Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 128: Hùn vốn nông trường

Trước Sau
Vệ Tây Lẫm V: Hỏi thế gian, tình ái là chi? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tất cả diễn viên tham diễn đều khẩn trương nhưng vẫn rất trật tự tiến hành lần tổng duyệt sân khấu cuối cùng. Minh tinh tụ tập, siêu sao đảo Cảng Hoa Đức Lưu và siêu sao đảo Loan Vân Yến Đình đều ở đây.

Vệ Tây Lẫm tập luyện mấy lần cùng bạn nhảy của hắn, bữa tối thì đơn giản ăn cơm hộp ở đài truyền hình luôn.

7 giờ rưỡi, Cố Duyên Tranh dẫn ba Vệ, mẹ Vệ, Vệ Vân Phong và Vệ Trừng Trừng tới, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ngồi cùng với diễn viên tiểu phẩm Mã Lộ và ca sĩ trứ danh Văn Toàn.

8 giờ, bữa liên hoan tiệc tối mừng tết Âm lịch chính thức bắt đầu.

Trong khi ba nam ba nữ sáu MC đang nói lời dạo đầu, camera lần lượt lướt qua chúng minh tinh. Ngay khi màn ảnh dừng trên người Vệ Tây Lẫm, không thể không đảo qua trên người Cố Duyên Tranh, nhóm hủ nữ ẩn trong fan club Vệ Tây Lẫm kích động kêu ầm ầm.

"Lại là y! Mau chụp hình!"

Xuân Vãn có tổng cộng 32 tiết mục, tiết mục của Vệ Tây Lẫm được sắp ở vị trí thứ chín. Ngay khi tiết mục thứ bảy bắt đầu, hắn nói một tiếng với Cố Duyên Tranh rồi đến hậu trường chuẩn bị.

Tiết mục thứ tám là tiểu phẩm [Về nhà ăn tết], khi kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt đã chứng minh độ yêu thích nó, cũng có người mong chờ theo dõi tiết mục kế tiếp.

Nam MC Tưởng Quân trầm ổn nho nhã nói: "Hồn Hoa Hạ là hồn kiên nghị, như Tinh Vệ lấp biển; hồn Hoa Hạ là hồn chấp nhất, như Ngu Công dời núi; hồn Hoa Hạ là hồn dũng cảm, như Hậu Nghệ bắn mặt trời; hồn Hoa Hạ là hồn cơ trí, như Đại Vũ trị thủy."

Nữ MC Vân Thanh đoan trang học thức nói tiếp: "Hồn Hoa Hạ còn là hồn võ thuật, là quân tử tự xét lại mình, là [Nam nhi cần tự mình cố gắng]*!"

(Triển: cho tui hú một giây: "Không ngờ bài này cũng có!!!" Bài yêu thích của tui trong chương trình 'Quốc phong mỹ thiếu niên' á... Cơ mà để hợp với chương này thì tui sẽ lấy 1 bản khác... Với cả bài này đa phần đều được dịch là [Nam nhi đương tự cường] nên về sau tui sẽ dùng tên này.)

Tiếng trống hùng hồn động lòng người vang lên, hai mươi cậu bé chừng năm sáu tuổi và hai mươi thanh niên trẻ tuổi cùng mặc võ phục màu trắng có chữ xuất hiện trên sân khấu.

Màn hình lớn nảy ra mấy hàng chữ to:

Nam nhi đương tự cường

Sản xuất: Vệ Tây Lẫm

Soạn nhạc: Vệ Tây Lẫm

Biểu diễn: Vệ Tây Lẫm

Biểu diễn: Vệ Tây Lẫm, trường võ thuật Hoành Sơn

"Kiêu ngạo đối diện với ngàn lớp sóng......"

Hình ảnh thực tế ảo tạo ra cảnh biển, hơn bốn mươi diễn viên không kinh không sợ, tiếp tục diễn luyện các chiêu thức công phu mạnh mẽ.

"Nhiệt huyết tựa như ánh mặt trời đỏ rực, gan như sắt xương như thép......."

Nhóm vũ đạo khi thì tạo hình chữ thập, khi thì tạo thành chữ mễ (米), khi thì xếp thành đội ngũ bốn hàng. Quần áo trên người bọn họ cũng thay đổi, khi là võ phục nghênh sóng luyện võ, khi là đồ ngụy trang lăn lê trườn bò trên bờ cát tiến về phía trước, khi là chiến phục vật lộn trong đất bùn lầy lội. Động tác Vệ Tây Lẫm hòa làm mộ với bọn họ, như là sao chép, thoắt hiện ở đội ngũ đầu tiên, thoắt hiện ở đội ngũ đứng giữa, bỗng lại xuất hiện bốn Vệ Tây Lẫm, sáu Vệ Tây Lẫm. Tràng diện hào hùng, công phu chấn động. Nhiệt huyết, dương cương, hào khí, chí khí thậm chí tương lai, hy vọng đều được đưa vào trong tiếng hát.

Nhiệt huyết trong bản thân mỗi người xem tại hiện trường cũng bị đánh thức, tiếng vỗ tay vang lên từng đợt, một đợt chưa dứt, đợt khác đã nổi.

"Bước hiên ngang ngực ưỡn thẳng là trụ cột là hảo hán, dùng trăm điểm nhiệt huyết chiếu rọi ngàn vẻ vang, làm một người hảo hán, nhiệt huyết nhiệt tình đốt cháy lòng, tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời!"

Âm cuối vừa dứt, tiếng vỗ tay liền nổi lên rào rào: "Bốp bốp, bốp bốp......."

Mãi khi Vệ Tây Lẫm đã cúi chào lui sân khán giả vẫn kích động đỏ bừng mặt, vỗ tay tới nóng rát vẫn không có ý dừng lại.

Thấy Vệ Tây Lẫm trở lại hậu trường, Cố Duyên Tranh lập tức lấy trà nhuận hầu trong tay Mập Mạp đưa hắn.



Mập Mạp còn thò tay, mồm há ra rồi khép lại, chuẩn bị giúp Vệ Tây Lẫm mặc áo khoác, mới giũ áo khoác ra lại bị Cố Duyên Tranh tiếp nhận.

Mập Mạp sâu sắc cảm thấy bản thân có nguy cơ thất nghiệp.

Các netizen nhiệt tình thảo luận về tiết mục của Vệ Tây Lẫm.

"Có chút thất vọng, tui còn tưởng là 540 sẽ biểu diễn [Beat-it], muốn xem bước vũ trụ với cái điệu nghiêng 45° kia nữa quá à."

"Lời xui gì đó, đây là dạ tiệc mừng tết Âm lịch của người Hoa Hạ, được phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới, đương nhiên phải biểu diễn công phu Hoa Hạ mới đỉnh! Lẫm của chúng ta biểu diễn quá xuất sắc, phiếu bầu 'Tiết mục được yêu thích nhất của dạ tiệc liên hoan tết Âm lịch' của tôi liền cho cậu ấy!"

"Lầu trên +1, nam thân làm tốt lắm! Mỗi lần đều mang đến chấn động cho chúng ta! Nam nhi đương tự cường! Nam nhi là phải thế!"

"Đậu má, đột nhiên muốn chuyển trường đi đến trường võ thuật quá đi!"

"Lẻ Loi quá soái, làm sao bây giờ, tui có xúc động muốn đuổi tới đài truyền hình quá đi!"

"......"

Vệ Tây Lẫm thay quần áo xong, trở lại chỗ ngồi xem hết buổi liên hoan cùng người nhà rồi mới rời khỏi đài truyền hình.

Sáng mùng một, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên tranh cố ý thức dậy rất sớm, cùng nhau chúc tết ba mẹ Vệ. Vệ Vân Phong và Vệ Trừng Trừng chậm một bước.

Ba Vệ và mẹ Vệ cười đến không khép miệng được, cho mỗi người bọn hắn một bao lì xì thật dày.

Trở lại phòng, Vệ Tây Lẫm mở bao lì xì ra, có chút kinh ngạc: "A, có một ngàn."

Cố Duyên Tranh cảm thấy buồn cười: "Sao nào? Hiện tại điều kiện trong nhà không sai, nhận được bao lì xì một ngàn cũng không ngoài dự kiến chứ?"

"Nhất định ba anh em tụi em dính hào quang từ anh." Giọng Vệ Tây Lẫm chua lòm, "Năm trước và năm kia điều kiện nhà em cũng đã tốt lên rồi, nhưng mẹ em vẫn cứ lì xì cho cả ba bao hai trăm. Năm nay không phải dính hào quang của anh mới là lạ!"

Cố Duyên Tranh bật cười ra tiếng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không thể dính hào quang của tôi sao?"

Vệ Tây Lẫm cười ôm eo y: "Có thể, có thể. Em đại diện cho anh cả với em gái em cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo."

Cố Duyên Tranh đang muốn hôn hôn hắn, mẹ Vệ ở ngoài cửa thúc giục.

"Tây Lẫm, thu dọn xong chưa? Nên đi rồi đó."

"Con tới ngay!"

Vệ Tây Lẫm muốn trở lại thôn với người nhà, Cố Duyên Tranh không đi cùng bọn họ, nhà họ Cố ăn tết cũng muốn đãi khách.

Mùng tám tháng giêng, Cố Duyên Tranh lại đến thôn Cây Hòe. Đi theo y ngoài Hứa Hi còn có bốn người nữa, trong đó có hai vị đều đã qua 50 tuổi, đều có bộ dáng học giả. Hai người còn lại cũng ngoài ba mươi, đều xách theo cái túi to.

Cố Duyên Tranh gọi một cuộc cho Vệ Tây Lẫm, kêu hắn đến cửa thôn.

Vệ Tây Lẫm khó hiểu nhìn người y mang đến: "Mấy vị đây là?"

Cố Duyên Tranh giơ tay đặt lên vai hắn: "Tôi giới thiệu cho em, vị này chính là chuyên gia thổ nhưỡng học thầy Lưu Bá Hạo, vị này chính là chuyên gia nông nghiệp sinh thái học thầy Dương Sâm, vị này chính là trợ lý thầy Lưu gọi là trợ lý Trương, vị này chính là trợ lý thầy Dương gọi là trợ lý Từ. Tôi dẫn bọn họ đến đây là để xem xét tính khả thi của việc xây một nông trường chỗ này."

Vệ Tây Lẫm khó hiểu. Xây nông trường? Sao đột nhiên vậy?

Cố Duyên Tranh cho hắn một ánh mắt, ý bảo sau đó sẽ nói, quay lại nói với bốn người thầy Lưu: "Các vị, mời đi bên này."



Lưu Bá Hạo và Dương Sâm gật gật đầu, dẫn theo hai vị trợ lý đi về phía trước, vừa đi vừa đánh giá đồng ruộng hai bên.

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh hơi lùi lại phía sau.

Cố Duyên Tranh nhẹ giọng giải thích với Vệ Tây Lẫm: "Bảo bối, còn nhớ hôm trừ tịch tôi hỏi cha mẹ em có muốn dọn đến thành phố ở hay không không?"

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu.

Cố Duyên Tranh nói: "Lúc ấy là tôi đang thử bọn họ, nếu bọn họ muốn tiếp tục ở lại trong thôn, bây giờ liền bắt đầu tính cho chuyện xuất quỹ trong tương lai. Ý của tôi là chúng ta sẽ cùng nhau đầu tư làm nông trường ở chỗ này, dẫn dắt toàn thôn dân làm giàu. Chủ yếu là trồng rau, trồng hoa và các loại cây ăn quả, phát triển nơi này thành một nơi chuyên cung cấp hoa quả cây nhà lá vườn, vừa không hủy hoàn cảnh nơi đây, lại có thể kiếm tiền. Ngoài ra còn có thể làm thêm một xưởng rượu, sản xuất rượu trái cây. Như vậy dù tương lai quan hệ hai chúng ta bị bại lộ, người trong thôn cũng sẽ không nói lời khó nghe trước mặt cha mẹ em. Em cảm thấy thế nào?"

Hai mắt Vệ Tây Lẫm sáng lên: "Này đương nhiên là một ý kiến hay!" Vừa lúc hắn cũng có thể hỗ trợ. Hắn có thể mua hạt giống rau dưa, quả và hoa non chất lượng tốt ở thương thành, hơn nữa hắn còn có thể mua phương thức chế biến rượu từ đó!

Cố Duyên Tranh cong môi: "Tôi đã lên mạng xem đại khái, đất bên này đều là đất đen, vô cùng phì nhiêu, rất thích hợp để gieo trồng hoa màu. Để cho chuyên gia khảo sát xong thì sẽ càng an tâm hơn."

Vệ Tây Lẫm mắt nhìn phía trước: "Thân ái, em muốn hôn anh!" Hắn không cách nào kiềm chế nổi mà nói ra tâm tình vừa kích động lại vừa hạnh phúc của mình lúc này.

Giọng Cố Duyên Tranh lập tức có chút tắc nghẽn: "Sau khi trở về cho em hôn đủ."

Hứa Hi đi sau bọn họ vài bước nhưng vẫn có thể nghe được, cạn lời nhìn trời.

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh bước nhanh đuổi theo bốn người phía trước.

Vệ Tây Lẫm tương đối hiểu biết tình hình thôn Cây Hòe, thỉnh thoảng lại giới thiệu vài câu.

Bốn người Lưu Bá Hạo lấy không ít mẫu đất, nước hồ và nước sông cho vào ống nghiệm.

Xem đồng ruộng xong, mấy người lại đi về hướng núi lớn cách đó không xa.

Gần hai tiếng sau, đoàn người mới xuống núi.

Lưu Bá Hạo nói với Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh: "Theo tôi quan sát, bước đầu có thể xác định phiến đất này rất thích hợp để phát triển gieo trồng, tình huống cụ thể thì cần trở về kiểm tra đo lường mới biết được."

Dương Sâm cũng nói: "Tôi cũng có cùng ý kiến. Để bảo đảm, vẫn là kiểm tra đo lường hàng mẫu xong lại nói."

Cố Duyên Tranh gật gật đầu: "Cảm ơn, tôi chờ tin tốt từ các vị."

Lưu Bá Hạo và Dương Sâm đều tỏ vẻ không thành vấn đề, Cố Duyên Tranh để Hứa Hi đưa bọn họ trở lại thành phố.

Trên đường về nhà, Cố Duyên Tranh nói chuyện cùng Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm nghe mà thất thần. Bởi hắn đã nghĩ đến không ít sáng kiến hay để phát triển nông trường, hắn có tin tưởng có thể phát triển nông trường thành công, thậm chí nổi tiếng trên cả nước.

Cố Duyên Tranh nhìn hắn không biết suy nghĩ cái gì lại thỉnh thoảng lộ ra biểu tình mỹ mãn, buồn cười, một đường thưởng thức, chậm rãi về nhà.

Nhờ có Cố Duyên Tranh chuẩn bị đúng chỗ, y cùng Vệ Tây Lẫm chỉ chờ ba ngày, Lưu Bá Hạo và Dương Sâm liền đưa báo cáo kết quả kiểm tra đo lường cho bọn họ. Bọn họ không hiểu số liệu cụ thể lắm, nhưng kết quả cuối rất rõ ràng: thôn Cây Hòe cực kỳ thích hợp làm nông trường, gieo trồng hoa cỏ, cây ăn quả, rau dưa, nuôi cá, chăn nuôi cũng không có vấn đề gì.

Tiếp theo, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh nói chuyện sắp sửa hùn vốn làm nông trường cho người nhà họ Vệ.

Vệ Trừng Trừng không hiểu, không phát biểu ý kiến.

Ba Vệ và mẹ Vệ cảm thấy khá khả thi, dân quê chính là ăn chén cơm gieo trồng này, mặc kệ là trồng rau hay cây ăn quả bọn họ đều lành nghề, dù không cũng có thể học, rất dễ dàng.

Vệ Vân Phong thấy khó hiểu. Đầu tư xây dựng nông trường, chu kỳ hồi báo quá dài. Nếu Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh muốn tìm hạng mục đầu tư mà nói, có rất nhiều hạng mục kiếm tiền nhanh hơn xây nông trường nhiều, công suất nhận lại cũng cao hơn.

..........

Cre in pic

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau