Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 29
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Hai người lại một lần nữa rơi vào trong trầm mặc, Thẩm Trì nhìn chằm chằm bàn trà đối diện một lúc, phát hiện Thẩm Vô Hoặc tựa hồ không có ý mở miệng nữa, nghiêng đầu nhìn về phía y, “Đại ca?”
Thẩm Vô Hoặc rất tự nhiên dời ánh mắt lên người Thẩm Trì, “Sao thế?”
“Vừa rồi có người nói ngươi đến ngoại môn, là thật sao?” Thẩm Trì ngẩng mặt lên, biểu cảm có chút ngây thơ.
“Ừ.” Dưới tầm mắt của Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc lạnh mặt gật đầu.
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc nói như vậy, ban đầu vẻ mặt Thẩm Trì là vui vẻ, sau đó chuyển qua lo lắng, “Đại ca, ngươi không giống như ta, linh căn ta không tốt cho nên mới tới ngoại môn, thế nhưng thiên tư của ngươi rất cao, nghe nói có rất nhiều trưởng lão muốn thu ngươi làm đệ tử, ở ngoại môn chẳng phải trì hoãn ngươi sao?”
Phía chân trời còn lưu lại ánh chiều tà cuối cùng, nắng chiều xuyên qua khung cửa chiếu vào trong phòng, vừa lúc rọi lên người Thẩm Trì, khi hắn ngẩng đầu lên, dường như trong mắt có ánh sáng đang lay động, Thẩm Vô Hoặc thất thần trong giây lát, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, đáp lại: “Sẽ không trì hoãn.”
Câu trả lời của Thẩm Vô Hoặc khiến Thẩm Trì giật mình, hắn tất nhiên có thể nhìn ra được Thẩm Vô Hoặc không nói đùa, nhưng nếu nói Thẩm Vô Hoặc vì hắn mà tới ngoại môn, hắn cũng không tin.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Trì nghe được Thẩm Vô Hoặc mở miệng lần nữa, y nói: “Trước đây không cẩn thận để ngươi lạc đường là huynh không đúng, ta đã nhận lời sẽ không bỏ rơi ngươi, đương nhiên làm được.”
“…” Thẩm Trì trợn tròn mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc bình tĩnh không lay động, thậm chí mơ hồ thấy được vẻ mặt đầy áy náy, từ trong con ngươi đen nhánh của đối phương thấy rõ được hình bóng của mình, cùng với… Chân thành tha thiết.
Sự phát hiện này gần như khiến Thẩm Trì hít vào một ngụm khí lạnh, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân lại chứng kiến được loại tâm tình này trong mắt Thẩm Vô Hoặc, kiếp trước hai người đánh qua nhiều trận như vậy, coi như kiếm của hắn đâm vào tim đối phương, hắn cũng chưa bao giờ thấy được Thẩm Vô Hoặc từng nhăn mặt hay cau mày, chứ càng chớ bàn đến ánh mắt dao động, nhưng bây giờ hắn cư nhiên thấy được ưu tư rõ ràng như vậy trong mắt Thẩm Vô Hoặc.
Hơn nữa lúc trước vết tích hắn cố tình rời đi rõ ràng như vậy, đối phương cư nhiên còn băn khoăn đến lời hứa hẹn đó, thậm chí ôm đồn toàn bộ lỗi lầm lên người mình.
Nếu như kiếp trước có người ở thời niên thiếu nói chuyện với hắn lại cả tin và thủ tín như vậy, Thẩm Trì tất nhiên sẽ cười đến rụng răng, nhưng bây giờ đối phương lại đang ngồi trước mặt hắn… Cùng vẻ mặt chân thành nhìn vào mình, mới nghĩ đến đã có chút rợn hết cả tóc gáy.
Tâm trạng Thẩm Trì thay đổi rất nhanh, nét mặt cũng lộ ra biểu cảm mong đợi, hắn nói với Thẩm Vô Hoặc rằng: “Nhưng mà ta hy vọng đại ca có thể làm đệ tử thân truyền.”
Thẩm Vô Hoặc nhìn về phía Thẩm Trì, “Vì sao?”
“Bởi vì ta hy vọng đại ca sẽ lợi hại nhất!” Trong mắt Thẩm Trì tràn đầy hứng khởi, “Như vậy sau này đại ca mới có thể bảo vệ được ta! Hơn nữa bây giờ ta ở ngoại môn vô cùng tốt, có Thanh Nghiêm quản sự ở đây, sẽ không có người bắt nạt ta.”
Nghe thấy lời nói của Thẩm Trì, ngón tay Thẩm Vô Hoặc giấu trong áo có hơi run rẩy một chút, trầm mặc giây lát mới nói: “Được, ta sẽ trở nên lợi hại nhất.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thẩm Trì xán lạn hơn rất nhiều, gật đầu mạnh ừ một tiếng, lập tức dường như nhớ ra điều gì, nhảy xuống băng ghế bưng ấm trà bên cạnh lên, “Đại ca, ta đi pha nước trà cho ngươi!”
Nhìn bóng dáng Thẩm Trì biến mất ngoài cửa lớn, Thẩm Vô Hoặc vốn ưỡn thẳng lưng lại có chút gập xuống, y tựa lưng vào ghế ngồi, ánh hoàng hôn triệt để che đi biểu cảm của y dưới bóng tối, kết hợp với khuôn mặt vốn có chút tái nhợt, thoạt nhìn toàn thân có một cảm giác chán nản khó hiểu, một lúc lâu, y thở dài một hơi, đứng lên sửa sang lại vạt áo có chút xộc xệch, lưu lại một tờ giấy rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi Thẩm Vô Hoặc rời đi, Thẩm Trì lần nữa trở lại căn phòng không một bóng người, lúc này trên tay hắn rỗng tuếch, nào có nửa điểm dáng dấp tích cực pha trà như lời mới nói.
“Vi huynh đương nhiên thủ tín, cáo từ, đừng nhớ mong. Vô Hoặc lưu lại.”
Giấy bút đều do lúc trước Thẩm Trì dùng xong thả ở trên chiếc bàn nhỏ trong góc phòng, tờ giấy ước chừng bé bằng bàn tay Thẩm Trì, chiều rộng bình thường cũng đủ viết xuống năm ba chữ, nhưng mấy câu chữ đó dưới tay Thẩm Vô Hoặc lưu trên giấy, cho dù chữ rút nhỏ đi mấy phần, cũng có một loại cảm giác hình thành đại khí tự nhiên.
Ánh mắt Thẩm Trì dừng lại lúc quét qua hai chữ thủ tín, vốn định đem tờ giấy kia tùy ý ném đi, đột nhiên tay dừng lại động tác.
[Hệ thống.]
Lại một lần nữa hô hoán hệ thống ở trong ý thức, vẫn không thấy tăm hơi nó đâu, không có bất kỳ lời đáp lại nào, Thẩm Trì nhớ lần cuối cùng nói chuyện với hệ thống là khi cùng với Minh Lệ ở núi Bất Quy, sau khi tiến nhập vào bí cảnh thượng cổ kia liền không một tiếng động, giống như chưa hề từng tồn tại.
Nếu nói lúc tiến nhập bí cảnh thượng cổ nó bị trận pháp áp chế, vậy sau khi đi ra thì sao? Thẩm Trì nhớ lại những nơi từng trải qua trong tiểu bí cảnh, dường như cũng không có chỗ nào không ổn, cuối cùng hắn đem lực chú ý bỏ vào hạt châu đang ở trong cơ thể mình.
Mặc dù lời Minh Lệ nói vân đạm phong khinh, nhưng Thẩm Trì cũng biết được, linh bảo đã sinh ra linh thức, rõ ràng đã không thể xưng là linh bảo nữa.
Linh bảo được chia làm bảy cấp, phần lớn để sử dụng làm tài liệu luyện đan, có thể dùng trực tiếp làm pháp bảo cũng rất hiếm, mà bất đồng chính là, chỉ cần linh bảo sinh ra linh thức, sẽ trực tiếp tấn cấp làm pháp bảo, mà loại pháp bảo này, đẳng cấp ít nhất là trên linh khí, sau đó dựa vào bấy nhiêu năng lượng ẩn chứa bên ngoài cùng với công năng cao thấp, có thể chia làm linh khí, tiên khí, thậm chí là thần khí.
Mà viên Xích Linh châu, từ thời kỳ thượng cổ liền được bộ tộc tôn sùng là chí bảo, qua nhiều năm tháng lại sinh ra linh thức, bất luận từ phương diện nào mà nói, nó đều không chút nghi ngờ có thể xưng là tiên khí, thậm chí là — thần khí.
Kiếp trước hạt châu này theo Thẩm Trì từ hai mươi mấy tuổi cho đến chết, vẫn luôn ở trong cơ thể hắn, cho nên hắn tất nhiên hiểu rõ sự lợi hại của nó.
Người ta nói tu ma chính là tiêu dao chi đạo (con đường tu luyện không bị ràng buộc), nhưng chỉ có ma tu chân chính mới biết, cho dù coi như bọn họ lúc tu hành tận lực khống chế bản thân cũng khó mà duy trì chủ tâm, cho nên nói ma tu là tiêu dao chi đạo, chẳng bằng bảo là sát lục chi đạo.
Đa số ma tu đều lạc lối trên con đường này, cuối cùng dẫn tới thân tử đạo tiêu, hoặc tâm ma dây dưa, nói chung đều vô duyên với thiên đạo.
Nhưng Thẩm Trì lại cực kỳ may mắn, một mạch thanh tỉnh tu tới Đại thừa, nửa điểm bình cảnh cũng chưa từng gặp qua, hơn nữa dường như bị mê hoặc, đúng là hắn chưa bao giờ nghi ngờ đến nguồn gốc linh châu trong cơ thể mình.
Nếu như không có lần này được Minh Lệ đưa tới sơn động kia, khả năng hắn đều không nhớ nổi nó.
Tĩnh tâm lại, những điểm kỳ lạ ở kiếp trước dần dần hiện lên, Thẩm Trì đem các loại bí ẩn từng bước từng bước kiểm kê ra.
Đầu tiên, trí nhớ của hắn từ trước đến nay không kém, tại sao hết lần này tới lần khác quên mất một người?
Sau đó, chính là nguồn gốc hạt châu này.
Nghĩ đến theo như lời Minh Lệ, chỉ có chủ nhân mới cưỡng ép xóa đi linh thức của Xích Linh châu, mà hành vi này có thể khiến đẳng cấp linh bảo chí ít giáng xuống ba cấp, dựa theo đẳng cấp của Xích Linh châu kiếp trước, ít nhất linh khí phải trên thượng phẩm, tiến lên ba cấp nữa, liền chỉ có thần khí.
Mà chủ nhân trước của nó… Thẩm Trì vô thức nghĩ tới người nọ.
Nhưng trong tiềm thức Thẩm Trì lại cảm thấy, cũng không phải là người nọ xóa đi một phần ký ức của mình, mà do một sức mạnh cực kỳ thần bí.
Thẩm Trì đã từng nghiên cứu qua rất nhiều điển tịch về một loại nhiếp hồn, cân nhắc trong lịch sử tu chân, chưa bao giờ có một phương pháp nhiếp hồn nào khiến người ta không hề nhận ra mà từ từ quên mất ký ức, hơn nữa từ trước đến nay nhiếp hồn được gọi là tà thuật, đối với thụ thuật giả cũng chịu thương tổn rất cao, mà Thẩm Trì cũng tin tưởng, người nọ tuyệt đối sẽ không sử dụng thuật pháp như vậy với hắn.
Từ khi bắt đầu gặp gỡ Minh Lệ, Thẩm Trì liền phát hiện đoạn ký ức kiếp trước bị lãng quên bắt đầu dần dần sáng tỏ, ngoại trừ vẫn không nhớ nổi cụ thể dáng vẻ bề ngoài của đối phương, những đặc điểm còn lại tựa hồ như cùng Minh Lệ trùng khít với nhau.
Sở dĩ mới có câu “Sư tôn” kia để thử thăm dò, đương nhiên kết quả cũng tính là hài lòng.
Nhưng trong lúc Thẩm Trì bước đầu xác nhận Minh Lệ chính là vị sư tôn hắn đã gọi hơn một năm ở kiếp trước, hắn lại thấy được chữ viết của Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Trì lục lọi dưới bàn lấy ra một cây nến thắp lên, giơ tờ giấy lên trước mắt tỉ mỉ nhìn kỹ hồi lâu, cuối cùng thậm chí còn đưa tay ra so sánh xuy xét đến mấy lần, nhưng càng xem càng nhíu mày chặt hơn, sau một hồi mới gập nó làm hai bỏ vào trong túi đựng đồ.
Mười mấy ngày tiếp theo, Thẩm Trì đã dựng một căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh hồ nước ở sâu phía sau núi Xích Nhạn phong.
Hắn phát hiện viên Xích Linh châu này hiển nhiên sử dụng tốt hơn nhiều so với đời trước, chí ít kiếp trước nó cũng sẽ không chữa khỏi miệng vết thương trên cơ thể hắn.
Mãi đến lúc Thẩm Trì xây xong căn nhà, hệ thống cũng chưa từng xuất hiện, nhưng Thẩm Trì lại biết rõ, nó cũng không biến mất khỏi cơ thể mình, bởi vì — thuần linh thể đã chuyển đổi thành công.
Trong chốc lát, vốn vẫn luôn bị bài xích ngoài cơ thể, Thẩm Trì lại vô cùng cảm giác được linh khí tràn trề như dòng nước được khơi thông, vọt tới nhảy nhót xung quanh hắn.
Nếu không phải Thẩm Trì chưa bắt đầu tu luyện, không thể tự mình hấp thu linh khí vào cơ thể, chỉ sợ chúng đã sớm chui vào trong cơ thể hắn.
Thảo nào thuần linh thể là thể chất tu giả ham muốn nhất.
Khoảnh khắc Thẩm Trì đứng tại chỗ không khỏi có chút cảm thán, riêng chuyện thuần linh thể có khả năng hấp thu năng lượng, xem như uy năng đã bằng kiếp trước hắn trời sinh linh cốt cộng thêm Xích Linh châu đổi chủ rồi, hơn nữa Thẩm Vô Hoặc còn có thiên linh khí, chẳng trách mình đánh không lại y.
Vả lại, Thẩm Trì đột nhiên ý thức được, kiếp trước lúc Thẩm Vô Hoặc cùng mình tranh đấu, dường như ngoại trừ sử dụng pháp bảo bản mệnh, thậm chí y chẳng bao giờ cần phải phát huy ra toàn bộ thực lực của mình.
Không nói đến Thẩm Vô Hoặc đạt được những cơ duyên kia, chỉ cần ở một nơi dư thừa linh khí như Thừa Kiếm tông để tu hành, cộng thêm loại thể chất này, hơn nữa có thiên linh khí được xưng là linh khí dùng mãi không cạn tương trợ, Thẩm Vô Hoặc chí ít còn cao hơn hắn trên hai tiểu cảnh giới.
Đại thừa sơ kỳ cùng Đại thừa mạt kỳ, tuy đều là một đại cảnh giới, nhưng khoảng giữa đó cũng khác nhau một trời một vực. Chẳng cần nói đến gì khác, chỉ cần bàn đến trận chiến cuối cùng của hai người, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, hai người ước chừng triền đấu sấp sỉ mấy ngàn hiệp.
Nếu như cả hai ở đẳng cấp tương đương dưới tình huống đó đương nhiên là bình thường, nhưng nếu khi ấy Thẩm Vô Hoặc là Đại thừa mạt kỳ, rõ ràng có thể trong mười hiệp đánh bại hắn, nhưng Thẩm Vô Hoặc không làm vậy, chẳng những không làm, trong lúc đó còn bị hắn cho vài chưởng, cuối cùng tuy nét mặt vẫn chưa biểu lộ ra, nhưng Thẩm Trì tin rằng khi ấy Thẩm Vô Hoặc tuyệt đối cũng không quá dễ chịu.
Đem tất cả nghi ngờ dường như đã không thể giải thích vứt bỏ hết, Thẩm Trì một lần nữa tiến vào trong pháp trận dưới cái hồ nhỏ kia.
Tiếng thác nước vẫn đinh tai nhức óc như trước, hoa sen trong đầm thi nhau nở rộ, tỏa ra hương sen nhàn nhạt, bên trong chốn tiểu bồng lai này vẫn là một mảnh sinh cơ dồi dào.
Thẩm Trì đứng ở bờ đầm một lúc lâu, cởi áo xuống, cất bước dọc theo tảng đá trong đầm đi qua phía thác nước. Đăng bởi: admin
Hai người lại một lần nữa rơi vào trong trầm mặc, Thẩm Trì nhìn chằm chằm bàn trà đối diện một lúc, phát hiện Thẩm Vô Hoặc tựa hồ không có ý mở miệng nữa, nghiêng đầu nhìn về phía y, “Đại ca?”
Thẩm Vô Hoặc rất tự nhiên dời ánh mắt lên người Thẩm Trì, “Sao thế?”
“Vừa rồi có người nói ngươi đến ngoại môn, là thật sao?” Thẩm Trì ngẩng mặt lên, biểu cảm có chút ngây thơ.
“Ừ.” Dưới tầm mắt của Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc lạnh mặt gật đầu.
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc nói như vậy, ban đầu vẻ mặt Thẩm Trì là vui vẻ, sau đó chuyển qua lo lắng, “Đại ca, ngươi không giống như ta, linh căn ta không tốt cho nên mới tới ngoại môn, thế nhưng thiên tư của ngươi rất cao, nghe nói có rất nhiều trưởng lão muốn thu ngươi làm đệ tử, ở ngoại môn chẳng phải trì hoãn ngươi sao?”
Phía chân trời còn lưu lại ánh chiều tà cuối cùng, nắng chiều xuyên qua khung cửa chiếu vào trong phòng, vừa lúc rọi lên người Thẩm Trì, khi hắn ngẩng đầu lên, dường như trong mắt có ánh sáng đang lay động, Thẩm Vô Hoặc thất thần trong giây lát, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, đáp lại: “Sẽ không trì hoãn.”
Câu trả lời của Thẩm Vô Hoặc khiến Thẩm Trì giật mình, hắn tất nhiên có thể nhìn ra được Thẩm Vô Hoặc không nói đùa, nhưng nếu nói Thẩm Vô Hoặc vì hắn mà tới ngoại môn, hắn cũng không tin.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Trì nghe được Thẩm Vô Hoặc mở miệng lần nữa, y nói: “Trước đây không cẩn thận để ngươi lạc đường là huynh không đúng, ta đã nhận lời sẽ không bỏ rơi ngươi, đương nhiên làm được.”
“…” Thẩm Trì trợn tròn mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc bình tĩnh không lay động, thậm chí mơ hồ thấy được vẻ mặt đầy áy náy, từ trong con ngươi đen nhánh của đối phương thấy rõ được hình bóng của mình, cùng với… Chân thành tha thiết.
Sự phát hiện này gần như khiến Thẩm Trì hít vào một ngụm khí lạnh, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân lại chứng kiến được loại tâm tình này trong mắt Thẩm Vô Hoặc, kiếp trước hai người đánh qua nhiều trận như vậy, coi như kiếm của hắn đâm vào tim đối phương, hắn cũng chưa bao giờ thấy được Thẩm Vô Hoặc từng nhăn mặt hay cau mày, chứ càng chớ bàn đến ánh mắt dao động, nhưng bây giờ hắn cư nhiên thấy được ưu tư rõ ràng như vậy trong mắt Thẩm Vô Hoặc.
Hơn nữa lúc trước vết tích hắn cố tình rời đi rõ ràng như vậy, đối phương cư nhiên còn băn khoăn đến lời hứa hẹn đó, thậm chí ôm đồn toàn bộ lỗi lầm lên người mình.
Nếu như kiếp trước có người ở thời niên thiếu nói chuyện với hắn lại cả tin và thủ tín như vậy, Thẩm Trì tất nhiên sẽ cười đến rụng răng, nhưng bây giờ đối phương lại đang ngồi trước mặt hắn… Cùng vẻ mặt chân thành nhìn vào mình, mới nghĩ đến đã có chút rợn hết cả tóc gáy.
Tâm trạng Thẩm Trì thay đổi rất nhanh, nét mặt cũng lộ ra biểu cảm mong đợi, hắn nói với Thẩm Vô Hoặc rằng: “Nhưng mà ta hy vọng đại ca có thể làm đệ tử thân truyền.”
Thẩm Vô Hoặc nhìn về phía Thẩm Trì, “Vì sao?”
“Bởi vì ta hy vọng đại ca sẽ lợi hại nhất!” Trong mắt Thẩm Trì tràn đầy hứng khởi, “Như vậy sau này đại ca mới có thể bảo vệ được ta! Hơn nữa bây giờ ta ở ngoại môn vô cùng tốt, có Thanh Nghiêm quản sự ở đây, sẽ không có người bắt nạt ta.”
Nghe thấy lời nói của Thẩm Trì, ngón tay Thẩm Vô Hoặc giấu trong áo có hơi run rẩy một chút, trầm mặc giây lát mới nói: “Được, ta sẽ trở nên lợi hại nhất.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thẩm Trì xán lạn hơn rất nhiều, gật đầu mạnh ừ một tiếng, lập tức dường như nhớ ra điều gì, nhảy xuống băng ghế bưng ấm trà bên cạnh lên, “Đại ca, ta đi pha nước trà cho ngươi!”
Nhìn bóng dáng Thẩm Trì biến mất ngoài cửa lớn, Thẩm Vô Hoặc vốn ưỡn thẳng lưng lại có chút gập xuống, y tựa lưng vào ghế ngồi, ánh hoàng hôn triệt để che đi biểu cảm của y dưới bóng tối, kết hợp với khuôn mặt vốn có chút tái nhợt, thoạt nhìn toàn thân có một cảm giác chán nản khó hiểu, một lúc lâu, y thở dài một hơi, đứng lên sửa sang lại vạt áo có chút xộc xệch, lưu lại một tờ giấy rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi Thẩm Vô Hoặc rời đi, Thẩm Trì lần nữa trở lại căn phòng không một bóng người, lúc này trên tay hắn rỗng tuếch, nào có nửa điểm dáng dấp tích cực pha trà như lời mới nói.
“Vi huynh đương nhiên thủ tín, cáo từ, đừng nhớ mong. Vô Hoặc lưu lại.”
Giấy bút đều do lúc trước Thẩm Trì dùng xong thả ở trên chiếc bàn nhỏ trong góc phòng, tờ giấy ước chừng bé bằng bàn tay Thẩm Trì, chiều rộng bình thường cũng đủ viết xuống năm ba chữ, nhưng mấy câu chữ đó dưới tay Thẩm Vô Hoặc lưu trên giấy, cho dù chữ rút nhỏ đi mấy phần, cũng có một loại cảm giác hình thành đại khí tự nhiên.
Ánh mắt Thẩm Trì dừng lại lúc quét qua hai chữ thủ tín, vốn định đem tờ giấy kia tùy ý ném đi, đột nhiên tay dừng lại động tác.
[Hệ thống.]
Lại một lần nữa hô hoán hệ thống ở trong ý thức, vẫn không thấy tăm hơi nó đâu, không có bất kỳ lời đáp lại nào, Thẩm Trì nhớ lần cuối cùng nói chuyện với hệ thống là khi cùng với Minh Lệ ở núi Bất Quy, sau khi tiến nhập vào bí cảnh thượng cổ kia liền không một tiếng động, giống như chưa hề từng tồn tại.
Nếu nói lúc tiến nhập bí cảnh thượng cổ nó bị trận pháp áp chế, vậy sau khi đi ra thì sao? Thẩm Trì nhớ lại những nơi từng trải qua trong tiểu bí cảnh, dường như cũng không có chỗ nào không ổn, cuối cùng hắn đem lực chú ý bỏ vào hạt châu đang ở trong cơ thể mình.
Mặc dù lời Minh Lệ nói vân đạm phong khinh, nhưng Thẩm Trì cũng biết được, linh bảo đã sinh ra linh thức, rõ ràng đã không thể xưng là linh bảo nữa.
Linh bảo được chia làm bảy cấp, phần lớn để sử dụng làm tài liệu luyện đan, có thể dùng trực tiếp làm pháp bảo cũng rất hiếm, mà bất đồng chính là, chỉ cần linh bảo sinh ra linh thức, sẽ trực tiếp tấn cấp làm pháp bảo, mà loại pháp bảo này, đẳng cấp ít nhất là trên linh khí, sau đó dựa vào bấy nhiêu năng lượng ẩn chứa bên ngoài cùng với công năng cao thấp, có thể chia làm linh khí, tiên khí, thậm chí là thần khí.
Mà viên Xích Linh châu, từ thời kỳ thượng cổ liền được bộ tộc tôn sùng là chí bảo, qua nhiều năm tháng lại sinh ra linh thức, bất luận từ phương diện nào mà nói, nó đều không chút nghi ngờ có thể xưng là tiên khí, thậm chí là — thần khí.
Kiếp trước hạt châu này theo Thẩm Trì từ hai mươi mấy tuổi cho đến chết, vẫn luôn ở trong cơ thể hắn, cho nên hắn tất nhiên hiểu rõ sự lợi hại của nó.
Người ta nói tu ma chính là tiêu dao chi đạo (con đường tu luyện không bị ràng buộc), nhưng chỉ có ma tu chân chính mới biết, cho dù coi như bọn họ lúc tu hành tận lực khống chế bản thân cũng khó mà duy trì chủ tâm, cho nên nói ma tu là tiêu dao chi đạo, chẳng bằng bảo là sát lục chi đạo.
Đa số ma tu đều lạc lối trên con đường này, cuối cùng dẫn tới thân tử đạo tiêu, hoặc tâm ma dây dưa, nói chung đều vô duyên với thiên đạo.
Nhưng Thẩm Trì lại cực kỳ may mắn, một mạch thanh tỉnh tu tới Đại thừa, nửa điểm bình cảnh cũng chưa từng gặp qua, hơn nữa dường như bị mê hoặc, đúng là hắn chưa bao giờ nghi ngờ đến nguồn gốc linh châu trong cơ thể mình.
Nếu như không có lần này được Minh Lệ đưa tới sơn động kia, khả năng hắn đều không nhớ nổi nó.
Tĩnh tâm lại, những điểm kỳ lạ ở kiếp trước dần dần hiện lên, Thẩm Trì đem các loại bí ẩn từng bước từng bước kiểm kê ra.
Đầu tiên, trí nhớ của hắn từ trước đến nay không kém, tại sao hết lần này tới lần khác quên mất một người?
Sau đó, chính là nguồn gốc hạt châu này.
Nghĩ đến theo như lời Minh Lệ, chỉ có chủ nhân mới cưỡng ép xóa đi linh thức của Xích Linh châu, mà hành vi này có thể khiến đẳng cấp linh bảo chí ít giáng xuống ba cấp, dựa theo đẳng cấp của Xích Linh châu kiếp trước, ít nhất linh khí phải trên thượng phẩm, tiến lên ba cấp nữa, liền chỉ có thần khí.
Mà chủ nhân trước của nó… Thẩm Trì vô thức nghĩ tới người nọ.
Nhưng trong tiềm thức Thẩm Trì lại cảm thấy, cũng không phải là người nọ xóa đi một phần ký ức của mình, mà do một sức mạnh cực kỳ thần bí.
Thẩm Trì đã từng nghiên cứu qua rất nhiều điển tịch về một loại nhiếp hồn, cân nhắc trong lịch sử tu chân, chưa bao giờ có một phương pháp nhiếp hồn nào khiến người ta không hề nhận ra mà từ từ quên mất ký ức, hơn nữa từ trước đến nay nhiếp hồn được gọi là tà thuật, đối với thụ thuật giả cũng chịu thương tổn rất cao, mà Thẩm Trì cũng tin tưởng, người nọ tuyệt đối sẽ không sử dụng thuật pháp như vậy với hắn.
Từ khi bắt đầu gặp gỡ Minh Lệ, Thẩm Trì liền phát hiện đoạn ký ức kiếp trước bị lãng quên bắt đầu dần dần sáng tỏ, ngoại trừ vẫn không nhớ nổi cụ thể dáng vẻ bề ngoài của đối phương, những đặc điểm còn lại tựa hồ như cùng Minh Lệ trùng khít với nhau.
Sở dĩ mới có câu “Sư tôn” kia để thử thăm dò, đương nhiên kết quả cũng tính là hài lòng.
Nhưng trong lúc Thẩm Trì bước đầu xác nhận Minh Lệ chính là vị sư tôn hắn đã gọi hơn một năm ở kiếp trước, hắn lại thấy được chữ viết của Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Trì lục lọi dưới bàn lấy ra một cây nến thắp lên, giơ tờ giấy lên trước mắt tỉ mỉ nhìn kỹ hồi lâu, cuối cùng thậm chí còn đưa tay ra so sánh xuy xét đến mấy lần, nhưng càng xem càng nhíu mày chặt hơn, sau một hồi mới gập nó làm hai bỏ vào trong túi đựng đồ.
Mười mấy ngày tiếp theo, Thẩm Trì đã dựng một căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh hồ nước ở sâu phía sau núi Xích Nhạn phong.
Hắn phát hiện viên Xích Linh châu này hiển nhiên sử dụng tốt hơn nhiều so với đời trước, chí ít kiếp trước nó cũng sẽ không chữa khỏi miệng vết thương trên cơ thể hắn.
Mãi đến lúc Thẩm Trì xây xong căn nhà, hệ thống cũng chưa từng xuất hiện, nhưng Thẩm Trì lại biết rõ, nó cũng không biến mất khỏi cơ thể mình, bởi vì — thuần linh thể đã chuyển đổi thành công.
Trong chốc lát, vốn vẫn luôn bị bài xích ngoài cơ thể, Thẩm Trì lại vô cùng cảm giác được linh khí tràn trề như dòng nước được khơi thông, vọt tới nhảy nhót xung quanh hắn.
Nếu không phải Thẩm Trì chưa bắt đầu tu luyện, không thể tự mình hấp thu linh khí vào cơ thể, chỉ sợ chúng đã sớm chui vào trong cơ thể hắn.
Thảo nào thuần linh thể là thể chất tu giả ham muốn nhất.
Khoảnh khắc Thẩm Trì đứng tại chỗ không khỏi có chút cảm thán, riêng chuyện thuần linh thể có khả năng hấp thu năng lượng, xem như uy năng đã bằng kiếp trước hắn trời sinh linh cốt cộng thêm Xích Linh châu đổi chủ rồi, hơn nữa Thẩm Vô Hoặc còn có thiên linh khí, chẳng trách mình đánh không lại y.
Vả lại, Thẩm Trì đột nhiên ý thức được, kiếp trước lúc Thẩm Vô Hoặc cùng mình tranh đấu, dường như ngoại trừ sử dụng pháp bảo bản mệnh, thậm chí y chẳng bao giờ cần phải phát huy ra toàn bộ thực lực của mình.
Không nói đến Thẩm Vô Hoặc đạt được những cơ duyên kia, chỉ cần ở một nơi dư thừa linh khí như Thừa Kiếm tông để tu hành, cộng thêm loại thể chất này, hơn nữa có thiên linh khí được xưng là linh khí dùng mãi không cạn tương trợ, Thẩm Vô Hoặc chí ít còn cao hơn hắn trên hai tiểu cảnh giới.
Đại thừa sơ kỳ cùng Đại thừa mạt kỳ, tuy đều là một đại cảnh giới, nhưng khoảng giữa đó cũng khác nhau một trời một vực. Chẳng cần nói đến gì khác, chỉ cần bàn đến trận chiến cuối cùng của hai người, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, hai người ước chừng triền đấu sấp sỉ mấy ngàn hiệp.
Nếu như cả hai ở đẳng cấp tương đương dưới tình huống đó đương nhiên là bình thường, nhưng nếu khi ấy Thẩm Vô Hoặc là Đại thừa mạt kỳ, rõ ràng có thể trong mười hiệp đánh bại hắn, nhưng Thẩm Vô Hoặc không làm vậy, chẳng những không làm, trong lúc đó còn bị hắn cho vài chưởng, cuối cùng tuy nét mặt vẫn chưa biểu lộ ra, nhưng Thẩm Trì tin rằng khi ấy Thẩm Vô Hoặc tuyệt đối cũng không quá dễ chịu.
Đem tất cả nghi ngờ dường như đã không thể giải thích vứt bỏ hết, Thẩm Trì một lần nữa tiến vào trong pháp trận dưới cái hồ nhỏ kia.
Tiếng thác nước vẫn đinh tai nhức óc như trước, hoa sen trong đầm thi nhau nở rộ, tỏa ra hương sen nhàn nhạt, bên trong chốn tiểu bồng lai này vẫn là một mảnh sinh cơ dồi dào.
Thẩm Trì đứng ở bờ đầm một lúc lâu, cởi áo xuống, cất bước dọc theo tảng đá trong đầm đi qua phía thác nước. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất