Xuyên Việt Ta Kiếm Được Lão Công Cường Tráng
Chương 36
Triệu Phú Quý gấp rút nói: " Đại Tráng con xem Tiểu Bình có thể bị đuổi học...con.. "
Đại Tráng thản nhiên nói: " Nói đến việc chính rồi? An tâm đi trường chỉ phạt thôi Tiểu Triệt đã nói rồi không có ý định đuổi học nó đâu"
Triệu Phú Quý nghe vậy liền nghen họng Triệu Bình thở phào, Đại Tráng nói: " Ta có việc này muốn hỏi cha, Tiểu Liên thực sự bỏ trốn theo người khác? "
Triệu Phú Quý nghe đến đây sắc mặt trắng muốt. Lắp bắp nói: " Dĩ...dĩ nhiên rồi nó là cái loại phụ nữ không có tiết hạnh..."
Đại Tráng cau mày nói: " Đủ rồi...hai người mau về đi không có chuyện gì đừng giả bộ thân quen"
Triệu Phú Quý thấp thỏm vội kéo Triệu Bình về Triệu Bình nhìn bóng lưng cha kéo mình. Nhìn sao cũng mang bộ dáng bỏ trốn chẳng lẽ Liên tẩu không phải là bỏ trốn? Cha đang sợ cái gì? Rốt cục có bao nhiêu chuyện còn giấu mình đây?
Nghĩ vậy Triệu Bình cũng không dám dây dưa theo Triệu Phú Quý trở về, thầm nghĩ về tới nhà nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
Đại Tráng khó chịu ngồi xuống, uống một ấm trà mới bớt khó chịu. Đúng vậy mẹ ruột của Tiểu Tráng, Vưu Tiểu Liên đúng là không bỏ trốn theo người khác mà là bị Triệu gia lén lút cấu kết lừa ra ngoài rồi đem bán đi xa. Mấy hôm trước Đại Tráng tình cờ thấy nàng liền đuổi theo hỏi chuyện mới biết được.
Triệu gia quả thật táng tận lương tâm nghĩ đến đây bao thắc mắc lúc trước đều rõ ràng. Thảo nào, thảo nào...Vưu Tiểu Liên tuy đối xử với Tiểu Tráng không mấy tốt nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của Tiểu Tráng. Yêu thương Tiểu Tráng vẫn là có, sao nỡ bỏ Tiểu Tráng lại một mình.
Nhắm mắt nghĩ đến bộ dáng Vưu Tiểu Liên lúc đó Đại Tráng không khỏi thấy áy náy vậy mà chưa tìm hiểu kĩ càng liền trách nàng. Tuy rằng cũng không yêu thương gì Vưu Tiểu Liên nhưng tình nghĩa phu thê bao năm vẫn phải có. Đại Tráng thấy hổ thẹn với nàng....nhưng lại không biết phải làm sao cho phải.
Muốn giúp Vưu Tiểu Liên báo quan, nàng không chịu, nàng bị bán vào nơi dơ bẩn. Tuy may mắn thoát được, nhưng nàng không quay về tìm con trai đây mãi là khúc mắc trong lòng nàng. Vưu Tiểu Liên đã lấy một người khác là một đại hán què một chân, nhưng theo nàng nói thì đối xử khá tốt với nàng.
Nàng cầu xin Đại Tráng viết giấy từ hôn để nàng ở bên cạnh phu quân mới không khúc mắc gì nữa. Đại Tráng đành viết giấy, cho nàng một số tiền. Cũng có tìm đến nhà Vưu Tiểu Liên một lần nhưng nhà trống không, hàng xóm nói họ đã chuyển đi vội vã.
Đại Tráng trách bản thân lại trách Triệu gia quá mức độc ác. Muốn nói sự việc cho Lưu Triệt nhưng lại không dám nói. Ngộ nhỡ...ngộ nhỡ Tiểu Triệt chán ghét mình thì sao?
Suy nghĩ liên tục làm Đại Tráng khổ sở, nhắm mắt lại....vẫn là nên nói cho Tiểu Triệt đi. Để sau này người khác nói Tiểu Triệt còn kinh tởm mình hơn Đại Tráng tựa lên ghế mệt mỏi nhắm mắt.
Lưu Triệt chuẩn bị đồ đạc trong tiệm hoàn tất. Mấy món ăn cũng đã liệt kê rõ ràng chắc vài hôm nữa là có thể khai trương. Lưu Triệt bán chính là điểm tâm, bánh ngọt, mứt quả, ô mai. Nói trắng ra là chuyên bán đồ ăn vặt, thế nhưng đồ y làm rất tinh mỹ. Còn có vài loại bánh kem đơn giản hi vọng người ở đây thích những thứ đồ này.
Nhìn lại cửa tiệm lần nữa, Lưu Triệt hài lòng cưỡi lừa trở về nhà. Về tới nhà liền thấy Hỉ Nhạc lấp ló ở cửa thấy mình liền chạy như điên lại thì thầm nói: "Nhị lão gia hôm nay có hai người một già một trẻ đến nói là cha và đệ đệ của đại lão gia từ khi bọn họ về tâm trạng của lão gia rất tệ"
Lưu Triệt nghe vậy, liền bỏ lừa chạy vào nhà. Hỉ Nhạc cười thầm tình cảm của hai lão gia thật tốt. Lưu Triệt vào nhà tìm một vòng liền thấy đại Tráng mệt mỏi ngồi ở ghế lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Đại Tráng.
Đại Tráng nghe thấy tiếng động bên cạnh. Nhìn sang thấy là tức phụ nhà mình thì mệt mỏi tựa vào vai tức phụ nhà mình. Lưu Triệt mặc cho cái đầu to đè nặng vai mình nhẹ nhàng hỏi: " Đại Tráng...có chuyện gì sao? "
Đại Tráng ôm lấy Lưu Triệt một lúc, khi tách ra nhìn vào mắt Lưu Triệt, thấy trong đó là sự lo lắng. Cắn môi Đại Tráng đem chuyện của mẹ ruột Tiểu Tráng nói ra.
Lưu Triệt hít một ngụm khí lạnh....này này...thực sự là quá tán tận lương tâm rồi. Bọn họ là chắc chắn nghĩ Đại Tráng nhất định sẽ chết nên mới dám làm như vậy. Chợt nghĩ đến gì đó...Lưu Triệt trợn mắt đừng nói là tiền học của Triệu Bình là do bán mẹ Tiểu Tráng mà có...
Bị suy nghĩ của mình làm chấn động không thôi. Lưu Triệt bối rối nhìn qua Đại Tráng chỉ thấy Đại Tráng mệt mỏi nói: "Tiểu Triệt đệ biết tại sao ta lại xin cho Triệu gia trước công đường không? "
Lưu Triệt suy nghĩ rồi nói: "Triệu gia dù sao cũng là nhà nội huynh giữ lại một chút tình nghĩa cũng nên.."
Đại Tráng lắc đầu nói: "Cho dù bọn họ sai lầm chồng chất chỉ cần ta là con họ nếu ta quá tuyệt tình. Sẽ có người cảm thấy bọn họ đáng thương, sẽ có người nói ta thế này thế nọ quan trọng là sẽ có người nói đệ xúi bẩy ta"
Lưu Triệt kinh ngạc không thôi, không ngờ Đại Tráng lại suy nghĩ sâu sắc đến thế. Ra là Đại Tráng đã muốn cạn tình với Triệu gia lâu rồi nhưng là vì mình nên mới chừa đường lui.
Đại Tráng thản nhiên nói: " Nói đến việc chính rồi? An tâm đi trường chỉ phạt thôi Tiểu Triệt đã nói rồi không có ý định đuổi học nó đâu"
Triệu Phú Quý nghe vậy liền nghen họng Triệu Bình thở phào, Đại Tráng nói: " Ta có việc này muốn hỏi cha, Tiểu Liên thực sự bỏ trốn theo người khác? "
Triệu Phú Quý nghe đến đây sắc mặt trắng muốt. Lắp bắp nói: " Dĩ...dĩ nhiên rồi nó là cái loại phụ nữ không có tiết hạnh..."
Đại Tráng cau mày nói: " Đủ rồi...hai người mau về đi không có chuyện gì đừng giả bộ thân quen"
Triệu Phú Quý thấp thỏm vội kéo Triệu Bình về Triệu Bình nhìn bóng lưng cha kéo mình. Nhìn sao cũng mang bộ dáng bỏ trốn chẳng lẽ Liên tẩu không phải là bỏ trốn? Cha đang sợ cái gì? Rốt cục có bao nhiêu chuyện còn giấu mình đây?
Nghĩ vậy Triệu Bình cũng không dám dây dưa theo Triệu Phú Quý trở về, thầm nghĩ về tới nhà nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
Đại Tráng khó chịu ngồi xuống, uống một ấm trà mới bớt khó chịu. Đúng vậy mẹ ruột của Tiểu Tráng, Vưu Tiểu Liên đúng là không bỏ trốn theo người khác mà là bị Triệu gia lén lút cấu kết lừa ra ngoài rồi đem bán đi xa. Mấy hôm trước Đại Tráng tình cờ thấy nàng liền đuổi theo hỏi chuyện mới biết được.
Triệu gia quả thật táng tận lương tâm nghĩ đến đây bao thắc mắc lúc trước đều rõ ràng. Thảo nào, thảo nào...Vưu Tiểu Liên tuy đối xử với Tiểu Tráng không mấy tốt nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của Tiểu Tráng. Yêu thương Tiểu Tráng vẫn là có, sao nỡ bỏ Tiểu Tráng lại một mình.
Nhắm mắt nghĩ đến bộ dáng Vưu Tiểu Liên lúc đó Đại Tráng không khỏi thấy áy náy vậy mà chưa tìm hiểu kĩ càng liền trách nàng. Tuy rằng cũng không yêu thương gì Vưu Tiểu Liên nhưng tình nghĩa phu thê bao năm vẫn phải có. Đại Tráng thấy hổ thẹn với nàng....nhưng lại không biết phải làm sao cho phải.
Muốn giúp Vưu Tiểu Liên báo quan, nàng không chịu, nàng bị bán vào nơi dơ bẩn. Tuy may mắn thoát được, nhưng nàng không quay về tìm con trai đây mãi là khúc mắc trong lòng nàng. Vưu Tiểu Liên đã lấy một người khác là một đại hán què một chân, nhưng theo nàng nói thì đối xử khá tốt với nàng.
Nàng cầu xin Đại Tráng viết giấy từ hôn để nàng ở bên cạnh phu quân mới không khúc mắc gì nữa. Đại Tráng đành viết giấy, cho nàng một số tiền. Cũng có tìm đến nhà Vưu Tiểu Liên một lần nhưng nhà trống không, hàng xóm nói họ đã chuyển đi vội vã.
Đại Tráng trách bản thân lại trách Triệu gia quá mức độc ác. Muốn nói sự việc cho Lưu Triệt nhưng lại không dám nói. Ngộ nhỡ...ngộ nhỡ Tiểu Triệt chán ghét mình thì sao?
Suy nghĩ liên tục làm Đại Tráng khổ sở, nhắm mắt lại....vẫn là nên nói cho Tiểu Triệt đi. Để sau này người khác nói Tiểu Triệt còn kinh tởm mình hơn Đại Tráng tựa lên ghế mệt mỏi nhắm mắt.
Lưu Triệt chuẩn bị đồ đạc trong tiệm hoàn tất. Mấy món ăn cũng đã liệt kê rõ ràng chắc vài hôm nữa là có thể khai trương. Lưu Triệt bán chính là điểm tâm, bánh ngọt, mứt quả, ô mai. Nói trắng ra là chuyên bán đồ ăn vặt, thế nhưng đồ y làm rất tinh mỹ. Còn có vài loại bánh kem đơn giản hi vọng người ở đây thích những thứ đồ này.
Nhìn lại cửa tiệm lần nữa, Lưu Triệt hài lòng cưỡi lừa trở về nhà. Về tới nhà liền thấy Hỉ Nhạc lấp ló ở cửa thấy mình liền chạy như điên lại thì thầm nói: "Nhị lão gia hôm nay có hai người một già một trẻ đến nói là cha và đệ đệ của đại lão gia từ khi bọn họ về tâm trạng của lão gia rất tệ"
Lưu Triệt nghe vậy, liền bỏ lừa chạy vào nhà. Hỉ Nhạc cười thầm tình cảm của hai lão gia thật tốt. Lưu Triệt vào nhà tìm một vòng liền thấy đại Tráng mệt mỏi ngồi ở ghế lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Đại Tráng.
Đại Tráng nghe thấy tiếng động bên cạnh. Nhìn sang thấy là tức phụ nhà mình thì mệt mỏi tựa vào vai tức phụ nhà mình. Lưu Triệt mặc cho cái đầu to đè nặng vai mình nhẹ nhàng hỏi: " Đại Tráng...có chuyện gì sao? "
Đại Tráng ôm lấy Lưu Triệt một lúc, khi tách ra nhìn vào mắt Lưu Triệt, thấy trong đó là sự lo lắng. Cắn môi Đại Tráng đem chuyện của mẹ ruột Tiểu Tráng nói ra.
Lưu Triệt hít một ngụm khí lạnh....này này...thực sự là quá tán tận lương tâm rồi. Bọn họ là chắc chắn nghĩ Đại Tráng nhất định sẽ chết nên mới dám làm như vậy. Chợt nghĩ đến gì đó...Lưu Triệt trợn mắt đừng nói là tiền học của Triệu Bình là do bán mẹ Tiểu Tráng mà có...
Bị suy nghĩ của mình làm chấn động không thôi. Lưu Triệt bối rối nhìn qua Đại Tráng chỉ thấy Đại Tráng mệt mỏi nói: "Tiểu Triệt đệ biết tại sao ta lại xin cho Triệu gia trước công đường không? "
Lưu Triệt suy nghĩ rồi nói: "Triệu gia dù sao cũng là nhà nội huynh giữ lại một chút tình nghĩa cũng nên.."
Đại Tráng lắc đầu nói: "Cho dù bọn họ sai lầm chồng chất chỉ cần ta là con họ nếu ta quá tuyệt tình. Sẽ có người cảm thấy bọn họ đáng thương, sẽ có người nói ta thế này thế nọ quan trọng là sẽ có người nói đệ xúi bẩy ta"
Lưu Triệt kinh ngạc không thôi, không ngờ Đại Tráng lại suy nghĩ sâu sắc đến thế. Ra là Đại Tráng đã muốn cạn tình với Triệu gia lâu rồi nhưng là vì mình nên mới chừa đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất