Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 62: Là ghen sao?
Vệ Tây Lẫm V: Trước khi gặp được anh, thế giới của tôi là hai màu đen trắng; sau khi gặp được anh —— nó đen thùi lùi luôn. (◕‿◕✿)
"Không tệ lắm. Còn anh?" Vệ Tây Lẫm đoán ra ý đồ cuộc gọi này của Thiệu An Nhiên. Sau [Minh tinh mùa đông], hắn có liên lạc với Thiệu An Nhiên, nhưng chỉ là thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu trên weibo và gửi tin nhắn ngắn chúc mừng ngày lễ thôi.
"Tôi?" Thiệu An Nhiên cười cảm thán, "Một lời khó nói hết. Cậu có rảnh gặp tôi chút không? Có chuyện muốn làm phiền cậu đây, cậu phải cho tôi mặt mũi đó."
Vệ Tây Lẫm nói: "Làm gì cũng không thể không cho Thiệu ca mặt mũi được. Anh nói thời gian và địa điểm đi."
Chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, Mập Mạp nói: "Lần trước tôi nghe nói Thiệu An Nhiên muốn chuyển sang lĩnh vực ca nhạc, có phải anh ta cũng hẹn cậu đi hát không?"
Vệ Tây Lẫm nói: "Có lẽ vậy." Hắn không phải không thể giúp Thiệu An Nhiên, nhưng chủ yếu phải xem điều kiện của Thiệu An Nhiên thế nào.
Sáng ngày hôm sau, Vệ Tây Lẫm cùng Mập Mạp tới địa điểm hẹn Thiệu An Nhiên, đó là tiệm cà phê ven đường Bình An.
Thiệu An Nhiên đến sớm, đi cùng hắn là người đại diện Chương Tuyết Tùng – một người phụ nữ trí thức vô cùng giỏi giang.
"Thiệu ca."
Thiệu An Nhiên đứng dậy chào đón Vệ Tây Lẫm, hắn cười nói: "Đã lâu không gặp. Ngồi đi."
"Trông Thiệu ca không tệ nha." Vệ Tây Lẫm hỏi, "Gần đây anh đang bận gì hả?"
Thiệu An Nhiên lắc đầu, "Gần đây rất rảnh rỗi. Cậu muốn uống gì không?"
Vệ Tây Lẫm gọi một ly nước đá và một phần đồ ngọt.
Bên cạnh, Mập Mạp cũng thấp giọng hàn huyên với Chương Tuyết Tùng.
"Tôi xem hết buổi truyền hình trực tiếp tối qua rồi, biểu hiện của cậu quá xuất sắc." Thiệu An Nhiên khen không dứt miệng.
Vệ Tây Lẫm khiêm tốn nói: "Thiệu ca quá khen."
"Tôi nói thật đó, mấy bài hát của cậu cũng hay hết biết, tôi tin, một khi đăng tải lên web âm nhạc, chúng sẽ được download điên cuồng." Trong giọng Thiệu An Nhiên chứa đầy bội phục và hâm mộ. Khi còn bằng tuổi Vệ Tây Lẫm, hắn vẫn rất lơ mơ, không có mục tiêu rõ ràng cho tương lai của mình.
Khiêm tốn quá sẽ thành kiêu ngạo, nên lần này Vệ Tây Lẫm khẽ gật đầu, "Chỉ mong là vậy."
Thiệu An Nhiên nửa nghiêm túc nửa đùa hỏi: "Cậu tìm được người hợp tác trong vòng kế tiếp chưa? Nếu chưa tìm thấy, cậu thấy tôi thế nào?"
Vệ Tây Lẫm để cốc nước đá xuống, nghiêm mặt nói: "Thiệu ca, anh nghiêm túc?"
Thiệu An Nhiên gật đầu nói: "Dĩ nhiên, cậu nhớ lần trước tôi có nói muốn đổi nghề không. Bây giờ, dù chưa đổi nghề thật, nhưng tôi thật sự đã có ý định phát triển ổn định trong lĩnh vực âm nhạc. Bạn tôi đều nói giọng tôi không tệ, thích hợp phát triển trong lĩnh vực này, nhưng tôi lại thích diễn xuất hơn, nên trước giờ không nghĩ tới chuyện này. Tôi cảm thấy [Nhịp đập âm nhạc] mùa này là một cơ hội đối với tôi. Không biết liệu cậu có thể cho tôi cơ hội này?" Thiệu An Nhiên có danh tiếng và lý lịch cao hơn Vệ Tây Lẫm rất nhiều, nhưng ở trước mặt hắn, hắn không những không tỏ vẻ, mà còn vô cùng thân thiện.
[Đinh. Nhiệm vụ ngẫu nhiên của ký chủ được kích hoạt: Giúp Thiệu An Nhiên tiến vào lĩnh vực âm nhạc (với một ca khúc có lượng download vượt qua mức hai trăm ngàn trong vòng 24 giờ sau khi ra mắt). Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?] Lúc này, điện thoại của Vệ Tây Lẫm reo lên.
"Xin lỗi, tôi có điện thoại."
Thiệu An Nhiên giơ tay tỏ ý hắn cứ tự nhiên.
"A Cố."
"Tây Lẫm, trưa nay ăn với nhau nhé?"
"Được. Bây giờ tôi đang có việc, anh gửi địa điểm, thời gian vào điện thoại của tôi nha... OK, bye."
Vệ Tây Lẫm có ấn tượng không tệ về Thiệu An Nhiên, hắn suy xét một hồi rồi bảo: "Thiệu ca để mắt đến tôi là vinh hạnh của tôi. Chẳng qua, anh biết đó, [Nhịp đập âm nhạc] rất quan trọng với tôi. Cho nên, tôi không thể đồng ý ngay được, tôi phải nghe thử giọng anh cái đã."
Thiệu An Nhiên thầm thở phào, hắn gật đầu đồng ý, "Cũng phải. Nếu cậu không nghĩ ngợi gì mà đồng ý, thì tôi còn không yên tâm hơn. Vậy chúng ta tìm một gian KTV ngay bây giờ nhé?"
Cách đó không xa, ánh đèn flash sáng lên chớp nhoáng, Vệ Tây Lẫm và Thiệu An Nhiên đồng thời biến sắc, và đeo ngay một chiếc kính râm lên mặt.
Vệ Tây Lẫm thấy nụ cười đầy đắc ý của Tiếu Thành Nghị mà hết nói nổi, hắn đành bảo với Thiệu An Nhiên: "Rời khỏi đây trước rồi nói sau."
Bốn người vội vàng rời khỏi tiệm cà phê, rồi chui vào xe của Thiệu An Nhiên chạy mất.
Đến khi Tiếu Thành Nghị đuổi theo, thì chẳng còn bóng dáng một ai. Cậu thất vọng hất tay, thầm cảm thán năng lực thoát khỏi tầm ngắm của Vệ Tây Lẫm đúng là tăng lên mỗi ngày, gần đây cậu thường xuyên bị mất dấu hắn.
Mười mấy phút sau, bốn người Vệ Tây Lẫm xuất hiện trong một gian KTV.
Chương Tuyết Tùng gọi một ít đồ uống quà vặt, để trước mặt Vệ Tây Lẫm và Thiệu An Nhiên, sau đó ngồi một bên với Mập Mạp.
Thiệu An Nhiên hỏi Vệ Tây Lẫm, "Cậu muốn nghe bài gì?"
Vệ Tây Lẫm nói ra ba bài hát có phong cách khác nhau, sau đó giải thích: "Tôi muốn xem anh thích hợp với phong cách nào."
Hắn nghiêm túc như vậy, làm Thiệu An Nhiên thầm chắc mẩm, "Vậy tôi hát từng bài một."
"Xin hãy để anh quên đi mọi thứ..."
Thiệu An Nhiên mới hát một câu, Vệ Tây Lẫm đã khẽ gật đầu. Chưa nói đến kỹ thuật, giọng Thiệu An Nhiên đã thuộc loại giọng ưa thích của các fangirls, đó là chất giọng trong trẻo mà trầm mạnh, âm tiết rõ ràng, vô cùng trau chuốt.
Hát xong ba bài, Vệ Tây Lẫm đưa tay về phía Thiệu An Nhiên, mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ."
Thiệu An Nhiên mừng rỡ, "Hợp tác vui vẻ!" Hài lòng khi nhận được lời chấp nhận của một người nhỏ hơn mình 9 tuổi khiến hắn hơi xấu hổ, nhưng có cái gọi là "Trong ba người, ắt phải có một người làm thầy" mà, nghĩ thế hắn liền trở lại bình thường.
Chi tiết hợp đồng và định giá ca khúc được giao cho Mập Mạp và Chương Tuyết Tùng bàn bạc, còn hai người Vệ Tây Lẫm và Thiệu An Nhiên thì chọn mấy bài hát chơi.
Mập Mạp càng ngày càng giảo hoạt, Chương Tuyết Tùng thì kinh nghiệm đầy mình, thế là sau một phen thần thương khẩu chiến, hai người mau chóng quyết định được hợp đồng, chỉ cần in ra và ký vào nữa là xong.
Nói xong chuyện chính, Thiệu An Nhiên nhẹ cả người, "Vừa nãy tôi nghe được cuộc điện của cậu, nếu cậu có hẹn buổi trưa rồi, thì tôi sẽ mời cậu cơm tối."
Vệ Tây Lẫm cười nói: "Không cần đâu, chờ ăn mừng được rồi nói sau."
Thiệu An Nhiên cũng rất sảng khoái, "Vậy thôi, tôi đi trước, chúng ta liên lạc sau."
"Bye."
Bốn người tách ra tại cửa KTV.
Vệ Tây Lẫm bảo Mập Mạp đi đánh hợp đồng, còn hắn thì đến nơi Cố Duyên Tranh đã hẹn. Chỗ đó cách KTV không xa, bây giờ lại còn sớm, nên hắn không ngồi xe, mà thong dong đi bộ đến đấy.
Mặt trời chói chang treo trên tầng cao, ánh nắng gay gắt đáp xuống mặt đất, vừa nhức mắt, vừa nóng như thiêu. Trên đường, xe con chạy nhanh như bay, để lại khí nóng phát bỏng phả ra nơi đuôi xe.
Mấy phút sau, Vệ Tây Lẫm đến trung tâm mua sắm Hoa Quan. Lầu sáu của trung tâm này có một nhà hàng, trước kia hắn và Cố Duyên Tranh từng tới đó một lần, hắn còn khen đồ ăn nơi đây không dứt miệng. Chắc Cố Duyên Tranh còn nhớ lời hắn nói nên mới đặt hẹn tại chỗ này.
Vệ Tây Lẫm đứng trong thang máy, nhớ tới Cố Duyên Tranh, là bên mép vô thức xuất hiện ý cười.
Tại cửa nhà hàng, nhân viên phục vụ cúi người chào: "Hoan nghênh ghé thăm! Xin hỏi anh đi mấy người?"
"Có hẹn."
Vào cửa, không khí mát lạnh dội vào người, Vệ Tây Lẫm lướt quanh bốn phía nhìn thấy Cố Duyên Tranh đang vẫy tay, hắn đi nhanh tới, ngồi xuống vị trí đối diện y: "Chờ lâu rồi?"
Cố Duyên Tranh mở miệng định nói, nhưng một làn gió thơm đã tấn công trước.
"Duyên Tranh, bạn anh đến đó à?" Văn Tiếu Ngữ đứng bên cạnh Cố Duyên Tranh, nàng thân mật nắm bả vai y, tò mò nhìn Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm dừng động tác, một trận đau nhói bất ngờ tập kích tim hắn. Ánh mắt hắn quét qua ba bộ chén đĩa trên bàn rồi tự giễu. Hắn nên sớm nghĩ tới, ngoài hắn và Cố Duyên Tranh ra, còn có một người khác. Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu, sao lại đuổi Mập Mạp đi chứ, để hắn đi theo cọ cơm một tí thì chết ai à?
Hắn ngẩng đầu quan sát Văn Tiếu Ngữ. Văn Tiếu Ngữ có ngoại hình rất đẹp, nàng có làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt to động lòng người dợp dưới hàng mi cong vút, kết hợp với kiểu tóc xoăn nâu, mái chéo chỉnh tề lộ vẻ nhã nhặn lịch sự, khoác thêm bộ đầm xanh lá tôn lên vóc dáng hơn người. Xanh lá là một màu khó tôn nhan sắc người dùng, nhưng khi nó được khoác lên người Văn Tiếu Ngữ thì lại khiến vẻ ngoài của nàng càng thêm đoan trang, tuyệt trần. Nàng đứng sát Cố Duyên Tranh, hai người tựa như đôi tiên đồng ngọc nữ.
"Tây Lẫm ——" Cố Duyên Tranh không thấy rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng lập tức trầm xuống.
"Duyên Tranh, không giới thiệu bọn em cho nhau à?" Văn Tiếu Ngữ cắt lời y, cô ngồi cạnh bên y, còn kéo cánh tay y.
Cố Duyên Tranh lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, y nói với Vệ Tây Lẫm: "Cô ấy là Văn Tiếu Ngữ - em gái của Minh Thành."
Vệ Tây Lẫm gật đầu với Văn Tiếu Ngữ, "Rất vui được gặp mặt, cô Văn. Hai người gọi thức ăn chưa?"
Mặc dù hắn đang cười, nhưng Cố Duyên Tranh cảm nhận được sự lãnh đạm của hắn, thế nên thầm mắng Đỗ Minh Thành đưa ra ý tưởng xàm xí.
"Chưa..."
Văn Tiếu Ngữ đưa menu cho Vệ Tây Lẫm, rồi bày dáng chủ nhân, "Cậu xem muốn ăn cái gì."
"Ưu tiên phụ nữ." Vệ Tây Lẫm không nhận.
"Tôi vào nhà vệ sinh."
Cố Duyên Tranh đi khoảng hơn nửa phút thì về, y ngồi xuống vị trí cạnh Vệ Tây Lẫm một cách rất tự nhiên.
Nửa phút đủ để làm gì? Văn Tiếu Ngữ liếc y một cái, song không vạch trần gì y.
Cố Duyên Tranh cầm thực đơn, mở giúp Vệ Tây Lẫm, "Hôm nay 'Đề cử của đầu bếp chính' là tôm hùm cay, em có thích ăn tôm không? Gọi một phần nhé?"
Vệ Tây Lẫm ga lăng hỏi ý Văn Tiếu Ngữ, "Cô Văn có ăn cay được không?"
Văn Tiếu Ngữ gật đầu.
"Canh bí đao cầu? Bí đao có tác dụng làm đẹp, thích hợp để phụ nữ ăn." Vệ Tây Lẫm đề xuất với nàng.
Văn Tiếu Ngữ cười, "Được."
Vệ Tây Lẫm không cố ý coi thường Cố Duyên Tranh, "Thêm một đĩa vịt quay?"
Lòng Cố Duyên Tranh thoáng chốc sững sờ, y chỉ biết gật đầu, "Được."
Sáu món cơ bản đều là Vệ Tây Lẫm gọi.
Sau khi gọi đủ thức ăn, Vệ Tây Lẫm rất ít nói chuyện.
Cố Duyên Tranh thỉnh thoảng nhìn hắn, không biết nên vui hay là nên buồn.
Ăn no rồi, Vệ Tây Lẫm để đũa xuống, "Xin lỗi, tôi qua đây một chút, hai người cứ dùng từ từ."
Đi khỏi phòng vệ sinh, hắn đến quầy thanh toán, không quay lại nữa, mà đi thẳng luôn.
---------------------------------------
Hấp dẫn không?
(`・ω・')
Bấm sao đi rồi tui up chương mới cho coi (▰˘◡˘▰)
"Không tệ lắm. Còn anh?" Vệ Tây Lẫm đoán ra ý đồ cuộc gọi này của Thiệu An Nhiên. Sau [Minh tinh mùa đông], hắn có liên lạc với Thiệu An Nhiên, nhưng chỉ là thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu trên weibo và gửi tin nhắn ngắn chúc mừng ngày lễ thôi.
"Tôi?" Thiệu An Nhiên cười cảm thán, "Một lời khó nói hết. Cậu có rảnh gặp tôi chút không? Có chuyện muốn làm phiền cậu đây, cậu phải cho tôi mặt mũi đó."
Vệ Tây Lẫm nói: "Làm gì cũng không thể không cho Thiệu ca mặt mũi được. Anh nói thời gian và địa điểm đi."
Chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, Mập Mạp nói: "Lần trước tôi nghe nói Thiệu An Nhiên muốn chuyển sang lĩnh vực ca nhạc, có phải anh ta cũng hẹn cậu đi hát không?"
Vệ Tây Lẫm nói: "Có lẽ vậy." Hắn không phải không thể giúp Thiệu An Nhiên, nhưng chủ yếu phải xem điều kiện của Thiệu An Nhiên thế nào.
Sáng ngày hôm sau, Vệ Tây Lẫm cùng Mập Mạp tới địa điểm hẹn Thiệu An Nhiên, đó là tiệm cà phê ven đường Bình An.
Thiệu An Nhiên đến sớm, đi cùng hắn là người đại diện Chương Tuyết Tùng – một người phụ nữ trí thức vô cùng giỏi giang.
"Thiệu ca."
Thiệu An Nhiên đứng dậy chào đón Vệ Tây Lẫm, hắn cười nói: "Đã lâu không gặp. Ngồi đi."
"Trông Thiệu ca không tệ nha." Vệ Tây Lẫm hỏi, "Gần đây anh đang bận gì hả?"
Thiệu An Nhiên lắc đầu, "Gần đây rất rảnh rỗi. Cậu muốn uống gì không?"
Vệ Tây Lẫm gọi một ly nước đá và một phần đồ ngọt.
Bên cạnh, Mập Mạp cũng thấp giọng hàn huyên với Chương Tuyết Tùng.
"Tôi xem hết buổi truyền hình trực tiếp tối qua rồi, biểu hiện của cậu quá xuất sắc." Thiệu An Nhiên khen không dứt miệng.
Vệ Tây Lẫm khiêm tốn nói: "Thiệu ca quá khen."
"Tôi nói thật đó, mấy bài hát của cậu cũng hay hết biết, tôi tin, một khi đăng tải lên web âm nhạc, chúng sẽ được download điên cuồng." Trong giọng Thiệu An Nhiên chứa đầy bội phục và hâm mộ. Khi còn bằng tuổi Vệ Tây Lẫm, hắn vẫn rất lơ mơ, không có mục tiêu rõ ràng cho tương lai của mình.
Khiêm tốn quá sẽ thành kiêu ngạo, nên lần này Vệ Tây Lẫm khẽ gật đầu, "Chỉ mong là vậy."
Thiệu An Nhiên nửa nghiêm túc nửa đùa hỏi: "Cậu tìm được người hợp tác trong vòng kế tiếp chưa? Nếu chưa tìm thấy, cậu thấy tôi thế nào?"
Vệ Tây Lẫm để cốc nước đá xuống, nghiêm mặt nói: "Thiệu ca, anh nghiêm túc?"
Thiệu An Nhiên gật đầu nói: "Dĩ nhiên, cậu nhớ lần trước tôi có nói muốn đổi nghề không. Bây giờ, dù chưa đổi nghề thật, nhưng tôi thật sự đã có ý định phát triển ổn định trong lĩnh vực âm nhạc. Bạn tôi đều nói giọng tôi không tệ, thích hợp phát triển trong lĩnh vực này, nhưng tôi lại thích diễn xuất hơn, nên trước giờ không nghĩ tới chuyện này. Tôi cảm thấy [Nhịp đập âm nhạc] mùa này là một cơ hội đối với tôi. Không biết liệu cậu có thể cho tôi cơ hội này?" Thiệu An Nhiên có danh tiếng và lý lịch cao hơn Vệ Tây Lẫm rất nhiều, nhưng ở trước mặt hắn, hắn không những không tỏ vẻ, mà còn vô cùng thân thiện.
[Đinh. Nhiệm vụ ngẫu nhiên của ký chủ được kích hoạt: Giúp Thiệu An Nhiên tiến vào lĩnh vực âm nhạc (với một ca khúc có lượng download vượt qua mức hai trăm ngàn trong vòng 24 giờ sau khi ra mắt). Có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?] Lúc này, điện thoại của Vệ Tây Lẫm reo lên.
"Xin lỗi, tôi có điện thoại."
Thiệu An Nhiên giơ tay tỏ ý hắn cứ tự nhiên.
"A Cố."
"Tây Lẫm, trưa nay ăn với nhau nhé?"
"Được. Bây giờ tôi đang có việc, anh gửi địa điểm, thời gian vào điện thoại của tôi nha... OK, bye."
Vệ Tây Lẫm có ấn tượng không tệ về Thiệu An Nhiên, hắn suy xét một hồi rồi bảo: "Thiệu ca để mắt đến tôi là vinh hạnh của tôi. Chẳng qua, anh biết đó, [Nhịp đập âm nhạc] rất quan trọng với tôi. Cho nên, tôi không thể đồng ý ngay được, tôi phải nghe thử giọng anh cái đã."
Thiệu An Nhiên thầm thở phào, hắn gật đầu đồng ý, "Cũng phải. Nếu cậu không nghĩ ngợi gì mà đồng ý, thì tôi còn không yên tâm hơn. Vậy chúng ta tìm một gian KTV ngay bây giờ nhé?"
Cách đó không xa, ánh đèn flash sáng lên chớp nhoáng, Vệ Tây Lẫm và Thiệu An Nhiên đồng thời biến sắc, và đeo ngay một chiếc kính râm lên mặt.
Vệ Tây Lẫm thấy nụ cười đầy đắc ý của Tiếu Thành Nghị mà hết nói nổi, hắn đành bảo với Thiệu An Nhiên: "Rời khỏi đây trước rồi nói sau."
Bốn người vội vàng rời khỏi tiệm cà phê, rồi chui vào xe của Thiệu An Nhiên chạy mất.
Đến khi Tiếu Thành Nghị đuổi theo, thì chẳng còn bóng dáng một ai. Cậu thất vọng hất tay, thầm cảm thán năng lực thoát khỏi tầm ngắm của Vệ Tây Lẫm đúng là tăng lên mỗi ngày, gần đây cậu thường xuyên bị mất dấu hắn.
Mười mấy phút sau, bốn người Vệ Tây Lẫm xuất hiện trong một gian KTV.
Chương Tuyết Tùng gọi một ít đồ uống quà vặt, để trước mặt Vệ Tây Lẫm và Thiệu An Nhiên, sau đó ngồi một bên với Mập Mạp.
Thiệu An Nhiên hỏi Vệ Tây Lẫm, "Cậu muốn nghe bài gì?"
Vệ Tây Lẫm nói ra ba bài hát có phong cách khác nhau, sau đó giải thích: "Tôi muốn xem anh thích hợp với phong cách nào."
Hắn nghiêm túc như vậy, làm Thiệu An Nhiên thầm chắc mẩm, "Vậy tôi hát từng bài một."
"Xin hãy để anh quên đi mọi thứ..."
Thiệu An Nhiên mới hát một câu, Vệ Tây Lẫm đã khẽ gật đầu. Chưa nói đến kỹ thuật, giọng Thiệu An Nhiên đã thuộc loại giọng ưa thích của các fangirls, đó là chất giọng trong trẻo mà trầm mạnh, âm tiết rõ ràng, vô cùng trau chuốt.
Hát xong ba bài, Vệ Tây Lẫm đưa tay về phía Thiệu An Nhiên, mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ."
Thiệu An Nhiên mừng rỡ, "Hợp tác vui vẻ!" Hài lòng khi nhận được lời chấp nhận của một người nhỏ hơn mình 9 tuổi khiến hắn hơi xấu hổ, nhưng có cái gọi là "Trong ba người, ắt phải có một người làm thầy" mà, nghĩ thế hắn liền trở lại bình thường.
Chi tiết hợp đồng và định giá ca khúc được giao cho Mập Mạp và Chương Tuyết Tùng bàn bạc, còn hai người Vệ Tây Lẫm và Thiệu An Nhiên thì chọn mấy bài hát chơi.
Mập Mạp càng ngày càng giảo hoạt, Chương Tuyết Tùng thì kinh nghiệm đầy mình, thế là sau một phen thần thương khẩu chiến, hai người mau chóng quyết định được hợp đồng, chỉ cần in ra và ký vào nữa là xong.
Nói xong chuyện chính, Thiệu An Nhiên nhẹ cả người, "Vừa nãy tôi nghe được cuộc điện của cậu, nếu cậu có hẹn buổi trưa rồi, thì tôi sẽ mời cậu cơm tối."
Vệ Tây Lẫm cười nói: "Không cần đâu, chờ ăn mừng được rồi nói sau."
Thiệu An Nhiên cũng rất sảng khoái, "Vậy thôi, tôi đi trước, chúng ta liên lạc sau."
"Bye."
Bốn người tách ra tại cửa KTV.
Vệ Tây Lẫm bảo Mập Mạp đi đánh hợp đồng, còn hắn thì đến nơi Cố Duyên Tranh đã hẹn. Chỗ đó cách KTV không xa, bây giờ lại còn sớm, nên hắn không ngồi xe, mà thong dong đi bộ đến đấy.
Mặt trời chói chang treo trên tầng cao, ánh nắng gay gắt đáp xuống mặt đất, vừa nhức mắt, vừa nóng như thiêu. Trên đường, xe con chạy nhanh như bay, để lại khí nóng phát bỏng phả ra nơi đuôi xe.
Mấy phút sau, Vệ Tây Lẫm đến trung tâm mua sắm Hoa Quan. Lầu sáu của trung tâm này có một nhà hàng, trước kia hắn và Cố Duyên Tranh từng tới đó một lần, hắn còn khen đồ ăn nơi đây không dứt miệng. Chắc Cố Duyên Tranh còn nhớ lời hắn nói nên mới đặt hẹn tại chỗ này.
Vệ Tây Lẫm đứng trong thang máy, nhớ tới Cố Duyên Tranh, là bên mép vô thức xuất hiện ý cười.
Tại cửa nhà hàng, nhân viên phục vụ cúi người chào: "Hoan nghênh ghé thăm! Xin hỏi anh đi mấy người?"
"Có hẹn."
Vào cửa, không khí mát lạnh dội vào người, Vệ Tây Lẫm lướt quanh bốn phía nhìn thấy Cố Duyên Tranh đang vẫy tay, hắn đi nhanh tới, ngồi xuống vị trí đối diện y: "Chờ lâu rồi?"
Cố Duyên Tranh mở miệng định nói, nhưng một làn gió thơm đã tấn công trước.
"Duyên Tranh, bạn anh đến đó à?" Văn Tiếu Ngữ đứng bên cạnh Cố Duyên Tranh, nàng thân mật nắm bả vai y, tò mò nhìn Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm dừng động tác, một trận đau nhói bất ngờ tập kích tim hắn. Ánh mắt hắn quét qua ba bộ chén đĩa trên bàn rồi tự giễu. Hắn nên sớm nghĩ tới, ngoài hắn và Cố Duyên Tranh ra, còn có một người khác. Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu, sao lại đuổi Mập Mạp đi chứ, để hắn đi theo cọ cơm một tí thì chết ai à?
Hắn ngẩng đầu quan sát Văn Tiếu Ngữ. Văn Tiếu Ngữ có ngoại hình rất đẹp, nàng có làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt to động lòng người dợp dưới hàng mi cong vút, kết hợp với kiểu tóc xoăn nâu, mái chéo chỉnh tề lộ vẻ nhã nhặn lịch sự, khoác thêm bộ đầm xanh lá tôn lên vóc dáng hơn người. Xanh lá là một màu khó tôn nhan sắc người dùng, nhưng khi nó được khoác lên người Văn Tiếu Ngữ thì lại khiến vẻ ngoài của nàng càng thêm đoan trang, tuyệt trần. Nàng đứng sát Cố Duyên Tranh, hai người tựa như đôi tiên đồng ngọc nữ.
"Tây Lẫm ——" Cố Duyên Tranh không thấy rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng lập tức trầm xuống.
"Duyên Tranh, không giới thiệu bọn em cho nhau à?" Văn Tiếu Ngữ cắt lời y, cô ngồi cạnh bên y, còn kéo cánh tay y.
Cố Duyên Tranh lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, y nói với Vệ Tây Lẫm: "Cô ấy là Văn Tiếu Ngữ - em gái của Minh Thành."
Vệ Tây Lẫm gật đầu với Văn Tiếu Ngữ, "Rất vui được gặp mặt, cô Văn. Hai người gọi thức ăn chưa?"
Mặc dù hắn đang cười, nhưng Cố Duyên Tranh cảm nhận được sự lãnh đạm của hắn, thế nên thầm mắng Đỗ Minh Thành đưa ra ý tưởng xàm xí.
"Chưa..."
Văn Tiếu Ngữ đưa menu cho Vệ Tây Lẫm, rồi bày dáng chủ nhân, "Cậu xem muốn ăn cái gì."
"Ưu tiên phụ nữ." Vệ Tây Lẫm không nhận.
"Tôi vào nhà vệ sinh."
Cố Duyên Tranh đi khoảng hơn nửa phút thì về, y ngồi xuống vị trí cạnh Vệ Tây Lẫm một cách rất tự nhiên.
Nửa phút đủ để làm gì? Văn Tiếu Ngữ liếc y một cái, song không vạch trần gì y.
Cố Duyên Tranh cầm thực đơn, mở giúp Vệ Tây Lẫm, "Hôm nay 'Đề cử của đầu bếp chính' là tôm hùm cay, em có thích ăn tôm không? Gọi một phần nhé?"
Vệ Tây Lẫm ga lăng hỏi ý Văn Tiếu Ngữ, "Cô Văn có ăn cay được không?"
Văn Tiếu Ngữ gật đầu.
"Canh bí đao cầu? Bí đao có tác dụng làm đẹp, thích hợp để phụ nữ ăn." Vệ Tây Lẫm đề xuất với nàng.
Văn Tiếu Ngữ cười, "Được."
Vệ Tây Lẫm không cố ý coi thường Cố Duyên Tranh, "Thêm một đĩa vịt quay?"
Lòng Cố Duyên Tranh thoáng chốc sững sờ, y chỉ biết gật đầu, "Được."
Sáu món cơ bản đều là Vệ Tây Lẫm gọi.
Sau khi gọi đủ thức ăn, Vệ Tây Lẫm rất ít nói chuyện.
Cố Duyên Tranh thỉnh thoảng nhìn hắn, không biết nên vui hay là nên buồn.
Ăn no rồi, Vệ Tây Lẫm để đũa xuống, "Xin lỗi, tôi qua đây một chút, hai người cứ dùng từ từ."
Đi khỏi phòng vệ sinh, hắn đến quầy thanh toán, không quay lại nữa, mà đi thẳng luôn.
---------------------------------------
Hấp dẫn không?
(`・ω・')
Bấm sao đi rồi tui up chương mới cho coi (▰˘◡˘▰)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất