Chương 78: Tuân mệnh
MỸ NAM HOA HỒNG
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: Đậu
ĐẢM BẢO LÀ KHÔNG UỔNG CÔNG MỌI NGƯỜI CHỜ ĐỢI =)))))
Chương 78: Tuân mệnh.
Người một ngày trước còn ở bên kia đại dương, nay lại lén lút thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay bên cạnh, nỗi ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ lớn hơn Úc Nam đã tưởng.
Môi Cung Thừa mới bị hôn, còn ươn ướt, bởi vậy mà càng gợi cảm.
Gã nghe Úc Nam nói muốn đi, biết cậu cố tình nhưng vẫn uy hiếp: "Đi? Dâng đến tận tay tôi còn muốn đi?"
Tất nhiên Úc Nam chỉ nói thế thôi, cậu hỏi không phục: "Rốt cuộc là chú có thích không?"
Cậu không hay biết gã đàn ông đang tức nghiến răng, tuy bé con trước mặt trông hào hứng phấn khích nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi sau chuyến bay dài, làm người ta đau lòng không thôi.
Muốn gặp gã đến thế ư?
Tâm Cung Thừa mềm mại tan chảy.
Cung Thừa xoa mặt cậu: "Thích."
Trong mắt Úc Nam lộ vẻ ranh mãnh và đắc ý: "Em được nghỉ lễ Phục Sinh. Sao, chú không ngờ tới đúng không, em biến 'vèo' về đây cái một!"
Điệu bộ này vương vấn chút bóng dáng của quá khứ, người ngoài không biết, Úc Nam nhìn thì đơn thuần ngây ngô chứ thật ra chỉ vô tư ở trước mặt người đáng tin nhất.
Cung Thừa không ngờ cậu sẽ xuất hiện đột ngột, gã ôm eo Úc Nam, giữ nguyên tư thế ấy ôm cậu vào lòng, hỏi: "Khi nào em đi?"
Bọn họ không phải loại người chìm đắm hưởng lạc, cả hai đều hiểu học nghiệp/công việc của đối phương bận rộn cỡ nào, xem trọng sự nghiệp cỡ nào, cho nên Úc Nam phải tận dụng triệt để vội vàng chạy về, vừa về đã phải đi ngay.
Mới gặp nhau còn chưa tới 2 phút, Cung Thừa đã bắt đầu khó chịu vì sắp chia xa.
Úc Nam ngồi trên người Cung Thừa, hiểu ý gã: "Sáng ngày mốt em bay."
Cung Thừa nghe vậy bỗng siết vòng tay, ôm ghì cậu: "Vội thế à?"
Ghì chặt đến nỗi Úc Nam cũng thấy đau nhưng không nỡ lên tiếng ngăn: "Bọn em chỉ có ba ngày nghỉ, em phải bay về."
Không có gì khiến người ta khó chịu hơn là hai bên tình nguyện mà phải tách khỏi nhau.
Thời gian gặp nhau càng ngắn thì lòng người càng lưu luyến.
Cung Thừa vùi đầu vào cổ Úc Nam, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người cậu.
Mấy giây sau gã ngồi thẳng người dậy, bàn tay to đổi sang bóp eo Úc Nam, nói không vui: "Tức là chúng ta chỉ được ở bên nhau ngày mai, ba ngày thì hai ngày đều dành để ngồi máy bay. Sau này không được phép làm thế này, rất tùy tiện."
Úc Nam hiểu lầm ý gã, cậu ngẩn ra: "Ngày mai chú bận á?"
Cậu chán nản, sao lần nào cũng vậy, sau khi quyết định rồi mới suy nghĩ rốt cuộc làm vậy có đúng không. Cậu chỉ muốn tranh thủ bay về cho đối phương bất ngờ, dính vào nhau, dù chỉ một ngày cũng được, nhưng quên mất hỏi lịch trình công việc của đối phương.
Cung Thừa hôn cậu, hơi thở nóng hầm hập: "Bận, bận ở bên Nam Nam nhà tôi. Nên nếu em có chuyện thì bây giờ phải hẹn tôi trước."
Úc Nam đỏ mặt.
Cung Thừa hỏi tiếp: "Sao, muốn hẹn trước? Đã quá hạn không tiếp đãi."
Úc Nam vừa mở miệng tính đáp lời thì Cung Thừa ngậm bờ môi nhợt nhạt của cậu hôn.
Ban đầu rất dịu dàng, chỉ là bờ môi cọ bờ môi, nhưng cuối cùng gã không dằn lòng được liếm nó, dịu dàng như thể đang che chở trân bảo nào đấy làm người ta yêu mến vô hạn.
Bỗng dưng từ cột sống Úc Nam dâng lên luồng cảm xúc tê dại, nó xộc thẳng lên đầu, tim đập thịch thịch.
Cậu ngượng ngùng đáp lại, nhưng chê chưa đủ, sự dịu dàng của gã gãi không đúng chỗ ngứa nên cậu chủ động há miệng, chạm lưỡi vào lưỡi đối phương.
Gần như trong khoảnh khắc ấy hô hấp của Cung Thừa chuyển sang ồm ồm nóng bỏng, hai tay đang bóp eo Úc Nam mất tự chủ ghì mạnh hơn.
Trong lúc dây dưa môi lưỡi, Cung Thừa dành ra được chút lý trí, gã lo mình mất khống chế, giọng khàn đục: "Cục cưng."
Không nhận ra đây là một lời cảnh cáo hay lời ngăn cản.
Dẫu là loại nào Úc Nam cũng không chùn bước.
Cậu mềm nhũn eo: "...Bụng em không đói, ừm, cũng không muốn nghỉ ngơi..."
Câu đó không khác nào tưới dầu vào lửa.
Úc Nam biết mình đang nói gì, cậu đang mời mọc. Cùng là đàn ông, bay qua nửa vòng trái đất, chẳng lẽ phải tiếp tục plato?
Cậu vừa dứt lời thì người bay lên không, kế tiếp lưng dán vào sofa êm ái, Cung Thừa vươn người đè lên.
Úc Nam vẫn còn mặc chiếc hoodie liền áo lúc gọi video với Cung Thừa khi chưa xuất phát, nhìn cứ như mới vừa chạy từ video đến đây, cảm giác không chân thật.
Bé con đang cẩn trọng đáp lại tình cảm của gã, đang thử cố gắng.
Bảo bối gã trân quý nhất mất đi nhưng cuối cùng có lại được, run rẩy bước đến trước mặt gã, bất an lẫn luống cuống nhưng vẫn dũng cảm bước lên một bước đầu tiên.
—— Nhận định này làm tim Cung Thừa đập thịch, lục phủ ngũ tạng đều bùng cháy.
Chừng ấy tổn thương ở quá khứ đều hóa thành khói bụi, chỉ cần trả bằng tấm lòng chân thành với bé con thì có thể nhận được hồi đáp gấp mười gấp trăm lần.
Cuộc đời Cung Thừa từng làm biết bao chuyện làm ăn thành công, đây chắc chắn là chuyện sinh lời nhất.
Úc Nam tựa vào gối ôm hạt xốp, ngây ngô mà cũng táo bạo.
Trước nay cậu luôn rất trực tiếp ở khía cạnh này, tự tay cởi áo ném nó xuống, lộ ra cơ thể mảnh khảnh khiến người ta sục sôi máu nóng, đôi mắt long lanh nhìn gã đàn ông phủ trên người mình.
Vừa mới nhìn thì tim tức khắc chịu sự chấn động.
Vì ánh mắt của Cung Thừa thật sự đáng sợ.
Gã không nói một lời, mặt căng cứng, bàn tay to mơn trớn từng tấc da thịt trơn mịn dưới thân.
Xương quai xanh của Úc Nam mảnh mà thẳng, luôn mang đến cảm giác thiếu niên, xuống dưới một tí là hai hạt hồng nhạt xinh đẹp nhô lên. Bụng trắng tuyết bằng phẳng nhấp nhô lên xuống do căng thẳng, hoa hồng đỏ chót từ bên eo nở rộ xuống tận trong lưng quần, đến nơi bí mật không thể nhìn thấy.
Úc Nam vẫn còn mặc quần.
Cung Thừa biết vườn hoa nở rộ đến chỗ nào, chúng nó mọc lan đến khe nào đấy, kéo xuống khung xương chậu, gần như trải rộng hết nửa người.
Lần đầu tiên họ làm tình là ngay trên chếc sofa này.
Khi ấy mắt gã mê say trước vườn hồng mỹ lệ, hung ác muốn lần đầu tiên của Úc Nam.
Úc Nam thở phì phò, sắc hồng trên mặt còn ướt át hơn cả hoa hồng: "Đừng sờ, ngứa lắm... Đừng nhìn mà."
Chỉ nhìn thôi thì làm sao?
Da mặt Úc Nam mỏng, cậu suýt bò dậy chạy thẳng một mạch. Không làm thì không làm, cũng chẳng phải cậu không thể tự xử.
Cậu nghĩ tiếp, liệu có phải tiến triển nhanh quá không?
Hiện giờ bọn họ nghiêm túc yêu nhau, có lẽ Cung Thừa cũng muốn phát triển từ từ không chừng.
Cung Thừa thấy cậu sắp thẹn quá hóa giận, gã sao có thể để cậu chạy trốn, giữ nguyên tư thế húc eo về trước.
"Em nói xem?" Trong giọng nói nồng nàn dục vọng lạ kỳ.
Thứ cứng ngắc nổi lên hình dáng qua lớp vải quần tây.
Úc Nam dạng chân để ở hai bên hông Cung Thừa, cậu bị húc đến nỗi người nhấp nhô, trả lời "Ừm", mặt đỏ như gấc.
Thứ kia không biết đã cương lớn từ bao giờ, Úc Nam nhớ lại hình dáng của nó, không những không sợ hãi mà còn quấn chân lên eo Cung Thừa.
Cung Thừa cười khàn, lần nữa dâng tặng nụ hôn.
Nụ hôn lần này chỉ có bá đạo, xâm lược không được chống cự.
Người đàn ông mút đầu lưỡi mềm mại, không cho phép cậu chạy trốn.
Người Úc Nam đỏ ửng, quấn cả tay lên, cậu bẩm sinh có da thịt hết sức nhạy cảm nhưng không hề che giấu, phản ứng gì cũng thể hiện rất vừa phải.
Cung Thừa có kỹ thuật cao siêu để cậu lạc lối.
Không thể phủ nhận tình dục đóng vị trí vô cùng quan trọng trong mối quan hệ tình cảm của họ. Cơ thể là do Cung Thừa khai phá, mà đã bị khai phá đến thân thuộc, Cung Thừa biết rất nhiều cách giúp cậu lên đỉnh, đôi khi thậm chí không cần đút vào.
Úc Nam ngây ngô luống cuống, được dắt tay leo lên đỉnh, gặp khoái cảm tuyệt vời.
Ký ức được vận dụng dữ dội hơn bao giờ hết, cơ thể như có suy nghĩ của chính nó, mỗi một nơi đều đang gào thét, khao khát được chạm vào.
"Ư..." Úc Nam rên khẽ, vô thức húc eo lên trên.
Trong quần có một bàn tay táy máy, đang nắm phần đầu nơi chết người của cậu xoa nắn.
Môi cả hai vẫn chưa tách ra, cũng bởi thế mà vệt nước trong suốt chảy xuống theo khóe môi.
Cung Thừa buông bờ môi bị hôn sưng đỏ của cậu, chuyển sang tấn công dái tai: "Cục cưng, em ướt lắm rồi."
Sáu chữ ấy không biết đang nói miệng trên hay miệng dưới.
Đầu Úc Nam tê rần, thoải mái muốn nổ tung, tự xử sao có thể so sánh với cái này?
Cậu xấu hổ kẹp chặt chân nhưng Cung Thừa không cho phép.
Gã vừa liếm hôn tai cậu vừa kéo khóa quần.
Tiếng khóa kéo quần jean trượt xuống khẽ vang lên, tiếng hít thở ồm ồm càng đặc biệt vang vọng.
Úc Nam cảm nhận nụ hôn bên tai trượt dần xuống dưới.
Hôn cổ, cắn yết hầu, tới hạt nhỏ ở ngực bị thứ gì đó trơn trượt liếm cắn nhẹ nhàng. đầu v* của cậu rất nhỏ, chừng như hơi bất cẩn tí thôi sẽ không thể ngậm nó, Cung Thừa liếm tới liếm lui làm nó lớn hơn một chút mới ngậm mút.
"...Còn bên kia." Úc Nam ưỡn phía bên kia, đáng thương muốn đưa đến miệng đối phương.
"Vội cái gì?" Cung Thừa hiểu.
Nghe ngữ điệu của gã rất bình tĩnh, thậm chí buông cậu ra.
Lồng ngực vắng vẻ, à, không, là toàn thân trở nên vắng vẻ, Úc Nam chịu không nổi dựa vào người gã, Cung Thừa kéo cà vạt ném nó đi, trán đổ mồ hôi li ti, có thể thấy gã đàn ông đang cương đến đau tê tái.
"Tôi không chuẩn bị đồ." Gã nói, "Bé con cho tôi mượn nhé."
"?" Úc Nam mít đặc.
Chẳng mấy chốc quần cậu bị kéo xuống, chỉ còn lại chiếc quần lót.
Cậu mới liếc mắt đã thẹn thùng muốn né ra, phía dưới quần lót ướt nhẹp, là dịch lúc nãy cậu tiết, ghê tởm hơn là Cung Thừa kéo quần lót xuống để vật sạch sẽ bên trong ló dạng trước mắt mình —— Tên đầu têu hơi hé miệng, không ngừng chảy chất lỏng.
Hoa hồng trên bụng ướt đẫm, Cung Thừa vươn một ngón tay, ác ý thoa đều chất lỏng.
Gã nói: "Nhìn xem em ướt thế nào."
Úc Nam tức với thẹn muốn chết.
Kế đến Cung Thừa kéo khóa kéo của mình, một vật to dài bắn ra.
Nếu nói cái của Úc Nam được xem là sạch sẽ xinh xắn thì cái của gã đàn ông là nanh ác xấu xí.
Thứ có thể so sánh với ốc vòi voi thì đẹp đẽ chỗ nào được chứ?
Cung Thừa hạ thấp eo, cọ thứ nổi gân xanh vào thứ của Úc Nam, tay phải vuốt ve không nhẹ không nặng.
Còn có kiểu chơi thế này? Đầu Úc Nam muốn bắn pháo hoa, hình ảnh hai vật dán vào nhau dâm loạn quá thể, cậu không dám nhìn, sung sướng gấp mấy lần trước hại cậu không nói trọn câu.
"Đừng làm vậy... Em muốn chú —— A."
Cung Thừa chặn môi cậu bằng môi mình.
Tay trái ấn cậu nằm xuống lại, bấy giờ gã mới hôn triền miên, để tâm đến đầu v* khác bị quên lãng, nó bị cắn và kéo nhẹ.
"Ư!" Úc Nam giãy như cá, từ trên xuống dưới mềm oặt, nỗi sung sướng bên dưới dâng lên từng đợt sóng liên tiếp.
Sao Úc Nam chịu được trêu chọc như thế, sau hơn mười lần, cậu run run bắn ra.
Trong tích tắc não trống rỗng, khoái cảm kéo dài mấy giây, từng đợt từng đợt văng đầy tay Cung Thừa.
Cung Thừa chậc lưỡi, gã hài lòng ngừng tay, bình thản thoa chúng vào lỗ sau.
"Đau quá! Đau quá..." Úc Nam thở không ra hơi, đau trắng bệch mặt, Cung Thừa vừa đút vào một ngón tay.
Miệng lỗ đau đớn xoắn lại, tinh dịch không có tác dụng bôi trơn mà lỗ nhỏ thì đã lâu không bị xâm chiếm, nó đẩy ngón tay của Cung Thừa ra, dù là vậy vẫn cảm nhận được sung sướng khi được phần thịt mềm xoắn chặt, vẫn có thể khiến Cung Thừa cương cứng hơn.
Vật đáng sợ kia đã cứng như cái chày sắt.
"Đừng sợ. Chúng ta không làm." Cung Thừa nhíu mày, rút ngón tay ra.
Bọn ra xa nhau đã lâu, Cung Thừa không còn những thứ bôi trơn kia.
Nếu mà đút vào bừa bãi chỉ tổ hại Úc Nam bị thương.
Úc Nam thở hắt ra, được ôm vào lòng, từ cổ xuống bụng che kín dấu hôn đo đỏ hoặc đậm hoặc nhạt.
Cung Thừa vẫn còn mặc quần áo, lớp vải vô tình cọ xát da thịt Úc Nam, vẫn trong cơn đê mê lên đỉnh, Úc Nam không nhịn được co quắp ngón chân: "Cung Thừa..."
Cung Thừa vén mái tóc mướt mồ hôi của cậu xong hôn lên trán.
Xưa nay gã không phải loại người cấm dục, có thể nhịn đến nước này vì người mình thương, đó giờ dù nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy.
Đây xem như nhân quả báo ứng.
Úc Nam trần trụi được ôm vào lòng, từ góc của Cung Thừa có thể nhìn thấy hai cánh mông vểnh trắng nõn.
Chỗ bị bỏng ở mông bên trái đã được cánh hoa phủ kín, không thấy được vết sẹo nào, chúng trải rộng trên da thịt khiến người ta muốn véo rồi hung hăng thúc vào trong, đến khi chúng nó trập trùng theo da thịt cứ như vật sống.
Cung Thừa nhắm mắt, trán nổi gân xanh.
Lần tới, đến kỳ nghỉ hè.
Chắc chắn gã sẽ muốn chết bé con giày vò gã từ cả vạn dặm này, để em ấy không xuống giường nổi mới thỏa lòng.
Gã mở mắt, hơi hung tợn ôm cậu vào phòng, ném xuống chiếc giường lớn trước đó không có một vết nhăn: "Lật người lại nằm sấp đi."
Úc Nam còn dính chất dịch trắng ở giữa hai chân: "?"
Cung Thừa cởi quần áo để lộ lồng ngực cường tráng và cơ bụng siết chặt, trần trụi bò lên giường.
Úc Nam đã ngoan ngoãn nằm sấp.
Cậu tưởng Cung Thừa sẽ đút vào từ phía sau, sẽ không đau như thế kia nên chuẩn bị sẵn tâm lý, vô thức nắm chặt ga giường nghênh đón cơn đau.
Thế mà Cung Thừa chỉ nằm phủ lên người Úc Nam, nhét vật to dài cứng đến đáng sợ vào giữa hai chân cậu, vỗ mông cậu: "Cục vàng, kẹp chặt."
Úc Nam làm theo lời gã.
Cung Thừa kéo tay cậu đan mười ngón, bên dưới bắt đầu chuyển động.
Lần nào thứ to dài cũng cọ qua miệng lỗ nhỏ nhạy cảm của Úc Nam, va chạm liên tục, cảm giác tê dại kéo tới tựa làn sóng vỗ, chỉ chốc sau Úc Nam lại "chào cờ": "Cung, Cung Thừa?"
"Nam Nam." Cung Thừa khàn giọng gọi tên cậu.
Úc Nam biết gã đang làm gì, mặt bốc cháy một lần nữa: "Trong, trong vali của em có đồ."
Cung Thừa khựng lại, nhưng không dằn lòng được cắn lỗ tai cậu, hạ một nụ hôn lên gáy, cơ bản là không thể dừng hẳn: "Đồ gì?"
Úc Nam trả lời: "Có sữa dưỡng thể của em..."
Nói xong cậu trở mình, kéo vali mình giấu kỹ lúc nãy từ dưới gầm giường, nhanh chóng móc ra cái chai đáng lẽ không nên dùng để làm chuyện ấy.
"Chú nhìn này, bên trong có thành phần vaseline." Úc Nam ngồi trần trụi ở mép giường đọc và nói nghiêm túc, "Chẳng phải vaseline có thể dùng để bôi trơn sao? Chú cứ thoa nhiều một chút, thoa hơi thụt vào tí thì chắc em không đau đâu."
Cậu ngoái đầu, còn chưa kịp nhìn sắc mặt Cung Thừa thì bị nắm mắt cá chân kéo về.
Ngay sau đó Úc Nam đã phải trả giá cho lời nói cặn kẽ của mình.
Từ một ngón tay thành ba ngón tay, gã đàn ông chắc mẩm mình có thể ăn được đồ của mình.
Sữa dưỡng thể tan ra, chảy xuống từ ngón tay, lỗ nhỏ càng ướt càng mềm.
Nơi đê mê ngất ngây đã hai năm chưa được nếm khiến Cung Thừa mới đút phần đầu đã thoải mái đến độ bóp eo Úc Nam, có trời mới biết gã đã phải sử dụng tự chủ cỡ nào mới không đâm vào toàn bộ cho trời đất cuồng say.
Úc Nam nằm sấp, cúi đầu chỉ nhìn thấy vật của mình đang ngóc đầu lên, rỉ nước.
Cậu mắc cỡ lấy gối che mặt.
Cung Thừa tiến vào thêm một chút.
Tiếng nước nhóp nhép vang lên, miệng lỗ nhỏ đỏ phớt bị căng ra mức cao nhất, thịt trong vách liên tục thít lại, không biết là đẩy gã ra hay ăn gã vào.
"Hức..." Khoái cảm xộc lên đầu Úc Nam, cậu rên rỉ khe khẽ.
"Nam Nam." Cung Thừa áp người hôn sống lưng cậu, mút ra dấu hôn không biết là cái thứ bao nhiêu.
Trên đường cong đẹp mắt, hoa hồng đan xen với dấu hôn, xen lẫn một vài dấu tay, mồ hôi phủ kín bờ lưng.
Quyến rũ phạm tội.
Cung Thừa tàn nhẫn, rốt cuộc cũng đâm lút cán.
"Ư ha!!!" Úc Nam ngưỡng cổ về sau, hét lên.
Cả hai đều cảm nhận được khoái cảm cấy tới nơi sâu xa nhất.
Cảm giác hoàn toàn hòa làm một thể thật sự tuyệt khôn tả, bọn họ hợp nhau như thể trời sinh dành cho nhau, dẫu là thân thể hay con tim thì giây khắc này đều đang chết mê chết mệt vì đối phương.
Cung Thừa nhẫn nhịn dục vọng hung bạo, đâm vào rút ra theo độ cong nhỏ.
Úc Nam thích ứng với vật ngoại lai to dài, sinh ra luồng khoái cảm tê dại thân thuộc mà vĩnh cửu, dần rên rỉ.
Tiếng hít thở, tiếng nước, tiếng va chạm cơ thể vang vọng rõ ràng trong căn phòng ngủ, cậu lạc lối trong cuộc tình ái này.
Cung Thừa là người đầu tiên dạy cậu làm tình, cũng là người duy nhất.
Cậu sa lầy toàn tâm toàn ý: "Hức, ưm, chú, chú chậm lại..."
Sao Cung Thừa có thể chậm nổi?
Gã đã nhịn sắp nổ tung tới nơi.
gậy th*t to dài cương to hơn nữa, giã chín, giã nát thịt mềm bên trong, sữa dưỡng thể chảy xuống bị đút vào rồi kéo ra... Gã cứ giã mãnh liệt, cọ vào chỗ nhô lên không ngừng, không một ai biết cách để Úc Nam lên đỉnh bằng gã.
Rút ra ngay, xong tàn nhẫn đâm lút cán, lần nào Úc Nam cũng co giật vì chúng.
Cả người cậu đã chuyển thành màu phấn hồng, cũng vì vậy mà hoa hồng nở thắm hơn, Cung Thừa xoa kẽ mông, đằng trước, ngực cậu, giày vò lúc nhẹ lúc nặng nhưng động tác bên eo không hề ngừng, thúc vào thô bạo, mỗi một lần đều cọ vào vách để gậy th*t của mình vùi đến nơi sâu nhất của Úc Nam.
Trong hang vừa khít vừa nóng.
Cung Thừa cảm nhận cái của mình bị hút vào, động tác ngày càng nhanh, da thịt va chạm bạch bạch bạch khiến bên trong dâm đãng, nếu có thể xuất khiếu linh hồn để quan sát thì e rằng không cần làm, chỉ nhìn thôi cũng bắn.
Úc Nam bị giã tới bắn ra, cậu run run bò về trước.
Cung Thừa lật người cậu lại, ôm bế ngồi lên người mình mặt đối mặt làm tiếp. Trên giường không tiện để mạnh bạo, thế là gã đút vào trong Úc Nam rồi đi xuống giường, nện đến nỗi Úc Nam lại bắn, ấn bé con thương đến tận xương tủy lên tường tiếp tục công cuộc chinh phạt.
Trên vách tường dán giấy dán bền và dày, đáng lẽ khi áp người lên đó Úc Nam phải thấy lạnh nhưng cậu vẫn nóng bết tóc, lông mi cũng ướt, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Cung Thừa thúc một phát, cậu bị thúc nhấc người lên trên: "A... Sâu, sâu lắm rồi..."
Cung Thừa ngậm môi câu: "Kẹp chặt tôi."
Chân Úc Nam làm gì còn sức, nhưng chúng bị Cung Thừa kéo quấn bên eo: "Em mỏi... Chú làm giúp em."
Cung Thừa cười: "Vậy chỉ cần kẹp bằng miệng dưới."
Úc Nam đỏ mặt, giọt nước trên lông mi rớt xuống, nhưng vẫn muốn hôn Cung Thừa.
Cung Thừa đút vào từng trận, Úc Nam co quắp ngón chân, khi sướng đến tận cùng thì phía sau không nhịn được co rút. Vốn dĩ cậu đã khít tới mức người ta phải tán thán, giờ đây thiếu điều khiến Cung Thừa đầu hàng.
Cung Thừa ngừng lại một giây, hôn tới tấp, càng làm mãnh liệt.
Đối diện là cửa sổ, buổi tối thì tất nhiên ngoài kia sẽ là cảnh đêm.
Cửa kính phản chiếu bóng dáng quấn riết của hai người, Úc Nam thẹn thùng quay đầu, bị gã đàn ông đổi thành ngậm vành tai, đầu lưỡi đút vào trong mô phỏng tư thế "giã chày".
Cậu bị khoái cảm hành hạ phát điên.
Úc Nam quay đầu, phía bên này cũng có một tấm gương.
Lần này nhìn còn rõ hơn cả.
Trong gương, chày thịt to dài hung ác sẫm màu ra ra vào vào cơ thể cậu, còn tứ chi của cậu thì quấn lên người gã, không khác nào một con búp bê bằng giẻ bị giã hư, mỗi một lần đâm vào đều phát ra tiếng rên làm người ta mặt đỏ tai hồng. Sau cùng, Úc Nam lần thứ hai lên đỉnh trong những cái va chạm mạnh mẽ tới tấp, bắn đầy dưới bụng người đàn ông.
Còn người đàn ông sau khi nhét vào lút cán thì cũng rút ra, bắn giữa đùi cậu.
Bắn xong, chày thịt còn giật giật run run.
"Cung, Cung Thừa?" Cậu nát như nùi giẻ gọi tên gã.
Cung Thừa bình ổn lại nhịp thở dốc không thể lắng lại: "Ngoan, không có bao, bắn ở trong sẽ phát sốt."
Cuối cùng Úc Nam không nén được, nói với đối phương: "Em không có ai khác."
"Em nói gì?"
Trong mắt Cung Thừa nhuốm đầy tình dục sau khi lên đỉnh.
Tấm lưng to vững chãi thuộc về đàn ông trưởng thành, cơ bắp săn chắc do bộc phát động tác, quyến rũ đến vô vọng nhưng đủ giúp người ta có cảm giác an toàn.
Gã hôn lên khóe mắt của Úc Nam, hỏi lại, "Cục vàng, em nói gì?"
"Trừ chú ra." Úc Nam nhìn gã nói, "Em không hề lên giường với người nào khác."
Cung Thừa đổi sắc mặt.
Úc Nam chớp mắt, mắt ngấn nước, cậu biết khi ấy Cung Thừa khó chịu nhường nào.
Vừa nãy lúc họ đang làm tình, mọi hành động của Cung Thừa trong loại thân mật thế này thuộc về một mình cậu. Vì thế cậu hiểu nếu Cung Thừa cũng làm vậy với một người khác thì chắc chắn cậu sẽ nát tâm chết đi.
Úc Nam tựa sát lồng ngực của Cung Thừa, đầu v* sưng đỏ còn nhạy cảm, nhoi nhói do cọ xát da thịt.
"Trước đó ở nước M em bị sốt không phải do chuyện ấy." Cậu nhìn thấy chữ "Nam" trên người gã đàn ông, rơi nước mắt, "Em cũng chưa từng bị ai khác hôn... Tất cả kinh nghiệm của em đều đến từ chú."
Cung Thừa khàn giọng: "Nam Nam."
"Nên là... chú có thể bắn ở trong em, em cũng muốn chú." Nước mắt của Úc Nam được hôn.
Câu trả lời cho cậu là gậy th*t của gã đàn ông lần thứ hai cương cứng, vật to cứng khủng khiếp cắm vào trong miệng dưới mềm ướt, dễ dàng đút trọn gậy.
"Bé cưng. Lần này cho em hết."
* (Truyện chỉ đăng ở wattpad và wordpress dauhacmieu)
Úc Nam lấy lại ý thức là vào sáng hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ vung vãi vào bên trong, tạo thành một sọc dài màu vàng óng trên tường, đẹp tuyệt.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Úc Nam là nếu khung cảnh này sử dụng bố cục một phần ba, phong cách trừu tượng thì đẹp mê li. Cậu tính bò dậy lấy điện thoại chụp ảnh nhưng người cứ như bị xe cán qua, ngã sấp trở lại.
Người đàn ông nằm kế vẫn còn say giấc nồng, một tay vắt ngang eo Úc Nam rất mang tính chiếm hữu.
Tối hôm qua bọn họ khá điên.
Nhớ lại là ngượng, hóa ra là thế, là thế là thế, cũng cừ ghê. Bọn họ một là bé dê xồm, một là đại ma đầu, không thể so sánh.
Úc Nam đỏ mặt, trộm nghĩ trên cánh tay mà cũng có dấu hôn, đúng là thái quá, lật đật giấu tay vào trong chăn, nhìn Cung Thừa không dời mắt.
Lúc Cung Thừa ngủ khí thế mới giảm đi được một ít, nhưng hiện tại Úc Nam thấy nên gọi biểu cảm của gã là thỏa mãn.
"Lại nhìn lén?"
Không ngờ Cung Thừa đã tỉnh dậy từ lúc cậu cựa quậy.
Úc Nam phân bua: "Em nhìn quang minh chính đại, lén hồi nào đâu."
Cung Thừa mở mắt, con ngươi chan chứa dịu dàng, cúi đầu hôn cậu.
Nhưng Úc Nam lại sờ mặt gã.
"Em có một câu muốn hỏi chú." Úc Nam nói, "Sao chú lại xăm tên em? Còn xăm ở chỗ kia."
Thú thật Úc Nam muốn hỏi câu này từ rất lâu.
Cung Thừa lại nắm tay cậu, hôn: "Tôi đã hứa với em."
Úc Nam thắc mắc: "Em bảo chú hứa bao giờ?"
Cung Thừa vụt tắt ý cười, trầm giọng hỏi: "Bé cưng, em nhìn xem vị trí đó ra sao?"
Sau khi thân mật cả hai gần gũi hơn, Cung Thừa lật người nằm sấp, Úc Nam bò lên lưng gã ngồi xuống, vén chăn ra quan sát hình xăm.
Cậu không hiểu ý, chống lên chữ ấy nghiên cứu thật lâu, lát sau bó tay: "Em thật sự không hiểu, em ngốc lắm đúng không?"
Cung Thừa một lần nữa ôm cậu vào lòng.
Cả hai quấn stay chân nhau hệt như một đôi sinh đôi.
Cung Thừa trầm giọng: "Em mà ngốc à? Là tôi làm không tốt, giờ mới làm nó để thực hiện lời hứa."
Úc Nam càng mít đặc.
Cung Thừa nói tiếp: "Em từng nói cũng phải thêu chữ "Nam" lên quần áo của tôi để biểu thị tôi là người của em."
Úc Nam ngẩn ngơ.
Là những chiếc áo kia.
Những chiếc áo thêu chữ "Thừa", vì Louis cũng từng có nên cậu đã lấy kéo cắt nát hết chúng. Khi ấy đau quặn thắt cõi lòng trong nhà vệ sinh, cậu vẫn còn nhớ, dù đã trôi qua rất lâu nhưng vẫn đau đáu nơi lồng ngực như thuở nào.
Chuyện đã trôi qua là sự thật, nhưng nỗi tuyệt vọng khi đó cũng là sự thật.
Cung Thừa nhận ra cậu cứng còng người thì ôm chặt cậu: "Tôi chỉ thêu lên áo thì sao mà đủ, phải xăm lên da mới có thể bù đắp được việc tôi đã xem thường nó."
Úc Nam cự nự: "Chú không cần làm vậy."
Cung Thừa bổ sung: "Tôi cũng muốn với em là việc thêu tên tôi lên áo không phải như em nghĩ —— Quần áo của tôi là do chuyên gia quản lý, nếu tôi lên tiếng sai họ làm thì họ sẽ làm ký hiệu giống thế, không liên quan đến việc người mặc nó có quan hệ thế nào với tôi, ngay cả Cung Nhất Lạc cũng có mấy bộ."
"..." Úc Nam im lặng xong hỏi, "Sao trước kia chú không giải thích?"
Cung Thừa trả lời: "Tôi sắp xếp cho họ làm chúng là sự thật, thậm chí... tôi còn không nhớ mình từng thuận miệng dặn làm cho ai, nên em mới bị tổn thương."
Cụ Cung cũng sĩ diện, giải thích rất khéo.
Tình sử trong quá khứ của gã ít nhất cũng phải bốn, năm cuộc tình, có lẽ không thiếu người đã mặc quần áo của gã.
Quá khứ lạm tình là sự thật, hiện tại thật lòng cũng là sự thật.
Gã đàn ông còn lên bảng tin vì cái chữ ấy. Úc Nam nhớ lại chuyện hôm qua nghe được nỗi lo của Cung Nhất Lạc, sợ rằng Cung Thừa sẽ chiêu cáo thiên hạ tình yêu dành cho cậu vì cái chữ ấy tại tập đoàn của bọn họ.
Một hồi lâu sau, Úc Nam ấn chóp mũi gã: "Xăm tên em nghĩa là người của em, biết chưa?"
Cung Thừa cong môi: "Tuân mệnh."
- - - - -
Lời tác giả: Có phải mấy you thấy ở giữa chương bị lược bớt cái gì không? Không sao đâu, các you cũng biết me là tác giả thanh thủy văn có phong cách ngọt ngào mà.
- - - - - - - -
Lời Đậu: Ờm thì... Nguyên cái đoạn ịch nhau chi tiết ở trên đều bị tóm gọn trong dấu "..." ở trên Tấn Giang. Nhưng pé Đậu đáng iu và lanh trí đã tìm ra được bản hoàn chỉnh cho mọi người rồi đâyyyy =)))
Bản gốc:
Úc Nam vừa mở miệng tính đáp lời thì Cung Thừa ngậm bờ môi nhợt nhạt của cậu hôn.
Ban đầu rất dịu dàng, chỉ là bờ môi cọ bờ môi, nhưng cuối cùng gã không dằn lòng được liếm nó, dịu dàng như thể đang che chở trân bảo nào đấy làm người ta yêu mến vô hạn.
Bỗng dưng từ cột sống Úc Nam dâng lên luồng cảm xúc tê dại, nó xộc thẳng lên đầu, tim đập thịch thịch.
Cậu ngượng ngùng đáp lại, nhưng chê chưa đủ, sự dịu dàng của gã gãi không đúng chỗ ngứa nên cậu chủ động há miệng, chạm lưỡi vào lưỡi đối phương.
Gần như trong khoảnh khắc ấy hô hấp của Cung Thừa chuyển sang ồm ồm nóng bỏng, hai tay đang bóp eo Úc Nam mất tự chủ ghì mạnh hơn.
Trong lúc dây dưa môi lưỡi, Cung Thừa dành ra được chút lý trí, gã lo mình mất khống chế, giọng khàn đục: "Cục cưng."
Không nhận ra đây là một lời cảnh cáo hay lời ngăn cản.
Dẫu là loại nào Úc Nam cũng không chùn bước.
Bản trên Tấn Giang:
Úc Nam vừa mở miệng tính đáp lời thì Cung Thừa ngậm bờ môi nhợt nhạt của cậu hôn.
Ban đầu rất dịu dàng, gã đàn ông hôn cậu một cách từ tốn, khẽ khàng trân quý, dịu dàng như thể đang che chở trân bảo nào đấy làm người ta yêu mến vô hạn.
Chia cách bao ngày, nỗi nhớ nhung vơi đi nhờ nụ hôn ấy, tim Úc Nam bất chợt đập thịch thịch.
Cậu ngượng ngùng đáp lại, nhưng chê chưa đủ, sự dịu dàng của gã gãi không đúng chỗ ngứa, không dễ chịu gì hết. Cậu bèn chủ động làm sâu nụ hôn để an ủi vỗ về tơ tình nhung nhớ.
Gần như trong khoảnh khắc cậu chủ động hôn đáp lại, Cung Thừa lo mình mất khống chế, giọng gã khàn đục: "Cục cưng."
Không nhận ra đây là một lời cảnh cáo hay lời ngăn cản.
Dẫu là loại nào thì đều xuất phát từ quan tâm, xuất phát từ dịu dàng, Úc Nam biết, cậu không hề chùn bước.
Hết 78.
Tác giả: Vi Phong Kỷ Hứa
Thể loại: Hiện đại, Bố già 37 tuổi giới kinh doanh lưu manh công x Mỹ nhân 19 tuổi thơ ngây thanh cao thụ, niên thượng, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, đô thị tình duyên, kim bài đề cử.
Biên tập: Đậu
ĐẢM BẢO LÀ KHÔNG UỔNG CÔNG MỌI NGƯỜI CHỜ ĐỢI =)))))
Chương 78: Tuân mệnh.
Người một ngày trước còn ở bên kia đại dương, nay lại lén lút thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay bên cạnh, nỗi ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ lớn hơn Úc Nam đã tưởng.
Môi Cung Thừa mới bị hôn, còn ươn ướt, bởi vậy mà càng gợi cảm.
Gã nghe Úc Nam nói muốn đi, biết cậu cố tình nhưng vẫn uy hiếp: "Đi? Dâng đến tận tay tôi còn muốn đi?"
Tất nhiên Úc Nam chỉ nói thế thôi, cậu hỏi không phục: "Rốt cuộc là chú có thích không?"
Cậu không hay biết gã đàn ông đang tức nghiến răng, tuy bé con trước mặt trông hào hứng phấn khích nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi sau chuyến bay dài, làm người ta đau lòng không thôi.
Muốn gặp gã đến thế ư?
Tâm Cung Thừa mềm mại tan chảy.
Cung Thừa xoa mặt cậu: "Thích."
Trong mắt Úc Nam lộ vẻ ranh mãnh và đắc ý: "Em được nghỉ lễ Phục Sinh. Sao, chú không ngờ tới đúng không, em biến 'vèo' về đây cái một!"
Điệu bộ này vương vấn chút bóng dáng của quá khứ, người ngoài không biết, Úc Nam nhìn thì đơn thuần ngây ngô chứ thật ra chỉ vô tư ở trước mặt người đáng tin nhất.
Cung Thừa không ngờ cậu sẽ xuất hiện đột ngột, gã ôm eo Úc Nam, giữ nguyên tư thế ấy ôm cậu vào lòng, hỏi: "Khi nào em đi?"
Bọn họ không phải loại người chìm đắm hưởng lạc, cả hai đều hiểu học nghiệp/công việc của đối phương bận rộn cỡ nào, xem trọng sự nghiệp cỡ nào, cho nên Úc Nam phải tận dụng triệt để vội vàng chạy về, vừa về đã phải đi ngay.
Mới gặp nhau còn chưa tới 2 phút, Cung Thừa đã bắt đầu khó chịu vì sắp chia xa.
Úc Nam ngồi trên người Cung Thừa, hiểu ý gã: "Sáng ngày mốt em bay."
Cung Thừa nghe vậy bỗng siết vòng tay, ôm ghì cậu: "Vội thế à?"
Ghì chặt đến nỗi Úc Nam cũng thấy đau nhưng không nỡ lên tiếng ngăn: "Bọn em chỉ có ba ngày nghỉ, em phải bay về."
Không có gì khiến người ta khó chịu hơn là hai bên tình nguyện mà phải tách khỏi nhau.
Thời gian gặp nhau càng ngắn thì lòng người càng lưu luyến.
Cung Thừa vùi đầu vào cổ Úc Nam, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người cậu.
Mấy giây sau gã ngồi thẳng người dậy, bàn tay to đổi sang bóp eo Úc Nam, nói không vui: "Tức là chúng ta chỉ được ở bên nhau ngày mai, ba ngày thì hai ngày đều dành để ngồi máy bay. Sau này không được phép làm thế này, rất tùy tiện."
Úc Nam hiểu lầm ý gã, cậu ngẩn ra: "Ngày mai chú bận á?"
Cậu chán nản, sao lần nào cũng vậy, sau khi quyết định rồi mới suy nghĩ rốt cuộc làm vậy có đúng không. Cậu chỉ muốn tranh thủ bay về cho đối phương bất ngờ, dính vào nhau, dù chỉ một ngày cũng được, nhưng quên mất hỏi lịch trình công việc của đối phương.
Cung Thừa hôn cậu, hơi thở nóng hầm hập: "Bận, bận ở bên Nam Nam nhà tôi. Nên nếu em có chuyện thì bây giờ phải hẹn tôi trước."
Úc Nam đỏ mặt.
Cung Thừa hỏi tiếp: "Sao, muốn hẹn trước? Đã quá hạn không tiếp đãi."
Úc Nam vừa mở miệng tính đáp lời thì Cung Thừa ngậm bờ môi nhợt nhạt của cậu hôn.
Ban đầu rất dịu dàng, chỉ là bờ môi cọ bờ môi, nhưng cuối cùng gã không dằn lòng được liếm nó, dịu dàng như thể đang che chở trân bảo nào đấy làm người ta yêu mến vô hạn.
Bỗng dưng từ cột sống Úc Nam dâng lên luồng cảm xúc tê dại, nó xộc thẳng lên đầu, tim đập thịch thịch.
Cậu ngượng ngùng đáp lại, nhưng chê chưa đủ, sự dịu dàng của gã gãi không đúng chỗ ngứa nên cậu chủ động há miệng, chạm lưỡi vào lưỡi đối phương.
Gần như trong khoảnh khắc ấy hô hấp của Cung Thừa chuyển sang ồm ồm nóng bỏng, hai tay đang bóp eo Úc Nam mất tự chủ ghì mạnh hơn.
Trong lúc dây dưa môi lưỡi, Cung Thừa dành ra được chút lý trí, gã lo mình mất khống chế, giọng khàn đục: "Cục cưng."
Không nhận ra đây là một lời cảnh cáo hay lời ngăn cản.
Dẫu là loại nào Úc Nam cũng không chùn bước.
Cậu mềm nhũn eo: "...Bụng em không đói, ừm, cũng không muốn nghỉ ngơi..."
Câu đó không khác nào tưới dầu vào lửa.
Úc Nam biết mình đang nói gì, cậu đang mời mọc. Cùng là đàn ông, bay qua nửa vòng trái đất, chẳng lẽ phải tiếp tục plato?
Cậu vừa dứt lời thì người bay lên không, kế tiếp lưng dán vào sofa êm ái, Cung Thừa vươn người đè lên.
Úc Nam vẫn còn mặc chiếc hoodie liền áo lúc gọi video với Cung Thừa khi chưa xuất phát, nhìn cứ như mới vừa chạy từ video đến đây, cảm giác không chân thật.
Bé con đang cẩn trọng đáp lại tình cảm của gã, đang thử cố gắng.
Bảo bối gã trân quý nhất mất đi nhưng cuối cùng có lại được, run rẩy bước đến trước mặt gã, bất an lẫn luống cuống nhưng vẫn dũng cảm bước lên một bước đầu tiên.
—— Nhận định này làm tim Cung Thừa đập thịch, lục phủ ngũ tạng đều bùng cháy.
Chừng ấy tổn thương ở quá khứ đều hóa thành khói bụi, chỉ cần trả bằng tấm lòng chân thành với bé con thì có thể nhận được hồi đáp gấp mười gấp trăm lần.
Cuộc đời Cung Thừa từng làm biết bao chuyện làm ăn thành công, đây chắc chắn là chuyện sinh lời nhất.
Úc Nam tựa vào gối ôm hạt xốp, ngây ngô mà cũng táo bạo.
Trước nay cậu luôn rất trực tiếp ở khía cạnh này, tự tay cởi áo ném nó xuống, lộ ra cơ thể mảnh khảnh khiến người ta sục sôi máu nóng, đôi mắt long lanh nhìn gã đàn ông phủ trên người mình.
Vừa mới nhìn thì tim tức khắc chịu sự chấn động.
Vì ánh mắt của Cung Thừa thật sự đáng sợ.
Gã không nói một lời, mặt căng cứng, bàn tay to mơn trớn từng tấc da thịt trơn mịn dưới thân.
Xương quai xanh của Úc Nam mảnh mà thẳng, luôn mang đến cảm giác thiếu niên, xuống dưới một tí là hai hạt hồng nhạt xinh đẹp nhô lên. Bụng trắng tuyết bằng phẳng nhấp nhô lên xuống do căng thẳng, hoa hồng đỏ chót từ bên eo nở rộ xuống tận trong lưng quần, đến nơi bí mật không thể nhìn thấy.
Úc Nam vẫn còn mặc quần.
Cung Thừa biết vườn hoa nở rộ đến chỗ nào, chúng nó mọc lan đến khe nào đấy, kéo xuống khung xương chậu, gần như trải rộng hết nửa người.
Lần đầu tiên họ làm tình là ngay trên chếc sofa này.
Khi ấy mắt gã mê say trước vườn hồng mỹ lệ, hung ác muốn lần đầu tiên của Úc Nam.
Úc Nam thở phì phò, sắc hồng trên mặt còn ướt át hơn cả hoa hồng: "Đừng sờ, ngứa lắm... Đừng nhìn mà."
Chỉ nhìn thôi thì làm sao?
Da mặt Úc Nam mỏng, cậu suýt bò dậy chạy thẳng một mạch. Không làm thì không làm, cũng chẳng phải cậu không thể tự xử.
Cậu nghĩ tiếp, liệu có phải tiến triển nhanh quá không?
Hiện giờ bọn họ nghiêm túc yêu nhau, có lẽ Cung Thừa cũng muốn phát triển từ từ không chừng.
Cung Thừa thấy cậu sắp thẹn quá hóa giận, gã sao có thể để cậu chạy trốn, giữ nguyên tư thế húc eo về trước.
"Em nói xem?" Trong giọng nói nồng nàn dục vọng lạ kỳ.
Thứ cứng ngắc nổi lên hình dáng qua lớp vải quần tây.
Úc Nam dạng chân để ở hai bên hông Cung Thừa, cậu bị húc đến nỗi người nhấp nhô, trả lời "Ừm", mặt đỏ như gấc.
Thứ kia không biết đã cương lớn từ bao giờ, Úc Nam nhớ lại hình dáng của nó, không những không sợ hãi mà còn quấn chân lên eo Cung Thừa.
Cung Thừa cười khàn, lần nữa dâng tặng nụ hôn.
Nụ hôn lần này chỉ có bá đạo, xâm lược không được chống cự.
Người đàn ông mút đầu lưỡi mềm mại, không cho phép cậu chạy trốn.
Người Úc Nam đỏ ửng, quấn cả tay lên, cậu bẩm sinh có da thịt hết sức nhạy cảm nhưng không hề che giấu, phản ứng gì cũng thể hiện rất vừa phải.
Cung Thừa có kỹ thuật cao siêu để cậu lạc lối.
Không thể phủ nhận tình dục đóng vị trí vô cùng quan trọng trong mối quan hệ tình cảm của họ. Cơ thể là do Cung Thừa khai phá, mà đã bị khai phá đến thân thuộc, Cung Thừa biết rất nhiều cách giúp cậu lên đỉnh, đôi khi thậm chí không cần đút vào.
Úc Nam ngây ngô luống cuống, được dắt tay leo lên đỉnh, gặp khoái cảm tuyệt vời.
Ký ức được vận dụng dữ dội hơn bao giờ hết, cơ thể như có suy nghĩ của chính nó, mỗi một nơi đều đang gào thét, khao khát được chạm vào.
"Ư..." Úc Nam rên khẽ, vô thức húc eo lên trên.
Trong quần có một bàn tay táy máy, đang nắm phần đầu nơi chết người của cậu xoa nắn.
Môi cả hai vẫn chưa tách ra, cũng bởi thế mà vệt nước trong suốt chảy xuống theo khóe môi.
Cung Thừa buông bờ môi bị hôn sưng đỏ của cậu, chuyển sang tấn công dái tai: "Cục cưng, em ướt lắm rồi."
Sáu chữ ấy không biết đang nói miệng trên hay miệng dưới.
Đầu Úc Nam tê rần, thoải mái muốn nổ tung, tự xử sao có thể so sánh với cái này?
Cậu xấu hổ kẹp chặt chân nhưng Cung Thừa không cho phép.
Gã vừa liếm hôn tai cậu vừa kéo khóa quần.
Tiếng khóa kéo quần jean trượt xuống khẽ vang lên, tiếng hít thở ồm ồm càng đặc biệt vang vọng.
Úc Nam cảm nhận nụ hôn bên tai trượt dần xuống dưới.
Hôn cổ, cắn yết hầu, tới hạt nhỏ ở ngực bị thứ gì đó trơn trượt liếm cắn nhẹ nhàng. đầu v* của cậu rất nhỏ, chừng như hơi bất cẩn tí thôi sẽ không thể ngậm nó, Cung Thừa liếm tới liếm lui làm nó lớn hơn một chút mới ngậm mút.
"...Còn bên kia." Úc Nam ưỡn phía bên kia, đáng thương muốn đưa đến miệng đối phương.
"Vội cái gì?" Cung Thừa hiểu.
Nghe ngữ điệu của gã rất bình tĩnh, thậm chí buông cậu ra.
Lồng ngực vắng vẻ, à, không, là toàn thân trở nên vắng vẻ, Úc Nam chịu không nổi dựa vào người gã, Cung Thừa kéo cà vạt ném nó đi, trán đổ mồ hôi li ti, có thể thấy gã đàn ông đang cương đến đau tê tái.
"Tôi không chuẩn bị đồ." Gã nói, "Bé con cho tôi mượn nhé."
"?" Úc Nam mít đặc.
Chẳng mấy chốc quần cậu bị kéo xuống, chỉ còn lại chiếc quần lót.
Cậu mới liếc mắt đã thẹn thùng muốn né ra, phía dưới quần lót ướt nhẹp, là dịch lúc nãy cậu tiết, ghê tởm hơn là Cung Thừa kéo quần lót xuống để vật sạch sẽ bên trong ló dạng trước mắt mình —— Tên đầu têu hơi hé miệng, không ngừng chảy chất lỏng.
Hoa hồng trên bụng ướt đẫm, Cung Thừa vươn một ngón tay, ác ý thoa đều chất lỏng.
Gã nói: "Nhìn xem em ướt thế nào."
Úc Nam tức với thẹn muốn chết.
Kế đến Cung Thừa kéo khóa kéo của mình, một vật to dài bắn ra.
Nếu nói cái của Úc Nam được xem là sạch sẽ xinh xắn thì cái của gã đàn ông là nanh ác xấu xí.
Thứ có thể so sánh với ốc vòi voi thì đẹp đẽ chỗ nào được chứ?
Cung Thừa hạ thấp eo, cọ thứ nổi gân xanh vào thứ của Úc Nam, tay phải vuốt ve không nhẹ không nặng.
Còn có kiểu chơi thế này? Đầu Úc Nam muốn bắn pháo hoa, hình ảnh hai vật dán vào nhau dâm loạn quá thể, cậu không dám nhìn, sung sướng gấp mấy lần trước hại cậu không nói trọn câu.
"Đừng làm vậy... Em muốn chú —— A."
Cung Thừa chặn môi cậu bằng môi mình.
Tay trái ấn cậu nằm xuống lại, bấy giờ gã mới hôn triền miên, để tâm đến đầu v* khác bị quên lãng, nó bị cắn và kéo nhẹ.
"Ư!" Úc Nam giãy như cá, từ trên xuống dưới mềm oặt, nỗi sung sướng bên dưới dâng lên từng đợt sóng liên tiếp.
Sao Úc Nam chịu được trêu chọc như thế, sau hơn mười lần, cậu run run bắn ra.
Trong tích tắc não trống rỗng, khoái cảm kéo dài mấy giây, từng đợt từng đợt văng đầy tay Cung Thừa.
Cung Thừa chậc lưỡi, gã hài lòng ngừng tay, bình thản thoa chúng vào lỗ sau.
"Đau quá! Đau quá..." Úc Nam thở không ra hơi, đau trắng bệch mặt, Cung Thừa vừa đút vào một ngón tay.
Miệng lỗ đau đớn xoắn lại, tinh dịch không có tác dụng bôi trơn mà lỗ nhỏ thì đã lâu không bị xâm chiếm, nó đẩy ngón tay của Cung Thừa ra, dù là vậy vẫn cảm nhận được sung sướng khi được phần thịt mềm xoắn chặt, vẫn có thể khiến Cung Thừa cương cứng hơn.
Vật đáng sợ kia đã cứng như cái chày sắt.
"Đừng sợ. Chúng ta không làm." Cung Thừa nhíu mày, rút ngón tay ra.
Bọn ra xa nhau đã lâu, Cung Thừa không còn những thứ bôi trơn kia.
Nếu mà đút vào bừa bãi chỉ tổ hại Úc Nam bị thương.
Úc Nam thở hắt ra, được ôm vào lòng, từ cổ xuống bụng che kín dấu hôn đo đỏ hoặc đậm hoặc nhạt.
Cung Thừa vẫn còn mặc quần áo, lớp vải vô tình cọ xát da thịt Úc Nam, vẫn trong cơn đê mê lên đỉnh, Úc Nam không nhịn được co quắp ngón chân: "Cung Thừa..."
Cung Thừa vén mái tóc mướt mồ hôi của cậu xong hôn lên trán.
Xưa nay gã không phải loại người cấm dục, có thể nhịn đến nước này vì người mình thương, đó giờ dù nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy.
Đây xem như nhân quả báo ứng.
Úc Nam trần trụi được ôm vào lòng, từ góc của Cung Thừa có thể nhìn thấy hai cánh mông vểnh trắng nõn.
Chỗ bị bỏng ở mông bên trái đã được cánh hoa phủ kín, không thấy được vết sẹo nào, chúng trải rộng trên da thịt khiến người ta muốn véo rồi hung hăng thúc vào trong, đến khi chúng nó trập trùng theo da thịt cứ như vật sống.
Cung Thừa nhắm mắt, trán nổi gân xanh.
Lần tới, đến kỳ nghỉ hè.
Chắc chắn gã sẽ muốn chết bé con giày vò gã từ cả vạn dặm này, để em ấy không xuống giường nổi mới thỏa lòng.
Gã mở mắt, hơi hung tợn ôm cậu vào phòng, ném xuống chiếc giường lớn trước đó không có một vết nhăn: "Lật người lại nằm sấp đi."
Úc Nam còn dính chất dịch trắng ở giữa hai chân: "?"
Cung Thừa cởi quần áo để lộ lồng ngực cường tráng và cơ bụng siết chặt, trần trụi bò lên giường.
Úc Nam đã ngoan ngoãn nằm sấp.
Cậu tưởng Cung Thừa sẽ đút vào từ phía sau, sẽ không đau như thế kia nên chuẩn bị sẵn tâm lý, vô thức nắm chặt ga giường nghênh đón cơn đau.
Thế mà Cung Thừa chỉ nằm phủ lên người Úc Nam, nhét vật to dài cứng đến đáng sợ vào giữa hai chân cậu, vỗ mông cậu: "Cục vàng, kẹp chặt."
Úc Nam làm theo lời gã.
Cung Thừa kéo tay cậu đan mười ngón, bên dưới bắt đầu chuyển động.
Lần nào thứ to dài cũng cọ qua miệng lỗ nhỏ nhạy cảm của Úc Nam, va chạm liên tục, cảm giác tê dại kéo tới tựa làn sóng vỗ, chỉ chốc sau Úc Nam lại "chào cờ": "Cung, Cung Thừa?"
"Nam Nam." Cung Thừa khàn giọng gọi tên cậu.
Úc Nam biết gã đang làm gì, mặt bốc cháy một lần nữa: "Trong, trong vali của em có đồ."
Cung Thừa khựng lại, nhưng không dằn lòng được cắn lỗ tai cậu, hạ một nụ hôn lên gáy, cơ bản là không thể dừng hẳn: "Đồ gì?"
Úc Nam trả lời: "Có sữa dưỡng thể của em..."
Nói xong cậu trở mình, kéo vali mình giấu kỹ lúc nãy từ dưới gầm giường, nhanh chóng móc ra cái chai đáng lẽ không nên dùng để làm chuyện ấy.
"Chú nhìn này, bên trong có thành phần vaseline." Úc Nam ngồi trần trụi ở mép giường đọc và nói nghiêm túc, "Chẳng phải vaseline có thể dùng để bôi trơn sao? Chú cứ thoa nhiều một chút, thoa hơi thụt vào tí thì chắc em không đau đâu."
Cậu ngoái đầu, còn chưa kịp nhìn sắc mặt Cung Thừa thì bị nắm mắt cá chân kéo về.
Ngay sau đó Úc Nam đã phải trả giá cho lời nói cặn kẽ của mình.
Từ một ngón tay thành ba ngón tay, gã đàn ông chắc mẩm mình có thể ăn được đồ của mình.
Sữa dưỡng thể tan ra, chảy xuống từ ngón tay, lỗ nhỏ càng ướt càng mềm.
Nơi đê mê ngất ngây đã hai năm chưa được nếm khiến Cung Thừa mới đút phần đầu đã thoải mái đến độ bóp eo Úc Nam, có trời mới biết gã đã phải sử dụng tự chủ cỡ nào mới không đâm vào toàn bộ cho trời đất cuồng say.
Úc Nam nằm sấp, cúi đầu chỉ nhìn thấy vật của mình đang ngóc đầu lên, rỉ nước.
Cậu mắc cỡ lấy gối che mặt.
Cung Thừa tiến vào thêm một chút.
Tiếng nước nhóp nhép vang lên, miệng lỗ nhỏ đỏ phớt bị căng ra mức cao nhất, thịt trong vách liên tục thít lại, không biết là đẩy gã ra hay ăn gã vào.
"Hức..." Khoái cảm xộc lên đầu Úc Nam, cậu rên rỉ khe khẽ.
"Nam Nam." Cung Thừa áp người hôn sống lưng cậu, mút ra dấu hôn không biết là cái thứ bao nhiêu.
Trên đường cong đẹp mắt, hoa hồng đan xen với dấu hôn, xen lẫn một vài dấu tay, mồ hôi phủ kín bờ lưng.
Quyến rũ phạm tội.
Cung Thừa tàn nhẫn, rốt cuộc cũng đâm lút cán.
"Ư ha!!!" Úc Nam ngưỡng cổ về sau, hét lên.
Cả hai đều cảm nhận được khoái cảm cấy tới nơi sâu xa nhất.
Cảm giác hoàn toàn hòa làm một thể thật sự tuyệt khôn tả, bọn họ hợp nhau như thể trời sinh dành cho nhau, dẫu là thân thể hay con tim thì giây khắc này đều đang chết mê chết mệt vì đối phương.
Cung Thừa nhẫn nhịn dục vọng hung bạo, đâm vào rút ra theo độ cong nhỏ.
Úc Nam thích ứng với vật ngoại lai to dài, sinh ra luồng khoái cảm tê dại thân thuộc mà vĩnh cửu, dần rên rỉ.
Tiếng hít thở, tiếng nước, tiếng va chạm cơ thể vang vọng rõ ràng trong căn phòng ngủ, cậu lạc lối trong cuộc tình ái này.
Cung Thừa là người đầu tiên dạy cậu làm tình, cũng là người duy nhất.
Cậu sa lầy toàn tâm toàn ý: "Hức, ưm, chú, chú chậm lại..."
Sao Cung Thừa có thể chậm nổi?
Gã đã nhịn sắp nổ tung tới nơi.
gậy th*t to dài cương to hơn nữa, giã chín, giã nát thịt mềm bên trong, sữa dưỡng thể chảy xuống bị đút vào rồi kéo ra... Gã cứ giã mãnh liệt, cọ vào chỗ nhô lên không ngừng, không một ai biết cách để Úc Nam lên đỉnh bằng gã.
Rút ra ngay, xong tàn nhẫn đâm lút cán, lần nào Úc Nam cũng co giật vì chúng.
Cả người cậu đã chuyển thành màu phấn hồng, cũng vì vậy mà hoa hồng nở thắm hơn, Cung Thừa xoa kẽ mông, đằng trước, ngực cậu, giày vò lúc nhẹ lúc nặng nhưng động tác bên eo không hề ngừng, thúc vào thô bạo, mỗi một lần đều cọ vào vách để gậy th*t của mình vùi đến nơi sâu nhất của Úc Nam.
Trong hang vừa khít vừa nóng.
Cung Thừa cảm nhận cái của mình bị hút vào, động tác ngày càng nhanh, da thịt va chạm bạch bạch bạch khiến bên trong dâm đãng, nếu có thể xuất khiếu linh hồn để quan sát thì e rằng không cần làm, chỉ nhìn thôi cũng bắn.
Úc Nam bị giã tới bắn ra, cậu run run bò về trước.
Cung Thừa lật người cậu lại, ôm bế ngồi lên người mình mặt đối mặt làm tiếp. Trên giường không tiện để mạnh bạo, thế là gã đút vào trong Úc Nam rồi đi xuống giường, nện đến nỗi Úc Nam lại bắn, ấn bé con thương đến tận xương tủy lên tường tiếp tục công cuộc chinh phạt.
Trên vách tường dán giấy dán bền và dày, đáng lẽ khi áp người lên đó Úc Nam phải thấy lạnh nhưng cậu vẫn nóng bết tóc, lông mi cũng ướt, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Cung Thừa thúc một phát, cậu bị thúc nhấc người lên trên: "A... Sâu, sâu lắm rồi..."
Cung Thừa ngậm môi câu: "Kẹp chặt tôi."
Chân Úc Nam làm gì còn sức, nhưng chúng bị Cung Thừa kéo quấn bên eo: "Em mỏi... Chú làm giúp em."
Cung Thừa cười: "Vậy chỉ cần kẹp bằng miệng dưới."
Úc Nam đỏ mặt, giọt nước trên lông mi rớt xuống, nhưng vẫn muốn hôn Cung Thừa.
Cung Thừa đút vào từng trận, Úc Nam co quắp ngón chân, khi sướng đến tận cùng thì phía sau không nhịn được co rút. Vốn dĩ cậu đã khít tới mức người ta phải tán thán, giờ đây thiếu điều khiến Cung Thừa đầu hàng.
Cung Thừa ngừng lại một giây, hôn tới tấp, càng làm mãnh liệt.
Đối diện là cửa sổ, buổi tối thì tất nhiên ngoài kia sẽ là cảnh đêm.
Cửa kính phản chiếu bóng dáng quấn riết của hai người, Úc Nam thẹn thùng quay đầu, bị gã đàn ông đổi thành ngậm vành tai, đầu lưỡi đút vào trong mô phỏng tư thế "giã chày".
Cậu bị khoái cảm hành hạ phát điên.
Úc Nam quay đầu, phía bên này cũng có một tấm gương.
Lần này nhìn còn rõ hơn cả.
Trong gương, chày thịt to dài hung ác sẫm màu ra ra vào vào cơ thể cậu, còn tứ chi của cậu thì quấn lên người gã, không khác nào một con búp bê bằng giẻ bị giã hư, mỗi một lần đâm vào đều phát ra tiếng rên làm người ta mặt đỏ tai hồng. Sau cùng, Úc Nam lần thứ hai lên đỉnh trong những cái va chạm mạnh mẽ tới tấp, bắn đầy dưới bụng người đàn ông.
Còn người đàn ông sau khi nhét vào lút cán thì cũng rút ra, bắn giữa đùi cậu.
Bắn xong, chày thịt còn giật giật run run.
"Cung, Cung Thừa?" Cậu nát như nùi giẻ gọi tên gã.
Cung Thừa bình ổn lại nhịp thở dốc không thể lắng lại: "Ngoan, không có bao, bắn ở trong sẽ phát sốt."
Cuối cùng Úc Nam không nén được, nói với đối phương: "Em không có ai khác."
"Em nói gì?"
Trong mắt Cung Thừa nhuốm đầy tình dục sau khi lên đỉnh.
Tấm lưng to vững chãi thuộc về đàn ông trưởng thành, cơ bắp săn chắc do bộc phát động tác, quyến rũ đến vô vọng nhưng đủ giúp người ta có cảm giác an toàn.
Gã hôn lên khóe mắt của Úc Nam, hỏi lại, "Cục vàng, em nói gì?"
"Trừ chú ra." Úc Nam nhìn gã nói, "Em không hề lên giường với người nào khác."
Cung Thừa đổi sắc mặt.
Úc Nam chớp mắt, mắt ngấn nước, cậu biết khi ấy Cung Thừa khó chịu nhường nào.
Vừa nãy lúc họ đang làm tình, mọi hành động của Cung Thừa trong loại thân mật thế này thuộc về một mình cậu. Vì thế cậu hiểu nếu Cung Thừa cũng làm vậy với một người khác thì chắc chắn cậu sẽ nát tâm chết đi.
Úc Nam tựa sát lồng ngực của Cung Thừa, đầu v* sưng đỏ còn nhạy cảm, nhoi nhói do cọ xát da thịt.
"Trước đó ở nước M em bị sốt không phải do chuyện ấy." Cậu nhìn thấy chữ "Nam" trên người gã đàn ông, rơi nước mắt, "Em cũng chưa từng bị ai khác hôn... Tất cả kinh nghiệm của em đều đến từ chú."
Cung Thừa khàn giọng: "Nam Nam."
"Nên là... chú có thể bắn ở trong em, em cũng muốn chú." Nước mắt của Úc Nam được hôn.
Câu trả lời cho cậu là gậy th*t của gã đàn ông lần thứ hai cương cứng, vật to cứng khủng khiếp cắm vào trong miệng dưới mềm ướt, dễ dàng đút trọn gậy.
"Bé cưng. Lần này cho em hết."
* (Truyện chỉ đăng ở wattpad và wordpress dauhacmieu)
Úc Nam lấy lại ý thức là vào sáng hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ vung vãi vào bên trong, tạo thành một sọc dài màu vàng óng trên tường, đẹp tuyệt.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Úc Nam là nếu khung cảnh này sử dụng bố cục một phần ba, phong cách trừu tượng thì đẹp mê li. Cậu tính bò dậy lấy điện thoại chụp ảnh nhưng người cứ như bị xe cán qua, ngã sấp trở lại.
Người đàn ông nằm kế vẫn còn say giấc nồng, một tay vắt ngang eo Úc Nam rất mang tính chiếm hữu.
Tối hôm qua bọn họ khá điên.
Nhớ lại là ngượng, hóa ra là thế, là thế là thế, cũng cừ ghê. Bọn họ một là bé dê xồm, một là đại ma đầu, không thể so sánh.
Úc Nam đỏ mặt, trộm nghĩ trên cánh tay mà cũng có dấu hôn, đúng là thái quá, lật đật giấu tay vào trong chăn, nhìn Cung Thừa không dời mắt.
Lúc Cung Thừa ngủ khí thế mới giảm đi được một ít, nhưng hiện tại Úc Nam thấy nên gọi biểu cảm của gã là thỏa mãn.
"Lại nhìn lén?"
Không ngờ Cung Thừa đã tỉnh dậy từ lúc cậu cựa quậy.
Úc Nam phân bua: "Em nhìn quang minh chính đại, lén hồi nào đâu."
Cung Thừa mở mắt, con ngươi chan chứa dịu dàng, cúi đầu hôn cậu.
Nhưng Úc Nam lại sờ mặt gã.
"Em có một câu muốn hỏi chú." Úc Nam nói, "Sao chú lại xăm tên em? Còn xăm ở chỗ kia."
Thú thật Úc Nam muốn hỏi câu này từ rất lâu.
Cung Thừa lại nắm tay cậu, hôn: "Tôi đã hứa với em."
Úc Nam thắc mắc: "Em bảo chú hứa bao giờ?"
Cung Thừa vụt tắt ý cười, trầm giọng hỏi: "Bé cưng, em nhìn xem vị trí đó ra sao?"
Sau khi thân mật cả hai gần gũi hơn, Cung Thừa lật người nằm sấp, Úc Nam bò lên lưng gã ngồi xuống, vén chăn ra quan sát hình xăm.
Cậu không hiểu ý, chống lên chữ ấy nghiên cứu thật lâu, lát sau bó tay: "Em thật sự không hiểu, em ngốc lắm đúng không?"
Cung Thừa một lần nữa ôm cậu vào lòng.
Cả hai quấn stay chân nhau hệt như một đôi sinh đôi.
Cung Thừa trầm giọng: "Em mà ngốc à? Là tôi làm không tốt, giờ mới làm nó để thực hiện lời hứa."
Úc Nam càng mít đặc.
Cung Thừa nói tiếp: "Em từng nói cũng phải thêu chữ "Nam" lên quần áo của tôi để biểu thị tôi là người của em."
Úc Nam ngẩn ngơ.
Là những chiếc áo kia.
Những chiếc áo thêu chữ "Thừa", vì Louis cũng từng có nên cậu đã lấy kéo cắt nát hết chúng. Khi ấy đau quặn thắt cõi lòng trong nhà vệ sinh, cậu vẫn còn nhớ, dù đã trôi qua rất lâu nhưng vẫn đau đáu nơi lồng ngực như thuở nào.
Chuyện đã trôi qua là sự thật, nhưng nỗi tuyệt vọng khi đó cũng là sự thật.
Cung Thừa nhận ra cậu cứng còng người thì ôm chặt cậu: "Tôi chỉ thêu lên áo thì sao mà đủ, phải xăm lên da mới có thể bù đắp được việc tôi đã xem thường nó."
Úc Nam cự nự: "Chú không cần làm vậy."
Cung Thừa bổ sung: "Tôi cũng muốn với em là việc thêu tên tôi lên áo không phải như em nghĩ —— Quần áo của tôi là do chuyên gia quản lý, nếu tôi lên tiếng sai họ làm thì họ sẽ làm ký hiệu giống thế, không liên quan đến việc người mặc nó có quan hệ thế nào với tôi, ngay cả Cung Nhất Lạc cũng có mấy bộ."
"..." Úc Nam im lặng xong hỏi, "Sao trước kia chú không giải thích?"
Cung Thừa trả lời: "Tôi sắp xếp cho họ làm chúng là sự thật, thậm chí... tôi còn không nhớ mình từng thuận miệng dặn làm cho ai, nên em mới bị tổn thương."
Cụ Cung cũng sĩ diện, giải thích rất khéo.
Tình sử trong quá khứ của gã ít nhất cũng phải bốn, năm cuộc tình, có lẽ không thiếu người đã mặc quần áo của gã.
Quá khứ lạm tình là sự thật, hiện tại thật lòng cũng là sự thật.
Gã đàn ông còn lên bảng tin vì cái chữ ấy. Úc Nam nhớ lại chuyện hôm qua nghe được nỗi lo của Cung Nhất Lạc, sợ rằng Cung Thừa sẽ chiêu cáo thiên hạ tình yêu dành cho cậu vì cái chữ ấy tại tập đoàn của bọn họ.
Một hồi lâu sau, Úc Nam ấn chóp mũi gã: "Xăm tên em nghĩa là người của em, biết chưa?"
Cung Thừa cong môi: "Tuân mệnh."
- - - - -
Lời tác giả: Có phải mấy you thấy ở giữa chương bị lược bớt cái gì không? Không sao đâu, các you cũng biết me là tác giả thanh thủy văn có phong cách ngọt ngào mà.
- - - - - - - -
Lời Đậu: Ờm thì... Nguyên cái đoạn ịch nhau chi tiết ở trên đều bị tóm gọn trong dấu "..." ở trên Tấn Giang. Nhưng pé Đậu đáng iu và lanh trí đã tìm ra được bản hoàn chỉnh cho mọi người rồi đâyyyy =)))
Bản gốc:
Úc Nam vừa mở miệng tính đáp lời thì Cung Thừa ngậm bờ môi nhợt nhạt của cậu hôn.
Ban đầu rất dịu dàng, chỉ là bờ môi cọ bờ môi, nhưng cuối cùng gã không dằn lòng được liếm nó, dịu dàng như thể đang che chở trân bảo nào đấy làm người ta yêu mến vô hạn.
Bỗng dưng từ cột sống Úc Nam dâng lên luồng cảm xúc tê dại, nó xộc thẳng lên đầu, tim đập thịch thịch.
Cậu ngượng ngùng đáp lại, nhưng chê chưa đủ, sự dịu dàng của gã gãi không đúng chỗ ngứa nên cậu chủ động há miệng, chạm lưỡi vào lưỡi đối phương.
Gần như trong khoảnh khắc ấy hô hấp của Cung Thừa chuyển sang ồm ồm nóng bỏng, hai tay đang bóp eo Úc Nam mất tự chủ ghì mạnh hơn.
Trong lúc dây dưa môi lưỡi, Cung Thừa dành ra được chút lý trí, gã lo mình mất khống chế, giọng khàn đục: "Cục cưng."
Không nhận ra đây là một lời cảnh cáo hay lời ngăn cản.
Dẫu là loại nào Úc Nam cũng không chùn bước.
Bản trên Tấn Giang:
Úc Nam vừa mở miệng tính đáp lời thì Cung Thừa ngậm bờ môi nhợt nhạt của cậu hôn.
Ban đầu rất dịu dàng, gã đàn ông hôn cậu một cách từ tốn, khẽ khàng trân quý, dịu dàng như thể đang che chở trân bảo nào đấy làm người ta yêu mến vô hạn.
Chia cách bao ngày, nỗi nhớ nhung vơi đi nhờ nụ hôn ấy, tim Úc Nam bất chợt đập thịch thịch.
Cậu ngượng ngùng đáp lại, nhưng chê chưa đủ, sự dịu dàng của gã gãi không đúng chỗ ngứa, không dễ chịu gì hết. Cậu bèn chủ động làm sâu nụ hôn để an ủi vỗ về tơ tình nhung nhớ.
Gần như trong khoảnh khắc cậu chủ động hôn đáp lại, Cung Thừa lo mình mất khống chế, giọng gã khàn đục: "Cục cưng."
Không nhận ra đây là một lời cảnh cáo hay lời ngăn cản.
Dẫu là loại nào thì đều xuất phát từ quan tâm, xuất phát từ dịu dàng, Úc Nam biết, cậu không hề chùn bước.
Hết 78.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất