Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 60: Rốt cuộc ngây dại
Trợn mắt: @Vệ Tây Lẫm, ta bấm tay tính, trong mệnh thiếu ngươi!
Vệ Tây Lẫm uống say thân mềm như bột, Cố Duyên Tranh cảm thấy rất thú vị, nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn, lại nhéo nhéo eo hắn.
Vệ Tây Lẫm chóng mặt, lại nghẹn đến quýnh lên, buồn bực nói: "Tôi muốn đi toilet!"
"Rồi, rồi." Cố Duyên Tranh ôm hắn bước nhanh hơn.
Vào toilet, một tay chống vách đỡ mình, một tay kia Vệ Tây Lẫm vội vã kéo khóa quần.
"Khi thấy thế giới rộng lớn có chút bất ngờ..."
Những người khác trong toilet đều nhìn qua.
Cố Duyên Tranh cả kinh, che miệng Vệ Tây Lẫm lại.
Vệ Tây Lẫm bất mãn giãy giụa, "Này....... Làm gì vậy?"
Cố Duyên Tranh dở khóc dở cười, thấp giọng trấn an bên tai hắn, "Ngoan, cậu không muốn bị phóng viên bắt gặp đang ở quán bar lại còn ca hát trong toilet chứ?"
Vệ Tây Lẫm đã sớm mơ hồ, có nghe không có hiểu, né tay Cố Duyên Tranh, hát tiếp câu kế, "Mới hiểu được bản thân chỉ như một hạt bụi bé nhỏ ――"
Tùy tiện hát cũng được thôi, vấn đề là hắn hát quá nhập tâm, quá giàu cảm xúc. Cố Duyên Tranh lại che miệng hắn, ánh mắt không thể tự khống chế lướt đến bộ phận lỏa lồ dưới thân thiếu niên, hít sâu một hơi, dùng lý trí dời mắt đi.
"Ngoan, mau tiểu đi!" ( ̄^ ̄)
Lần này Vệ Tây Lẫm nghe hiểu, ngoan ngoãn giải quyết xong vấn đề sinh lý, còn định hát tiếp, nhưng miệng đã bị bịt không thể phát ra tiếng. Hắn bất mãn trừng Cố Duyên Tranh một cái.
Lòng bàn tay Cố Duyên Tranh ươn ướt, hơi ngứa, bệnh truyền đến đầu quả tim, rung động liên hồi. Y lắc đầu, nhanh chóng giúp thiếu niên kéo quần lại.
"Ha ha......." Nhiệt độ cơ thể dán sát bên làm Vệ Tây Lẫm cảm thấy quen thuộc lại lưu luyến, ngây ngốc cười một tiếng, tiến đến trước mặt Cố Duyên Tranh, ôm đầu y, mạnh mẽ hôn một cái... lên chóp mũi y. TДT
Vốn Vệ Tây Lẫm muốn hôn môi, cơ mà nhắm chưa chuẩn, không hài lòng nhíu mi, chuẩn bị tới lần nữa.
Nhiệt độ nóng bỏng lại đốt nóng cơ thể Cố Duyên Tranh, ngực phập phồng gấp gáp. Thiếu niên chủ động làm y cảm thấy rất vui mừng, chỉ tiếc nơi này thật sự không phải địa điểm thích hợp. Y dúi đầu thiếu niên vào ngực mình, tránh ánh mắt những người khác, nửa ôm nửa kéo người ra ngoài, thấy phục vụ, nhấc tay gọi, "Thanh toán."
Nhân viên phục vụ nhận ra bọn họ là người vừa lên hát, rất nhanh tính tiền giúp, ôm một bó hồng lớn tới, đưa cả hoa hồng và một chồng tiền tệ cho Cố Duyên Tranh.
"Hai vị, đây là phần hai vị đã nhận được đêm nay, quán chúng tôi đã khấu trừ phần thuộc về quán rồi ạ."
Cố Duyên Tranh tùy ý nhét tiền vào túi Vệ Tây Lẫm, cầm bó hồng dẫn Vệ Tây Lẫm theo cùng rời quán bar.
Trên bầu trời có một vầng trăng, dưới đất lại rải đầy ánh trăng.
Vệ Tây Lẫm nhìn lên không trung, thả giọng hát vang, "Tôi thừa nhận đều là do ánh trăng gây ra, ánh trăng như thế quá đẹp còn anh quá dịu dàng!"
Cố Duyên Tranh quyết đoán dùng môi chặn miệng hắn lại, bó hồng lớn rơi xuống đất, cánh hoa bay lả tả. ~ (///∇///✿)
Vệ Tây Lẫm mê mang nhìn y, khép mắt lại, mềm nhũn dựa vào người y, vẫn không nhúc nhích.
Cố Duyên Tranh tập trung nhìn, thiếu niên vậy mà lại ngủ mất, hô hấp vững vàng thổi lọn tóc lên lên xuống xuống, tựa như chê cười y.
Cố Duyên Tranh ngây ngốc ôm người đứng đó, tâm tình có chút thê lương, thật sự có chút không cam lòng, nhưng nhìn người trong ngực an tĩnh ngủ say cũng không đành lòng gọi hắn dậy, bế ngang lên, đi đến chỗ đậu xe......
Ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên qua khe hở giữa hai bức màn, chiếu vào giường. Không có điều hòa người bên dưới có vẻ cảm thấy quá nóng, bực bội cựa quậy, bỗng xốc chăn ngồi dậy, mắt vẫn cứ nhắm, dùng sức xoa huyệt thái dương, trong óc cứ như có hai cây búa nhỏ không ngừng gõ, cực kỳ khó chịu.
Qua hồi lâu, Vệ Tây Lẫm mở mắt ra, phát hiện mình đang ở phòng mình. Hắn chỉ nhớ mình và Cố Duyên Tranh song ca hai bài, chuyện sau thì không nhớ tí gì.
Hẳn là Cố Duyên Tranh đưa hắn về.
Vệ Tây Lẫm đẩy chăn xuống giường, ngáp dài đến tủ đồ chọn một bộ quần áo, chậm rì rì đi vào phòng tắm.
Trong lúc gội đầu, hắn tình cờ nhìn vào gương thấy nơi xương quai xanh có hai vết đỏ, không để ý lắm, đại khái cho là muỗi cắn đi.
Rửa mặt xong, Vệ Tây Lẫm hoàn toàn tỉnh táo, ra phòng khách, nhặt điều khiển từ xa trên bàn trà lên, lúc này mới phát hiện có một người nằm trên ghế sô pha. Trên người đắp một chiếc áo khoác, Cố Duyên Tranh trầm trầm ngủ.
Áo ngủ của Vệ Tây Lẫm mặc trên người Cố Duyên Tranh, hơi ngắn.
Người này sao lại tự giác như vậy a. Vệ Tây Lẫm nhướng mày, ngồi xuống, vỗ vỗ mông y: "A Cố, rời giường đi."
Cố Duyên Tranh không chút phản ứng.
Vệ Tây Lẫm trộm cười, lại vỗ nhẹ một chút, cảm giác không tồi, rắn chắc lại co dãn.
Cố Duyên Tranh giật giật, Vệ Tây Lẫm lập tức ngồi nghiêm chỉnh, mở TV, dùng sức lay chân y, "Dậy đi!"
Cố Duyên Tranh mở mắt ra, thong thả ngồi dậy, cử động mọt chút, cổ áo ngủ vô tình mở ra, lộ ra phần lớn cơ ngực màu lúa mạch rắn chắc mê người. Co tay co chân ngủ một đêm trên sô pha, thân thể đã cứng đơ.
"Sao anh lại ở nhà tôi?" Mắt Vệ Tây Lẫm chỉ chăm chăm nhìn thẳng TV.
Cố Duyên Tranh xoa bả vai, khó hiểu nhìn hắn, "Cậu lôi kéo không cho tôi đi. Cậu không nhớ à?"
Vệ Tây Lẫm: "......"
Tốt lắm, giờ hắn đã biết, kiếp này hắn không có được tửu lượng như kiếp trước.
Hắn nhìn mặt Cố Duyên Tranh còn nhuốm vẻ mỏi mệt, khó có lòng tốt nói, "Anh nhắm mắt nằm thêm chút đi, tôi đi làm bữa sáng."
Hắn quên mất nụ hôn chủ động tối qua. Đáy lòng Cố Duyên Tranh cảm thấy mất mát, nhưng được người mình thích tự làm bữa sáng cho đã trấn an y, lười nhác dựa vào sô pha, "Trứng chiên chín một mặt."
Vệ Tây Lẫm bỏ tay xuống tỏ vẻ đã biết.
Hai ly sữa đậu nành, hai dĩa trứng chiên còn có bốn cái bánh bao thịt chính là bữa sáng của hai người, đơn giản nhưng dinh dưỡng vậy là đủ rồi.
Hai người vừa ăn sáng vừa xem tin giải trí.
"Xin kính chào các vị khán giả đang xem chương trình [Giải trí nhiều hơn]. Tối qua là ngày phát sóng tập đầu tiên của chương trình [Nhịp đập âm nhạc] mùa ba do đài truyền hình Đế Kinh tổ chức, Vệ Tây Lẫm, John White và Lâm Đống ba người đã trổ hết tài năng của mình. Trong đó, Vệ Tây Lẫm làm người đặc biệt chú ý. Không chỉ có diện mạo anh tuấn, hơn nữa còn có giọng hát bất phàm, được các fan cực kỳ mến mộ, đến nay đã có ba biệt danh, Lẻ Loi, 540 và nam thần......"
Vệ Tây Lẫm mở laptop xem phản ứng trên mạng.
[Nhịp đập âm nhạc] là đề tài nóng nhất hôm nay, gần như tất cả các diễn đàn nổi tiếng đều đang thảo luận về tập đầu tiên của chương trình này. Mỗi tuyển thủ đều có không ít người ủng hộ, còn có một bảng bình chọn tuyển thủ có mị lực nhất do netizen lập ra, trong đó Vệ Tây Lẫm đang dẫn đầu khá xa.
Vệ Tây Lẫm hài lòng cười, đột nhiên bị hấp dẫn bởi một cái video tên là [Đi quán bar ngẫu nhiên gặp được ca sĩ hát rock and roll thật cừ], lập tức có dự cảm không ổn.
Mở ra video liền thấy quả nhiên là tối qua hắn và Cố Duyên Tranh hát ở quán bar bị người quay lại. May mắn là nhờ có ánh đèn, bóng người rất mơ hồ. Nhưng âm thanh cũng tương đối rõ, bên dưới có rất nhiều bình luận khen ngợi.
"Nam nhân mang kính râm kia hát rất có cảm xúc, cứ như ca sĩ chuyên nghiệp ấy. Vỗ tay!"
"Giọng bạn hắn có từ tính quá đi, lỗ tai đều mang thai luôn!"
"Dễ nghe. Hâm mộ! Đáng tiếc không có mặt ở đó."
"......"
Vệ Tây Lẫm cong môi, vẫn để 002 gia công xử lý video, tránh khả năng bị phát hiện.
Cố Duyên Tranh bị xem nhẹ, trong lòng rất không thoải mái, đồng thời có một cảm giác nguy cơ. Ngay từ đầu y đã tính tốt, đó là chờ đứa nhỏ thi đại học xong mới chính thức xác định quan hệ, nhưng y đã quên, đứa nhỏ này càng ngày càng lóa mắt, nhỡ đâu bị những người khác đào mất thì làm sao bây giờ?
"Tây Lẫm, chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi biết anh muốn nói gì, yên tâm, tôi hiểu rõ." Vệ Tây Lẫm vẫn không ngẩng đầu lên, không hỏi liền biết Cố Duyên Tranh muốn nhắc tới chuyện tối qua. Về sau hắn sẽ không uống say như tối qua nữa, làm nhân vật của công chúng, uống say rất dễ xảy ra chuyện. May là tối qua có Cố Duyên Tranh che hắn rời khỏi quán, nếu không, không chừng hắn sẽ thực sự bị dân mạng chụp phải.
Cố Duyên Tranh yên tâm, suиɠ sướиɠ cười rộ lên, "Vậy là tốt rồi, về sau nên giữ khoảng cách với người khác khi cần thiết đấy."
Vệ Tây Lẫm đang vội đăng Weibo, thất thần đáp, "Ừ ừ, biết."
Hai người cứ như vậy ông nói gà bà nói vịt mà đạt thành cái gọi là 'cùng chung nhận thức' mình tự cho là đúng. Nhưng dù nói thế nào, tóm lại vẫn hài hòa.
Vệ Tây Lẫm V: Sáng ra, bấm tay tính, hẳn là hôm nay đã ăn hai cái trứng chiên. [Hình ảnh (trứng chiên một mặt)]
Trợn mắt: @ Vệ Tây Lẫm, ta bấm tay tính toán, trong mệnh thiếu ngươi!
Cố Duyên Tranh vừa buông di động, tiếng chuông di động liền vang lên.
"Mẹ...... Mẹ và ba có việc xuất ngoại? Được, con sẽ về."
Cố Duyên Tranh ngắt điện thoại, áy náy nói: "Có việc đột xuất, hôm nay không thể theo cậu dẫn bác trai và bác gái đi chơi."
Vệ Tây Lẫm không chút để ý nói: "Không sao không sao, anh đi đi."
"Đừng nhìn di động và máy tính quá lâu, cẩn thận hư mắt." Cố Duyên Tranh thay lại đồ mình, lại dặn dò vài câu rồi vội vàng chạy đi.
Cố Duyên Tranh về đến nhà, cha mẹ đã đi rồi, một mình Điền Tâm Tâm ngồi xem TV tại phòng khách. Điền Tâm Tâm là con gái của chị Cố Duyên Tranh – Cố Duyên Yên. Ba năm trước chồng Cố Duyên Yên gặp tai nạn xe qua đời, sau đó Cố Duyên Yên thương tâm quá độ, một lòng dốc tâm vào sự nghiệp liền gửi con gái ở Cố gia. Từ việc Điền Tâm Tâm vẫn duy trì bộ dáng ngây thơ đáng yêu liền có thể nhìn ra người Cố gia chăm sóc cô bé rất tốt. Vợ chồng Cố Tu Nguyên, Trương Uyển Quân cũng rất bận, cơ bản đều là Cố Duyên Tranh chăm sóc Điền Tâm Tâm.
Điền Tâm Tâm thân với Cố Duyên Tranh nhất.
"Cậu!"
Cố Duyên Tranh gật gật đầu, "Cháu tự xem TV đi, cậu đi tắm cái đã."
Cố Duyên Tranh tắm rửa xong, thay một thân quần áo sạch sẽ rồi đến phòng khách, nhìn thấy cháu ngoại gái nhàm chán chuyển kênh lung tung, có chút thương tiếc.
"Muốn đi chơi không?"
Điền Tâm Tâm lắc đầu, lười biếng nói: "Bên ngoài quá nóng, không muốn ra ngoài."
Cố Duyên Tranh nhìn thấy cô bé dừng tại kênh giải trí đang phát tin [Nhịp đập âm nhạc], trong lòng khẽ động, "Không bằng cháu dạy chú hát."
Điền Tâm Tâm hứng thú bừng bừng ném điều khiển từ xa xuống, "Được, cậu muốn học bài hát của ai?"
Cố Duyên Tranh vờ như không có gì nói: "Không phải cháu thích Tây Lẫm hát sao? Sẽ học hắn."
Điền Tâm Tâm chạy lên lầu, "Vâng, chúng ta vào phòng thu âm đi."
Phòng thu âm có thiết bị công nghệ cao hơn KTV, kèm theo kho bài hát cả mấy vạn bài, bình thường nơi Điền Tâm Tâm thích nhất chính là đây.
..........
Nguồn: Pinterest
Bấm sao đi rồi qua chương mới ԅ(¯﹃¯ԅ)
Vệ Tây Lẫm uống say thân mềm như bột, Cố Duyên Tranh cảm thấy rất thú vị, nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn, lại nhéo nhéo eo hắn.
Vệ Tây Lẫm chóng mặt, lại nghẹn đến quýnh lên, buồn bực nói: "Tôi muốn đi toilet!"
"Rồi, rồi." Cố Duyên Tranh ôm hắn bước nhanh hơn.
Vào toilet, một tay chống vách đỡ mình, một tay kia Vệ Tây Lẫm vội vã kéo khóa quần.
"Khi thấy thế giới rộng lớn có chút bất ngờ..."
Những người khác trong toilet đều nhìn qua.
Cố Duyên Tranh cả kinh, che miệng Vệ Tây Lẫm lại.
Vệ Tây Lẫm bất mãn giãy giụa, "Này....... Làm gì vậy?"
Cố Duyên Tranh dở khóc dở cười, thấp giọng trấn an bên tai hắn, "Ngoan, cậu không muốn bị phóng viên bắt gặp đang ở quán bar lại còn ca hát trong toilet chứ?"
Vệ Tây Lẫm đã sớm mơ hồ, có nghe không có hiểu, né tay Cố Duyên Tranh, hát tiếp câu kế, "Mới hiểu được bản thân chỉ như một hạt bụi bé nhỏ ――"
Tùy tiện hát cũng được thôi, vấn đề là hắn hát quá nhập tâm, quá giàu cảm xúc. Cố Duyên Tranh lại che miệng hắn, ánh mắt không thể tự khống chế lướt đến bộ phận lỏa lồ dưới thân thiếu niên, hít sâu một hơi, dùng lý trí dời mắt đi.
"Ngoan, mau tiểu đi!" ( ̄^ ̄)
Lần này Vệ Tây Lẫm nghe hiểu, ngoan ngoãn giải quyết xong vấn đề sinh lý, còn định hát tiếp, nhưng miệng đã bị bịt không thể phát ra tiếng. Hắn bất mãn trừng Cố Duyên Tranh một cái.
Lòng bàn tay Cố Duyên Tranh ươn ướt, hơi ngứa, bệnh truyền đến đầu quả tim, rung động liên hồi. Y lắc đầu, nhanh chóng giúp thiếu niên kéo quần lại.
"Ha ha......." Nhiệt độ cơ thể dán sát bên làm Vệ Tây Lẫm cảm thấy quen thuộc lại lưu luyến, ngây ngốc cười một tiếng, tiến đến trước mặt Cố Duyên Tranh, ôm đầu y, mạnh mẽ hôn một cái... lên chóp mũi y. TДT
Vốn Vệ Tây Lẫm muốn hôn môi, cơ mà nhắm chưa chuẩn, không hài lòng nhíu mi, chuẩn bị tới lần nữa.
Nhiệt độ nóng bỏng lại đốt nóng cơ thể Cố Duyên Tranh, ngực phập phồng gấp gáp. Thiếu niên chủ động làm y cảm thấy rất vui mừng, chỉ tiếc nơi này thật sự không phải địa điểm thích hợp. Y dúi đầu thiếu niên vào ngực mình, tránh ánh mắt những người khác, nửa ôm nửa kéo người ra ngoài, thấy phục vụ, nhấc tay gọi, "Thanh toán."
Nhân viên phục vụ nhận ra bọn họ là người vừa lên hát, rất nhanh tính tiền giúp, ôm một bó hồng lớn tới, đưa cả hoa hồng và một chồng tiền tệ cho Cố Duyên Tranh.
"Hai vị, đây là phần hai vị đã nhận được đêm nay, quán chúng tôi đã khấu trừ phần thuộc về quán rồi ạ."
Cố Duyên Tranh tùy ý nhét tiền vào túi Vệ Tây Lẫm, cầm bó hồng dẫn Vệ Tây Lẫm theo cùng rời quán bar.
Trên bầu trời có một vầng trăng, dưới đất lại rải đầy ánh trăng.
Vệ Tây Lẫm nhìn lên không trung, thả giọng hát vang, "Tôi thừa nhận đều là do ánh trăng gây ra, ánh trăng như thế quá đẹp còn anh quá dịu dàng!"
Cố Duyên Tranh quyết đoán dùng môi chặn miệng hắn lại, bó hồng lớn rơi xuống đất, cánh hoa bay lả tả. ~ (///∇///✿)
Vệ Tây Lẫm mê mang nhìn y, khép mắt lại, mềm nhũn dựa vào người y, vẫn không nhúc nhích.
Cố Duyên Tranh tập trung nhìn, thiếu niên vậy mà lại ngủ mất, hô hấp vững vàng thổi lọn tóc lên lên xuống xuống, tựa như chê cười y.
Cố Duyên Tranh ngây ngốc ôm người đứng đó, tâm tình có chút thê lương, thật sự có chút không cam lòng, nhưng nhìn người trong ngực an tĩnh ngủ say cũng không đành lòng gọi hắn dậy, bế ngang lên, đi đến chỗ đậu xe......
Ánh mặt trời nghịch ngợm xuyên qua khe hở giữa hai bức màn, chiếu vào giường. Không có điều hòa người bên dưới có vẻ cảm thấy quá nóng, bực bội cựa quậy, bỗng xốc chăn ngồi dậy, mắt vẫn cứ nhắm, dùng sức xoa huyệt thái dương, trong óc cứ như có hai cây búa nhỏ không ngừng gõ, cực kỳ khó chịu.
Qua hồi lâu, Vệ Tây Lẫm mở mắt ra, phát hiện mình đang ở phòng mình. Hắn chỉ nhớ mình và Cố Duyên Tranh song ca hai bài, chuyện sau thì không nhớ tí gì.
Hẳn là Cố Duyên Tranh đưa hắn về.
Vệ Tây Lẫm đẩy chăn xuống giường, ngáp dài đến tủ đồ chọn một bộ quần áo, chậm rì rì đi vào phòng tắm.
Trong lúc gội đầu, hắn tình cờ nhìn vào gương thấy nơi xương quai xanh có hai vết đỏ, không để ý lắm, đại khái cho là muỗi cắn đi.
Rửa mặt xong, Vệ Tây Lẫm hoàn toàn tỉnh táo, ra phòng khách, nhặt điều khiển từ xa trên bàn trà lên, lúc này mới phát hiện có một người nằm trên ghế sô pha. Trên người đắp một chiếc áo khoác, Cố Duyên Tranh trầm trầm ngủ.
Áo ngủ của Vệ Tây Lẫm mặc trên người Cố Duyên Tranh, hơi ngắn.
Người này sao lại tự giác như vậy a. Vệ Tây Lẫm nhướng mày, ngồi xuống, vỗ vỗ mông y: "A Cố, rời giường đi."
Cố Duyên Tranh không chút phản ứng.
Vệ Tây Lẫm trộm cười, lại vỗ nhẹ một chút, cảm giác không tồi, rắn chắc lại co dãn.
Cố Duyên Tranh giật giật, Vệ Tây Lẫm lập tức ngồi nghiêm chỉnh, mở TV, dùng sức lay chân y, "Dậy đi!"
Cố Duyên Tranh mở mắt ra, thong thả ngồi dậy, cử động mọt chút, cổ áo ngủ vô tình mở ra, lộ ra phần lớn cơ ngực màu lúa mạch rắn chắc mê người. Co tay co chân ngủ một đêm trên sô pha, thân thể đã cứng đơ.
"Sao anh lại ở nhà tôi?" Mắt Vệ Tây Lẫm chỉ chăm chăm nhìn thẳng TV.
Cố Duyên Tranh xoa bả vai, khó hiểu nhìn hắn, "Cậu lôi kéo không cho tôi đi. Cậu không nhớ à?"
Vệ Tây Lẫm: "......"
Tốt lắm, giờ hắn đã biết, kiếp này hắn không có được tửu lượng như kiếp trước.
Hắn nhìn mặt Cố Duyên Tranh còn nhuốm vẻ mỏi mệt, khó có lòng tốt nói, "Anh nhắm mắt nằm thêm chút đi, tôi đi làm bữa sáng."
Hắn quên mất nụ hôn chủ động tối qua. Đáy lòng Cố Duyên Tranh cảm thấy mất mát, nhưng được người mình thích tự làm bữa sáng cho đã trấn an y, lười nhác dựa vào sô pha, "Trứng chiên chín một mặt."
Vệ Tây Lẫm bỏ tay xuống tỏ vẻ đã biết.
Hai ly sữa đậu nành, hai dĩa trứng chiên còn có bốn cái bánh bao thịt chính là bữa sáng của hai người, đơn giản nhưng dinh dưỡng vậy là đủ rồi.
Hai người vừa ăn sáng vừa xem tin giải trí.
"Xin kính chào các vị khán giả đang xem chương trình [Giải trí nhiều hơn]. Tối qua là ngày phát sóng tập đầu tiên của chương trình [Nhịp đập âm nhạc] mùa ba do đài truyền hình Đế Kinh tổ chức, Vệ Tây Lẫm, John White và Lâm Đống ba người đã trổ hết tài năng của mình. Trong đó, Vệ Tây Lẫm làm người đặc biệt chú ý. Không chỉ có diện mạo anh tuấn, hơn nữa còn có giọng hát bất phàm, được các fan cực kỳ mến mộ, đến nay đã có ba biệt danh, Lẻ Loi, 540 và nam thần......"
Vệ Tây Lẫm mở laptop xem phản ứng trên mạng.
[Nhịp đập âm nhạc] là đề tài nóng nhất hôm nay, gần như tất cả các diễn đàn nổi tiếng đều đang thảo luận về tập đầu tiên của chương trình này. Mỗi tuyển thủ đều có không ít người ủng hộ, còn có một bảng bình chọn tuyển thủ có mị lực nhất do netizen lập ra, trong đó Vệ Tây Lẫm đang dẫn đầu khá xa.
Vệ Tây Lẫm hài lòng cười, đột nhiên bị hấp dẫn bởi một cái video tên là [Đi quán bar ngẫu nhiên gặp được ca sĩ hát rock and roll thật cừ], lập tức có dự cảm không ổn.
Mở ra video liền thấy quả nhiên là tối qua hắn và Cố Duyên Tranh hát ở quán bar bị người quay lại. May mắn là nhờ có ánh đèn, bóng người rất mơ hồ. Nhưng âm thanh cũng tương đối rõ, bên dưới có rất nhiều bình luận khen ngợi.
"Nam nhân mang kính râm kia hát rất có cảm xúc, cứ như ca sĩ chuyên nghiệp ấy. Vỗ tay!"
"Giọng bạn hắn có từ tính quá đi, lỗ tai đều mang thai luôn!"
"Dễ nghe. Hâm mộ! Đáng tiếc không có mặt ở đó."
"......"
Vệ Tây Lẫm cong môi, vẫn để 002 gia công xử lý video, tránh khả năng bị phát hiện.
Cố Duyên Tranh bị xem nhẹ, trong lòng rất không thoải mái, đồng thời có một cảm giác nguy cơ. Ngay từ đầu y đã tính tốt, đó là chờ đứa nhỏ thi đại học xong mới chính thức xác định quan hệ, nhưng y đã quên, đứa nhỏ này càng ngày càng lóa mắt, nhỡ đâu bị những người khác đào mất thì làm sao bây giờ?
"Tây Lẫm, chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi biết anh muốn nói gì, yên tâm, tôi hiểu rõ." Vệ Tây Lẫm vẫn không ngẩng đầu lên, không hỏi liền biết Cố Duyên Tranh muốn nhắc tới chuyện tối qua. Về sau hắn sẽ không uống say như tối qua nữa, làm nhân vật của công chúng, uống say rất dễ xảy ra chuyện. May là tối qua có Cố Duyên Tranh che hắn rời khỏi quán, nếu không, không chừng hắn sẽ thực sự bị dân mạng chụp phải.
Cố Duyên Tranh yên tâm, suиɠ sướиɠ cười rộ lên, "Vậy là tốt rồi, về sau nên giữ khoảng cách với người khác khi cần thiết đấy."
Vệ Tây Lẫm đang vội đăng Weibo, thất thần đáp, "Ừ ừ, biết."
Hai người cứ như vậy ông nói gà bà nói vịt mà đạt thành cái gọi là 'cùng chung nhận thức' mình tự cho là đúng. Nhưng dù nói thế nào, tóm lại vẫn hài hòa.
Vệ Tây Lẫm V: Sáng ra, bấm tay tính, hẳn là hôm nay đã ăn hai cái trứng chiên. [Hình ảnh (trứng chiên một mặt)]
Trợn mắt: @ Vệ Tây Lẫm, ta bấm tay tính toán, trong mệnh thiếu ngươi!
Cố Duyên Tranh vừa buông di động, tiếng chuông di động liền vang lên.
"Mẹ...... Mẹ và ba có việc xuất ngoại? Được, con sẽ về."
Cố Duyên Tranh ngắt điện thoại, áy náy nói: "Có việc đột xuất, hôm nay không thể theo cậu dẫn bác trai và bác gái đi chơi."
Vệ Tây Lẫm không chút để ý nói: "Không sao không sao, anh đi đi."
"Đừng nhìn di động và máy tính quá lâu, cẩn thận hư mắt." Cố Duyên Tranh thay lại đồ mình, lại dặn dò vài câu rồi vội vàng chạy đi.
Cố Duyên Tranh về đến nhà, cha mẹ đã đi rồi, một mình Điền Tâm Tâm ngồi xem TV tại phòng khách. Điền Tâm Tâm là con gái của chị Cố Duyên Tranh – Cố Duyên Yên. Ba năm trước chồng Cố Duyên Yên gặp tai nạn xe qua đời, sau đó Cố Duyên Yên thương tâm quá độ, một lòng dốc tâm vào sự nghiệp liền gửi con gái ở Cố gia. Từ việc Điền Tâm Tâm vẫn duy trì bộ dáng ngây thơ đáng yêu liền có thể nhìn ra người Cố gia chăm sóc cô bé rất tốt. Vợ chồng Cố Tu Nguyên, Trương Uyển Quân cũng rất bận, cơ bản đều là Cố Duyên Tranh chăm sóc Điền Tâm Tâm.
Điền Tâm Tâm thân với Cố Duyên Tranh nhất.
"Cậu!"
Cố Duyên Tranh gật gật đầu, "Cháu tự xem TV đi, cậu đi tắm cái đã."
Cố Duyên Tranh tắm rửa xong, thay một thân quần áo sạch sẽ rồi đến phòng khách, nhìn thấy cháu ngoại gái nhàm chán chuyển kênh lung tung, có chút thương tiếc.
"Muốn đi chơi không?"
Điền Tâm Tâm lắc đầu, lười biếng nói: "Bên ngoài quá nóng, không muốn ra ngoài."
Cố Duyên Tranh nhìn thấy cô bé dừng tại kênh giải trí đang phát tin [Nhịp đập âm nhạc], trong lòng khẽ động, "Không bằng cháu dạy chú hát."
Điền Tâm Tâm hứng thú bừng bừng ném điều khiển từ xa xuống, "Được, cậu muốn học bài hát của ai?"
Cố Duyên Tranh vờ như không có gì nói: "Không phải cháu thích Tây Lẫm hát sao? Sẽ học hắn."
Điền Tâm Tâm chạy lên lầu, "Vâng, chúng ta vào phòng thu âm đi."
Phòng thu âm có thiết bị công nghệ cao hơn KTV, kèm theo kho bài hát cả mấy vạn bài, bình thường nơi Điền Tâm Tâm thích nhất chính là đây.
..........
Nguồn: Pinterest
Bấm sao đi rồi qua chương mới ԅ(¯﹃¯ԅ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất