Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 10

Trước Sau
Editor: Min

Tô Hồi Ý không kịp nhận ra người đó là ai, liền nghe Tô Trì kêu lên, "Chú hai."

Lỗ mũi Tô Hồi Ý ngay lập tức mở to, đm là anh hai Tô! Cái đầu nhỏ của cậu!!!

Tại sao cậu lại quên mất, hôm nay Tô Giản Thần đi công tác về nhất định sẽ đến tổng bộ để báo cáo công việc!

Tô Giản Thần nhìn cậu như nhìn thấy ruồi bọ, "Tại sao cậu lại ở đây?"

Tô Trì không nói gì, Tô Hồi Ý sờ sờ chóp mũi, "Anh hai, em..."

Tô Giản Thần không muốn nghe, vì vậy quay đầu rời đi.

Tô Hồi Ý:... Có vẻ như cậu đã bị Tô Giản Thần cho vào sổ đen rồi.

Tô Trì đem người gọi lại, "Chú hai, chú hiếm khi mới đến tổng công ty, liền cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Tô Giản Thần xoay người, "Em nhìn thấy cậu ta liền ăn không vô!"

Ba người đứng ở cửa nhà ăn rất gây chú ý. Xung quanh đã có rất nhiều nhân viên đang nhìn về phía này, sắc mặt Tô Trì liền chìm xuống, "Vậy hơn hai mươi năm qua chú ăn cám trấu mà lớn lên à?"

Tô Hồi Ý đột nhiên phát hiện ra anh cả của mình có kỹ năng trào phúng không phân biệt đối tượng. Nhà họ Tô có tổng cộng sáu người, đều đã được Tô Trì phân chia rất đồng đều.

Tô Giản Thần cũng ý thức được sự thất thố của mình nên chỉ có thể bưng chén đĩa đi theo sau Tô Trì, không thèm nhìn Tô Hồi Ý lấy một cái.

Nhà ăn dành cho nhân viên tại tổng công ty Tô thị được xây dựng rất khang trang, có thể so sánh với nhà hàng buffet của một khách sạn 5 sao nào đó. Tô Trì chọn một bàn ăn ít người bên cạnh cửa sổ, khi chuẩn bị ngồi xuống thì Tô Giản Thần liền lâm vào rối rắm.

Hắn không muốn ngồi cạnh Tô Hồi Ý quá gần, cũng không muốn ngồi đối diện với khuôn mặt đó.

Tô Giản Thần liền bị mắc kẹt trong không trung.

Tô Hồi Ý nhìn vào cặp mông và chân săn chắc của hắn, thốt lên, "Tư thế cưỡi ngựa tiêu chuẩn a~."

Tô Giản Thần trừng mắt nhìn cậu rồi ngồi ở phía đối diện.

Đồ ăn trong nhà ăn của nhân viên cũng rất ngon, Tô Hồi Ý lấy một phần cà ri gà, một ít thịt ba chỉ nướng và ngô rồi vùi đầu ăn tới tấp.

Hai anh em còn lại thì đang nói chuyện công việc, cho dù đang ở bàn ăn, Tô Trì và Tô Giản Thần đều ngồi với tư thế thẳng tắp, tao nhã dùng đũa đưa thức ăn lên miệng chậm rãi nhai.

Không giống như Tô Hồi Ý, dùng đầu để đuổi theo cái chén.

Bữa cơm liền mau chóng kết thúc, Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên khỏi chén. Biểu hiện của Tô Trì khá bình tĩnh, còn Tô Giản Thần lại khá phức tạp, hiếm khi nói với cậu một câu dài, "Tại sao cậu lại trở nên như thế này?"

Tô Hồi Ý, "...?"

Sau đó cậu nghe thấy Tô Trì buông một tiếng cười ngắn ngủi, nhỏ đến mức không ai nghe thấy, nhưng cậu vẫn nghe ra được, "Ha."

Ăn xong, ba người tách ra ở lối vào thang máy. Tô Hồi Ý theo Tô Trì đi thang máy lên trên, bối rối hỏi, "Anh cả, anh hai tại sao lại ghét bỏ em như vậy?"

Hiện tại cậu mới nhớ lại, so với cốt truyện về sau, thì bây giờ nguyên thân cũng chỉ náo loạn vài trận nho nhỏ mà thôi.

Bây giờ nhìn mặt thôi cũng không ăn được, thì làm thế nào mà Tô Giản Thần chịu đựng được nguyên thân cho đến lúc kết thúc?

Lúc đầu Tô Trì còn tưởng người này lại giả làm bông sen trắng, nhưng ngay sau đó phát hiện ra tình cảm chân thành trong đó, không khỏi ngừng lại, "Trong lòng cậu thật sự không biết sao?"

Tô Hồi Ý hạ thấp đầu xuống nắm lấy tay anh, "Xin anh hãy cho em một số gợi ý, em sẽ xin lỗi đàng hoàng với anh hai."

Cậu sợ cốt truyện có che giấu âm mưu.

Đinh! Cửa thang máy mở ra. Tô Trì vừa đi vừa nói: "Trước khi chú hai đi công tác, ba đã cho nó một chậu Tùng La Hán, và cậu cũng có một chậu. Cậu đã ném cái chậu của chú hai từ trên lầu xuống. Sau đó nói với ba, chú hai cảm thấy chậu của cậu tốt hơn cho nên không thích cái chậu này. "

" Nhưng thật ra chú hai rất thích chậu Tùng La Hán kia, hiện tại hắn nhìn thấy cậu liền nhớ tới cái chậu Tùng La Hán."

Hừmm...! Tô Hồi Ý đã hiểu rồi.

Ném đá không giấu tay còn đi mách lẻo, nguyên thân thật là không biết xấu hổ mà.

Hiện tại cậu cũng cảm thấy như vậy, cậu rất tức giận!

Cũng không biết liệu Tô Giản Thần có ôm cái chậu Tùng La Hán bị hỏng kia, nhân lúc không người khóc nức nở hay không...

Khi Tô Hồi Ý về đến nhà, cậu nhanh chóng chạy lên lầu tìm chậu Tùng La Hán trong phòng ngủ. Cây cảnh mà Tô Kỷ Đồng tặng được để trong cái chậu rất có giá trị, không thể không kể đến cây Tùng La Hán này còn được tạo hình rất tinh xảo.

Cây hơi nặng, khi Tô Hồi Ý ôm nó đến phòng của Tô Giản Thần xong, hai cánh tay đều mỏi nhừ.

Cậu cẩn thận đặt nó trên ban công, sau đó nhìn xuống những ngón tay của mình, chúng đều là những vết đỏ bị đáy chậu làm ra.

"Anh hai, em xin lỗi. Em sẽ đền cho anh chậu Tùng La Hán này, tha lỗi cho em nha ~ Cúi chào"



Tô Hồi Ý để lại lời nhắn kèm với hình người nhỏ bé đang quỳ gối, đầu bù tóc rối đỉnh đầu và mông đều dẩu lên cao..

Sau khi làm xong, cậu lại quay trở về phòng.

...

Vào buổi chiều, Tô Hồi Ý đã gọi điện cho Tôn Hà Vũ.

Hôm qua đi xem nhà máy rượu, cậu định đầu tư trước 2 triệu, giai đoạn đầu nếu đạt được doanh thu tốt thì cậu sẽ thêm 2 triệu nữa.

Nghĩ thử xem, rượu này dù bán chậm cũng không hết hạn. Hơn nữa, có Linh Tửu phía trước, Côn Tửu nếu thành công, thu nhập chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.

Tôn Hà Vũ thận trọng hơn, chỉ đầu tư 1,2 triệu, còn Chu Thanh Thành theo sau 1 triệu. Sau khi đạt được ý định ban đầu, bọn họ đã hẹn ngày mốt sẽ ký hợp đồng với nhà máy rượu.

Tô Hồi Ý và Tôn Hà Vũ nói chuyện cho đến giờ ăn tối, đương lúc cả hai đang hình thành một kế hoạch làm giàu sau một đêm thì Tô Trì trở về.

Tô Hồi Ý đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng động từ ngoài sân vội vàng nói nhỏ với Tôn Hà Vũ: "Anh cả tôi về rồi, không nói lung tung nữa!"

Tôn Hà Vũ cứng họng, "Đầu tư mà cậu làm như đang yêu đương vụng trộm vậy.. "

Tô Hồi Ý trực tiếp cúp máy.

Xoay người, thấy Tô Trì đã bước vào phòng khách, "Cậu đang nói chuyện điện thoại với bạn nhậu?"

Tô Hồi Ý mơ hồ chuyển chủ đề, "Anh cả, sao không thấy anh hai cùng anh trở về. "

"Có việc gì?"

"Em muốn xin lỗi anh hai." Tô Hồi Ý háo hức muốn thử "Anh nói xem em có nên làm hộp cơm tình yêu cho anh hai không?"

Tô Trì nhướng mày, "Cậu muốn trực tiếp giải quyết vấn đề từ chổ chú hai à. "

Ví dụ như trực tiếp giải quyết anh.

Tô Hồi Ý, "..."

Không lâu sau, Tô Giản Thần cũng trở về, hắn chào hỏi Tô Trì rồi đi thẳng lên lầu.

Tô Hồi Ý nhanh chóng rút người khỏi ghế sô pha, lắc lư cái đầu nhỏ nhanh chóng đuổi theo.

Tô Trì tựa vào chiếc bàn dài bên hông phòng khách, một tay cầm lấy điện thoại, mí mắt nhướng lên rồi lại rũ xuống.

Phòng ngủ của Tô Giản Thần là phòng đầu tiên nằm ở bên trái trên lầu hai, xa với phòng ngủ của Tô Hồi Ý nhất.

Ngay khi Tô Giản Thần bước vào phòng ngủ để thay đồ, thì cánh cửa bị gõ vang lên. "Ai?"

Cánh cửa mở ra, lộ ra mái mềm như nhung của Tô Hồi Ý. Hắn liếc Tô Hồi Ý một cái, còn chưa kịp lên tiếng đuổi, cậu đã như con cá mòi chui vào khe cửa, nhanh nhẹn đóng cửa lại.

"Anh hai."

"Ai cho cậu vào, đi ra ngoài!" Tô Giản Thần sải bước đi tới, nhíu mày vươn tay muốn kéo cậu ra ngoài.

Tô Hồi Ý thấy Tô Giản Thần hận không thể cho cậu hai cú đấm. Cậu cúi đầu dựa vào cánh cửa cố gắng rút ra một chút sức mạnh, "Anh hai, em đã đem chậu Tùng La Hán chuyển vào phòng anh rồi."

Bàn tay nắm người của Tô Giản Thần cứng lại, biểu tình trên mặt càng thêm khủng bố, "Cút!"

Tô Hồi Ý run rẩy lắc lắc ngón tay út chỉ về phía ban công, "Trước đây là em không tốt, bây giờ em biết sai rồi. Em đem cái chậu này đền cho anh, anh hai có thể không tha thứ cho em, nhưng cũng đừng tức giận. "

Cụm từ "Anh có thể không tha thứ "thực sự là một lời kịch rất hèn mọn.

Nói xong trông Tô Hồi Ý rất buồn.

Tô Giản Thần nhìn khóe mắt như sắp khóc của cậu, đột nhiên trong đầu nhảy ra hiện trường ở cửa phòng bếp đêm qua----vệt nước loang lổ trượt dài trên khóe mắt, ngưng tụ thành giọt nước treo trên mi.

Công bằng mà nói, nhìn sơ qua làm cho người khác rất muốn bảo vệ.

Nếu không phải người trước mặt tính tình xấu xa, Tô Giản Thần suýt chút nữa sẽ xua tay nói: "Quên đi."

Nhưng đây là Tô Hồi Ý, người em nuôi xấu xa hay đổi trắng thay đen, không biết ơn, còn vô số lần chà đạp lên điểm cuối của người khác.

Tô Giản Thần quay người bước đến ban công, đem chậu Tùng La Hán trả lại cho Tô Hồi Ý, chán ghét nói: "Cầm về đi."

Tô Hồi Ý tiếp tục lời kịch đau khổ, "Em đã đưa nó cho anh hai, em sẽ không lấy nó về! "

" Tốt lắm." Tô Giản Thần đột nhiên nâng chậu Tùng La Hán lên đầu, làm bộ muốn ném vỡ. Mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, lộ ra sức lực phi thường.

Tô Hồi Ý hoảng sợ, căn da đầu lao tới, hai tay ôm lấy cổ tay Tô Giản Thần, "Anh hai, đừng ném!"

Nếu thật sự ném xuống, quan hệ của hai người sẽ hoàn toàn tan vỡ.



Các ngón tay của Tô Hồi Ý rất dài và tinh tế, nắm ở trên cổ tay Tô Giản Thần. Hai bên hoàn toàn đối lập, hình ảnh nhìn qua tương đối quỷ dị.

Tô Giản Thần đang định tránh khỏi cậu, chợt thấy vết đỏ trên đầu ngón tay, hơi buông lỏng sức lực, suýt chút nữa không ôm được chậu Tùng La Hán.

Tô Hồi Ý mặt mài biến sắc, "Anh hai... đừng làm rơi, sẽ nở hoa!"

"Nói xạo cũng nói thực tế một chút, Tùng La Hán làm sao có thể nở hoa?"

Tô Hồi Ý nói, "Em nói là đầu em sẽ nở hoa."

"...... "

Tô Giản Thần liền đặt chậu Tùng La Hán xuống đất, thái độ cũng không có dấu hiệu hòa hoãn, "Nếu tôi nhận, cậu sẽ trở thành người tốt đúng không? Tôi ghen tị chậu Tùng La Hán của cậu tốt hơn của tôi, cho nên âm thầm ném nó đi, cậu hiểu chuyện liền đem chậu Tùng La Hán này tặng lại cho tôi, dỗ tôi đừng tức giận. "

Cái đầu nhỏ của Tô Hồi Ý lắc như trống bỏi," Không đúng, là em ném ngã, em xấu xa, em đền cho anh. "

Tô Giản Thần im lặng trong mười giây, sau đó nói, "Được rồi."

Tô Hồi Ý sững sờ: Hả?

"Cậu đi nói sự thật với ba, tôi sẽ tha thứ cho cậu."

Tô Hồi Ý bắt gặp ánh mắt chế giễu của hắn, mím môi.

"Hừ, tôi biết cậu..."

"Được, Bữa tối em sẽ nói chuyện với ba."

Tô Giản Thần sửng sốt, nhưng Tô Hồi Ý đã quay người đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng trở nên im lặng. Tô Giản Thần nhìn chậu Tùng La Hán trong tay, khịt mũi mỉa mai một lúc lâu.

... Sau khi Tô Hồi Ý bước ra khỏi cửa, lập tức dán chặt vào bức tường bên ngoài cửa như một khối rau câu.

Má ưi, làm cậu sợ muốn chết! Tô Giản Thần thật là đáng sợ, đứng trước mặt cậu cầm cái chậu Tùng La Hán lên như núi Thái Sơn đè đầu vậy.

Trong khoảnh khắc, cậu đã nghĩ rằng nó sẽ rơi xuống!

Hai chân Tô Hồi Ý run rẩy, vịn cầu thang từ từ đi xuống lầu. Cậu đi xuyên qua phòng khách đi vào phòng bếp, khi đi ngang qua Tô Trì, thì đầu gối mềm nhũn suýt nữa đập đầu xuống đất.

Tô Trì hiếm lắm mới kéo cậu một phen, "Cậu..."

"Anh cứ coi như em vừa mới bước xuống giường, phải dựa tường mà đi." Tô Hồi Ý hoảng hốt nhìn anh.

"..." Tô Trì bỏ qua đề tài, "Cậu tới phòng bếp làm cái gì?"

Tô Hồi Ý cười thê lương, "Em đi xem bữa tối cuối cùng có phong phú hay không." Ăn xong liền lên đường.

Tô Trì im lặng.

Trước bữa tối, Tô Kỷ Đồng và Vu Hâm Nghiên cùng nhau trở về. Hôm nay hai người gặp lại một người bạn cũ, Tô Kỷ Đồng hiện đang thành công trong sự nghiệp, vợ thì xinh đẹp dịu dàng, các con thì xuất chúng, có thể nói khi nói về chuyện gia đình ông cảm thấy rất hạnh phúc.

Tô Kỷ Đồng còn chưa thay lễ phục, trên mặt ửng đỏ, trực tiếp đi vào bếp nói với mẹ Ngô, "Buổi tối chị làm thêm đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn mừng.!"

Mẹ Ngô cười, "Ông chủ tâm trạng hôm nay của ông rất tốt sao. Ông muốn ăn mừng về điều gì? "

" Chúc mừng sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, ông trời đã đối xử rất tốt với tôi! "

Vu Hâm Nghiên tức giận liếc ông một cái, "Ông bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn bất cẩn như vậy, trước tiên hãy lên lầu thay quần áo đã."

Hai vợ chồng đưa nhau về phòng, khi lên cầu thang lầu hai thì thấy Tô Giản Thần mới vừa đẩy cửa bước ra, "Ba mẹ, hai người đã về rồi. "

" Đã về rồi đây. " Tô Kỷ Đồng đáp và hớn hở đi lên lầu.

...

Tô Hồi Ý ngồi trên hành lang ngoài phòng khách, hướng ra sân nhỏ. Tô Kỷ Đồng vừa trở về thì cậu liền trốn ở đây, cậu cần phải điều chỉnh cảm xúc của mình trước đã.

Rầm --- cánh cửa sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, Tô Hồi Ý quay đầu lại thấy Tô Giản Thần đang từ trên cao nhìn cậu.

Khi mặt trời lặn, bầu trời bên ngoài sân tối sầm. Ánh sáng từ trong phòng chiếu vào sân ngoài hành lang, bóng dáng cao lớn chắn đi ánh sáng, đổ lên đầu cậu một cái bóng đen.

"Ba mẹ đã về rồi." Tô Giản Thần nói, "Hãy nhớ những gì cậu đã nói, nếu cậu thẳng thắn, tôi sẽ tha thứ."

Tác giả có lời muốn nói: ~~ Rất lâu về sau.

Tô Trì: Chú hai thật can đảm, biết vậy anh đã ghi âm để nghe đi nghe lại rồi.

Tô Giản Thần: Em khuyên anh nên sống tử tế một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau