Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 107: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [21]
chương 107:
Đếm ngược lưu trữ: 30 giây, 29 giây, 28 giây...
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn người vừa quen vừa lạ trên vương tọa. Trong đầu trống rỗng, cậu không thể tự hỏi cũng không dám tự hỏi; sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng cậu lâu như vậy, lúc này được chứng thực lại giống như bóng đè không nói nên lời —— cậu không hề phòng bị mở ra cánh cửa đóng kín, mời ác ma nho nhã lễ độ đứng ở ngoài cửa đi vào.
Nếu mọi chuyện ngay từ lần đầu gặp gỡ không phải là sự trùng hợp, thì cuối cùng trong lúc vô tình cậu đã tiết lộ bao nhiêu bí mật?
Tề Nhạc Nhân tuyệt vọng đến mức không dám nghĩ tới.
20 giây, 19 giây, 18 giây...
“Chào buổi tối, Nhạc Nhân, không hỏi tên tôi sao?” Tô Hòa ngồi trên vương tọa nhẹ nhàng hỏi.
Tề Nhạc Nhân thống khổ nhắm mắt lại, nếu Tô Hòa là ác ma có lĩnh vực, hắn nhất định không phải ác ma bình thường. Hắn trăm phương ngàn kế lợi dụng cậu để vào nơi thánh nữ tu sĩ giết lão Ma Vương hơn 20 năm trước, thứ hắn muốn lấy nhất định không phải đồ vật bình thường.
Tề Nhạc Nhân khàn giọng hỏi: “Quyền lực, hay là Giết chóc?”
Tô Hòa cười khẽ một tiếng, từ ngữ mang thâm ý nói: “Tôi là người mà cậu đã bỏ qua kia.”
“Không có khả năng, Ma Vương lừa gạt là nữ...” Trong lúc khiếp sợ Tề Nhạc Nhân phản bác một tiếng, nháy mắt liền hiểu được.
Trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu cậu và Ninh Chu đều bị mạnh mẽ thay đổi giới tính, nếu Ma Vương lừa gạt cũng xuất hiện ở đó, vậy vô cùng có khả năng hắn cũng như bọn họ, hoặc đối với Ma Vương lừa gạt mà nói, che giấu giới tính của mình cũng là một loại lạc thú... Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới, lúc ở trong địa cung cậu đã từng mơ hồ nghe thấy một giọng nói: “Bởi vì, rất thú vị. Nhìn các ngươi bởi vì tuyệt vọng, sợ hãi, đố kỵ, lừa dối giết hại lẫn nhau, thật là quá thú vị, quá thú vị.”
Giọng nói nhẹ nhàng khiến cậu cả người rét run, cậu chưa từng nghe qua giọng nói này trước đây, nhưng lại cảm thấy ngữ khí này rất quen thuộc. Bây giờ nghĩ lại, cậu chưa nghe qua giọng nữ này cũng bình thường thôi, nhưng ngữ khí và thói quen nói chuyện này rõ ràng chính là... Tô Hòa.
“Bây giờ đã hiểu chưa?” Tô Hòa cười hỏi.
Hiểu rồi, mọi chuyện đều hiểu, từ lần đầu tiên Tô Hòa xuất hiện ở Tân Thủ Thôn hắn cũng đã nhận thấy được sự dị thường của cậu. Cái gọi là BUG ở Tân Thủ Thôn không chỉ là tên sát nhân cuồng, mà còn là cậu mang theo laptop có icon Trò Chơi Ác Mộng. Nhưng khi đó Tô Hòa không có bằng chứng, hắn chỉ là đến quan sát cậu, kiên nhẫn chờ cậu lộ ra sơ hở.
Hiến Tế Nữ Vu là một lần thử, để cậu dưới mí mắt của Ma Vương lừa gạt rồi tiến hành nhiệm vụ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Không, có lẽ hắn đã để lại đánh dấu trên người cậu, sau đó tốc độ giết chóc chi chủng ký sinh trên người cậu phát triển dị thường, có lẽ là trùng hợp, có lẽ là tất nhiên.
Lâu đài khủng bố lại là một cái bẫy được đặt ra từ sớm. Isabel tuân theo mệnh lệnh của hắn đến quấy nhiễu phó bản, Tề Nhạc Nhân vô tri vô giác lộ ra sơ hở lớn nhất —— chiếc laptop kia xuất hiện, Tô Hòa cũng theo đó xuất hiện. Sau khi laptop ly kỳ biến mất, có lẽ là ở trong tay Tô Hòa, có lẽ là sức mạnh nào đó tránh để Tô Hòa phát hiện nên đem laptop giấu đi. Nhưng ở Lâu đài khủng bố, Tô Hòa có thể chắc chắn 100% là Tề Nhạc Nhân cất giấu bí mật nào đó.
Hắn dịu dàng quan tâm, kiên nhẫn ngủ đông, thể hiện bản thân thích hợp, cuối cùng như ý nguyện nhận được lời mời tiến vào Thánh thành mà cho tới nay hắn không thể bước vào. Có lẽ ngay từ đầu hắn chỉ có một chút hoài nghi và tò mò, nhưng cuối cùng hắn thu hoạch được một kinh hỉ.
Đây thật sự là, một hồi âm mưu vô cùng hoàn mỹ.
“Thật thú vị, nhân loại vô tri vô giác bị che giấu đến một khắc phát hiện sự thật, vẻ mặt khó có thể tin kia, thật thú vị..” Giọng nói thuộc về Tô Hòa vang lên trong đại điện, dưới biểu tượng ôn nhu mọi thứ bất quá chỉ là đồ chơi, làm người không rét mà run.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên không muốn truy vấn nữa, cậu không muốn biết rốt cuộc hắn tính kế bao lâu, mục đích của hắn là gì thậm chí cũng không muốn biết đến tột cùng Tô Hòa chân chính là dạng người thế nào.
Thời gian của cậu, không còn nhiều nữa.
3 giây, 2 giây, 1 giây... Đếm ngược thời gian CD 0: 59: 59.
“Đã đến giờ.” Tô Hòa hơi cong khóe môi nhìn cậu đầy hứng thú: “Từ những gì tôi biết về cậu, khi đẩy cánh cửa không biết trước này ra cậu nhất định sẽ lưu trữ, bất quá nếu cậu không phản kháng thì điều này không giống cậu.”
Trong lòng Tề Nhạc Nhân khẽ lộp bộp, cậu biết rõ thực lực của mình căn bản cách biệt một trời một vực với Tô Hòa, chỉ cần Tô Hòa vận dụng lĩnh vực cậu sẽ bị nghiền chết như một con kiến trước mặt hắn, nhưng vạn nhất... Vạn nhất Tô Hòa sơ ý thì sao?
Đến đánh cược mà cậu cũng không dám chỉ một lần liền nhận mệnh rồi sao?
Quan trọng nhất chính là... nếu cậu chết...
“Ninh Chu đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Isabel đang bồi hắn, tuy thời gian nàng trở thành Đố Kỵ Ma Nữ có chút ngắn ngủi, nhưng tôi đã cho nàng thêm một chút ưu đãi. Chỉ cần một chén nhỏ chứa máu Ma Vương là có thể khiến nàng trở thành một ma nữ cường đại, nói không chừng sẽ khiến bằng hữu của cậu đối với nàng lau mắt mà nhìn.” Tô Hòa nói.
Isabel? Nàng ta cũng ở chỗ này? Làm sao nàng ta vào được? Đúng rồi, lĩnh vực của Tô Hòa, hắn hoàn toàn có thể giấu đám ác ma vào lĩnh vực của mình rồi mang họ vào trong Thánh thành.
Tâm tình Tề Nhạc Nhân càng ngày càng trầm trọng, phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Tiếp tục kéo dài thời gian sao? Nhưng chờ đợi thì tình huống cũng không chuyển biến tốt hơn, cho dù Ninh Chu đánh bại Isabel thì với bán lĩnh vực rách nát hắn cũng không phải đối thủ của Ma Vương lừa gạt.
Cho dù nghĩ thế nào đi nữa, phía trước vẫn là tử lộ.
Không, suy nghĩ một chút nữa, bình tĩnh lại... Ít nhất phải biết rõ mục đích bàn cờ này của Tô Hòa, có lẽ sẽ lưu lại cho Ninh Chu một đường sinh cơ.
Tề Nhạc Nhân cố gắng trấn định, nhìn sâu trong đại điện Thánh nữ tay cầm thanh kiếm đâm vào nghịch lân hắc long, trên thanh kiếm cũng không phải là thạch chất, thân kiếm bằng kim loại cực lớn chiết xạ quang mang sắc bén hình cung.
Đây hẳn là thanh kiếm Maria dùng để giết Ma Vương, cũng là tín vật hủy diệt của lĩnh vực này.
Chỉ cần rút nó ra chém nát phiến lĩnh vực này, nhiệm vụ liền kết thúc.
“Đó là kiếm của nữ sĩ Maria, thật là sức mạnh thánh khiết chói mắt, đáng tiếc ác ma không thể chạm vào… Cảm tạ nàng vì Ma giới làm ra cống hiến và hy sinh to lớn.” Tô Hòa đứng dậy vươn tay hướng về phía cự long màu đen.
Không gian trong tay hắn vặn vẹo, lồng ngực hắc long chợt bùng lên ánh sáng đỏ thẫm, một đoàn hỏa diễm từ trong ngực nó bắn ra, rơi vào tay Tô Hòa.
Ngọn lửa vụt tắt, để lại một viên hồng bảo thạch lớn, bên trong lưu động màu đỏ tươi đẹp phảng phất giống như máu.
Ngoại trừ bị ảnh hưởng bởi giết chóc chi chủng, Tề Nhạc Nhân không còn cảm nhận được sức mạnh ác ma, nhưng khi nhìn thấy khối hồng bảo thạch kia cậu vẫn không khỏi hơi run lên.
Một loại lực lượng tà ác bá đạo làm người kích động cũng làm người ta bất an sợ hãi.
“Đây là cái gì?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi.
Tô Hòa cầm khối hồng bảo thạch trong tay, rất có hứng thú nhìn kỹ nó: “Nó có rất nhiều tên, cậu có thể gọi nó là ác ma kết tinh cao cấp, cũng có thể gọi nó là tập hợp mọi tà ác trên thế gian, nhưng tôi càng thích cái tên thông tục dễ hiểu hơn, ở trong địa ngục, nó đại diện cho một phần ba vương quyền.”
Tề Nhạc Nhân nuốt nước bọt, một phần ba? Vậy hai phần ba còn lại ở đâu?
“Rất nhiều chuyện biết thì tốt, không biết cũng không sao, tôi cũng không dò hỏi tới cùng, tận tình hưởng thụ cũng là một loại lạc thú. Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng cậu biết rất nhiều, tuy rằng tôi không rõ từ đâu cậu có manh mối tiến vào Thánh thành, nhưng thử lại lần nữa cậu có cái biết cái không, nó đúng là đủ cẩn thận.” Tô Hòa nhàn nhạt nói.
Cảm giác sởn tóc gáy lại ập tới, tuy đã sớm biết mình từ lâu có thể sẽ liên lụy vào cuộc tranh đấu nguy hiểm, nhưng giờ khắc này, loại cảm giác thân là con tốt thí càng thêm rõ ràng.
Không thể ngồi chờ chết được, vô luận kết quả như thế nào đi nữa, vừa chết cậu vẫn còn sống lại trứng màu, chỉ cần thân thể nguyên vẹn sau bảy ngày là có thể sống lại, nhưng... Ninh Chu phải làm sao bây giờ ? Trừ phi hắn đánh bại Isabel sau đó rút thanh kiếm của Maria xuống, chém nát lĩnh vực của nàng kết thúc nhiệm vụ, nếu không chỉ cần Tô Hòa có tâm giết hắn, hắn cũng không có khả năng sống sót.
Trừ khi cậu lợi dụng lúc Tô Hòa sơ ý mà xử lý hắn, nhưng, có khả năng này sao?
Thực lực chênh lệch giống như lạch trời khiến Tề Nhạc Nhân tuyệt vọng, thậm chí dũng khí được ăn cả ngã về không cũng biến mất.
“Nhạc Nhân.” Tô Hòa gọi tên cậu.
Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, nhìn Tô Hòa đứng trên bậc thang bên cạnh vương tọa từ trên cao nhìn xuống cậu, trong ánh mắt màu đỏ tươi hiện lên vẻ nghiền ngẫm hứng thú xen lẫn kích động.
“Tôi rất tò mò, một người đã trải qua vô số lần tử vong, sẽ còn sợ hãi cái chết hay không.” Tô Hòa hỏi.
“…Sẽ. Vô luận bao nhiêu lần, khi một người đi về hướng tử vong đều cực độ sợ hãi, điều này có sẵn trong gien của họ; cho nên chỉ cần có sự lựa chọn, con người luôn muốn sống tiếp.” Tề Nhạc Nhân nỗ lực bình tĩnh trả lời.
“Khát vọng cầu sinh của nhân loại thật là thú vị, nhưng chính sức mạnh này mới có thể sinh ra kỳ tích không thể tưởng tượng nổi.” Ma Vương đứng ở trên đài cao mỉm cười với cậu, tự đâm cánh tay của mình, dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy vào chiếc ly đế cao, đúng là loại ly mà họ sử dụng khi đi dã ngoại trong hoa viên thánh mộ.
Chỉ là trong ly không đựng rượu nho, mà là sự cám dỗ đến từ địa ngục, dụ hoặc tràn đầy tội ác.
“Đối với ác ma mà nói, làm điều tốt không phải là nhiệm vụ của chúng ta, làm điều ác mới là thú vui duy nhất của chúng ta. Nếu ai đó có một linh hồn kiên định, thì hãy dụ dỗ người đó, tra tấn người đó, phá hủy người đó cho đến khi linh hồn người đó không còn thuần khiết, ô nhiễm bất kham, rơi vào địa ngục... Nhưng nếu không thể, vậy thì tôn trọng nó, sau đó hủy diệt nó.” Ma Vương giỏi đùa bỡn nhân tâm nâng ly đế cao lên ôn nhu hỏi: “Bây giờ cậu có thể lựa chọn, cậu muốn sống vì phản bội hay chết vì tuẫn đạo?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Làm việc thiện không phải nhiệm vụ của chúng ta (ác ma), làm việc ác mới là lạc thú duy nhất của chúng ta —— “Thất nhạc viên.”
Đếm ngược lưu trữ: 30 giây, 29 giây, 28 giây...
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn người vừa quen vừa lạ trên vương tọa. Trong đầu trống rỗng, cậu không thể tự hỏi cũng không dám tự hỏi; sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng cậu lâu như vậy, lúc này được chứng thực lại giống như bóng đè không nói nên lời —— cậu không hề phòng bị mở ra cánh cửa đóng kín, mời ác ma nho nhã lễ độ đứng ở ngoài cửa đi vào.
Nếu mọi chuyện ngay từ lần đầu gặp gỡ không phải là sự trùng hợp, thì cuối cùng trong lúc vô tình cậu đã tiết lộ bao nhiêu bí mật?
Tề Nhạc Nhân tuyệt vọng đến mức không dám nghĩ tới.
20 giây, 19 giây, 18 giây...
“Chào buổi tối, Nhạc Nhân, không hỏi tên tôi sao?” Tô Hòa ngồi trên vương tọa nhẹ nhàng hỏi.
Tề Nhạc Nhân thống khổ nhắm mắt lại, nếu Tô Hòa là ác ma có lĩnh vực, hắn nhất định không phải ác ma bình thường. Hắn trăm phương ngàn kế lợi dụng cậu để vào nơi thánh nữ tu sĩ giết lão Ma Vương hơn 20 năm trước, thứ hắn muốn lấy nhất định không phải đồ vật bình thường.
Tề Nhạc Nhân khàn giọng hỏi: “Quyền lực, hay là Giết chóc?”
Tô Hòa cười khẽ một tiếng, từ ngữ mang thâm ý nói: “Tôi là người mà cậu đã bỏ qua kia.”
“Không có khả năng, Ma Vương lừa gạt là nữ...” Trong lúc khiếp sợ Tề Nhạc Nhân phản bác một tiếng, nháy mắt liền hiểu được.
Trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu cậu và Ninh Chu đều bị mạnh mẽ thay đổi giới tính, nếu Ma Vương lừa gạt cũng xuất hiện ở đó, vậy vô cùng có khả năng hắn cũng như bọn họ, hoặc đối với Ma Vương lừa gạt mà nói, che giấu giới tính của mình cũng là một loại lạc thú... Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới, lúc ở trong địa cung cậu đã từng mơ hồ nghe thấy một giọng nói: “Bởi vì, rất thú vị. Nhìn các ngươi bởi vì tuyệt vọng, sợ hãi, đố kỵ, lừa dối giết hại lẫn nhau, thật là quá thú vị, quá thú vị.”
Giọng nói nhẹ nhàng khiến cậu cả người rét run, cậu chưa từng nghe qua giọng nói này trước đây, nhưng lại cảm thấy ngữ khí này rất quen thuộc. Bây giờ nghĩ lại, cậu chưa nghe qua giọng nữ này cũng bình thường thôi, nhưng ngữ khí và thói quen nói chuyện này rõ ràng chính là... Tô Hòa.
“Bây giờ đã hiểu chưa?” Tô Hòa cười hỏi.
Hiểu rồi, mọi chuyện đều hiểu, từ lần đầu tiên Tô Hòa xuất hiện ở Tân Thủ Thôn hắn cũng đã nhận thấy được sự dị thường của cậu. Cái gọi là BUG ở Tân Thủ Thôn không chỉ là tên sát nhân cuồng, mà còn là cậu mang theo laptop có icon Trò Chơi Ác Mộng. Nhưng khi đó Tô Hòa không có bằng chứng, hắn chỉ là đến quan sát cậu, kiên nhẫn chờ cậu lộ ra sơ hở.
Hiến Tế Nữ Vu là một lần thử, để cậu dưới mí mắt của Ma Vương lừa gạt rồi tiến hành nhiệm vụ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Không, có lẽ hắn đã để lại đánh dấu trên người cậu, sau đó tốc độ giết chóc chi chủng ký sinh trên người cậu phát triển dị thường, có lẽ là trùng hợp, có lẽ là tất nhiên.
Lâu đài khủng bố lại là một cái bẫy được đặt ra từ sớm. Isabel tuân theo mệnh lệnh của hắn đến quấy nhiễu phó bản, Tề Nhạc Nhân vô tri vô giác lộ ra sơ hở lớn nhất —— chiếc laptop kia xuất hiện, Tô Hòa cũng theo đó xuất hiện. Sau khi laptop ly kỳ biến mất, có lẽ là ở trong tay Tô Hòa, có lẽ là sức mạnh nào đó tránh để Tô Hòa phát hiện nên đem laptop giấu đi. Nhưng ở Lâu đài khủng bố, Tô Hòa có thể chắc chắn 100% là Tề Nhạc Nhân cất giấu bí mật nào đó.
Hắn dịu dàng quan tâm, kiên nhẫn ngủ đông, thể hiện bản thân thích hợp, cuối cùng như ý nguyện nhận được lời mời tiến vào Thánh thành mà cho tới nay hắn không thể bước vào. Có lẽ ngay từ đầu hắn chỉ có một chút hoài nghi và tò mò, nhưng cuối cùng hắn thu hoạch được một kinh hỉ.
Đây thật sự là, một hồi âm mưu vô cùng hoàn mỹ.
“Thật thú vị, nhân loại vô tri vô giác bị che giấu đến một khắc phát hiện sự thật, vẻ mặt khó có thể tin kia, thật thú vị..” Giọng nói thuộc về Tô Hòa vang lên trong đại điện, dưới biểu tượng ôn nhu mọi thứ bất quá chỉ là đồ chơi, làm người không rét mà run.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên không muốn truy vấn nữa, cậu không muốn biết rốt cuộc hắn tính kế bao lâu, mục đích của hắn là gì thậm chí cũng không muốn biết đến tột cùng Tô Hòa chân chính là dạng người thế nào.
Thời gian của cậu, không còn nhiều nữa.
3 giây, 2 giây, 1 giây... Đếm ngược thời gian CD 0: 59: 59.
“Đã đến giờ.” Tô Hòa hơi cong khóe môi nhìn cậu đầy hứng thú: “Từ những gì tôi biết về cậu, khi đẩy cánh cửa không biết trước này ra cậu nhất định sẽ lưu trữ, bất quá nếu cậu không phản kháng thì điều này không giống cậu.”
Trong lòng Tề Nhạc Nhân khẽ lộp bộp, cậu biết rõ thực lực của mình căn bản cách biệt một trời một vực với Tô Hòa, chỉ cần Tô Hòa vận dụng lĩnh vực cậu sẽ bị nghiền chết như một con kiến trước mặt hắn, nhưng vạn nhất... Vạn nhất Tô Hòa sơ ý thì sao?
Đến đánh cược mà cậu cũng không dám chỉ một lần liền nhận mệnh rồi sao?
Quan trọng nhất chính là... nếu cậu chết...
“Ninh Chu đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Isabel đang bồi hắn, tuy thời gian nàng trở thành Đố Kỵ Ma Nữ có chút ngắn ngủi, nhưng tôi đã cho nàng thêm một chút ưu đãi. Chỉ cần một chén nhỏ chứa máu Ma Vương là có thể khiến nàng trở thành một ma nữ cường đại, nói không chừng sẽ khiến bằng hữu của cậu đối với nàng lau mắt mà nhìn.” Tô Hòa nói.
Isabel? Nàng ta cũng ở chỗ này? Làm sao nàng ta vào được? Đúng rồi, lĩnh vực của Tô Hòa, hắn hoàn toàn có thể giấu đám ác ma vào lĩnh vực của mình rồi mang họ vào trong Thánh thành.
Tâm tình Tề Nhạc Nhân càng ngày càng trầm trọng, phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Tiếp tục kéo dài thời gian sao? Nhưng chờ đợi thì tình huống cũng không chuyển biến tốt hơn, cho dù Ninh Chu đánh bại Isabel thì với bán lĩnh vực rách nát hắn cũng không phải đối thủ của Ma Vương lừa gạt.
Cho dù nghĩ thế nào đi nữa, phía trước vẫn là tử lộ.
Không, suy nghĩ một chút nữa, bình tĩnh lại... Ít nhất phải biết rõ mục đích bàn cờ này của Tô Hòa, có lẽ sẽ lưu lại cho Ninh Chu một đường sinh cơ.
Tề Nhạc Nhân cố gắng trấn định, nhìn sâu trong đại điện Thánh nữ tay cầm thanh kiếm đâm vào nghịch lân hắc long, trên thanh kiếm cũng không phải là thạch chất, thân kiếm bằng kim loại cực lớn chiết xạ quang mang sắc bén hình cung.
Đây hẳn là thanh kiếm Maria dùng để giết Ma Vương, cũng là tín vật hủy diệt của lĩnh vực này.
Chỉ cần rút nó ra chém nát phiến lĩnh vực này, nhiệm vụ liền kết thúc.
“Đó là kiếm của nữ sĩ Maria, thật là sức mạnh thánh khiết chói mắt, đáng tiếc ác ma không thể chạm vào… Cảm tạ nàng vì Ma giới làm ra cống hiến và hy sinh to lớn.” Tô Hòa đứng dậy vươn tay hướng về phía cự long màu đen.
Không gian trong tay hắn vặn vẹo, lồng ngực hắc long chợt bùng lên ánh sáng đỏ thẫm, một đoàn hỏa diễm từ trong ngực nó bắn ra, rơi vào tay Tô Hòa.
Ngọn lửa vụt tắt, để lại một viên hồng bảo thạch lớn, bên trong lưu động màu đỏ tươi đẹp phảng phất giống như máu.
Ngoại trừ bị ảnh hưởng bởi giết chóc chi chủng, Tề Nhạc Nhân không còn cảm nhận được sức mạnh ác ma, nhưng khi nhìn thấy khối hồng bảo thạch kia cậu vẫn không khỏi hơi run lên.
Một loại lực lượng tà ác bá đạo làm người kích động cũng làm người ta bất an sợ hãi.
“Đây là cái gì?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi.
Tô Hòa cầm khối hồng bảo thạch trong tay, rất có hứng thú nhìn kỹ nó: “Nó có rất nhiều tên, cậu có thể gọi nó là ác ma kết tinh cao cấp, cũng có thể gọi nó là tập hợp mọi tà ác trên thế gian, nhưng tôi càng thích cái tên thông tục dễ hiểu hơn, ở trong địa ngục, nó đại diện cho một phần ba vương quyền.”
Tề Nhạc Nhân nuốt nước bọt, một phần ba? Vậy hai phần ba còn lại ở đâu?
“Rất nhiều chuyện biết thì tốt, không biết cũng không sao, tôi cũng không dò hỏi tới cùng, tận tình hưởng thụ cũng là một loại lạc thú. Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng cậu biết rất nhiều, tuy rằng tôi không rõ từ đâu cậu có manh mối tiến vào Thánh thành, nhưng thử lại lần nữa cậu có cái biết cái không, nó đúng là đủ cẩn thận.” Tô Hòa nhàn nhạt nói.
Cảm giác sởn tóc gáy lại ập tới, tuy đã sớm biết mình từ lâu có thể sẽ liên lụy vào cuộc tranh đấu nguy hiểm, nhưng giờ khắc này, loại cảm giác thân là con tốt thí càng thêm rõ ràng.
Không thể ngồi chờ chết được, vô luận kết quả như thế nào đi nữa, vừa chết cậu vẫn còn sống lại trứng màu, chỉ cần thân thể nguyên vẹn sau bảy ngày là có thể sống lại, nhưng... Ninh Chu phải làm sao bây giờ ? Trừ phi hắn đánh bại Isabel sau đó rút thanh kiếm của Maria xuống, chém nát lĩnh vực của nàng kết thúc nhiệm vụ, nếu không chỉ cần Tô Hòa có tâm giết hắn, hắn cũng không có khả năng sống sót.
Trừ khi cậu lợi dụng lúc Tô Hòa sơ ý mà xử lý hắn, nhưng, có khả năng này sao?
Thực lực chênh lệch giống như lạch trời khiến Tề Nhạc Nhân tuyệt vọng, thậm chí dũng khí được ăn cả ngã về không cũng biến mất.
“Nhạc Nhân.” Tô Hòa gọi tên cậu.
Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, nhìn Tô Hòa đứng trên bậc thang bên cạnh vương tọa từ trên cao nhìn xuống cậu, trong ánh mắt màu đỏ tươi hiện lên vẻ nghiền ngẫm hứng thú xen lẫn kích động.
“Tôi rất tò mò, một người đã trải qua vô số lần tử vong, sẽ còn sợ hãi cái chết hay không.” Tô Hòa hỏi.
“…Sẽ. Vô luận bao nhiêu lần, khi một người đi về hướng tử vong đều cực độ sợ hãi, điều này có sẵn trong gien của họ; cho nên chỉ cần có sự lựa chọn, con người luôn muốn sống tiếp.” Tề Nhạc Nhân nỗ lực bình tĩnh trả lời.
“Khát vọng cầu sinh của nhân loại thật là thú vị, nhưng chính sức mạnh này mới có thể sinh ra kỳ tích không thể tưởng tượng nổi.” Ma Vương đứng ở trên đài cao mỉm cười với cậu, tự đâm cánh tay của mình, dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy vào chiếc ly đế cao, đúng là loại ly mà họ sử dụng khi đi dã ngoại trong hoa viên thánh mộ.
Chỉ là trong ly không đựng rượu nho, mà là sự cám dỗ đến từ địa ngục, dụ hoặc tràn đầy tội ác.
“Đối với ác ma mà nói, làm điều tốt không phải là nhiệm vụ của chúng ta, làm điều ác mới là thú vui duy nhất của chúng ta. Nếu ai đó có một linh hồn kiên định, thì hãy dụ dỗ người đó, tra tấn người đó, phá hủy người đó cho đến khi linh hồn người đó không còn thuần khiết, ô nhiễm bất kham, rơi vào địa ngục... Nhưng nếu không thể, vậy thì tôn trọng nó, sau đó hủy diệt nó.” Ma Vương giỏi đùa bỡn nhân tâm nâng ly đế cao lên ôn nhu hỏi: “Bây giờ cậu có thể lựa chọn, cậu muốn sống vì phản bội hay chết vì tuẫn đạo?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Làm việc thiện không phải nhiệm vụ của chúng ta (ác ma), làm việc ác mới là lạc thú duy nhất của chúng ta —— “Thất nhạc viên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất