Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 2
Chương 02
Edit: Miy
Beta: Snivy
- ---------------
Tới giờ cơm trưa, Kỳ Ngôn bị Lạc Hàn đánh thức.
Mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn một bàn đồ ăn bốn món một canh, hương sắc câu nhân, có điểm ngốc.
"Trường học từ bao giờ đãi ngộ tốt vậy?"
Lạc Hàn đưa qua một đôi đũa, lại rót cho cậu ly nước, nói: "Mình gọi quản gia mang đến."
"À."
Cầm đũa gắp thức ăn lên ăn, vô tình lại thấy bên người hắn có cái khăn tay.
"Đó là gì a?"
"Hử?"
Lạc Hàn nhìn theo tầm mắt cậu, lúc chạm đến khăn tay có chút xấu hổ.
Cái này là hôm nay Mạnh Chỉ Oánh cho hắn mượn, không biết sao lại giữ lại.
"Thật quen mắt..."
Lạc Hàn nghe Kỳ Ngôn nói thế có chút hoảng loạn, cũng vì ngày đầu tiên khai giảng Mạnh Chỉ Oánh đã chọc tới mình, mà bây giờ bản thân lại giữ khăn tay của đối phương....
"Ách, đây là..."
"Đây không phải khăn tay của mình sao?"
...
Một câu của Kỳ Ngôn vừa thốt ra, cả hai đều im lặng.
Lạc Hàn nhìn cậu, cậu cũng nhìn Lạc Hàn.
Sau hồi lâu, Kỳ Ngôn chỉ vào khăn tay, thành khẩn giải thích: "Hình như là lần trước mình cho bạn học Mạnh Chỉ Oánh mượn."
"Cho nên?"
Lạc Hàn nhíu mày, ngữ khí không tự giác lạnh xuống.
"Bạn ấy vẫn chưa trả cho mình..."
Kỳ Ngôn nhai một mồm to, một bên vừa ăn vừa nói thầm: "Lần trước thấy cô ấy bị bắt nạt đáng thương quá liền cho mượn dùng, cô ấy nói giặt xong sẽ trả cho mình, kết quả đến giờ vẫn chưa trả cho mình."
Không biết thế nào, Lạc Hàn có thể nghe ra trong giọng nói của đối phương có chút ủy khuất nhỏ.
Nghĩ đến bạn thân cho Mạnh Chỉ Oánh mượn khăn tay, mà Mạnh Chỉ Oánh không trả không nói, lại còn đem cho mình, chẳng lẽ muốn bạn thân phát hiện ra rồi cười nhạo mình sao?
[Độ hảo cảm của nam chính đối nữ chính – 5. Độ hảo cảm hiện tại: 25]
"Lần sau đừng đem đồ cho người khác mượn loạn vậy."
Lạc Hàn trầm giọng nói.
"Lần nay mình lấy về cho cậu, lần sau mình không quản nữa đâu."
"Ừ."
Rầu rĩ trả lời, tròng mặt Kỳ Ngôn lại chuyển, đột nhiên nhào người qua, tiến gần lại, hơi hơi mỉm cười nói: "Giúp mình một chuyện đi."
Bất ngờ bị dí sát mặt khiến Lạc Hàn có chút hoảng, tầm mắt cả hai vừa đối nhau, mặt bất giác nóng lên.
"Chuyện gỉ?"
"Thuận tiện giặt giúp mình luôn, so với mùi của người khác, mình chỉ có thể tiếp thu mùi hương của Hàn.
Mùi hương của Hàn mình có thể nhận...
Mùi hương của Hàn có thể nhận...
Mùi hương!
Trong đầu Lạc Hàn ong lên một tiếng, phảng phất như có gì đó nổ tung ở đáy lòng.
Từ từ nâng tay, muốn chạm vào người trước mặt, nhưng cảnh tượng vừa chợt lóe, người đối diện đã ngoan ngoãn lùi về vị trí cũ, hớn hở ăn cơm.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕))
Tận đáy lòng có chút tiếc nuối không cách nào gạt đi, đôi tay nắm chặt, lặng yên thu hồi.
Người đối diện da thịt trắng noãn, ngũ quan đẹp tinh xảo, thậm chí có thể nói là yêu mỹ, phối với tính tình ôn hòa nho nhã, không thể nghi ngờ đương nhiên sẽ được nữ sinh hoan nghênh.
Kỳ Ngôn cùng bản thân lớn lên bên nhau, biến hóa của cậu hắn nhìn trong mắt, nhưng giờ khắc này, Lạc Hàn đột nhiên lại muốn đem đối phương giấu đi, không cho người khác nhìn trộm.
Ý thức bản thân có ý nghĩ hoang đường, Lạc Hàn cau mày, buông đũa, nói câu ăn no rồi đi ra khỏi cửa.
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +10. Độ hảo cảm hiện tại: 65]
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn -5. Độ hảo cảm hiện tại: 60]
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +5. Độ hảo cảm hiện tại: 65]
...
Thanh âm thông báo liên tiếp vang lên trong đầu, Kỳ Ngôn thản nhiên thưởng thức mỹ thực không chút để ý.
Nếu đã quyết tâm bẻ cong nam chính, thì khẳng định sẽ có lúc tâm trạng rối rắm. Kỳ Ngôn không quá lo lắng, bản thân đã thành công dậy sóng trong lòng đối phương, chỉ còn chờ thu lưới nữa thôi.
Lấy di động ra, mở danh bạ, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, cuối cùng dừng ở dãy số "Mạnh Chỉ Oánh"...
~vote this
Edit: Miy
Beta: Snivy
- ---------------
Tới giờ cơm trưa, Kỳ Ngôn bị Lạc Hàn đánh thức.
Mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn một bàn đồ ăn bốn món một canh, hương sắc câu nhân, có điểm ngốc.
"Trường học từ bao giờ đãi ngộ tốt vậy?"
Lạc Hàn đưa qua một đôi đũa, lại rót cho cậu ly nước, nói: "Mình gọi quản gia mang đến."
"À."
Cầm đũa gắp thức ăn lên ăn, vô tình lại thấy bên người hắn có cái khăn tay.
"Đó là gì a?"
"Hử?"
Lạc Hàn nhìn theo tầm mắt cậu, lúc chạm đến khăn tay có chút xấu hổ.
Cái này là hôm nay Mạnh Chỉ Oánh cho hắn mượn, không biết sao lại giữ lại.
"Thật quen mắt..."
Lạc Hàn nghe Kỳ Ngôn nói thế có chút hoảng loạn, cũng vì ngày đầu tiên khai giảng Mạnh Chỉ Oánh đã chọc tới mình, mà bây giờ bản thân lại giữ khăn tay của đối phương....
"Ách, đây là..."
"Đây không phải khăn tay của mình sao?"
...
Một câu của Kỳ Ngôn vừa thốt ra, cả hai đều im lặng.
Lạc Hàn nhìn cậu, cậu cũng nhìn Lạc Hàn.
Sau hồi lâu, Kỳ Ngôn chỉ vào khăn tay, thành khẩn giải thích: "Hình như là lần trước mình cho bạn học Mạnh Chỉ Oánh mượn."
"Cho nên?"
Lạc Hàn nhíu mày, ngữ khí không tự giác lạnh xuống.
"Bạn ấy vẫn chưa trả cho mình..."
Kỳ Ngôn nhai một mồm to, một bên vừa ăn vừa nói thầm: "Lần trước thấy cô ấy bị bắt nạt đáng thương quá liền cho mượn dùng, cô ấy nói giặt xong sẽ trả cho mình, kết quả đến giờ vẫn chưa trả cho mình."
Không biết thế nào, Lạc Hàn có thể nghe ra trong giọng nói của đối phương có chút ủy khuất nhỏ.
Nghĩ đến bạn thân cho Mạnh Chỉ Oánh mượn khăn tay, mà Mạnh Chỉ Oánh không trả không nói, lại còn đem cho mình, chẳng lẽ muốn bạn thân phát hiện ra rồi cười nhạo mình sao?
[Độ hảo cảm của nam chính đối nữ chính – 5. Độ hảo cảm hiện tại: 25]
"Lần sau đừng đem đồ cho người khác mượn loạn vậy."
Lạc Hàn trầm giọng nói.
"Lần nay mình lấy về cho cậu, lần sau mình không quản nữa đâu."
"Ừ."
Rầu rĩ trả lời, tròng mặt Kỳ Ngôn lại chuyển, đột nhiên nhào người qua, tiến gần lại, hơi hơi mỉm cười nói: "Giúp mình một chuyện đi."
Bất ngờ bị dí sát mặt khiến Lạc Hàn có chút hoảng, tầm mắt cả hai vừa đối nhau, mặt bất giác nóng lên.
"Chuyện gỉ?"
"Thuận tiện giặt giúp mình luôn, so với mùi của người khác, mình chỉ có thể tiếp thu mùi hương của Hàn.
Mùi hương của Hàn mình có thể nhận...
Mùi hương của Hàn có thể nhận...
Mùi hương!
Trong đầu Lạc Hàn ong lên một tiếng, phảng phất như có gì đó nổ tung ở đáy lòng.
Từ từ nâng tay, muốn chạm vào người trước mặt, nhưng cảnh tượng vừa chợt lóe, người đối diện đã ngoan ngoãn lùi về vị trí cũ, hớn hở ăn cơm.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕))
Tận đáy lòng có chút tiếc nuối không cách nào gạt đi, đôi tay nắm chặt, lặng yên thu hồi.
Người đối diện da thịt trắng noãn, ngũ quan đẹp tinh xảo, thậm chí có thể nói là yêu mỹ, phối với tính tình ôn hòa nho nhã, không thể nghi ngờ đương nhiên sẽ được nữ sinh hoan nghênh.
Kỳ Ngôn cùng bản thân lớn lên bên nhau, biến hóa của cậu hắn nhìn trong mắt, nhưng giờ khắc này, Lạc Hàn đột nhiên lại muốn đem đối phương giấu đi, không cho người khác nhìn trộm.
Ý thức bản thân có ý nghĩ hoang đường, Lạc Hàn cau mày, buông đũa, nói câu ăn no rồi đi ra khỏi cửa.
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +10. Độ hảo cảm hiện tại: 65]
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn -5. Độ hảo cảm hiện tại: 60]
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +5. Độ hảo cảm hiện tại: 65]
...
Thanh âm thông báo liên tiếp vang lên trong đầu, Kỳ Ngôn thản nhiên thưởng thức mỹ thực không chút để ý.
Nếu đã quyết tâm bẻ cong nam chính, thì khẳng định sẽ có lúc tâm trạng rối rắm. Kỳ Ngôn không quá lo lắng, bản thân đã thành công dậy sóng trong lòng đối phương, chỉ còn chờ thu lưới nữa thôi.
Lấy di động ra, mở danh bạ, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, cuối cùng dừng ở dãy số "Mạnh Chỉ Oánh"...
~vote this
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất