Chương 78
"Trên lưng của anh..."
Sở Sơn Hà ngửa đầu nhìn lại, nhất thời nhìn thấy cánh rồng cải tạo trên lưng Lâm Siêu, anh ta trợn to hai mắt, cà lăm nói: "Cánh, cánh sao?"
Con người tại sao có thể có cánh?
Lúc anh ta ngẩn ra, Lâm Siêu đã hóa thành một tia sáng phóng về phía tường thành, phóng hướng căn cứ tường rào.
Rầm.
Hai con cự xà đã bò tới trên tường rào căn cứ, cơ thể cường tráng đụng vào thành tường, khiến cho tường thành dày năm thước bị lung lay, một vài binh lính trên thành đứng không vững, rơi xuống thành ngã gãy xương, cũng bị những hòn đá rớt xuống đè chết.
Hai con cự xà giãy dụa thân thể, quật người liên tục vào tường thành, há mồm nuốt chửng những binh lính trên tường rào.
Các binh lính phụ trách còn lại ở phía sau sợ chạy mất dạng, chỉ có những tử thủ vẫn đứng đúng vị trí, điên cuồng bắn, dùng súng trong tay ngăn cản tốc độ áp sát của cự xà nhưng hiệu quả dường như không đáng kể. Đạn bắn vào vảy rắn tùy tiện bắn ra, miễn cưỡng để lại một vài vệt trắng.
Bóng người cự xà che kín cả bầu trời, cướp đi hết thảy ánh nắng ấm áp cuối cùng của mùa đông, bóng dáng lạnh như băng bao phủ lên toàn bộ binh lính và sĩ quan cấp tá trên tường thành.
Bi thương, tuyệt vọng.
Đứng trước mặt cự xà, bọn họ đều giống nhau cùng run lẩy bẩy con kiến, trong tay chỉ có duy nhất khẩu súng có thể dựa dẫm nhưng lại hoàn toàn mất đi tác dụng.
Rầm.
Hai con cự xà giống như chó sói xông vào bầy dê, điên cuồng vồ mồi.
Ngay tại lúc này…
Bùm.
Một tiếng rít bỗng nhiên nổ vang, chỉ thấy một ánh sáng màu đen xé toạc không khí, tốc độ vượt khỏi khả năng thu ảnh của mắt, hung hăng đâm vào người cự xà, hai vật va chạm vào nhau, toàn bộ tường thành của căn cứ cũng lung lay mãnh liệt, giống như động đất vậy!
Đoàng!
Cự xà đang chuẩn bị đánh quật một binh lính thì đầu bỗng nhiên như bị gắn chùy, không tự chủ mà ngã về một phái trên mặt đất, nặng nề bò trên mặt tuyết.
Khói súng tràn ngập trên chiến trường, đột nhiên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Tất cả không quân cùng với những binh lính, các sĩ quan cấp tá phụ trách, toàn bộ đều ngơ ngẩn.
Chỉ thấy đầu rắn vừa mới ngẩng cao, chẳng biết từ bao giờ có nhiều thêm một bóng người, toàn thân trắng như tuyết, trường bào đón gió, toàn bộ ánh sáng đều tụ hội trên trường bào, giống như là cha xứ chiếu cố chúng thần. Nhưng ở sau lưng anh lại có một đôi cánh màu đen, giống như lưỡi đao của ác ma, sương mù dày dặc bao phu quanh đôi cánh, lượn lờ xung quanh người anh, tản ra hơi thở lạnh như băng.
Nửa thần nửa quỷ.
Lúc nhìn thấy rõ gương mặt của anh, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đây không phải là... tướng quân Lâm Siêu sao?
Ánh mắt Lâm Siêu lạnh như băng, tay cầm trường thương màu đen, bắp cánh tay khẽ run, vừa rồi va chạm quá mạnh, chủ yếu là dùng sức lực của cánh rồng cải tạo, còn thể chất của cơ thể anh còn chưa đủ để đánh ngã đầu cự xà này. Sau người mặc dù không có hoàng kim cự ngạc mạnh mẽ như vậy nhưng cũng chênh lệch không lớn.
"Các người lui ra đi." Lâm Siêu nhìn binh lính, các sĩ quan cấp tá trên tường rào căn cứ, trầm thấp nói.
Những binh lính, sĩ quan cấp tá này giật mình tỉnh lại, nhìn anh khó có thể tin, tư thái yêu ma như vậy khắc trong trong đầu mỗi người, nhất là đôi cánh màu đen, đập mạnh vào thị giác, khiến cho người ta vĩnh viễn không thể quên.
Ánh mắt rét lạnh của Lâm Siêu quét qua hai con cự xà, chỉ thấy đầu cự xà vừa bị đánh ngã, toàn thân đen kịt, tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc. Chắc hẳn là bị chứa kịch độc. Trên vảy con cự xà lớn hơn có thổ hoàng sắc, trên lưng có một hàng nhô ra tựa như chông, lại là một con thú địa long còn nhỏ.
Thú địa long là một loại rắn hình thành do biến dị cuối đời, có năng lực độn thổ. thú địa long khi thành thục có thể tùy ý phá hủy một tòa căn cứ, là cơn ác mộng của rất nhiều những căn cứ không có lồng năng lượng. Bởi vì cho dù xây tường rào kiên cố đến đâu thì đối với địa long mà nói cũng không có ý nghĩa.
Điều khiến Lâm Siêu để ý là là trong cơ thể thú địa long lại tạo ra một loại kim loại hiếm. Được đặt tên là địa long tinh. Đây là số lượng lớn vật chất kim loại sau khi bị địa long nuốt phải. Dùng dạ dày của nó để cô luyện ra, độ cứng vượt xa kim cương, là vật phẩm chế tạo binh giáo cấp A tuyệt phẩm.
Hai cự xà cảm nhận được luồng khí tức chèn ép cường đại từ trên người Lâm Siêu. Với thể chất của Lâm Siêu chưa đủ để khiến bọn chúng cảm thấy sợ hãi nhưng hắ khí quán lượn lờ xung quanh cánh rồng cải tạo lại khiến bọn chúng sợ hãi theo bản năng.
Phải biết rằng cánh rồng cải tạo là do cánh rồng thật thật từ thời tiền sử tạo thành.
Rầm.
Hai con cự xà ngẩng cao đầu, thè lưỡi, nhìn Lâm Siêu đầy tàn độc, trong lúc nhất thời cũng không đánh lên.
Một người một rắn, đứng đối diện nhau không có gì ngăn cách.
Một người lại khiến cho hai con cự xà ngưng lại, không dám tiến lên.
Phải biết rằng, căn cứ đã cử ra số lượng lớn quân đội, không quân và toàn bộ vũ khí quân sự trong kho nhưng không thể trì hoãn được tốc độ xông lên của con cự xà này. Nhưng mà bây giờ, chỉ dựa vào một mình Lâm Siêu lại có thể khiến cho cự xà ngưng tấn công.
Mặc dù bọn họ biết, đây chẳng qua là tạm thời, nhưng mà cảm thấy trong lòng trào dâng, ánh mắt nhìn Lâm Siêu tràn đầy tự tôn kính sục sôi.
Con ngươi hai con cự xà lạnh như băng, bóng người Lâm Siêu dựng ngược, bọn chúng thè lưỡi, đuôi rắn giãy giục, dường như đang nghĩ có nên tấn công hay không.
Khoảnh khắc ngắn ngủi dừng lại không bao lâu, một con cự xà mất kiên nhất, nó dựng cao mình, bỗng nhiên tấn công, tốc độ nhanh như tia chớp.
Tất cả các binh lính cùng không quân cùng rút lui, lập tức khẩn trương, không ai dám khai hỏa, lo sợ sát thương sẽ ảnh hưởng đến Lâm Siêu.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Lâm Siêu nắm chặt trường thương đen sẫm trong tay, đôi mắt lóe lên sát thương nồng mặc, máu trong cơ thể chảy sục trào, khí hoàng kim trong đan điền đang ngủ say cũng bị thức tính, chạy dọc theo kinh mạch, lưu thông đến hai cánh tay.
"Hoàng kim hóa!"
Sức lực mãnh liệt ngập tràn hai cánh tay, đến cả “Minh” nặng ngàn cân, ngay lúc này đây cũng trở nên nhẹ nhàng. Lâm Siêu gầm nhẹ một tiếng, không có lựa chọn né tránh, mà nắm chặt trường thương xông thẳng lên.
Giết!
Trường thương giống như giao long vượt biển, một phát súng bắn ra, ánh sáng đầy trời cũng mất đi sắc thái, đầu súng lấp lánh ánh sáng giống như sao chổi ngoài vũ trụ xoẹt qua, kéo theo ánh sáng rực rỡ, cả người Lâm Siêu hợp nhất với súng, không khí bị chèn ép tạo thành một đầu đạn khí, điên cuồng bay vụt qua hướng cự xà.
Sở Sơn Hà ngửa đầu nhìn lại, nhất thời nhìn thấy cánh rồng cải tạo trên lưng Lâm Siêu, anh ta trợn to hai mắt, cà lăm nói: "Cánh, cánh sao?"
Con người tại sao có thể có cánh?
Lúc anh ta ngẩn ra, Lâm Siêu đã hóa thành một tia sáng phóng về phía tường thành, phóng hướng căn cứ tường rào.
Rầm.
Hai con cự xà đã bò tới trên tường rào căn cứ, cơ thể cường tráng đụng vào thành tường, khiến cho tường thành dày năm thước bị lung lay, một vài binh lính trên thành đứng không vững, rơi xuống thành ngã gãy xương, cũng bị những hòn đá rớt xuống đè chết.
Hai con cự xà giãy dụa thân thể, quật người liên tục vào tường thành, há mồm nuốt chửng những binh lính trên tường rào.
Các binh lính phụ trách còn lại ở phía sau sợ chạy mất dạng, chỉ có những tử thủ vẫn đứng đúng vị trí, điên cuồng bắn, dùng súng trong tay ngăn cản tốc độ áp sát của cự xà nhưng hiệu quả dường như không đáng kể. Đạn bắn vào vảy rắn tùy tiện bắn ra, miễn cưỡng để lại một vài vệt trắng.
Bóng người cự xà che kín cả bầu trời, cướp đi hết thảy ánh nắng ấm áp cuối cùng của mùa đông, bóng dáng lạnh như băng bao phủ lên toàn bộ binh lính và sĩ quan cấp tá trên tường thành.
Bi thương, tuyệt vọng.
Đứng trước mặt cự xà, bọn họ đều giống nhau cùng run lẩy bẩy con kiến, trong tay chỉ có duy nhất khẩu súng có thể dựa dẫm nhưng lại hoàn toàn mất đi tác dụng.
Rầm.
Hai con cự xà giống như chó sói xông vào bầy dê, điên cuồng vồ mồi.
Ngay tại lúc này…
Bùm.
Một tiếng rít bỗng nhiên nổ vang, chỉ thấy một ánh sáng màu đen xé toạc không khí, tốc độ vượt khỏi khả năng thu ảnh của mắt, hung hăng đâm vào người cự xà, hai vật va chạm vào nhau, toàn bộ tường thành của căn cứ cũng lung lay mãnh liệt, giống như động đất vậy!
Đoàng!
Cự xà đang chuẩn bị đánh quật một binh lính thì đầu bỗng nhiên như bị gắn chùy, không tự chủ mà ngã về một phái trên mặt đất, nặng nề bò trên mặt tuyết.
Khói súng tràn ngập trên chiến trường, đột nhiên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Tất cả không quân cùng với những binh lính, các sĩ quan cấp tá phụ trách, toàn bộ đều ngơ ngẩn.
Chỉ thấy đầu rắn vừa mới ngẩng cao, chẳng biết từ bao giờ có nhiều thêm một bóng người, toàn thân trắng như tuyết, trường bào đón gió, toàn bộ ánh sáng đều tụ hội trên trường bào, giống như là cha xứ chiếu cố chúng thần. Nhưng ở sau lưng anh lại có một đôi cánh màu đen, giống như lưỡi đao của ác ma, sương mù dày dặc bao phu quanh đôi cánh, lượn lờ xung quanh người anh, tản ra hơi thở lạnh như băng.
Nửa thần nửa quỷ.
Lúc nhìn thấy rõ gương mặt của anh, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đây không phải là... tướng quân Lâm Siêu sao?
Ánh mắt Lâm Siêu lạnh như băng, tay cầm trường thương màu đen, bắp cánh tay khẽ run, vừa rồi va chạm quá mạnh, chủ yếu là dùng sức lực của cánh rồng cải tạo, còn thể chất của cơ thể anh còn chưa đủ để đánh ngã đầu cự xà này. Sau người mặc dù không có hoàng kim cự ngạc mạnh mẽ như vậy nhưng cũng chênh lệch không lớn.
"Các người lui ra đi." Lâm Siêu nhìn binh lính, các sĩ quan cấp tá trên tường rào căn cứ, trầm thấp nói.
Những binh lính, sĩ quan cấp tá này giật mình tỉnh lại, nhìn anh khó có thể tin, tư thái yêu ma như vậy khắc trong trong đầu mỗi người, nhất là đôi cánh màu đen, đập mạnh vào thị giác, khiến cho người ta vĩnh viễn không thể quên.
Ánh mắt rét lạnh của Lâm Siêu quét qua hai con cự xà, chỉ thấy đầu cự xà vừa bị đánh ngã, toàn thân đen kịt, tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc. Chắc hẳn là bị chứa kịch độc. Trên vảy con cự xà lớn hơn có thổ hoàng sắc, trên lưng có một hàng nhô ra tựa như chông, lại là một con thú địa long còn nhỏ.
Thú địa long là một loại rắn hình thành do biến dị cuối đời, có năng lực độn thổ. thú địa long khi thành thục có thể tùy ý phá hủy một tòa căn cứ, là cơn ác mộng của rất nhiều những căn cứ không có lồng năng lượng. Bởi vì cho dù xây tường rào kiên cố đến đâu thì đối với địa long mà nói cũng không có ý nghĩa.
Điều khiến Lâm Siêu để ý là là trong cơ thể thú địa long lại tạo ra một loại kim loại hiếm. Được đặt tên là địa long tinh. Đây là số lượng lớn vật chất kim loại sau khi bị địa long nuốt phải. Dùng dạ dày của nó để cô luyện ra, độ cứng vượt xa kim cương, là vật phẩm chế tạo binh giáo cấp A tuyệt phẩm.
Hai cự xà cảm nhận được luồng khí tức chèn ép cường đại từ trên người Lâm Siêu. Với thể chất của Lâm Siêu chưa đủ để khiến bọn chúng cảm thấy sợ hãi nhưng hắ khí quán lượn lờ xung quanh cánh rồng cải tạo lại khiến bọn chúng sợ hãi theo bản năng.
Phải biết rằng cánh rồng cải tạo là do cánh rồng thật thật từ thời tiền sử tạo thành.
Rầm.
Hai con cự xà ngẩng cao đầu, thè lưỡi, nhìn Lâm Siêu đầy tàn độc, trong lúc nhất thời cũng không đánh lên.
Một người một rắn, đứng đối diện nhau không có gì ngăn cách.
Một người lại khiến cho hai con cự xà ngưng lại, không dám tiến lên.
Phải biết rằng, căn cứ đã cử ra số lượng lớn quân đội, không quân và toàn bộ vũ khí quân sự trong kho nhưng không thể trì hoãn được tốc độ xông lên của con cự xà này. Nhưng mà bây giờ, chỉ dựa vào một mình Lâm Siêu lại có thể khiến cho cự xà ngưng tấn công.
Mặc dù bọn họ biết, đây chẳng qua là tạm thời, nhưng mà cảm thấy trong lòng trào dâng, ánh mắt nhìn Lâm Siêu tràn đầy tự tôn kính sục sôi.
Con ngươi hai con cự xà lạnh như băng, bóng người Lâm Siêu dựng ngược, bọn chúng thè lưỡi, đuôi rắn giãy giục, dường như đang nghĩ có nên tấn công hay không.
Khoảnh khắc ngắn ngủi dừng lại không bao lâu, một con cự xà mất kiên nhất, nó dựng cao mình, bỗng nhiên tấn công, tốc độ nhanh như tia chớp.
Tất cả các binh lính cùng không quân cùng rút lui, lập tức khẩn trương, không ai dám khai hỏa, lo sợ sát thương sẽ ảnh hưởng đến Lâm Siêu.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Lâm Siêu nắm chặt trường thương đen sẫm trong tay, đôi mắt lóe lên sát thương nồng mặc, máu trong cơ thể chảy sục trào, khí hoàng kim trong đan điền đang ngủ say cũng bị thức tính, chạy dọc theo kinh mạch, lưu thông đến hai cánh tay.
"Hoàng kim hóa!"
Sức lực mãnh liệt ngập tràn hai cánh tay, đến cả “Minh” nặng ngàn cân, ngay lúc này đây cũng trở nên nhẹ nhàng. Lâm Siêu gầm nhẹ một tiếng, không có lựa chọn né tránh, mà nắm chặt trường thương xông thẳng lên.
Giết!
Trường thương giống như giao long vượt biển, một phát súng bắn ra, ánh sáng đầy trời cũng mất đi sắc thái, đầu súng lấp lánh ánh sáng giống như sao chổi ngoài vũ trụ xoẹt qua, kéo theo ánh sáng rực rỡ, cả người Lâm Siêu hợp nhất với súng, không khí bị chèn ép tạo thành một đầu đạn khí, điên cuồng bay vụt qua hướng cự xà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất