Chương 10
Edit: HiHi (wattpad: nepenthe168)
Thẩm Huyền Thanh dùng nước lạnh rửa mặt trong viện, cả người hoàn toàn tỉnh táo, chờ hắn dắt chó từ hậu viện ra, Lục Cốc đã lấy túi vải Vệ Lan Hương chuẩn bị từ trong phòng bếp ra, bên trong là bánh đã nấu xong hôm qua.
"Nhị Thanh, con nhớ mang bánh theo." Vệ Lan Hương nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền cách cửa sổ hô lên.
"Con biết rồi, nương." Thẩm Huyền Thanh đáp ứng, rồi vác theo thanh đao cùng dây thừng ra ngoài, nhận lấy túi vải, đi cùng Lục Cốc ra khỏi cửa, nói: "Ta đi đây, ngươi đóng cửa viện lại rồi trở về phòng ngủ tiếp đi. "
Trước kia sau khi hắn đi đều là Thẩm Nghiêu Thanh một lát sau đến đóng cửa, hôm nay có Lục Cốc thì khác.
Trong thôn quá mức yên tĩnh, cho nên tiếng nói chuyện của hai người, ở trong phòng vẫn có thể nghe được. Vệ Lan Hương nghe thấy Lục Cốc tiễn con trai bà ra cửa, đối với tân phu lang này càng thêm hài lòng, vợ chồng son nên như vậy. Thẩm Nghiêu Thanh thấy không cần mình đi ra ngoài đóng cửa viện, xoay người tiếp tục ngủ.
Cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, Lục Cốc đứng ở cửa, dưới bầu trời xám xịt, hán tử cao lớn cường tráng dắt theo ba con chó quay đầu lại, thấy Lục Cốc ngơ ngác, hắn mở miệng: "Được rồi, mau đi vào đi. "
Lúc này Lục Cốc mới đóng cửa viện lại theo lời hắn. Có lẽ là dậy quá sớm, giọng nói trầm thấp vững vàng của Thẩm Huyền Thanh khiến y sinh ra một cảm giác lạ, không phải sợ hãi, giống như lúc y làm vỡ trứng gà, Thẩm Huyền Thanh giúp y giấu diếm không nói cho người khác biết.
Người đàn ông y sợ nhất lại là một người tốt.
Lục Cốc lần nữa ý thức được điều này, mơ hồ có thể nghe được gà ở hậu viện cục cục kêu, gà trống còn chưa kêu, cách bình minh còn sớm, y quay về phòng nằm xuống.
***
Làn khói nhẹ bay, ở trong bếp Lục Cốc thêm củi đun nước. Hôm nay có bánh dày có thể ăn mà không cần hấp nóng, y ngồi trên cái ghế nhỏ trước nồi nước vừa ăn vừa thêm củi.
Người Thẩm gia dậy sớm đều luôn uống một chén nước nóng. Đại phu nơi này thường nói uống nước lã không tốt cho sức khỏe, cho nên mặc dù nửa nồi nước này qua một lát nữa sẽ nguội, nhưng dù sao cũng là nước đã đun sôi, đối với thân thể không có gì đáng ngại, giờ vẫn đang là mùa hè, để nguội uống sẽ thoải mái hơn.
Sau khi ăn nửa cái bánh dày, nước cũng đã sôi, y dùng thìa dài đẩy nắp nồi gỗ lên góc bếp, nếu không bất cẩn một cái, hơi nước trắng bốc lên sẽ bỏng tay và cánh tay, trước kia y chịu thiệt thòi, tất nhiên biết lợi hại.
Sau khi Kỷ Thu Nguyệt quét sân đi vào, thấy trên bàn đặt mấy chén nước nóng, Lục Cốc còn đang múc một chén nước nóng cuối cùng, liền cầm chậu gỗ thường xuyên múc nước sôi đến, bình thường đun nhiều nước không có chỗ để, sẽ đổ vào cái chậu này, ai muốn uống nước thì lấy chén đến múc là được.
Nàng ngồi xuống, hỏi Lục Cốc: "Đệ có biết mổ cá chạch không? "
Hồi còn ở Lục gia, Lục Cốc không dám đụng tay vào đồ ăn, Đỗ Hà Hoa canh y rất kỹ, ngay cả đi đổi đậu hũ mang về hơi nát một chút cũng sẽ mắng y, rõ ràng bã đậu hũ vẫn ở trong giỏ, Đỗ Hà Hoa còn nói y mặt dày lại dám ăn vụng.
Lúc giết cá giết gà, Lục Cốc bị đuổi đi rất xa, chờ người Lục gia ăn xong y mới có thể trở về.
Y đói bụng sẽ tự đi tìm đồ ăn lung tung, tìm được cái gì ăn cái đó, cá chạch cũng đã từng ăn qua, nhưng bởi vì không có dao cũng không có nồi niêu, chỉ có thể tự mình tốn sức cọ đá lấy lửa nửa ngày, lại dùng cành cây xuyên qua thân cá để nướng trên lửa, căn bản chưa từng mổ qua.
Nhưng đến Thẩm gia rồi, không thể nói mình không biết làm gì, này không phải tự nhiên có mà ăn được. Lục Cốc do dự, nhìn về phía Kỷ Thu Nguyệt nhỏ giọng nói: "Để đệ thử xem. "
Kỷ Thu Nguyệt vừa nhìn liền biết y không biết làm, cũng không ép buộc, nói: "Ta dạy đệ là được, cá chạch không có vảy nên dễ mổ lắm, moi sạch mấy thứ bên trong bụng ra là được. "
Hai người ngồi xổm bên ngoài phòng bếp một dạy một học, Thẩm Nhạn vừa thấy chuẩn bị nấu cá chạch hầm cũng tới góp vui. Kỷ Thu Nguyệt vứt lòng cá sang một bên nói với nàng: "Lát nữa muội lấy mấy thứ này cho vịt ăn nhé. "
Lục Cốc không ngốc, thậm chí khá thông minh, hơn nữa lúc động thủ, y chỉ nhìn một lần đã bắt đầu lấy một con cá chạch khác từ trong chậu ra, nhận lấy kéo trong tay Kỷ Thu Nguyệt học đến rất tốt, mổ con đầu tiên còn hơi ngượng tay, đến mấy con sau y thành thục hơn rất nhiều.
"Sắc thuốc xong, đệ lấy cái bình này đặt lên lò thuốc hầm cá trích." Kỷ Thu Nguyệt cầm một cái bình đen đi ra, lại nói: "Đệ ngồi bên ngoài trông lửa là được, không cần làm những chuyện khác"
Lục Cốc vội vàng gật đầu đồng ý, mấy ngày nay ngày nào cũng có thịt ăn, đến đêm lại được ngủ ngon, bất luận khí sắc hay tinh thần của y đều tốt hơn trước.
Mấy con cá còn lại quá nhỏ, nuôi hai ngày đã phun bùn cát, không cần mổ bụng, chỉ cần cạo đi vảy nhỏ trên thân cá là được. Y dùng kéo cắt cá chạch dài thành hai nửa, bỏ vào bình gốm cùng mấy con cá nhỏ còn lại.
Thẩm Nhạn đào một củ gừng từ chân tường viện ra, cho vào cá chạch để khử tanh, mấy loại gừng hành nghệ này nhà nông đều tự trồng, đỡ phải bỏ tiền mua.
Nàng vào bếp thái gừng, lúc đi ra còn thuận tay lấy thêm vài thanh củi cho Lục Cốc nhóm lửa.
Lục Cốc nhận lấy củi, vài đốm lửa nhỏ rơi trên giày y, y vội dùng tay trái phủi đi
Thẩm Nhạn thấy trên chân y vẫn là giày thêu đỏ lúc thành hôn, thuận miệng hỏi: "Lục Cốc ca ca, sao huynh còn đeo đôi này thế? "
Giày đỏ sau khi thành thân ngoại trừ để đeo vào ngày lại mặt, thì sau đó đều sẽ cất đi, theo lý mà nói đôi giày cưới này còn phải đeo vào dịp tết đi thăm họ hàng, để ra mắt với thân phận là tân phu lang.
Lục Cốc không phải không biết quy củ này, nhưng y không có giày khác, cũng không thể đi chân trần.
Thẩm Nhạn nói xong cũng nhớ tới trong rương của hồi môn của Lục Cốc chỉ có hai bộ quần áo mùa hè, không có đôi giày nào, căn bản không thể thay giày, vì thế ảo não nói: "Huynh xem muội này, thế mà lại quên. Huynh chờ chút, muội đi hỏi nương."
Lục Cốc nghe vậy liền cả kinh, muốn ngăn nàng đừng đi hỏi, y nào dám đòi hỏi đồ của Thẩm gia.
Thanh âm Thẩm Nhạn không lớn, nhưng Vệ Lan Hương ngồi dưới hiên nhà thêu thùa may vá, cũng nhìn về phía hai chân Lục Cốc. Chuyện rương của hồi môn bà đã nghe Thẩm Nhạn nói, trong lòng tất nhiên là oán giận Đỗ Hòa Hòa. Mấy hôm nay Lục Cốc ăn mặc chỉnh tề, không có gì không ổn, lại khiến bà quên mất việc này.
Người ngoài thấy bọn họ gần đây ăn uống vô lo, mỗi bữa đều có thịt, hiển nhiên là không nghèo. Kết quả tân phu lang ngay cả đôi giày để thay cũng không có, truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười. Bà quản lý tiền bạc trong nhà, có bao nhiêu bà là người rõ ràng nhất, hiện giờ tính toán đâu ra đấy cũng chỉ còn hai lượng bạc có thể chi tiêu.
Vết thương trên đầu Lục Cốc còn chưa lành, bất kể là đổi thuốc hay là thuốc uống mỗi ngày đều là tiền. Tuy nói những thứ này Thẩm Huyền Thanh dùng tiền tư phòng của hắn, nhưng tiền con trai mình bán con mồi kiếm được, phần lớn đều giao cho bà, trong tay có thể còn lại bao nhiêu?
Hiện giờ đã nhận Lục Cốc, Vệ Lan Hương không muốn oán giận so đo. Bà mặc dù chưa từng học qua, nhưng cũng biết làm người phải có lương tâm, cũng không thể vì tiết kiệm tiền bạc mà đuổi Lục Cốc ra ngoài. Cuộc sống đến bước này, phải nhìn về phía trước, cân nhắc làm thế nào để sống tốt mới là đạo lý đúng đắn.
Vệ Lan Hương trước khi Thẩm Nhạn mở miệng đã nói: "Ta biết rồi, con làm chuyện của con đi. "
Lục Cốc thấp thỏm bất an. Vệ Lan Hương thấy y như thế, âm thầm lắc đầu thở dài, lá gan y thật quá nhỏ, bà đành phải trấn an nói: "Yên tâm, trong nhà có y phục của con, con vẫn còn y phục cũ mà đúng không, cắt làm mặt giày là vừa đẹp. "
Biết bà nói là vộ y phục rách Đỗ Hà Hoa đưa cho kia, Lục Cốc sau khi thay xuống không nỡ vứt đi, còn dành thời gian giặt, đề phòng nếu y không có quần áo mặc có thể đổi bộ khác.
"Nương, bộ đó con đã giặt sạch rồi." Y nhỏ giọng nói.
Vệ Lan Hương gật gật đầu, mở miệng: "Vừa đúng lúc, con mang ra đây. "
Cho dù luyến tiếc, Lục Cốc vẫn vào phòng lấy ra, Vệ Lan Hương lại hỏi y: "Chân con bao lớn, không biết trong nhà có cỡ giày của con không. "
Sau khi nghe Lục Cốc nói, bà lấy cỡ giày của Kỷ Thu Nguyệt ra để Lục Cốc so chân, nói: "Một cỡ với tẩu tử con, bớt việc, không cần cắt nữa. "
Bà nhìn y phục trên người Lục Cốc, nghĩ thầm Đỗ Hà Hoa tâm địa độc ác kia, lại cho Lục Cốc mặc quần áo không tệ, thuận miệng liền nói: "Kế mẫu xấu xa của con thế mà lại cho con y phục không tệ đâu."
Nghe xong Lục Cốc suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Đây là do Lục Văn không cần nữa."
Hóa ra là đồ thừa của Lục Văn, Vệ Lan Hương lập tức đã hiểu. Trước khi Thẩm Huyền Thanh thành thân, đi đâu hỏi thăm Đỗ Hà Hoa, mọi người đều nói bà ta là người tốt, ngay cả Lục cốc cũng đối xử ổn thỏa. Nếu không phải có mấy bộ y phục Lục Văn không cần nữa để làm màu, người ngoài đã sớm nhìn ra Đỗ Hà Hoa đối với Lục Cốc không tốt.
Bà lật nhìn bộ y phục rách kia một lần, nói với Lục Cốc: "Có thể làm cho con hai đôi giày, vải thừa còn lại có thể gom lại làm cho Thẩm Nhạn hai đôi, gần đây con bé phát triển, chân cũng dài ra, mấy ngày nay luôn kêu giày làm đau chân. "
Có thể có hai đôi giày mới, không phải đồ thừa của Lục Văn, nói Lục Cốc mất hứng là giả, nhưng bởi vì tính tình từ lâu đã thành thói, khiến y căn bản không dám biểu lộ vui sướng trên mặt, chỉ nhỏ giọng nói: "Đều nghe nương. "
Vệ Lan Hương thấy y nghe lời ngoan ngoãn như vậy, còn gọi nương, trong mắt không khỏi có thêm hai phần yêu thích.
Lục Cốc đi canh ấm thuốc, bà vừa thêu thùa vừa nghĩ, mặt giày thì đủ rồi, nhưng đoạn thời gian trước bởi vì lo việc thành thân, đã tốn không ít vải thô để làm giày mới cho người trong nhà, vải còn lại hiện giờ căn bản không đủ là đế cho bốn đôi giày, phải nghĩ cách mới được.
***
Buổi trưa Lục Cốc uống cả một chén canh cá chạch, là Vệ Lan Hương cố ý cho y bát đầy, nói ăn nhiều đồ bổ mới tốt, thứ này không cần tốn tiền mua, tự mình ra bờ sông đào là có, cũng không phải cái gì mới mẻ, ai uống nhiều ai uống ít, người Thẩm gia cũng không so đo.
Nhưng đối với Lục Cốc mà nói là vô cùng đáng quý. Nước lèo ngon, chỉ cần rắc muối lên là thơm vô cùng, cá chạch cùng mấy con tép nhỏ hầm nát, xương cũng mềm, ngon hơn nhiều so với y dùng lửa nướng.
Sau khi rửa chén, Lục Cốc vốn định giúp Thẩm Nhạn chặt gà cỏ, nhưng Vệ Lan Hương xách theo một cái giỏ lớn trên tay gọi y ra ngoài, y liền thành thành thật thật đi theo.
Thẩm gia ở sau thôn, dọc đường đi đều dễ đụng mặt người khác. Vệ Lan Hương nói đùa cùng người trong thôn, còn để cho Lục Cốc nhận mặt được không ít người, gọi a ma cùng thím, vân vân. Lúc đến cửa nhà Thẩm Thuận Vượng, bà còn cố ý bảo Lục Cốc nhớ kỹ, đây là nhà tam thúc y, sau này nếu muốn tới còn biết đường.
Thanh âm Lục Cốc tuy nhỏ, nhưng một đường đi dù hơi sợ hãi nhưng gọi người vẫn rõ ràng, lời Vệ Lan Hương nói cũng đều ghi nhớ trong lòng.
Y đi theo Vệ Lan Hương một đường về phía đông không ngừng mới giật mình phát hiện là bọn họ đang trên đường lên trấn. Trấn Phong Cốc cách thôn Thanh Khê khoảng mười dặm, đi qua bốn năm thôn.
Nam tử trẻ tuổi đi nhanh có thể mất hai ba khắc đồng hồ, nhà nông ra ngoài không giống nhà giàu nhà cao cửa rộng có xe ngựa ngồi. Chịu khổ đã quen, nữ nhân cùng song nhi tuy đi chậm hơn hán tử, nhưng đi hơn nửa canh giờ cũng đến, nếu không cần nhanh còn có thể nghỉ ngơi trên đường.
Chờ đến trấn, Lục Cốc mới biết Vệ Lan Hương đến làm cái gì. Bà lấy bộ đồ cưới Lục Cốc từng mặc trong giỏ vải qua, y phục này sau này không mặc được nữa, không bằng bán đi đổi chút lấy chút bạc.
Thẩm Huyền Thanh dùng nước lạnh rửa mặt trong viện, cả người hoàn toàn tỉnh táo, chờ hắn dắt chó từ hậu viện ra, Lục Cốc đã lấy túi vải Vệ Lan Hương chuẩn bị từ trong phòng bếp ra, bên trong là bánh đã nấu xong hôm qua.
"Nhị Thanh, con nhớ mang bánh theo." Vệ Lan Hương nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền cách cửa sổ hô lên.
"Con biết rồi, nương." Thẩm Huyền Thanh đáp ứng, rồi vác theo thanh đao cùng dây thừng ra ngoài, nhận lấy túi vải, đi cùng Lục Cốc ra khỏi cửa, nói: "Ta đi đây, ngươi đóng cửa viện lại rồi trở về phòng ngủ tiếp đi. "
Trước kia sau khi hắn đi đều là Thẩm Nghiêu Thanh một lát sau đến đóng cửa, hôm nay có Lục Cốc thì khác.
Trong thôn quá mức yên tĩnh, cho nên tiếng nói chuyện của hai người, ở trong phòng vẫn có thể nghe được. Vệ Lan Hương nghe thấy Lục Cốc tiễn con trai bà ra cửa, đối với tân phu lang này càng thêm hài lòng, vợ chồng son nên như vậy. Thẩm Nghiêu Thanh thấy không cần mình đi ra ngoài đóng cửa viện, xoay người tiếp tục ngủ.
Cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, Lục Cốc đứng ở cửa, dưới bầu trời xám xịt, hán tử cao lớn cường tráng dắt theo ba con chó quay đầu lại, thấy Lục Cốc ngơ ngác, hắn mở miệng: "Được rồi, mau đi vào đi. "
Lúc này Lục Cốc mới đóng cửa viện lại theo lời hắn. Có lẽ là dậy quá sớm, giọng nói trầm thấp vững vàng của Thẩm Huyền Thanh khiến y sinh ra một cảm giác lạ, không phải sợ hãi, giống như lúc y làm vỡ trứng gà, Thẩm Huyền Thanh giúp y giấu diếm không nói cho người khác biết.
Người đàn ông y sợ nhất lại là một người tốt.
Lục Cốc lần nữa ý thức được điều này, mơ hồ có thể nghe được gà ở hậu viện cục cục kêu, gà trống còn chưa kêu, cách bình minh còn sớm, y quay về phòng nằm xuống.
***
Làn khói nhẹ bay, ở trong bếp Lục Cốc thêm củi đun nước. Hôm nay có bánh dày có thể ăn mà không cần hấp nóng, y ngồi trên cái ghế nhỏ trước nồi nước vừa ăn vừa thêm củi.
Người Thẩm gia dậy sớm đều luôn uống một chén nước nóng. Đại phu nơi này thường nói uống nước lã không tốt cho sức khỏe, cho nên mặc dù nửa nồi nước này qua một lát nữa sẽ nguội, nhưng dù sao cũng là nước đã đun sôi, đối với thân thể không có gì đáng ngại, giờ vẫn đang là mùa hè, để nguội uống sẽ thoải mái hơn.
Sau khi ăn nửa cái bánh dày, nước cũng đã sôi, y dùng thìa dài đẩy nắp nồi gỗ lên góc bếp, nếu không bất cẩn một cái, hơi nước trắng bốc lên sẽ bỏng tay và cánh tay, trước kia y chịu thiệt thòi, tất nhiên biết lợi hại.
Sau khi Kỷ Thu Nguyệt quét sân đi vào, thấy trên bàn đặt mấy chén nước nóng, Lục Cốc còn đang múc một chén nước nóng cuối cùng, liền cầm chậu gỗ thường xuyên múc nước sôi đến, bình thường đun nhiều nước không có chỗ để, sẽ đổ vào cái chậu này, ai muốn uống nước thì lấy chén đến múc là được.
Nàng ngồi xuống, hỏi Lục Cốc: "Đệ có biết mổ cá chạch không? "
Hồi còn ở Lục gia, Lục Cốc không dám đụng tay vào đồ ăn, Đỗ Hà Hoa canh y rất kỹ, ngay cả đi đổi đậu hũ mang về hơi nát một chút cũng sẽ mắng y, rõ ràng bã đậu hũ vẫn ở trong giỏ, Đỗ Hà Hoa còn nói y mặt dày lại dám ăn vụng.
Lúc giết cá giết gà, Lục Cốc bị đuổi đi rất xa, chờ người Lục gia ăn xong y mới có thể trở về.
Y đói bụng sẽ tự đi tìm đồ ăn lung tung, tìm được cái gì ăn cái đó, cá chạch cũng đã từng ăn qua, nhưng bởi vì không có dao cũng không có nồi niêu, chỉ có thể tự mình tốn sức cọ đá lấy lửa nửa ngày, lại dùng cành cây xuyên qua thân cá để nướng trên lửa, căn bản chưa từng mổ qua.
Nhưng đến Thẩm gia rồi, không thể nói mình không biết làm gì, này không phải tự nhiên có mà ăn được. Lục Cốc do dự, nhìn về phía Kỷ Thu Nguyệt nhỏ giọng nói: "Để đệ thử xem. "
Kỷ Thu Nguyệt vừa nhìn liền biết y không biết làm, cũng không ép buộc, nói: "Ta dạy đệ là được, cá chạch không có vảy nên dễ mổ lắm, moi sạch mấy thứ bên trong bụng ra là được. "
Hai người ngồi xổm bên ngoài phòng bếp một dạy một học, Thẩm Nhạn vừa thấy chuẩn bị nấu cá chạch hầm cũng tới góp vui. Kỷ Thu Nguyệt vứt lòng cá sang một bên nói với nàng: "Lát nữa muội lấy mấy thứ này cho vịt ăn nhé. "
Lục Cốc không ngốc, thậm chí khá thông minh, hơn nữa lúc động thủ, y chỉ nhìn một lần đã bắt đầu lấy một con cá chạch khác từ trong chậu ra, nhận lấy kéo trong tay Kỷ Thu Nguyệt học đến rất tốt, mổ con đầu tiên còn hơi ngượng tay, đến mấy con sau y thành thục hơn rất nhiều.
"Sắc thuốc xong, đệ lấy cái bình này đặt lên lò thuốc hầm cá trích." Kỷ Thu Nguyệt cầm một cái bình đen đi ra, lại nói: "Đệ ngồi bên ngoài trông lửa là được, không cần làm những chuyện khác"
Lục Cốc vội vàng gật đầu đồng ý, mấy ngày nay ngày nào cũng có thịt ăn, đến đêm lại được ngủ ngon, bất luận khí sắc hay tinh thần của y đều tốt hơn trước.
Mấy con cá còn lại quá nhỏ, nuôi hai ngày đã phun bùn cát, không cần mổ bụng, chỉ cần cạo đi vảy nhỏ trên thân cá là được. Y dùng kéo cắt cá chạch dài thành hai nửa, bỏ vào bình gốm cùng mấy con cá nhỏ còn lại.
Thẩm Nhạn đào một củ gừng từ chân tường viện ra, cho vào cá chạch để khử tanh, mấy loại gừng hành nghệ này nhà nông đều tự trồng, đỡ phải bỏ tiền mua.
Nàng vào bếp thái gừng, lúc đi ra còn thuận tay lấy thêm vài thanh củi cho Lục Cốc nhóm lửa.
Lục Cốc nhận lấy củi, vài đốm lửa nhỏ rơi trên giày y, y vội dùng tay trái phủi đi
Thẩm Nhạn thấy trên chân y vẫn là giày thêu đỏ lúc thành hôn, thuận miệng hỏi: "Lục Cốc ca ca, sao huynh còn đeo đôi này thế? "
Giày đỏ sau khi thành thân ngoại trừ để đeo vào ngày lại mặt, thì sau đó đều sẽ cất đi, theo lý mà nói đôi giày cưới này còn phải đeo vào dịp tết đi thăm họ hàng, để ra mắt với thân phận là tân phu lang.
Lục Cốc không phải không biết quy củ này, nhưng y không có giày khác, cũng không thể đi chân trần.
Thẩm Nhạn nói xong cũng nhớ tới trong rương của hồi môn của Lục Cốc chỉ có hai bộ quần áo mùa hè, không có đôi giày nào, căn bản không thể thay giày, vì thế ảo não nói: "Huynh xem muội này, thế mà lại quên. Huynh chờ chút, muội đi hỏi nương."
Lục Cốc nghe vậy liền cả kinh, muốn ngăn nàng đừng đi hỏi, y nào dám đòi hỏi đồ của Thẩm gia.
Thanh âm Thẩm Nhạn không lớn, nhưng Vệ Lan Hương ngồi dưới hiên nhà thêu thùa may vá, cũng nhìn về phía hai chân Lục Cốc. Chuyện rương của hồi môn bà đã nghe Thẩm Nhạn nói, trong lòng tất nhiên là oán giận Đỗ Hòa Hòa. Mấy hôm nay Lục Cốc ăn mặc chỉnh tề, không có gì không ổn, lại khiến bà quên mất việc này.
Người ngoài thấy bọn họ gần đây ăn uống vô lo, mỗi bữa đều có thịt, hiển nhiên là không nghèo. Kết quả tân phu lang ngay cả đôi giày để thay cũng không có, truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười. Bà quản lý tiền bạc trong nhà, có bao nhiêu bà là người rõ ràng nhất, hiện giờ tính toán đâu ra đấy cũng chỉ còn hai lượng bạc có thể chi tiêu.
Vết thương trên đầu Lục Cốc còn chưa lành, bất kể là đổi thuốc hay là thuốc uống mỗi ngày đều là tiền. Tuy nói những thứ này Thẩm Huyền Thanh dùng tiền tư phòng của hắn, nhưng tiền con trai mình bán con mồi kiếm được, phần lớn đều giao cho bà, trong tay có thể còn lại bao nhiêu?
Hiện giờ đã nhận Lục Cốc, Vệ Lan Hương không muốn oán giận so đo. Bà mặc dù chưa từng học qua, nhưng cũng biết làm người phải có lương tâm, cũng không thể vì tiết kiệm tiền bạc mà đuổi Lục Cốc ra ngoài. Cuộc sống đến bước này, phải nhìn về phía trước, cân nhắc làm thế nào để sống tốt mới là đạo lý đúng đắn.
Vệ Lan Hương trước khi Thẩm Nhạn mở miệng đã nói: "Ta biết rồi, con làm chuyện của con đi. "
Lục Cốc thấp thỏm bất an. Vệ Lan Hương thấy y như thế, âm thầm lắc đầu thở dài, lá gan y thật quá nhỏ, bà đành phải trấn an nói: "Yên tâm, trong nhà có y phục của con, con vẫn còn y phục cũ mà đúng không, cắt làm mặt giày là vừa đẹp. "
Biết bà nói là vộ y phục rách Đỗ Hà Hoa đưa cho kia, Lục Cốc sau khi thay xuống không nỡ vứt đi, còn dành thời gian giặt, đề phòng nếu y không có quần áo mặc có thể đổi bộ khác.
"Nương, bộ đó con đã giặt sạch rồi." Y nhỏ giọng nói.
Vệ Lan Hương gật gật đầu, mở miệng: "Vừa đúng lúc, con mang ra đây. "
Cho dù luyến tiếc, Lục Cốc vẫn vào phòng lấy ra, Vệ Lan Hương lại hỏi y: "Chân con bao lớn, không biết trong nhà có cỡ giày của con không. "
Sau khi nghe Lục Cốc nói, bà lấy cỡ giày của Kỷ Thu Nguyệt ra để Lục Cốc so chân, nói: "Một cỡ với tẩu tử con, bớt việc, không cần cắt nữa. "
Bà nhìn y phục trên người Lục Cốc, nghĩ thầm Đỗ Hà Hoa tâm địa độc ác kia, lại cho Lục Cốc mặc quần áo không tệ, thuận miệng liền nói: "Kế mẫu xấu xa của con thế mà lại cho con y phục không tệ đâu."
Nghe xong Lục Cốc suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Đây là do Lục Văn không cần nữa."
Hóa ra là đồ thừa của Lục Văn, Vệ Lan Hương lập tức đã hiểu. Trước khi Thẩm Huyền Thanh thành thân, đi đâu hỏi thăm Đỗ Hà Hoa, mọi người đều nói bà ta là người tốt, ngay cả Lục cốc cũng đối xử ổn thỏa. Nếu không phải có mấy bộ y phục Lục Văn không cần nữa để làm màu, người ngoài đã sớm nhìn ra Đỗ Hà Hoa đối với Lục Cốc không tốt.
Bà lật nhìn bộ y phục rách kia một lần, nói với Lục Cốc: "Có thể làm cho con hai đôi giày, vải thừa còn lại có thể gom lại làm cho Thẩm Nhạn hai đôi, gần đây con bé phát triển, chân cũng dài ra, mấy ngày nay luôn kêu giày làm đau chân. "
Có thể có hai đôi giày mới, không phải đồ thừa của Lục Văn, nói Lục Cốc mất hứng là giả, nhưng bởi vì tính tình từ lâu đã thành thói, khiến y căn bản không dám biểu lộ vui sướng trên mặt, chỉ nhỏ giọng nói: "Đều nghe nương. "
Vệ Lan Hương thấy y nghe lời ngoan ngoãn như vậy, còn gọi nương, trong mắt không khỏi có thêm hai phần yêu thích.
Lục Cốc đi canh ấm thuốc, bà vừa thêu thùa vừa nghĩ, mặt giày thì đủ rồi, nhưng đoạn thời gian trước bởi vì lo việc thành thân, đã tốn không ít vải thô để làm giày mới cho người trong nhà, vải còn lại hiện giờ căn bản không đủ là đế cho bốn đôi giày, phải nghĩ cách mới được.
***
Buổi trưa Lục Cốc uống cả một chén canh cá chạch, là Vệ Lan Hương cố ý cho y bát đầy, nói ăn nhiều đồ bổ mới tốt, thứ này không cần tốn tiền mua, tự mình ra bờ sông đào là có, cũng không phải cái gì mới mẻ, ai uống nhiều ai uống ít, người Thẩm gia cũng không so đo.
Nhưng đối với Lục Cốc mà nói là vô cùng đáng quý. Nước lèo ngon, chỉ cần rắc muối lên là thơm vô cùng, cá chạch cùng mấy con tép nhỏ hầm nát, xương cũng mềm, ngon hơn nhiều so với y dùng lửa nướng.
Sau khi rửa chén, Lục Cốc vốn định giúp Thẩm Nhạn chặt gà cỏ, nhưng Vệ Lan Hương xách theo một cái giỏ lớn trên tay gọi y ra ngoài, y liền thành thành thật thật đi theo.
Thẩm gia ở sau thôn, dọc đường đi đều dễ đụng mặt người khác. Vệ Lan Hương nói đùa cùng người trong thôn, còn để cho Lục Cốc nhận mặt được không ít người, gọi a ma cùng thím, vân vân. Lúc đến cửa nhà Thẩm Thuận Vượng, bà còn cố ý bảo Lục Cốc nhớ kỹ, đây là nhà tam thúc y, sau này nếu muốn tới còn biết đường.
Thanh âm Lục Cốc tuy nhỏ, nhưng một đường đi dù hơi sợ hãi nhưng gọi người vẫn rõ ràng, lời Vệ Lan Hương nói cũng đều ghi nhớ trong lòng.
Y đi theo Vệ Lan Hương một đường về phía đông không ngừng mới giật mình phát hiện là bọn họ đang trên đường lên trấn. Trấn Phong Cốc cách thôn Thanh Khê khoảng mười dặm, đi qua bốn năm thôn.
Nam tử trẻ tuổi đi nhanh có thể mất hai ba khắc đồng hồ, nhà nông ra ngoài không giống nhà giàu nhà cao cửa rộng có xe ngựa ngồi. Chịu khổ đã quen, nữ nhân cùng song nhi tuy đi chậm hơn hán tử, nhưng đi hơn nửa canh giờ cũng đến, nếu không cần nhanh còn có thể nghỉ ngơi trên đường.
Chờ đến trấn, Lục Cốc mới biết Vệ Lan Hương đến làm cái gì. Bà lấy bộ đồ cưới Lục Cốc từng mặc trong giỏ vải qua, y phục này sau này không mặc được nữa, không bằng bán đi đổi chút lấy chút bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất