Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 194: Đuổi
(XueTu: Đây là cái tiêu đề ngắn nhất trong 194 chương mà tui đã dịch =)))))
Án Hà Thanh nhìn một cái vết máu méo méo mó mó trên đất, không có hiểu Thiêm Hương là có ý gì, chỉ coi như người này thật sự là thần trí có vấn đề, đứng dậy căn dặn hai câu sau đó muốn rời đi.
Thiêm Hương sau khi thấy Án Hà Thanh đã nhìn hình vẽ rồi sau đó hoàn toàn không có phản ứng, ngay tức khắc xì hết hơi, gục đầu tiu nghỉu mà ngồi ở trên đất, cho đến khi có người lòng tốt đưa tay đỡ nàng đậy.
Và bên đó, Án Hà Thanh sau khi đi được hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, hắn giống như nghĩ đến gì đó, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, hắn bỗng chốc quay người lại trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh cấp bước đi về phía nơi hình vẽ của Thiêm Hương lúc nãy, trước đó hắn đối mặt với Thiêm Hương nhìn những chữ đó, nhất thời không nhìn ra nguyên do thì ra, nhưng giờ đây hắn với Thiêm Hương trong lúc viết vẽ nhìn cùng một phía.
Những chữ máu đó méo méo mó mó, nét ngang và nét đứng tách nhau rất xa, nhưng cái giây phút Án Hà Thanh đem nhưng thứ đó thu vào trong đáy mắt, ánh mắt đột nhiên khó hiểu, liền ngay sau đó Án Hà Thanh toàn thân bắt đầu run rẩy, hàm dưới của hắn căng chặt, hai tay nắm chặt cứng, bỗng nhiên quay người hướng về phía Thiêm Hương chạy đi.
Thiêm Hương sau khi được người khác đỡ dậy, mày chau mặt ủ mà đợi chờ trách phạt và an bài, đột nhiên bị người một cái từ phía sau đè lấy vai, cứng rắn mà quay nàng lại, Thiêm Hương vừa quay đầu nhìn thấy là Án Hà Thanh, ngay tức khắc bị dọa đến không hề nhẹ.
Án Hà Thanh giờ đây đến lời nói cũng nói không lưu loát, hắn dựa vào một sợi lý trí cuối cùng, âm thanh phát run mà hỏi Thiêm Hương: “Đây là ai dạy người viết?!”
-
Tiêu Dư An ngây người mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trong đôi mắt cái tên áo đen lúc nãy muốn dẫn hắn đến con đường chết toàn là kinh ngạc và sợ hãi, hắn mãnh liệt nôn ra một miệng máu tươi sau đó, trường kiếm cách Tiêu Dư An không qua vài tấc trong tay hắn ken một tiếng rơi xuống đất, và ở lồng ngực của hắn xuyên qua một mũi tên nhọn.
Chính là trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc lúc nãy, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng móng ngựa, một mũi tên sắc cắt ngang bầu trời gào thế mà đến, vững vàng mà xuyên qua lồng ngực cái tên áo đen muốn ám sát Tiêu Dư An.
Một người nắm lấy cung tên dẫn theo vô số tên thị về đánh ngựa chạy đến, trong miệng hét lớn: “Dừng tay! Ai còn dám động vào nửa cọng tóc của Tiêu quận vương!”
Những tên áo đen thấy thế cuộc không đúng, vội vàng rút lui, ai nấy hướng xung quanh chạy nhanh mà đi, không qua một lúc toàn bộ biến mất.
Tiêu Dư An nạn qua sống sót một cái ngồi ụp trên đất, thở dài một hơi, giờ đây mới phát hiện y sam của mình đã đao kiếm cắt đến rách rách nát nát, trên người cũng có một chút vết thương sâu sâu nông nông, nhìn vào thật sự thảm không chịu được.
Trần Ca lúc nãy đến cứu ngự ngựa lên trước, sau khi ngừng ở trước mắt Tiêu Dư An lật người xuống ngựa, đưa tay kéo hắn dậy: “Tiêu quận vương, có bị thương nặng không? Là ta đến trễ rồi.”
Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Không đáng ngại.”
Trần Ca hít một hơi dài: “May mà kịp thời đuổi đến, nếu không hậu quả khó lường.”
Tiêu Dư An đột nhiên ý thức được gì đó, một cái lên trước nắm lấy cánh tay của Trần Ca, đôi mắt phát sáng, ngữ điệu giương cao: “Là hoàng thượng bảo ngươi đến tìm ta sao?!”
Nhìn ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Tiêu Dư An, Trần Ca mặt lộ không nhẫn tâm, đắn đo nửa buổi rồi mới có thể mở miệng: “Không, không phải hoàng thượng, haiz, là Tiết tướng quân bảo ta đến, ngài ấy đoán được người nào đó sẽ có ý đồ xấu xa, chờ thời cơ mai phục ở trên đường đối với Tiêu quận vương ngài hạ độc thủ, cho nên bảo ta đến bảo vệ ngài bình an, à đúng rồi, Tiết Nghiêm tướng quân tuy rằng đã về hưu, không còn làm tướng quân nữa, nhưng mà ta vẫn không thể đổi lại cách xưng hô, Tiêu quận vương đừng để bụng.”
Con mắt Tiêu Dư An ảm đạm trở xuống, lại ôm một tia hy vọng hỏi: “Ngươi có thể dẫn ta gặp gặp hoàng thượng được không?”
Trần Ca khổ não mà gãi gãi đầu, nói: “Tiêu quận vương, ta không có cách nào dẫn ngài đi gặp hoàng thượng, nhưng ta sẽ để thuộc hạ của ta bình bình an an mà đem ngài đưa về Tây Thục quốc, hơn nữa với thân phận của ngài, hà tất phải hạ mình ở Nam Yến quốc chứ? Cho nên ngài vẫn là xuất phát càng sớm càng tốt, khởi hành Tây Thục quốc đi.”
Cuối cùng dưới sự hợp sức của mọi người nửa khuyên nửa đẩy, Tiêu Dư An một lần nữa ngồi lên xe ngựa khởi hành về phía Tây Thục quốc, Trần Ca căn dặn thuộc hạ nhất định phải đem Tiêu Dư An bình bình an an đưa về Tây Thục quốc, rồi sau đó mắt đưa xe ngựa rời đi.
Bên cạnh có phó tướng hỏi: “Trần tướng quân, nếu như có ngày gặp lại Tiêu quận vương lần nữa, chắc sẽ là lúc cùng Tây Thục quốc binh qua đối đầu đúng chứ?”
Trần Ca than một hơi: “Tây Thục quốc đã từng cùng Nam Yến quốc giao hữu, hoàng thượng người bởi vì báo thù diệt quốc cho nên mới công đánh Bắc quốc, bởi vì giành lại cố hương cương thổ cho nên mới thôn tính Đông Ngô quốc, nhưng mà Tây Thục quốc lại là làm trái lại với tín nghĩa a, nhưng lúc trước có người từng nói muốn nhìn thấy thiên hạ của hoàng thượng, cho nên bây giờ hoàng thượng người… … haiz… … bỏ đi, không nói nữa, chúng ta cũng nên quay về rồi.”
Lời nói của Trần Ca vừa dứt, một trận tiếng móng ngựa cấp bách đột nhiên từ nơi xa truyền đến, Trần Ca nghi hoặc quay đầu nhìn đi, sau khi nhìn rõ người đến, thần sắc trong phút chốc kinh ngạc.
Tiếng ngựa hí trong hoàng hôn chạng vạng, bụi bặm giương bay một thân ảnh dài, người đó ngự ngựa mà đến, ở trước mặt Trần Ca kéo lấy dây cương dừng ngựa lại, sau khi lướt qua một mắt vết máu và thi thể người áo đen trên mặt đất, sự lạnh nhạt trong con ngươi trở nên cực đen cực sâu, người đó ngữ khí bất thiện mà hỏi: “Hắn ở đâu?”
Rõ ràng không chỉ rõ danh tính, nhưng không biết tại sao, Trần Ca đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra mà hiểu ‘hắn’ ở đây là hỏi ai, thế là vội vàng chỉ một cái phương hướng: “Vẫn chưa đi xa!”
Người đó không có chần chừ, giương roi quất xuống, bạch mã như một mũi tên nhanh như chớp mà hướng về phía Trần Ca đã chỉ lao đi.
-
Tác giả có lời nói
Thật sự không có thêm nước, đừng chửi nữa, đầu của tác giả cũng trụi cả rồi, biết các bạn không muốn xem Hoàng Việt Tiết Nghiêm mưu kế ứng biến như thế nào, không muốn xem Án ca mất vợ khổ sở như thế nào, không muốn xem Tiêu tổng nỗ lực như thế nào để biểu rõ tâm ý, chỉ muốn xem hai người bọn họ lên cao tốc thôi!
Các bên nhìn xem cao tốc ở ngay phía trước a!
-
XueTu: Ủa, kỳ nào không mở sòng bạc nữa à, cược thử xem con ngựa của Án ca có bị zoro nhập ko =))))
Đứa dò lỗi: =)))) đang tính cược ông Thanh ổng té ngựa mất trí nhớ nè
Án Hà Thanh nhìn một cái vết máu méo méo mó mó trên đất, không có hiểu Thiêm Hương là có ý gì, chỉ coi như người này thật sự là thần trí có vấn đề, đứng dậy căn dặn hai câu sau đó muốn rời đi.
Thiêm Hương sau khi thấy Án Hà Thanh đã nhìn hình vẽ rồi sau đó hoàn toàn không có phản ứng, ngay tức khắc xì hết hơi, gục đầu tiu nghỉu mà ngồi ở trên đất, cho đến khi có người lòng tốt đưa tay đỡ nàng đậy.
Và bên đó, Án Hà Thanh sau khi đi được hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, hắn giống như nghĩ đến gì đó, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, hắn bỗng chốc quay người lại trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh cấp bước đi về phía nơi hình vẽ của Thiêm Hương lúc nãy, trước đó hắn đối mặt với Thiêm Hương nhìn những chữ đó, nhất thời không nhìn ra nguyên do thì ra, nhưng giờ đây hắn với Thiêm Hương trong lúc viết vẽ nhìn cùng một phía.
Những chữ máu đó méo méo mó mó, nét ngang và nét đứng tách nhau rất xa, nhưng cái giây phút Án Hà Thanh đem nhưng thứ đó thu vào trong đáy mắt, ánh mắt đột nhiên khó hiểu, liền ngay sau đó Án Hà Thanh toàn thân bắt đầu run rẩy, hàm dưới của hắn căng chặt, hai tay nắm chặt cứng, bỗng nhiên quay người hướng về phía Thiêm Hương chạy đi.
Thiêm Hương sau khi được người khác đỡ dậy, mày chau mặt ủ mà đợi chờ trách phạt và an bài, đột nhiên bị người một cái từ phía sau đè lấy vai, cứng rắn mà quay nàng lại, Thiêm Hương vừa quay đầu nhìn thấy là Án Hà Thanh, ngay tức khắc bị dọa đến không hề nhẹ.
Án Hà Thanh giờ đây đến lời nói cũng nói không lưu loát, hắn dựa vào một sợi lý trí cuối cùng, âm thanh phát run mà hỏi Thiêm Hương: “Đây là ai dạy người viết?!”
-
Tiêu Dư An ngây người mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trong đôi mắt cái tên áo đen lúc nãy muốn dẫn hắn đến con đường chết toàn là kinh ngạc và sợ hãi, hắn mãnh liệt nôn ra một miệng máu tươi sau đó, trường kiếm cách Tiêu Dư An không qua vài tấc trong tay hắn ken một tiếng rơi xuống đất, và ở lồng ngực của hắn xuyên qua một mũi tên nhọn.
Chính là trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc lúc nãy, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng móng ngựa, một mũi tên sắc cắt ngang bầu trời gào thế mà đến, vững vàng mà xuyên qua lồng ngực cái tên áo đen muốn ám sát Tiêu Dư An.
Một người nắm lấy cung tên dẫn theo vô số tên thị về đánh ngựa chạy đến, trong miệng hét lớn: “Dừng tay! Ai còn dám động vào nửa cọng tóc của Tiêu quận vương!”
Những tên áo đen thấy thế cuộc không đúng, vội vàng rút lui, ai nấy hướng xung quanh chạy nhanh mà đi, không qua một lúc toàn bộ biến mất.
Tiêu Dư An nạn qua sống sót một cái ngồi ụp trên đất, thở dài một hơi, giờ đây mới phát hiện y sam của mình đã đao kiếm cắt đến rách rách nát nát, trên người cũng có một chút vết thương sâu sâu nông nông, nhìn vào thật sự thảm không chịu được.
Trần Ca lúc nãy đến cứu ngự ngựa lên trước, sau khi ngừng ở trước mắt Tiêu Dư An lật người xuống ngựa, đưa tay kéo hắn dậy: “Tiêu quận vương, có bị thương nặng không? Là ta đến trễ rồi.”
Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Không đáng ngại.”
Trần Ca hít một hơi dài: “May mà kịp thời đuổi đến, nếu không hậu quả khó lường.”
Tiêu Dư An đột nhiên ý thức được gì đó, một cái lên trước nắm lấy cánh tay của Trần Ca, đôi mắt phát sáng, ngữ điệu giương cao: “Là hoàng thượng bảo ngươi đến tìm ta sao?!”
Nhìn ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Tiêu Dư An, Trần Ca mặt lộ không nhẫn tâm, đắn đo nửa buổi rồi mới có thể mở miệng: “Không, không phải hoàng thượng, haiz, là Tiết tướng quân bảo ta đến, ngài ấy đoán được người nào đó sẽ có ý đồ xấu xa, chờ thời cơ mai phục ở trên đường đối với Tiêu quận vương ngài hạ độc thủ, cho nên bảo ta đến bảo vệ ngài bình an, à đúng rồi, Tiết Nghiêm tướng quân tuy rằng đã về hưu, không còn làm tướng quân nữa, nhưng mà ta vẫn không thể đổi lại cách xưng hô, Tiêu quận vương đừng để bụng.”
Con mắt Tiêu Dư An ảm đạm trở xuống, lại ôm một tia hy vọng hỏi: “Ngươi có thể dẫn ta gặp gặp hoàng thượng được không?”
Trần Ca khổ não mà gãi gãi đầu, nói: “Tiêu quận vương, ta không có cách nào dẫn ngài đi gặp hoàng thượng, nhưng ta sẽ để thuộc hạ của ta bình bình an an mà đem ngài đưa về Tây Thục quốc, hơn nữa với thân phận của ngài, hà tất phải hạ mình ở Nam Yến quốc chứ? Cho nên ngài vẫn là xuất phát càng sớm càng tốt, khởi hành Tây Thục quốc đi.”
Cuối cùng dưới sự hợp sức của mọi người nửa khuyên nửa đẩy, Tiêu Dư An một lần nữa ngồi lên xe ngựa khởi hành về phía Tây Thục quốc, Trần Ca căn dặn thuộc hạ nhất định phải đem Tiêu Dư An bình bình an an đưa về Tây Thục quốc, rồi sau đó mắt đưa xe ngựa rời đi.
Bên cạnh có phó tướng hỏi: “Trần tướng quân, nếu như có ngày gặp lại Tiêu quận vương lần nữa, chắc sẽ là lúc cùng Tây Thục quốc binh qua đối đầu đúng chứ?”
Trần Ca than một hơi: “Tây Thục quốc đã từng cùng Nam Yến quốc giao hữu, hoàng thượng người bởi vì báo thù diệt quốc cho nên mới công đánh Bắc quốc, bởi vì giành lại cố hương cương thổ cho nên mới thôn tính Đông Ngô quốc, nhưng mà Tây Thục quốc lại là làm trái lại với tín nghĩa a, nhưng lúc trước có người từng nói muốn nhìn thấy thiên hạ của hoàng thượng, cho nên bây giờ hoàng thượng người… … haiz… … bỏ đi, không nói nữa, chúng ta cũng nên quay về rồi.”
Lời nói của Trần Ca vừa dứt, một trận tiếng móng ngựa cấp bách đột nhiên từ nơi xa truyền đến, Trần Ca nghi hoặc quay đầu nhìn đi, sau khi nhìn rõ người đến, thần sắc trong phút chốc kinh ngạc.
Tiếng ngựa hí trong hoàng hôn chạng vạng, bụi bặm giương bay một thân ảnh dài, người đó ngự ngựa mà đến, ở trước mặt Trần Ca kéo lấy dây cương dừng ngựa lại, sau khi lướt qua một mắt vết máu và thi thể người áo đen trên mặt đất, sự lạnh nhạt trong con ngươi trở nên cực đen cực sâu, người đó ngữ khí bất thiện mà hỏi: “Hắn ở đâu?”
Rõ ràng không chỉ rõ danh tính, nhưng không biết tại sao, Trần Ca đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra mà hiểu ‘hắn’ ở đây là hỏi ai, thế là vội vàng chỉ một cái phương hướng: “Vẫn chưa đi xa!”
Người đó không có chần chừ, giương roi quất xuống, bạch mã như một mũi tên nhanh như chớp mà hướng về phía Trần Ca đã chỉ lao đi.
-
Tác giả có lời nói
Thật sự không có thêm nước, đừng chửi nữa, đầu của tác giả cũng trụi cả rồi, biết các bạn không muốn xem Hoàng Việt Tiết Nghiêm mưu kế ứng biến như thế nào, không muốn xem Án ca mất vợ khổ sở như thế nào, không muốn xem Tiêu tổng nỗ lực như thế nào để biểu rõ tâm ý, chỉ muốn xem hai người bọn họ lên cao tốc thôi!
Các bên nhìn xem cao tốc ở ngay phía trước a!
-
XueTu: Ủa, kỳ nào không mở sòng bạc nữa à, cược thử xem con ngựa của Án ca có bị zoro nhập ko =))))
Đứa dò lỗi: =)))) đang tính cược ông Thanh ổng té ngựa mất trí nhớ nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất