Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 107: Phong đô thành

Trước Sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Thời điểm Mục Trích tìm được Thẩm Cố Dung, y đang mất hồn mất vía, trong tay còn nắm một hạt châu như lưu ly.

Mục Trích nói: "Sư tôn? Sao vậy?"

Thẩm Cố Dung nhíu mày nói: "Thập sư bá của ngươi... thật kỳ quái."

"Sao?" Mục Trích nói, "Kỳ quái chỗ nào?"

Khi hắn nói cũng ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Phong Vũ Đàm vốn đang tràn đầy khói độc đã khôi phục nguyên trạng, trong lành yên tĩnh, ngay cả một tia khói độc cũng không thấy.

Thẩm Cố Dung lắc đầu, nói: "Ta cũng không miêu tả được, lời nói thật kỳ quái."

Đại sư huynh, Dịch Độc, còn có tâm ma.

Không biết vì sao, Thẩm Cố Dung không dám nghĩ tiếp, một khi nghĩ đến trái tim liền sợ hãi như sắp vọt ra ngoài, tựa hồ bản năng không muốn tiếp nhận...... đồ vật hiện tại y còn chưa nhận nổi.

Y vứt bỏ tạp niệm này, đang muốn cùng Mục Trích rời khỏi Phong Vũ Đàm, một Thanh Long đột nhiên bay tới từ trên không trung, ngâm nga một tiếng rồi chui tọt vào Phong Vũ Đàm, bắn lên mưa to tầm tã.

Mục Trích mặt không đổi sắc phất ra một đạo linh lực che đậy nước rơi trắng trời.

Vô Ngân Thủy chỉ xao động trong chớp mắt liền quay về trạng thái yên ả, không tóe lên giọt nước nào nữa.

Triều Cửu Tiêu sông cuộn biển gầm trong Phong Vũ Đàm một lúc mới nhô đầu rồng lớn ra khỏi mặt nước, phun một ngụm long tức về phía Thẩm Cố Dung, hừ lạnh một tiếng, nói: "Sao ngươi còn chưa đi?"

Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái, nói: "Chờ từ biệt sư huynh."

Triều Cửu Tiêu nói: "Vĩnh biệt đi."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung buồn bã nói: "Huynh còn nói loại lời không may mắn này nữa, ta sẽ để đồ đệ ta tẩn huynh một trận đó."

Mục Trích: "......"

Triều Cửu Tiêu chưa từng bị khiêu khích như vậy, lập tức nổi trận lôi đình: "Tới đi! Nhìn xem ai tẩn ai!?"

Thẩm Cố Dung nói: "Đồ đệ ta đã là Đại Thừa kỳ."

Triều Cửu Tiêu rít gào: "Ta là rồng! Rồng!"

Thẩm Cố Dung giơ tay xoa cái trán trắng nõn bóng loáng, chậm rì rì nói: "Còn chưa mọc long giác."

Triều Cửu Tiêu: "......"

Long sắp bị tức chết rồi!

Cuối cùng vẫn là Mục Trích sợ hai người thật sự lao lên đánh nhau, túm sư tôn hắn vội vàng chạy đi, lúc này mới ngăn được trận cãi nhau như ác chiến của hai đứa trẻ.

Đã ra khỏi Ly Nhân Phong, Thẩm Cố Dung vẫn còn nhắc mãi trong lòng: [ Triều Cửu Tiêu đúng là đồ không nói tiếng người, ta mà là sư tôn hắn đã sớm phạt hắn chép sách rồi. ]

Mục Trích: "......"

Mục Trích cười.

Thẩm Cố Dung còn đang nổi nóng, nhìn thấy hắn cười lập tức: [ Cười cái gì mà cười?! Người nên bị phạt nhất là ngươi đấy! ]

Mục Trích: "?"

Họa trời giáng, Mục Trích không dám cười.

Thẩm Cố Dung thở hồng hộc: [ Nếu ngươi cũng bị phạt giống ta, nghe thấy hai chữ 'tiên sinh' cổ tay liền run lên, xem ngươi còn dám đại nghịch bất đạo hay không? Ngươi quả là lúc nhỏ bị phạt chép sách quá ít. ]

Mục Trích: "......"

Không thể giảng đạo lý với người đang tức giận, Mục Trích đành phải yên lặng cúi đầu, mặc đánh mặc mắng.

Sau khi Thẩm Cố Dung cùng Mục Trích rời khỏi, Kính Chu Trần trầm mặt tới Ngọc Nhứ Sơn tìm Nam Ương Quân.

"Sư tôn."

Nam Ương Quân đang nhắm mắt trong động phủ, lạnh nhạt lên tiếng: "Chuyện gì?"

Kính Chu Trần nói: "Để Thập Nhất cùng một đứa trẻ ranh tới Hàm Châu thật sự ổn sao?"

Nam Ương Quân không đáp lời.

Kính Chu Trần chau mày: "Hàm Châu kia...... cách Phong Đô rất gần, quỷ hồn khắp thành......"

"Đã là Đại Thừa Kỳ, sợ cái gì." Nam Ương Quân nói: "Lại nói, để Mục cái gì kia......"

Kính Chu Trần nhắc nhở: "Mục Trích."

Nam Ương Quân: "...... Đi theo là đủ rồi."

Nam Ương Quân đã phi thăng thành Thánh, không thể nhúng tay can thiệp vào việc tạo thành nhân quả trong Tam giới, hắn khép hờ mắt: "Nếu ngươi lo lắng, có thể để Tam Thủy tới Hàm Châu một chuyến."

Kính Chu Trần do dự một lát, mới gật đầu thưa vâng.

Phù Hiến Thành, Thẩm Cố Dung đã cùng Mục Trích lên linh thuyền.

Thẩm Cố Dung lấy ra một phần Khôn Dư Đồ từ Thư các Ly Nhân Phong, lúc này đang ngồi khoanh chân trên giường nghiên cứu Hàm Châu.

Mục Trích pha xong trà, bưng qua đưa cho Thẩm Cố Dung, Thẩm Cố Dung lại phất tay không cần, nhấc ngón tay mảnh khảnh lên chỉ vào Hàm Châu: "Vùng bên cạnh Hàm Châu này đều là sương mù che chắn sao?"



Mục Trích đành phải tự uống trà, gật đầu nói: "Vâng, những sương mù che chắn đó đều là kịch độc, có thể cắn nuốt linh lực tu sĩ, một khi bị dính phải, hoàn toàn không có cách giải được."

Thẩm Cố Dung "À" một tiếng: "Vậy cũng khó tới gần thật."

Thẩm Cố Dung so với Thẩm Phụng Tuyết càng lý trí hơn, có lẽ là bởi vì hận ý của hai người với Ly Canh Lan không giống nhau.

Thẩm Cố Dung liếc thấy Mục Trích đang uống trà, không biết vì sao đột nhiên cũng có hứng thú.

[ Ta cũng muốn uống. ]

Mục Trích hơi do dự, đang muốn buông chén trà đi đổi cho y chén khác, Thẩm Cố Dung đã rướn người qua, trực tiếp cắn lên miệng chén trà của hắn, hơi nghiêng chén, uống một ngụm.

Mục Trích: "......"

Mục Trích ngơ ngác nhìn y.

Sau khi Thẩm Cố Dung uống xong cũng không cảm thấy có vấn đề gì, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu Hàm Châu, bỏ lại mình Mục Trích ngẩn ngơ hồi lâu.

Nhìn một lúc, Thẩm Cố Dung lại hỏi: "Chỗ bên cạnh Hàm Châu này là thế nào? Vì sao lại trông kỳ quái như vậy?"

Mục Trích lúc này mới đỏ mặt lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, tiến lên xem giúp Thẩm Cố Dung.

"Nơi này... hình như là Phong Đô."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu: "Phong (酆) Đô? Hay Phong (丰) Đô?"

"Phong (酆)."

Thẩm Cố Dung lập tức một lời khó nói hết: "Đó chẳng phải là quỷ thành sao?"

Mục Trích nói: "Tòa thành trì kia vốn chính là nơi quỷ tu gây ra đại họa, bên trong đều là phàm nhân bị nhốt một góc. Ban đầu còn có quỷ tu vào thành cắn nuốt hồn phách tu luyện, sau hình như không còn tu sĩ nào dám tới nơi đó nữa."

"Vì sao?"

Mục Trích cũng không rõ ràng lắm: "Sách học trên lớp sớm Ly Nhân Phong về quỷ tu chỉ viết như vậy."

Thẩm Cố Dung như suy tư gì, cũng không để ý, nói: "Chúng ta nhất định phải vòng qua nơi này."

Mục Trích biết sư tôn hắn sợ quỷ, nhịn cười gật đầu.

Hàm Châu cách Kinh châu Ly Nhân Phong khá xa, linh thuyền đi nửa ngày mới tới được Hàm Châu.

Hàm Châu mấy trăm năm qua bị ma tu chiếm cứ, giống với Đại trạch Đào Châu, đã được mọi người Tam giới ngầm tán thành là nơi ma tu tụ tập.

Tính nết ma tu quái gở kỳ cục, yêu thích những nơi tối tăm sâm hàn, linh thuyền vừa đi qua biên cảnh Hàm Châu, Thẩm Cố Dung chợt rùng mình một cái.

Y chau mày, mở cửa linh thuyền đi tới boong tàu, nhìn thoáng qua sương mù như tro đen phía dưới.

Vùng sương xám kia khiến y thấy cực kỳ khó chịu.

Mục Trích theo kịp, phủ lên vai y một tấm áo choàng, giải thích: "Nơi này còn cách Hàm Châu Thành rất xa nhưng chướng khí đã tràn ngập, sư tôn nhịn một chút, thích ứng được là ổn."

Thẩm Cố Dung gật đầu, y quan sát trận pháp trên linh thuyền, nhíu mày nói: "Linh thuyền có thể tìm được chuẩn xác đường đi trong sương mù ở đây không?"

Mục Trích nói: "Có thể, trận pháp kia căn cứ theo trận pháp cố định của Linh Thuyền Các ở Hàm Châu, chỉ cần không bị phá hỏng thì dù trong bóng đêm cũng có thể chuẩn xác tìm được đường."

Thẩm Cố Dung lúc này mới yên lòng.

Ngay sau đó, một chiếc búa tạ đột nhiên xông ra từ sương xám trước mặt, đập rầm vào trận pháp trên nóc linh thuyền, trận pháp lập tức chia năm xẻ bảy, rơi rào rào lên ván gỗ.

Thẩm Cố Dung: "......"

Mục Trích: "......"

Có kẻ tập kích.

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nâng tay lên ngăn cả chiếc búa đang đánh về phía y, mặt mày đờ đẫn, không có hy vọng hỏi Mục Trích: "Không có trận pháp, linh thuyền còn có thể......"

Mục Trích nói đúng sự thật: "Không thể."

Thẩm Cố Dung: "......"

Mục Trích đột nhiên Cửu Tức Kiếm ra, ánh kiếm xẹt ngang, búa tạ giữa không trung kia trực tiếp bị hắn đánh bay ra ngoài, ầm ầm một tiếng đập vào sương mù dày đặc cách đó không xa.

Hiểm địa Hàm Châu là nơi ngoại trừ ma tu thì gần như sẽ không có ai xuất hiện tại nơi rừng núi hoang vắng này, hơn nữa còn chuẩn xác đập từ trên cao xuống tập kích linh trận của bọn họ.

"Là ma tu." Mục Trích nói: "Tám phần Ly Canh Lan đã biết chúng ta muốn tới đây."

Thẩm Cố Dung đã héo úa, ma tu quỷ tu gì đó đều không khơi dậy nổi hứng thú của y, y xoay người, tang thương đi về phía linh thuyền, ủ rũ nói: "Giao cho ngươi."

Mục Trích bất đắc dĩ: "Được."

Thẩm Cố Dung đờ đẫn thả thêm một câu: "Gặt đầu của hắn xuống cho ta."

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung 'rầm' một tiếng đóng cửa, cảm thấy lần ra quân này quá bất lợi, xem ra nếu muốn nhanh chóng giết chết Ly Canh Lan thì còn cần tiêu tốn một lượng lớn sức lực nữa.

Thẩm Cố Dung ghét nhất chính là phiền toái.

Ma tu kia cực kỳ am hiểu cách ẩn nấp trong sương xám, nếu không nhờ vào tu vi của Thẩm Cố Dung và Mục Trích thì không thể nào phát hiện ra xung quanh mình có người.

Mục Trích đánh mấy chiêu với ma tu búa tạ kia, cuối cùng cũng đánh trọng thương thứ nhảy nhót trong sương mù dày đặc này, xách cánh về linh thuyền.

Vào trong phòng, Mục Trích tiện tay ném một con chim năm màu lòe loẹt lên tấm ván gỗ, nhàn nhạt nói: "Sư tôn, bắt được rồi."

Thẩm Cố Dung đang tuyệt vọng xem Khôn Dư Đồ, nghe vậy chợt ngẩng đầu, liền đối mặt với con chim dưới mặt đất.



Thẩm Cố Dung: "?"

Y kinh ngạc nói: "Quả nhiên là một con chim."

Mục Trích giơ tay lột miếng vải đen trên người con chim kia xuống, lộ ra toàn thân của nó, theo miếng vải đen kia rơi xuống, khí tức yêu tu cũng lộ ra.

Yêu tu chỉ có nửa thân là người, cánh suýt nữa bị Mục Trích rút trụi lông, lúc này đang vừa nôn ra máu vừa trừng mắt nhìn Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung bắt chéo hai chân, nổi lên hứng thú, y nhàn nhạt nói: "Vì sao yêu tu phải tới giết ta? Ai phái ngươi tới? Ly Canh Lan?"

Yêu tu không nói lời nào, ngược lại há miệng phun ra một ngọn lửa về phía Thẩm Cố Dung, lập tức bị Thẩm Cố Dung giơ tay bóp tắt.

Thẩm Cố Dung nhướng mày, nói với Mục Trích: "Không nói thì thôi, thả hắn ra đi."

Mục Trích thoáng do dự, yêu tu lại cười lạnh một tiếng, tựa hồ đang trào phúng y nhân từ nương tay.

Thẩm Cố Dung lại bỏ thêm một câu: "Cột cánh hắn lại, thả từ trên linh thuyền xuống."

Yêu tu: "......"

Loài chim có cánh lại rơi từ không trung xuống ngã chết, cách chết này nghĩ theo hướng nào cũng cảm thấy buồn cười.

Ánh mắt Yêu tu khẽ nhúc nhích, tựa hồ có chút chần chờ.

Thẩm Cố Dung thấy uy hiếp hữu dụng, mới cười như không cười nói: "Ta lại cho ngươi cơ hội cuối cùng, ai phái ngươi tới giết ta?"

Chiếc mỏ dài của yêu tu nhẹ nhàng giật giật, giãy giụa một lát, mới gian nan nói: "Yêu chủ."

Thẩm Cố Dung nhàn nhạt nói: "Ta và Yêu chủ không oán không thù, vì sao hắn phải giết ta?"

Yêu tu hung hăng nhìn y: "Yêu chủ chỉ hạ lệnh, vẫn chưa nói cho ta nguyên do."

Thẩm Cố Dung nhìn về phía Mục Trích.

Mục Trích không làm trò dài dòng trước mặt yêu tu, ngược lại giơ tay xách yêu tu ra khỏi linh thuyền, sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào đôi mắt yêu tu, lạnh lùng nói: "Trở về nói cho con phượng hoàng lai tạp kia, đừng tùy tiện tới đây trêu chọc ta."

Yêu tu nổi giận: "Ngươi dám nói chủ của bọn ta là......"

Mục Trích không chờ hắn mắng chửi người xong, vung tay ném hắn xuống.

Hắn rửa sạch sẽ tay mới trở vào linh thuyền, Thẩm Cố Dung đang nhìn sương xám bên song cửa sổ, linh thuyền mất đi trận pháp tìm đường, tuy rằng vẫn đi trên đường phẳng, nhưng cũng không thể xác định có đang đi vòng vòng tại chỗ không.

Trên địa bàn Hàm Châu, Thẩm Cố Dung cũng không thể tùy tiện điều khiển linh thuyền đi loạn, đành bàn bạc trước với Mục Trích rồi nói sau.

Thẩm Cố Dung nhìn thấy hắn về, nói: "Hỏi ra được gì không?"

Mục Trích thoáng do dự, mới nói: "Sư tôn, ngài có biết...... Thần Khí của Thánh quân rốt cuộc là thứ gì không?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt: "Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ có liên quan tới Yêu chủ?"

Mục Trích gật đầu: "Nếu ta đoán không lầm, Thần Khí thứ tư kia hẳn là có tồn tại, hơn nữa còn đang ở trong tay Thánh quân."

"A?" Thẩm Cố Dung nghi hoặc nói: "Ngươi biết là gì không?"

Mục Trích nói: "Không quá chắc chắn, chỉ biết được đại khái, Thần Khí kia tám phần có khả năng thông hiểu Tam giới."

Thẩm Cố Dung ngẩn ra: "Vậy Yêu chủ......"

"Hôm nay Thanh Ngọc nói với ta, hắn vừa biết được bí mật Yêu chủ đã giấu giếm nhiều năm." Mục Trích thấp giọng nói: "Mà chuyện này có lẽ được ghi chép trên Thần Khí kia."

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Bí mật gì?"

Mục Trích nhấp môi nói: "Yêu chủ... vốn không phải là phượng hoàng."

Thẩm Cố Dung ngẩn ra, không cách nào lý giải: "Nhưng Tuyết Mãn Trang không phải là phượng hoàng sao? Năm đó linh lực phượng hoàng kia......"

Y đang nói, có vẻ nhớ tới chuyện mất mặt của mình, 'khụ' một tiếng, mới hàm hồ nói: "Quả thực là linh lực phượng hoàng."

Mục Trích lại nói: "Tuyết Mãn Trang là phượng hoàng thật, nhưng Yêu chủ không phải."

Thẩm Cố Dung trầm tư một chút, "Chà" một tiếng: "Yêu chủ đội nón xanh rờn?"

Mục Trích: "......"

Đầu óc sư tôn hắn rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy?

Mục Trích bất đắc dĩ nói: "Không phải, có lẽ hắn là tu hú chiếm tổ, chiếm thân phận cha ruột của Tuyết Mãn Trang."

Thẩm Cố Dung lúc này mới ngộ ra, y lại 'khụ' một tiếng, nói: "Như vậy à."

Thanh Ngọc biết được thân phận thật sự của Yêu chủ, Yêu chủ lại cho rằng Thần Khí trên người Thẩm Phụng Tuyết tiết lộ đi ra ngoài, nên mới phái người đuổi giết y.

Thẩm Cố Dung oan uổng, Lâm Hạ Xuân nghe xong nước mắt cũng sắp rơi ngập Hàm Châu Thành.

Đúng lúc này, linh thuyền như đụng phải thứ gì, đột nhiên vang lớn một tiếng, toàn bộ thân thuyền lắc lư kịch liệt, Thẩm Cố Dung lảo đảo nhào vào lòng Mục Trích, Mục Trích vội đỡ y đứng vững.

Hai người nhanh chóng ra khỏi linh thuyền, phát hiện linh thuyền có vẻ tìm sai phương hướng, đã lảo đảo lắc lư đáp xuống đất.

Mà cách đó không xa, trong màn sương xám là một tòa thành, cánh cửa tựa lối vào địa phủ đang chậm rãi mở ra, quỷ quang màu u lam xộc tới, tiếng quỷ khóc than rót đầy tai Thẩm Cố Dung.

Phía trên thành trì có một tấm bảng hiệu, bên trên viết hai chữ to.

Phong Đô.

Thẩm Cố Dung: "......"

Mắt Thẩm Cố Dung tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau