Sau Khi Yêu Đương Qua Mạng Với Sếp Sòng

Chương 33

Trước Sau
Gửi xong câu kia, Khâu Ninh ngồi trên ghế mà tim đập như sắp chết, im lặng chờ đợi.

Anh không hề xúc động nhất thời, đầu óc anh tinh tường biết bản thân đang làm gì, anh thừa nhận rồi, anh thích Hành Cẩn.

Không nhận được tin tức sẽ bất an, nhận được thì có thể vui vẻ cả ngày, có phiền não gì cũng muốn nói hết với "cô ấy", có gì vui vẻ cũng muốn chia sẻ cùng "cô", chuyện đầu tiên sau khi mở di động ra là xem tin nhắn của "cô".

Cho dù yêu qua mạng đã để lại cho anh ấn tượng không hề dễ chịu nhưng anh tin chắc rằng, Hành Cẩn là khác biệt.

"Cô ấy" sẽ không làm anh tổn thương.

Ở đầu bên kia, Tất Dục Cẩn yên lặng rất lâu.

Trong lòng đã có dự cảm mơ hồ, nhưng khi thật sự được đối phương thổ lộ, hắn vẫn thực sự kinh ngạc.

Cách một đường mạng, cậu nhân viên nhỏ lại muốn yêu đương với một kẻ không rõ là nam hay nữ, có thể nghĩ về lại không thể chạm tới như hắn.

Trong thời khắc này, Tất Dục Cẩn không rõ bản thân đang tức giận hay là thấy buồn cười.

Sao trái tim nhóc này lại rộng lớn thế nhỉ.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Cậu còn đó không?

Tất Dục Cẩn rũ mắt, mím đôi môi mỏng, ngón tay đặt trên bàn phím nhưng lại không gõ một chữ nào.

Hắn không muốn yêu đương qua mạng với Khâu Ninh.

Nhưng hắn biết rõ, bản thân mình trong mắt đối phương là một cô gái, tuy rằng đôi lúc rất mạnh mẽ nhưng lại không thể thay đổi rằng rất mình cần được bảo vệ, và chỉ có yêu đương qua mạng mới giữ vững được quan hệ của hai người.

Khâu Ninh thấp thỏm không thôi.

Anh liên tục nhắn cho Hành Cẩn hai tin rồi mà vẫn không nhận được lời hồi đáp.

Cô ấy bị anh dọa rồi sao?

Đang suy nghĩ thì trò chơi thình lình vang lên âm báo, trong gian phòng yên tĩnh lại càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Ưu Nhạc Quả nói bang các cậu lại tổ chức chiến trường, có đi hay không?

Từ hy vọng đến thất vọng chỉ cần một giây.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Không đi.

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo: Vội gì vậy, một tuần chỉ có một lần hoạt động này thôi, quyết định bỏ hết phần thưởng à?

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Vội tìm mẹ cho cậu:)

【 chat riêng 】 Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo:???

Làm lơ sự dò hỏi của Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo, Khâu Ninh tiếp tục tổ chức ngôn ngữ trong đầu, tính xem phải làm thế nào để tiếp tục đề tài với Hành Cẩn.

【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Đây.

Nhận được lời hồi đáp, Khâu Ninh thoáng yên tâm hơn. Hành Cẩn còn chịu đáp lại tức là tình hình cũng không quá tệ.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Nếu dọa đến cậu thì tôi rất xin lỗi, cậu đừng nóng giận.

Tất Dục Cẩn nhếch khóe miệng.

【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Tôi không giận.

Mắt Khâu Ninh sáng rực lên, tim đập thịch thịch.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Thế thì?

Được, cứ như vậy đi.

Tất Dục Cẩn thở dài, sau đó lại cười tự giễu, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày biến thành kẻ lừa đảo trên mạng.

Hắn còn chưa kịp đáp thì đối phương đã nhắn tin tới.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Nhưng tôi nói trước cho cậu chuyện này rồi cậu lại suy xét có đồng ý hay không sau nhé.

【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Hử?

Khâu Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi đánh chữ.

【 chat riêng 】 Thu Ninh: Trước kia tôi từng thích một người con trai, cậu có để bụng không?

Trong khoảnh khắc thổ lộ với Hành Cẩn, trái tim Khâu Ninh chưa hề đập bình thường một giây nào.

Anh từng là đồng tính luyến ái, nếu Hành Cẩn chọn ở bên anh thì anh sẽ rất cảm kích.

Lần này Tất Dục Cẩn thật sự kinh ngạc, cả người ngồi thẳng thắp lên, nhìn đi nhìn lại mấy chữ này không biết bao nhiêu lần, cố gắng xác định bản thân không nhìn lầm.



Khâu Ninh từng thích đàn ông.

Có nghĩa là, quan hệ của bọn họ có cơ hội chuyển từ trực tuyến thành trực tiếp.

Ngay cả lúc đối phương nói ra câu "Yêu đương qua mạng không" cũng không thể làm hắn vừa lòng đẹp ý như lúc này.

Tất Dục Cẩn nắm tay che khóe miệng, chút ánh sáng phát ra trong đôi mắt.

【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Không phải nói sẽ cho tôi xem ảnh chụp trước à, ảnh đâu?

Đây chắc chắn là một đạo thánh chỉ đặc xá, miễn đi tâm tình lo lắng của Khâu Ninh.

Khâu Ninh có cảm giác như rút trúng giải thưởng lớn 500 vạn, bây giờ phần thưởng đang ở cách đó không xa chờ anh đi lãnh về nhà.

Cũng may anh không bị kích động đến mụ đầu, đáp rằng từ từ.

Khâu Ninh bước ra khỏi bàn máy tính, mở tủ quần áo ra, tìm một chiếc áo sơ mi mình mới mua rồi nhanh chóng gội đầu, sau khi sấy khô còn vuốt sáp lên, rồi lại mặc áo sơ mi trắng tinh, đi vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh không lớn, chỉ có một bồn rửa mặt bình thường, sau lưng là vòi sen, trang trí cực kỳ đơn giản nhưng cũng may là rất sạch sẽ.

Anh có chút phiền muộn, bình thường cứ quen một mình ở nhà nên không trang bị một chiếc gương to trong phòng ngủ.

Khâu Ninh không biết chụp ảnh lắm, bày ra mấy tư thế trong gương nhưng vẫn không vừa lòng, lại sợ Hành Cẩn chờ mất kiên nhẫn nên không dám lên mạng tra giáo trình dạy chụp ảnh đẹp.

Chạy qua chạy lại hơn nửa tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng chụp được mấy tấm ảnh vừa ý.

Vốn định download cái app làm đẹp nhưng lại sợ Hành Cẩn không thích đàn ông hoa hòe lòe loẹt như vậy nên thôi.

Trở lại chỗ ngồi, Khâu Ninh do dự một lát mới chọn một tấm ảnh gửi qua.

Sau đó anh giống như một học sinh đang chờ bố mẹ kiểm tra bài tập, lẳng lặng chờ đợi kết quả.

Tất Dục Cẩn nhìn hình ảnh trên di động, không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một lúc.

Rõ ràng cậu nhân viên nhỏ đã tự chuẩn bị cho mình một chút rồi, lên ảnh cũng rất đẹp trai nhưng kỹ thuật chụp kém quá nên không thể hiện được một phần ba độ đẹp trai của bản thân. Bối cảnh là phòng tắm nhà anh, Tất Dục Cẩn còn nhìn thấy chiếc khăn lông ngày đó hắn dùng qua được treo bên tay trái.

Hắn chọc chọc người trên ảnh chụp một lúc, mắng ở trong lòng một câu ngốc, sau đó lưu hình ảnh vào máy.

Cẩn: Cậu không sợ tôi lừa cậu à? Nhỡ đâu tôi đã kết hôn và còn lớn hơn cậu nhiều tuổi thì sao?

Khâu Ninh sửng sốt, yêu đương đúng là khiến con người ta mù quáng mà, anh đã hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

Thực ra anh không quá để tâm đến tuổi tác, dù sao thì âm thanh Hành Cẩn nghe cũng không quá già nên nếu lớn hơn mình một hai tuổi cũng không sao.

...... Vài tuổi cũng không sao.

QN: Thế cậu kết hôn rồi sao?

Sự ngơ ngác trong giọng nói tràn cả ra ngoài.

Tất Dục Cẩn thả lỏng dựa vào ghế, nhìn con cá giữa sông bắt đầu cắn câu.

Cẩn: Sắp.

Khâu Ninh không nghĩ rằng thất tình sẽ tìm tới mình nhanh như thế, nỗi chờ mong đột nhiên rơi xuống vỡ tan.

Anh đã chết.

Cẩn: Chỉ cần cậu nguyện ý.

Anh sống lại!

QN: Cậu mau thu hồi tin nhắn đi, lời này để tôi nói!

QN: A a a a a a!!!

QN: Tôi xác định một chút, cậu đáp ứng rồi đúng không? Đúng không?

Bị cảm xúc kích động của anh tác động, Tất Dục Cẩn cười vài tiếng.

Sao lại ngốc đến độ này.

Cẩn: Ừ.

Khâu Ninh chết máy rồi.

Anh nâng di động, nhìn lại cuộc đối thoại của hai người mấy lần, vành tai cũng đỏ bừng, cả người nóng ran lên.

Anh, anh thoát hàng ngũ độc thân... rồi?

Tự tin lên!



Khâu Ninh mày không còn độc thân nữa rồi.

Hành Cẩn đồng ý yêu đương với mày.

QN: Tôi vui quá à.

QN: Nói ra chắc cậu không tin, lúc tôi đánh chữ tay tôi run lẩy bẩy này.

QN: Mất mặt 【 che mặt 】

Vậy là Tất Dục Cẩn đã tự bán bản thân ra ngoài trong lúc chơi game trên mạng. Nếu nói ra thì chắc mọi người xung quanh hắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm, chẳng ai ngờ hắn lại yêu đương qua mạng.

Nếu là một tháng trước thì ngay cả bản thân Tất Dục Cẩn cũng không tin mình sẽ làm vậy.

Hắn tải thêm một bộ icon, sau đó lại phát đi mấy cái trông đáng yêu đi rồi thuận miệng hỏi.

Cẩn: Bao giờ chúng ta mới kết hôn?

Cẩn: Bạn trai.

Đệch.

Khâu Ninh khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại thì hai chữ này lại tung trái tim của anh lên trời.

Anh cầm ly nước trong tay, uống mấy ngụm nước lạnh mới bình tĩnh lại được.

Nếu hai người đã xác định quan hệ thì điều đâu tiên phải làm là kết hôn trong trò chơi, miễn cho người khác mơ tưởng đến Hành Cẩn.

Anh xem xét độ thân thiết giữa hai người, vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn đủ để kết hôn, chỉ trách gần đây anh cứ hay lấy Nguyệt kiến noãn ra chơi với Hành Cẩn nên độ thiện cảm với Thu Ninh mới không lên được.

Vì để mua được búp bê con rối mà anh đã nạp một ngàn đồng vô dụng vào, nay vừa lúc phát huy tác dụng.

Khâu Ninh mở khu mua sắm trong trò chơi ra, mắt không thèm chớp mà mua một đống pháo hoa bỏ vào ba lô.

QN: Trước tiên phải cày độ thân thiết đã.

Cẩn: Không thể dùng tiền mua à?

Đương nhiên có thể.

Chỉ là Khâu Ninh hiểu rằng nếu để Hành Cẩn biết được thì khẳng định lại vung không ít tiền.

Trong chuyện kết hôn này, anh hy vọng Hành Cẩn chỉ cần vui vẻ hưởng thụ là được, còn lại cứ giao hết cho anh.

Khâu Ninh hận không thể khiến độ thân thiết giữa hai người đầy ắp ngay bây giờ.

QN: Tới chỗ Nguyệt Lão đăng ký trước đi, trong ba ngày cày đầy độ thân thiết là được.

Cẩn: Được, bây giờ đi luôn?

Khâu Ninh "Ừ" một tiếng, mở tài khoản Thu Ninh lên rồi mời Hành Cẩn tổ đội.

Trên kênh thế giới rất náo nhiệt, có người còn không biết làm sao lại chọc giận bạn lữ của mình, một bên liên tục cày pháo hoa, một bên dùng loa xin lỗi.

【 loa 】 Ca cao anh sai rồi: Bảo bối tha thứ cho anh đi, anh không bao giờ chọc em giận nữa đâu!

【 loa 】 Ca cao anh sai rồi: Ca cao, em không cần bảo bối của em nữa sao? 【 khóc lớn 】

【 loa 】 Ca cao: Hừ, lần sau còn dám không?

【 loa 】 Ca cao anh sai rồi: Tất cả lỗi lầm đều là do anh, Ca cao bảo bối không hề sai!

【 loa 】 Ca cao: Hừ, lần này tha thứ cho anh, lần sau anh tự cuốn gói cút xéo!

Những người chơi khác trên kênh thế giới không nhìn được nữa.

【 thế giới 】 Hai ống: Người yêu chó khiển trách mãnh liệt, các người có thể cho tôi một đường sống hay không hả?

【 thế giới 】 Trời quang trăng sáng: Tôi mù, có ai chỉ cho tôi cách che cái loa được không?

【 thế giới 】 Mạt trà pudding: Tôi đã chết, Diêm Vương hỏi tôi chết như thế nào, tôi nói là bị buồn nôn chết.

【 thế giới 】 Ca cao anh sai rồi: Cút cút cút, cái đàn chó độc thân các cậu đang ghen ghét tôi với bảo bối của tôi đấy phỏng!

Khâu Ninh nhịn cảm giác rùng mình nổi da gà trên cánh tay, duỗi thẳng lưng.

Anh không phải có độc thân, anh chịu được.

Hành Cẩn vào tổ, Khâu Ninh cảm thấy ID của đối phương mang đến một cảm giác khác hẳn, ánh mắt không cầm lòng nổi mà dịu dàng đi nhiều.

Trong lòng anh nảy ra một ý tưởng nhỏ, đỏ bừng mặt, đôi mắt ngại ngùng không dám nhìn vào màn hình mà dí sát vào microphone, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bảo bối, có đó không?"

- ---------Hết chương 33----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau