Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 20: Quyển 2 Chương 4
Dạ tiệc của phủ Tướng quân diễn ra phi thường thuận lợi, ca cơ Ngưng Diên của Hợp Hoan Lâu tỏa sáng rực rỡ, khách nhân trầm trồ khen ngợi, thanh âm nhu nhuyễn phối với khúc phổ độc hữu chính là tuyệt âm thế gian hiếm có.
Màn đêm buông xuống, dạ tiệc kết thúc, ca cơ Hợp Hoan Lâu liền dẫn theo tùy tùng rời đi từ cửa sau, không cần dấu diếm hay che lấp gì, bời vi quy định của Hợp Hoan Lâu là: Bất luận cố chủ phủ đệ đặt đơn dù trễ bao nhiêu, cũng đều không được lưu qua đêm.
Kỳ Ngôn đương nhiên cũng theo đoàn trở về Hợp Hoan Lâu, chuyện phải làm sau đó, chính là ăn ngon ngủ ngon, chờ Bộc Dương Tranh tự mình tìm đến cửa
...
Trời về đêm dần tĩnh lặng, phủ Tướng quân cũng yên tĩnh không một tiếng động, ngoại trừ người gác đêm đi tuần tra, các hạ nhân đã sớm đi vào giấc mộng.
Trong thư phòng, chỉ có một tản đèn đang lập lòe. Bộc Dương Tranh ngồi ngay ngắn sau bàn, nghiêm túc kiểm duyệt từng trương công văn một.
Quản gia đi đến trước bàn, cung kính báo lại các sự tình phát sinh gần đây.
(*"꒳"*)
Khi nói đến chuyện Hoàng Thượng tứ hôn, lão ngẩng đầu nhìn Bộc Dương Tranh ý muốn nói lại thôi, không nói nữa.
Bộc Dương Tranh nhíu mày, thần sắc bất đắc dĩ.
"Hoàng Thượng chung quy là không yên tâm ta."
"Thiên tử đa nghi là chuyện thường tình." – Quản gia đáp.
"Dù vậy cũng không thể gây họa cho cô nương nhà người ta."
Bộc Dương Tranh không biết làm thế nào cho phải.
"Nghĩ đến mấy vị tiền nhậm phu nhân toàn bộ đều qua đời đột ngột, tuy nói không có cảm tình, nhưng chuyện này làm sao có thể khiến ta an tâm? Hiện giờ Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn lần nữa, ta lại nên làm thế nào?"
Chung quy Bộc Dương Tranh vẫn là tâm thiện.
Mấy vị tiền nhậm phu nhân trước đừng nói cảm tình, vì chiến sự, thậm còn chưa kịp động phòng, thì đã quỷ dị qua đời. Tuy hắn có điều tra, dù vậy cũng không thể chịu nổi việc Hoàng Thượng đưa đến một cô nương nữa chờ chết.
Hắn không tin quỷ thần, nhưng hoài nghi trong phủ Tướng quân có quỷ.
Trong đầu vừa động, một mảnh thân ảnh đơn bạc mà quyến rũ chợt lóe qua, Bộc Dương Tranh sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu, hướng quản gia dò hỏi.
"Ngươi biết Kỳ Ngôn?"
Quản gia hơi nhướng lông mày.
"Tướng quân là nói Kỳ công tử của Hợp Hoan Lâu?"
"Đúng vậy!" - Bộc Dương Tranh vội đáp.
"Ngươi biết y?"
"Lúc trước lão nô không biết, nhưng hôm nay đã biết."
"Có truy tra?"
"Tất đã tra rõ ràng."
(*"꒳"*)
Phàm là người bước vào phủ Tướng quân, bất luận là ai, đều phải tra lai lịch rõ ràng, đây là quy củ do lão Tướng quân lập ra.
"Kỳ Ngôn cũng không phải tùy hầu bình thường, mà là đương gia sau màn của Hợp Hoan Lâu. Tuổi còn trẻ đã lập ra Hợp Hoan Lâu, bề ngoài xem giống như nơi phong hoa tuyết nguyệt, nhưng thật chất là một cục tình báo nhỏ, chuyên mua bán các loại tin tức trong giang hồ, triều đình..."
Quản gia đột nhiên ngừng một chốc, chắp tay xin chỉ thị.
"Có câu, lão nô không biết có nên nói hay không."
"Ngươi nói."
"Mấy tin này, dường như có người cố ý tiết lộ cho lão nô. Lão nô hoài nghi người này là Kỳ Ngôn công tử... Thứ cho lão nô lắm miệng, nhưng Tướng quân là đã cùng Kỳ công tử đạt thành hiệp nghị gì sao?"
Lời vừa nói ra, xung quanh bỗng một hồi trầm mặc.
Bộc Dương Tranh rũ mắt, có chút nghiêm túc nhìn chằm chằm nghiêng mực trên bàn, suy nghĩ không biết phiêu về phương nào.
Quản gia nhìn hắn, thầm thở dài, đang muốn nói gì đó, lại thấy Tướng quân xua tay, cho lão ra ngoài.
Quản gia cung kính hành lễ, rời khỏi thư phòng, lưu lại một mình Bộc Dương Tranh.
Trong đêm lạnh, một thân cô độc.
....
(*"꒳"*)
Hợp Hoan Lâu, Kỳ Ngôn đứng ở ban công lầu cao nhất, ánh mắt chứa tiếu ý nhìn ca kỹ hát tuồng ở sân khấu phía dưới. Khúc hát kia biến điệu thành những thứ đẹp đẽ xướng lên thật thú vị.
"Đi, hảo hảo chiêu đãi Tướng quân, đừng để cho những người khác biết."
Tiểu nhị nhận lệnh lui xuống. Sau khi thấp giọng phân phó, Kỳ Ngôn không vội rời đi, vẫn tiếp tục nhàn nhã tựa vào lan can xem ca kỹ bên dưới hát tuồng.
~~end chương 4, nhất định phải vote đóa!
Màn đêm buông xuống, dạ tiệc kết thúc, ca cơ Hợp Hoan Lâu liền dẫn theo tùy tùng rời đi từ cửa sau, không cần dấu diếm hay che lấp gì, bời vi quy định của Hợp Hoan Lâu là: Bất luận cố chủ phủ đệ đặt đơn dù trễ bao nhiêu, cũng đều không được lưu qua đêm.
Kỳ Ngôn đương nhiên cũng theo đoàn trở về Hợp Hoan Lâu, chuyện phải làm sau đó, chính là ăn ngon ngủ ngon, chờ Bộc Dương Tranh tự mình tìm đến cửa
...
Trời về đêm dần tĩnh lặng, phủ Tướng quân cũng yên tĩnh không một tiếng động, ngoại trừ người gác đêm đi tuần tra, các hạ nhân đã sớm đi vào giấc mộng.
Trong thư phòng, chỉ có một tản đèn đang lập lòe. Bộc Dương Tranh ngồi ngay ngắn sau bàn, nghiêm túc kiểm duyệt từng trương công văn một.
Quản gia đi đến trước bàn, cung kính báo lại các sự tình phát sinh gần đây.
(*"꒳"*)
Khi nói đến chuyện Hoàng Thượng tứ hôn, lão ngẩng đầu nhìn Bộc Dương Tranh ý muốn nói lại thôi, không nói nữa.
Bộc Dương Tranh nhíu mày, thần sắc bất đắc dĩ.
"Hoàng Thượng chung quy là không yên tâm ta."
"Thiên tử đa nghi là chuyện thường tình." – Quản gia đáp.
"Dù vậy cũng không thể gây họa cho cô nương nhà người ta."
Bộc Dương Tranh không biết làm thế nào cho phải.
"Nghĩ đến mấy vị tiền nhậm phu nhân toàn bộ đều qua đời đột ngột, tuy nói không có cảm tình, nhưng chuyện này làm sao có thể khiến ta an tâm? Hiện giờ Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn lần nữa, ta lại nên làm thế nào?"
Chung quy Bộc Dương Tranh vẫn là tâm thiện.
Mấy vị tiền nhậm phu nhân trước đừng nói cảm tình, vì chiến sự, thậm còn chưa kịp động phòng, thì đã quỷ dị qua đời. Tuy hắn có điều tra, dù vậy cũng không thể chịu nổi việc Hoàng Thượng đưa đến một cô nương nữa chờ chết.
Hắn không tin quỷ thần, nhưng hoài nghi trong phủ Tướng quân có quỷ.
Trong đầu vừa động, một mảnh thân ảnh đơn bạc mà quyến rũ chợt lóe qua, Bộc Dương Tranh sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu, hướng quản gia dò hỏi.
"Ngươi biết Kỳ Ngôn?"
Quản gia hơi nhướng lông mày.
"Tướng quân là nói Kỳ công tử của Hợp Hoan Lâu?"
"Đúng vậy!" - Bộc Dương Tranh vội đáp.
"Ngươi biết y?"
"Lúc trước lão nô không biết, nhưng hôm nay đã biết."
"Có truy tra?"
"Tất đã tra rõ ràng."
(*"꒳"*)
Phàm là người bước vào phủ Tướng quân, bất luận là ai, đều phải tra lai lịch rõ ràng, đây là quy củ do lão Tướng quân lập ra.
"Kỳ Ngôn cũng không phải tùy hầu bình thường, mà là đương gia sau màn của Hợp Hoan Lâu. Tuổi còn trẻ đã lập ra Hợp Hoan Lâu, bề ngoài xem giống như nơi phong hoa tuyết nguyệt, nhưng thật chất là một cục tình báo nhỏ, chuyên mua bán các loại tin tức trong giang hồ, triều đình..."
Quản gia đột nhiên ngừng một chốc, chắp tay xin chỉ thị.
"Có câu, lão nô không biết có nên nói hay không."
"Ngươi nói."
"Mấy tin này, dường như có người cố ý tiết lộ cho lão nô. Lão nô hoài nghi người này là Kỳ Ngôn công tử... Thứ cho lão nô lắm miệng, nhưng Tướng quân là đã cùng Kỳ công tử đạt thành hiệp nghị gì sao?"
Lời vừa nói ra, xung quanh bỗng một hồi trầm mặc.
Bộc Dương Tranh rũ mắt, có chút nghiêm túc nhìn chằm chằm nghiêng mực trên bàn, suy nghĩ không biết phiêu về phương nào.
Quản gia nhìn hắn, thầm thở dài, đang muốn nói gì đó, lại thấy Tướng quân xua tay, cho lão ra ngoài.
Quản gia cung kính hành lễ, rời khỏi thư phòng, lưu lại một mình Bộc Dương Tranh.
Trong đêm lạnh, một thân cô độc.
....
(*"꒳"*)
Hợp Hoan Lâu, Kỳ Ngôn đứng ở ban công lầu cao nhất, ánh mắt chứa tiếu ý nhìn ca kỹ hát tuồng ở sân khấu phía dưới. Khúc hát kia biến điệu thành những thứ đẹp đẽ xướng lên thật thú vị.
"Đi, hảo hảo chiêu đãi Tướng quân, đừng để cho những người khác biết."
Tiểu nhị nhận lệnh lui xuống. Sau khi thấp giọng phân phó, Kỳ Ngôn không vội rời đi, vẫn tiếp tục nhàn nhã tựa vào lan can xem ca kỹ bên dưới hát tuồng.
~~end chương 4, nhất định phải vote đóa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất