Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 69: Khi nam chính là người thú thời viễn cổ bị bẻ cong (16)
Editor: Potato
Beta: Water
______________________
[ Bảo Trạch đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +10, độ hảo cảm trước mắt: 50 ]
Bị hôn đến mơ mơ màng màng thế là độ hảo cảm của Bảo Trạch cứ thế mà bay lên.
Kỳ Ngôn làm như bỗng nhiên nhận ra trong phòng còn có một người khác, cậu liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngượng ngùng dùng sức đẩy Bảo Trạch ra.
Bảo Trạch cứ thế mà lùi lại, ánh mắt mềm nhẹ dừng trên gương mặt đỏ rực của Kỳ Ngôn, trong mắt hiện lên ý cười.
"Có, còn có người khác ở đây....."
"Không sao cả, kệ nàng ta đi."
"........."
Kỳ Ngôn một lần nữa cười trong lòng, mỗi lần Bảo Trạch hình dung nữ chủ đều rất kỳ lạ, hoặc là loài này loài kia hoặc là kệ người ta........ Kỳ Ngôn bắt đầu có điểm đồng tình với nữ chủ.
Kỳ Ngôn thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn Joanna một cái trên giường đá, thần sắc cậu rối rắm mở miệng: "Không thì cởi trói cho nàng đi...... Nhìn bộ dáng của nàng có vẻ rất khó chịu........"
"Ngươi không sợ nàng sẽ cướp ta đi sao?" Bảo Trạch đánh gãy lời của cậu, hỏi.
Kỳ Ngôn sửng sốt, khuôn mặt đang màu hồng phần liền nhanh chóng trở nên đỏ đậm, cứ như giây tiếp theo mặt cậu sẽ chảy ra máu.
"Không, không sợ......." Giọng nói mềm mại mang theo một tia kiên định nho nhỏ, "Dương Tư đã nói...... Ta phải có tự tin, nhất định phải có tự tin thì mới được, mới được......."
"Nhưng mà ngươi nói chuyện thì còn lắp bắp, mặt còn đỏ nữa chứ."
"Ta ta ta, ta sẽ nỗ lực luyện tập để không còn nói lắp, cũng không còn đỏ mặt nữa!"
Đuôi lông mày của Bảo Trạch hơi nhếch lên thể hiện tâm tình của hắn hiện giờ đang rất tốt.
Kỳ Ngôn thật sự rất đáng yêu mà, đáng yêu đến cực điểm, đáng yêu đến mức Bảo Trạch không thể nào vứt bỏ cậu được.
[ Bảo Trạch đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, độ hảo cảm trước mắt: 55 ]
Tuy rằng Kỳ Ngôn đã nói tới vậy nhưng Bảo Trạch vẫn như cũ không cởi trói cho Joanna, mà hắn lại đem miếng bịt miệng của Joanna kéo xuống dưới cầm.
Miệng không còn bị bịt nữa khiến cho Joanna nhất thời bị bất ngờ khiến cho nàng quên mất cả nói chuyện. Bảo Trạch không để ý tới nàng nữa, hắn đi một vòng tới trước mặt Joanna, không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà đem nàng lật lại, sau đó liền xé đi phần lưng áo của Joanna.
Joanna bị dọa cho sợ hãi ngay khi nàng cảm nhận sau lưng tiếp xúc với không khí, nàng liền hét lên.
"Buông ta ra! Ngươi đây là đang phạm pháp! Buông ta ra ________!"
"Có sức lực giãy giụa không bằng ngươi để sức suy nghĩ về lý do ngươi tới đây để tiếp cận chúng ta đi." Thanh âm của Bảo Trạch lạnh lẽo giống như ngày đông khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương.
"Ngươi nói bậy gì đó!? Giải thích cái gì? Buông ta ra!"
Joanna thét lên, thanh âm không khỏi chói tai khiến Bảo Trạch cau mày, động tác của hắn càng thêm nhanh nhẹn mà cởi quần áo của Joanna ra. Đồ nàng đang mặc trên người là một bộ váy liền áo, ở thế kỷ 21 nhãn hàng này cũng được xem như hàng hiệu, trị giá cũng khoảng mấy vạn. Động tác xé áo của Bảo Trạch không khỏi khiến người ta hiểu lầm, chỉ là do hắn muốn nghiên cứu loại vải dệt này thôi.
Toàn thân bị lộ ra khiến Joanna không khỏi đỏ mắt muốn khóc, dù từng làm gian tế ở công ty khác và bị phát hiện nàng cũng chưa từng bị đối xử như vậy. Sau một lúc, tâm tình Joanna dường như trùng xuống nàng nghĩ đến giác ngộ của bản thân trước đó, đáy mắt Joanna xẹt qua một tia kiên định.
So với Bảo Trạch khó gần, Joanna quyết định lựa chọn Kỳ Ngôn làm người để xuống tay.
"Chào cậu." Joanna nhu hòa cười, "Cậu đừng sợ, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, đây là đâu?"
Kỳ Ngôn rụt rè sau đó cậu như là thu đủ dũng khí mà nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa của Joanna, "Nơi này là bộ lạc Nam Sơn."
"Hả......Bộ lạc gì cơ?" Trong đầu Joanna chạy qua một loạt các châu lục trên thế giới, nàng nhận ra rằng không ở đâu lại có một bộ lạc tên như này hết, điều này càng thêm chứng thực suy nghĩ trước kia của nàng, nơi này có lẽ là một thế giới khác.
"Bộ lạc Nam Sơn." Kỳ Ngôn nhìn Joanna, sắc mặt không tốt lắm, "Tôi nhận ra cô! Cô không nhớ tôi sao?"
"Hả?" Mặt Joanna đầy vẻ hoang mang, nhìn Kỳ Ngôn một lúc lâu, lắc đầu, "Thật ngại quá, tôi không nhận ra cậu."
Giọng Joanna cất lên, chỉ thấy Kỳ Ngôn rũ mắt, tự giễu khẽ cười một tiếng, "Cô thế mà lại không nhớ tôi........"
Kỳ Ngôn không nói nữa, lúc sau cũng mặc kệ Joanna luôn.
Mặt trời dần lặn xuống phía chân trời, những thú nhân đi săn thú đã thắng lợi trở về.
Lộ Nhĩ trước tiên chạy đến bên Kỳ Ngôn, đưa vật quý hiếm mà hắn tìm được cho cậu, đó là hai quả trứng màu hồng, nhìn không khác trứng ngỗng ở thời hiện đại là bao.
"Đây là trứng của cừ điểu, ăn rất ngon nhe." Lỗ Nhĩ một bên hôn trán Kỳ Ngôn, một bên nói.
"Ta biết....... Nhưng mà ta chưa ăn thử lần nào." Kỳ Ngôn vui vẻ nhận hai quả trứng, thật cẩn thận mà nâng trong tay.
Lộ Nhĩ trong lòng ấm áp nói: " Nếu ngươi muốn ăn thì ngày nào ta cũng sẽ đi tìm mang về cho ngươi."
"Không cần!" Kỳ Ngôn trừng mắt cự tuyệt, "Ta ăn cái gì cũng được, không cần mạo hiểm để đi lấy trứng cừ điểu!"
Cừ điểu là loài chim sinh hoạt lẻ loi ở trên cây cao, loài cây tụi chịm này sống thường có rất ít nhánh, lá cây cũng không tươi tốt, hơn nữa cây này không mọc theo bụi mà chỉ mọc ngẫu nhiên một hai cây lẻ loi, lỡ đâu ngã xuống, liền không có gì để đỡ người.
Ý tốt của Kỳ Ngôn đương nhiên là Lộ Nhĩ sẽ tiếp thu rồi, hắn cảm thấy như mình đã nhặt được bảo bối thế là hôn môi Kỳ Ngôn thật sâu.
Mĩ vị còn nếm được chưa bao nhiêu, Lộ Nhĩ đã cảm thấy sau cổ bị túm mạnh một cái vừa chuyển đầu đã thấy Mãng Hi mang một bộ mặt đen nhìn mình.
Lộ Nhĩ tuy rằng có chút không vui, nhưng cũng không thể bán cẩu lương làm khổ huynh đệ, thời điểm phát hiện Kỳ Ngôn, bốn người liền nói phải chia sẽ với nhau.
Không nhịn được mà sờ sờ đỉnh đầu Kỳ Ngôn, Lộ Nhĩ nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Joanna khi nàng đang nằm trên giường đá trong thạch ốc.
Mãng Hi nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Kỳ Ngôn nhất thời không biết nói gì, lúc này vừa vặn nhìn thấy Joanna đang nằm trên giường đá, sắc mắt lạnh lùng, bước về phía nàng.
"À ngươi là một món hàng phải không?"
Ngữ khí trào phúng khiến sắc mặt Joanna thay đổi, không biết là xấu hổ hay phát bực.
"Khuôn mặt của ngươi không tồi nha, chỉ là tâm ngươi đen tối quá." Mãng Hi cười khẽ.
"Ngươi nói cái gì thế?" Joanna nhăn mày, "Ta nghe không hiểu."
"Ngươi nghe không hiểu là tốt cho ngươi đó." Mãng Hi nói, "Nhìn dáng vẻ Bảo Trạch cái gì cũng chưa hỏi ngươi là vì hắn còn bận hứng thú với kiện da thú ngươi mặt trên người, để ta hỏi ngươi vài câu nhé."
"Da thú gì cơ? Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Nguyên hình của ngươi là gì?"
Vấn đề Mãng Hi đưa ra khiến Joanna không khỏi sửng sốt, nàng dừng một chút, ậm ừ, "Cái gì.........Nguyên hình?"
Nếu muốn dung nhập với thế giới này, không thể nào để bọn họ phát hiện sơ hở, nếu không giải thích cho tốt, có thể sẽ bị bọn họ xem như quái thai mà phòng bị.
Mãng Hi nheo mắt lại, con ngươi lục sắc tỏa ra khí lạnh, "Tổ tiên, tộc nhân."
Joanna nghe vậy liền nhẹ nhàng thở phào nàng nói không cố kỵ gì nói, "Con khỉ."
Tổ tiên của con người không phải là khỉ sao, mặc kệ về sau ra sao, hiện tại trước mắt cứ nói như vậy để lấp liếm vấn đề là được rồi.
Nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới, câu trả lời của nàng đã mang tới cho nàng một rắc rối lớn.
*
Khoảnh khắc Kỳ Ngôn bị ôm ra khỏi phòng cậu biết mình thắng chắc rồi.
Mãng Hi gọi các trưởng lão, Thi Ngang Lộ Nhĩ và Bảo Trạch cùng nhau đi vào thạch ốc, sau đó rất lâu vẫn chưa ra.
Dương Tư ngồi bên cạnh Kỳ Ngôn, một ít tộc nhân tụ ba tụ năm đứng ở khu đất trống, chờ đợi kết quả.
"Ngươi nói thử xem đã xảy ra chuyện gì?" Dương Tư không rõ, "Chẳng lẽ họ điều tra ra gì à?"
Kỳ Ngôn lo lắng mà nhìn về phía thạch ốc "Ta cũng không biết nữa."
"Ngươi ở trong đó cũng cả một ngày, bộ không phát hiện gì sao?"
"Mãng Hi hỏi nàng ta, tổ tiên và tộc nhân của nàng là gì, nàng nói là con khỉ." Ngữ khí của Kỳ Ngôn không có chút gì ngượng ngùng hay giận dỗi, ngược lại rất thản nhiên, giông như đó là một câu trả lời bình thường cho vấn đề Dương Tư mới hỏi.
Chẳng qua, chuyện này nghe vào lỗ tai Dương Tư thì nó thành chuyện lớn lắm.
**
~~end chương 16 TG4 ~~
Beta: Water
______________________
[ Bảo Trạch đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +10, độ hảo cảm trước mắt: 50 ]
Bị hôn đến mơ mơ màng màng thế là độ hảo cảm của Bảo Trạch cứ thế mà bay lên.
Kỳ Ngôn làm như bỗng nhiên nhận ra trong phòng còn có một người khác, cậu liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngượng ngùng dùng sức đẩy Bảo Trạch ra.
Bảo Trạch cứ thế mà lùi lại, ánh mắt mềm nhẹ dừng trên gương mặt đỏ rực của Kỳ Ngôn, trong mắt hiện lên ý cười.
"Có, còn có người khác ở đây....."
"Không sao cả, kệ nàng ta đi."
"........."
Kỳ Ngôn một lần nữa cười trong lòng, mỗi lần Bảo Trạch hình dung nữ chủ đều rất kỳ lạ, hoặc là loài này loài kia hoặc là kệ người ta........ Kỳ Ngôn bắt đầu có điểm đồng tình với nữ chủ.
Kỳ Ngôn thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn Joanna một cái trên giường đá, thần sắc cậu rối rắm mở miệng: "Không thì cởi trói cho nàng đi...... Nhìn bộ dáng của nàng có vẻ rất khó chịu........"
"Ngươi không sợ nàng sẽ cướp ta đi sao?" Bảo Trạch đánh gãy lời của cậu, hỏi.
Kỳ Ngôn sửng sốt, khuôn mặt đang màu hồng phần liền nhanh chóng trở nên đỏ đậm, cứ như giây tiếp theo mặt cậu sẽ chảy ra máu.
"Không, không sợ......." Giọng nói mềm mại mang theo một tia kiên định nho nhỏ, "Dương Tư đã nói...... Ta phải có tự tin, nhất định phải có tự tin thì mới được, mới được......."
"Nhưng mà ngươi nói chuyện thì còn lắp bắp, mặt còn đỏ nữa chứ."
"Ta ta ta, ta sẽ nỗ lực luyện tập để không còn nói lắp, cũng không còn đỏ mặt nữa!"
Đuôi lông mày của Bảo Trạch hơi nhếch lên thể hiện tâm tình của hắn hiện giờ đang rất tốt.
Kỳ Ngôn thật sự rất đáng yêu mà, đáng yêu đến cực điểm, đáng yêu đến mức Bảo Trạch không thể nào vứt bỏ cậu được.
[ Bảo Trạch đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, độ hảo cảm trước mắt: 55 ]
Tuy rằng Kỳ Ngôn đã nói tới vậy nhưng Bảo Trạch vẫn như cũ không cởi trói cho Joanna, mà hắn lại đem miếng bịt miệng của Joanna kéo xuống dưới cầm.
Miệng không còn bị bịt nữa khiến cho Joanna nhất thời bị bất ngờ khiến cho nàng quên mất cả nói chuyện. Bảo Trạch không để ý tới nàng nữa, hắn đi một vòng tới trước mặt Joanna, không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà đem nàng lật lại, sau đó liền xé đi phần lưng áo của Joanna.
Joanna bị dọa cho sợ hãi ngay khi nàng cảm nhận sau lưng tiếp xúc với không khí, nàng liền hét lên.
"Buông ta ra! Ngươi đây là đang phạm pháp! Buông ta ra ________!"
"Có sức lực giãy giụa không bằng ngươi để sức suy nghĩ về lý do ngươi tới đây để tiếp cận chúng ta đi." Thanh âm của Bảo Trạch lạnh lẽo giống như ngày đông khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo tới tận xương.
"Ngươi nói bậy gì đó!? Giải thích cái gì? Buông ta ra!"
Joanna thét lên, thanh âm không khỏi chói tai khiến Bảo Trạch cau mày, động tác của hắn càng thêm nhanh nhẹn mà cởi quần áo của Joanna ra. Đồ nàng đang mặc trên người là một bộ váy liền áo, ở thế kỷ 21 nhãn hàng này cũng được xem như hàng hiệu, trị giá cũng khoảng mấy vạn. Động tác xé áo của Bảo Trạch không khỏi khiến người ta hiểu lầm, chỉ là do hắn muốn nghiên cứu loại vải dệt này thôi.
Toàn thân bị lộ ra khiến Joanna không khỏi đỏ mắt muốn khóc, dù từng làm gian tế ở công ty khác và bị phát hiện nàng cũng chưa từng bị đối xử như vậy. Sau một lúc, tâm tình Joanna dường như trùng xuống nàng nghĩ đến giác ngộ của bản thân trước đó, đáy mắt Joanna xẹt qua một tia kiên định.
So với Bảo Trạch khó gần, Joanna quyết định lựa chọn Kỳ Ngôn làm người để xuống tay.
"Chào cậu." Joanna nhu hòa cười, "Cậu đừng sợ, tôi chỉ là muốn hỏi một chút, đây là đâu?"
Kỳ Ngôn rụt rè sau đó cậu như là thu đủ dũng khí mà nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa của Joanna, "Nơi này là bộ lạc Nam Sơn."
"Hả......Bộ lạc gì cơ?" Trong đầu Joanna chạy qua một loạt các châu lục trên thế giới, nàng nhận ra rằng không ở đâu lại có một bộ lạc tên như này hết, điều này càng thêm chứng thực suy nghĩ trước kia của nàng, nơi này có lẽ là một thế giới khác.
"Bộ lạc Nam Sơn." Kỳ Ngôn nhìn Joanna, sắc mặt không tốt lắm, "Tôi nhận ra cô! Cô không nhớ tôi sao?"
"Hả?" Mặt Joanna đầy vẻ hoang mang, nhìn Kỳ Ngôn một lúc lâu, lắc đầu, "Thật ngại quá, tôi không nhận ra cậu."
Giọng Joanna cất lên, chỉ thấy Kỳ Ngôn rũ mắt, tự giễu khẽ cười một tiếng, "Cô thế mà lại không nhớ tôi........"
Kỳ Ngôn không nói nữa, lúc sau cũng mặc kệ Joanna luôn.
Mặt trời dần lặn xuống phía chân trời, những thú nhân đi săn thú đã thắng lợi trở về.
Lộ Nhĩ trước tiên chạy đến bên Kỳ Ngôn, đưa vật quý hiếm mà hắn tìm được cho cậu, đó là hai quả trứng màu hồng, nhìn không khác trứng ngỗng ở thời hiện đại là bao.
"Đây là trứng của cừ điểu, ăn rất ngon nhe." Lỗ Nhĩ một bên hôn trán Kỳ Ngôn, một bên nói.
"Ta biết....... Nhưng mà ta chưa ăn thử lần nào." Kỳ Ngôn vui vẻ nhận hai quả trứng, thật cẩn thận mà nâng trong tay.
Lộ Nhĩ trong lòng ấm áp nói: " Nếu ngươi muốn ăn thì ngày nào ta cũng sẽ đi tìm mang về cho ngươi."
"Không cần!" Kỳ Ngôn trừng mắt cự tuyệt, "Ta ăn cái gì cũng được, không cần mạo hiểm để đi lấy trứng cừ điểu!"
Cừ điểu là loài chim sinh hoạt lẻ loi ở trên cây cao, loài cây tụi chịm này sống thường có rất ít nhánh, lá cây cũng không tươi tốt, hơn nữa cây này không mọc theo bụi mà chỉ mọc ngẫu nhiên một hai cây lẻ loi, lỡ đâu ngã xuống, liền không có gì để đỡ người.
Ý tốt của Kỳ Ngôn đương nhiên là Lộ Nhĩ sẽ tiếp thu rồi, hắn cảm thấy như mình đã nhặt được bảo bối thế là hôn môi Kỳ Ngôn thật sâu.
Mĩ vị còn nếm được chưa bao nhiêu, Lộ Nhĩ đã cảm thấy sau cổ bị túm mạnh một cái vừa chuyển đầu đã thấy Mãng Hi mang một bộ mặt đen nhìn mình.
Lộ Nhĩ tuy rằng có chút không vui, nhưng cũng không thể bán cẩu lương làm khổ huynh đệ, thời điểm phát hiện Kỳ Ngôn, bốn người liền nói phải chia sẽ với nhau.
Không nhịn được mà sờ sờ đỉnh đầu Kỳ Ngôn, Lộ Nhĩ nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Joanna khi nàng đang nằm trên giường đá trong thạch ốc.
Mãng Hi nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Kỳ Ngôn nhất thời không biết nói gì, lúc này vừa vặn nhìn thấy Joanna đang nằm trên giường đá, sắc mắt lạnh lùng, bước về phía nàng.
"À ngươi là một món hàng phải không?"
Ngữ khí trào phúng khiến sắc mặt Joanna thay đổi, không biết là xấu hổ hay phát bực.
"Khuôn mặt của ngươi không tồi nha, chỉ là tâm ngươi đen tối quá." Mãng Hi cười khẽ.
"Ngươi nói cái gì thế?" Joanna nhăn mày, "Ta nghe không hiểu."
"Ngươi nghe không hiểu là tốt cho ngươi đó." Mãng Hi nói, "Nhìn dáng vẻ Bảo Trạch cái gì cũng chưa hỏi ngươi là vì hắn còn bận hứng thú với kiện da thú ngươi mặt trên người, để ta hỏi ngươi vài câu nhé."
"Da thú gì cơ? Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Nguyên hình của ngươi là gì?"
Vấn đề Mãng Hi đưa ra khiến Joanna không khỏi sửng sốt, nàng dừng một chút, ậm ừ, "Cái gì.........Nguyên hình?"
Nếu muốn dung nhập với thế giới này, không thể nào để bọn họ phát hiện sơ hở, nếu không giải thích cho tốt, có thể sẽ bị bọn họ xem như quái thai mà phòng bị.
Mãng Hi nheo mắt lại, con ngươi lục sắc tỏa ra khí lạnh, "Tổ tiên, tộc nhân."
Joanna nghe vậy liền nhẹ nhàng thở phào nàng nói không cố kỵ gì nói, "Con khỉ."
Tổ tiên của con người không phải là khỉ sao, mặc kệ về sau ra sao, hiện tại trước mắt cứ nói như vậy để lấp liếm vấn đề là được rồi.
Nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới, câu trả lời của nàng đã mang tới cho nàng một rắc rối lớn.
*
Khoảnh khắc Kỳ Ngôn bị ôm ra khỏi phòng cậu biết mình thắng chắc rồi.
Mãng Hi gọi các trưởng lão, Thi Ngang Lộ Nhĩ và Bảo Trạch cùng nhau đi vào thạch ốc, sau đó rất lâu vẫn chưa ra.
Dương Tư ngồi bên cạnh Kỳ Ngôn, một ít tộc nhân tụ ba tụ năm đứng ở khu đất trống, chờ đợi kết quả.
"Ngươi nói thử xem đã xảy ra chuyện gì?" Dương Tư không rõ, "Chẳng lẽ họ điều tra ra gì à?"
Kỳ Ngôn lo lắng mà nhìn về phía thạch ốc "Ta cũng không biết nữa."
"Ngươi ở trong đó cũng cả một ngày, bộ không phát hiện gì sao?"
"Mãng Hi hỏi nàng ta, tổ tiên và tộc nhân của nàng là gì, nàng nói là con khỉ." Ngữ khí của Kỳ Ngôn không có chút gì ngượng ngùng hay giận dỗi, ngược lại rất thản nhiên, giông như đó là một câu trả lời bình thường cho vấn đề Dương Tư mới hỏi.
Chẳng qua, chuyện này nghe vào lỗ tai Dương Tư thì nó thành chuyện lớn lắm.
**
~~end chương 16 TG4 ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất