Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 14

Trước Sau
Grào! Grào!

Bọn xác thối đuổi theo tiếng ống bô, chen chúc ùa tới từ bốn phương tám hướng, chiếc xe ô tô giống như một thanh nam châm hút chặt lấy chúng!

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, xung quanh ô tô ít nhất phải có tới trên trăm con xác thối đang bao vây, đen sì một vùng, từ cuống họng thối rữa của bọn chúng gào lên những tiếng khàn khàn. Chỉ mới nghe thấy tiếng gào hung ác này thôi cũng đã làm người ta thấy rùng mình, huống hồ là còn bị nhiều khuôn mặt thối rữa như vậy bao quanh, cho dù là người lính kỳ cựu quen nhìn thấy người chết cũng phải sợ run cả người.

Ầm! Ầm!

Hai con xác thối ở đằng trước đón đầu xe nhào tới, Lâm Siêu không tránh né, ngược lại vẫn tiếp tục tăng tốc phóng xe chạy, húc hai con xác thối văng lông lốc trên mui xe, rơi vào giữa đám xác thối đuổi theo phía đằng sau xe.

Kính chắn gió bị xương sọ của một con xác thối đập vỡ, nứt ra như mạng nhện, chia cắt tầm mắt thành những mảnh vỡ nhỏ, Lâm Siêu hơi híp mắt lại, tiếp tục nhấn chân ga, chạy với tốc độ 80 dặm một giờ vượt tốc độ cho phép lao vùn vụt trên đường cái, đã vậy còn lạng lách đánh võng tránh né chướng ngại vật.

Nhóm Sở Sơn Hà ở chỗ dải cây xanh cẩn thận tiến lên từng bước, thường xuyên chú ý động tĩnh của Lâm Siêu, lúc nhìn thấy đằng sau đuôi xe có trên trăm con xác thối đuổi theo hung hăng như hùm như hổ, họ không khỏi thấy rùng mình.

Ánh mắt Sở Sơn Hà đầy phức tạp, anh ta không ngờ mình lại được một người mới vừa gặp mặt cứu mạng bằng phương thức liều lĩnh như vậy, tinh thần vô tư không vụ lợi như thế này, ngay đến anh ta cũng phải cảm thấy tự ti mình không bằng người ta!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ái Thật Lâu Bằng Hữu

2. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

3. Hoàng Hôn

4. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

=====================================

“Nếu như anh có thể sống sót thì coi như tôi nợ anh cái mạng này!” Sở Sơn Hà nhìn chằm chằm chiếc xe ô tô màu đen, thầm nhủ trong lòng.

Sĩ quan Tiểu Tống nghiêm mặt, âm thầm cổ vũ Lâm Siêu, đúng lúc này, bỗng nhiên ở đằng trước chiếc xe ô tô màu đen có hai chiếc xe ô tô đâm vào nhau chắn ngang giữa đường, chặn làn xe chạy.

“Không ổn rồi!” Sĩ quan Tiểu Tống đột ngột biến sắc.



Đương nhiên Sở Sơn Hà cũng đã trông thấy điều này, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, với tốc độ của bọn xác thối đuổi theo đằng sau, chỉ cần ô tô dừng lại một chút thôi là sẽ bị bọn chúng bắt kịp ngay. Hai chiếc ô tô kia đúng là vật cản trí mệnh!

Hai bác sĩ và một nữ y tá đứng bên cạnh cũng trở nên căng thẳng, hiện tại họ vẫn còn chưa đi được nửa đường, nếu bọn xác thối này ăn thịt Lâm Siêu xong thì tiếp theo sẽ tới lượt họ.

Trong lúc mọi người đang hồi hộp quan sát, chiếc ô tô màu đen vốn không giảm tốc độ bất ngờ giảm tốc, thân xe bỗng nhiên rung lắc!

“Bị hoảng rồi sao?” Trong lòng Sở Sơn Hà nặng nề.

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta bất ngờ mở to hai mắt chứng kiến chiếc xe ô tô màu đen lạ lùng khó tin.

Sau cú rung lắc bất ngờ đó, chiếc xe tô tô màu đen đột ngột bốc hẳn hai bánh xe cùng một bên bay lên, hoàn toàn bốc hẳn lên không, chỉ lao vùn vụt đi bằng hai lốp xe bên còn lại.

Vù!

Chiếc xe ô tô màu đen len vào khe hở giữa hai chiếc xe ô tô chắn đường với góc độ hết sức vừa vặn rồi trượt lên phía trước!

Sĩ quan Tiểu Tống và hai bác sĩ, một nữ y tá đều há hốc miệng, nhất là cô nữ y tá, cô ta không tin nổi vào hai mắt mình, kỹ thuật lái xe cực kỳ thần kỳ như vậy chẳng lẽ không phải là hiệu ứng kỹ xảo chỉ có trên ti vi thôi sao?

Sở Sơn Hà hơi ngẩn ra, không phải vẫn nói cổ võ giả không thích khoa học kỹ thuật hay sao, cho dù là thứ thiết yếu với mọi người như điện thoại cũng rất ít khi đụng vào, phòng ngừa thân thể bị ảnh hưởng bởi bức xạ sóng điện thoại, sao có thể có kỹ thuật lái xe tốt như vậy được?

Sau khi lách qua được chướng ngại vật, chiếc ô tô màu đen tiếp tục một mình phóng về phía trước.

Sở Sơn Hà thấy xác thối bị dẫn ra xa, lập tức gọi mọi người tăng tốc, năm phút sau, mọi người đã đi tới đoạn cuối, nơi này đã không còn nhìn thấy bóng xác thối nào nữa, tất cả đều đã bị Lâm Siêu dẫn đi.

Trong tầm mắt họ cũng không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe ô tô màu đen đâu nữa.

Mọi người ngồi chờ ở ven đường.

Sĩ quan Tiểu Tống tiếc nuối ra mặt, anh ta nói: “Ôi một người tốt biết bao, nếu anh ấy đi lính, chắc chắn sẽ là nhân vật cấp bậc thiếu tướng, đừng nói là hiện tại thế giới đang trong giai đoạn hỗn loạn, cho dù là ở thời hòa bình cũng có rất ít người có thể vô tư không vụ lợi được như thế!”

Vị phó viện trưởng kia nhìn xung quanh một chút, trên con đường vắng chỉ có gió lạnh thổi ù ù, và thi thể bị giết hại nằm la liệt, ông ta sợ run người, nói nhỏ: “Hay là chúng ta tới điểm tiếp ứng trước đi?”

Sở Sơn Hà rời mắt khỏi hướng Lâm Siêu rời đi, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mặt ông ta, mắt sắc như dao găm, anh ta nói: “Chúng ta đã hẹn chờ nhau ở đây, ông mới vừa được anh ấy cứu, giờ lại vứt bỏ anh ấy như vậy, ông thấy có ổn không?”

Phó viện trưởng không ngờ Sở Sơn Hà suốt từ đầu đến giờ luôn hiền hòa với mình, lần này lại nói thẳng thừng sắc bén như vậy, khuôn mặt già của ông ta hơi đỏ lên, nhưng ông ta không từ bỏ ý đồ thuyết phục ở đây, cố gắng kiểm soát giọng điệu của mình, thở dài thương tiếc: “Anh ấy bị nhiều xác thối đuổi theo sau như vậy, có lẽ lành ít dữ nhiều, chúng ta cứ chờ ở đây như thế này, lỡ như có con xác thối khác tới thì chẳng phải là uổng phí tâm huyết của anh ấy hay sao, nếu anh ấy dưới suối vàng biết được, chắc hẳn cũng không thể yên lòng đúng không?”



“Suối cái đồ con rùa nhà ông ấy!” Sĩ quan Tiểu Tống không nghe nổi nữa, anh ta căm hận nhìn ông ta, nói: “Lần đầu tiên tôi biết, hóa ra lại có người đớn hèn như vậy, vô liêm sỉ như vậy, uổng cho ông là một bác sĩ, là một phó viện trưởng, tấm lòng lương y như từ mẫu của ông đâu rồi, lòng nhân ái của ông đâu rồi, ông vứt bỏ một người vừa dùng mạng sống để cứu ông, lương tâm ông liệu có an lòng không, hay là ông vốn dĩ không có lương tâm?’

Sở Sơn Hà phẩy tay ra hiệu anh ta đừng nói nữa, Sở Sơn Hà ngẩng đầu nhìn phó viện trưởng chằm chằm, ánh mắt đầy lạnh giá, Sở Sơn Hà nói: “Xin ông nhớ rằng, tôi cứu các ông là vì chức trách của một quân nhân, hiện tại cả thế giới đang bị vi rút ăn mòn, viện khoa học kỹ thuật cần tới sức mạnh của các ông, nếu như các ông không cống hiến được gì cho viện khoa học kỹ thuật, vậy tôi sẽ đích thân tới tận cửa bắt ba người các ông!”

Sắc mặt phó viện trưởng khó coi, ông ta nói: “Thượng úy Sở, không thể nói như thế...”

Sở Sơn Hà giơ tay ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: “Ngoài ra, tôi nói thêm một câu, từ giờ trở đi, Lâm Siêu là anh em của tôi, tôi không cho phép người khác có ý đồ gây bất lợi cho anh ấy, nếu không, dù cho không thể làm quân nhân nữa, tôi cũng phải xử lý người hại anh em của tôi!”

Phó viện trưởng há hốc miệng, cảm nhận được ý định giết người ẩn sâu trong mắt của Sở Sơn Hà, ông ta thực sự không thể nói thêm tiếng nào, tiếng nói mắc nghẹn ở cổ họng rồi bị nuốt lại vào trong.

Ông ta không hề nghi ngờ, nếu mình còn nhắc tới chuyện rời đi, chắc chắn sẽ bị bắn một phát nổ đầu!

Mười phút, hai mươi phút.

Thời gian dần trôi qua.

Chớp mắt, nửa giờ đã trôi qua.

Sắc mặt Sở Sơn Hà càng ngày càng sầm sì, trên thực tế, ngay cả chính anh ta cũng không nghĩ Lâm Siêu còn có thể sống sót trở về, anh ta chọn chờ đợi chỉ là vì vẫn ôm ấp một tia hy vọng trong lòng, hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện, hiện giờ thời gian đã trôi đi lâu như vậy rồi, rõ ràng Lâm Siêu đã…

Sĩ quan Tiểu Tống ngồi im lặng ở ven đường, cúi đầu nhìn tay mình, ban nãy, bàn tay này còn đưa cho chàng trai trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi kia một khẩu súng, vậy mà giờ đây, chàng trai trẻ tuổi đó đã cầm theo súng của anh ta, giúp họ dẫn dụ hơn trăm con xác thối…

Anh ta nắm chặt tay.

Sở Sơn Hà đưa mắt từ phương xa trở về, vẻ mặt có phần đờ đẫn, giọng khàn khàn nói: “Đi thôi.”

Sĩ quan Tiểu Tống đứng dậy, đang định xoay người thì bỗng liếc mắt nhìn thấy một chấm đen, thân thể anh ta chấn động, đột ngột trừng to mắt nhìn về phía đó.

Là anh ấy!

Anh ấy còn sống!

Sĩ quan Tiểu Tống lập tức kích động, khóe mắt hơi ươn ướt, liều lĩnh chạy vội tới đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau