Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 80: Người hiềm nghi là
Vệ Tây Lẫm V: Cảm ơn mọi người quan tâm.
Trình Nguyên Phẩm vẫn luôn âm thầm chú ý Cố Duyên Tranh. Nếu vị Cố thiếu này bất ngờ xảy ra vấn đề gì ở bữa tiệc của mình, hắn sẽ gặp phiền toái rất lớn. Ai ngờ, chỉ chốc sau hắn liền thấy Cố Duyên Tranh ngất trên mặt đất, sắc mặt biến đổi, bước nhanh chạy tới, rồi lại nghe được một trận xôn xao ở đầu khác. Hắn quay đầu vừa nhìn, không biết vì sao Vệ Tây Lẫm cũng té xỉu, tình huống nhìn qua có vẻ còn nghiêm trọng hơn Cố Duyên Tranh.
"Mau kêu xe cứu thương, còn có báo nguy đi, tôi nghi ngờ ly rượu có độc." Khâu Vũ phản ứng rất nhanh. Hắn là bạn tốt của Trình Nguyên Phẩm, nếu Vệ Tây Lẫm xảy ra chuyện trong tiệc do Trình Nguyên Phẩm tổ chức, Trình Nguyên Phẩm cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"Tây Lẫm!" Mập Mạp đang nói chuyện trên trời dưới đất với mấy người đại diện khác, thấy bên Vệ Tây Lẫm xảy ra vấn đề, sắc mặt đại biến, chạy qua như bay, vừa lúc nghe được lời của Khâu Vũ, sốt ruột hô to, "Mau kêu xe cứu thương! Báo nguy!"
Trình Nguyên Phẩm và người công ty hắn đều đổi sắc mặt, vội vàng chạy qua hỗ trợ.
Người phụ trách của khách sạn cũng ngẩn người, lập tức gọi người phong tỏa hiện trường, không cho phép bất luận kẻ nào rời đi.
Đại sảnh bữa tiệc trở nên rối loạn.
Vệ Tây Lẫm là té xỉu thật, 002 chế tạo hiệu quả quá mức chân thật. Chờ hắn tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong phòng bệnh, trong cổ họng vẫn đau đớn, dạ dày cũng bị thiêu đến rát.
Mập Mạp ở ngoài cửa gọi điện thoại, thấy hắn tỉnh, ngắt điện thoại, vọt tới mép giường, quan tâm hỏi: "Tây Lẫm, cậu sao rồi?"
Vệ Tây Lẫm há miệng thở dốc, lại nói không được, kinh hoảng chớp mắt một cái mới nhớ tới đây là hiệu quả do 002 chế tạo nên bình tĩnh lại, trên mặt vẫn biểu hiện hoảng loạn, chỉ chỉ yết hầu của mình, nôn nóng trừng mắt với Mập Mạp.
Mập Mạp cũng hiểu, giải thích: "Tây Lẫm, cậu nghe tôi nói. Tối hôm qua trong bữa tiệc, cậu bị người hạ độc. Nhưng cậu khoan gấp, may là cậu uống cũng ít, hơn nữa được trị liệu kịp thời, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục." Sắc mặt hắn có chút khó xử. Bác sĩ còn nói, tuy Vệ Tây Lẫm có thể khỏi hẳn nhưng chỉ sợ giọng sẽ không cách nào khôi phục như ban đầu, nếu như nghiêm trọng, còn có khả năng vĩnh viễn không thể ca hát nữa. Hắn không biết nên nói thế nào với Vệ Tây Lẫm, sợ Vệ Tây Lẫm không thể tiếp thu được sự thật này.
Vệ Tây Lẫm mở to mắt, há mồm muốn nói gì, lại nói không ra.
Mập Mạp cầm lấy laptop đặt một bên đưa cho hắn, "Cậu muốn nói gì thì đánh máy đi, đừng vội. Tôi đã gọi điện cho người nhà cậu, để chú dì không cần lo lắng. Nhưng chỉ sợ chuyện này không thể giấu được bao lâu, những phóng viên đã thu được tiếng gió, chỉ sợ không lâu nữa…… Tin tức cậu bị hạ độc sẽ bị truyền về nội địa."
Vệ Tây Lẫm khẽ biến sắc. Tối hôm qua chỉ nghĩ muốn nhanh chóng bắt lấy người sau màn, nhưng lại quên điểm này.
Hắn nhanh chóng đánh chữ: "Anh gọi điện lại cho cha mẹ tôi đi, nói bọn họ không cần lo lắng, nhất định bác sĩ có thể chữa khỏi cho tôi."
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã điều dưỡng thân thể cho cha mẹ, nếu không chỉ sợ cha mẹ sẽ thực sự không chịu nổi đả kích này.
Mập Mạp đồng ý.
Vệ Tây Lẫm lại hỏi: "Chuyện rượu độc điều tra đến đâu rồi?"
Mập Mạp biết sau khi hắn tỉnh lại sẽ hỏi cái này, sớm có chuẩn bị, trả lời kỹ càng tỉ mỉ, "Tối hôm qua sau khi báo nguy cảnh sát tới rất nhanh, phong tỏa hiện trường, hơn nữa điều ra camera đêm đó. Băng ghi hình có quay được nhân viên phục vụ đưa đồ uống cho cậu, hẳn là không khó bắt được. Khách sạn tổ chức tiệc rất phối hợp với bên cảnh sát, Trình Nguyên Phẩm và người bên công ty hắn còn giúp ngăn phóng viên bên ngoài. Mặt khác, Khâu Vũ cũng trợ giúp rất nhiều."
Dừng một chút, hắn nhăn mày, tiếp tục nói: "Chỉ là, nhân viên tạp vụ kia không phải đồ ngốc, hẳn là biết chỗ khách sạn tổ chức tiệc nhất định có camera. Một khi đã như vậy, hắn còn dám động thủ, chỉ sợ…… Muốn bắt người sai hắn thật không dễ đâu."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, chưa nói gì. Hắn cũng nghĩ đến điểm này, nhưng cũng không có nhiều lo lắng, vì trong lòng hắn đã có hai người hiềm nghi, đã bảo 002 dùng mạng lưới internet truy tra. Dù là điện thoại, bưu gửi hay ngân hàng của bọn họ đều có 002 giám sát. Nếu cảnh sát tra không ra, chỉ cần nghĩ cách để lộ ra một ít tin tức cho bọn họ là được.
"Cảnh sát vẫn luôn ở cách vách chờ cậu tỉnh lại lập biên bản." Mập Mạp nói.
Vệ Tây Lẫm đưa mắt ra hiệu ý bảo hắn đi mời bọn họ lại đây.
Chỉ chốc lát sau, Mập Mạp dẫn ba cảnh sát xuất hiện, trong đó một người đã ngoài bốn mươi, vẻ mặt chính trực, tự xưng họ Trình; mặt khác còn có hai cảnh sát trẻ một họ Thái, một họ Tiền. Cảnh sát Thái và cảnh sát Tiền đều là cấp dưới của cảnh sát Trình.
Cảnh sát Trình nói: "Cậu Vệ, làm phiền. Chúng tôi muốn nhanh chóng lập biên bản để có thể lập tức tiến hành điều tra."
Vệ Tây Lẫm đánh chữ: "Tôi nhất định phối hợp điều tra để nhanh chóng tìm ra hung thủ."
Cảnh sát Trình gật đầu, hỏi: "Xin hỏi trong sinh hoạt hằng ngày cậu có kẻ thù hay không?"
Cảnh sát Thái và cảnh sát Tiền đều ở một bên ghi chép, tốc độ viết đều rất nhanh.
Tốc độ Vệ Tây Lẫm đánh chữ càng nhanh hơn, mười ngón phiêu trên phím, ba cảnh sát đều ngạc nhiên nhìn.
"Cảnh sát, các anh cũng biết, nghề nghệ sĩ này có tính đặc thù, tôi hy vọng cuộc nói chuyện hôm nay có thể bảo mật không truyền ra ngoài."
"Có thể." Cảnh sát Trình đồng ý.
Vệ Tây Lẫm nói: "Hai chữ 'kẻ thù', thì chưa tới nhưng đúng là tôi có hai đối tượng nghi ngờ. Đầu tiên là Lâm Đống, tôi và cậu ta gần như là đồng thời ra mắt."
Vệ Tây Lẫm ra dấu với Mập Mạp.
Mập Mạp nói thay hắn: "Tâm ghen ghét của Lâm Đống rất lớn, trước kia khi tham gia chương trình hoặc hoạt động cùng với Vệ Tây Lẫm đều thường xuyên nhằm vào Tây Lẫm. Tây Lẫm chúng ta cũng không chủ động trêu chọc người khác. Nếu các anh không tin, có thể điều tra."
Cảnh sát Trình không tỏ ý kiến, đương nhiên là bọn họ sẽ không chỉ tin vào lời phiến diện, "Một người khác là?"
Vệ Tây Lẫm đánh chữ: "Một người khác là Tào Chính Huân, diễn viên Hàn Quốc, tôi và anh ta chỉ gặp nhau một lần. Ngoài ra còn có ai không bỏ qua cho tôi thì tôi chưa thể nghĩ ra. Dù sao lòng người khác nghĩ gì tôi cũng không cách nào phỏng đoán."
Mập Mạp bổ sung: "Mâu thuẫn giữa Tây Lẫm và Tào Chính Huân cũng không thể trách cậu ấy. Tào Chính Huân tên kia gây sự vậy mà dám nói Thái cực quyền là của Hàn Quốc bởi vậy Tây Lẫm mới dùng võ Hoa Hạ giáo huấn tên đó. Chuyện này nguyên do trước sau đều có video hoàn chỉnh trên mạng, tôi nghĩ, cũng không cần nói nhiều. Nếu cảnh sát có yêu cầu, chúng tôi có thể cung cấp địa chỉ trang web."
"Vậy phiền cậu." Cảnh sát Trình nhìn thoáng qua thanh niên, lại nhìn nhìn trợ lý hắn bằng ánh mắt sâu xa. Hai người kia đều không đơn giản, lần đầu tiên giao tiếp cùng cảnh sát mà vẫn có thể trấn định như thế. Chẳng lẽ người lăn lộn trong giới giải trí đều như vậy? Nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì sự phối hợp của bọn họ đã giảm đi không ít phiến toái cho bọn hắn.
Vệ Tây Lẫm đánh chữ hỏi: "Các anh điều tra thế nào?"
Cảnh sát Trình có chút tiếc nuối mà nói: "Chúng tôi đã tìm được nhân viên phục vụ hạ độc cho cậu, trải qua điều tra, xác thật là hắn ta hạ độc cậu. Kỳ thật hắn là tên côn đồ, thiếu nợ cờ bạc quá nhiều nên có người đưa hắn tiền hắn liền bí quá hoá liều. Em trai hắn mới là nhân viên phục vụ khách sạn, tối hôm qua hắn đánh em trai hôn mê rồi trà trộn vào khách sạn. Nhưng ai là người đứng sau sai sử hắn, tạm thời chúng tôi chưa điều tra ra. Hy vọng manh mối cậu cung cấp hôm nay có thể giúp đỡ."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, "Làm phiền các anh."
"Không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nếu nhớ ra gì, có thể tùy thời liên hệ chúng tôi." Cảnh sát Trình đưa cho hắn một tấm danh thiếp.
Mập Mạp đưa bọn họ ra ngoài.
Cảnh sát rời đi không bao lâu, Khâu Vũ, Trình Nguyên Phẩm và người phụ trách khách sạn cùng nhau xuất hiện.
Người phụ trách khách sạn đưa lên một bó hoa tươi và một phần quà tặng đẹp đẽ sau đó nói vài câu khách sáo rồi ra về.
"Cậu Vệ, cảm thấy thế nào? Thật sự không nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện này, thật là." Trình Nguyên Phẩm áy náy nói. Chuyện tối hôm qua không nhỏ, hắn cũng bị mời về cục cảnh sát nhận sự điều tra, tức nghẹn một bụng. Người phía sau màn hủy hoại bữa tiệc của hắn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, gõ chữ trên máy tính: "Trình ca nói quá, chuyện này không phải do anh. Tôi rất vinh hạnh được mời tới bữa tiệc của anh."
Hắn lại nói với Khâu Vũ: "Khâu ca, nghe trợ lý của tôi nói hôm qua nhờ có anh kịp thời phát hiện rượu có vấn đề mới có thể bảo lưu chứng cứ, cảm ơn."
"Không cần ngại. Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì." Khâu Vũ tiếc nuối nhìn yết hầu Tây Lẫm, hắn đã nghe nói giọng Vệ Tây Lẫm rất có thể không khôi phục được, "Cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Vệ Tây Lẫm nhìn ra tâm tư của hắn, cười nhẹ nhàng, "Cảm ơn đã quan tâm."
Khâu Vũ và Trình Nguyên Phẩm rời đi đến lượt ba người trợ lý của Lý Phỉ, Đặng Chí Hằng và Đồ Na tới, không nói nhiều, chỉ đưa quà tặng tới là đi.
Hộ sĩ cầm thuốc tiến vào, "Vệ Tây Lẫm, tới giờ uống thuốc rồi."
Vệ Tây Lẫm hỏi Tiểu Nhị, [Anh không có bệnh, uống mấy thứ này không bị gì đi?]
002 nói: [Chỗ tui có một loại thuốc, anh uống thuốc này luôn rồi thì có thể triệt tiêu dược hiệu.] Vệ Tây Lẫm yên tâm.
Hộ sĩ đưa tới tổng cộng bốn loại thuốc, còn có một bình lớn cần phải tiêm. Xem ra 'bệnh' của hắn quả là nghiêm trọng. Vệ Tây Lẫm nghĩ lại mà sợ, nếu hắn không có 002, đời này hắn đã bị huỷ hoại. Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người phía sau màn!
Mở internet, quả nhiên tin hắn bị hạ độc đã lan truyền khắp nơi.
Fans 540 đều cực kỳ phẫn nộ, đã nháo đầy trời, chỉ trong một đêm, tin Weibo chưa đọc của Vệ Tây Lẫm đã lên đến hơn 20 vạn.
Nhóm nghệ sĩ sôi nổi đăng Weibo biểu thị quan tâm tới Vệ Tây Lẫm, hơn nữa nghiêm khắc khiển trách người hạ độc. Bọn họ không nhất định thật sự quan tâm Vệ Tây Lẫm, kỳ thật bọn họ càng quan tâm đến bản thân. Bởi vì loại thủ đoạn này thật là đáng sợ, cái loại độc này không mùi không vị, nếu người bị hạ độc là bọn họ, bọn họ cũng không chắc mình có thể tránh.
Hoa Đức Lưu: Chúc Vệ Tây Lẫm sớm ngày bình phục. Hy vọng cảnh sát sớm ngày bắt được hung thủ.
Lý Phỉ: Ngày đó tôi cũng ở hiện trường, hiện tại nhớ tới còn nghĩ lại mà sợ. Chúc Vệ Tây Lẫm nhanh chóng khỏe lại.
Trình Nguyên Phẩm: Chúc Vệ Tây Lẫm sớm ngày bình phục. Người huỷ hoại bữa tiệc mừng công của tôi, ngươi tốt nhất cầu nguyện không bị ta bắt được, nếu không ta sẽ không bỏ qua.
……
..........
Nguồn: famia.lofter.com
Cạn ly nào! Pháo hoa đã tắt, hè đã kết thúc... Nhóm xin chúc các bạn có 1 năm học mới tràn đầy niềm vui và nhất là gặt được nhiều thành tích tốt nha ♡ Với cả đừng quên đón chờ những chương kế tiếp nhé!
P/s: Quả là không ai thức khuya sao? Ngắm pháo một mình buồn quá ~
Trình Nguyên Phẩm vẫn luôn âm thầm chú ý Cố Duyên Tranh. Nếu vị Cố thiếu này bất ngờ xảy ra vấn đề gì ở bữa tiệc của mình, hắn sẽ gặp phiền toái rất lớn. Ai ngờ, chỉ chốc sau hắn liền thấy Cố Duyên Tranh ngất trên mặt đất, sắc mặt biến đổi, bước nhanh chạy tới, rồi lại nghe được một trận xôn xao ở đầu khác. Hắn quay đầu vừa nhìn, không biết vì sao Vệ Tây Lẫm cũng té xỉu, tình huống nhìn qua có vẻ còn nghiêm trọng hơn Cố Duyên Tranh.
"Mau kêu xe cứu thương, còn có báo nguy đi, tôi nghi ngờ ly rượu có độc." Khâu Vũ phản ứng rất nhanh. Hắn là bạn tốt của Trình Nguyên Phẩm, nếu Vệ Tây Lẫm xảy ra chuyện trong tiệc do Trình Nguyên Phẩm tổ chức, Trình Nguyên Phẩm cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"Tây Lẫm!" Mập Mạp đang nói chuyện trên trời dưới đất với mấy người đại diện khác, thấy bên Vệ Tây Lẫm xảy ra vấn đề, sắc mặt đại biến, chạy qua như bay, vừa lúc nghe được lời của Khâu Vũ, sốt ruột hô to, "Mau kêu xe cứu thương! Báo nguy!"
Trình Nguyên Phẩm và người công ty hắn đều đổi sắc mặt, vội vàng chạy qua hỗ trợ.
Người phụ trách của khách sạn cũng ngẩn người, lập tức gọi người phong tỏa hiện trường, không cho phép bất luận kẻ nào rời đi.
Đại sảnh bữa tiệc trở nên rối loạn.
Vệ Tây Lẫm là té xỉu thật, 002 chế tạo hiệu quả quá mức chân thật. Chờ hắn tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong phòng bệnh, trong cổ họng vẫn đau đớn, dạ dày cũng bị thiêu đến rát.
Mập Mạp ở ngoài cửa gọi điện thoại, thấy hắn tỉnh, ngắt điện thoại, vọt tới mép giường, quan tâm hỏi: "Tây Lẫm, cậu sao rồi?"
Vệ Tây Lẫm há miệng thở dốc, lại nói không được, kinh hoảng chớp mắt một cái mới nhớ tới đây là hiệu quả do 002 chế tạo nên bình tĩnh lại, trên mặt vẫn biểu hiện hoảng loạn, chỉ chỉ yết hầu của mình, nôn nóng trừng mắt với Mập Mạp.
Mập Mạp cũng hiểu, giải thích: "Tây Lẫm, cậu nghe tôi nói. Tối hôm qua trong bữa tiệc, cậu bị người hạ độc. Nhưng cậu khoan gấp, may là cậu uống cũng ít, hơn nữa được trị liệu kịp thời, chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục." Sắc mặt hắn có chút khó xử. Bác sĩ còn nói, tuy Vệ Tây Lẫm có thể khỏi hẳn nhưng chỉ sợ giọng sẽ không cách nào khôi phục như ban đầu, nếu như nghiêm trọng, còn có khả năng vĩnh viễn không thể ca hát nữa. Hắn không biết nên nói thế nào với Vệ Tây Lẫm, sợ Vệ Tây Lẫm không thể tiếp thu được sự thật này.
Vệ Tây Lẫm mở to mắt, há mồm muốn nói gì, lại nói không ra.
Mập Mạp cầm lấy laptop đặt một bên đưa cho hắn, "Cậu muốn nói gì thì đánh máy đi, đừng vội. Tôi đã gọi điện cho người nhà cậu, để chú dì không cần lo lắng. Nhưng chỉ sợ chuyện này không thể giấu được bao lâu, những phóng viên đã thu được tiếng gió, chỉ sợ không lâu nữa…… Tin tức cậu bị hạ độc sẽ bị truyền về nội địa."
Vệ Tây Lẫm khẽ biến sắc. Tối hôm qua chỉ nghĩ muốn nhanh chóng bắt lấy người sau màn, nhưng lại quên điểm này.
Hắn nhanh chóng đánh chữ: "Anh gọi điện lại cho cha mẹ tôi đi, nói bọn họ không cần lo lắng, nhất định bác sĩ có thể chữa khỏi cho tôi."
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã điều dưỡng thân thể cho cha mẹ, nếu không chỉ sợ cha mẹ sẽ thực sự không chịu nổi đả kích này.
Mập Mạp đồng ý.
Vệ Tây Lẫm lại hỏi: "Chuyện rượu độc điều tra đến đâu rồi?"
Mập Mạp biết sau khi hắn tỉnh lại sẽ hỏi cái này, sớm có chuẩn bị, trả lời kỹ càng tỉ mỉ, "Tối hôm qua sau khi báo nguy cảnh sát tới rất nhanh, phong tỏa hiện trường, hơn nữa điều ra camera đêm đó. Băng ghi hình có quay được nhân viên phục vụ đưa đồ uống cho cậu, hẳn là không khó bắt được. Khách sạn tổ chức tiệc rất phối hợp với bên cảnh sát, Trình Nguyên Phẩm và người bên công ty hắn còn giúp ngăn phóng viên bên ngoài. Mặt khác, Khâu Vũ cũng trợ giúp rất nhiều."
Dừng một chút, hắn nhăn mày, tiếp tục nói: "Chỉ là, nhân viên tạp vụ kia không phải đồ ngốc, hẳn là biết chỗ khách sạn tổ chức tiệc nhất định có camera. Một khi đã như vậy, hắn còn dám động thủ, chỉ sợ…… Muốn bắt người sai hắn thật không dễ đâu."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, chưa nói gì. Hắn cũng nghĩ đến điểm này, nhưng cũng không có nhiều lo lắng, vì trong lòng hắn đã có hai người hiềm nghi, đã bảo 002 dùng mạng lưới internet truy tra. Dù là điện thoại, bưu gửi hay ngân hàng của bọn họ đều có 002 giám sát. Nếu cảnh sát tra không ra, chỉ cần nghĩ cách để lộ ra một ít tin tức cho bọn họ là được.
"Cảnh sát vẫn luôn ở cách vách chờ cậu tỉnh lại lập biên bản." Mập Mạp nói.
Vệ Tây Lẫm đưa mắt ra hiệu ý bảo hắn đi mời bọn họ lại đây.
Chỉ chốc lát sau, Mập Mạp dẫn ba cảnh sát xuất hiện, trong đó một người đã ngoài bốn mươi, vẻ mặt chính trực, tự xưng họ Trình; mặt khác còn có hai cảnh sát trẻ một họ Thái, một họ Tiền. Cảnh sát Thái và cảnh sát Tiền đều là cấp dưới của cảnh sát Trình.
Cảnh sát Trình nói: "Cậu Vệ, làm phiền. Chúng tôi muốn nhanh chóng lập biên bản để có thể lập tức tiến hành điều tra."
Vệ Tây Lẫm đánh chữ: "Tôi nhất định phối hợp điều tra để nhanh chóng tìm ra hung thủ."
Cảnh sát Trình gật đầu, hỏi: "Xin hỏi trong sinh hoạt hằng ngày cậu có kẻ thù hay không?"
Cảnh sát Thái và cảnh sát Tiền đều ở một bên ghi chép, tốc độ viết đều rất nhanh.
Tốc độ Vệ Tây Lẫm đánh chữ càng nhanh hơn, mười ngón phiêu trên phím, ba cảnh sát đều ngạc nhiên nhìn.
"Cảnh sát, các anh cũng biết, nghề nghệ sĩ này có tính đặc thù, tôi hy vọng cuộc nói chuyện hôm nay có thể bảo mật không truyền ra ngoài."
"Có thể." Cảnh sát Trình đồng ý.
Vệ Tây Lẫm nói: "Hai chữ 'kẻ thù', thì chưa tới nhưng đúng là tôi có hai đối tượng nghi ngờ. Đầu tiên là Lâm Đống, tôi và cậu ta gần như là đồng thời ra mắt."
Vệ Tây Lẫm ra dấu với Mập Mạp.
Mập Mạp nói thay hắn: "Tâm ghen ghét của Lâm Đống rất lớn, trước kia khi tham gia chương trình hoặc hoạt động cùng với Vệ Tây Lẫm đều thường xuyên nhằm vào Tây Lẫm. Tây Lẫm chúng ta cũng không chủ động trêu chọc người khác. Nếu các anh không tin, có thể điều tra."
Cảnh sát Trình không tỏ ý kiến, đương nhiên là bọn họ sẽ không chỉ tin vào lời phiến diện, "Một người khác là?"
Vệ Tây Lẫm đánh chữ: "Một người khác là Tào Chính Huân, diễn viên Hàn Quốc, tôi và anh ta chỉ gặp nhau một lần. Ngoài ra còn có ai không bỏ qua cho tôi thì tôi chưa thể nghĩ ra. Dù sao lòng người khác nghĩ gì tôi cũng không cách nào phỏng đoán."
Mập Mạp bổ sung: "Mâu thuẫn giữa Tây Lẫm và Tào Chính Huân cũng không thể trách cậu ấy. Tào Chính Huân tên kia gây sự vậy mà dám nói Thái cực quyền là của Hàn Quốc bởi vậy Tây Lẫm mới dùng võ Hoa Hạ giáo huấn tên đó. Chuyện này nguyên do trước sau đều có video hoàn chỉnh trên mạng, tôi nghĩ, cũng không cần nói nhiều. Nếu cảnh sát có yêu cầu, chúng tôi có thể cung cấp địa chỉ trang web."
"Vậy phiền cậu." Cảnh sát Trình nhìn thoáng qua thanh niên, lại nhìn nhìn trợ lý hắn bằng ánh mắt sâu xa. Hai người kia đều không đơn giản, lần đầu tiên giao tiếp cùng cảnh sát mà vẫn có thể trấn định như thế. Chẳng lẽ người lăn lộn trong giới giải trí đều như vậy? Nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì sự phối hợp của bọn họ đã giảm đi không ít phiến toái cho bọn hắn.
Vệ Tây Lẫm đánh chữ hỏi: "Các anh điều tra thế nào?"
Cảnh sát Trình có chút tiếc nuối mà nói: "Chúng tôi đã tìm được nhân viên phục vụ hạ độc cho cậu, trải qua điều tra, xác thật là hắn ta hạ độc cậu. Kỳ thật hắn là tên côn đồ, thiếu nợ cờ bạc quá nhiều nên có người đưa hắn tiền hắn liền bí quá hoá liều. Em trai hắn mới là nhân viên phục vụ khách sạn, tối hôm qua hắn đánh em trai hôn mê rồi trà trộn vào khách sạn. Nhưng ai là người đứng sau sai sử hắn, tạm thời chúng tôi chưa điều tra ra. Hy vọng manh mối cậu cung cấp hôm nay có thể giúp đỡ."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, "Làm phiền các anh."
"Không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nếu nhớ ra gì, có thể tùy thời liên hệ chúng tôi." Cảnh sát Trình đưa cho hắn một tấm danh thiếp.
Mập Mạp đưa bọn họ ra ngoài.
Cảnh sát rời đi không bao lâu, Khâu Vũ, Trình Nguyên Phẩm và người phụ trách khách sạn cùng nhau xuất hiện.
Người phụ trách khách sạn đưa lên một bó hoa tươi và một phần quà tặng đẹp đẽ sau đó nói vài câu khách sáo rồi ra về.
"Cậu Vệ, cảm thấy thế nào? Thật sự không nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện này, thật là." Trình Nguyên Phẩm áy náy nói. Chuyện tối hôm qua không nhỏ, hắn cũng bị mời về cục cảnh sát nhận sự điều tra, tức nghẹn một bụng. Người phía sau màn hủy hoại bữa tiệc của hắn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, gõ chữ trên máy tính: "Trình ca nói quá, chuyện này không phải do anh. Tôi rất vinh hạnh được mời tới bữa tiệc của anh."
Hắn lại nói với Khâu Vũ: "Khâu ca, nghe trợ lý của tôi nói hôm qua nhờ có anh kịp thời phát hiện rượu có vấn đề mới có thể bảo lưu chứng cứ, cảm ơn."
"Không cần ngại. Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì." Khâu Vũ tiếc nuối nhìn yết hầu Tây Lẫm, hắn đã nghe nói giọng Vệ Tây Lẫm rất có thể không khôi phục được, "Cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Vệ Tây Lẫm nhìn ra tâm tư của hắn, cười nhẹ nhàng, "Cảm ơn đã quan tâm."
Khâu Vũ và Trình Nguyên Phẩm rời đi đến lượt ba người trợ lý của Lý Phỉ, Đặng Chí Hằng và Đồ Na tới, không nói nhiều, chỉ đưa quà tặng tới là đi.
Hộ sĩ cầm thuốc tiến vào, "Vệ Tây Lẫm, tới giờ uống thuốc rồi."
Vệ Tây Lẫm hỏi Tiểu Nhị, [Anh không có bệnh, uống mấy thứ này không bị gì đi?]
002 nói: [Chỗ tui có một loại thuốc, anh uống thuốc này luôn rồi thì có thể triệt tiêu dược hiệu.] Vệ Tây Lẫm yên tâm.
Hộ sĩ đưa tới tổng cộng bốn loại thuốc, còn có một bình lớn cần phải tiêm. Xem ra 'bệnh' của hắn quả là nghiêm trọng. Vệ Tây Lẫm nghĩ lại mà sợ, nếu hắn không có 002, đời này hắn đã bị huỷ hoại. Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người phía sau màn!
Mở internet, quả nhiên tin hắn bị hạ độc đã lan truyền khắp nơi.
Fans 540 đều cực kỳ phẫn nộ, đã nháo đầy trời, chỉ trong một đêm, tin Weibo chưa đọc của Vệ Tây Lẫm đã lên đến hơn 20 vạn.
Nhóm nghệ sĩ sôi nổi đăng Weibo biểu thị quan tâm tới Vệ Tây Lẫm, hơn nữa nghiêm khắc khiển trách người hạ độc. Bọn họ không nhất định thật sự quan tâm Vệ Tây Lẫm, kỳ thật bọn họ càng quan tâm đến bản thân. Bởi vì loại thủ đoạn này thật là đáng sợ, cái loại độc này không mùi không vị, nếu người bị hạ độc là bọn họ, bọn họ cũng không chắc mình có thể tránh.
Hoa Đức Lưu: Chúc Vệ Tây Lẫm sớm ngày bình phục. Hy vọng cảnh sát sớm ngày bắt được hung thủ.
Lý Phỉ: Ngày đó tôi cũng ở hiện trường, hiện tại nhớ tới còn nghĩ lại mà sợ. Chúc Vệ Tây Lẫm nhanh chóng khỏe lại.
Trình Nguyên Phẩm: Chúc Vệ Tây Lẫm sớm ngày bình phục. Người huỷ hoại bữa tiệc mừng công của tôi, ngươi tốt nhất cầu nguyện không bị ta bắt được, nếu không ta sẽ không bỏ qua.
……
..........
Nguồn: famia.lofter.com
Cạn ly nào! Pháo hoa đã tắt, hè đã kết thúc... Nhóm xin chúc các bạn có 1 năm học mới tràn đầy niềm vui và nhất là gặt được nhiều thành tích tốt nha ♡ Với cả đừng quên đón chờ những chương kế tiếp nhé!
P/s: Quả là không ai thức khuya sao? Ngắm pháo một mình buồn quá ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất