Chương 63
Đêm khuya, Nghiêm Sát đang ngủ say thì đột nhiên tỉnh dậy, sau đó liền nghe thấy có người gõ nhẹ lên cửa ba tiếng. Y lập tức cầm y phục xuống giường. Mở cửa đi ra ngoài, phân phó tam Nghiêm bảo hộ Nguyệt Quỳnh cùng Tiểu Yêu, y cầm theo hai thanh đại đồng chuy [búa đồng lớn] của mình ra khỏi ốc. Trong viện không có ai, nhưng Nghiêm Sát dám khẳng định vừa rồi có người ở trên mái nhà.
“Vương gia, hình như có hai người.” Hùng Kỉ Uông nhỏ giọng nói.
Lục mâu lạnh lẽo, Nghiêm Sát lập tức xoay người quay về ốc, Hùng Kỉ Uông cũng nhanh chóng chạy theo. Đi vào, y choáng váng, tam Nghiêm té ngã dưới đất! Còn ở cửa phòng thì lại có một kẻ đang cười hì hì, ngồi cắn hạt dưa.
“Từ!” Hùng Kỉ Uông chưa kịp hô hết câu, hắn đã bị hạt dưa bay đến điểm huyệt đạo. Từ Ly Kiêu Khiên cười cười với Nghiêm Sát mang sắc mặt tối tăm, chỉa chỉa về phía sau: “Có người muốn gặp Quỳnh Quỳnh, ta đang trông cửa. Người bên ngoài không biết, ngàn vạn lần đừng để cho bọn họ nghe thấy nha.”
Nghiêm Sát bước nhanh về phía trước, Từ Ly Kiêu Khiên bật người, đưa tay ngăn y lại, nói nghiêm túc: “Lệ vương, hãy chờ đợi ở bên ngoài. Người kia đã nhiều năm không gặp Quỳnh Quỳnh, nhớ đến mức không chịu nổi mới mạo hiểm đến đây, sao Lệ vương lại không lưu một chút nhân tình?”
Lục mâu nheo lại, Nghiêm Sát buông cây búa: “Giải á huyệt cho bọn hắn.”
Từ Ly Kiêu Khiên vừa cười vừa cắn hạt dưa, nói: “Chỉ cần bọn họ không ồn ào là được.”
Nghiêm Sát không lên tiếng, Từ Ly Kiêu Khiên cười hì hì, ném vỏ hạt dưa, huyệt đạo trên người tam Nghiêm cùng Hùng Kỉ Uông đều được giải khai. Từ Khai Viễn đứng bên cạnh Nghiêm Sát, đề phòng nhìn kẻ không rõ thân phận này. Cũng tự biết giọng của mình rất lớn, tuy Hùng Kỉ Uông rất muốn chạy lên bóp chết “Từ Khiên”, nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. Thầm nghĩ: “Tốt nhất sau này tiểu tử ngươi đừng rơi vào trong tay lão tử ta!”
Từ Ly Kiêu Khiên tiếp tục cắn hạt dưa, còn rất quá phận mà phun vỏ hạt dưa đầy đất, ngồi như lão tăng nhập định canh giữ ở cửa, Nghiêm Mặc tiếp đón, bưng trà cho hắn, nhấp một ngụm, hắn “hà” một tiếng rồi nói: “Cổ Niên điên rồi, ngày mai vào cung hắn điên mình hắn, Lệ vương cũng đừng hợp vào theo hắn. Hắn nói cái gì thì ngươi cứ nghe, chờ xuất cung rồi, các ngươi muốn làm ầm ĩ thế nào thì làm theo các ngươi. Trong cung có không ít đồ vật đều là bảo bối quý giá của nương nương, nếu các ngươi nhịn không được mà cùng Cổ Niên điên cuồng phá hư, thái hậu lão nhân gia nàng sẽ mất hứng a.”
Hùng Kỉ Uông nguyên bản còn hận không thể bóp chết “Từ Khiên”, vừa nghe đến hai chữ “thái hậu” liền đột nhiên an tĩnh lại, cúi đầu lui về sau hai bước, nhìn bàn chân mình. Sự thay đổi của hắn khiến cho Từ Ly Kiêu Khiên ngạc nhiên, chắc là hôm nay thái dương mọc ở hướng Tây. Tiếng khóc bị kiềm nén ẩn ẩn truyền ra từ trong phòng, nghe tiếng khóc hình như là của nữ tử. Tam Nghiêm không dám nhìn sắc mặt của Vương gia, Từ Khai Viễn cùng Hùng Kỉ Uông giống nhau, thân mình chấn động, cúi đầu nhìn chân mình. Chỉ có sắc mặt của Nghiêm Sát là bình tĩnh, y chỉ đứng ở đó, không hỏi người ở bên trong là ai, càng không nhìn gương mặt đáng đánh của Từ Ly Kiêu Khiên.
Phòng trong, một tên hắc y nhân bịt mặt kích động nhìn người ngủ say trên giường, ôm Tiểu Yêu cũng đang ngủ say. Đôi mắt của “hắn” rất to, lạnh lẽo, nhưng hiện tại lại không ngừng rơi lệ. “Hắn” kiềm nén tiếng khóc, sợ sẽ đánh thức người rõ ràng là đang mệt chết nằm trên giường, tuy rằng “hắn” đã điểm thụy huyệt [huyệt ngủ] của người kia, nhưng vẫn còn lo sợ. Một lần lại một lần tham luyến vuốt ve khuôn mặt của người kia, nước mắt của “hắn” càng không thể ngừng rơi.
Thật sự nhịn không được, “hắn” kéo khăn bịt mặt ra. Điều khiến kẻ khác ngạc nhiên chính là dưới chiếc khăn kia thế nhưng lại là một gương mặt kinh diễm tuyệt luân, “hắn” không phải nam, mà là một vị nữ tử. Đau đến tận xương, khẽ hôn môi Tiểu Yêu nằm trong lòng của người kia, nàng vừa khóc vừa thấp giọng gọi: “U nhi. . . . . . U nhi. . . . . .” Không phải là không thể gặp lại người nàng yêu nhất, mà là hiện tại nhiều người mắt tạp, nàng vẫn phải nhẫn nhịn tiếp.
Không quản người còn lại ở trong phòng có tỉnh dậy hay không nữa, nàng chân thành hôn môi Tiểu Yêu, vuốt ve người trên giường, ánh mắt phức tạp khẽ chạm đến nhĩ sức trên tai trái của người kia. Khi bên ngoài truyền đến tiếng ho khan, nàng mới điểm khai thụy huyệt của người kia, luyến tiếc đặt Tiểu Yêu xuống, lại hôn, lại sờ. Đặt thứ gì đó bên người Tiểu Yêu, nàng kéo khăn bịt mặt lên, luyến tiếc nhìn người nằm trên giường một hồi, mới đi đến cạnh cửa, mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Từ Khai Viễn, Hùng Kỉ Uông lập tức ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt sưng đỏ lộ ra ngoài, thân thể hai người đồng thời chấn động. Tam Nghiêm cũng sửng sốt, nhìn đôi mắt kia sao lại quen mắt như thế? Chỉ có Nghiêm Sát không hề ngây người, sau khi đối phương đi ra, y lui vài bước về phía sau, rất cung kính hành lễ. Việc này khiến hắc y nhân cùng Từ Ly Kiêu Khiên buồn bực, tam Nghiêm cũng rất buồn bực.
Sau khi hành lễ xong, Nghiêm Sát chỉ nói bốn chữ: “Sắc trời sắp sáng.” Nhìn sắc trời, quả thật là sắp sáng, hắc y nhân cũng không hỏi Nghiêm Sát vì sao lại hành lễ, quay đầu lại, luyến tiếc liếc nhìn phòng trong một cái, khi “hắn” lại sắp rơi lệ, liền lôi kéo Từ Ly Kiêu Khiên rời đi. Hùng Kỉ Uông đi ra ngoài theo, chỉ thấy hai người phi thân nhảy lên nóc nhà, chỉ trong khoảnh khắc, thân ảnh liền biến mất, khiến hắn kinh hãi một phen. Nhất định tiếng bước chân trên nóc nhà ban nãy là bọn họ cố ý, bằng không sao hắn có thể nghe được!
Tam Nghiêm chưa bao giờ có lòng hiếu kỳ, nhưng hiện tại cũng tò mò muốn chết. Hắc y nhân kia là ai? Chẳng lẽ Vương gia nhận thức được? Nghe tiếng khóc thì rõ ràng là nữ tử, “hắn” tới gặp Nguyệt Quỳnh công tử? Vậy mà Vương gia vẫn yên tâm? Sao lại không có tức giận? Còn hành lễ với đối phương? Khi tam Nghiêm vô cùng hiếu kỳ, đang nghĩ có nên đi hỏi Hùng Kỉ Uông hoặc Từ Khai Viễn một chút hay không, Vương gia của bọn họ đã vào trong phòng, cũng đóng cửa lại.
Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu [bọ ngựa bắt ve, không ngờ chim tước rình phía sau], sau khi Từ Ly Kiêu Khiên cùng Hắc y nhân rời đi, một người đứng trên một thân cây cách dịch quán rất xa, hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm, hai tròng mắt lộ ra ngoài khăn che mặt ẩn chứa nghi hoặc cùng hàn quang. Hắn đứng ở nơi đó nhìn hồi lâu, thân hình chợt lóe lên, người liền biết mất.
Người trên giường đang nằm mộng đẹp, không có dấu hiệu đã khóc, vừa nãy không có tỉnh dậy. Tiểu Yêu có dấu vết bị động vào, bất quá nhìn nó vừa ngủ vừa chảy nước miếng, chắc cũng không bị đánh thức. Lục mâu sáng lên, Nghiêm Sát cầm lấy thứ gì đó được đặt bên cạnh Tiểu Yêu do người kia lưu lại —— một khối bài tử màu đen được mạ vang to bằng bàn tay, mặt trước là một con hổ màu vàng, mặt sau là chữ “Hổ” màu vàng. Thứ này rất dễ nhận biết, là thứ mà võ tướng triều đình đều có —— “Hổ phù” điều động binh mã.
Đây là quà gặp mặt cho Tiểu Yêu, Nghiêm Sát cẩn thận cất nó đi. Chỉ có thể ngủ tiếp một canh giờ, y vẫn cởi y phục tiến vào ổ chăn. Ôm Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát nhắm mắt giả vờ ngủ, y khẳng định là không ngủ được, nhưng vẫn muốn nằm cùng người kia.
Một căn phòng bí mật trong hoàng cung, một nơi mà ngay cả hoàng đế Cổ Niên cũng không biết, vị lão giả một thân hắc y ngồi ở nhuyễn ***, có năm cái đệm được đặt trước mặt hắn. Trong mắt lão giả ẩn ẩn hàm chứa nước mắt, nói với cái đệm không người ngồi: “U nhi. . . . . . Có phải ngươi đã trở về hay không?”
Ngày hôm sau khi Nguyệt Quỳnh tỉnh lại, hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra tối hôm qua, cũng không có ai nói cho hắn biết, mới vừa ăn điểm tâm, người trong cung liền đến truyền chỉ: tuyên Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Tiểu Yêu vào kinh diện thánh. Thánh chỉ mới vừa đọc xong, Nghiêm Tiểu Yêu đột nhiên bật khóc, rất có dáng vẻ không khóc sụp trời thì không chịu ngừng. Tam Nghiêm vội vàng uy sữa uy sữa, sờ đũng quần sờ đũng quần, vú em Lê Hoa Chước cùng An Bảo không có ở đây, tam Nghiêm làm việc này cũng rất thuần thục.
Nghiêm Tiểu Yêu ngày thường chỉ cần ăn uống no đủ, cha nó không đánh thức nó, không nhéo mặt nó, nó rất hiếm khi khóc, đa phần khóc cũng chỉ là nói lầm bầm, nếu không thì la hét vài tiếng là thôi. Nhưng hiện tại mặc kệ Nguyệt Quỳnh dỗ dành nó như thế nào, nó cũng không chịu ngừng, cuối cùng không có cách nào khác, thái giám tuyên chỉ chịu không nổi đành phải đi ra bên ngoài chờ. Nói đến cũng kỳ quái, tên thái giám kia vừa đi, Nghiêm Tiểu Yêu lập tức ngừng khóc. Rất ủy khuất nức nở ôm phụ thân, giống như nó khóc là bởi vì bị người xấu dọa.
Nghiêm Sát ôm lấy hài tử, đội mũ lão hổ cho nó, lấy tiểu miên bào bọc lại, giống như khi xuống thuyền, khiến nó không nhìn thấy gì cả. Thấy Tiểu Yêu ở trong lòng phụ vương, không hề náo loạn, Nguyệt Quỳnh cũng mặc miên bào, đội mũ. Nghiêm Sát không mặc hoa lệ xiêm y gì, vẫn mặc một thân tố sam đơn giản như ngày thường ở trong phủ. Ôm hài tử ra khỏi ốc, Nghiêm Sát vẫn để cho hài tử cùng Nguyệt Quỳnh ngồi trên ngựa cùng y, khiến cho thái giám tuyên chỉ thỉnh thoảng lại đưa mắt trộm ngắm. Trong lòng hắn ta cảm thấy rất kỳ quái: vừa nãy nhìn thấy bộ dáng vị công tử này của Nghiêm Sát quá mức bình thường, chỉ là đôi mắt kia trông rất đẹp, tựa hồ đã từng gặp qua ở nơi nào. Lấy thân phận của Nghiêm Sát mà nói, y độc sủng một vị công tử như vậy thật khiến cho người khác khó hiểu.
Không lại bị che khuất dưới áo khoác, ôm hài tử, Nguyệt Quỳnh kích động nhìn ngắm ngã tư cùng phố xa ven đường đi ngang qua kinh thành. Hơn tám năm không trở lại đây, kinh thành có không ít biến hóa. Hắn nhớ rõ phố đối diện có một tiểu *** bán thức ăn vặt, hiện tại thì bán vải vóc; đằng trước có một cây hòe lớn, hiện tại chỉ còn cái gốc cây. . . . . . Hai mắt nóng lên, Nguyệt Quỳnh chớp chớp mắt, hắn không thể để lộ nửa điểm khác thường, bằng không sẽ khiến người khác nghi ngờ. Sợ mình lại thấy cảnh thương tình, Nguyệt Quỳnh cúi đầu nhìn tiểu yêu quái trong lòng hắn. Hài tử vừa mới khóc bây giờ vẫn còn đang buồn bực, nó bì bõm huơ tay, bập bẹ nói lầm bầm. Nguyệt Quỳnh đưa tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Yêu, hôn một cái, cắn nhẹ một cái, cảm giác nhột nhột làm cho Tiểu Yêu cười thành tiếng, cũng dễ chịu hơn không ít. Đôi mắt to dưới chiếc mũ cong cong, Tiểu Yêu không chỉ có đôi mắt giống Nghiêm Sát, ngay cả tính tình tựa hồ cũng có điểm giống.
Tuy rằng trên mặt tận lực không tỏ vẻ gì khác thường, nhưng tâm Nguyệt Quỳnh lại không thể khống chế được nỗi kinh hoàng, nhất là khi ngựa của Nghiêm Sát ngừng lại. Vừa nhấc mắt, nhìn thấy đại môn sơn son kia. Thủ vệ sâm nghiêm, nơi hắn từng vô cùng quen thuộc, khiến cho tâm hắn sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Không nghe thấy những lời khen tặng của quan viên chờ sẵn ở nơi đó, không nghe thấy tiếng Nghiêm Sát đáp lại, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng nói bập bẹ của Tiểu Yêu, ngây ngốc được người ôm xuống ngựa, ngây ngốc để người kia kéo bước về phía hoàng cung, Nguyệt Quỳnh đột nhiên cảm thấy Tiểu Yêu trong lòng hắn thực nặng, hắn không thể ôm nổi.
Ôm nhi tử giao cho Nghiêm Mặc, Nghiêm Sát nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Nguyệt Quỳnh, vững bước đi trước, lục mâu sâu kín. Người bên cạnh hô hấp không ổn định, cước bộ phù phiếm, người bên ngoài cứ tưởng rằng hắn bị khí thế của hoàng cung dọa sợ rồi. Đại chưởng của Nghiêm Sát dùng sức, người bị siết đau khẽ “a” lên một tiếng, tuy rằng khiến những người khác chú ý, nhưng hắn cũng nháy mắt thanh tỉnh lại.
Cúi đầu, cắn chặt răng, Nguyệt Quỳnh rút tay mình từ trong tay Nghiêm Sát ra, thoáng lui về phía sau một chút, bảo trì khoảng cách nửa bước với Nghiêm Sát. Hiện tại hắn không thể hồ đồ nữa, chỉ một sai lầm nhỏ cũng sẽ đưa tới phiền toái lớn. Theo bản năng sờ lên mặt mình, Nguyệt Quỳnh tự động viên, sẽ không nhận ra, tuyệt đối sẽ không nhận ra đâu, hành động này của hắn lọt vào mắt Hùng Kỉ Uông cùng Từ Khai Viễn, hai người liền chấn động, khiến tam Nghiêm nhíu mày liên tục, hai người này làm sao vậy?
Liếc mắt xem xét Nguyệt Quỳnh, mặt Nghiêm Sát không chút thay đổi bước về phía trước dưới sự dẫn đường của cung nhân. Số lần Nghiêm Sát vào hoàng cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, không vượt qua năm ngón. Nếu không phải năng lực của Nghiêm Sát thật sự phi phàm, chỉ bằng huyết thống tạp chủng Hồ Hán của y, cộng với thể trạng cường tráng như như ngọn núi kia, nhiều nhất thì y cũng chỉ có thể làm thủ hạ của một vị Vương gia. Nhưng cho dù y đã có đủ tư cách đứng trên triều đình, Cổ Niên vẫn tự đáy lòng không muốn nhìn thấy y, dù y có lợi hại thế nào, vẫn là một tên tạp chủng mắt xanh.
Không ai dám nhìn vào mắt Nghiêm Sát, bộ hạ của y bởi vì nguyên nhân này hay lý do gì khác, đều kính vĩ cùng bội phục mà nhìn y. Nhưng ngoại trừ bộ hạ cùng binh lính, những người khác đều xem Nghiêm Sát là một tên tạp chủng Hồ Hán đáng sợ. Người như Nghiêm Sát đã hiếm gặp trong Hồ tộc, huống chi là ở Trung nguyên, nơi Hán nhân trải rộng. Trước kia mỗi khi y đi đến đâu, đều có hài tử bị y dọa khóc, mà ngay vừa nãy, y đã dọa khóc mấy hài tử đến xem náo nhiệt ở ven đường, càng dọa không ít dân chúng phải chạy về nhà. Bất quá có một người chưa từng bị đôi mắt kia của y dọa sợ, điểm duy nhất hắn sợ Nghiêm Sát chính là dục vọng mãnh liệt của y, mỗi lần đều làm cho hắn vừa nghe thấy ‘thị tẩm’ đã biến sắc.
Trước mắt là một tòa cung điện tráng lệ rực rỡ, thái giám dẫn đường bảo Nghiêm Sát chờ hắn đi vào thông bẩm Hoàng Thượng. Bảy người cộng thêm một tiểu oa nhi mới sinh bốn tháng, lại bị mấy chục tên hộ vệ đeo đao hộ tống. Nghiêm Sát không hề sợ hãi, sắc mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó. Phía sau y, Hùng Kỉ Uông, Từ Khai Viễn, tam Nghiêm cũng ưỡng ngực thẳng vai mà đứng. Chỉ có một người cúi đầu nhìn bàn chân mình, bất quá hắn bỗng nhiên vươn tay trái, khẽ kéo tay Nghiêm Sát một chút, nhỏ giọng nói: “Cho dù phát sinh chuyện gì, cũng phải chịu đựng trước.”Tayphải của Nghiêm Sát bị hắn kéo khẽ siết thành quyền, y đã nghe thấy. Đôi mắt to dưới chiếc mũ lập tức cong lên, không có việc gì, sẽ không!
Chỉ chốc lát, một vị thái giám Nghiêm Sát nhận thức cười tủm tỉm đi ra, khom người nói: “Vương gia, Hoàng Thượng bảo ngài đi vào, a, còn có Nguyệt Quỳnh công tử cùng thế tử điện hạ, Hoàng Thượng đã chuẩn bị hảo rượu nhạt để khoản đãi Vương gia. Thỉnh Vương gia theo nô tài.”
Nghiêm Sát vuốt cằm, Triệu công công đưa đến một ánh mắt chứa đầy thâm ý, khom người dẫn bọn họ tiến vào đại điện. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, do dự một chút rồi cởi mũ xuống, cúi đầu đi theo Nghiêm Sát về phía trước. Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch, tiếng tim đập bên tai hắn rõ ràng như thế, chắc là người bên ngoài cũng nghe thấy.
Trong đại điện, Cổ Niên một thân long bào thoải mái nằm nghiêng trên ngai vàng điêu long, hai bên trái phải dưới chân hắn có hai gã thị quân tuấn mỹ y phục bản mở đang quỳ. Trọng thần trong triều đều đến đây, nhưng cũng không nhìn thấy Giang Bùi Chiêu cùng Dương Tư Khải đã nhập kinh, giống như bàn rượu này chỉ để nghênh phong tẩy trần cho Nghiêm Sát. Còn Giải Ứng Tông thì cứ như một con lão ngưu [trâu già], nghe nói còn đang trên đường đến.
Cước bộ trầm ổn dừng lại nơi sàn nhà đầy ánh sáng trong đại điện, cách xa người trên ngai vàng mười bước, Nghiêm Sát xốc vạt áo lên, quì một gối: “Thần Nghiêm Sát khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đám người Hùng Kỉ Uông hai chân quỳ xuống đất: “Thần (thảo dân) khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế——” giọng nói của một người được thanh âm của những người khác che lấp, hắn rũ mắt suy nghĩ, hô hấp không ổn định, cắn môi dưới thật mạnh, hắn muốn khiến bản thân bình tĩnh lại.Cổ Niên không cho đám người Nghiêm Sát đứng dậy, mà chỉ thoáng ngồi xuống, khóe môi mang theo ý cười thoạt nhìn khiến cho người khác rất không thoải mái, mở miệng hỏi: “Oa nhi này chính là thế tử phải không? Ôm lại đây cho trẫm nhìn một cái.”
Triệu công công đứng phía sau hắn đi đến, lục mâu của Nghiêm Sát nháy mắt trở nên u ám, Nghiêm Mặc ôm chặt Tiểu Yêu, mặt Nguyệt Quỳnh trắng bệch, hắn siết chặt y phục của Nghiêm Sát, thầm bảo y đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này, Cổ Niên lại mở miệng : “Người nào là Nguyệt Quỳnh? Ngẩng đầu lên.” Toàn thân Nghiêm Sát căng cứng, Nguyệt Quỳnh nắm chặt y phục của y, bình tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, bên kia, Triệu công công đã ẵm Tiểu Yêu đi lên.
Đôi mắt to đầy hốt hoảng bất an khẽ nâng lên, sắc mặt của Cổ Niên đang ngồi trên ngai vàng nháy mắt đã thay đổi, hắn “soạt” một tiếng đứng lên, trừng mắt như gặp quỷ, nhìn chằm chằm đôi mắt to hắn tuyệt đối không quên kia. Sắc mặt Nguyệt Quỳnh tái nhợt. Tựa hồ là gặp được quân vương nên kinh hãi, thân thể đang run rẩy, chỉ có chính hắn biết vì sao hắn lại sợ hãi như thế, hắn đã tận lực khống chế bản thân, nhưng vẫn không thể không sợ hãi. Trong óc không thể khống chế hiện lên một ít hình ảnh; một kẻ trói chặt tay chân hắn; dùng tính khí xẹt qua bụng cùng hạ thân của hắn; hung ác nói phải chặt đứt ý niệm thú phi trong đầu hắn; tiểu cầu yếu ớt bị dây thừng quấn lấy; người nọ kêu gào muốn cắn, muốn nuốt “bảo bối” của hắn xuống bụng, mà người kia cũng đã cắn thật. . . . . . Nguyệt Quỳnh muốn nôn.
Triệu công công ôm Tiểu Yêu đi, bầu không khí trong đại điện trở nên im ắng, có người kinh ngạc vì phản ứng của Hoàng Thượng; có kẻ cũng giống như Hoàng Thượng, kinh ngạc nhìn đôi mắt to kia; có người lại âm thầm lau mồ hôi thay Nghiêm Sát, tựa hồ Hoàng Thượng coi trọng sủng quân của y. Đôi mắt to đầy kinh hoảng của Nguyệt Quỳnh theo bản năng phiêu nhìn hai bên, khi hắn nhìn thấy một vị lão giả râu bạc đang chờ hắn, trong đôi mắt to hiện lên nỗi ủy khuất cùng kích động, sau đó lại nhanh chóng nhìn về Cổ Niên.
Triệu công công ôm hài tử đến trước mặt vị Hoàng Thượng còn đang kinh ngạc, tháo chiếc mũ của hài tử xuống. Cổ Niên tùy tiện phiêu mắt nhìn một cái, lại giật mình ngây người, hắn ngơ ngác hô “U nhi. . . . . .” Rất nhiều người đang ngồi đó đều sửng sốt, nhất là vị lão giả râu bạc mà Nguyệt Quỳnh nhìn đến ban nãy. Khi mọi người ở đó đều đang ngạc nhiên vì “mỹ sắc” của Nghiêm Tiểu Yêu, chợt nghe “oa” một tiếng, tiếng khóc không ném nóc nhà đi sẽ không chịu ngừng lập tức vang lên.
Tiếng khóc này bừng tỉnh Cổ Niên, cũng bừng tỉnh những người khác. Hắn đưa tay ra ôm, nào biết mới vừa chạm đến Nghiêm Tiểu Yêu, Nghiêm Tiểu Yêu lại lớn giọng khóc thét, đưa tay về phía phụ thân. Cổ Niên nhíu chặt mi tâm, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc hung dữ. Nhất Thiên nói U nhi chuyển thế ở Giang Lăng, hiện tại xem ra. . . . . . Ngọn lửa trong mắt hắn bừng lên, chẳng lẽ dù đã chuyển thế cũng không nguyện thân cận với hắn sao?! Hắn muốn đưa tay ra bắt lấy Nghiêm Tiểu Yêu, tiếng kêu sợ hãi của Nguyệt Quỳnh đã ra đến yết hầu, Nghiêm Sát không nhịn được muốn ra tay.
Lúc này, một giọng nói không nên xuất hiện lúc này vang lên: “Là tiếng khóc của hài tử sao? Ai gia ở hoa viên cũng có thể nghe thấy.” Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh trừng lớn, thân thể nháy mắt liền run rẩy, tâm càng đập nhanh và mạnh hơn. “Oa —— oa ——” Tiểu Yêu khóc đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, giọng lớn đến mất khiến cho người ta tuyệt đối tin tưởng rằng nó chính là nhi tử của Lệ vương Nghiêm Sát.
Quần thần lập tức đứng dậy hô to: “Thái hậu nương nương ——” Cổ Niên miễn cưỡng thu hồi tầm mắt từ trên người Nghiêm Tiểu Yêu, khó khăn đứng lên, có điều cố kỵ nói với người vừa xuất hiện: “Là nhi tử của Lệ vương, hôm nay trẫm triệu bọn họ tiến cung.”
“Nguyên lai là Lệ vương thế tử, trách không được tiếng khóc lại lớn như vậy.” Thái hậu mỹ diễm tuyệt luân, thần sắc lạnh lùng, một tay đặt lên mu bàn tay của thái giám thân cận Đinh Châu, chậm rãi đi đến nhuyễn ghế đặt cạnh ngai vàng, ngồi xuống, vẻ tôn quý của mẫu nghi thiên hạ khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Tam Nghiêm giật mình ngây người nhìn đôi mắt đã được điểm trang của thái hậu, sao lại có thể có chút quen mắt như vậy?
Muốn biết người Cổ Niên kiêng kị nhất là ai, chính là thái hậu Trương Huyên Ngọc. Nữ nhân này không để ý việc triều chính, lại càng không dùng thân phận của mình mà mượn sức quan viên triều đình, nhưng trong triều không có kẻ nào lại không sợ bị lãnh diễm thái hậu nàng phiêu mắt liếc một cái liền sẽ bị đông chết. Sau lưng nàng có đại học sĩ Lý Chương Tiền, có thần tử trung tâm của tiên đế Cổ Thiết, còn có lực lượng thần bí làm cho Cổ Niên không dám hành động thiếu suy nghĩ với nàng. Trương Huyên Ngọc không phải là nữ nhân quan gia, thân thế bí ẩn. Cổ Thiết đi du hành bên ngoài đột nhiên mang nàng về cung, trực tiếp phong làm thái tử phi, sau khi đăng cơ liền phong nàng làm hoàng hậu. Sau đó Cổ Thiết không có phi tần nào khác, ba nghìn sủng ái vu một thân.
Sau khi Cổ Thiết qua đời, Cổ Niên từng thử kiểm tra nàng, hành động với Cổ U tại trong cung, kết quả là buổi tối ngày hôm sau, hắn bị người chặt đứt xương sườn, cắt một miếng thịt trên mông ngay trong phòng ngủ ở nhà mình. Tuy rằng không có chứng cớ thuyết minh việc này có liên quan đến Trương Huyên Ngọc, nhưng Cổ Niên không dám trêu chọc nàng. Đây cũng là lý do vì sao Cổ Niên dùng thời gian hai năm mới đoạt thiên hạ, một là cho Cổ U thời gian để lo liệu, hai là kiêng kị Trương Huyên Ngọc.
Bất quá Trương Huyên Ngọc dù sao cũng là nữ nhân, thấy nàng căn bản vô lực ngăn mình cướp lấy thiên hạ, Cổ Niên cũng không nương tay nữa, chỉ là hắn ngàn tính vạn tính không có tính đến Cổ U bỏ mẫu hậu của mình lại mà tự thiêu. Kể từ khi đó, Cổ Niên liền càng kiêng kị Trương Huyên Ngọc, bất quá Trương Huyên Ngọc cũng không động đến hắn, ngoại trừ khóc cùng mắng to thì không có ý muốn trả thù gì, làm cho Cổ Niên hoài nghi chuyện hắn bị cắt thịt hoàn toàn không liên quan đến nàng. Nhưng là chuyện bị cắt thịt chung quy vẫn khiến cho hắn có chút ám ảnh, nếu Trương Huyên Ngọc nguyện ý an an ổn ổn ở trong cung, hắn cũng sẽ nghe theo nàng. Cho dù nói thế nào, nàng vẫn là mẫu thân củaCổU.
Lạnh lùng đảo mắt qua quần thần, ánh mắt Trương Huyên Ngọc dừng lại trên người của kẻ đang quỳ trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp sáng lên. “Sao Hoàng Thượng lại thất lễ như thế? Để cho Lệ vương một mực quỳ trên mặt đất?”
Cổ Niên không chút cao hứng nói một câu: “Đứng lên đi.” Nói xong, hắn liền nhìn về phía Nguyệt Quỳnh.
“Tạ ơn Hoàng Thượng, thái hậu thánh ân.” Nghiêm Sát đứng lên, Nguyệt Quỳnh cũng cúi đầu đứng lên. Bên kia, Nghiêm Tiểu Yêu còn đang oa oa khóc lớn, Nguyệt Quỳnh cũng không lo lắng, khóe miệng thậm chí còn mang một nụ cười nhàn nhạt.
Trương Huyên Ngọc phiêu mắt liếc nhìn Cổ Niên một cái, lại khinh thường đưa mắt nhìn nam quân quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng triệu Lệ vương tiến cung, sao ngay cả hài tử cũng triệu vào? Đây là nơi mà hài tử có thể ở sao? Xung quanh có nhiều kẻ lạ mặt như vậy, khó trách lại làm hài tử khóc.” Mặc kệ lời nói của mình không chừa mặt mũi cho Cổ Niên thế nào, nàng phân phó: “Đinh Châu, ôm hài tử lại đây cho ai gia.”
“Vâng, thái hậu.” Đinh Châu vẫn khom người cúi đầu từ khi tiến vào đi đến trước mặt Triệu công công, vươn hai tay ra. Triệu công công đưa mắt nhìn Hoàng Thượng, sau khi Hoàng Thượng không cam lòng mà gật đầu, hắn giao hài tử cho Đinh Châu, không hề phát hiện hai tay Đinh Châu ôm lấy hài tử có chút run rẩy. Ôm hài tử, Đinh Châu lại cúi đầu thối lui đến trước mặt thái hậu, giao hài tử cho thái hậu.
Nghiêm Tiểu Yêu đang khóc thét vừa tiến vào vòng tay của thái hậu, tiếng khóc nhất thời liền nhỏ đi, trên gương mặt lãnh diễm của Trương Huyên Ngọc hiện lên tình thương ôn nhu của người mẹ, nàng đứng lên, ôn hoà nói với Cổ Niên: “Hài tử này có duyên với ai gia, ai gia ôm hài tử đi, cũng miễn cho nó phá hủy nhã hứng của Hoàng Thượng.” Nói xong, nàng quay đầu nói với Nghiêm Sát: “Khi nào xuất cung thì sai người đến chỗ ai gia ôm hài tử đi.”
“Thần thay Tiểu Yêu tạ ơn thái hậu ân sủng.” Lục mâu của Nghiêm Sát tối tăm không thấy đáy.
Thái hậu mang thần sắc kinh ngạc hỏi: “Hài tử này tên là gì? Tiểu Yêu?”
Một kẻ khác lớn mật đáp lại trước khi Nghiêm Sát mở miệng: “Bẩm thái hậu nương nương, nó tên là Nghiêm Tiểu Yêu, đại danh còn chưa đặt, định sẽ chờ nó lớn lên rồi mới đặt.”
Người này vừa nói, ánh mắt của Cổ Niên lại dây dưa trên đôi mắt to của hắn. Thái hậu sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp không có biến hóa gì khác. Nàng tò mò nhìn nam tử vừa nói chuyện, hỏi: “Ngươi là ai?”
Đối phương cung kính quỳ xuống, hành một cái đại lễ: “Thảo dân Nguyệt Quỳnh, là cha của Tiểu Yêu.”
“Cha của Tiểu Yêu?” Tựa hồ Trương Huyên Ngọc vừa nghe đến đây liền hưng trí, ôm hài tử đi đến, “Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn một cái.”
Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thật to là sự an tâm cùng một chút chờ mong. Trương Huyên Ngọc theo dõi hắn, mắt chớp chớp, sau đó nàng hơi cúi người, một tay khẽ nâng cằm đối phương lên: “Thật ra ai gia cũng có nghe nói vị công tử được sủng ái bên người Lệ vương được Hoàng Thượng triệu tiến cung, chính là ngươi? Không nghĩ tới Lệ vương lại cho thế tử gọi ngươi là cha.” Tựa hồ đang nói rằng bộ dáng bình thường của hắn sao lại được sủng ái.
Đôi mắt to khẽ cong lên một chút: “Thảo dân không dám.” Gần đó, một vị lão giả râu bạc nhìn thấy cử chỉ của hai người, đôi mắt chớp rồi lại chớp, thậm chí còn mang theo nỗi tức giận hận không thể bắt người kia lại đây, hung hăng giáo huấn một chút.
Trương Huyên Ngọc thu tay lại, vỗ vỗ hài tử lại bắt đầu khóc trong lòng mình: “Bộ dáng công tử ngươi bình thường một chút, bất quá ai gia thích. Ngươi nói ngươi là cha của hài tử này, xem ra Lệ vương quả thật rất sủng ái ngươi. Đứng lên đi.”
Nguyệt Quỳnh đứng lên. “Oa. . . . . . Oa. . . . . .” Thấy cha, Nghiêm Tiểu Yêu lại có xu hướng khóc lớn, đưa tay muốn phụ thân ôm.
Trương Huyên Ngọc đưa hài tử đến, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng ôm lấy. Trương Huyên Ngọc nhíu mày: “Tayngươi. . . . . .”
Nguyệt Quỳnh đưa tay trái ôm lấy hài tử, rũ mắt: “Tayphải từng thụ thương, không có khí lực.” Lời này vừa thốt lên, vị lão giả râu bạc kia thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, hai tròng mắt hiện lên lãnh quang.
Trương Huyên Ngọc thở dài, đôi mắt to đột nhiên có chút phiếm hồng. Nàng kiềm chế, vẫn dùng loại ngữ khí lạnh như băng nói: “Khổ cho ngươi. Ai gia thích hài tử này, ai gia đã hai mươi năm không có nghe thấy tiếng khóc của hài tử. Đinh Châu, phân phó ngự thiện phòng, sai bọn họ làm chút thức ăn cho hài tử, đưa đến chỗ ai gia.”
“Vâng, thái hậu nương nương.” Đinh Châu nhanh chóng lui ra.
Trương Huyên Ngọc xoay người, thản nhiên nói: “Lệ vương, ai gia mang người của ngươi đi.” Sau đó không đợi đối phương đồng ý, nàng đã nhấc chân rời đi. Cổ Niên bên kia muốn nói gì đó, nàng lập tức lạnh lùng nói: “Ai gia muốn cùng hài tử chơi đùa chút cũng không được?”
Cổ Niên rất không cam tâm tình nguyện nói: “Thái hậu ngài thích hài tử, có thể mang đi, nhưng là Nguyệt Quỳnh. . . . . . để cho hắn ở lại đây đi.”
Trương Huyên Ngọc lạnh nhạt nói: “Bên chân Hoàng Thượng có kẻ quỳ hầu hạ, để cho công tử của Lệ vương hầu hạ ngài cũng không thích hợp. Hắn là cha của hài tử, Hoàng Thượng không nhìn thấy hài tử không muốn ly khai cha?” Lại hừ lạnh một tiếng, Trương Huyên Ngọc không nhìn sắc mặt không tốt của kẻ bị nàng châm chọc, cao quý rời đi, Nguyệt Quỳnh một tay ôm hài tử, hành lễ với Hoàng Thượng xong, không nhìn Nghiêm Sát, vội vàng đuổi kịp thái hậu, tựa hồ đã bị bầu không khí của nơi này dọa sợ không nhẹ.
“Vương gia, hình như có hai người.” Hùng Kỉ Uông nhỏ giọng nói.
Lục mâu lạnh lẽo, Nghiêm Sát lập tức xoay người quay về ốc, Hùng Kỉ Uông cũng nhanh chóng chạy theo. Đi vào, y choáng váng, tam Nghiêm té ngã dưới đất! Còn ở cửa phòng thì lại có một kẻ đang cười hì hì, ngồi cắn hạt dưa.
“Từ!” Hùng Kỉ Uông chưa kịp hô hết câu, hắn đã bị hạt dưa bay đến điểm huyệt đạo. Từ Ly Kiêu Khiên cười cười với Nghiêm Sát mang sắc mặt tối tăm, chỉa chỉa về phía sau: “Có người muốn gặp Quỳnh Quỳnh, ta đang trông cửa. Người bên ngoài không biết, ngàn vạn lần đừng để cho bọn họ nghe thấy nha.”
Nghiêm Sát bước nhanh về phía trước, Từ Ly Kiêu Khiên bật người, đưa tay ngăn y lại, nói nghiêm túc: “Lệ vương, hãy chờ đợi ở bên ngoài. Người kia đã nhiều năm không gặp Quỳnh Quỳnh, nhớ đến mức không chịu nổi mới mạo hiểm đến đây, sao Lệ vương lại không lưu một chút nhân tình?”
Lục mâu nheo lại, Nghiêm Sát buông cây búa: “Giải á huyệt cho bọn hắn.”
Từ Ly Kiêu Khiên vừa cười vừa cắn hạt dưa, nói: “Chỉ cần bọn họ không ồn ào là được.”
Nghiêm Sát không lên tiếng, Từ Ly Kiêu Khiên cười hì hì, ném vỏ hạt dưa, huyệt đạo trên người tam Nghiêm cùng Hùng Kỉ Uông đều được giải khai. Từ Khai Viễn đứng bên cạnh Nghiêm Sát, đề phòng nhìn kẻ không rõ thân phận này. Cũng tự biết giọng của mình rất lớn, tuy Hùng Kỉ Uông rất muốn chạy lên bóp chết “Từ Khiên”, nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. Thầm nghĩ: “Tốt nhất sau này tiểu tử ngươi đừng rơi vào trong tay lão tử ta!”
Từ Ly Kiêu Khiên tiếp tục cắn hạt dưa, còn rất quá phận mà phun vỏ hạt dưa đầy đất, ngồi như lão tăng nhập định canh giữ ở cửa, Nghiêm Mặc tiếp đón, bưng trà cho hắn, nhấp một ngụm, hắn “hà” một tiếng rồi nói: “Cổ Niên điên rồi, ngày mai vào cung hắn điên mình hắn, Lệ vương cũng đừng hợp vào theo hắn. Hắn nói cái gì thì ngươi cứ nghe, chờ xuất cung rồi, các ngươi muốn làm ầm ĩ thế nào thì làm theo các ngươi. Trong cung có không ít đồ vật đều là bảo bối quý giá của nương nương, nếu các ngươi nhịn không được mà cùng Cổ Niên điên cuồng phá hư, thái hậu lão nhân gia nàng sẽ mất hứng a.”
Hùng Kỉ Uông nguyên bản còn hận không thể bóp chết “Từ Khiên”, vừa nghe đến hai chữ “thái hậu” liền đột nhiên an tĩnh lại, cúi đầu lui về sau hai bước, nhìn bàn chân mình. Sự thay đổi của hắn khiến cho Từ Ly Kiêu Khiên ngạc nhiên, chắc là hôm nay thái dương mọc ở hướng Tây. Tiếng khóc bị kiềm nén ẩn ẩn truyền ra từ trong phòng, nghe tiếng khóc hình như là của nữ tử. Tam Nghiêm không dám nhìn sắc mặt của Vương gia, Từ Khai Viễn cùng Hùng Kỉ Uông giống nhau, thân mình chấn động, cúi đầu nhìn chân mình. Chỉ có sắc mặt của Nghiêm Sát là bình tĩnh, y chỉ đứng ở đó, không hỏi người ở bên trong là ai, càng không nhìn gương mặt đáng đánh của Từ Ly Kiêu Khiên.
Phòng trong, một tên hắc y nhân bịt mặt kích động nhìn người ngủ say trên giường, ôm Tiểu Yêu cũng đang ngủ say. Đôi mắt của “hắn” rất to, lạnh lẽo, nhưng hiện tại lại không ngừng rơi lệ. “Hắn” kiềm nén tiếng khóc, sợ sẽ đánh thức người rõ ràng là đang mệt chết nằm trên giường, tuy rằng “hắn” đã điểm thụy huyệt [huyệt ngủ] của người kia, nhưng vẫn còn lo sợ. Một lần lại một lần tham luyến vuốt ve khuôn mặt của người kia, nước mắt của “hắn” càng không thể ngừng rơi.
Thật sự nhịn không được, “hắn” kéo khăn bịt mặt ra. Điều khiến kẻ khác ngạc nhiên chính là dưới chiếc khăn kia thế nhưng lại là một gương mặt kinh diễm tuyệt luân, “hắn” không phải nam, mà là một vị nữ tử. Đau đến tận xương, khẽ hôn môi Tiểu Yêu nằm trong lòng của người kia, nàng vừa khóc vừa thấp giọng gọi: “U nhi. . . . . . U nhi. . . . . .” Không phải là không thể gặp lại người nàng yêu nhất, mà là hiện tại nhiều người mắt tạp, nàng vẫn phải nhẫn nhịn tiếp.
Không quản người còn lại ở trong phòng có tỉnh dậy hay không nữa, nàng chân thành hôn môi Tiểu Yêu, vuốt ve người trên giường, ánh mắt phức tạp khẽ chạm đến nhĩ sức trên tai trái của người kia. Khi bên ngoài truyền đến tiếng ho khan, nàng mới điểm khai thụy huyệt của người kia, luyến tiếc đặt Tiểu Yêu xuống, lại hôn, lại sờ. Đặt thứ gì đó bên người Tiểu Yêu, nàng kéo khăn bịt mặt lên, luyến tiếc nhìn người nằm trên giường một hồi, mới đi đến cạnh cửa, mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Từ Khai Viễn, Hùng Kỉ Uông lập tức ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt sưng đỏ lộ ra ngoài, thân thể hai người đồng thời chấn động. Tam Nghiêm cũng sửng sốt, nhìn đôi mắt kia sao lại quen mắt như thế? Chỉ có Nghiêm Sát không hề ngây người, sau khi đối phương đi ra, y lui vài bước về phía sau, rất cung kính hành lễ. Việc này khiến hắc y nhân cùng Từ Ly Kiêu Khiên buồn bực, tam Nghiêm cũng rất buồn bực.
Sau khi hành lễ xong, Nghiêm Sát chỉ nói bốn chữ: “Sắc trời sắp sáng.” Nhìn sắc trời, quả thật là sắp sáng, hắc y nhân cũng không hỏi Nghiêm Sát vì sao lại hành lễ, quay đầu lại, luyến tiếc liếc nhìn phòng trong một cái, khi “hắn” lại sắp rơi lệ, liền lôi kéo Từ Ly Kiêu Khiên rời đi. Hùng Kỉ Uông đi ra ngoài theo, chỉ thấy hai người phi thân nhảy lên nóc nhà, chỉ trong khoảnh khắc, thân ảnh liền biến mất, khiến hắn kinh hãi một phen. Nhất định tiếng bước chân trên nóc nhà ban nãy là bọn họ cố ý, bằng không sao hắn có thể nghe được!
Tam Nghiêm chưa bao giờ có lòng hiếu kỳ, nhưng hiện tại cũng tò mò muốn chết. Hắc y nhân kia là ai? Chẳng lẽ Vương gia nhận thức được? Nghe tiếng khóc thì rõ ràng là nữ tử, “hắn” tới gặp Nguyệt Quỳnh công tử? Vậy mà Vương gia vẫn yên tâm? Sao lại không có tức giận? Còn hành lễ với đối phương? Khi tam Nghiêm vô cùng hiếu kỳ, đang nghĩ có nên đi hỏi Hùng Kỉ Uông hoặc Từ Khai Viễn một chút hay không, Vương gia của bọn họ đã vào trong phòng, cũng đóng cửa lại.
Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu [bọ ngựa bắt ve, không ngờ chim tước rình phía sau], sau khi Từ Ly Kiêu Khiên cùng Hắc y nhân rời đi, một người đứng trên một thân cây cách dịch quán rất xa, hoàn toàn dung nhập vào bóng đêm, hai tròng mắt lộ ra ngoài khăn che mặt ẩn chứa nghi hoặc cùng hàn quang. Hắn đứng ở nơi đó nhìn hồi lâu, thân hình chợt lóe lên, người liền biết mất.
Người trên giường đang nằm mộng đẹp, không có dấu hiệu đã khóc, vừa nãy không có tỉnh dậy. Tiểu Yêu có dấu vết bị động vào, bất quá nhìn nó vừa ngủ vừa chảy nước miếng, chắc cũng không bị đánh thức. Lục mâu sáng lên, Nghiêm Sát cầm lấy thứ gì đó được đặt bên cạnh Tiểu Yêu do người kia lưu lại —— một khối bài tử màu đen được mạ vang to bằng bàn tay, mặt trước là một con hổ màu vàng, mặt sau là chữ “Hổ” màu vàng. Thứ này rất dễ nhận biết, là thứ mà võ tướng triều đình đều có —— “Hổ phù” điều động binh mã.
Đây là quà gặp mặt cho Tiểu Yêu, Nghiêm Sát cẩn thận cất nó đi. Chỉ có thể ngủ tiếp một canh giờ, y vẫn cởi y phục tiến vào ổ chăn. Ôm Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát nhắm mắt giả vờ ngủ, y khẳng định là không ngủ được, nhưng vẫn muốn nằm cùng người kia.
Một căn phòng bí mật trong hoàng cung, một nơi mà ngay cả hoàng đế Cổ Niên cũng không biết, vị lão giả một thân hắc y ngồi ở nhuyễn ***, có năm cái đệm được đặt trước mặt hắn. Trong mắt lão giả ẩn ẩn hàm chứa nước mắt, nói với cái đệm không người ngồi: “U nhi. . . . . . Có phải ngươi đã trở về hay không?”
Ngày hôm sau khi Nguyệt Quỳnh tỉnh lại, hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra tối hôm qua, cũng không có ai nói cho hắn biết, mới vừa ăn điểm tâm, người trong cung liền đến truyền chỉ: tuyên Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Tiểu Yêu vào kinh diện thánh. Thánh chỉ mới vừa đọc xong, Nghiêm Tiểu Yêu đột nhiên bật khóc, rất có dáng vẻ không khóc sụp trời thì không chịu ngừng. Tam Nghiêm vội vàng uy sữa uy sữa, sờ đũng quần sờ đũng quần, vú em Lê Hoa Chước cùng An Bảo không có ở đây, tam Nghiêm làm việc này cũng rất thuần thục.
Nghiêm Tiểu Yêu ngày thường chỉ cần ăn uống no đủ, cha nó không đánh thức nó, không nhéo mặt nó, nó rất hiếm khi khóc, đa phần khóc cũng chỉ là nói lầm bầm, nếu không thì la hét vài tiếng là thôi. Nhưng hiện tại mặc kệ Nguyệt Quỳnh dỗ dành nó như thế nào, nó cũng không chịu ngừng, cuối cùng không có cách nào khác, thái giám tuyên chỉ chịu không nổi đành phải đi ra bên ngoài chờ. Nói đến cũng kỳ quái, tên thái giám kia vừa đi, Nghiêm Tiểu Yêu lập tức ngừng khóc. Rất ủy khuất nức nở ôm phụ thân, giống như nó khóc là bởi vì bị người xấu dọa.
Nghiêm Sát ôm lấy hài tử, đội mũ lão hổ cho nó, lấy tiểu miên bào bọc lại, giống như khi xuống thuyền, khiến nó không nhìn thấy gì cả. Thấy Tiểu Yêu ở trong lòng phụ vương, không hề náo loạn, Nguyệt Quỳnh cũng mặc miên bào, đội mũ. Nghiêm Sát không mặc hoa lệ xiêm y gì, vẫn mặc một thân tố sam đơn giản như ngày thường ở trong phủ. Ôm hài tử ra khỏi ốc, Nghiêm Sát vẫn để cho hài tử cùng Nguyệt Quỳnh ngồi trên ngựa cùng y, khiến cho thái giám tuyên chỉ thỉnh thoảng lại đưa mắt trộm ngắm. Trong lòng hắn ta cảm thấy rất kỳ quái: vừa nãy nhìn thấy bộ dáng vị công tử này của Nghiêm Sát quá mức bình thường, chỉ là đôi mắt kia trông rất đẹp, tựa hồ đã từng gặp qua ở nơi nào. Lấy thân phận của Nghiêm Sát mà nói, y độc sủng một vị công tử như vậy thật khiến cho người khác khó hiểu.
Không lại bị che khuất dưới áo khoác, ôm hài tử, Nguyệt Quỳnh kích động nhìn ngắm ngã tư cùng phố xa ven đường đi ngang qua kinh thành. Hơn tám năm không trở lại đây, kinh thành có không ít biến hóa. Hắn nhớ rõ phố đối diện có một tiểu *** bán thức ăn vặt, hiện tại thì bán vải vóc; đằng trước có một cây hòe lớn, hiện tại chỉ còn cái gốc cây. . . . . . Hai mắt nóng lên, Nguyệt Quỳnh chớp chớp mắt, hắn không thể để lộ nửa điểm khác thường, bằng không sẽ khiến người khác nghi ngờ. Sợ mình lại thấy cảnh thương tình, Nguyệt Quỳnh cúi đầu nhìn tiểu yêu quái trong lòng hắn. Hài tử vừa mới khóc bây giờ vẫn còn đang buồn bực, nó bì bõm huơ tay, bập bẹ nói lầm bầm. Nguyệt Quỳnh đưa tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Yêu, hôn một cái, cắn nhẹ một cái, cảm giác nhột nhột làm cho Tiểu Yêu cười thành tiếng, cũng dễ chịu hơn không ít. Đôi mắt to dưới chiếc mũ cong cong, Tiểu Yêu không chỉ có đôi mắt giống Nghiêm Sát, ngay cả tính tình tựa hồ cũng có điểm giống.
Tuy rằng trên mặt tận lực không tỏ vẻ gì khác thường, nhưng tâm Nguyệt Quỳnh lại không thể khống chế được nỗi kinh hoàng, nhất là khi ngựa của Nghiêm Sát ngừng lại. Vừa nhấc mắt, nhìn thấy đại môn sơn son kia. Thủ vệ sâm nghiêm, nơi hắn từng vô cùng quen thuộc, khiến cho tâm hắn sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Không nghe thấy những lời khen tặng của quan viên chờ sẵn ở nơi đó, không nghe thấy tiếng Nghiêm Sát đáp lại, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng nói bập bẹ của Tiểu Yêu, ngây ngốc được người ôm xuống ngựa, ngây ngốc để người kia kéo bước về phía hoàng cung, Nguyệt Quỳnh đột nhiên cảm thấy Tiểu Yêu trong lòng hắn thực nặng, hắn không thể ôm nổi.
Ôm nhi tử giao cho Nghiêm Mặc, Nghiêm Sát nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Nguyệt Quỳnh, vững bước đi trước, lục mâu sâu kín. Người bên cạnh hô hấp không ổn định, cước bộ phù phiếm, người bên ngoài cứ tưởng rằng hắn bị khí thế của hoàng cung dọa sợ rồi. Đại chưởng của Nghiêm Sát dùng sức, người bị siết đau khẽ “a” lên một tiếng, tuy rằng khiến những người khác chú ý, nhưng hắn cũng nháy mắt thanh tỉnh lại.
Cúi đầu, cắn chặt răng, Nguyệt Quỳnh rút tay mình từ trong tay Nghiêm Sát ra, thoáng lui về phía sau một chút, bảo trì khoảng cách nửa bước với Nghiêm Sát. Hiện tại hắn không thể hồ đồ nữa, chỉ một sai lầm nhỏ cũng sẽ đưa tới phiền toái lớn. Theo bản năng sờ lên mặt mình, Nguyệt Quỳnh tự động viên, sẽ không nhận ra, tuyệt đối sẽ không nhận ra đâu, hành động này của hắn lọt vào mắt Hùng Kỉ Uông cùng Từ Khai Viễn, hai người liền chấn động, khiến tam Nghiêm nhíu mày liên tục, hai người này làm sao vậy?
Liếc mắt xem xét Nguyệt Quỳnh, mặt Nghiêm Sát không chút thay đổi bước về phía trước dưới sự dẫn đường của cung nhân. Số lần Nghiêm Sát vào hoàng cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, không vượt qua năm ngón. Nếu không phải năng lực của Nghiêm Sát thật sự phi phàm, chỉ bằng huyết thống tạp chủng Hồ Hán của y, cộng với thể trạng cường tráng như như ngọn núi kia, nhiều nhất thì y cũng chỉ có thể làm thủ hạ của một vị Vương gia. Nhưng cho dù y đã có đủ tư cách đứng trên triều đình, Cổ Niên vẫn tự đáy lòng không muốn nhìn thấy y, dù y có lợi hại thế nào, vẫn là một tên tạp chủng mắt xanh.
Không ai dám nhìn vào mắt Nghiêm Sát, bộ hạ của y bởi vì nguyên nhân này hay lý do gì khác, đều kính vĩ cùng bội phục mà nhìn y. Nhưng ngoại trừ bộ hạ cùng binh lính, những người khác đều xem Nghiêm Sát là một tên tạp chủng Hồ Hán đáng sợ. Người như Nghiêm Sát đã hiếm gặp trong Hồ tộc, huống chi là ở Trung nguyên, nơi Hán nhân trải rộng. Trước kia mỗi khi y đi đến đâu, đều có hài tử bị y dọa khóc, mà ngay vừa nãy, y đã dọa khóc mấy hài tử đến xem náo nhiệt ở ven đường, càng dọa không ít dân chúng phải chạy về nhà. Bất quá có một người chưa từng bị đôi mắt kia của y dọa sợ, điểm duy nhất hắn sợ Nghiêm Sát chính là dục vọng mãnh liệt của y, mỗi lần đều làm cho hắn vừa nghe thấy ‘thị tẩm’ đã biến sắc.
Trước mắt là một tòa cung điện tráng lệ rực rỡ, thái giám dẫn đường bảo Nghiêm Sát chờ hắn đi vào thông bẩm Hoàng Thượng. Bảy người cộng thêm một tiểu oa nhi mới sinh bốn tháng, lại bị mấy chục tên hộ vệ đeo đao hộ tống. Nghiêm Sát không hề sợ hãi, sắc mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó. Phía sau y, Hùng Kỉ Uông, Từ Khai Viễn, tam Nghiêm cũng ưỡng ngực thẳng vai mà đứng. Chỉ có một người cúi đầu nhìn bàn chân mình, bất quá hắn bỗng nhiên vươn tay trái, khẽ kéo tay Nghiêm Sát một chút, nhỏ giọng nói: “Cho dù phát sinh chuyện gì, cũng phải chịu đựng trước.”Tayphải của Nghiêm Sát bị hắn kéo khẽ siết thành quyền, y đã nghe thấy. Đôi mắt to dưới chiếc mũ lập tức cong lên, không có việc gì, sẽ không!
Chỉ chốc lát, một vị thái giám Nghiêm Sát nhận thức cười tủm tỉm đi ra, khom người nói: “Vương gia, Hoàng Thượng bảo ngài đi vào, a, còn có Nguyệt Quỳnh công tử cùng thế tử điện hạ, Hoàng Thượng đã chuẩn bị hảo rượu nhạt để khoản đãi Vương gia. Thỉnh Vương gia theo nô tài.”
Nghiêm Sát vuốt cằm, Triệu công công đưa đến một ánh mắt chứa đầy thâm ý, khom người dẫn bọn họ tiến vào đại điện. Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, do dự một chút rồi cởi mũ xuống, cúi đầu đi theo Nghiêm Sát về phía trước. Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch, tiếng tim đập bên tai hắn rõ ràng như thế, chắc là người bên ngoài cũng nghe thấy.
Trong đại điện, Cổ Niên một thân long bào thoải mái nằm nghiêng trên ngai vàng điêu long, hai bên trái phải dưới chân hắn có hai gã thị quân tuấn mỹ y phục bản mở đang quỳ. Trọng thần trong triều đều đến đây, nhưng cũng không nhìn thấy Giang Bùi Chiêu cùng Dương Tư Khải đã nhập kinh, giống như bàn rượu này chỉ để nghênh phong tẩy trần cho Nghiêm Sát. Còn Giải Ứng Tông thì cứ như một con lão ngưu [trâu già], nghe nói còn đang trên đường đến.
Cước bộ trầm ổn dừng lại nơi sàn nhà đầy ánh sáng trong đại điện, cách xa người trên ngai vàng mười bước, Nghiêm Sát xốc vạt áo lên, quì một gối: “Thần Nghiêm Sát khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đám người Hùng Kỉ Uông hai chân quỳ xuống đất: “Thần (thảo dân) khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế——” giọng nói của một người được thanh âm của những người khác che lấp, hắn rũ mắt suy nghĩ, hô hấp không ổn định, cắn môi dưới thật mạnh, hắn muốn khiến bản thân bình tĩnh lại.Cổ Niên không cho đám người Nghiêm Sát đứng dậy, mà chỉ thoáng ngồi xuống, khóe môi mang theo ý cười thoạt nhìn khiến cho người khác rất không thoải mái, mở miệng hỏi: “Oa nhi này chính là thế tử phải không? Ôm lại đây cho trẫm nhìn một cái.”
Triệu công công đứng phía sau hắn đi đến, lục mâu của Nghiêm Sát nháy mắt trở nên u ám, Nghiêm Mặc ôm chặt Tiểu Yêu, mặt Nguyệt Quỳnh trắng bệch, hắn siết chặt y phục của Nghiêm Sát, thầm bảo y đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này, Cổ Niên lại mở miệng : “Người nào là Nguyệt Quỳnh? Ngẩng đầu lên.” Toàn thân Nghiêm Sát căng cứng, Nguyệt Quỳnh nắm chặt y phục của y, bình tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, bên kia, Triệu công công đã ẵm Tiểu Yêu đi lên.
Đôi mắt to đầy hốt hoảng bất an khẽ nâng lên, sắc mặt của Cổ Niên đang ngồi trên ngai vàng nháy mắt đã thay đổi, hắn “soạt” một tiếng đứng lên, trừng mắt như gặp quỷ, nhìn chằm chằm đôi mắt to hắn tuyệt đối không quên kia. Sắc mặt Nguyệt Quỳnh tái nhợt. Tựa hồ là gặp được quân vương nên kinh hãi, thân thể đang run rẩy, chỉ có chính hắn biết vì sao hắn lại sợ hãi như thế, hắn đã tận lực khống chế bản thân, nhưng vẫn không thể không sợ hãi. Trong óc không thể khống chế hiện lên một ít hình ảnh; một kẻ trói chặt tay chân hắn; dùng tính khí xẹt qua bụng cùng hạ thân của hắn; hung ác nói phải chặt đứt ý niệm thú phi trong đầu hắn; tiểu cầu yếu ớt bị dây thừng quấn lấy; người nọ kêu gào muốn cắn, muốn nuốt “bảo bối” của hắn xuống bụng, mà người kia cũng đã cắn thật. . . . . . Nguyệt Quỳnh muốn nôn.
Triệu công công ôm Tiểu Yêu đi, bầu không khí trong đại điện trở nên im ắng, có người kinh ngạc vì phản ứng của Hoàng Thượng; có kẻ cũng giống như Hoàng Thượng, kinh ngạc nhìn đôi mắt to kia; có người lại âm thầm lau mồ hôi thay Nghiêm Sát, tựa hồ Hoàng Thượng coi trọng sủng quân của y. Đôi mắt to đầy kinh hoảng của Nguyệt Quỳnh theo bản năng phiêu nhìn hai bên, khi hắn nhìn thấy một vị lão giả râu bạc đang chờ hắn, trong đôi mắt to hiện lên nỗi ủy khuất cùng kích động, sau đó lại nhanh chóng nhìn về Cổ Niên.
Triệu công công ôm hài tử đến trước mặt vị Hoàng Thượng còn đang kinh ngạc, tháo chiếc mũ của hài tử xuống. Cổ Niên tùy tiện phiêu mắt nhìn một cái, lại giật mình ngây người, hắn ngơ ngác hô “U nhi. . . . . .” Rất nhiều người đang ngồi đó đều sửng sốt, nhất là vị lão giả râu bạc mà Nguyệt Quỳnh nhìn đến ban nãy. Khi mọi người ở đó đều đang ngạc nhiên vì “mỹ sắc” của Nghiêm Tiểu Yêu, chợt nghe “oa” một tiếng, tiếng khóc không ném nóc nhà đi sẽ không chịu ngừng lập tức vang lên.
Tiếng khóc này bừng tỉnh Cổ Niên, cũng bừng tỉnh những người khác. Hắn đưa tay ra ôm, nào biết mới vừa chạm đến Nghiêm Tiểu Yêu, Nghiêm Tiểu Yêu lại lớn giọng khóc thét, đưa tay về phía phụ thân. Cổ Niên nhíu chặt mi tâm, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc hung dữ. Nhất Thiên nói U nhi chuyển thế ở Giang Lăng, hiện tại xem ra. . . . . . Ngọn lửa trong mắt hắn bừng lên, chẳng lẽ dù đã chuyển thế cũng không nguyện thân cận với hắn sao?! Hắn muốn đưa tay ra bắt lấy Nghiêm Tiểu Yêu, tiếng kêu sợ hãi của Nguyệt Quỳnh đã ra đến yết hầu, Nghiêm Sát không nhịn được muốn ra tay.
Lúc này, một giọng nói không nên xuất hiện lúc này vang lên: “Là tiếng khóc của hài tử sao? Ai gia ở hoa viên cũng có thể nghe thấy.” Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh trừng lớn, thân thể nháy mắt liền run rẩy, tâm càng đập nhanh và mạnh hơn. “Oa —— oa ——” Tiểu Yêu khóc đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, giọng lớn đến mất khiến cho người ta tuyệt đối tin tưởng rằng nó chính là nhi tử của Lệ vương Nghiêm Sát.
Quần thần lập tức đứng dậy hô to: “Thái hậu nương nương ——” Cổ Niên miễn cưỡng thu hồi tầm mắt từ trên người Nghiêm Tiểu Yêu, khó khăn đứng lên, có điều cố kỵ nói với người vừa xuất hiện: “Là nhi tử của Lệ vương, hôm nay trẫm triệu bọn họ tiến cung.”
“Nguyên lai là Lệ vương thế tử, trách không được tiếng khóc lại lớn như vậy.” Thái hậu mỹ diễm tuyệt luân, thần sắc lạnh lùng, một tay đặt lên mu bàn tay của thái giám thân cận Đinh Châu, chậm rãi đi đến nhuyễn ghế đặt cạnh ngai vàng, ngồi xuống, vẻ tôn quý của mẫu nghi thiên hạ khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Tam Nghiêm giật mình ngây người nhìn đôi mắt đã được điểm trang của thái hậu, sao lại có thể có chút quen mắt như vậy?
Muốn biết người Cổ Niên kiêng kị nhất là ai, chính là thái hậu Trương Huyên Ngọc. Nữ nhân này không để ý việc triều chính, lại càng không dùng thân phận của mình mà mượn sức quan viên triều đình, nhưng trong triều không có kẻ nào lại không sợ bị lãnh diễm thái hậu nàng phiêu mắt liếc một cái liền sẽ bị đông chết. Sau lưng nàng có đại học sĩ Lý Chương Tiền, có thần tử trung tâm của tiên đế Cổ Thiết, còn có lực lượng thần bí làm cho Cổ Niên không dám hành động thiếu suy nghĩ với nàng. Trương Huyên Ngọc không phải là nữ nhân quan gia, thân thế bí ẩn. Cổ Thiết đi du hành bên ngoài đột nhiên mang nàng về cung, trực tiếp phong làm thái tử phi, sau khi đăng cơ liền phong nàng làm hoàng hậu. Sau đó Cổ Thiết không có phi tần nào khác, ba nghìn sủng ái vu một thân.
Sau khi Cổ Thiết qua đời, Cổ Niên từng thử kiểm tra nàng, hành động với Cổ U tại trong cung, kết quả là buổi tối ngày hôm sau, hắn bị người chặt đứt xương sườn, cắt một miếng thịt trên mông ngay trong phòng ngủ ở nhà mình. Tuy rằng không có chứng cớ thuyết minh việc này có liên quan đến Trương Huyên Ngọc, nhưng Cổ Niên không dám trêu chọc nàng. Đây cũng là lý do vì sao Cổ Niên dùng thời gian hai năm mới đoạt thiên hạ, một là cho Cổ U thời gian để lo liệu, hai là kiêng kị Trương Huyên Ngọc.
Bất quá Trương Huyên Ngọc dù sao cũng là nữ nhân, thấy nàng căn bản vô lực ngăn mình cướp lấy thiên hạ, Cổ Niên cũng không nương tay nữa, chỉ là hắn ngàn tính vạn tính không có tính đến Cổ U bỏ mẫu hậu của mình lại mà tự thiêu. Kể từ khi đó, Cổ Niên liền càng kiêng kị Trương Huyên Ngọc, bất quá Trương Huyên Ngọc cũng không động đến hắn, ngoại trừ khóc cùng mắng to thì không có ý muốn trả thù gì, làm cho Cổ Niên hoài nghi chuyện hắn bị cắt thịt hoàn toàn không liên quan đến nàng. Nhưng là chuyện bị cắt thịt chung quy vẫn khiến cho hắn có chút ám ảnh, nếu Trương Huyên Ngọc nguyện ý an an ổn ổn ở trong cung, hắn cũng sẽ nghe theo nàng. Cho dù nói thế nào, nàng vẫn là mẫu thân củaCổU.
Lạnh lùng đảo mắt qua quần thần, ánh mắt Trương Huyên Ngọc dừng lại trên người của kẻ đang quỳ trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp sáng lên. “Sao Hoàng Thượng lại thất lễ như thế? Để cho Lệ vương một mực quỳ trên mặt đất?”
Cổ Niên không chút cao hứng nói một câu: “Đứng lên đi.” Nói xong, hắn liền nhìn về phía Nguyệt Quỳnh.
“Tạ ơn Hoàng Thượng, thái hậu thánh ân.” Nghiêm Sát đứng lên, Nguyệt Quỳnh cũng cúi đầu đứng lên. Bên kia, Nghiêm Tiểu Yêu còn đang oa oa khóc lớn, Nguyệt Quỳnh cũng không lo lắng, khóe miệng thậm chí còn mang một nụ cười nhàn nhạt.
Trương Huyên Ngọc phiêu mắt liếc nhìn Cổ Niên một cái, lại khinh thường đưa mắt nhìn nam quân quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng triệu Lệ vương tiến cung, sao ngay cả hài tử cũng triệu vào? Đây là nơi mà hài tử có thể ở sao? Xung quanh có nhiều kẻ lạ mặt như vậy, khó trách lại làm hài tử khóc.” Mặc kệ lời nói của mình không chừa mặt mũi cho Cổ Niên thế nào, nàng phân phó: “Đinh Châu, ôm hài tử lại đây cho ai gia.”
“Vâng, thái hậu.” Đinh Châu vẫn khom người cúi đầu từ khi tiến vào đi đến trước mặt Triệu công công, vươn hai tay ra. Triệu công công đưa mắt nhìn Hoàng Thượng, sau khi Hoàng Thượng không cam lòng mà gật đầu, hắn giao hài tử cho Đinh Châu, không hề phát hiện hai tay Đinh Châu ôm lấy hài tử có chút run rẩy. Ôm hài tử, Đinh Châu lại cúi đầu thối lui đến trước mặt thái hậu, giao hài tử cho thái hậu.
Nghiêm Tiểu Yêu đang khóc thét vừa tiến vào vòng tay của thái hậu, tiếng khóc nhất thời liền nhỏ đi, trên gương mặt lãnh diễm của Trương Huyên Ngọc hiện lên tình thương ôn nhu của người mẹ, nàng đứng lên, ôn hoà nói với Cổ Niên: “Hài tử này có duyên với ai gia, ai gia ôm hài tử đi, cũng miễn cho nó phá hủy nhã hứng của Hoàng Thượng.” Nói xong, nàng quay đầu nói với Nghiêm Sát: “Khi nào xuất cung thì sai người đến chỗ ai gia ôm hài tử đi.”
“Thần thay Tiểu Yêu tạ ơn thái hậu ân sủng.” Lục mâu của Nghiêm Sát tối tăm không thấy đáy.
Thái hậu mang thần sắc kinh ngạc hỏi: “Hài tử này tên là gì? Tiểu Yêu?”
Một kẻ khác lớn mật đáp lại trước khi Nghiêm Sát mở miệng: “Bẩm thái hậu nương nương, nó tên là Nghiêm Tiểu Yêu, đại danh còn chưa đặt, định sẽ chờ nó lớn lên rồi mới đặt.”
Người này vừa nói, ánh mắt của Cổ Niên lại dây dưa trên đôi mắt to của hắn. Thái hậu sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp không có biến hóa gì khác. Nàng tò mò nhìn nam tử vừa nói chuyện, hỏi: “Ngươi là ai?”
Đối phương cung kính quỳ xuống, hành một cái đại lễ: “Thảo dân Nguyệt Quỳnh, là cha của Tiểu Yêu.”
“Cha của Tiểu Yêu?” Tựa hồ Trương Huyên Ngọc vừa nghe đến đây liền hưng trí, ôm hài tử đi đến, “Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn một cái.”
Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thật to là sự an tâm cùng một chút chờ mong. Trương Huyên Ngọc theo dõi hắn, mắt chớp chớp, sau đó nàng hơi cúi người, một tay khẽ nâng cằm đối phương lên: “Thật ra ai gia cũng có nghe nói vị công tử được sủng ái bên người Lệ vương được Hoàng Thượng triệu tiến cung, chính là ngươi? Không nghĩ tới Lệ vương lại cho thế tử gọi ngươi là cha.” Tựa hồ đang nói rằng bộ dáng bình thường của hắn sao lại được sủng ái.
Đôi mắt to khẽ cong lên một chút: “Thảo dân không dám.” Gần đó, một vị lão giả râu bạc nhìn thấy cử chỉ của hai người, đôi mắt chớp rồi lại chớp, thậm chí còn mang theo nỗi tức giận hận không thể bắt người kia lại đây, hung hăng giáo huấn một chút.
Trương Huyên Ngọc thu tay lại, vỗ vỗ hài tử lại bắt đầu khóc trong lòng mình: “Bộ dáng công tử ngươi bình thường một chút, bất quá ai gia thích. Ngươi nói ngươi là cha của hài tử này, xem ra Lệ vương quả thật rất sủng ái ngươi. Đứng lên đi.”
Nguyệt Quỳnh đứng lên. “Oa. . . . . . Oa. . . . . .” Thấy cha, Nghiêm Tiểu Yêu lại có xu hướng khóc lớn, đưa tay muốn phụ thân ôm.
Trương Huyên Ngọc đưa hài tử đến, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng ôm lấy. Trương Huyên Ngọc nhíu mày: “Tayngươi. . . . . .”
Nguyệt Quỳnh đưa tay trái ôm lấy hài tử, rũ mắt: “Tayphải từng thụ thương, không có khí lực.” Lời này vừa thốt lên, vị lão giả râu bạc kia thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, hai tròng mắt hiện lên lãnh quang.
Trương Huyên Ngọc thở dài, đôi mắt to đột nhiên có chút phiếm hồng. Nàng kiềm chế, vẫn dùng loại ngữ khí lạnh như băng nói: “Khổ cho ngươi. Ai gia thích hài tử này, ai gia đã hai mươi năm không có nghe thấy tiếng khóc của hài tử. Đinh Châu, phân phó ngự thiện phòng, sai bọn họ làm chút thức ăn cho hài tử, đưa đến chỗ ai gia.”
“Vâng, thái hậu nương nương.” Đinh Châu nhanh chóng lui ra.
Trương Huyên Ngọc xoay người, thản nhiên nói: “Lệ vương, ai gia mang người của ngươi đi.” Sau đó không đợi đối phương đồng ý, nàng đã nhấc chân rời đi. Cổ Niên bên kia muốn nói gì đó, nàng lập tức lạnh lùng nói: “Ai gia muốn cùng hài tử chơi đùa chút cũng không được?”
Cổ Niên rất không cam tâm tình nguyện nói: “Thái hậu ngài thích hài tử, có thể mang đi, nhưng là Nguyệt Quỳnh. . . . . . để cho hắn ở lại đây đi.”
Trương Huyên Ngọc lạnh nhạt nói: “Bên chân Hoàng Thượng có kẻ quỳ hầu hạ, để cho công tử của Lệ vương hầu hạ ngài cũng không thích hợp. Hắn là cha của hài tử, Hoàng Thượng không nhìn thấy hài tử không muốn ly khai cha?” Lại hừ lạnh một tiếng, Trương Huyên Ngọc không nhìn sắc mặt không tốt của kẻ bị nàng châm chọc, cao quý rời đi, Nguyệt Quỳnh một tay ôm hài tử, hành lễ với Hoàng Thượng xong, không nhìn Nghiêm Sát, vội vàng đuổi kịp thái hậu, tựa hồ đã bị bầu không khí của nơi này dọa sợ không nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất