Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 23: Quyển 2 Chương 7
Người nam nhân này danh xưng Vô Sát, là một sát thủ giang hồ. Bất quá tính tình hắn so với chức vụ sát thủ này hoàn toàn không thích hợp chút nào.
Tính tình hắn phóng đãng không kiềm chế, kiệt ngạo bất tuân, lang bạt khắp giang hồ, lâu lâu nhận vài nhiệm vụ giết người kiếm sống...
Ngoại trừ nghề sát thủ, Hợp Hoan lâu là nơi giúp hắn kiếm tiền. Vô Sát sẽ giúp tìm hiểu tin tức, bí mật hay quân cơ của Hợp Hoan lâu cơ hồ tất cả đều là từ miệng hắn ra, mà mỗi lần như vậy, thù lào của hắn cũng nhiều thêm vài phần.
Nói về quan hệ giữa hai người, đó là Kỳ Ngôn tay nắm nhược điểm của hắn, Vô Sát tuy bị uy hiếp nhưng lại mừng rỡ tự tại. Hắn không để bụng chuyện mình bị uy hiếp, bị người khác biết, chỉ để ý cả đời này phải chăng quá tiêu dao.
"Có một việc có thể ngươi nhất định muốn biết." Vô Sát bắt chéo chân ngồi bên cạnh Kỳ Ngôn, tùy tiện cầm trái cây vừa ăn vừa chơi: "Ngày hội phô diễn kiếm thuật chẳng qua chỉ là một màn qua mắt, lão hoàng đế tính toán rất tốt, nếu Bộc Dương Tranh ngoan ngoãn cưới tiểu thư của phủ Thừa tướng đã được định trước kia, liền bình yên vô sự; Nhưng Bộc Dương Tranh nếu như có nửa điểm không muốn, tất nhiên..."
Nhếch môi tràn ra tà khí, Vô Sát nở nụ cười xinh đẹp đầy lạnh lẽo: "Binh phù liền khó giữ."
"Binh phù?" Khóe mắt lười biếng nhoáng cái liền biến mất, Kỳ Ngôn ánh mắt sắc bén, mắt không chớp nhìn Vô Sát.
"Lão hoàng đế đã sớm dựng lên một vở kịch, thuyền cỏ mượn tên *, chỉ đợi gió đông đến. Một lần giải quyết hết thảy..."
* Thuyền cỏ mượn tên: điển tích về Gia Cát Lượng quân sư nổi tiếng thời tam quốc, khi Chu Du bắt ông phải làm ra 10 vạn mũi tên trong vòng 10 ngày nếu không sẽ giết, ông cho chuẩn bị các thuyền, kết rơm thành binh lính giả, rồi đến lúc sương mù dày đặc thì cho các thuyền này đến doanh trại quân Ngụy. Do sương mù dày đặc, quân Ngụy không quan sát rõ, tưởng là thuyền do thám, nên Tào Tháo ra lệnh cho quân bắn tên ra như mưa, chẳng mấy chốc các thuyền đã thu được đầy tên rồi trở về.
"Hoàng Thượng muốn hãm hại Bộc Dương Tranh, ép hắn giao binh phù ra?"
"Đây chính là ngươi nói." Vô Sát cười, cắn răng rắc từng miếng trái cây.
Kỳ Ngôn cúi đầu, rơi vào trầm tư.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Ngươi nghĩ gì? Đem việc này nói cho Bộc Dương Tranh?"
"Hắn sẽ không tin."
"Xem ra ngươi cũng không ngốc." Vô Sát mấy quả, từ cửa sổ ném hột: "Được rồi, ta còn có người chưa giải quyết, đi trước!" Dứt lời, gió lạnh thổi qua, khi nhìn lên, trong phòng chỉ còn lại một mình Kỳ Ngôn.
Hoàng Thượng ra tay quá nhanh, Bộc Dương Tranh chỉ cần vừa không nhận chỉ hôn, lập tức sẽ mất đi quyền làm chủ binh quyền. Bị Hoàng Thượng điều lệnh sai phái không nói, lời kia vào tai Hoàng Thượng, việc phế bỏ Bộc Dương Tranh liền đơn giản như bóp chết một con con kiến.
Bất quá càng làm cho Kỳ Ngôn lo lắng hơn chính là đám thủ hạ phó tướng và binh lính đi theo Bộc Dương Tranh ra sa trường bảo vệ giang sơn...
Bọn họ đi theo Bộc Dương Tranh liếm huyết trên đao, một ngày kia nếu thực sự có bị triệt rớt binh quyền, bọn họ thiếu kiên nhẫn vì Bộc Dương Tranh đi sửa lại án xử sai, nhưng thật ra lại chỉ hại Bộc Dương Tranh thêm.
Một khi mọi chuyện bắt đầu thì không thể thay đổi được nữa, như vậy vào trước ngày diễn ra cung yến, nhất định phải ngăn hết thảy sự việc nằm ngoài dự kiến.
...
Thời gian thấm thoát trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Bộc Dương Tranh lại vào Hợp Hoan lâu lần nữa.
Thật sự phải thừa nhận, cho dù không thể hoàn toàn tín nhiệm Kỳ Ngôn, nhưng trước mắt cậu ta là người duy nhất có biện pháp.
Hình ảnh hôm qua rõ ràng ở trước mắt, Bộc Dương Tranh liếm liếm cánh môi, sau lần đó hắn vẫn cảm nhận được trong lòng còn xót lại một chút dư vị ngọt ngào, hoàn toàn bất đồng với xúc cảm giữa nam nữ.
Mọi thứ vẫn như cũ, hắn vẫn được tiểu thị nô đến ngày hôm qua dẫn vào trong phòng, Bộc Dương Tranh thầm nghĩ, nơi này hẳn là tẩm phòng của cậu ta.
Lần này, không bắt hắn chờ lâu, Kỳ Ngôn lập tức xuất hiện.
Một thân xiêm y hừng hực như lửa đỏ không đổi, trường bào nửa hở như vô tình như hữu ý lộ ra lồng ngực trắng nõn, tóc đen rối tung, yêu mị đến cực điểm.
"Tướng quân đã suy nghĩ cẩn thận?"
" Phải." Bộc Dương Tranh trầm giọng nói: "Ba cái điều kiện ngươi nói ta đều có thể đáp ứng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta."
"Đương nhiên." Kỳ Ngôn khẽ cười nói: "Như vậy, điều kiện thứ nhất chính là chuộc ta hồi phủ tướng quân."
"...Cái gì?" Bộc Dương Tranh đột nhiên trừng lớn mắt, trong mắt xẹt qua một tia bất mãn: "Ngươi đây là ý gì?"
Kỳ Ngôn mặt không đổi sắc tiếp tục cười, đối với phản ứng của hắn hoàn toàn nằm trong dự kiến. Bởi vì bất kì ai đều không nghĩ đến việc trong tình huống chưa đạt được điều tốt mà đã phải trả giá cả.
"Tướng quân, chuộc ta hồi phủ." Kỳ Ngôn kiên trì nói: "Ta nghĩ không đến một ngày, ngươi liền có thể có cơ hội chuyển đổi tình thế."
Lời đã nói đến nước này, Bộc Dương Tranh cau mày, nhìn Kỳ Ngôn sau một lúc lâu, cuối cùng không xác định hỏi: "Ngươi nói thật?"
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Tiểu sinh tuyệt đối không nói dối."
"Được."
Tuy không rõ Kỳ Ngôn thật sự nghĩ gì, nhưng Bộc Dương Tranh như cũ đáp ứng cậu, nghĩ đến việc xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa, qua đoạn thời gian này, hắn cùng Kỳ Ngôn đường ai nấy đi không phải là không thể.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn từ bỏ nhân mạch của Kỳ Ngôn và vô số cơ mật từ Hợp Hoan lâu.
~ end chương 7 TG2 ~ các ái phi đã bình chọn chưa?
Tính tình hắn phóng đãng không kiềm chế, kiệt ngạo bất tuân, lang bạt khắp giang hồ, lâu lâu nhận vài nhiệm vụ giết người kiếm sống...
Ngoại trừ nghề sát thủ, Hợp Hoan lâu là nơi giúp hắn kiếm tiền. Vô Sát sẽ giúp tìm hiểu tin tức, bí mật hay quân cơ của Hợp Hoan lâu cơ hồ tất cả đều là từ miệng hắn ra, mà mỗi lần như vậy, thù lào của hắn cũng nhiều thêm vài phần.
Nói về quan hệ giữa hai người, đó là Kỳ Ngôn tay nắm nhược điểm của hắn, Vô Sát tuy bị uy hiếp nhưng lại mừng rỡ tự tại. Hắn không để bụng chuyện mình bị uy hiếp, bị người khác biết, chỉ để ý cả đời này phải chăng quá tiêu dao.
"Có một việc có thể ngươi nhất định muốn biết." Vô Sát bắt chéo chân ngồi bên cạnh Kỳ Ngôn, tùy tiện cầm trái cây vừa ăn vừa chơi: "Ngày hội phô diễn kiếm thuật chẳng qua chỉ là một màn qua mắt, lão hoàng đế tính toán rất tốt, nếu Bộc Dương Tranh ngoan ngoãn cưới tiểu thư của phủ Thừa tướng đã được định trước kia, liền bình yên vô sự; Nhưng Bộc Dương Tranh nếu như có nửa điểm không muốn, tất nhiên..."
Nhếch môi tràn ra tà khí, Vô Sát nở nụ cười xinh đẹp đầy lạnh lẽo: "Binh phù liền khó giữ."
"Binh phù?" Khóe mắt lười biếng nhoáng cái liền biến mất, Kỳ Ngôn ánh mắt sắc bén, mắt không chớp nhìn Vô Sát.
"Lão hoàng đế đã sớm dựng lên một vở kịch, thuyền cỏ mượn tên *, chỉ đợi gió đông đến. Một lần giải quyết hết thảy..."
* Thuyền cỏ mượn tên: điển tích về Gia Cát Lượng quân sư nổi tiếng thời tam quốc, khi Chu Du bắt ông phải làm ra 10 vạn mũi tên trong vòng 10 ngày nếu không sẽ giết, ông cho chuẩn bị các thuyền, kết rơm thành binh lính giả, rồi đến lúc sương mù dày đặc thì cho các thuyền này đến doanh trại quân Ngụy. Do sương mù dày đặc, quân Ngụy không quan sát rõ, tưởng là thuyền do thám, nên Tào Tháo ra lệnh cho quân bắn tên ra như mưa, chẳng mấy chốc các thuyền đã thu được đầy tên rồi trở về.
"Hoàng Thượng muốn hãm hại Bộc Dương Tranh, ép hắn giao binh phù ra?"
"Đây chính là ngươi nói." Vô Sát cười, cắn răng rắc từng miếng trái cây.
Kỳ Ngôn cúi đầu, rơi vào trầm tư.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Ngươi nghĩ gì? Đem việc này nói cho Bộc Dương Tranh?"
"Hắn sẽ không tin."
"Xem ra ngươi cũng không ngốc." Vô Sát mấy quả, từ cửa sổ ném hột: "Được rồi, ta còn có người chưa giải quyết, đi trước!" Dứt lời, gió lạnh thổi qua, khi nhìn lên, trong phòng chỉ còn lại một mình Kỳ Ngôn.
Hoàng Thượng ra tay quá nhanh, Bộc Dương Tranh chỉ cần vừa không nhận chỉ hôn, lập tức sẽ mất đi quyền làm chủ binh quyền. Bị Hoàng Thượng điều lệnh sai phái không nói, lời kia vào tai Hoàng Thượng, việc phế bỏ Bộc Dương Tranh liền đơn giản như bóp chết một con con kiến.
Bất quá càng làm cho Kỳ Ngôn lo lắng hơn chính là đám thủ hạ phó tướng và binh lính đi theo Bộc Dương Tranh ra sa trường bảo vệ giang sơn...
Bọn họ đi theo Bộc Dương Tranh liếm huyết trên đao, một ngày kia nếu thực sự có bị triệt rớt binh quyền, bọn họ thiếu kiên nhẫn vì Bộc Dương Tranh đi sửa lại án xử sai, nhưng thật ra lại chỉ hại Bộc Dương Tranh thêm.
Một khi mọi chuyện bắt đầu thì không thể thay đổi được nữa, như vậy vào trước ngày diễn ra cung yến, nhất định phải ngăn hết thảy sự việc nằm ngoài dự kiến.
...
Thời gian thấm thoát trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Bộc Dương Tranh lại vào Hợp Hoan lâu lần nữa.
Thật sự phải thừa nhận, cho dù không thể hoàn toàn tín nhiệm Kỳ Ngôn, nhưng trước mắt cậu ta là người duy nhất có biện pháp.
Hình ảnh hôm qua rõ ràng ở trước mắt, Bộc Dương Tranh liếm liếm cánh môi, sau lần đó hắn vẫn cảm nhận được trong lòng còn xót lại một chút dư vị ngọt ngào, hoàn toàn bất đồng với xúc cảm giữa nam nữ.
Mọi thứ vẫn như cũ, hắn vẫn được tiểu thị nô đến ngày hôm qua dẫn vào trong phòng, Bộc Dương Tranh thầm nghĩ, nơi này hẳn là tẩm phòng của cậu ta.
Lần này, không bắt hắn chờ lâu, Kỳ Ngôn lập tức xuất hiện.
Một thân xiêm y hừng hực như lửa đỏ không đổi, trường bào nửa hở như vô tình như hữu ý lộ ra lồng ngực trắng nõn, tóc đen rối tung, yêu mị đến cực điểm.
"Tướng quân đã suy nghĩ cẩn thận?"
" Phải." Bộc Dương Tranh trầm giọng nói: "Ba cái điều kiện ngươi nói ta đều có thể đáp ứng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta."
"Đương nhiên." Kỳ Ngôn khẽ cười nói: "Như vậy, điều kiện thứ nhất chính là chuộc ta hồi phủ tướng quân."
"...Cái gì?" Bộc Dương Tranh đột nhiên trừng lớn mắt, trong mắt xẹt qua một tia bất mãn: "Ngươi đây là ý gì?"
Kỳ Ngôn mặt không đổi sắc tiếp tục cười, đối với phản ứng của hắn hoàn toàn nằm trong dự kiến. Bởi vì bất kì ai đều không nghĩ đến việc trong tình huống chưa đạt được điều tốt mà đã phải trả giá cả.
"Tướng quân, chuộc ta hồi phủ." Kỳ Ngôn kiên trì nói: "Ta nghĩ không đến một ngày, ngươi liền có thể có cơ hội chuyển đổi tình thế."
Lời đã nói đến nước này, Bộc Dương Tranh cau mày, nhìn Kỳ Ngôn sau một lúc lâu, cuối cùng không xác định hỏi: "Ngươi nói thật?"
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Tiểu sinh tuyệt đối không nói dối."
"Được."
Tuy không rõ Kỳ Ngôn thật sự nghĩ gì, nhưng Bộc Dương Tranh như cũ đáp ứng cậu, nghĩ đến việc xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa, qua đoạn thời gian này, hắn cùng Kỳ Ngôn đường ai nấy đi không phải là không thể.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn từ bỏ nhân mạch của Kỳ Ngôn và vô số cơ mật từ Hợp Hoan lâu.
~ end chương 7 TG2 ~ các ái phi đã bình chọn chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất