Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu
Chương 102: Gặp lại
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Trời còn chưa sáng, tiếng khóc của em bé đã vang lên. Hòe An gõ cửa bước vào, còn dắt cả vú nuôi theo cùng. Vú nuôi ôm đứa nhỏ ra sau bình phong đổi tã và cho bú, sau đó thả nó về giường rồi lui ra bên ngoài cùng Hòe An để ba người một nhà kia tiếp tục ngủ.
Ăn sáng xong, Đỗ di nương và Phương di nương tính giờ đi thăm cháu. Thượng phu nhân cũng thường tới đây.
Có bà nội bà ngoại, lại có cả vú nuôi và đám nha hoàn nên Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn chăm con cũng không vất vả, ngược lại cuộc sống còn khá thoải mái.
Lúc Dương Thần Văn được ba tuổi, Thượng Gia Ngôn lại có thai.
Mười tháng sau, y sinh thêm một bé trai nữa.
Dương Chính Nghĩa đặt tên cho đứa bé là Dương Thần Bân.
Thượng Gia Ngôn nghĩ đến Dương Thần Văn càng nuôi càng nghịch ngợm, dứt khoát giao Dương Thần Bân cho hai bà nội và các vú nuôi chăm.
Dương Thần Văn bảy tuổi trở thành đại ca trong đám bạn cùng trang lứa, Dương Thần Bân ba tuổi học được bài thơ đầu tiên trong đời.
Dương Thần Văn mười bốn tuổi, gạt bà nội và phụ thân chạy đến biên quan xin nhập ngũ, Dương Thần Bân mười tuổi vượt qua thi Đồng, thi Viện trong cùng một năm.
Dương Thần Văn mười bảy tuổi, cầm quân chinh phạt phương Bắc thành công, Dương Thần Bân mười ba tuổi trở thành Trạng nguyên nhỏ nhất đương thời.
Thấy trưởng tử trở về, nhìn hắn cao lớn khỏe mạnh, Dương Quý Minh chỉ cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.
Đỗ di nương và Phương di nương lôi kéo Dương Thần Văn nhìn trái nhìn phải một hồi, vừa khóc vừa cười.
Dương Thần Văn trịnh trọng hành lễ với Dương Quý Minh: “Phụ thân, nhi tử bất tài, nhi tử đã trở lại rồi.”
Dương Quý Minh im lặng hồi lâu, làm cha mới hiểu được lòng cha mẹ, hắn thật sự mừng cho đứa nhỏ, tức giận vì nó và cũng lo lắng rất nhiều cho nó.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Đi thăm cha ngươi đi, y ở trong nhà.”
“Dạ.” Dương Thần Văn đáp lời rồi đi gặp Thượng Gia Ngôn.
Đỗ di nương nói với Dương Quý Minh: “Thằng bé bình an trở về là tốt rồi.”
Phương di nương cũng nói: “Hôm nay ta sẽ tự xuống bếp, làm vài món ăn ngon. Ở quân doanh chắc chắn không có gì ngon lành cả.”
Đỗ di nương vội gật đầu: “Đúng, nấu thêm nhiều món ngon, ta giúp tỷ.”
Bên kia, Thượng Gia Ngôn rất trông ngóng Dương Thần Văn nhưng lại cố tình không chịu đi ra gặp hắn. Y muốn trưởng tử biết là mình đã sai.
Dương Thần Văn đứng ngoài cửa, nói: “Cha, nhi tử đã về rồi.” Thượng Gia Ngôn đỏ mắt, nhưng không lên tiếng trả lời.
“Phu nhân.” Hòe An thấy y như vậy cũng biết y đang nghĩ một đằng làm một nẻo, đợi một lát rồi tự đi mở cửa cho Dương Thần Văn.
Thượng Gia Ngôn lườm Hòe An, không ngăn cản, thực ra là ngầm đồng ý.
Hòe An lắc đầu cười đầy bất đắc dĩ, mở cửa ra.
“Hòe An thúc thúc.”
“Đại thiếu gia, ngài đã cao lớn hơn nhiều.” Hòe An nhìn hắn bằng ánh mắt hiền hòa. Y cũng coi đứa trẻ này như con trai mình vậy.
Dương Thần Văn gãi đầu, cười ngây ngô, trông rất có dáng vẻ của Dương Quý Minh.
“Mau vào nhà nhận lỗi với cha ngài đi.”
“Vâng.”
Dương Thần Văn vào nhà, Hòe An ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
“Cha, nhi tử sai rồi, nhi tử không nên trốn nhà đi.” Dương Thần Văn quỳ trước mặt Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn đỏ mắt xì một tiếng, vừa răn dạy vừa giơ tay đánh.
Dương Thần Văn quỳ vững trên nền đất, nói: “Cha, con da dày thịt béo, người cẩn thận kẻo đau tay.” Vẻ mặt này, giọng điệu này cợt nhả giống hệt Dương Quý Minh.
Thượng Gia Ngôn dừng tay lại, mệt mỏi ngả lưng vào ghế.
“Con có biết mấy năm nay ta lo lắng nhường nào không? Ngày nào ta cũng lo con ở bên ngoài ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lại sợ con gặp chuyện bất trắc gì.”
“Cha, con sai rồi, người tha thứ cho con đi.”
“Về sau còn có dám làm bậy không?”
“Không dám ạ.”
Thượng Gia Ngôn than nhẹ một tiếng, tiện thể quan tâm nói: “Mấy năm nay con sống thế nào, có bị thương không?”
Dương Thần Văn không để ý, nói: “Hành quân đánh giặc, sao có thể không bị thương? Nhưng đều là vết thương nhẹ, ngoài da thôi, đã lành lặn cả rồi.”
Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn cay cả sống mũi, cảm thấy rất đau lòng.
Ngày hôm sau, Tề Ngọc Phong nhờ người đưa thiếp mời, mời Dương Quý Minh tới Kinh Hoa lâu một chuyến.
Khi Dương Quý Minh đến, Đinh Tử Kiệt cũng vừa tới nơi. Hai người thấy trong phòng ngoài Tề Ngọc Phong còn có Bành Khả Hạo, không khỏi lộ vẻ “à ra thế”.
Tề Ngọc Phong cười, nói: “Sao lại đứng ngốc ở đó vậy, ngồi đi.”
Đinh Tử Kiệt cũng cười: “Từ biệt hơn mười năm, Phong Tử và Bành tam thiếu gia đều đã là tướng quân cả rồi.”
Dương Quý Minh chắp tay: “Đa tạ hai vị chăm sóc khuyển tử nhà ta.”
Tề Ngọc Phong cười, bảo: “Sao lại khách sáo thế, có còn là bằng hữu không?”
Bành Khả Hạo đột nhiên lên tiếng: “Nếu Dương đại nhân muốn cảm tạ, hay là để Dương Thần Văn nhận chúng ta làm nghĩa phụ đi.”
Dương Quý Minh sửng sốt, Tề Ngọc Phong và Đinh Tử Kiệt cũng nhìn Bành Khả Hạo bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bành Khả Hạo thản nhiên nói: “Ta và Ngọc Phong đời này không thể có con, sau khi biết Dương Thần Văn là con của Dương đại nhân, Ngọc Phong đã luôn chăm lo và dạy dỗ nó như con ruột.”
Dương Quý Minh đáp: “Việc này ta phải hỏi cha nó một câu.”
Bành Khả Hạo gật đầu: “Đương nhiên.”
Nghe câu đời này không thể có con kia, Đinh Tử Kiệt và Dương Quý Minh không cần phải nói thêm gì nữa. Tề Ngọc Phong và Bành Khả Hạo không uống thuốc mang thai, cũng không thành thân, nhưng sẽ luôn bên nhau đến cuối cuộc đời.
Trở về, Dương Quý Minh liền nói chuyện này với Thượng Gia Ngôn, Thượng Gia Ngôn gật đầu đồng ý.
Vì thế, Dương Thần Văn nhận hai người làm nghĩa phụ, sau đó được bọn họ huấn luyện, da càng dày thịt càng béo hơn.
Dương Quý Minh có người yêu bên cạnh, có hai vị di nương hiền lành bên trên, lại thêm hai nhi tử ưu tú bên dưới, đúng là nằm mơ cũng cười tỉnh được.
Ha ha ha…
“Anh! Anh! Mau dậy đi!”
Dương Quý Minh ôm chầm lấy cái gối đang đập xuống mặt mình, kinh ngạc nhìn em gái vừa lạ vừa quen trước mặt, ngơ ngẩn một lúc lâu.
“Mơ mộng gì thế, đưa em đi học.”
Đúng rồi, em gái hắn vừa lên đại học, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc Khánh.
“Đông lắm, tự đi đi.”
“Em còn mang cả vali.”
“Mang vali thì đi tàu điện.”
“Nhưng buổi sáng anh đã đồng ý đưa em đi rồi mà!”
Dương Quý Minh gãi đầu, xấu hổ nói: “Anh quên cách lái xe rồi.”
Dù là một giấc mộng xa vời, song hắn vẫn có cảm giác như đã trôi qua một đời.
Em gái tức giận chống nạnh, mắng: “Hôm qua còn lái xe ra ngoài, sao hôm nay đã quên cách lái? Lấy cớ cũng không thể qua loa như vậy, anh cố tình chọc giận em đúng không!”
Dương Quý Minh ngẫm nghĩ, nhìn cái vali to đùng đặt ngay cạnh cửa, nói: “Em xách đồ xuống lầu chờ đi, anh đi mượn xe.” Dứt lời, hắn vội vã ra ngoài.
Em gái xách hai ba lô xuống dưới, lại chạy lên tha vali cỡ bự của mình, đứng chờ dưới lầu.
Không lâu sau, một chiếc xe điện vừa cũ vừa nát dừng lại trước mặt cô.
Em gái giật mí mắt: “Đây chẳng phải là xe điện của nhà bác Trương dưới lầu một sao?”
“Đúng, anh vừa đi mượn.” Dương Quý Minh vừa nói vừa xếp đồ của em gái lên phía trước.
Em gái ghét bỏ ngồi sau lưng hắn.
Đi được một đoạn, Dương Quý Minh bắt đầu quen lái xe điện.
Em gái ở phía sau ra sức phỉ nhổ: “Rõ ràng mới mua xe, còn đưa bạn đi hóng gió, thế mà lại đi mượn xe điện để đưa em tới trường.”
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe điện bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Nguyên nhân là bọn họ không đội mũ bảo hiểm.
Em gái thấy Dương Quý Minh nhìn anh cảnh sát kia đến ngẩn người, giơ tay vỗ mạnh vào vai hắn rồi quay sang xin xỏ: “Anh ơi, anh của em đầu óc không tốt lắm, lúc ra ngoài quên lấy mũ bảo hiểm rồi. Em đang vội đi học, anh tha cho chúng em một lần đi.”
“Không đội mũ bảo hiểm, một người hai mươi đồng.”
“Anh à, chúng em lần đầu phạm lỗi, không phải cố ý đâu, anh bỏ qua cho chúng em đi.”
Lúc này, Dương Quý Minh vô cùng nghiêm túc nói: “Add WeChat được không?”
Cảnh sát giao thông sửng sốt, em gái cũng sửng sốt.
Cuối cùng, Dương Quý Minh nộp tiền phạt, cũng xin được số điện thoại của người kia.
Em gái thấy Dương Quý Minh cười ngây ngốc, tặc lưỡi: “Anh, không ngờ anh lại thích kiểu này.”
Dương Quý Minh không để ý đến cô bé, nhanh chóng đưa cô đến trường.
Cảnh sát giao thông kia quá giống Thượng Gia Ngôn, ngay cả động tác giơ tay nhấc chân cũng giống.
Hắn muốn gặp lại đối phương lần nữa, nhưng gặp rồi thì biết nói gì đây?
*****
Trời còn chưa sáng, tiếng khóc của em bé đã vang lên. Hòe An gõ cửa bước vào, còn dắt cả vú nuôi theo cùng. Vú nuôi ôm đứa nhỏ ra sau bình phong đổi tã và cho bú, sau đó thả nó về giường rồi lui ra bên ngoài cùng Hòe An để ba người một nhà kia tiếp tục ngủ.
Ăn sáng xong, Đỗ di nương và Phương di nương tính giờ đi thăm cháu. Thượng phu nhân cũng thường tới đây.
Có bà nội bà ngoại, lại có cả vú nuôi và đám nha hoàn nên Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn chăm con cũng không vất vả, ngược lại cuộc sống còn khá thoải mái.
Lúc Dương Thần Văn được ba tuổi, Thượng Gia Ngôn lại có thai.
Mười tháng sau, y sinh thêm một bé trai nữa.
Dương Chính Nghĩa đặt tên cho đứa bé là Dương Thần Bân.
Thượng Gia Ngôn nghĩ đến Dương Thần Văn càng nuôi càng nghịch ngợm, dứt khoát giao Dương Thần Bân cho hai bà nội và các vú nuôi chăm.
Dương Thần Văn bảy tuổi trở thành đại ca trong đám bạn cùng trang lứa, Dương Thần Bân ba tuổi học được bài thơ đầu tiên trong đời.
Dương Thần Văn mười bốn tuổi, gạt bà nội và phụ thân chạy đến biên quan xin nhập ngũ, Dương Thần Bân mười tuổi vượt qua thi Đồng, thi Viện trong cùng một năm.
Dương Thần Văn mười bảy tuổi, cầm quân chinh phạt phương Bắc thành công, Dương Thần Bân mười ba tuổi trở thành Trạng nguyên nhỏ nhất đương thời.
Thấy trưởng tử trở về, nhìn hắn cao lớn khỏe mạnh, Dương Quý Minh chỉ cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.
Đỗ di nương và Phương di nương lôi kéo Dương Thần Văn nhìn trái nhìn phải một hồi, vừa khóc vừa cười.
Dương Thần Văn trịnh trọng hành lễ với Dương Quý Minh: “Phụ thân, nhi tử bất tài, nhi tử đã trở lại rồi.”
Dương Quý Minh im lặng hồi lâu, làm cha mới hiểu được lòng cha mẹ, hắn thật sự mừng cho đứa nhỏ, tức giận vì nó và cũng lo lắng rất nhiều cho nó.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Đi thăm cha ngươi đi, y ở trong nhà.”
“Dạ.” Dương Thần Văn đáp lời rồi đi gặp Thượng Gia Ngôn.
Đỗ di nương nói với Dương Quý Minh: “Thằng bé bình an trở về là tốt rồi.”
Phương di nương cũng nói: “Hôm nay ta sẽ tự xuống bếp, làm vài món ăn ngon. Ở quân doanh chắc chắn không có gì ngon lành cả.”
Đỗ di nương vội gật đầu: “Đúng, nấu thêm nhiều món ngon, ta giúp tỷ.”
Bên kia, Thượng Gia Ngôn rất trông ngóng Dương Thần Văn nhưng lại cố tình không chịu đi ra gặp hắn. Y muốn trưởng tử biết là mình đã sai.
Dương Thần Văn đứng ngoài cửa, nói: “Cha, nhi tử đã về rồi.” Thượng Gia Ngôn đỏ mắt, nhưng không lên tiếng trả lời.
“Phu nhân.” Hòe An thấy y như vậy cũng biết y đang nghĩ một đằng làm một nẻo, đợi một lát rồi tự đi mở cửa cho Dương Thần Văn.
Thượng Gia Ngôn lườm Hòe An, không ngăn cản, thực ra là ngầm đồng ý.
Hòe An lắc đầu cười đầy bất đắc dĩ, mở cửa ra.
“Hòe An thúc thúc.”
“Đại thiếu gia, ngài đã cao lớn hơn nhiều.” Hòe An nhìn hắn bằng ánh mắt hiền hòa. Y cũng coi đứa trẻ này như con trai mình vậy.
Dương Thần Văn gãi đầu, cười ngây ngô, trông rất có dáng vẻ của Dương Quý Minh.
“Mau vào nhà nhận lỗi với cha ngài đi.”
“Vâng.”
Dương Thần Văn vào nhà, Hòe An ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
“Cha, nhi tử sai rồi, nhi tử không nên trốn nhà đi.” Dương Thần Văn quỳ trước mặt Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn đỏ mắt xì một tiếng, vừa răn dạy vừa giơ tay đánh.
Dương Thần Văn quỳ vững trên nền đất, nói: “Cha, con da dày thịt béo, người cẩn thận kẻo đau tay.” Vẻ mặt này, giọng điệu này cợt nhả giống hệt Dương Quý Minh.
Thượng Gia Ngôn dừng tay lại, mệt mỏi ngả lưng vào ghế.
“Con có biết mấy năm nay ta lo lắng nhường nào không? Ngày nào ta cũng lo con ở bên ngoài ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lại sợ con gặp chuyện bất trắc gì.”
“Cha, con sai rồi, người tha thứ cho con đi.”
“Về sau còn có dám làm bậy không?”
“Không dám ạ.”
Thượng Gia Ngôn than nhẹ một tiếng, tiện thể quan tâm nói: “Mấy năm nay con sống thế nào, có bị thương không?”
Dương Thần Văn không để ý, nói: “Hành quân đánh giặc, sao có thể không bị thương? Nhưng đều là vết thương nhẹ, ngoài da thôi, đã lành lặn cả rồi.”
Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn cay cả sống mũi, cảm thấy rất đau lòng.
Ngày hôm sau, Tề Ngọc Phong nhờ người đưa thiếp mời, mời Dương Quý Minh tới Kinh Hoa lâu một chuyến.
Khi Dương Quý Minh đến, Đinh Tử Kiệt cũng vừa tới nơi. Hai người thấy trong phòng ngoài Tề Ngọc Phong còn có Bành Khả Hạo, không khỏi lộ vẻ “à ra thế”.
Tề Ngọc Phong cười, nói: “Sao lại đứng ngốc ở đó vậy, ngồi đi.”
Đinh Tử Kiệt cũng cười: “Từ biệt hơn mười năm, Phong Tử và Bành tam thiếu gia đều đã là tướng quân cả rồi.”
Dương Quý Minh chắp tay: “Đa tạ hai vị chăm sóc khuyển tử nhà ta.”
Tề Ngọc Phong cười, bảo: “Sao lại khách sáo thế, có còn là bằng hữu không?”
Bành Khả Hạo đột nhiên lên tiếng: “Nếu Dương đại nhân muốn cảm tạ, hay là để Dương Thần Văn nhận chúng ta làm nghĩa phụ đi.”
Dương Quý Minh sửng sốt, Tề Ngọc Phong và Đinh Tử Kiệt cũng nhìn Bành Khả Hạo bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bành Khả Hạo thản nhiên nói: “Ta và Ngọc Phong đời này không thể có con, sau khi biết Dương Thần Văn là con của Dương đại nhân, Ngọc Phong đã luôn chăm lo và dạy dỗ nó như con ruột.”
Dương Quý Minh đáp: “Việc này ta phải hỏi cha nó một câu.”
Bành Khả Hạo gật đầu: “Đương nhiên.”
Nghe câu đời này không thể có con kia, Đinh Tử Kiệt và Dương Quý Minh không cần phải nói thêm gì nữa. Tề Ngọc Phong và Bành Khả Hạo không uống thuốc mang thai, cũng không thành thân, nhưng sẽ luôn bên nhau đến cuối cuộc đời.
Trở về, Dương Quý Minh liền nói chuyện này với Thượng Gia Ngôn, Thượng Gia Ngôn gật đầu đồng ý.
Vì thế, Dương Thần Văn nhận hai người làm nghĩa phụ, sau đó được bọn họ huấn luyện, da càng dày thịt càng béo hơn.
Dương Quý Minh có người yêu bên cạnh, có hai vị di nương hiền lành bên trên, lại thêm hai nhi tử ưu tú bên dưới, đúng là nằm mơ cũng cười tỉnh được.
Ha ha ha…
“Anh! Anh! Mau dậy đi!”
Dương Quý Minh ôm chầm lấy cái gối đang đập xuống mặt mình, kinh ngạc nhìn em gái vừa lạ vừa quen trước mặt, ngơ ngẩn một lúc lâu.
“Mơ mộng gì thế, đưa em đi học.”
Đúng rồi, em gái hắn vừa lên đại học, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc Khánh.
“Đông lắm, tự đi đi.”
“Em còn mang cả vali.”
“Mang vali thì đi tàu điện.”
“Nhưng buổi sáng anh đã đồng ý đưa em đi rồi mà!”
Dương Quý Minh gãi đầu, xấu hổ nói: “Anh quên cách lái xe rồi.”
Dù là một giấc mộng xa vời, song hắn vẫn có cảm giác như đã trôi qua một đời.
Em gái tức giận chống nạnh, mắng: “Hôm qua còn lái xe ra ngoài, sao hôm nay đã quên cách lái? Lấy cớ cũng không thể qua loa như vậy, anh cố tình chọc giận em đúng không!”
Dương Quý Minh ngẫm nghĩ, nhìn cái vali to đùng đặt ngay cạnh cửa, nói: “Em xách đồ xuống lầu chờ đi, anh đi mượn xe.” Dứt lời, hắn vội vã ra ngoài.
Em gái xách hai ba lô xuống dưới, lại chạy lên tha vali cỡ bự của mình, đứng chờ dưới lầu.
Không lâu sau, một chiếc xe điện vừa cũ vừa nát dừng lại trước mặt cô.
Em gái giật mí mắt: “Đây chẳng phải là xe điện của nhà bác Trương dưới lầu một sao?”
“Đúng, anh vừa đi mượn.” Dương Quý Minh vừa nói vừa xếp đồ của em gái lên phía trước.
Em gái ghét bỏ ngồi sau lưng hắn.
Đi được một đoạn, Dương Quý Minh bắt đầu quen lái xe điện.
Em gái ở phía sau ra sức phỉ nhổ: “Rõ ràng mới mua xe, còn đưa bạn đi hóng gió, thế mà lại đi mượn xe điện để đưa em tới trường.”
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe điện bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Nguyên nhân là bọn họ không đội mũ bảo hiểm.
Em gái thấy Dương Quý Minh nhìn anh cảnh sát kia đến ngẩn người, giơ tay vỗ mạnh vào vai hắn rồi quay sang xin xỏ: “Anh ơi, anh của em đầu óc không tốt lắm, lúc ra ngoài quên lấy mũ bảo hiểm rồi. Em đang vội đi học, anh tha cho chúng em một lần đi.”
“Không đội mũ bảo hiểm, một người hai mươi đồng.”
“Anh à, chúng em lần đầu phạm lỗi, không phải cố ý đâu, anh bỏ qua cho chúng em đi.”
Lúc này, Dương Quý Minh vô cùng nghiêm túc nói: “Add WeChat được không?”
Cảnh sát giao thông sửng sốt, em gái cũng sửng sốt.
Cuối cùng, Dương Quý Minh nộp tiền phạt, cũng xin được số điện thoại của người kia.
Em gái thấy Dương Quý Minh cười ngây ngốc, tặc lưỡi: “Anh, không ngờ anh lại thích kiểu này.”
Dương Quý Minh không để ý đến cô bé, nhanh chóng đưa cô đến trường.
Cảnh sát giao thông kia quá giống Thượng Gia Ngôn, ngay cả động tác giơ tay nhấc chân cũng giống.
Hắn muốn gặp lại đối phương lần nữa, nhưng gặp rồi thì biết nói gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất