Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 61: Đến nhàn vân thành

Trước Sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Đến khi tới Nghị Sự Đường trên Trường Doanh Sơn, mặt Thẩm Cố Dung đã nóng bừng.

Sự thật rành rành ngay trước mắt, lần này Mục Trích cũng không còn cách nào che giấu sự lúng túng giúp sư tôn, chỉ đành không nói một lời suốt dọc đường, miễn cho Thẩm Cố Dung phải xấu hổ.

Trong Nghị Sự Đường, Hề Cô Hành đã chờ đến mất kiên nhẫn, ngược lại Yêu chủ có vẻ cực kỳ bình thản, hắn liếc qua Phong Quân bên cạnh, cười như không cười nói: "Không phải Phong Thành chủ nói tìm Ôn Lưu Băng có việc sao? Sao bây giờ lại nhàn hạ thoải mái tới đây rồi?"

Phong Quân tư thế ưu nhã, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Chỉ là truyền lời thay Nhị đồ đệ của Thánh quân mấy câu mà thôi, cũng không tốn nhiều thời gian, nghe nói Tuyết Thiếu chủ đánh bậy đánh bạ lập khế ước với Thánh quân, ta tuy bất tài, nhưng cũng biết không ít pháp trận giải khế ước, đến lúc đó có thể góp ý cùng Yêu chủ."

Yêu chủ cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt: "Ta đây đa tạ trước."

Phong Quân: "Khách sáo rồi."

Hề Cô Hành ở một bên bực bội bắt chéo chân, đã sớm xem đến khó chịu hai con cáo già này ngươi qua ta lại này, nhưng có Tố Tẩy Nghiên ngồi bên cạnh nhìn, hắn không thể phát hỏa, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Hắn giơ tay gõ Ngọc Tủy, dùng linh lực truyền âm mật cho Tố Tẩy Nghiên: "Ta muốn trở về."

Tố Tẩy Nghiên uống trà, trả lời: "Không được."

Hề Cô Hành: "Rốt cuộc bọn họ muốn hàn huyên tới khi nào? Một đám tiếu lí tàng đao, câu nào cũng phải cong quẹo đến vài khúc, ta thấy chắc chỉ có Thẩm Thập Nhất âm dương quái khí mới có thể chơi thân với bọn họ."

Tố Tẩy Nghiên: "Thập Nhất âm dương quái khí ở đâu?"

Âm dương quái khí nhất Ly Nhân Phong là đệ mới đúng.

Chỉ là Tố Tẩy Nghiên không thể nói những lời này.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng, Hề Cô Hành ngẩng đầu nhìn sang, thấy Thẩm Cố Dung đang được Mục Trích đỡ, bước lên từng bậc thang.

Y phục của Thẩm Phụng Tuyết chưa bao giờ trùng lặp, dù là tố y hay bạch sam thì cũng đều có những điểm khác biệt nho nhỏ, nghe nói đây là tính tình thối tha y được dưỡng thành từ nhỏ, y phục mỗi ngày từng mặc qua đều bị ném đi, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tên bại gia tử.

Không biết vì sao Nam Ương Quân lại có thể chiều theo y hết, mặc cho y kén cá chọn canh, biến một người tu đạo khắc khổ trở thành dáng vẻ của một tên thiếu gia.

Hôm nay Thẩm Cố Dung mặc một bộ trường bào xanh thêu hoa văn mặc trúc, tay áo rộng tầng tầng lớp lớp càng làm tôn lên thân hình đơn bạc của y, nếu không phải người ở đây đều biết tu vi của y, chắc chắn sẽ coi y như một tiểu thiếu gia yếu ớt.

Sắc mặt luôn tái nhợt của y dường như cuối cùng cũng tăng thêm chút huyết sắc, cả người nom có sức sống hơn hẳn.

Thẩm Cố Dung tiến đến, Yêu chủ và Phong Quân cũng đứng dậy, hơi gật đầu.

"Thánh quân."

Thẩm Cố Dung tùy ý gật đầu một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, được Mục Trích đỡ tới ngồi bên cạnh Hề Cô Hành.

"Tìm ta có việc gì quan trọng sao?"

Tố Tẩy Nghiên gõ Ngọc Tủy một cái: "Ngồi nghiêm chỉnh."

Hề Cô Hành đành phải tâm bất cam tình bất nguyện mà bỏ chân xuống, tiếp tục diễn xuất dáng vẻ của một Chưởng giáo, nói: "Trước đó ta đã nói qua với Thánh quân về chuyện Tuyết Thiếu chủ đánh bậy đánh bạ kết khế ước với ngươi, hiện tại Yêu chủ đang tìm biện pháp giải khế."

Câu nói của Hề Cô Hành âm dương quái khí đến cực hạn, cố ý nhấn mạnh rõ ràng mấy chữ "Thánh quân" "Đánh bậy đánh bạ" "Tìm biện pháp", không riêng Yêu chủ nghe mà tức trong lòng, Thẩm Cố Dung cũng không quá dễ chịu.

Yêu chủ nghĩ thầm: Có phải hắn đang cố ý mỉa mai nhi tử ta ngốc hay không?

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: Có phải hắn đang cố ý cười nhạo chuyện ta năm đó bị Tuyết Mãn Trang đồng hóa thành phượng hoàng hay không?

Thẩm Cố Dung vốn đang vì chuyện cầu treo mà xấu hổ không chịu được, y không cách nào giận người khác, chỉ có thể giận chính mình, nhưng giận chính mình lại không thể đánh chính mình, lúc này vừa hay đụng độ với Hề Cô Hành, Thẩm Cố Dung lập tức hạ quyết tâm, cắn răng một cái, thù mới hận cũ tính chung với nhau.

"Ồ? Phải không?" Thẩm Cố Dung lạnh nhạt nói: "Khế ước chủ tớ còn có thể giải sao? Dùng cái gì giải? Giết đại một người trong số chúng ta sao? Ta bế quan đã lâu vẫn không biết được chuyện này, mở mang kiến thức rồi."

Tố Tẩy Nghiên: "......"

Hắn rút lại lời nói của mình lúc nãy, Thập Nhất sư đệ của hắn một khi âm dương quái khí lên thì thật sự quá thiếu đòn.

Yêu chủ ngoài cười những trong không cười, nói: "Thánh quân ở Ly Nhân Phong đã lâu chưa đi ra ngoài, không hiểu mấy bí thuật này cũng là chuyện bình thường."

Hề Cô Hành nghe vậy, cảm thấy hơi khó chịu, tính bênh vực người nhà truyền thừa từ đời này qua đời khác lại phát tác, hắn lập tức lạnh lùng nói: "Phải không? Vậy sư đệ ngươi sau này cần phải ra ngoài học hỏi trải nghiệm kiến thức việc đời nhiều hơn, đỡ bị người khác nói ngươi là đồ nhà quê không bước khỏi nổi cái sơn môn."

Yêu chủ: "......"

Yêu chủ tốn hết tâm tư không muốn cho Thẩm Cố Dung rời khỏi Ly Nhân Phong, những lời này quả thực đã chọc thẳng vào ống phổi hắn.

Ba người âm dương quái khí đối đầu, Phong Quân ở một bên uống trà xem trò hay, sảng khoái không chịu được.

Tố Tẩy Nghiên ho khan một tiếng, cắt ngang lời nói lạnh nhạt mang tính công kích của Hề Cô Hành: "Yêu chủ thật sự tìm được bí thuật giải khế ước chủ tớ sao?"

Yêu chủ gật đầu một cái: "Đúng vậy."

Tố Tẩy Nghiên hỏi: "Vậy xin hỏi loại bí thuật này có gây tổn hại gì tới sư đệ của ta không?"

Yêu chủ hơi sửng sốt, không nghĩ tới vấn đề đầu tiên Tố Tẩy Nghiên hỏi chính là cái này.

Hề Cô Hành cũng nói: "Bí thuật thường hay gây nguy hiểm, thân thể sư đệ ta vốn đã yếu ớt, nếu gặp nguy hiểm thì khế ước này không cần giải cũng được."

Yêu chủ: "......"

Yêu chủ nghĩ thầm: Tại vì người bị đánh dấu nô bộc không phải nhi tử ngươi thôi!

Lúc này, tay áo Yêu chủ nhẹ nhàng giật giật, một con phượng hoàng nhỏ màu lửa đỏ chui từ bên trong ra.

Có vẻ Tuyết Mãn Trang vừa tỉnh ngủ, mê mê hoặc hoặc nhìn xung quanh, đột nhiên cảm giác được hương vị quen thuộc, trực tiếp nhảy từ trong tay áo Yêu chủ ra, rơi xuống đất hóa thành hình người thiếu niên, vui mừng hớn hở nhào về phía Thẩm Cố Dung.

"Mỹ nhân!"

Mọi người: "......."



Thẩm Cố Dung thầm kêu không ổn, lúc này linh mạch y đang bị phong bế, không thể giống trước chỉ dùng một chưởng cũng chém bay được Tuyết Mãn Trang ra ngoài, nếu bị Tuyết Mãn Trang ôm lấy trước công chúng thì uy nghiêm Thánh quân của y sẽ vứt đi đâu?

Tuy rằng vốn cũng chẳng còn mấy.

Tuyết Mãn Trang ô ô ngao ngao nhào tới, nhưng còn chưa đụng được vào Thẩm Cố Dung đã đụng phải một kết giới mềm mại, ui ui da da lui về sau mấy bước.

Từng sợi linh lực hư ảo trên đầu ngón tay Mục Trích tựa xúc tu khẽ động, năm ngón tay hắn khẽ nắm chặt, thu linh lực về, nho nhã lễ độ hơi khom mình, nói: "Sư tôn ta không thích người khác ở quá gần mình, mạo phạm Thiếu chủ."

Hắn không làm quá tàn nhẫn, chỉ dùng linh lực cản Tuyết Mãn Trang bật ngược trở về, không bị thương không đau đớn, dù Yêu chủ muốn soi mói cũng không tìm ra lý do.

Yêu chủ kéo nhi tử ngốc của mình sang một bên, hận rèn sắt không thành thép mà trừng hắn một cái, mới nhàn nhạt nói: "Tố tu sĩ hẳn cũng tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, có thể cùng Phong Thành chủ nhìn xem trận pháp này rốt cuộc có thể thi triển thành công hay không không?"

Tố Tẩy Nghiên đứng dậy, nhận lấy quyển sách lụa ố vàng kia từ trong tay Yêu chủ, Phong Quân cũng tò mò sáp lại gần.

Hai người nhìn thoáng qua trận pháp cực kỳ phức tạp kia, Phong Quân vuốt ve sách lụa, kinh ngạc nói: "Trận pháp này..... Yêu chủ lấy từ đâu ra?"

Yêu chủ nói: "Người Kiếm Các tìm được trong Bí cảnh Cô Hồng, ta dùng giá cao mua về."

Có thể khiến Yêu chủ tài đại khí thô nói ra hai chữ "Giá cao", thì ắt hẳn giá cả không thể nào thấp.

Tố Tẩy Nghiên nghiêm túc quan sát, nói: "Trận pháp này nhìn thì ổn, nhưng lại có một chỗ thiếu sót."

Yêu chủ nhíu mày: "Hàn Trọc Liên sao? Ta đã cho người tìm được......."

Tố Tẩy Nghiên nói: "Không phải."

Hắn nhìn Phong Quân bằng vẻ mặt khó xử: "Việc này liên quan đến bí mật của Ly Nhân Phong, có thể làm phiền Phong Thành chủ......."

Phong Quân cũng là người thông minh, chưa nghe Tố Tẩy Nghiên nói xong đã lưu loát đứng dậy, hơi nghiêng mình hành lễ, cười nói: "Vậy ta đây cáo lui trước."

Tố Tẩy Nghiên đáp lại, tiễn nàng ra ngoài.

Sau khi Phong Quân rời đi, Hề Cô Hành nhấc tay mở ra một đạo kết giới.

Lúc này Tố Tẩy Nghiên mới nói: "Thật không dám giấu diếm, mấy ngày trước sư đệ ta chắn thiên lôi của lôi kiếp cho Mục Trích, khiến Thiên Đạo tức giận, giáng lôi phạt xuống. Lúc này linh mạch y bị phong bế, không có cách nào dẫn ra linh lực."

Mà thiếu sót duy nhất của trận pháp kia chính là linh lực của Thẩm Cố Dung.

Không có linh lực, ngay cả khế ước trong thức hải y cũng không nắm được, nói gì đến phá giải.

Yêu chủ hơi nhíu mày: "Linh mạch bị phong bế? Có biện pháp nào khôi phục trở lại không?"

Tố Tẩy Nghiên nói: "Sư đệ ta đã chẩn bệnh qua, cần phải có nước mắt Giao Nhân, chỉ là thứ này quá khó tìm......."

Hề Cô Hành và Thẩm Cố Dung bên cạnh yên lặng lắng nghe, khi nghe Tố Tẩy Nghiên nói ra chuyện linh mạch Thẩm Cố Dung bị phong bế cũng không hề thay đổi sắc mặt.

Nghe đến đây, Hề Cô Hành nghĩ thầm: Chẳng lẽ sư tỷ định mượn tay Yêu chủ tìm nước mắt Giao Nhân? Chậc, không hổ là sư tỷ, thủ đoạn không giống bình thường.

Có điều ngay sau đó, hắn liền nghe thấy giọng nói dịu dịu dàng dàng của Tố Tẩy Nghiên: "Ta vừa hỏi thử Lục sư đệ, hình như trong Y quán của hắn còn một giọt, hơn nữa hắn còn là người duy nhất trong Tam giới biết được phương pháp cởi bỏ linh mạch. Ngài cũng biết đấy, thân mình Thúc Hòa quá yếu, không thể bôn ba đường dài, chỉ có thể phiền Thập Nhất qua đó một chuyến."

Yêu chủ nhíu mày, Hề Cô Hành cũng nhíu mày theo.

Tố Tẩy Nghiên cười dịu dàng, nói dịu dàng: "Nếu Yêu chủ sốt ruột, chi bằng để Tuyết Thiếu chủ theo sư đệ ta đến Nhàn Vân Thành một chuyến, đến lúc đó linh lực Thập Nhất khôi phục, liền có thể giải khế ước ngay lập tức."

Yêu chủ: "......."

Hề Cô Hành: "........"

Yêu chủ vẫn luôn không muốn Thần Khí trên người Thẩm Phụng Tuyết rơi vào tay kẻ khác, Tố Tẩy Nghiên hiểu rõ điều này trong lòng, hiện tại nếu Thẩm Cố Dung xuống núi, thì dù y có tới bất kỳ nơi nào trong Tam giới, Yêu chủ cũng đều thời thời khắc khắc cảnh giác, phòng ngừa y bị người ta bắt đi ép hỏi vị trí của Thần Khí.

Hơn nữa tính mạng của Tuyết Mãn Trang và Thẩm Cố Dung có liên hệ mật thiết với nhau, cùng đi với nhau, dựa vào hành động cưng chiều nhi tử kia của Yêu chủ, ắt hẳn sẽ phái một đám người âm thầm đi theo bảo vệ hỗ trợ.

Đến lúc đó mặc kệ Tam giới có dốc toàn lực đuổi giết Thẩm Cố Dung trên đường, cũng sẽ bị những hộ vệ yêu tương cường hãn kia của Yêu chủ ngăn không cho một giọt nước lọt vào.

Nếu ngay cả hộ vệ cũng vô ích, thì chẳng cần đi làm gì.

Hề Cô Hành: "......."

Hề Cô Hành xem thế là đủ rồi.

Khi ngươi cảm thấy sư tỷ chỉ đơn giản đào một cái hố, thì thực tế hắn đã tính toán đào cả phần mộ tổ tiên nhà người ta lên rồi.

Sư tỷ quả nhiên là sư tỷ.

Cuối cùng, Yêu chủ ném Tuyết Mãn Trang xuống, rời đi với sắc mặt khó coi.

Hề Cô Hành tấm tắc khen lạ, nhìn theo bóng dáng hắn, hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc vì sao hắn lại sợ Thần Khí rơi vào tay người khác như vậy? Làm gì mà sợ đến mức này chứ?"

Tố Tẩy Nghiên nhàn nhạt nói: "Không liên quan tới chúng ta, có thể lợi dụng thì cứ lợi dụng, quan tâm nguyên do làm gì?"

Hề Cô Hành: "Cũng đúng."

Suốt cả quá trình Thẩm Cố Dung đều ngồi ngốc một bên, chờ tới khi hai người nói xong, y mới nghiêng đầu, mờ mịt nói: "Ta phải tới Nhàn Vân Thành? Chuyện từ khi nào? Sao ta không biết?"

Tố Tẩy Nghiên: "Vừa rồi mới quyết định."

Thẩm Cố Dung: "Ồ? Vì sao? Không phải nói ta không thể rời khỏi Ly Nhân Phong sao?"

"Hiện tại có thể." Trên mặt Tố Tẩy Nghiên tràn ngập ý cười ôn nhu, cực kỳ chân thành: "Lại còn có hộ vệ không công."

Thẩm Cố Dung: "......."

Hề Cô Hành ngồi trở về ghế, chân gác lên bàn, tức giận giải thích:

"Nước mắt Giao Nhân và biện pháp sử dụng cũng chỉ có Lục sư đệ biết, đây là sự thật. Hơn nữa băng tiêu của đệ đã nát thành như vậy, Lục sư đệ phải làm cái mới cho đệ, nhưng hắn không rõ mấy năm nay đôi mắt của đệ có tốt lên chút nào hay không, không thể khắc ổn trận pháp, cần đệ phải đi tới đó mới được."

Thẩm Cố Dung run run, thử nói: "Ta có thể...... Không đi không?"

Hề Cô Hành nói: "Không thể."



Thẩm Cố Dung đành phải cúi thấp đầu, cảm thấy chuyến này y tới, Lục sư huynh chắc chắn sẽ xé xác y.

Tố Tẩy Nghiên xoa xoa đầu y, dịu dàng nói: "Quang minh chính đại ra ngoài một lần, nhìn ngắm đất trời khắp thế gian đi Thập Nhất."

Nghe Yêu chủ mỉa mai Thẩm Cố Dung như vậy, trong lòng Tố Tẩy Nghiên sớm đã tức giận, nhưng hắn dịu dàng thành quen nên chỉ chịu đựng trong lòng.

...... Sau đó ngay cả đôi mắt cũng không chớp, trực tiếp hố Yêu chủ một vố.

Thẩm Cố Dung không hiểu ý hắn, lại nói: "Nhưng đôi mắt của ta cũng không nhìn thấy đất trời mà sư tỷ."

Nụ cười của Tố Tẩy Nghiên cứng đờ, nhìn y đầy từ ái, như nhìn tên ngốc, nói: "Aiz, đệ nói như vậy làm ta lại không muốn cho đệ xuống núi, nếu như bị người ta lừa đến chỗ nào kỳ quái thì phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Cố Dung: "......."

Ngươi thật sự coi ta là tên ngốc sao?

Nếu như dễ dàng bị lừa như vậy, mặt mũi người đứng đầu Tam giới của ta đây biết giấu đi đâu?

Hề Cô Hành lạnh nhạt nói: "Mục Trích đi theo bảo vệ sư tôn ngươi, nếu y gặp phải bất kỳ bất trắc gì, ngươi cũng không cần trở lại."

Mục Trích biết Hề Cô Hành ghi hận hắn vì chuyện nửa viên nguyên đan kia, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, khom mình hành lễ: "Ta ắt lấy tính mạng mình bảo hộ."

Ánh mắt Hề Cô Hành lãnh lệ: "Nhớ kỹ những lời này của ngươi."

Dứt lời liền trực tiếp phất tay áo rời đi.

Thẩm Cố Dung kéo tay áo Tố Tẩy Nghiên, ngờ vực hỏi: "Khi nào ta xuất phát? Có thể đợi đến sang năm không?"

Tố Tẩy Nghiên bật cười: "Không phải sợ hãi, Thúc Hòa sẽ không đối xử với đệ như vậy, khi đệ mới tới Ly Nhân Phong hắn chính là người thương đệ nhất, băng tiêu kia cũng là hắn đặc biệt làm cho đệ, tiêu tốn hai năm liền." . Google ngay trang ~ TRUMtr uyen. c om ~

Ánh mắt Thẩm Cố Dung sáng lên, sau đó lại nghe Tố Tẩy Nghiên nhịn cười nói: "Nhưng mà hiện tại hắn cũng là người muốn giết đệ nhất trong số tất cả sư huynh đệ chúng ta."

Thẩm Cố Dung: "......."

Càng không muốn đi hơn.

Tố Tẩy Nghiên cười xoa xoa đầu y, nói: "Đúng rồi, để cả Tinh Hà đi theo nữa."

Mục Trích nghe vậy, mặt lập tức tái đi.

Vốn dĩ là hành trình của riêng hai người, giờ lại nhiều thêm một thứ chướng mắt?

Tố Tẩy Nghiên nói: "Nhà hắn cách Nhàn Vân Thành không xa, có thể nhân cơ hội này về nhà một chuyến."

Mục Trích ngẩn ra.

Trong trí nhớ, thời điểm Ngu Tinh Hà xông vào Mai Cốt Trủng là ngày đại hàn, hiện tại mới là mùa xuân, còn thời gian một năm nữa.

Chuyện quốc gia bị tàn sát trong miệng Ngu Tinh Hà có phải sắp xảy ra rồi hay không?

Khi hắn đang tự hỏi, Thẩm Cố Dung đã gật đầu đồng ý.

Tố Tẩy Nghiên: "Trở về dọn dẹp một chút, ngày mai sẽ có linh thuyền của Nhàn Vân Thành, đệ nhân dịp này theo đi cùng đi."

Thẩm Cố Dung: "Ngày mai?"

"Ừ."

Cả người Thẩm Cố Dung héo rũ, trên đường trở về Phiếm Giáng Cư, bàn tay đặt trong tay Mục Trích không còn chút sức lực.

Mục Trích biết y đang nghĩ điều gì, nhẹ giọng an ủi: "Nếu Lục sư bá đã đồng ý thì sẽ không trách móc sư tôn quá nặng nề."

Có vẻ Thẩm Cố Dung đang chột dạ vì tám tờ hóa đơn giá trên trời đó, ậm ờ đáp lại.

Đang chậm rãi đi về phía trước, bên tai lại có gió lướt qua, ngay sau đó Thẩm Cố Dung liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của Mục Trích: "Sư tôn, mạo phạm."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Lại mạo phạm?"

Đồ nhi này của y hình như rất thích tiền trảm hậu tấu, mỗi lần trước khi làm chuyện thân mật gì đó cũng phải quy quy củ củ nói một tiếng "Mạo phạm", sau đó mặc kệ Thẩm Cố Dung có đồng ý hay không đều trực tiếp động tay.

Khi còn bé ôm y đã như vậy, sau khi lớn lên lau mặt giúp y cũng vậy.

Thẩm Cố Dung tấm tắc lấy làm lạ, nghĩ thầm: Đứa nhỏ này nhìn qua tính tình rất ôn hòa, trên thực tế lại rất cường thế.

Có điều Thẩm Cố Dung cũng không chán ghét, ngược lại còn cảm thấy sự cường thế bén nhọn bao quanh dáng vẻ ôn nhuận như ngọc này tựa một quả sơn tra bọc đường, câu hồn đến lạ thường.

Y nghĩ đến đây, đột nhiên nhận ra.

Hử? Chuyện thân mật?

Động tay?!

Tiếp theo trong nháy mắt, cả người Thẩm Cố Dung bị xốc lên không trung, vạt áo mỏng manh tầng tầng lớp lớp tung bay, hơi thở tựa băng tuyết bao trùm ập vào mặt, khiến y sửng sốt trong chốc lát.

Chờ đến khi phản ứng kịp, y mới phát hiện ra mình đang được Mục Trích luồn tay qua chân, bế ngang lên ôm vào lòng.

Thẩm Cố Dung: "......."

Tay áo xanh rộng trùng trùng điệp điệp rũ trên người, một góc áo trên cổ tay bị gió thổi qua hơi lay động.

Mục Trích vững vàng đi trên cầu treo, dùng sự cường thế bọc đường hết sức câu hồn người mà Thẩm Cố Dung cảm thấy lúc vừa nãy, dịu dàng nói: "Gió lớn quá, cầu treo không ổn định, đồ nhi vẫn nên ôm ngài qua thì hơn."

Thẩm Cố Dung: "........"

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, thái độ hờ hững.

Trong lòng y lại rít gào: "Gặp quỷ câu hồn người!! Ta không thích chút nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau