Triệt đã ăn, Tiểu Tráng liền to miệng ăn khoai. Tuy là loại khoai không ngon lắm nhưng hai cha con đều ăn tới vui vẻ.
Hôm sau tỉnh dậy, thấy cơ thể đã khỏe lại. Lưu Triệt vươn vai, cơ thể này bình phục nhanh thật. Sau đó liền đi kiểm tra tài sản trong nhà. Lưu Triệt cảm thấy gục ngã, trong chỉ còn khoai, hai con gà còi cọc và hai mâu ruộng cạn đang trồng rau cải. Nhà này cũng bạc đãi con trai quá đi.
Phân cho cha của Đại Tráng có xíu gia sản như vậy. Đúng vậy, nhà nội của Tiểu Tráng sau khi cha Tiểu Tráng tòng quân. Liền hùa nhau bức ép mẹ con Tiểu Tráng phân gia. Đã phân gia còn thường xuyên qua chèn ép nên mẹ Tiểu Tráng liền không chịu được.
Con trai không ở vợ con trai vừa đi, liền hí hửng nhận hai mươi lượng bạc nhà nguyên chủ. Rồi tống cậu qua đây, Lưu Triệt cảm thấy cha Tiểu Tráng chắc là con ghẻ đi? Bố mẹ ruột sao lại đối xử với con mình như vậy. Dù bố mẹ thường hay thiên vị đứa con nhỏ hơn. Nhưng đến mức này thì Lưu Triệt bó tay này là ngược đãi chứ không còn là thiên vị nữa rồi.
Day cái trán, Lưu Triệt cảm thấy tương lai u tối, có được dáng người chuẩn 0 mà mình ao ước. Nhưng lợi ít mà hại thì nhiều, nhìn Tiểu Tráng lo lắng đứng bên cạnh. Lưu Triệt cắn răng thôi thì liều vậy, ông đây là đại nam nhân thế kỉ hai mốt. Sợ cái gì chứ, vì cuộc sống, vì kiếm được tiểu một cường tráng đẹp trai, ông đây phấn đấu.
Trưa hôm đó, Lưu Triệt liền dùng khoai trong nhà làm khoai xéo cho Tiểu Tráng ăn. Nhìn Tiểu Tráng ăn tới vui vẻ, Lưu Triệt cũng vui vẻ.
Thấy cha nhỏ nhìn mình, Tiểu Tráng ngượng ngùng, hình như mình ăn hơi nhiều rồi. Liền nói: " Cha nhỏ, khoai này ngon lắm. Con chưa được ăn khoai như thế này bao giờ á".
Lưu Triệt xoa đầu con trai, nói: " ngon thì ăn nhiều vào, Tiểu Tráng nhà chúng ta mới có thể cường tráng được. Sau này mỗi ngày cha nhỏ đều cho con ăn ngon nhé".
( khoái xéo là món ăn làm từ khoai, lạc, đậu sau đó dùng đũa hay thìa xéo nó lại với nhau như hình. Ăn thơm ngọt ngày xưa khi đói ăn khoai chán quá nên người ta nghĩ ra cái này. Bây giờ nó trở thành đặc sản một món ăn dân dã của Việt Nam)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất