Chương 106
Tiếng nức nở của cậu vang quanh tòa nhà cậu vội chạy khắp tầng một để kiếm anh. "Á..." Vương Nguyên sơ ý trượt chân suýt chút nữa là ngã xuống cầu thang cũng may từ phía sau một cánh tay chắc khỏe vương tới giữ chặt người cậu.
"Em thật là...sao lại chạy lung tung như vậy lỡ.." Chưa nói hết câu Vương Nguyên đã ôm chặt lấy anh mà khóc cả người cậu cũng run lên ...Vòng tay tuy mảnh khảnh nhưng vẫn chắc chắn ôm lấy anh.
Vương Tuấn Khải thấy vậy đau lòng mà vỗ về cậu xem ra cậu vẫn còn rất hoảng sợ "Đừng sợ Nguyên Nhi...có anh ở đây."
"Tuấn Khải...anh không sao ? May quá... huhu...thật là may quá ! Em cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện. Lúc nãy...em...mơ thấy anh bị người ta bắn nhưng kịp không... không thể làm gì híc..rất nhiều...rất nhiều máu...hu oaaaa" Cậu nức nở nói tiếng khóc lấn áp cả giọng nói cậu.
Thì ra là vì giấc mơ ấy nên cậu mới khóc anh xoa đầu cậu cưng chiều mà nói "Anh không sao ! Chỉ là mơ...em đừng sợ." Anh buông cậu ra lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt bé bỏng anh mỉm cười "Em xem hấp tấp như vậy ngay cả dép cũng không mang !" Rồi lại nhìn xuống cánh tay cậu một chút máu đang dính trên cổ tay anh nhíu mày cậu đã giật mạnh cây kim nên mới chảy máu.
Vương Tuấn Khải lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu lại mở miệng nói tiếp " Sau này phải cẩn thận lúc nãy nếu không phải anh chạy ra kịp thì em và Tiểu bảo bảo chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao ?"
"Tiểu bảo bảo ?" Vương Nguyên nín khóc khó hiểu nhìn anh cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh chằm chằm.
"Phải em đã có thai được hai tuần rồi !"
" Nhưng....nhưng mà...em...em chỉ mới 18 tuổi !" Vương Nguyên lo lắng nói.
Cậu chỉ mới 18 tuổi cậu làm sao biết cách chăm sóc thai nhi ? Huống chi sau này khi em bé ra đời....
"Không sao ! Em đừng lo sẽ có rất nhiều người quan tâm chăm sóc em !"
"Anh....rất thích em bé !?" Vương Nguyên thấy khuôn mặt hạnh phúc của chồng tò mò hỏi. Một người lạnh lùng như anh mà cũng thích trẻ con sao ?
"Tất nhiên là bảo bảo của chúng ta mà sao lại không thích" Anh cười tươi nhéo nhẹ cái má phúng phính của cậu "Sau này đi đứng phải cẩn thận ăn uống điều độ như vậy bảo bảo sinh ra mới được khỏe mạnh."
"Vâng ! Em biết rồi !" Cậu híp mắt nói.
Nhưng cậu nhìn cánh tay phải đang vuốt tóc mình liền sực nhớ vội hét lên "tay anh...???"
"À....cái...tay...lành rồi." Vương Tuấn Khải hoảng hồn trả lời. Ai....thôi chết anh bị lộ rồi...
"Sao ?"
"Nguyên Nhi..." Vương Tuấn Khải chợt nghiêm túc giữ chặt vai cậu "Đó không còn quan trọng quan trọng bây giờ là em phải cố gắng để bảo bảo thật khỏe mạnh. Anh sẽ chăm sóc em Nguyên Nhi...chúng ta cùng cố gắng."
"Nhưng mà...anh đã..."
"Trể rồi...chúng ta đi ngủ thôi !" Vương Tuấn Khải vội cắt ngang lời cậu..
"Anh cố ý ăn hiếp em trong mấy ngày qua !" Vương Nguyên tức giận hét lên.
"Không có tay anh chỉ vừa mới khỏi chiều nay. Vì vậy buổi tối anh mới đi gặp bác sĩ."
"Thật sao ?"
"Thật."
"Ưm...vậy đi ngủ." Thỏ trắng Vương Nguyên cuối cùng cũng đã mắc bẫy Vương Tuấn Khải lời nói dối của anh đã khiến cậu tin liền đứng dậy nhoẻn miệng cười nói.
"Được ! Nhưng mà...em có thai rồi thì..."
"Xảy ra chuyện gì sao ?"
"Phải !"
"Là...chuyện gì ?" Thấy vẻ mặt lo lắng , bất an của anh cậu vội hỏi. Là chuyện rất quan trọng với anh sao ???
"Em có thai thì anh buộc phải ăn chay !" Vương Tuấn Khải híp mắt nói khuôn mặt cậu đỏ ửng thì ra là chuyện đó sao ?Cậu còn tưởng là chuyện gì rất quan trọng chứ !? Nhìn khuôn mặt sắp bốc hỏa của cậu Vương Tuấn Khải bật cười thành tiếng "Đi ngủ thôi."
"Anh thật đáng ghét !" Cậu đánh nhẹ vào lồng ngực anh một cái bất mãn lên tiếng.
"Haha..."
------------
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh Vương Nguyên cứ mở rồi lại nhắm mắt cậu không ngủ được... Vương Tuấn Khải cảm nhận được cậu vẫn còn thức liền cất tiếng "Sao còn chưa ngủ ?"
"Ưm...Tuấn Khải ! Anh thích con trai hay con gái ?" Cậu ngước lên nhìn anh dịu dàng hỏi.
"Con trai hay con gái anh đều thích chỉ cần là do em sinh ra anh đều thích !" anh mỉm cười cưng chiều hôn lên trán cậu. "Còn em ?"
" Ừm...nếu là con đầu lòng em muốn là con trai đứa tiếp theo sẽ là con gái. Em muốn anh trai sẽ chăm sóc cưng chiều và bảo vệ em gái."
"Được. Con sẽ tài giỏi giống anh!"
"Hửm...nếu giống anh thì thật không dễ thương chút nào lúc nào mặt cũng lạnh lùng lại thích bắt nạt người khác thì tốt chỗ nào chứ tốt nhất là cả hai đứa nên giống em." Vương Nguyên bất mãn lầm bầm.
"Vương Nguyên...em vừa nói gì ?" Vương Tuấn Khải buông cậu ra hai tay áp vào má cậu nâng lên.
"Em....em...nói giỡn thôi !" Cậu mím môi nhìn anh nhưng sau đó lại nhíu mày " Ưm... em không sợ anh đâu ! Em đang có bảo bảo đó. Anh không được bắt nạt em ."
Vương Tuấn Khải cau mày xem ra cậu ngày càng to gan rồi dám lấy bảo bảo ra uy hiếp anh. Anh cười tà cúi người xuống sát mặt cậu khóe miệng khẽ nhếch lên "Anh nói cho em biết dù em có thai anh cũng không tha cho em đâu anh có thể chạm vào người em đấy anh đã hỏi bác sĩ rồi ở những ngày đầu chúng ta vẫn có thể làm..." Ngưng lại một chút anh vuốt mặt cậu khuôn mặt trở nên xấu xa khiến cho tim của Vương Nguyên đập rất mạnh "Huống hồ...dù không thể hành động sâu thì vẫn có thể hành động bên ngoài cơ thể. Em...có muốn thử không ?"
"Không...em không muốn ! Tuấn Khải...em chỉ nói đùa thôi ! Chỉ là nói đùa thôi mà...." Cậu vội níu áo anh khuôn mặt hoảng sợ vô cùng. Cậu xin thề sau này sẽ không dám chọc hay uy hiếp anh nữa đâu. Anh quả thật không dễ ăn hiếp mà. Vương Nguyên mày điên thật rồi...trong lòng cậu không ngừng thét gào tự trách móc.
"Em nói lại xem !" Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt sợ hãi của cậu trong lòng cực kì vui thích nhưng lại giả vờ lạnh lùng ngay cả cười cũng phãi nén lại.
"Ưm...nếu là con trai giống anh thật tốt vừa tài giỏi lại đẹp trai còn con gái thì giống em..."
"Tốt !" Anh nhéo má cậu mỉm cười hài lòng. Cậu...thật dễ bắt nạt...
"Tuấn Khải nếu là con trai anh sẽ đặt tên đứa bé là gì ?"
"Đặt tên sao ? Nếu là con trai...sẽ đặt là Vương Thiên Bảo còn nếu con gái sẽ đặt là Vương Băng Du có được không ?" - Anh ôm cậu vào lòng vòng tay chắc khỏe như đang bao bọc lấy một bảo vật quý giá cậu khẽ cười cũng ôm lấy anh "Vâng tên nghe rất hay ."
"Phải rồi chuyện vết thương của anh đã lành nếu có ai hỏi em hãy nói là vẫn chưa lành nhé."
"Vâng !"
"Em thật là...sao lại chạy lung tung như vậy lỡ.." Chưa nói hết câu Vương Nguyên đã ôm chặt lấy anh mà khóc cả người cậu cũng run lên ...Vòng tay tuy mảnh khảnh nhưng vẫn chắc chắn ôm lấy anh.
Vương Tuấn Khải thấy vậy đau lòng mà vỗ về cậu xem ra cậu vẫn còn rất hoảng sợ "Đừng sợ Nguyên Nhi...có anh ở đây."
"Tuấn Khải...anh không sao ? May quá... huhu...thật là may quá ! Em cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện. Lúc nãy...em...mơ thấy anh bị người ta bắn nhưng kịp không... không thể làm gì híc..rất nhiều...rất nhiều máu...hu oaaaa" Cậu nức nở nói tiếng khóc lấn áp cả giọng nói cậu.
Thì ra là vì giấc mơ ấy nên cậu mới khóc anh xoa đầu cậu cưng chiều mà nói "Anh không sao ! Chỉ là mơ...em đừng sợ." Anh buông cậu ra lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt bé bỏng anh mỉm cười "Em xem hấp tấp như vậy ngay cả dép cũng không mang !" Rồi lại nhìn xuống cánh tay cậu một chút máu đang dính trên cổ tay anh nhíu mày cậu đã giật mạnh cây kim nên mới chảy máu.
Vương Tuấn Khải lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu lại mở miệng nói tiếp " Sau này phải cẩn thận lúc nãy nếu không phải anh chạy ra kịp thì em và Tiểu bảo bảo chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao ?"
"Tiểu bảo bảo ?" Vương Nguyên nín khóc khó hiểu nhìn anh cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh chằm chằm.
"Phải em đã có thai được hai tuần rồi !"
" Nhưng....nhưng mà...em...em chỉ mới 18 tuổi !" Vương Nguyên lo lắng nói.
Cậu chỉ mới 18 tuổi cậu làm sao biết cách chăm sóc thai nhi ? Huống chi sau này khi em bé ra đời....
"Không sao ! Em đừng lo sẽ có rất nhiều người quan tâm chăm sóc em !"
"Anh....rất thích em bé !?" Vương Nguyên thấy khuôn mặt hạnh phúc của chồng tò mò hỏi. Một người lạnh lùng như anh mà cũng thích trẻ con sao ?
"Tất nhiên là bảo bảo của chúng ta mà sao lại không thích" Anh cười tươi nhéo nhẹ cái má phúng phính của cậu "Sau này đi đứng phải cẩn thận ăn uống điều độ như vậy bảo bảo sinh ra mới được khỏe mạnh."
"Vâng ! Em biết rồi !" Cậu híp mắt nói.
Nhưng cậu nhìn cánh tay phải đang vuốt tóc mình liền sực nhớ vội hét lên "tay anh...???"
"À....cái...tay...lành rồi." Vương Tuấn Khải hoảng hồn trả lời. Ai....thôi chết anh bị lộ rồi...
"Sao ?"
"Nguyên Nhi..." Vương Tuấn Khải chợt nghiêm túc giữ chặt vai cậu "Đó không còn quan trọng quan trọng bây giờ là em phải cố gắng để bảo bảo thật khỏe mạnh. Anh sẽ chăm sóc em Nguyên Nhi...chúng ta cùng cố gắng."
"Nhưng mà...anh đã..."
"Trể rồi...chúng ta đi ngủ thôi !" Vương Tuấn Khải vội cắt ngang lời cậu..
"Anh cố ý ăn hiếp em trong mấy ngày qua !" Vương Nguyên tức giận hét lên.
"Không có tay anh chỉ vừa mới khỏi chiều nay. Vì vậy buổi tối anh mới đi gặp bác sĩ."
"Thật sao ?"
"Thật."
"Ưm...vậy đi ngủ." Thỏ trắng Vương Nguyên cuối cùng cũng đã mắc bẫy Vương Tuấn Khải lời nói dối của anh đã khiến cậu tin liền đứng dậy nhoẻn miệng cười nói.
"Được ! Nhưng mà...em có thai rồi thì..."
"Xảy ra chuyện gì sao ?"
"Phải !"
"Là...chuyện gì ?" Thấy vẻ mặt lo lắng , bất an của anh cậu vội hỏi. Là chuyện rất quan trọng với anh sao ???
"Em có thai thì anh buộc phải ăn chay !" Vương Tuấn Khải híp mắt nói khuôn mặt cậu đỏ ửng thì ra là chuyện đó sao ?Cậu còn tưởng là chuyện gì rất quan trọng chứ !? Nhìn khuôn mặt sắp bốc hỏa của cậu Vương Tuấn Khải bật cười thành tiếng "Đi ngủ thôi."
"Anh thật đáng ghét !" Cậu đánh nhẹ vào lồng ngực anh một cái bất mãn lên tiếng.
"Haha..."
------------
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh Vương Nguyên cứ mở rồi lại nhắm mắt cậu không ngủ được... Vương Tuấn Khải cảm nhận được cậu vẫn còn thức liền cất tiếng "Sao còn chưa ngủ ?"
"Ưm...Tuấn Khải ! Anh thích con trai hay con gái ?" Cậu ngước lên nhìn anh dịu dàng hỏi.
"Con trai hay con gái anh đều thích chỉ cần là do em sinh ra anh đều thích !" anh mỉm cười cưng chiều hôn lên trán cậu. "Còn em ?"
" Ừm...nếu là con đầu lòng em muốn là con trai đứa tiếp theo sẽ là con gái. Em muốn anh trai sẽ chăm sóc cưng chiều và bảo vệ em gái."
"Được. Con sẽ tài giỏi giống anh!"
"Hửm...nếu giống anh thì thật không dễ thương chút nào lúc nào mặt cũng lạnh lùng lại thích bắt nạt người khác thì tốt chỗ nào chứ tốt nhất là cả hai đứa nên giống em." Vương Nguyên bất mãn lầm bầm.
"Vương Nguyên...em vừa nói gì ?" Vương Tuấn Khải buông cậu ra hai tay áp vào má cậu nâng lên.
"Em....em...nói giỡn thôi !" Cậu mím môi nhìn anh nhưng sau đó lại nhíu mày " Ưm... em không sợ anh đâu ! Em đang có bảo bảo đó. Anh không được bắt nạt em ."
Vương Tuấn Khải cau mày xem ra cậu ngày càng to gan rồi dám lấy bảo bảo ra uy hiếp anh. Anh cười tà cúi người xuống sát mặt cậu khóe miệng khẽ nhếch lên "Anh nói cho em biết dù em có thai anh cũng không tha cho em đâu anh có thể chạm vào người em đấy anh đã hỏi bác sĩ rồi ở những ngày đầu chúng ta vẫn có thể làm..." Ngưng lại một chút anh vuốt mặt cậu khuôn mặt trở nên xấu xa khiến cho tim của Vương Nguyên đập rất mạnh "Huống hồ...dù không thể hành động sâu thì vẫn có thể hành động bên ngoài cơ thể. Em...có muốn thử không ?"
"Không...em không muốn ! Tuấn Khải...em chỉ nói đùa thôi ! Chỉ là nói đùa thôi mà...." Cậu vội níu áo anh khuôn mặt hoảng sợ vô cùng. Cậu xin thề sau này sẽ không dám chọc hay uy hiếp anh nữa đâu. Anh quả thật không dễ ăn hiếp mà. Vương Nguyên mày điên thật rồi...trong lòng cậu không ngừng thét gào tự trách móc.
"Em nói lại xem !" Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt sợ hãi của cậu trong lòng cực kì vui thích nhưng lại giả vờ lạnh lùng ngay cả cười cũng phãi nén lại.
"Ưm...nếu là con trai giống anh thật tốt vừa tài giỏi lại đẹp trai còn con gái thì giống em..."
"Tốt !" Anh nhéo má cậu mỉm cười hài lòng. Cậu...thật dễ bắt nạt...
"Tuấn Khải nếu là con trai anh sẽ đặt tên đứa bé là gì ?"
"Đặt tên sao ? Nếu là con trai...sẽ đặt là Vương Thiên Bảo còn nếu con gái sẽ đặt là Vương Băng Du có được không ?" - Anh ôm cậu vào lòng vòng tay chắc khỏe như đang bao bọc lấy một bảo vật quý giá cậu khẽ cười cũng ôm lấy anh "Vâng tên nghe rất hay ."
"Phải rồi chuyện vết thương của anh đã lành nếu có ai hỏi em hãy nói là vẫn chưa lành nhé."
"Vâng !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất