Chương 8
Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Người nông dân quanh năm suốt tháng không có mấy ngày rảnh rỗi, gà gáy không bao lâu, thôn Thanh Khê dưới chân núi dần có tiếng người.
Lục Cốc hôm qua ngủ ngon, Thẩm Huyền Thanh vừa có động tĩnh y cũng tỉnh, ít ra không ngủ quên, khiến y cảm thấy không khỏi có chút may mắn.
Lời nói của Kỷ Thu Nguyệt và Vệ Lan Hương hôm qua khiến y trước khi đi ngủ biết rõ tuy rằng mình bị bán cho Thẩm gia, nhưng không phải giống như hạ nhân nô bộc trong nhà giàu có, mà là làm phu lang cho Thẩm Huyền Thanh.
Việc này không thể so với việc khác, y căn bản không nghĩ tới mình còn có một ngày đi làm phu lang nhà người ta, cho nên có chút trở tay không kịp.
Thẩm Huyền Thanh ngồi lên, Lục Cốc cũng hoảng sợ ngồi dậy theo, sợ bị nói là lười biếng. Không ai dạy y sau khi lập gia đình phải hầu hạ phu quân thế nào, theo bản năng nắm chặt chăn mỏng.
Thẩm Huyền Thanh đeo giày xuống đất, đối với hắn mà nói, sự tồn tại của Lục Cốc là vô cùng rõ ràng, dù sao ban đêm cũng chỉ có một cái chăn. Chuyện đã đến nước này, tuy nói triệt để xích mích với Lục gia, nhưng Lục Cốc đã là phu lang của hắn, bị lạnh không ổn lắm.
Hắn đứng ở bên giường, thấy Lục Cốc khẩn trương bất an, ngay cả sắc mặt cũng trắng hơn một chút, vải lanh nhỏ quấn trên đầu bởi vì ngủ một đêm có chút lỏng lẻo, cuối cùng có thứ để mở lời, nói: "Vương lang trung nói hôm nay phải qua đó đổi thuốc, đứng lên thu dọn chút đi, thừa dịp buổi sáng mát mẻ qua đó. "
Lục Cốc liên tục gật đầu, lại sợ mình không nói lời nào chọc Thẩm Huyền Thanh không vui, vội vàng ngỏ giọng nói: "Được. "
Lá gan còn nhỏ hơn thỏ, khiến Thẩm Huyền Thanh nhíu mày, may là Lục Cốc cúi đầu không phát hiện, nếu không khéo phải sợ mấy ngày.
Người Thẩm gia lục tục thức dậy rửa mặt súc miệng trong viện, ngay cả Lục Cốc tối hôm qua cũng đã dùng chậu và khăn vải mới, thậm chí còn có cả muối súc miệng. Đây vốn đều là chuẩn bị để cưới tân phu lang, dù sao Lục Văn đã học trên trấn vài ngày, đồ đạc song nhi trấn trên thường dùng bọn họ cũng chuẩn bị ít nhiều.
Lúc ở Lục gia, bọn họ mua muối sao có thể có phần Lục Cốc, y sợ bị người ta nói bẩn thỉu, liền bẻ cành liễu cắn cho sạch răng hoặc để trong miệng nhai một lúc.
Ống khói bốc lên làn khói nhàn nhạt, Kỷ Thu Nguyệt đun nước, thuận tiện làm nóng một ít bánh mì.
Bình thường đối với người trong thôn là một ngày hai bữa, trừ phi lúc việc nhà nông bận rộn mới ăn ba bữa, mà Thẩm gia có hai hán tử đang tuổi thanh niên tráng niên, làm việc ăn nhiều, ngay cả dậy sớm cũng phải ăn một bữa cơm, nếu không đói bụng sẽ không có sức làm việc.
Nhưng cũng do gần đây tốt lên, mới có thể ăn như vậy, hai năm trước chắc chắn không có chuyện này. Ngoại trừ Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh ăn hai cái bánh hấp, bốn người còn lại đều ăn nửa cái, mấy hôm nay mặn ăn nhiều, liền vớt một chén dưa muối nhỏ ra ăn.
Đồ ăn sáng rất đơn giản, không cần bày đũa lên bàn, lúc Kỷ Thu Nguyệt chia bánh là trực tiếp đưa vào trong tay, ngay cả dưa muối cũng là nhúp vài miếng đặt lên, mấy người bọn họ hoặc ngồi xổm hoặc đứng trong sân ăn.
Lục Cốc nắm chặt nửa cái bánh hấp, bánh mềm và ấm áp, chờ người khác đều nhận phần mình xong, y mới từ nhúp mấy miếng dưa muối trong chén nhỏ, học những người khác của Thẩm gia kẹp vào trong bánh, cắn một miếng vừa mặn vừa giòn, ăn cùng bánh hấp lại hợp vô cùng.
Sớm như vậy có thể uống mấy ngụm nước ấm ăn vài miếng đồ ăn, ngay cả y cũng có một phần, khiến Lục Cốc trong lúc hoảng sợ, sinh ra chút cảm kích.
Hán tử ăn nhanh, không thường nhai kĩ nuốt chậm, hơn nữa bánh hấp cũng không tính là lớn, Thẩm Huyền Thanh hai ba miếng liền giải quyết xong, hai cái bánh cũng đủ để hắn lót dạ sáng sớm. Lục Cốc luôn lén nhìn hắn, ăn cũng nhanh hơn, sợ làm chậm trễ thời gian ra ngoài.
"Nương, con đi đổi thuốc cùng y." Thẩm Huyền Thanh nói với Vệ Lan Hương một tiếng, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Lúc này còn sớm, mặt trời chỉ vừa mới mọc.
Mùa hè này nóng hơn bao giờ hết, nhưng làng Thanh Khê gần núi, buổi sáng vẫn có chút lạnh lẽo, nhưng tốt xấu gì cũng không khiến người ta bị đông lạnh.
Lục Cốc đi theo phía sau Thẩm Huyền Thanh ra khỏi thôn, dọc đường đụng phải vài người.
Chuyện của Thẩm gia truyền ra trong thôn Thanh Khê, mọi người đều tò mò, lúc này nhìn thấy phía sau Thẩm Huyền Thanh có một người lạ mặt, liền đoán được là một song nhi khác của Lục gia, quay đầu quan sát.
Dù là ai phải trải qua chuyện như vậy cũng sẽ thấy uất ức, cũng không có ai vô duyên tiến lên hỏi, đây không phải là xúc phạm người ta sao, cho nên chỉ lặng lẽ quan sát một chút.
Bị người ta nhìn chằm chằm, Lục Cốc cúi đầu thấp hơn, nếu không phải y vẫn có thể nhìn thấy chân Thẩm Huyền Thanh, sợ là đã sớm sợ tới mức cả người run rẩy.
Dậy sớm đều phụ nhân cùng phu lang quét lá trước cửa, hán tử không nhiều lắm, tuy nói ánh mắt phần lớn đều nhìn Lục Cốc, nhưng Thẩm Huyền Thanh nhận thấy cũng có người lặng lẽ đánh giá thần sắc của hắn.
Hắn không thích bị người ta nhìn chằm chằm, vì thế thản nhiên nhìn qua, còn hỏi: "Lâm thúc dậy sớm sao? "
Lâm Kim Hổ bị bắt tại trận, may mắn hắn đang nhìn Thẩm Huyền Thanh chứ không phải Lục Cốc, còn có bậc thang đi xuống, ngượng ngùng gãi đầu ha ha cười: "Đúng rồi. "
Thẩm Huyền Thanh tuy là hỏi chuyện thường ngày, nhưng hắn vừa mở miệng người có mắt liền biết thu liễm, tầm mắt trên người Lục Cốc ít đi rất nhiều. Hai người không dừng lại, ra khỏi thôn đi thẳng về phía thôn An Gia.
***
Trong nhà lang trung, Vương lang trung tháo vải lanh nhỏ dính máu trên đầu Lục Cốc xuống, dán thảo dược mới lên vết thương.
Ông hiểu một chút bắt mạch, còn chẩn đoán cho Lục Cốc, cuối cùng lắc đầu thở dài nói: "Cơ thể thiếu dưỡng chất, người khác cần mười ngày, ngươi phải hai mươi ngày mới có thể dưỡng tốt vết thương, chỉ trong chốc lát không thể bù đắp tổn thương được."
Vương lang trung đã có tuổi, thấy Lục Cốc gầy thành như vậy không khỏi lải nhải, vẫn là Vương a ma đưa nháy mắt với ông một cái ý đừng nói nữa, ông mới hậu tri hậu giác ngậm miệng, ngẩng đầu thấy thần sắc Thẩm Huyền Thanh không thay đổi, không chán ghét Lục Cốc mới yên tâm.
Người bình thường cưới phu lang là vì sống qua ngày, người làm nông cưới vợ cũng không dễ dàng, không có mấy người nguyện ý cưới một cái ốm yếu trở về kéo chân sau, hơn nữa Lục Cốc còn là bị người ta mua về, sao có thể quan tâm y dưỡng tốt thân thể hay không, không tống cổ đi là tốt rồi.
Đắp thuốc xong thì không tiện ở lại, ở nhà còn nhiều việc phải làm, Thẩm Huyền Thanh hỏi ngày tới đổi thuốc tiếp theo rồi dẫn Lục Cốc đi.
Đều nói oan gia ngõ hẹp, hai người bọn họ đi đường nhỏ sẽ không đi qua cửa nhà Lục gia, ai ngờ lại đụng phải Đỗ Hà Hoa, bà ta đang đào rau dại trong cánh đồng phía sau thôn, bình thường đó đều là việc của Lục Cốc.
Trong lòng bà ta, vô duyên vô cớ phải làm thêm việc sao có thể không oán giận, trong miệng thỉnh thoảng mắng chửi vài câu, chưa từng nghĩ tới sẽ đụng phải chính chủ.
Bà ta rất sợ Thẩm Huyền Thanh, lục Đại Tường đến hôm nay vẫn còn nằm trên giường, không ai ra mặt cho bà ta, cho nên cho dù là oán hận Lục Cốc, bà ta cũng giống như con ngao trên sông, lập tức ngậm chặt miệng, chỉ sau khi hai người đi xa, bà ta mới quay đầu nhổ một ngụm xuống đất.
Đánh nữ nhân và song nhi là không có bản lĩnh nhất, hôm nay Đỗ Hà Hoa cũng không diễu võ dương oai, Thẩm Huyền Thanh ngay cả liếc mắt một cái cũng lười cho bà ta.
Về phần Lục Cốc, hai ngày nay ở Thẩm gia không bị đánh còn có thể ăn no, nhìn thấy Đỗ Hà Hoa lại khiến y giật mình, y không phải nghe những tiếng quát mắng trói ta, bên tai tựa như thanh tịnh hơn rất nhiều.
***
Sau khi bọn họ trở về, trong nhà chỉ còn Vệ Lan Hương, Thẩm Nghiêu Thanh đưa tức phụ về nhà thân nương, Thẩm Nhạn thả vịt ở ao nước sau nhà.
Thấy Vệ Lan Hương đang bóc đậu, Lục Cốc nóng lòng đi qua hỗ trợ, y vội vàng làm việc liền trực tiếp ngồi xổm xuống, vẫn là Thẩm Huyền Thanh mang đến một cái ghế nhỏ cho y ngồi.
Lúc ở Lục gia, cũng không ai thuận tay cầm cho y một cái ghế, khiến Lục Cốc đối với Thẩm Huyền Thanh có thêm một chút kính nể.
Hôm nay y hiểu được, Thẩm gia đối tốt với y là bởi vì bọn họ là người tốt, không giống Đỗ Hà Hoa lòng dạ ác độc, nhưng càng như vậy, lại càng khiến y lo sợ bất an, cũng quyết tâm phải làm việc thật tốt, thật nghe lời, sợ phải quay về những ngày ăn không đủ no còn bị đánh mắng.
Vệ Lan Hương nhìn tay y thoăn thoắt nhanh nhẹn, không có chút lười biếng dùng mánh lới nào, trong lòng liền yên tâm hơn không ít.
Hậu viện chó sủa gà kêu, bà thấy sắc mặt Lục Cốc hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, lại thấy Thẩm Huyền Thanh cầm bao thuốc đi ra từ nhà bếp, liền nói: "Con đến hậu viện thu hoạch trứng gà trước đi, rồi lại đây nhóm bếp sắc thuốc, còn một ít này không cần con làm. "
Lục Cốc vội vàng đứng dậy đi tới dưới mái hiên phòng bếp lấy giỏ trúc, hôm qua y thấy Thẩm Nhạn dùng cái này thu trứng gà.
Đường vào hậu viện Thẩm gia sát tường phía đông, ước chừng rộng nửa trượng, đủ để hai người cùng đi song song.
Hồi trước đi xuyên qua nhà chính là có thể tới hậu viện, nhưng mấy năm gần đây các nhà đều dùng tường đất phong tỏa phía sau nhà chính, ngăn cách với hậu viện, Thẩm gia cũng làm vậy.
Đây vốn là bố cục mới có ở thôn gần trấn Phong Cốc, chậm rãi truyền ra xung quanh.
Nông gia có của cải hơn chút có thể nuôi thêm một vài súc vật, chính mình không nỡ ăn cũng có thể đem bán kiếm thêm chút tiền bạc, nhưng nuôi súc vật có nghĩa là sẽ có mùi phân, đến mùa hè còn có thêm ruồi muỗi bọ hung bay loạn xạ.
Sau khi ngăn cách hậu viện của gia súc với nhà chính, côn trùng sẽ ít đi rất nhiều, mùi trong phòng có thể tốt hơn, cũng sạch sẽ hơn một chút.
Quý nhân trấn trên đều chú ý tới vấn đề vệ sinh, không sạch sẽ không dùng, mà côn trùng bẩn thỉu vốn dễ khiến con người nhiễm bệnh, những đại phu, lang trung kia đều đã nói qua, hiện giờ lại là năm tháng thái bình, những điều này nên dần được tuyên truyền, người trong thôn đều nguyện ý chú ý, đến khi nói chuyện với người trấn trên còn coi như có mặt mũi.
Lục Cốc ngửi thấy một mùi thuốc đốt nồng nặc, liền thấy trên con đường hẹp rải đầy tro cây cỏ, còn có vài cành cỏ khô chưa cháy hết, biết đó là dùng khói thảo dược hun côn trùng, ngăn cản chúng nó không ở đây quấy nhiễu con người.
Ba bức tường hậu viện đều là tường đất, mà không phải tường rào, có thể thấy được lúc Thẩm gia xây nhà cũng phí tâm.
Gà vịt tách ra nuôi, hậu viện Thẩm gia cũng coi như lớn, chuồng gà dùng hàng rào trúc vây quanh, bên trong hơn mười con gà đang mổ thức ăn khắp nơi.
Lục Cốc vừa đến hậu viện liền nhìn thấy ba con chó, Đại Xám cảnh giác trong nháy mắt, nhưng sau khi nhìn thấy y liền nằm sấp xuống, chỉ có hai con nhỏ hơn sủa thêm vài tiếng, may là chuồng gà cách ổ chó rất xa, không đến mức khiến y không dám đi vào
Hai bên chuồng gà đều có ổ gà và lồng trúc, Lục Cốc nhìn xung quanh tìm trứng gà.
Cũng không biết gà mái này đẻ trứng như thế nào, trứng lại ở tít mãi dưới đáy ổ.
Muốn lấy trứng của gà ta, đương nhiên phải thừa dịp nó không chú ý, Lục Cốc nhanh chóng nhặt lấy, gà mái vỗ cánh lạch bạch chạy tới không mổ được tay y, quang quác kêu vài cái rồi rời đi.
Bỗng nhiên, Đại Xám đứng lên, không ngừng cắn về phía Lục Cốc.
Cùng lúc đó, sau lưng Lục Cốc phát lạnh, quay đầu liền nhìn thấy một con chó nhỏ màu đen vốn nên trói lại không biết đã thoát khỏi dây thừng lúc nào, lặng yên không một tiếng động tiến gần lại y, mắt lộ ra hung quang, răng nanh trắng nhớt khiến người ta run sợ.
Người nông dân quanh năm suốt tháng không có mấy ngày rảnh rỗi, gà gáy không bao lâu, thôn Thanh Khê dưới chân núi dần có tiếng người.
Lục Cốc hôm qua ngủ ngon, Thẩm Huyền Thanh vừa có động tĩnh y cũng tỉnh, ít ra không ngủ quên, khiến y cảm thấy không khỏi có chút may mắn.
Lời nói của Kỷ Thu Nguyệt và Vệ Lan Hương hôm qua khiến y trước khi đi ngủ biết rõ tuy rằng mình bị bán cho Thẩm gia, nhưng không phải giống như hạ nhân nô bộc trong nhà giàu có, mà là làm phu lang cho Thẩm Huyền Thanh.
Việc này không thể so với việc khác, y căn bản không nghĩ tới mình còn có một ngày đi làm phu lang nhà người ta, cho nên có chút trở tay không kịp.
Thẩm Huyền Thanh ngồi lên, Lục Cốc cũng hoảng sợ ngồi dậy theo, sợ bị nói là lười biếng. Không ai dạy y sau khi lập gia đình phải hầu hạ phu quân thế nào, theo bản năng nắm chặt chăn mỏng.
Thẩm Huyền Thanh đeo giày xuống đất, đối với hắn mà nói, sự tồn tại của Lục Cốc là vô cùng rõ ràng, dù sao ban đêm cũng chỉ có một cái chăn. Chuyện đã đến nước này, tuy nói triệt để xích mích với Lục gia, nhưng Lục Cốc đã là phu lang của hắn, bị lạnh không ổn lắm.
Hắn đứng ở bên giường, thấy Lục Cốc khẩn trương bất an, ngay cả sắc mặt cũng trắng hơn một chút, vải lanh nhỏ quấn trên đầu bởi vì ngủ một đêm có chút lỏng lẻo, cuối cùng có thứ để mở lời, nói: "Vương lang trung nói hôm nay phải qua đó đổi thuốc, đứng lên thu dọn chút đi, thừa dịp buổi sáng mát mẻ qua đó. "
Lục Cốc liên tục gật đầu, lại sợ mình không nói lời nào chọc Thẩm Huyền Thanh không vui, vội vàng ngỏ giọng nói: "Được. "
Lá gan còn nhỏ hơn thỏ, khiến Thẩm Huyền Thanh nhíu mày, may là Lục Cốc cúi đầu không phát hiện, nếu không khéo phải sợ mấy ngày.
Người Thẩm gia lục tục thức dậy rửa mặt súc miệng trong viện, ngay cả Lục Cốc tối hôm qua cũng đã dùng chậu và khăn vải mới, thậm chí còn có cả muối súc miệng. Đây vốn đều là chuẩn bị để cưới tân phu lang, dù sao Lục Văn đã học trên trấn vài ngày, đồ đạc song nhi trấn trên thường dùng bọn họ cũng chuẩn bị ít nhiều.
Lúc ở Lục gia, bọn họ mua muối sao có thể có phần Lục Cốc, y sợ bị người ta nói bẩn thỉu, liền bẻ cành liễu cắn cho sạch răng hoặc để trong miệng nhai một lúc.
Ống khói bốc lên làn khói nhàn nhạt, Kỷ Thu Nguyệt đun nước, thuận tiện làm nóng một ít bánh mì.
Bình thường đối với người trong thôn là một ngày hai bữa, trừ phi lúc việc nhà nông bận rộn mới ăn ba bữa, mà Thẩm gia có hai hán tử đang tuổi thanh niên tráng niên, làm việc ăn nhiều, ngay cả dậy sớm cũng phải ăn một bữa cơm, nếu không đói bụng sẽ không có sức làm việc.
Nhưng cũng do gần đây tốt lên, mới có thể ăn như vậy, hai năm trước chắc chắn không có chuyện này. Ngoại trừ Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh ăn hai cái bánh hấp, bốn người còn lại đều ăn nửa cái, mấy hôm nay mặn ăn nhiều, liền vớt một chén dưa muối nhỏ ra ăn.
Đồ ăn sáng rất đơn giản, không cần bày đũa lên bàn, lúc Kỷ Thu Nguyệt chia bánh là trực tiếp đưa vào trong tay, ngay cả dưa muối cũng là nhúp vài miếng đặt lên, mấy người bọn họ hoặc ngồi xổm hoặc đứng trong sân ăn.
Lục Cốc nắm chặt nửa cái bánh hấp, bánh mềm và ấm áp, chờ người khác đều nhận phần mình xong, y mới từ nhúp mấy miếng dưa muối trong chén nhỏ, học những người khác của Thẩm gia kẹp vào trong bánh, cắn một miếng vừa mặn vừa giòn, ăn cùng bánh hấp lại hợp vô cùng.
Sớm như vậy có thể uống mấy ngụm nước ấm ăn vài miếng đồ ăn, ngay cả y cũng có một phần, khiến Lục Cốc trong lúc hoảng sợ, sinh ra chút cảm kích.
Hán tử ăn nhanh, không thường nhai kĩ nuốt chậm, hơn nữa bánh hấp cũng không tính là lớn, Thẩm Huyền Thanh hai ba miếng liền giải quyết xong, hai cái bánh cũng đủ để hắn lót dạ sáng sớm. Lục Cốc luôn lén nhìn hắn, ăn cũng nhanh hơn, sợ làm chậm trễ thời gian ra ngoài.
"Nương, con đi đổi thuốc cùng y." Thẩm Huyền Thanh nói với Vệ Lan Hương một tiếng, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Lúc này còn sớm, mặt trời chỉ vừa mới mọc.
Mùa hè này nóng hơn bao giờ hết, nhưng làng Thanh Khê gần núi, buổi sáng vẫn có chút lạnh lẽo, nhưng tốt xấu gì cũng không khiến người ta bị đông lạnh.
Lục Cốc đi theo phía sau Thẩm Huyền Thanh ra khỏi thôn, dọc đường đụng phải vài người.
Chuyện của Thẩm gia truyền ra trong thôn Thanh Khê, mọi người đều tò mò, lúc này nhìn thấy phía sau Thẩm Huyền Thanh có một người lạ mặt, liền đoán được là một song nhi khác của Lục gia, quay đầu quan sát.
Dù là ai phải trải qua chuyện như vậy cũng sẽ thấy uất ức, cũng không có ai vô duyên tiến lên hỏi, đây không phải là xúc phạm người ta sao, cho nên chỉ lặng lẽ quan sát một chút.
Bị người ta nhìn chằm chằm, Lục Cốc cúi đầu thấp hơn, nếu không phải y vẫn có thể nhìn thấy chân Thẩm Huyền Thanh, sợ là đã sớm sợ tới mức cả người run rẩy.
Dậy sớm đều phụ nhân cùng phu lang quét lá trước cửa, hán tử không nhiều lắm, tuy nói ánh mắt phần lớn đều nhìn Lục Cốc, nhưng Thẩm Huyền Thanh nhận thấy cũng có người lặng lẽ đánh giá thần sắc của hắn.
Hắn không thích bị người ta nhìn chằm chằm, vì thế thản nhiên nhìn qua, còn hỏi: "Lâm thúc dậy sớm sao? "
Lâm Kim Hổ bị bắt tại trận, may mắn hắn đang nhìn Thẩm Huyền Thanh chứ không phải Lục Cốc, còn có bậc thang đi xuống, ngượng ngùng gãi đầu ha ha cười: "Đúng rồi. "
Thẩm Huyền Thanh tuy là hỏi chuyện thường ngày, nhưng hắn vừa mở miệng người có mắt liền biết thu liễm, tầm mắt trên người Lục Cốc ít đi rất nhiều. Hai người không dừng lại, ra khỏi thôn đi thẳng về phía thôn An Gia.
***
Trong nhà lang trung, Vương lang trung tháo vải lanh nhỏ dính máu trên đầu Lục Cốc xuống, dán thảo dược mới lên vết thương.
Ông hiểu một chút bắt mạch, còn chẩn đoán cho Lục Cốc, cuối cùng lắc đầu thở dài nói: "Cơ thể thiếu dưỡng chất, người khác cần mười ngày, ngươi phải hai mươi ngày mới có thể dưỡng tốt vết thương, chỉ trong chốc lát không thể bù đắp tổn thương được."
Vương lang trung đã có tuổi, thấy Lục Cốc gầy thành như vậy không khỏi lải nhải, vẫn là Vương a ma đưa nháy mắt với ông một cái ý đừng nói nữa, ông mới hậu tri hậu giác ngậm miệng, ngẩng đầu thấy thần sắc Thẩm Huyền Thanh không thay đổi, không chán ghét Lục Cốc mới yên tâm.
Người bình thường cưới phu lang là vì sống qua ngày, người làm nông cưới vợ cũng không dễ dàng, không có mấy người nguyện ý cưới một cái ốm yếu trở về kéo chân sau, hơn nữa Lục Cốc còn là bị người ta mua về, sao có thể quan tâm y dưỡng tốt thân thể hay không, không tống cổ đi là tốt rồi.
Đắp thuốc xong thì không tiện ở lại, ở nhà còn nhiều việc phải làm, Thẩm Huyền Thanh hỏi ngày tới đổi thuốc tiếp theo rồi dẫn Lục Cốc đi.
Đều nói oan gia ngõ hẹp, hai người bọn họ đi đường nhỏ sẽ không đi qua cửa nhà Lục gia, ai ngờ lại đụng phải Đỗ Hà Hoa, bà ta đang đào rau dại trong cánh đồng phía sau thôn, bình thường đó đều là việc của Lục Cốc.
Trong lòng bà ta, vô duyên vô cớ phải làm thêm việc sao có thể không oán giận, trong miệng thỉnh thoảng mắng chửi vài câu, chưa từng nghĩ tới sẽ đụng phải chính chủ.
Bà ta rất sợ Thẩm Huyền Thanh, lục Đại Tường đến hôm nay vẫn còn nằm trên giường, không ai ra mặt cho bà ta, cho nên cho dù là oán hận Lục Cốc, bà ta cũng giống như con ngao trên sông, lập tức ngậm chặt miệng, chỉ sau khi hai người đi xa, bà ta mới quay đầu nhổ một ngụm xuống đất.
Đánh nữ nhân và song nhi là không có bản lĩnh nhất, hôm nay Đỗ Hà Hoa cũng không diễu võ dương oai, Thẩm Huyền Thanh ngay cả liếc mắt một cái cũng lười cho bà ta.
Về phần Lục Cốc, hai ngày nay ở Thẩm gia không bị đánh còn có thể ăn no, nhìn thấy Đỗ Hà Hoa lại khiến y giật mình, y không phải nghe những tiếng quát mắng trói ta, bên tai tựa như thanh tịnh hơn rất nhiều.
***
Sau khi bọn họ trở về, trong nhà chỉ còn Vệ Lan Hương, Thẩm Nghiêu Thanh đưa tức phụ về nhà thân nương, Thẩm Nhạn thả vịt ở ao nước sau nhà.
Thấy Vệ Lan Hương đang bóc đậu, Lục Cốc nóng lòng đi qua hỗ trợ, y vội vàng làm việc liền trực tiếp ngồi xổm xuống, vẫn là Thẩm Huyền Thanh mang đến một cái ghế nhỏ cho y ngồi.
Lúc ở Lục gia, cũng không ai thuận tay cầm cho y một cái ghế, khiến Lục Cốc đối với Thẩm Huyền Thanh có thêm một chút kính nể.
Hôm nay y hiểu được, Thẩm gia đối tốt với y là bởi vì bọn họ là người tốt, không giống Đỗ Hà Hoa lòng dạ ác độc, nhưng càng như vậy, lại càng khiến y lo sợ bất an, cũng quyết tâm phải làm việc thật tốt, thật nghe lời, sợ phải quay về những ngày ăn không đủ no còn bị đánh mắng.
Vệ Lan Hương nhìn tay y thoăn thoắt nhanh nhẹn, không có chút lười biếng dùng mánh lới nào, trong lòng liền yên tâm hơn không ít.
Hậu viện chó sủa gà kêu, bà thấy sắc mặt Lục Cốc hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, lại thấy Thẩm Huyền Thanh cầm bao thuốc đi ra từ nhà bếp, liền nói: "Con đến hậu viện thu hoạch trứng gà trước đi, rồi lại đây nhóm bếp sắc thuốc, còn một ít này không cần con làm. "
Lục Cốc vội vàng đứng dậy đi tới dưới mái hiên phòng bếp lấy giỏ trúc, hôm qua y thấy Thẩm Nhạn dùng cái này thu trứng gà.
Đường vào hậu viện Thẩm gia sát tường phía đông, ước chừng rộng nửa trượng, đủ để hai người cùng đi song song.
Hồi trước đi xuyên qua nhà chính là có thể tới hậu viện, nhưng mấy năm gần đây các nhà đều dùng tường đất phong tỏa phía sau nhà chính, ngăn cách với hậu viện, Thẩm gia cũng làm vậy.
Đây vốn là bố cục mới có ở thôn gần trấn Phong Cốc, chậm rãi truyền ra xung quanh.
Nông gia có của cải hơn chút có thể nuôi thêm một vài súc vật, chính mình không nỡ ăn cũng có thể đem bán kiếm thêm chút tiền bạc, nhưng nuôi súc vật có nghĩa là sẽ có mùi phân, đến mùa hè còn có thêm ruồi muỗi bọ hung bay loạn xạ.
Sau khi ngăn cách hậu viện của gia súc với nhà chính, côn trùng sẽ ít đi rất nhiều, mùi trong phòng có thể tốt hơn, cũng sạch sẽ hơn một chút.
Quý nhân trấn trên đều chú ý tới vấn đề vệ sinh, không sạch sẽ không dùng, mà côn trùng bẩn thỉu vốn dễ khiến con người nhiễm bệnh, những đại phu, lang trung kia đều đã nói qua, hiện giờ lại là năm tháng thái bình, những điều này nên dần được tuyên truyền, người trong thôn đều nguyện ý chú ý, đến khi nói chuyện với người trấn trên còn coi như có mặt mũi.
Lục Cốc ngửi thấy một mùi thuốc đốt nồng nặc, liền thấy trên con đường hẹp rải đầy tro cây cỏ, còn có vài cành cỏ khô chưa cháy hết, biết đó là dùng khói thảo dược hun côn trùng, ngăn cản chúng nó không ở đây quấy nhiễu con người.
Ba bức tường hậu viện đều là tường đất, mà không phải tường rào, có thể thấy được lúc Thẩm gia xây nhà cũng phí tâm.
Gà vịt tách ra nuôi, hậu viện Thẩm gia cũng coi như lớn, chuồng gà dùng hàng rào trúc vây quanh, bên trong hơn mười con gà đang mổ thức ăn khắp nơi.
Lục Cốc vừa đến hậu viện liền nhìn thấy ba con chó, Đại Xám cảnh giác trong nháy mắt, nhưng sau khi nhìn thấy y liền nằm sấp xuống, chỉ có hai con nhỏ hơn sủa thêm vài tiếng, may là chuồng gà cách ổ chó rất xa, không đến mức khiến y không dám đi vào
Hai bên chuồng gà đều có ổ gà và lồng trúc, Lục Cốc nhìn xung quanh tìm trứng gà.
Cũng không biết gà mái này đẻ trứng như thế nào, trứng lại ở tít mãi dưới đáy ổ.
Muốn lấy trứng của gà ta, đương nhiên phải thừa dịp nó không chú ý, Lục Cốc nhanh chóng nhặt lấy, gà mái vỗ cánh lạch bạch chạy tới không mổ được tay y, quang quác kêu vài cái rồi rời đi.
Bỗng nhiên, Đại Xám đứng lên, không ngừng cắn về phía Lục Cốc.
Cùng lúc đó, sau lưng Lục Cốc phát lạnh, quay đầu liền nhìn thấy một con chó nhỏ màu đen vốn nên trói lại không biết đã thoát khỏi dây thừng lúc nào, lặng yên không một tiếng động tiến gần lại y, mắt lộ ra hung quang, răng nanh trắng nhớt khiến người ta run sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất