Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao
Chương 92: Ngày nghỉ nhàn nhã
Vệ Tây Lẫm V: Phơi năm ngày ở đảo Loan mà chẳng phơi đen được, tự thấy mình thật là đáng yêu. [Hình ảnh]
Cách chỗ ở của Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh hơn năm dặm là một làng du lịch – nơi tập hợp một chuỗi các nhà nghỉ nhã nhặn kiểu Âu thấp thoáng giữa rặng cây xum xuê cành lá, hàng xóm của nó là hàng lưu niệm, tiệm thức uống, quán ăn nhỏ, muốn loại hàng nào là có loại hàng đó. Trước đó một dặm chính là bãi cát.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đeo mặt nạ hóa trang rồi nên không kiêng dè gì mà tay trong tay trước mặt mọi người. Sau khi hóa trang, dung mạo hai người cũng thuộc hạng số một, số hai, khiến người đi đường không ngừng ngoảnh đầu. Thấy hai người tay trong tay, ngoại trừ một vài kẻ lộ mặt khinh bỉ, đa phần người qua đường đều mỉm cười thưởng thức, thậm chí có vài nữ du khách còn lén chụp hình, đồng thời hưng phấn rêи ɾỉ "Đẹp trai quá đi thôi", "Xứng đôi ghê đó"... Bây giờ là thời đại nhìn mặt, nếu hai người mà có vẻ ngoài xấu xí, e là mọi người sẽ không bỏ qua dễ như vậy.
Hai người nhiệt tình dạo từng gian hàng lưu niệm, tiện thể mua rất nhiều thứ: trà Ô Long đông lạnh của Loan Đảo, trà Văn Sơn, rượu Thiệu Hưng phố Lý, bánh dứa, bánh quy vừng, kẹo nuga, kẹo đậu phộng, v.v. Ngoài ra, còn có vô số ô giấy dầu đặc sắc, tượng gỗ thổ dân, đồ trang sức san hô tinh xảo, đồ trang trí vỏ sò đáng yêu, móc treo đèn trời nhỏ bắt mắt, chúng đều là những thứ đồ nhỏ, không đắt, nhưng rất thú vị, là một món quà không tệ để tặng cho bạn bè.
(Kẹo đậu phộng – Nguyên văn: Đường cống: món này hình như là một nhánh của kẹo đậu phộng. Nó được làm từ đường và theo dạng cuốn tròn. Khi ăn, có vị ngọt và giòn, để lại dư vị vô tận trong khoang miệng.)
Vệ Tây Lẫm mua lá trà cho cha, mua dây chuyền san hô cho mẹ, mua tượng gỗ thổ dân cho anh trai, mua chuông gió vỏ sò cho em gái, để bé treo trong phòng, thêm cả đôi ghim cài tóc và vòng tay vỏ sò nữa. Ngoài ra, hắn cũng chuẩn bị quà cho mấy người bạn.
"Không có gì cho tôi à?" Cố Duyên Tranh ôm lấy hắn từ phía sau. Y gác cằm lên vai hắn, rồi cất giọng khá chua.
Nữ chủ tiệm trẻ tuổi không ngừng liếc trộm đôi trai đẹp mua không ít thứ trong tiệm này, cảm thấy đây đúng là cảnh đẹp ý vui.
Vệ Tây Lẫm buồn cười quay đầu nhìn Cố Duyên Tranh, thế là vô tình xẹt môi qua mặt y. Nữ chủ tiệm nhìn đến rõ ràng, cô nàng sôi máu, suýt hú luôn thành tiếng.
Cố Duyên Tranh không thích phụ kiện trang sức, ngoại trừ chiếc đồng hồ đeo tay và ngọc quan âm mà Vệ Tây Lẫm mua cho mình, không có một món phụ kiện nào khác trên người y. Thế nên Vệ Tây Lẫm bỏ ý định mua trang sức cho y. Hắn đảo mắt một vòng quanh tiệm, chọn một móc khóa mô hình đèn trời có khắc chữ 'phúc', một thứ y có thể móc vào chìa khóa.
Cái móc khóa này chỉ có giá 100 tiền đảo Loan, tương đương 20 nguyên Hoa Hạ, nhưng Cố Duyên Tranh vẫn rất vui vẻ móc nó vào chìa khóa của mình.
Đến khi họ ra khỏi tiệm, mặt trời đã xuống núi. Trên bãi cát cách đó không xa, một đống lửa đang cháy bập bùng, tiếng âm nhạc và tiếng hoan hô vang lên, mờ ảo mà náo nhiệt.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh bỏ đồ vào trong xe. Bây giờ hai người khá đói rồi, nên tìm một tiệm đồ ăn ăn trước. Vệ Tây Lẫm chỉ ăn được cháo, Cố Duyên Tranh cũng ăn cháo cùng hắn luôn, món cháo trắng vô cùng ngon miệng.
Lấp đầy bụng rồi, hai người không nhanh không chậm đi về phía bãi cát. Gió biển thổi từng đợt, mang đến cho người ta cảm giác mát mẻ, lại thoải mái.
Hóa ra hôm nay có người tổ chức sinh nhật, nên cố ý gọi bạn tới nhóm lửa mở tiệc tối. Có thể thấy người được mừng tuổi mới là kẻ có tiền. Trên hai chiếc bàn chạy dài bày đầy rượu ngon, thức uống, trái cây và món ăn. Trên vỉ nướng, cá, thịt, rau củ quả đều tỏa ra hương thơm mê người. Bên cạnh là những cái loa đang phát những ca khúc rock and roll sôi động.
Họ mời cả những người lạ đi qua chung vui, ăn uống. Phần lớn đều là người trẻ, nên làm quen rất nhanh, chơi cũng rất high.
Người được mừng tuổi mới là một thanh niên chừng hai mươi, cột dải ruy băng in chữ 'Sinh nhật vui vẻ' trên trán, bị một đám người vây vào giữa.
Hắn cầm microphone trong tay, lớn tiếng nói: "Bất kể là bạn quen tôi, hay là bạn không quen tôi, thì tôi vẫn muốn cảm ơn các bạn đã đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, tôi sẽ hát tặng mọi người một bài trước. Dĩ nhiên, mọi người cũng phải tặng quà cho tôi mới được, hát một bài cho tôi, hay đưa một chai nước trái cây đều ok cả... Tóm lại là phải có quà, nếu không thì chờ party kết thúc, các bạn phải ở lại giúp chúng tôi dọn rác."
"Ha ha ha... Không thành vấn đề!" Mọi người cười vui vẻ, bắt đầu vỗ tay, ồn ào, đâu đó còn vang lên tiếng huýt sáo lanh lảnh.
"Cám ơn!" Người được mừng tuổi nói, "Tôi hát [Trời cao biển rộng], mong mọi người sẽ thích."
Vệ Tây Lẫm ngẩn ra, rồi nhìn Cố Duyên Tranh cùng cười. Hình như vị này là fan hâm mộ của hắn thì phải?
Nhạc đệm [Trời cao biển rộng] phát ra từ loa, lời ca [Trời cao biển rộng] xuất hiện trên màn ảnh lớn.
"Tối nay, trong đêm đông giá rét, tôi nhìn bông tuyết rơi, ôm trái tim nguội lạnh trôi về phương xa..."
Giọng ca của người này không tệ, hát ra hình ra dạng, hơn nữa còn đầy ắp cảm tình. Hắn hơi híp mắt, tập trung hát lên. Xung quanh, ai nấy đều im lặng, ngay cả các du khách đi dạo trên bờ biển cũng bị tiếng ca này hấp dẫn mà tới, để rồi lắng nghe nó trong yên lặng.
Vệ Tây Lẫm nghe thấy mùi thơm của điểm tâm trên bàn, thế là không tránh được cám dỗ, kéo Cố Duyên Tranh đi qua thưởng thức, vừa ăn, vừa nghe nhạc.
Hắn muốn lén ăn hai chuỗi thịt nướng, nhưng lại bị Cố Duyên Tranh kịp thời ngăn lại. Y thấp giọng dụ dỗ, "Ngoan, để ngày mai —— ngày mốt, tôi dẫn em đi ăn."
Vệ Tây Lẫm hí mắt, "Tại sao không phải ngày mai?"
Cố Duyên Tranh không nói, chỉ dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn hắn chằm chằm, hai người càng lúc càng gần nhau.
Vệ Tây Lẫm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía người mừng sinh nhật đang hát.
Cố Duyên Tranh ôm eo hắn, dán sát vào người hắn.
"Xin hãy tha thứ cho tôi cả đời cứ buông thả theo đuổi tự do, nhưng lại sợ một ngày nào mình sẽ vấp ngã!"
"Ai cũng có thể phản bội lại lý tưởng..." Người xem hát theo, âm thanh mỗi lúc một lớn, bầu không khí ngày càng náo nhiệt.
Kết thúc ca khúc, tất cả mọi người đều vỗ tay rào rào.
"Hay!"
"Tôi hát bài [Hỏi trời hỏi đất] tặng Tiểu Tùng!" Một cô gái có mái tóc dài nhảy ra.
Người mừng sinh nhật thấy một đôi nam nhân trẻ tuổi hắn không quen đang đứng cạnh bàn, bưng đĩa điểm tâm, với dáng vẻ vừa hưởng thụ vừa nhàn nhã, còn tự tại hơn cả người chủ hắn nữa, thì thấy rất thú vị. Hắn bước vài bước tới, vỗ bả vai Vệ Tây Lẫm, cười nói: "Người anh em này, cảm ơn hai người tới tham gia party sinh nhật của tôi nhé. Quà của tôi đâu nhỉ?"
Vệ Tây Lẫm nhếch mép cười, hắn liếm bơ trên môi, rồi buông cái đĩa xuống, "Sinh nhật vui vẻ nhé. Tặng anh một bài được chứ?"
"OK nha." Người được mừng sinh nhật nhún vai.
Vệ Tây Lẫm kéo Cố Duyên Tranh đến bên dàn loa đài. Đợi đám người đang hát hát xong, hai người đi lên.
Một cô gái thấy hai người họ tính song ca, bèn cầm một micro đưa cho Cố Duyên Tranh.
Vệ Tây Lẫm hỏi Cố Duyên Tranh, "Hát bài gì?"
Cố Duyên Tranh nói không chút nghĩ ngợi: "[Yêu từ cái nhìn đầu tiên]."
Vệ Tây Lẫm không nhịn được nhoẻn miệng cười, nhưng rồi lại vội vàng đè xuống, "Được."
Bên kia có người giúp họ phát giai điệu của bài [Yêu từ cái nhìn đầu tiên].
Âm nhạc vang lên, Cố Duyên Tranh hát trước, "Lần đầu nhìn thấy em, tôi đã động tâm rồi. Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên ấy."
Thoáng chốc, tiếng huýt gió thi nhau vang lên, mọi người đều hò hét khen ngợi.
Có cô nàng mê giai kích động bàn tán, "Anh đẹp trai này ở đâu tới vậy? Giọng dễ nghe quá đi thôi!"
Vệ Tây Lẫm hát tiếp: "Em đối xử với tôi lạnh như băng, nhưng ánh mắt tôi vẫn cứ thích dõi theo bóng hình của em. Tôi đã bị bệnh không nhẹ rồi."
Tiếng huýt gió và tiếng hoan hô lại nổi lên.
"Giọng anh đẹp trai này cũng quyến rũ nữa! Trời ơi, hai con người này chồi ra từ đâu vậy?"
"Hai người họ là một đôi à? Cậu nhìn xem, tiểu công đang nhìn chằm chằm tiểu thụ kia kìa!"
"Quá đẹp trai! Nhưng ai có thể nói cho tui biết, tại sao đàn ông đẹp trai đều đi với nhau hết vậy được không?"
Cố Duyên Tranh song ca với Vệ Tây Lẫm, y cầm tay hắn, nhìn vào mắt hắn, "Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, mê ánh mắt em, mất trái tim mình..."
Người xem rối rít ồn ào lên.
"Cầm tay, cầm tay!"
Trong đám người, một cô gái giơ điện thoại lên quay phim, rồi bỗng "Ể" một tiếng. Cô nhớ lúc ở Đế Kinh, có một lần cô nhìn thấy hai người đàn ông song ca trong quán bar, dáng người, chiều cao, chất giọng đều giống hai người này. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy vóc dáng của người thấp hơn khá quen mắt, chẳng qua cô không tài nào nhớ nổi quen mắt ở chỗ nào mà thôi.
Chờ Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh hát xong, người được mừng sinh nhật đi tới cạnh họ, đĩnh đạc khen: "Hai người hát hay lắm, như ca sĩ chuyên nghiệp vậy. Tôi tên là Từ Truyện Tùng, không biết hai người tên là gì?"
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh nhìn nhau, "Tôi họ Vệ, anh ấy họ Cố."
Từ Truyện Tùng nhìn động tác Cố Duyên Tranh ôm Vệ Tây Lẫm, lộ vẻ hiểu rõ liền. Hắn nghĩ hai người còn cố kỵ quan hệ, nên không muốn tiết lộ tên họ.
"Thật ra như thế đâu có sao. Hai người cũng đâu phải ăn trộm, ăn cướp gì." Hắn cất tiếng Loan đặc sệt, rồi vô tình nhún vai, "Party hôm nay sẽ kéo dài tới tận khuya, lát nữa sẽ đốt pháo bông nữa. Hai người có thể ở lại chơi một hồi."
"Cảm ơn nhé, chúng tôi sẽ." Tâm trạng Vệ Tây Lẫm cực tốt, hắn cười rất tự nhiên.
Từ Truyện Tùng hoảng hốt một giây, hắn lẩm bẩm một câu "Khoe ân ái đây mà", rồi phất tay với họ, quay lại chỗ bạn mình.
Vệ Tây Lẫm kéo Cố Duyên Tranh đến ngồi trên chiếc chiếu ở bãi cát mềm mại cách đó không xa, cảm nhận làn gió đêm phảng phất.
"Thoải mái thật." Vệ Tây Lẫm nằm lên đùi Cố Duyên Tranh, hào hứng nói: "A Cố à, mai chúng ta tới đây vào ban ngày đi, em muốn bơi, còn muốn lặn nữa."
"Được." Cố Duyên Tranh dùng ngón tay luồn vào tóc hắn, "Biết lặn à?"
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, "Không biết, nhưng em có thể học được." Kiếp trước, hắn có biết đấy, nhưng hắn không thể nói thật được.
"Tôi dạy em." Cố Duyên Tranh tưởng tượng ra cảnh hai người thân mật dưới nước, thế là một nụ cười hiện lên bên mép...
Mùa hè ở đảo Loan rực rỡ vô hạn. Năm ngày liên tiếp, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chơi vui đến độ quên trời quên đất. Hai người đi lặn, đi câu, lướt sóng, ăn đặc sản, dạo cảnh đẹp, leo núi... Nếu như không phải đã quyết định về kế hoạch quay phim, Vệ Tây Lẫm thật sự sẽ ở lại thêm mấy ngày.
Nhưng hiển nhiên không được, Mập Mạp đã gọi điện giục hắn về.
**************
Hôm qua khai giảng? Có ai về trường không nè? ^^
Cách chỗ ở của Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh hơn năm dặm là một làng du lịch – nơi tập hợp một chuỗi các nhà nghỉ nhã nhặn kiểu Âu thấp thoáng giữa rặng cây xum xuê cành lá, hàng xóm của nó là hàng lưu niệm, tiệm thức uống, quán ăn nhỏ, muốn loại hàng nào là có loại hàng đó. Trước đó một dặm chính là bãi cát.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đeo mặt nạ hóa trang rồi nên không kiêng dè gì mà tay trong tay trước mặt mọi người. Sau khi hóa trang, dung mạo hai người cũng thuộc hạng số một, số hai, khiến người đi đường không ngừng ngoảnh đầu. Thấy hai người tay trong tay, ngoại trừ một vài kẻ lộ mặt khinh bỉ, đa phần người qua đường đều mỉm cười thưởng thức, thậm chí có vài nữ du khách còn lén chụp hình, đồng thời hưng phấn rêи ɾỉ "Đẹp trai quá đi thôi", "Xứng đôi ghê đó"... Bây giờ là thời đại nhìn mặt, nếu hai người mà có vẻ ngoài xấu xí, e là mọi người sẽ không bỏ qua dễ như vậy.
Hai người nhiệt tình dạo từng gian hàng lưu niệm, tiện thể mua rất nhiều thứ: trà Ô Long đông lạnh của Loan Đảo, trà Văn Sơn, rượu Thiệu Hưng phố Lý, bánh dứa, bánh quy vừng, kẹo nuga, kẹo đậu phộng, v.v. Ngoài ra, còn có vô số ô giấy dầu đặc sắc, tượng gỗ thổ dân, đồ trang sức san hô tinh xảo, đồ trang trí vỏ sò đáng yêu, móc treo đèn trời nhỏ bắt mắt, chúng đều là những thứ đồ nhỏ, không đắt, nhưng rất thú vị, là một món quà không tệ để tặng cho bạn bè.
(Kẹo đậu phộng – Nguyên văn: Đường cống: món này hình như là một nhánh của kẹo đậu phộng. Nó được làm từ đường và theo dạng cuốn tròn. Khi ăn, có vị ngọt và giòn, để lại dư vị vô tận trong khoang miệng.)
Vệ Tây Lẫm mua lá trà cho cha, mua dây chuyền san hô cho mẹ, mua tượng gỗ thổ dân cho anh trai, mua chuông gió vỏ sò cho em gái, để bé treo trong phòng, thêm cả đôi ghim cài tóc và vòng tay vỏ sò nữa. Ngoài ra, hắn cũng chuẩn bị quà cho mấy người bạn.
"Không có gì cho tôi à?" Cố Duyên Tranh ôm lấy hắn từ phía sau. Y gác cằm lên vai hắn, rồi cất giọng khá chua.
Nữ chủ tiệm trẻ tuổi không ngừng liếc trộm đôi trai đẹp mua không ít thứ trong tiệm này, cảm thấy đây đúng là cảnh đẹp ý vui.
Vệ Tây Lẫm buồn cười quay đầu nhìn Cố Duyên Tranh, thế là vô tình xẹt môi qua mặt y. Nữ chủ tiệm nhìn đến rõ ràng, cô nàng sôi máu, suýt hú luôn thành tiếng.
Cố Duyên Tranh không thích phụ kiện trang sức, ngoại trừ chiếc đồng hồ đeo tay và ngọc quan âm mà Vệ Tây Lẫm mua cho mình, không có một món phụ kiện nào khác trên người y. Thế nên Vệ Tây Lẫm bỏ ý định mua trang sức cho y. Hắn đảo mắt một vòng quanh tiệm, chọn một móc khóa mô hình đèn trời có khắc chữ 'phúc', một thứ y có thể móc vào chìa khóa.
Cái móc khóa này chỉ có giá 100 tiền đảo Loan, tương đương 20 nguyên Hoa Hạ, nhưng Cố Duyên Tranh vẫn rất vui vẻ móc nó vào chìa khóa của mình.
Đến khi họ ra khỏi tiệm, mặt trời đã xuống núi. Trên bãi cát cách đó không xa, một đống lửa đang cháy bập bùng, tiếng âm nhạc và tiếng hoan hô vang lên, mờ ảo mà náo nhiệt.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh bỏ đồ vào trong xe. Bây giờ hai người khá đói rồi, nên tìm một tiệm đồ ăn ăn trước. Vệ Tây Lẫm chỉ ăn được cháo, Cố Duyên Tranh cũng ăn cháo cùng hắn luôn, món cháo trắng vô cùng ngon miệng.
Lấp đầy bụng rồi, hai người không nhanh không chậm đi về phía bãi cát. Gió biển thổi từng đợt, mang đến cho người ta cảm giác mát mẻ, lại thoải mái.
Hóa ra hôm nay có người tổ chức sinh nhật, nên cố ý gọi bạn tới nhóm lửa mở tiệc tối. Có thể thấy người được mừng tuổi mới là kẻ có tiền. Trên hai chiếc bàn chạy dài bày đầy rượu ngon, thức uống, trái cây và món ăn. Trên vỉ nướng, cá, thịt, rau củ quả đều tỏa ra hương thơm mê người. Bên cạnh là những cái loa đang phát những ca khúc rock and roll sôi động.
Họ mời cả những người lạ đi qua chung vui, ăn uống. Phần lớn đều là người trẻ, nên làm quen rất nhanh, chơi cũng rất high.
Người được mừng tuổi mới là một thanh niên chừng hai mươi, cột dải ruy băng in chữ 'Sinh nhật vui vẻ' trên trán, bị một đám người vây vào giữa.
Hắn cầm microphone trong tay, lớn tiếng nói: "Bất kể là bạn quen tôi, hay là bạn không quen tôi, thì tôi vẫn muốn cảm ơn các bạn đã đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, tôi sẽ hát tặng mọi người một bài trước. Dĩ nhiên, mọi người cũng phải tặng quà cho tôi mới được, hát một bài cho tôi, hay đưa một chai nước trái cây đều ok cả... Tóm lại là phải có quà, nếu không thì chờ party kết thúc, các bạn phải ở lại giúp chúng tôi dọn rác."
"Ha ha ha... Không thành vấn đề!" Mọi người cười vui vẻ, bắt đầu vỗ tay, ồn ào, đâu đó còn vang lên tiếng huýt sáo lanh lảnh.
"Cám ơn!" Người được mừng tuổi nói, "Tôi hát [Trời cao biển rộng], mong mọi người sẽ thích."
Vệ Tây Lẫm ngẩn ra, rồi nhìn Cố Duyên Tranh cùng cười. Hình như vị này là fan hâm mộ của hắn thì phải?
Nhạc đệm [Trời cao biển rộng] phát ra từ loa, lời ca [Trời cao biển rộng] xuất hiện trên màn ảnh lớn.
"Tối nay, trong đêm đông giá rét, tôi nhìn bông tuyết rơi, ôm trái tim nguội lạnh trôi về phương xa..."
Giọng ca của người này không tệ, hát ra hình ra dạng, hơn nữa còn đầy ắp cảm tình. Hắn hơi híp mắt, tập trung hát lên. Xung quanh, ai nấy đều im lặng, ngay cả các du khách đi dạo trên bờ biển cũng bị tiếng ca này hấp dẫn mà tới, để rồi lắng nghe nó trong yên lặng.
Vệ Tây Lẫm nghe thấy mùi thơm của điểm tâm trên bàn, thế là không tránh được cám dỗ, kéo Cố Duyên Tranh đi qua thưởng thức, vừa ăn, vừa nghe nhạc.
Hắn muốn lén ăn hai chuỗi thịt nướng, nhưng lại bị Cố Duyên Tranh kịp thời ngăn lại. Y thấp giọng dụ dỗ, "Ngoan, để ngày mai —— ngày mốt, tôi dẫn em đi ăn."
Vệ Tây Lẫm hí mắt, "Tại sao không phải ngày mai?"
Cố Duyên Tranh không nói, chỉ dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn hắn chằm chằm, hai người càng lúc càng gần nhau.
Vệ Tây Lẫm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía người mừng sinh nhật đang hát.
Cố Duyên Tranh ôm eo hắn, dán sát vào người hắn.
"Xin hãy tha thứ cho tôi cả đời cứ buông thả theo đuổi tự do, nhưng lại sợ một ngày nào mình sẽ vấp ngã!"
"Ai cũng có thể phản bội lại lý tưởng..." Người xem hát theo, âm thanh mỗi lúc một lớn, bầu không khí ngày càng náo nhiệt.
Kết thúc ca khúc, tất cả mọi người đều vỗ tay rào rào.
"Hay!"
"Tôi hát bài [Hỏi trời hỏi đất] tặng Tiểu Tùng!" Một cô gái có mái tóc dài nhảy ra.
Người mừng sinh nhật thấy một đôi nam nhân trẻ tuổi hắn không quen đang đứng cạnh bàn, bưng đĩa điểm tâm, với dáng vẻ vừa hưởng thụ vừa nhàn nhã, còn tự tại hơn cả người chủ hắn nữa, thì thấy rất thú vị. Hắn bước vài bước tới, vỗ bả vai Vệ Tây Lẫm, cười nói: "Người anh em này, cảm ơn hai người tới tham gia party sinh nhật của tôi nhé. Quà của tôi đâu nhỉ?"
Vệ Tây Lẫm nhếch mép cười, hắn liếm bơ trên môi, rồi buông cái đĩa xuống, "Sinh nhật vui vẻ nhé. Tặng anh một bài được chứ?"
"OK nha." Người được mừng sinh nhật nhún vai.
Vệ Tây Lẫm kéo Cố Duyên Tranh đến bên dàn loa đài. Đợi đám người đang hát hát xong, hai người đi lên.
Một cô gái thấy hai người họ tính song ca, bèn cầm một micro đưa cho Cố Duyên Tranh.
Vệ Tây Lẫm hỏi Cố Duyên Tranh, "Hát bài gì?"
Cố Duyên Tranh nói không chút nghĩ ngợi: "[Yêu từ cái nhìn đầu tiên]."
Vệ Tây Lẫm không nhịn được nhoẻn miệng cười, nhưng rồi lại vội vàng đè xuống, "Được."
Bên kia có người giúp họ phát giai điệu của bài [Yêu từ cái nhìn đầu tiên].
Âm nhạc vang lên, Cố Duyên Tranh hát trước, "Lần đầu nhìn thấy em, tôi đã động tâm rồi. Tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên ấy."
Thoáng chốc, tiếng huýt gió thi nhau vang lên, mọi người đều hò hét khen ngợi.
Có cô nàng mê giai kích động bàn tán, "Anh đẹp trai này ở đâu tới vậy? Giọng dễ nghe quá đi thôi!"
Vệ Tây Lẫm hát tiếp: "Em đối xử với tôi lạnh như băng, nhưng ánh mắt tôi vẫn cứ thích dõi theo bóng hình của em. Tôi đã bị bệnh không nhẹ rồi."
Tiếng huýt gió và tiếng hoan hô lại nổi lên.
"Giọng anh đẹp trai này cũng quyến rũ nữa! Trời ơi, hai con người này chồi ra từ đâu vậy?"
"Hai người họ là một đôi à? Cậu nhìn xem, tiểu công đang nhìn chằm chằm tiểu thụ kia kìa!"
"Quá đẹp trai! Nhưng ai có thể nói cho tui biết, tại sao đàn ông đẹp trai đều đi với nhau hết vậy được không?"
Cố Duyên Tranh song ca với Vệ Tây Lẫm, y cầm tay hắn, nhìn vào mắt hắn, "Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên, mê ánh mắt em, mất trái tim mình..."
Người xem rối rít ồn ào lên.
"Cầm tay, cầm tay!"
Trong đám người, một cô gái giơ điện thoại lên quay phim, rồi bỗng "Ể" một tiếng. Cô nhớ lúc ở Đế Kinh, có một lần cô nhìn thấy hai người đàn ông song ca trong quán bar, dáng người, chiều cao, chất giọng đều giống hai người này. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy vóc dáng của người thấp hơn khá quen mắt, chẳng qua cô không tài nào nhớ nổi quen mắt ở chỗ nào mà thôi.
Chờ Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh hát xong, người được mừng sinh nhật đi tới cạnh họ, đĩnh đạc khen: "Hai người hát hay lắm, như ca sĩ chuyên nghiệp vậy. Tôi tên là Từ Truyện Tùng, không biết hai người tên là gì?"
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh nhìn nhau, "Tôi họ Vệ, anh ấy họ Cố."
Từ Truyện Tùng nhìn động tác Cố Duyên Tranh ôm Vệ Tây Lẫm, lộ vẻ hiểu rõ liền. Hắn nghĩ hai người còn cố kỵ quan hệ, nên không muốn tiết lộ tên họ.
"Thật ra như thế đâu có sao. Hai người cũng đâu phải ăn trộm, ăn cướp gì." Hắn cất tiếng Loan đặc sệt, rồi vô tình nhún vai, "Party hôm nay sẽ kéo dài tới tận khuya, lát nữa sẽ đốt pháo bông nữa. Hai người có thể ở lại chơi một hồi."
"Cảm ơn nhé, chúng tôi sẽ." Tâm trạng Vệ Tây Lẫm cực tốt, hắn cười rất tự nhiên.
Từ Truyện Tùng hoảng hốt một giây, hắn lẩm bẩm một câu "Khoe ân ái đây mà", rồi phất tay với họ, quay lại chỗ bạn mình.
Vệ Tây Lẫm kéo Cố Duyên Tranh đến ngồi trên chiếc chiếu ở bãi cát mềm mại cách đó không xa, cảm nhận làn gió đêm phảng phất.
"Thoải mái thật." Vệ Tây Lẫm nằm lên đùi Cố Duyên Tranh, hào hứng nói: "A Cố à, mai chúng ta tới đây vào ban ngày đi, em muốn bơi, còn muốn lặn nữa."
"Được." Cố Duyên Tranh dùng ngón tay luồn vào tóc hắn, "Biết lặn à?"
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, "Không biết, nhưng em có thể học được." Kiếp trước, hắn có biết đấy, nhưng hắn không thể nói thật được.
"Tôi dạy em." Cố Duyên Tranh tưởng tượng ra cảnh hai người thân mật dưới nước, thế là một nụ cười hiện lên bên mép...
Mùa hè ở đảo Loan rực rỡ vô hạn. Năm ngày liên tiếp, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chơi vui đến độ quên trời quên đất. Hai người đi lặn, đi câu, lướt sóng, ăn đặc sản, dạo cảnh đẹp, leo núi... Nếu như không phải đã quyết định về kế hoạch quay phim, Vệ Tây Lẫm thật sự sẽ ở lại thêm mấy ngày.
Nhưng hiển nhiên không được, Mập Mạp đã gọi điện giục hắn về.
**************
Hôm qua khai giảng? Có ai về trường không nè? ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất