Chương 37: Bệnh kiều thiếu gia và tuỳ tùng nhỏ 37
Sau khi bồi cha Ninh nói chuyện trong chốc lát, Ninh Thư gọi Linh Linh: "Chúng ta hiện tại có thể đi rồi".
Chỉ là nghĩ đến chuyện rời khỏi, trong lòng cậu trở nên thật buồn bã.
Lại nhịn không được nắm chặt lồng ngực. Vì sao lại khó chịu như vậy?
Linh Linh: "Ký chủ, chuẩn bị tốt nha, lập tức xuất phát, thế giới tiếp theo"!
...
Ninh Thư chuẩn bị tốt.
Ninh Thư đợi thật lâu.
Ninh Thư phát hiện mình vẫn còn đang ở biệt thự Cố Gia.
"Linh Linh?" Cậu nhịn không được lại gọi.
Linh Linh có điểm nhụt chí, lại có chút ảo não nói: "Ký chủ ơi... Hình như anh đem giá trị hảo cảm xoát vẹn toàn quá... Anh không đi được nữaaa"!!!
Ninh Thư trong lòng căng thẳng: "Sao lại vậy chứ? Không phải nói đạt 100 liền hoàn thành nhiệm vụ sao"?
Linh Linh khóc lóc nói: "Anh ơi em quên thăng cấp công năng, giờ xoát đầy giá trị hảo cảm sẽ lập tức tấn chức thành tình yêu huhu. Vào lúc thăng thành tình yêu, anh đã bị vây ở thế giới này. Hu hu hu ký chủ ơi! Em sai rồi! Xin anh đừng có trách em huhu"!
Ninh Thư an ủi nói: "Em cũng không cố ý".
*(Truyện chỉ up trên wattpad @huyenhuyen3710, mọi nơi khác đều là copy)
Chỉ là cậu mờ mịt đứng đó, có điểm không biết phải làm sao. Nếu phải lưu lại thế giới này, cậu còn có thể quay về báo thù không?
Linh Linh: "Ký chủ ơi huhu anh dịu dàng quá, Linh Linh thật cảm động ó hic hic T.T Anh đừng lo, chỉ cần qua hết một đời ở thế giới này, chúng ta vẫn có thể đến thế giới tiếp theo".
Ninh Thư nghe lời này liền an tâm lại.
Tuy rằng tình tình cảnh trước mắt có chút lúng túng, nhưng cậu rất nhanh đã tiếp nhận sự thật. Dù một đời rất dài, nhưng cũng coi như là đền bù cho đời trước cậu còn chưa hoàn thành nhân sinh.
Ninh Thư rất nhanh đã nghĩ thoáng như vậy.
Cho đến ngày đính hôn.
Buổi lễ đính hôn của Cố gia cùng Cung gia lại không thể hoàn thành như đã hẹn. Nghe nói Cung tiểu thư đột nhiên lâm thời thoái hôn, mà Cố thiếu cũng không xuất hiện ở hiện trường.
Lúc này, Cố gia chủ vẻ mặt âm trầm gọi người tiến vào thư phòng.
"Bất kể như thế nào, mày đều phải mang Cung tiểu thư trở về cho tao".
Cố Sâm nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không đính hôn với cô ta".
"Có phải mày còn nghĩ tới Ninh Thư hay không"?
Cố gia chủ nhíu mày nói.
Thiếu niên vứt một chồng tư liệu tới trước mặt ông, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, câu môi nói: "Cha, trước tiên ông xem cái này".
Cố gia chủ tiếp nhận, sau khi xem xong từ sắc mặt đến cả người đều âm trầm xuống.
"Ra là khoảng thời gian này mày đều đang chuẩn bị những thứ này".
Tài liệu trên, là quá trình từ khi Cố gia chủ tiếp nhận thương nghiệp, thời tuổi trẻ phạm sai lầm, thậm chí đến những cục diện không sạch sẽ mà ông chưa thể thu dọn mấy năm gần đây.
Cố gia chủ trăm phương nghìn kế lừa gạt, cất giấu, dù là đối thủ cạnh tranh cũng chưa chắc bắt được nhược điểm này.
Nhưng hiện tại, nó lại bị con trai ông nắm trong tay.
Mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên nhìn qua, ý vị không rõ cười cười: "Rất kỳ lạ sao? Thật ra từ năm 8 tuổi tôi đã để ý được những thứ này rồi. Chỉ là không nghĩ, động vào nó lại tiêu phí không ít sức lực như vậy".
Cố gia chủ tức giận xanh mặt.
Ông không nghĩ con trai mình trò giỏi hơn thầy. Những năm gần đây là ông đã xem nhẹ hắn, hắn còn âm ngoan hơn ông rất nhiều. Thì ra hắn đáp ứng liên hôn với Cung gia chỉ là muốn ông nơi lỏng cảnh giác và kéo dài thời gian để thu thập tư liệu thôi.
Cố gia chủ giận đến hoá cười, đôi mắt nặng nề nhìn người trước mặt, không biết từ khi nào đã trưởng thành ưu tú đến ông vô pháp khống chế.
"Mày đừng tưởng rằng có những thứ này là có thể uy hiếp được tao"?
Cố Sâm khẽ cười một tiếng: "Cha, sao tôi lại uy hiếp ông. Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, cuộc đời của tôi, chỉ có tôi có thể khống chế".
Hắn lại câu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân trung niên trước mặt, trầm giọng nói: "Cha có phải đang cảm thấy, nếu không có tôi thì vẫn còn một đứa con khác hay không"?
Đồng tử Cố gia chủ co rút lại.
Thiếu niên dùng thanh âm êm tai, ưu nhã lại kiêu ngạo nói: "Ông có một đứa con riêng, năm nay mới 7 tuổi. Đừng ngạc nhiên, năm ngoái tôi đã biết rồi. Hắn lại mỉm cười: Cha, ông cảm thấy nếu bây giờ cố gắng bồi dưỡng nó, Cố gia có kịp chờ tới lúc đó không"?
Giọng nói của Cố Sâm chợt ôn hoà hơn nhưng lại khiến người nghe có cảm giác lạnh lưng nổi óc.
"Mới 7 tuổi, cuộc đời còn dài như vậy, nếu bây giờ kết thúc thì đúng thật là đáng tiếc".
Cố gia chủ trừng mắt nhìn người trước mặt, lại nói không nên lời. Lồng ngực ông cứ phập phồng lên xuống, cuối cùng giống như đành thoả hiệp, phút chốc tựa già đi 10 tuổi, xụi lơ trên ghế ngồi.
Thiếu niên đứng lên rời khỏi thư phòng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cửa phòng lại bị mở ra. Cố Sâm thần sắc lạnh băng bước vào, nói: "Ninh Thư đâu"?
Cố gia chủ nhíu mày nói: "Ninh Phi đã xin thôi việc từ trước, đêm qua cùng con trai rời đi rồi".
Hôm qua Cố Sâm không về nhà.
Cố gia chủ lại lạnh lùng nói: "Ông ấy xin ta đặt gấp 2 vé xe lửa, suốt đêm rời khỏi thành phố W".
Cố Sâm lập tức xoay người chạy đi.
Nhưng hắn đã tìm khắp nơi, lần theo vé xe vẫn không tìm được tin tức của cha con Ninh Thư.
Đoạn thời gian sau đó, Cố Sâm giống như phát điên, muốn lật toàn bộ thành phố lên.
Lý Hoành cũng cảm thấy có điểm kinh hồn táng đảm, cảm thấy Cố Sâm có phải điên rồi không.
...
6 tháng sau.
Một trường cấp 3 ở thành phố Y.
Gần thi đại học nên có không ít học sinh tranh thủ ôn bài.
Một nam sinh thanh tú bước ra khỏi cổng trường. Mà từ phía sau có một nam sinh cao lớn chạy tới vỗ vỗ vai cậu: "Ninh Thư, về chung đi, hôm nay tớ qua nhà cậu ăn ké cơm được không"?
Ninh Thư cười cười: "Tất nhiên nè".
Nam sinh cao lớn tên Lý Dương, là hàng xóm của cậu, hiện tại cũng là bạn tốt.
Lý Dương ôm vai cậu, oán giận đề thi gần đây càng ngày càng khó.
Ninh Thư an tĩnh lắng nghe.
Chợt nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng thảo luận: "Chiếc xe đó đã ngừng ở đây từ nảy đến giờ rồi".
"Xe này ít nhất cũng 8 chữ số ha"?
Một nữ sinh khác có phần giật mình líu lưỡi: "Loại người có tiền này sao lại đến trường học nhỏ của chúng ta chứ"?
Chỉ là nghĩ đến chuyện rời khỏi, trong lòng cậu trở nên thật buồn bã.
Lại nhịn không được nắm chặt lồng ngực. Vì sao lại khó chịu như vậy?
Linh Linh: "Ký chủ, chuẩn bị tốt nha, lập tức xuất phát, thế giới tiếp theo"!
...
Ninh Thư chuẩn bị tốt.
Ninh Thư đợi thật lâu.
Ninh Thư phát hiện mình vẫn còn đang ở biệt thự Cố Gia.
"Linh Linh?" Cậu nhịn không được lại gọi.
Linh Linh có điểm nhụt chí, lại có chút ảo não nói: "Ký chủ ơi... Hình như anh đem giá trị hảo cảm xoát vẹn toàn quá... Anh không đi được nữaaa"!!!
Ninh Thư trong lòng căng thẳng: "Sao lại vậy chứ? Không phải nói đạt 100 liền hoàn thành nhiệm vụ sao"?
Linh Linh khóc lóc nói: "Anh ơi em quên thăng cấp công năng, giờ xoát đầy giá trị hảo cảm sẽ lập tức tấn chức thành tình yêu huhu. Vào lúc thăng thành tình yêu, anh đã bị vây ở thế giới này. Hu hu hu ký chủ ơi! Em sai rồi! Xin anh đừng có trách em huhu"!
Ninh Thư an ủi nói: "Em cũng không cố ý".
*(Truyện chỉ up trên wattpad @huyenhuyen3710, mọi nơi khác đều là copy)
Chỉ là cậu mờ mịt đứng đó, có điểm không biết phải làm sao. Nếu phải lưu lại thế giới này, cậu còn có thể quay về báo thù không?
Linh Linh: "Ký chủ ơi huhu anh dịu dàng quá, Linh Linh thật cảm động ó hic hic T.T Anh đừng lo, chỉ cần qua hết một đời ở thế giới này, chúng ta vẫn có thể đến thế giới tiếp theo".
Ninh Thư nghe lời này liền an tâm lại.
Tuy rằng tình tình cảnh trước mắt có chút lúng túng, nhưng cậu rất nhanh đã tiếp nhận sự thật. Dù một đời rất dài, nhưng cũng coi như là đền bù cho đời trước cậu còn chưa hoàn thành nhân sinh.
Ninh Thư rất nhanh đã nghĩ thoáng như vậy.
Cho đến ngày đính hôn.
Buổi lễ đính hôn của Cố gia cùng Cung gia lại không thể hoàn thành như đã hẹn. Nghe nói Cung tiểu thư đột nhiên lâm thời thoái hôn, mà Cố thiếu cũng không xuất hiện ở hiện trường.
Lúc này, Cố gia chủ vẻ mặt âm trầm gọi người tiến vào thư phòng.
"Bất kể như thế nào, mày đều phải mang Cung tiểu thư trở về cho tao".
Cố Sâm nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không đính hôn với cô ta".
"Có phải mày còn nghĩ tới Ninh Thư hay không"?
Cố gia chủ nhíu mày nói.
Thiếu niên vứt một chồng tư liệu tới trước mặt ông, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, câu môi nói: "Cha, trước tiên ông xem cái này".
Cố gia chủ tiếp nhận, sau khi xem xong từ sắc mặt đến cả người đều âm trầm xuống.
"Ra là khoảng thời gian này mày đều đang chuẩn bị những thứ này".
Tài liệu trên, là quá trình từ khi Cố gia chủ tiếp nhận thương nghiệp, thời tuổi trẻ phạm sai lầm, thậm chí đến những cục diện không sạch sẽ mà ông chưa thể thu dọn mấy năm gần đây.
Cố gia chủ trăm phương nghìn kế lừa gạt, cất giấu, dù là đối thủ cạnh tranh cũng chưa chắc bắt được nhược điểm này.
Nhưng hiện tại, nó lại bị con trai ông nắm trong tay.
Mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên nhìn qua, ý vị không rõ cười cười: "Rất kỳ lạ sao? Thật ra từ năm 8 tuổi tôi đã để ý được những thứ này rồi. Chỉ là không nghĩ, động vào nó lại tiêu phí không ít sức lực như vậy".
Cố gia chủ tức giận xanh mặt.
Ông không nghĩ con trai mình trò giỏi hơn thầy. Những năm gần đây là ông đã xem nhẹ hắn, hắn còn âm ngoan hơn ông rất nhiều. Thì ra hắn đáp ứng liên hôn với Cung gia chỉ là muốn ông nơi lỏng cảnh giác và kéo dài thời gian để thu thập tư liệu thôi.
Cố gia chủ giận đến hoá cười, đôi mắt nặng nề nhìn người trước mặt, không biết từ khi nào đã trưởng thành ưu tú đến ông vô pháp khống chế.
"Mày đừng tưởng rằng có những thứ này là có thể uy hiếp được tao"?
Cố Sâm khẽ cười một tiếng: "Cha, sao tôi lại uy hiếp ông. Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, cuộc đời của tôi, chỉ có tôi có thể khống chế".
Hắn lại câu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân trung niên trước mặt, trầm giọng nói: "Cha có phải đang cảm thấy, nếu không có tôi thì vẫn còn một đứa con khác hay không"?
Đồng tử Cố gia chủ co rút lại.
Thiếu niên dùng thanh âm êm tai, ưu nhã lại kiêu ngạo nói: "Ông có một đứa con riêng, năm nay mới 7 tuổi. Đừng ngạc nhiên, năm ngoái tôi đã biết rồi. Hắn lại mỉm cười: Cha, ông cảm thấy nếu bây giờ cố gắng bồi dưỡng nó, Cố gia có kịp chờ tới lúc đó không"?
Giọng nói của Cố Sâm chợt ôn hoà hơn nhưng lại khiến người nghe có cảm giác lạnh lưng nổi óc.
"Mới 7 tuổi, cuộc đời còn dài như vậy, nếu bây giờ kết thúc thì đúng thật là đáng tiếc".
Cố gia chủ trừng mắt nhìn người trước mặt, lại nói không nên lời. Lồng ngực ông cứ phập phồng lên xuống, cuối cùng giống như đành thoả hiệp, phút chốc tựa già đi 10 tuổi, xụi lơ trên ghế ngồi.
Thiếu niên đứng lên rời khỏi thư phòng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cửa phòng lại bị mở ra. Cố Sâm thần sắc lạnh băng bước vào, nói: "Ninh Thư đâu"?
Cố gia chủ nhíu mày nói: "Ninh Phi đã xin thôi việc từ trước, đêm qua cùng con trai rời đi rồi".
Hôm qua Cố Sâm không về nhà.
Cố gia chủ lại lạnh lùng nói: "Ông ấy xin ta đặt gấp 2 vé xe lửa, suốt đêm rời khỏi thành phố W".
Cố Sâm lập tức xoay người chạy đi.
Nhưng hắn đã tìm khắp nơi, lần theo vé xe vẫn không tìm được tin tức của cha con Ninh Thư.
Đoạn thời gian sau đó, Cố Sâm giống như phát điên, muốn lật toàn bộ thành phố lên.
Lý Hoành cũng cảm thấy có điểm kinh hồn táng đảm, cảm thấy Cố Sâm có phải điên rồi không.
...
6 tháng sau.
Một trường cấp 3 ở thành phố Y.
Gần thi đại học nên có không ít học sinh tranh thủ ôn bài.
Một nam sinh thanh tú bước ra khỏi cổng trường. Mà từ phía sau có một nam sinh cao lớn chạy tới vỗ vỗ vai cậu: "Ninh Thư, về chung đi, hôm nay tớ qua nhà cậu ăn ké cơm được không"?
Ninh Thư cười cười: "Tất nhiên nè".
Nam sinh cao lớn tên Lý Dương, là hàng xóm của cậu, hiện tại cũng là bạn tốt.
Lý Dương ôm vai cậu, oán giận đề thi gần đây càng ngày càng khó.
Ninh Thư an tĩnh lắng nghe.
Chợt nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng thảo luận: "Chiếc xe đó đã ngừng ở đây từ nảy đến giờ rồi".
"Xe này ít nhất cũng 8 chữ số ha"?
Một nữ sinh khác có phần giật mình líu lưỡi: "Loại người có tiền này sao lại đến trường học nhỏ của chúng ta chứ"?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất