Chương 31: Tỏ tình đêm tuyết
Lâm Hữu không kịp đề phòng, suýt nữa Lục Thanh Nham đã hôn trúng tai cậu.
Cậu bụm tai, định bụng lùi lại ba bước, nhưng thấy vẻ mặt Lục Thanh Nham bình tĩnh, tựa như cậu vừa làm một chuyện không thể bình thường hơn nữa, cậu lại thấy mình không khỏi làm quá chuyện.
Cậu ép mình dừng lại bước chân đang lùi về sau.
“Tự nhiên ông sáp lại đây làm tôi sợ hết hồn.” Cậu lầm bầm, không hiểu vì sao lại không dám nhìn Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham không nói gì, chỉ cười rồi nâng cốc rượu lên uống.
Rượu mát lạnh, nhưng tim nóng cháy.
Trận pháo hoa kéo dài hai mươi phút.
Khi bông pháo cuối cùng rơi xuống, hóa thành tro bụi biến mất giữa trời đên, đám ông dưới sân và khắp các đường to ngõ nhỏ mới bắt đầu chuyển động, tản đi tứ phía.
Người ở mấy ban công quanh họ cũng đã về phòng cả rồi, chỉ riêng lan can phòng này vẫn còn một hàng người kê đầu lên đó, chưa đã nghiền nhìn ánh đèn phía xa.
“Đêm nay chúng ta khỏi ngủ luôn đi, thức đến sáng đợi mặt trời mọc được không?” Hầu Tử Thành đề nghị.
“Được đấy.” Bạch Lộ quay lại phòng, “Tui đi xem bia rượu trong tủ lạnh còn đủ không, chúng ta đánh bài xuyên màn đêm luôn.”
Những người khác không có ý kiến, hiện giờ mọi người vẫn đang chìm trong niềm vui mừng năm mới.
Rõ ràng không có chuyện gì đặc biệt, nhưng năm mới, pháo hoa, còn có bạn bè bên cạnh, những điều này gom góp lại với nhau luôn khiến người ta không khỏi vui thích.
Lâm Hữu cũng vui vẻ thức đêm, nhưng cậu nhìn lại số tiền mình đã tiêu, lại tính số tiền tiêu vặt còn lại của mình, chủ động nhường chân.
“Lão Lục, ông đánh đi, đánh họ tơi bời hoa lá luôn.” Lâm Hữu vỗ vai Lục Thanh Nham.
Mấy người còn lại ầm ĩ kháng nghị, “Đệt, Lâm Hữu, ông phải người không đấy, đã không tham gia còn cử ‘máy chém’ đến.”
Chu Hiểu Ny chưa từng đánh bài với Lục Thanh Nham, cô tò mò nhìn qua, hỏi mọi người: “Lục Thanh Nham ghê gớm lắm à?”
Hầu Tử Thành đau đớn nhìn bạn gái, “Lần trước cậu ta ăn của tớ hai tháng tiền tiêu vặt trong một tiếng đấy.”
Chu Hiểu Ny nể phục, giơ chai rượu lên với Lục Thanh Nham.
Nhưng cô gái Chu Hiểu Ny này thoạt trông yếu đuổi mỏng manh, nụ cười còn rất ngọt, vừa lên chiếu bạc đã thể hiện một mặt khác.
Người duy nhất có thể đối đầu với Lục Thanh Nham là cô.
Hầu Tử Thành cũng ngây người.
“Vợ ơi… Cậu luyện kỹ năng đỏ đen lúc nào thế?”
Chu Hiểu Ny vẫn có vẻ yếu đuối ngọt ngào đó, nhưng khi đánh bài vô cùng vững vàng, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của cô, có thể nói là kỳ phùng địch thủ với tên mặt đơ Lục Thanh Nham.
Chu Hiểu Ny nhẹ nhàng đánh liền năm cây liền chất, nói chuyện nhệ teeng: “Tớ chơi bài với anh chị từ sáu tuổi rồi, thắng hết kẹo của họ luôn.”
May mà Chu Hiểu Ny đánh được hai tiếng đã buồn ngủ, về phòng mình ngủ trước.
Nếu không ngoài Lục Thanh Nham, toàn bộ những người trên bàn này đều thua mất quần.
Nhưng sau khi cô rời đi, cơn buồn ngủ như có thể lan truyền, những người còn lại cũng dần ngáp ngắn ngáp dài.
Đến ba giờ, mấy người ban đầu ầm ĩ đòi thức đêm đều đã ngủ nghiêng ngả trên sô pha.
Cuối cùng chỉ còn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham tỉnh táo.
Lâm Hữu nhai táo rôm rốp, khinh bỉ nhìn họ, nói: “Đúng là một đám trẻ con, mới thức ba tiếng đã mệt thế này.”
Nhưng chê thì chê vậy, cậu và Lục Thanh Nham vẫn kéo họ lên giường, còn tốt bụng đắp chăn giúp.
Lâm Hữu vừa trùm chăn kín người họ, vừa nói: “Dù sao cũng là giường họ mà, chắc không chê bẩn đâu.”
“Vậy ông còn muốn ngắm mặt trời mọc không?” Lục Thanh Nham hỏi câu.
Lâm Hữu vừa định nói mặt trời mọc có gì mà xem, nhưng cậu vừa nhìn ra cửa sổ, bỗng trố mắt.
“Lão Lục, tuyết rơi kìa.”
Lục Thanh Nham cũng nhìn ra ngoài.
Đúng là tuyệt rời.
Giữa sắc đêm tăm tối ngoài cửa sổ, bông tuyết to như lông ngỗng rời xuống.
Lục Thanh Nham sửng sốt, anh nhớ lại buổi tan học hôm đó, Lâm Hữu hỏi anh tết Tây năm nay có mưa tuyết lớn không.
Anh nghĩ gần như không thể có, nhưng vẫn chiều cậu, nói có.
Không ngờ lúc này lại có thật.
Lâm Hữu lon ton chạy ra ngoài ban công, nhoài người lên lan can nhìn xuống.
Hẳn tuyết đã rơi được một lúc, một lớp tuyết mỏng đọng dưới đất, vừa rồi họ mải mê đánh bài, không ai nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Thanh Nham cũng tới cạnh Lâm Hữu.
“Muốn xuống nhìn không?” Anh hỏi Lâm Hữu.
Lâm Hữu gật đầu thật mạnh.
Hai người cầm áo khoác, cùng đi thang máy xuống khách sạn, ra vườn hoa.
Bây giờ là ba giờ sáng, ngày đầu tiên của năm mới, sau khi náo động phồn hoa của thời khắc mười hai giờ qua đi, chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng.
Dường như chỉ còn lại hai người họ trên đời, ngoài bóng đèn ne-on đang sáng, không ai biết vẫn còn hai vị khách đến dạo vườn hoa.
Lâm Hữu đạp lên tuyết đọng, chút tuyết đọng lúc này cũng không đủ đắp người tuyết, cậu cũng không còn là đứa trẻ khóc lóc đòi nghịch tuyết ngày nhỏ. Nhưng là người phương Nam, khi thấy tuyết cậu vẫn kích động như Husky.
Lục Thanh Nham đi theo cậu, nhìn cậu in dấu chân khắp nơi như chú mèo nhỏ.
Tình cảm của anh với tuyết cũng chỉ có vậy, nhưng Lâm Hữu đang chạy lon ton trong tuyết lại vô cùng đáng yêu.
Nhưng Lâm Hữu đi vừa đi được một đoạn, bỗng dừng lại.
Trông cậu có vẻ ngập ngừng, chần chừ hồi lâu mới quay người lại, nhìn Lục Thanh Nham. Mắt cậu lấp lánh, lông mi chớp liên hồi.
Lục Thanh Nham rất quen với biểu cảm này của cậu, anh biết Lâm Hữu đang ngại ngùng.
Anh hơi buồn cười, hỏi: “Sao thế? Có gì muốn nói với tôi à?”
Lâm Hữu ngại ngùng gật đầu.
Cậu thò tay vào túi áo, chiếc hộp vuông nhỏ kia nằm trong tay cậu, không hiểu vì sao, cứ nghĩ đến việc tặng món quà này cho Lục Thanh Nham, cậu lại thấy hơi là lạ.
Cậu từng tặng giày đá bóng, tai nghe, ví tiền cho Lục Thanh Nham, cũng từng gửi lì xì, mua bánh ngọt cho anh.
Nhưng chưa từng tặng phụ kiện.
Nhưng cậu vẫn lấy chiếc hộp kia ra, cầm một tay đưa Lục Thanh Nham.
“Nè, quà tết Tây cho ông.”
Lâm Hữu gãi tóc, cậu rất muốn chọc anh vài câu như trước đây, nói mấy câu như không mau cảm ơn đi, nhận đồ của tôi rồi thì phải gọi là “ba”.
Nhưng cậu mấp máy môi vài lần, vẫn không nói ra.
Đêm tuyết mùa đông này yên tĩnh quá, chỉ nghe thấy âm thanh tuyết rơi, lãng mạn như cảnh tượng chỉ có trong phim truyền hình.
Tóc và vai Lục Thanh Nham đều vương chút tuyết vụn.
Lâm Hữu vươn tay phủi xuống giúp anh.
Anh mở chiếc hộp, trong đó là một chiếc vòng tay màu đen, xuyên qua mặt dây hình vuông vàng kim, bên cạnh là hai viên trân châu, thoạt trông trầm tĩnh, cổ kính.
“Ông thích không?” Cậu ngước mắt nhìn, dè dặt nhìn Lục Thanh Nham, “Tôi không biết gu chọn đồ của tôi có ổn không, nhưng thấy cái này rất hợp với ông.”
Lục Thanh Nham chuyển tầm nhìn từ vòng tay lên mặt Lâm Hữu.
Anh nhìn khuôn mặt vương nụ cười của Lâm Hữu, cùng với ánh mắt vừa sáng rỡ vừa mờ mịt đang nhìn anh, trái tim anh lại nóng lên, cũng bắt đầu đau âm ỉ.
“Sao ông lại mua cho tôi cái này? Có phải sinh nhật đâu.” Anh hỏi.
Lâm Hữu như đứng hình trước câu hỏi của anh, ra chiều khó hiểu.
“Làm gì có tại sao? Nhìn thấy cái này nhớ đến ông, đúng dịp tết Tây nên mua cho ông thôi.” Lâm Hữu giải thích: “Bình thường ông hay mua này nọ cho tôi, tôi mua cho ông một cái không phải rất bình thường sao?”
Cậu tưởng Lục Thanh Nham không muốn nhận, bèn quay người đi, nhảy lên bậc thang trong vườn hoa, đứng trên cao nhìn Lục Thanh Nham.
“Tôi kệ đó, ông phải nhận cho tôi.”
Lục Thanh Nham nhìn Lâm Hữu một lát, ánh mắt rối rắm khó nói.
Anh bỗng mỉm cười, duối tay về phía Lâm Hữu, “Vậy ông đeo cho tôi.”
Lâm Hữu lập tức ngoan ngoãn lấy vòng ra khỏi hộp, cẩn thận đeo lên cổ tay Lục Thanh Nham.
Cổ tay Lục Thanh Nham rất rắn chắc. Khác hẳn với màu da trắng sữa của Lâm Hữu, da anh hơi ngăm, đeo chiếc vòng đen kiểu cũ với mặt dây vàng hơi giống màu đồng cổ, lại có sức hút vừa trẻ trung vừa chững chạc.
Lâm Hữu đeo xong còn ngắm nghía một hồi, “Tôi chọn đồ cũng được đấy chứ.”
Dứt lời, cậu bỗng nghe Lục Thanh Nham gọi cậu.
“Lâm Hữu.”
“Hửm?”
Lâm Hữu vẫn đang ngắm vòng tay trên tay Lục Thanh Nham, điều chỉnh lại giúp anh, cậu lơ đãng đáp lại.
“Ông còn muốn biết người tôi thích là ai không?” Lục Thanh Nham khẽ hỏi.
Lâm Hữu lập tức ngó lơ chiếc vòng tay, vội vàng ngẩng đầu, tròn mắt nhìn anh.
“Ai thế?” Cậu hỏi.
Không hiểu vì sao, tim cậu đập hơi nhanh.
Cậu thấy Lục Thanh Nham cười với cậu. Cậu không thể hình dung, như thể anh vừa hạ quyết tâm, cũng giống như đã từ bỏ phản kháng.
Một giây sau, Lục Thanh Nham ôm cậu xuống bậc thang.
Một nụ hôn vô cùng dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ rơi xuống môi cậu.
“Ưm…”
Lâm Hữu không kịp phản kháng đã bị lưỡi Lục Thanh Nham tách mở hàm răng, tiến thẳng vào trong.
Ngoài tiếng tuyết rơi, trong vườn hoa chỉ còn tiếng rên yếu ớt.
Đây không phải nụ hôn đầu của họ.
Nhưng là nụ hôn đầu tiên diễn ra khi hai người đều tỉnh táo.
Trong đêm mừng năm mới tuyết rơi.
Cậu bụm tai, định bụng lùi lại ba bước, nhưng thấy vẻ mặt Lục Thanh Nham bình tĩnh, tựa như cậu vừa làm một chuyện không thể bình thường hơn nữa, cậu lại thấy mình không khỏi làm quá chuyện.
Cậu ép mình dừng lại bước chân đang lùi về sau.
“Tự nhiên ông sáp lại đây làm tôi sợ hết hồn.” Cậu lầm bầm, không hiểu vì sao lại không dám nhìn Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham không nói gì, chỉ cười rồi nâng cốc rượu lên uống.
Rượu mát lạnh, nhưng tim nóng cháy.
Trận pháo hoa kéo dài hai mươi phút.
Khi bông pháo cuối cùng rơi xuống, hóa thành tro bụi biến mất giữa trời đên, đám ông dưới sân và khắp các đường to ngõ nhỏ mới bắt đầu chuyển động, tản đi tứ phía.
Người ở mấy ban công quanh họ cũng đã về phòng cả rồi, chỉ riêng lan can phòng này vẫn còn một hàng người kê đầu lên đó, chưa đã nghiền nhìn ánh đèn phía xa.
“Đêm nay chúng ta khỏi ngủ luôn đi, thức đến sáng đợi mặt trời mọc được không?” Hầu Tử Thành đề nghị.
“Được đấy.” Bạch Lộ quay lại phòng, “Tui đi xem bia rượu trong tủ lạnh còn đủ không, chúng ta đánh bài xuyên màn đêm luôn.”
Những người khác không có ý kiến, hiện giờ mọi người vẫn đang chìm trong niềm vui mừng năm mới.
Rõ ràng không có chuyện gì đặc biệt, nhưng năm mới, pháo hoa, còn có bạn bè bên cạnh, những điều này gom góp lại với nhau luôn khiến người ta không khỏi vui thích.
Lâm Hữu cũng vui vẻ thức đêm, nhưng cậu nhìn lại số tiền mình đã tiêu, lại tính số tiền tiêu vặt còn lại của mình, chủ động nhường chân.
“Lão Lục, ông đánh đi, đánh họ tơi bời hoa lá luôn.” Lâm Hữu vỗ vai Lục Thanh Nham.
Mấy người còn lại ầm ĩ kháng nghị, “Đệt, Lâm Hữu, ông phải người không đấy, đã không tham gia còn cử ‘máy chém’ đến.”
Chu Hiểu Ny chưa từng đánh bài với Lục Thanh Nham, cô tò mò nhìn qua, hỏi mọi người: “Lục Thanh Nham ghê gớm lắm à?”
Hầu Tử Thành đau đớn nhìn bạn gái, “Lần trước cậu ta ăn của tớ hai tháng tiền tiêu vặt trong một tiếng đấy.”
Chu Hiểu Ny nể phục, giơ chai rượu lên với Lục Thanh Nham.
Nhưng cô gái Chu Hiểu Ny này thoạt trông yếu đuổi mỏng manh, nụ cười còn rất ngọt, vừa lên chiếu bạc đã thể hiện một mặt khác.
Người duy nhất có thể đối đầu với Lục Thanh Nham là cô.
Hầu Tử Thành cũng ngây người.
“Vợ ơi… Cậu luyện kỹ năng đỏ đen lúc nào thế?”
Chu Hiểu Ny vẫn có vẻ yếu đuối ngọt ngào đó, nhưng khi đánh bài vô cùng vững vàng, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của cô, có thể nói là kỳ phùng địch thủ với tên mặt đơ Lục Thanh Nham.
Chu Hiểu Ny nhẹ nhàng đánh liền năm cây liền chất, nói chuyện nhệ teeng: “Tớ chơi bài với anh chị từ sáu tuổi rồi, thắng hết kẹo của họ luôn.”
May mà Chu Hiểu Ny đánh được hai tiếng đã buồn ngủ, về phòng mình ngủ trước.
Nếu không ngoài Lục Thanh Nham, toàn bộ những người trên bàn này đều thua mất quần.
Nhưng sau khi cô rời đi, cơn buồn ngủ như có thể lan truyền, những người còn lại cũng dần ngáp ngắn ngáp dài.
Đến ba giờ, mấy người ban đầu ầm ĩ đòi thức đêm đều đã ngủ nghiêng ngả trên sô pha.
Cuối cùng chỉ còn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham tỉnh táo.
Lâm Hữu nhai táo rôm rốp, khinh bỉ nhìn họ, nói: “Đúng là một đám trẻ con, mới thức ba tiếng đã mệt thế này.”
Nhưng chê thì chê vậy, cậu và Lục Thanh Nham vẫn kéo họ lên giường, còn tốt bụng đắp chăn giúp.
Lâm Hữu vừa trùm chăn kín người họ, vừa nói: “Dù sao cũng là giường họ mà, chắc không chê bẩn đâu.”
“Vậy ông còn muốn ngắm mặt trời mọc không?” Lục Thanh Nham hỏi câu.
Lâm Hữu vừa định nói mặt trời mọc có gì mà xem, nhưng cậu vừa nhìn ra cửa sổ, bỗng trố mắt.
“Lão Lục, tuyết rơi kìa.”
Lục Thanh Nham cũng nhìn ra ngoài.
Đúng là tuyệt rời.
Giữa sắc đêm tăm tối ngoài cửa sổ, bông tuyết to như lông ngỗng rời xuống.
Lục Thanh Nham sửng sốt, anh nhớ lại buổi tan học hôm đó, Lâm Hữu hỏi anh tết Tây năm nay có mưa tuyết lớn không.
Anh nghĩ gần như không thể có, nhưng vẫn chiều cậu, nói có.
Không ngờ lúc này lại có thật.
Lâm Hữu lon ton chạy ra ngoài ban công, nhoài người lên lan can nhìn xuống.
Hẳn tuyết đã rơi được một lúc, một lớp tuyết mỏng đọng dưới đất, vừa rồi họ mải mê đánh bài, không ai nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Thanh Nham cũng tới cạnh Lâm Hữu.
“Muốn xuống nhìn không?” Anh hỏi Lâm Hữu.
Lâm Hữu gật đầu thật mạnh.
Hai người cầm áo khoác, cùng đi thang máy xuống khách sạn, ra vườn hoa.
Bây giờ là ba giờ sáng, ngày đầu tiên của năm mới, sau khi náo động phồn hoa của thời khắc mười hai giờ qua đi, chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng.
Dường như chỉ còn lại hai người họ trên đời, ngoài bóng đèn ne-on đang sáng, không ai biết vẫn còn hai vị khách đến dạo vườn hoa.
Lâm Hữu đạp lên tuyết đọng, chút tuyết đọng lúc này cũng không đủ đắp người tuyết, cậu cũng không còn là đứa trẻ khóc lóc đòi nghịch tuyết ngày nhỏ. Nhưng là người phương Nam, khi thấy tuyết cậu vẫn kích động như Husky.
Lục Thanh Nham đi theo cậu, nhìn cậu in dấu chân khắp nơi như chú mèo nhỏ.
Tình cảm của anh với tuyết cũng chỉ có vậy, nhưng Lâm Hữu đang chạy lon ton trong tuyết lại vô cùng đáng yêu.
Nhưng Lâm Hữu đi vừa đi được một đoạn, bỗng dừng lại.
Trông cậu có vẻ ngập ngừng, chần chừ hồi lâu mới quay người lại, nhìn Lục Thanh Nham. Mắt cậu lấp lánh, lông mi chớp liên hồi.
Lục Thanh Nham rất quen với biểu cảm này của cậu, anh biết Lâm Hữu đang ngại ngùng.
Anh hơi buồn cười, hỏi: “Sao thế? Có gì muốn nói với tôi à?”
Lâm Hữu ngại ngùng gật đầu.
Cậu thò tay vào túi áo, chiếc hộp vuông nhỏ kia nằm trong tay cậu, không hiểu vì sao, cứ nghĩ đến việc tặng món quà này cho Lục Thanh Nham, cậu lại thấy hơi là lạ.
Cậu từng tặng giày đá bóng, tai nghe, ví tiền cho Lục Thanh Nham, cũng từng gửi lì xì, mua bánh ngọt cho anh.
Nhưng chưa từng tặng phụ kiện.
Nhưng cậu vẫn lấy chiếc hộp kia ra, cầm một tay đưa Lục Thanh Nham.
“Nè, quà tết Tây cho ông.”
Lâm Hữu gãi tóc, cậu rất muốn chọc anh vài câu như trước đây, nói mấy câu như không mau cảm ơn đi, nhận đồ của tôi rồi thì phải gọi là “ba”.
Nhưng cậu mấp máy môi vài lần, vẫn không nói ra.
Đêm tuyết mùa đông này yên tĩnh quá, chỉ nghe thấy âm thanh tuyết rơi, lãng mạn như cảnh tượng chỉ có trong phim truyền hình.
Tóc và vai Lục Thanh Nham đều vương chút tuyết vụn.
Lâm Hữu vươn tay phủi xuống giúp anh.
Anh mở chiếc hộp, trong đó là một chiếc vòng tay màu đen, xuyên qua mặt dây hình vuông vàng kim, bên cạnh là hai viên trân châu, thoạt trông trầm tĩnh, cổ kính.
“Ông thích không?” Cậu ngước mắt nhìn, dè dặt nhìn Lục Thanh Nham, “Tôi không biết gu chọn đồ của tôi có ổn không, nhưng thấy cái này rất hợp với ông.”
Lục Thanh Nham chuyển tầm nhìn từ vòng tay lên mặt Lâm Hữu.
Anh nhìn khuôn mặt vương nụ cười của Lâm Hữu, cùng với ánh mắt vừa sáng rỡ vừa mờ mịt đang nhìn anh, trái tim anh lại nóng lên, cũng bắt đầu đau âm ỉ.
“Sao ông lại mua cho tôi cái này? Có phải sinh nhật đâu.” Anh hỏi.
Lâm Hữu như đứng hình trước câu hỏi của anh, ra chiều khó hiểu.
“Làm gì có tại sao? Nhìn thấy cái này nhớ đến ông, đúng dịp tết Tây nên mua cho ông thôi.” Lâm Hữu giải thích: “Bình thường ông hay mua này nọ cho tôi, tôi mua cho ông một cái không phải rất bình thường sao?”
Cậu tưởng Lục Thanh Nham không muốn nhận, bèn quay người đi, nhảy lên bậc thang trong vườn hoa, đứng trên cao nhìn Lục Thanh Nham.
“Tôi kệ đó, ông phải nhận cho tôi.”
Lục Thanh Nham nhìn Lâm Hữu một lát, ánh mắt rối rắm khó nói.
Anh bỗng mỉm cười, duối tay về phía Lâm Hữu, “Vậy ông đeo cho tôi.”
Lâm Hữu lập tức ngoan ngoãn lấy vòng ra khỏi hộp, cẩn thận đeo lên cổ tay Lục Thanh Nham.
Cổ tay Lục Thanh Nham rất rắn chắc. Khác hẳn với màu da trắng sữa của Lâm Hữu, da anh hơi ngăm, đeo chiếc vòng đen kiểu cũ với mặt dây vàng hơi giống màu đồng cổ, lại có sức hút vừa trẻ trung vừa chững chạc.
Lâm Hữu đeo xong còn ngắm nghía một hồi, “Tôi chọn đồ cũng được đấy chứ.”
Dứt lời, cậu bỗng nghe Lục Thanh Nham gọi cậu.
“Lâm Hữu.”
“Hửm?”
Lâm Hữu vẫn đang ngắm vòng tay trên tay Lục Thanh Nham, điều chỉnh lại giúp anh, cậu lơ đãng đáp lại.
“Ông còn muốn biết người tôi thích là ai không?” Lục Thanh Nham khẽ hỏi.
Lâm Hữu lập tức ngó lơ chiếc vòng tay, vội vàng ngẩng đầu, tròn mắt nhìn anh.
“Ai thế?” Cậu hỏi.
Không hiểu vì sao, tim cậu đập hơi nhanh.
Cậu thấy Lục Thanh Nham cười với cậu. Cậu không thể hình dung, như thể anh vừa hạ quyết tâm, cũng giống như đã từ bỏ phản kháng.
Một giây sau, Lục Thanh Nham ôm cậu xuống bậc thang.
Một nụ hôn vô cùng dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ rơi xuống môi cậu.
“Ưm…”
Lâm Hữu không kịp phản kháng đã bị lưỡi Lục Thanh Nham tách mở hàm răng, tiến thẳng vào trong.
Ngoài tiếng tuyết rơi, trong vườn hoa chỉ còn tiếng rên yếu ớt.
Đây không phải nụ hôn đầu của họ.
Nhưng là nụ hôn đầu tiên diễn ra khi hai người đều tỉnh táo.
Trong đêm mừng năm mới tuyết rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất