Quốc Gia Phát Cho Tôi Một Omega Rất Ngọt!
Chương 12
Khách sạn mà Bạch Nguyệt đặt là một khách sạn theo chủ đề, cách trang trí trong phòng và trên tường đều là hình ảnh nhân vật hoạt hình, giường cũng là giường công chúa. Lý Hàn Trạch cau mày đứng ở cửa, hết sức muốn đi đổi một phòng khác, nhưng nhìn thấy Bạch Nguyệt Minh bị cách bài trí bên trong hấp dẫn lực chú ý, vẫn là thôi đi.
Chỉ cần Bạch Nguyệt Minh đừng đem lực chú ý lên đũng quần hắn là được. Kết quả giây tiếp theo Bạch Nguyệt Minh liền hóa thành một con mèo không biết xấu hổ, ánh mắt khát vọng quét qua quét lại.
"Ông xã mau tới chơi em~" Bạch Nguyệt Minh hưng phấn nhảy lên giường, cầm chăn che mình lại, "Em đọc sách nói lúc đi thuê phòng rất thú vị, hơn nữa sách còn nói omega không thể quá chủ động, nhất định phải để alpha cưỡng bách, omega khóc lóc nói đừng mà, sau đó alpha liền nói em càng khóc tôi càng hưng phấn, anh cũng tới cưỡng bách em đi."
Lý Hàn Trạch: "... Em còn có thể bình thường chút được không?"
"Tới đây đi tới đây đi!" Bạch Nguyệt Minh bọc chăn lại, khóc, "Đừng mà, anh muốn làm gì, đừng tới gần em huhu."
Lý Hàn Trạch xoa xoa cái trán nhảy thình thịch, "Được, đây là do em yêu cầu, em không cho tôi qua, tôi đi đây."
"Không phải!" Bạch Nguyệt Minh sợ hắn đi, chạy qua kéo lại tay hắn, "Sao mà một chút tình thú anh cũng không có thế, vậy mình đổi lại đi."
Lý Hàn Trạch không muốn nghe cậu nói mấy lời hư hỏng nữa, "Tôi gọi lễ tân mang cơm đến, ăn xong rồi ngủ, khi nào dậy thì đi xem pháo hoa, sau đó về nhà."
Bạch Nguyệt Minh thấy hắn không phản ứng lại lời cậu, cũng không thèm để ý đến cậu, quyết định tự chơi. Cậu quỳ gối trên giường, thẳng lưng ngửa đầu lên nắm cằm Lý Hàn Trạch, "Người đàn ông này, anh càng nói đừng tôi càng hưng phấn."
"Hưng phấn? Tôi làm em hưng phấn con khỉ." Lý Hàn Trạch trầm mặt ấn người trên giường, lấy chăn bọc cậu lại như con nhộng nhỏ, "Tuổi còn nhỏ đã dâm đãng như vậy, lớn lên chút chắc còn lợi hại hơn, hay tôi nên đưa em đi vô miếu tu hành mấy năm?
"Được rồi ông xã, anh không làm với em, ít nhất cũng phải hôn em một cái mới được chứ?" Bạch Nguyệt Minh rướn cổ đến trước mặt Lý Hàn Trạch, lúc hắn trốn ra sau cậu lợi dụng khoảng cách, một tay kéo chăn ra, một tay vói thẳng vào đũng quần của Lý Hàn Trạch, dứt khoát và tàn nhẫn.
Lý Hàn Trạch hít ngược một hơi khí lạnh, sợ Bạch Nguyệt Minh không biết nặng nhẹ siết hỏng luôn của hắn, lạnh lùng nói: "Buông ra."
"Nó to ghê, lại còn nóng hổi!" Bạch Nguyệt Minh cười xoa xoa phần đầu gậy, "Cho em nếm thử được không?"
Lý Hàn Trạch nhíu mi nắm lấy cánh tay Bạch Nguyệt Minh, một cái tay khác thò vào trong chăn chọt vào nách cậu. Bạch Nguyệt Minh rất sợ nhột, ngay lập tức mất hết sức lực, lăn trên giường cười ngất.
"Ông xã em sai rồi, anh tha cho em đi." Bạch Nguyệt Minh cười chảy cả nước mắt.
Lý Hàn Trạch không tha cho cậu, tiếp tục chọc, muốn để Bạch Nguyệt Minh cười đến không còn miếng sức nào, như vậy cậu mới không quấn lấy hắn đòi làm, "Sai chỗ nào?"
"Hahaha... Ha, không thở được... Haha...." Bạch Nguyệt Minh lăn lộn làm chăn rớt hết xuống đất, nhưng Lý Hàn Trạch vẫn chưa rút tay về, Bạch Nguyệt Minh đành phải vừa thở hổn hển vừa đứt quãng nói: "Sai, sai ở chỗ không nên siết gậy."
Gậy? Lý Hàn Trạch dở khóc dở cười với từ này, lại chọt thêm hai cái mới thu tay lại, "Nghỉ chút đi rồi ăn cơm."
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Nguyệt Minh đỏ rực, cậu gối đầu lên đùi Lý Hàn Trạch, mắt lấp lánh nhìn hắn: "Ông xã lợi hại quá, chà đạp em tới khóc luôn."
Gương mặt cậu phiếm hồng, khóe mắt rưng rưng, thở hổn hển, tóc cùng quần áo rối lung tung, ai không biết nghe xong lời cậu nói chắc cũng tin rằng họ thật sự đại chiến mấy hiệp.
Lý Hàn Trạch thấy bộ dáng này của cậu, trái tim đột nhiên đập nhanh hai nhịp, vừa muốn đẩy người ra thì điện thoại vang lên, là Lý Thư gọi tới.
Hắn nhét Bạch Nguyệt Minh trở lại trong chăn, đứng dậy đi nghe điện thoại.
"Alo, ba, ba với Bạch Nguyệt Minh đi công viên giải trí phải không?" Lý Thư vừa tới đã chất vấn.
Lý Hàn Trạch nghe ra cậu đang ghen tị, ừ một tiếng, không nói nữa.
Lý Thư nói tiếp: "Kết quả thi có rồi, con lại thi cao nhất khối."
"Ừm, muốn thưởng cái gì?"
"Con không phải muốn thưởng, mà là muốn nói cho ba hay, Bạch Nguyệt Minh đứng nhất từ dưới đếm lên trong khối, toán 15 điểm, tiếng Anh 3 điểm, ngữ văn 10 điểm, còn lại 0 điểm hết."
.....
Lý Hàn Trạch cúp điện thoại, trầm mặt quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Minh. Bạch Nguyệt Minh đứng ngay cửa sổ nhìn xuống dưới, cậu phát hiện Lý Hàn Trạch nói chuyện điện thoại xong, chạy nhanh đến khua tay với hắn, "Ông xã, em muốn ngồi đu quay."
Lý Hàn Trạch xách người lại đây, "Tôi thấy em giống cái đu quay rồi đấy, đi về học."
Bạch Nguyệt Minh chết lặng, "Đã nói hôm nay ra ngoài chơi, sao phải về học chứ?"
"Em thi đứng nhất từ dưới đếm lên mà còn không biết xấu hổ đòi chơi?"
Lý Hàn Trạch rõ ràng nhớ rằng lần trước Bạch Nguyệt Minh làm đúng mấy câu toán khó, hơn nữa mấy ngày nay cậu làm bài tập hắn cũng xem qua vài lần, làm không tệ lắm, không có khả năng chỉ làm được hơn 10 điểm, trừ phi Bạch Nguyệt Minh không muốn làm.
"Hóa ra là chuyện thi cử, em tưởng chuyện gì đâu, ba năm nay em đều thi đứng nhất từ dưới lên, sao vậy?"
Lý Hàn Trạch thấy dáng vẻ cậu cà lơ phất phơ liền tức giận, hắn kéo qua hai cái ghế dựa, để Bạch Nguyệt Minh ngồi đối diện hắn, "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc."
Bạch Nguyệt Minh bị áp suất thấp làm cho không dám ngẩng đầu lên, rụt rè nói: "Bộ dáng anh bây giờ giống chủ nhiệm lớp em ghê."
"Nghiêm túc chút." Lý Hàn Trạch cau mày hỏi cậu, "Sao lại thi điểm thấp như vậy? Cho tôi cái lý do."
"Thi điểm cao cũng vô ích thôi, các trường học đều không tuyển omega, bởi vì omega kết hôn được một năm sẽ mang thai, mang thai rồi sao đi học được nữa? Gây thêm phiền toái cho nhà trường không phải sao? Lại nói, nếu omega muốn học đại học cũng không có công ty nào chọn họ đến làm việc, nghỉ hộ sản cũng ảnh hưởng tới công ty mà."
Lý Hàn Trạch không ngờ tới Bạch Nguyệt Minh suy xét nhiều như vậy, sửng sốt một chút, "Em cứ việc thi, trước khi em tốt nghiệp đại học tôi sẽ không để em mang thai, sau khi em học xong trực tiếp tới công ty tôi làm việc."
"Chính là..." Bạch Nguyệt Minh mân mê ngón tay, "Lúc trước em có thi được hạng nhất, thầy đến tìm em nói chuyện, đứng nhất toàn khối có học bổng, nhưng chỉ cho mỗi alpha, nếu hạng nhất là omega thì sẽ trực tiếp hủy bỏ học bổng, thầy cũng sẽ không có tiền thưởng, em mà thi cao như thế ổng sẽ mắng em."
Lý Hàn Trạch không ngờ Bạch Nguyệt Minh lại bị nhiều thiệt thòi như vậy, đau lòng cậu, "Em cũng đừng có mạnh miệng, nếu em thật sự có thể thi được hạng nhất, cứ để cho thầy cô em tới tìm tôi."
"Nhưng alpha hạng nhì sẽ không lấy được học bổng đâu..."
"Chính nó không có bản lĩnh, còn có thể trách em quá giỏi sao?"
Bạch Nguyệt Minh lại rụt rè hỏi, "Nếu em được hạng nhất có được thưởng gì không? Lúc nảy em nghe anh nói với Lý Thư là hạng nhất có thưởng."
Lý Hàn Trạch nhướn mí mắt, "Vậy em muốn cái gì?"
Bạch Nguyệt Minh cười xấu xa một tiếng, "Hạng nhất thì anh phải làm với em!"
Chỉ cần Bạch Nguyệt Minh đừng đem lực chú ý lên đũng quần hắn là được. Kết quả giây tiếp theo Bạch Nguyệt Minh liền hóa thành một con mèo không biết xấu hổ, ánh mắt khát vọng quét qua quét lại.
"Ông xã mau tới chơi em~" Bạch Nguyệt Minh hưng phấn nhảy lên giường, cầm chăn che mình lại, "Em đọc sách nói lúc đi thuê phòng rất thú vị, hơn nữa sách còn nói omega không thể quá chủ động, nhất định phải để alpha cưỡng bách, omega khóc lóc nói đừng mà, sau đó alpha liền nói em càng khóc tôi càng hưng phấn, anh cũng tới cưỡng bách em đi."
Lý Hàn Trạch: "... Em còn có thể bình thường chút được không?"
"Tới đây đi tới đây đi!" Bạch Nguyệt Minh bọc chăn lại, khóc, "Đừng mà, anh muốn làm gì, đừng tới gần em huhu."
Lý Hàn Trạch xoa xoa cái trán nhảy thình thịch, "Được, đây là do em yêu cầu, em không cho tôi qua, tôi đi đây."
"Không phải!" Bạch Nguyệt Minh sợ hắn đi, chạy qua kéo lại tay hắn, "Sao mà một chút tình thú anh cũng không có thế, vậy mình đổi lại đi."
Lý Hàn Trạch không muốn nghe cậu nói mấy lời hư hỏng nữa, "Tôi gọi lễ tân mang cơm đến, ăn xong rồi ngủ, khi nào dậy thì đi xem pháo hoa, sau đó về nhà."
Bạch Nguyệt Minh thấy hắn không phản ứng lại lời cậu, cũng không thèm để ý đến cậu, quyết định tự chơi. Cậu quỳ gối trên giường, thẳng lưng ngửa đầu lên nắm cằm Lý Hàn Trạch, "Người đàn ông này, anh càng nói đừng tôi càng hưng phấn."
"Hưng phấn? Tôi làm em hưng phấn con khỉ." Lý Hàn Trạch trầm mặt ấn người trên giường, lấy chăn bọc cậu lại như con nhộng nhỏ, "Tuổi còn nhỏ đã dâm đãng như vậy, lớn lên chút chắc còn lợi hại hơn, hay tôi nên đưa em đi vô miếu tu hành mấy năm?
"Được rồi ông xã, anh không làm với em, ít nhất cũng phải hôn em một cái mới được chứ?" Bạch Nguyệt Minh rướn cổ đến trước mặt Lý Hàn Trạch, lúc hắn trốn ra sau cậu lợi dụng khoảng cách, một tay kéo chăn ra, một tay vói thẳng vào đũng quần của Lý Hàn Trạch, dứt khoát và tàn nhẫn.
Lý Hàn Trạch hít ngược một hơi khí lạnh, sợ Bạch Nguyệt Minh không biết nặng nhẹ siết hỏng luôn của hắn, lạnh lùng nói: "Buông ra."
"Nó to ghê, lại còn nóng hổi!" Bạch Nguyệt Minh cười xoa xoa phần đầu gậy, "Cho em nếm thử được không?"
Lý Hàn Trạch nhíu mi nắm lấy cánh tay Bạch Nguyệt Minh, một cái tay khác thò vào trong chăn chọt vào nách cậu. Bạch Nguyệt Minh rất sợ nhột, ngay lập tức mất hết sức lực, lăn trên giường cười ngất.
"Ông xã em sai rồi, anh tha cho em đi." Bạch Nguyệt Minh cười chảy cả nước mắt.
Lý Hàn Trạch không tha cho cậu, tiếp tục chọc, muốn để Bạch Nguyệt Minh cười đến không còn miếng sức nào, như vậy cậu mới không quấn lấy hắn đòi làm, "Sai chỗ nào?"
"Hahaha... Ha, không thở được... Haha...." Bạch Nguyệt Minh lăn lộn làm chăn rớt hết xuống đất, nhưng Lý Hàn Trạch vẫn chưa rút tay về, Bạch Nguyệt Minh đành phải vừa thở hổn hển vừa đứt quãng nói: "Sai, sai ở chỗ không nên siết gậy."
Gậy? Lý Hàn Trạch dở khóc dở cười với từ này, lại chọt thêm hai cái mới thu tay lại, "Nghỉ chút đi rồi ăn cơm."
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Nguyệt Minh đỏ rực, cậu gối đầu lên đùi Lý Hàn Trạch, mắt lấp lánh nhìn hắn: "Ông xã lợi hại quá, chà đạp em tới khóc luôn."
Gương mặt cậu phiếm hồng, khóe mắt rưng rưng, thở hổn hển, tóc cùng quần áo rối lung tung, ai không biết nghe xong lời cậu nói chắc cũng tin rằng họ thật sự đại chiến mấy hiệp.
Lý Hàn Trạch thấy bộ dáng này của cậu, trái tim đột nhiên đập nhanh hai nhịp, vừa muốn đẩy người ra thì điện thoại vang lên, là Lý Thư gọi tới.
Hắn nhét Bạch Nguyệt Minh trở lại trong chăn, đứng dậy đi nghe điện thoại.
"Alo, ba, ba với Bạch Nguyệt Minh đi công viên giải trí phải không?" Lý Thư vừa tới đã chất vấn.
Lý Hàn Trạch nghe ra cậu đang ghen tị, ừ một tiếng, không nói nữa.
Lý Thư nói tiếp: "Kết quả thi có rồi, con lại thi cao nhất khối."
"Ừm, muốn thưởng cái gì?"
"Con không phải muốn thưởng, mà là muốn nói cho ba hay, Bạch Nguyệt Minh đứng nhất từ dưới đếm lên trong khối, toán 15 điểm, tiếng Anh 3 điểm, ngữ văn 10 điểm, còn lại 0 điểm hết."
.....
Lý Hàn Trạch cúp điện thoại, trầm mặt quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Minh. Bạch Nguyệt Minh đứng ngay cửa sổ nhìn xuống dưới, cậu phát hiện Lý Hàn Trạch nói chuyện điện thoại xong, chạy nhanh đến khua tay với hắn, "Ông xã, em muốn ngồi đu quay."
Lý Hàn Trạch xách người lại đây, "Tôi thấy em giống cái đu quay rồi đấy, đi về học."
Bạch Nguyệt Minh chết lặng, "Đã nói hôm nay ra ngoài chơi, sao phải về học chứ?"
"Em thi đứng nhất từ dưới đếm lên mà còn không biết xấu hổ đòi chơi?"
Lý Hàn Trạch rõ ràng nhớ rằng lần trước Bạch Nguyệt Minh làm đúng mấy câu toán khó, hơn nữa mấy ngày nay cậu làm bài tập hắn cũng xem qua vài lần, làm không tệ lắm, không có khả năng chỉ làm được hơn 10 điểm, trừ phi Bạch Nguyệt Minh không muốn làm.
"Hóa ra là chuyện thi cử, em tưởng chuyện gì đâu, ba năm nay em đều thi đứng nhất từ dưới lên, sao vậy?"
Lý Hàn Trạch thấy dáng vẻ cậu cà lơ phất phơ liền tức giận, hắn kéo qua hai cái ghế dựa, để Bạch Nguyệt Minh ngồi đối diện hắn, "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc."
Bạch Nguyệt Minh bị áp suất thấp làm cho không dám ngẩng đầu lên, rụt rè nói: "Bộ dáng anh bây giờ giống chủ nhiệm lớp em ghê."
"Nghiêm túc chút." Lý Hàn Trạch cau mày hỏi cậu, "Sao lại thi điểm thấp như vậy? Cho tôi cái lý do."
"Thi điểm cao cũng vô ích thôi, các trường học đều không tuyển omega, bởi vì omega kết hôn được một năm sẽ mang thai, mang thai rồi sao đi học được nữa? Gây thêm phiền toái cho nhà trường không phải sao? Lại nói, nếu omega muốn học đại học cũng không có công ty nào chọn họ đến làm việc, nghỉ hộ sản cũng ảnh hưởng tới công ty mà."
Lý Hàn Trạch không ngờ tới Bạch Nguyệt Minh suy xét nhiều như vậy, sửng sốt một chút, "Em cứ việc thi, trước khi em tốt nghiệp đại học tôi sẽ không để em mang thai, sau khi em học xong trực tiếp tới công ty tôi làm việc."
"Chính là..." Bạch Nguyệt Minh mân mê ngón tay, "Lúc trước em có thi được hạng nhất, thầy đến tìm em nói chuyện, đứng nhất toàn khối có học bổng, nhưng chỉ cho mỗi alpha, nếu hạng nhất là omega thì sẽ trực tiếp hủy bỏ học bổng, thầy cũng sẽ không có tiền thưởng, em mà thi cao như thế ổng sẽ mắng em."
Lý Hàn Trạch không ngờ Bạch Nguyệt Minh lại bị nhiều thiệt thòi như vậy, đau lòng cậu, "Em cũng đừng có mạnh miệng, nếu em thật sự có thể thi được hạng nhất, cứ để cho thầy cô em tới tìm tôi."
"Nhưng alpha hạng nhì sẽ không lấy được học bổng đâu..."
"Chính nó không có bản lĩnh, còn có thể trách em quá giỏi sao?"
Bạch Nguyệt Minh lại rụt rè hỏi, "Nếu em được hạng nhất có được thưởng gì không? Lúc nảy em nghe anh nói với Lý Thư là hạng nhất có thưởng."
Lý Hàn Trạch nhướn mí mắt, "Vậy em muốn cái gì?"
Bạch Nguyệt Minh cười xấu xa một tiếng, "Hạng nhất thì anh phải làm với em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất