Chương 108
Ít phút sau Doãn thinh Thinh và Uất Mỹ Linh dược đưa đến ngồi trong xe Doãn Thinh Thinh không khỏi ngạc nhiên. Cánh cửa trắng cao to từ từ mở ra từ ngoài cổng đã xuất hiện 4 người đàn ông mặc comple đen đi qua đi lại. Dọc bên hai lối đi là những hàng cây cao bên trái có sân golf, hồ bơi to rộng làn nước trong veo bên phải có nhà kính một vườn hoa dài trải rộng đầy màu sắc, hoa bách hợp , iris , lavender pháp ,... Cô hệt như đang lạc vào chốn cổ tích thơ mộng chiếc xe chạy dài thì dừng lại bên phải hồ phun nước trước tòa nhà phương Tây đồ sộ cách một bức tường là một lớp kính thủy tinh trong suốt chắc chắn những tia nắng sớm len lỏi chiếu xuyên qua tấm rèm cửa màu kem Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh bước ra đây là lần đầu tiên họ thấy một nơi như thế này còn sang trọng hơn cả nhà của những bá tước Anh thời xưa (Đây là nhà theo kiến trúc phương Tây thường thì ngày xưa hầu như các bá tước hay công nương thường ở những tòa nhà như vậy.)
"Cậu chủ đang chờ hai người ở sảnh !" Tiểu Lãnh cúi người nói sau đó lên xe rời đi chỗ khác hít một hơi thật mạnh hai người cùng bước lên bậc thềm nhìn vào cánh cửa ghỗ đang mở ra thấy trên sofa tròn màu trắng ngà Vương Nguyên ánh mắt chăm chú nhìn màn hình ti vi Doãn Thinh Thinh đi trước bước vào khẽ lên tiếng. "Xin...chào."
"Grừ..." Thấy xuất hiện người lạ mặt con bạch hổ to bự ngồi dậy nhe răng nanh sắc nhọn chậm rãi tiến tới Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh bị con vật khổng lồ ấy dọa đến sợ xanh cả mặt suýt chút nữa là ngã phịch xuống sàn.
Vương Nguyên vội chặn lại "Tiểu Hổ đừng... đó là bạn ta đừng làm hại họ."
Nghe tiếng gọi của chủ Tiểu Hổ liền dừng lại cậu vội chạy tới kéo tay người người bạn đang sợ đến đơ người "Thinh Thinh Tiểu Linh hai cậu đừng sợ. Tiểu Hổ nhìn vậy nhưng hiền lắm. Mau vào đây."
Doãn Thinh Thinh cùng Uất Mỹ Linh ngồi xuống ghế hai người vẫn còn rất sợ con dã thú to lớn và dữ tợn kia thấy vậy cậu quay sang xoa đầu nó dịu dàng nói "Tiểu Hổ ngoan ngoãn nằm yên ở đây nhé. Đừng làm họ sợ."
"Grừ..." Tiểu Hổ gật đầu cuộn mình nằm xuống bên góc ghế Vương Nguyên vui vẻ nói "Thinh Thinh Tiểu Linh hai cậu đừng sợ."
"Ư...Ừm..." Doãn Thinh Thinh gật đầu.
"Mời hai vị." Quản gia cầm ba ly nước ép ra đặt hai ly trên bàn cho hai người rồi quay sang bên Vương Nguyên "Mời cậu chủ."
"Cảm ơn bác." Cậu mỉm cười sau đó tươi tắn ngồi nói chuyện với bằng hữu.
"Ai da...Tiểu Nguyên à vậy mà cậu nói chồng cậu bán phụ tùng xe hơi sao ?" Doãn Thinh Thinh uống một ngụm nước ai oán nói.
"Xin lỗi mình không phải giấu cậu đâu." Cậu áy náy trả lời. Cứ sợ rằng Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh sẽ giận.
"Công nhận nha chồng của cậu thật sự rất giàu đó. Mà ngài ấy tên gì vậy ?" Uất Mỹ Linh nhìn xung quanh căn nhà chợt cất tiếng.
"Anh ấy tên Vương Tuấn Khải. Thật ra mình mời hai cậu đến đây là có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì vậy !?"
"Mình và anh ấy kết hôn đã hơn một năm rồi mình...cũng đang có thai nữa..." Nói đến đây khuôn mặt cậu chợt đỏ ửng ngượng ngùng cúi mặt không dám nói tiếp.
" Sao !?" Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh đồng loạt nói mắt chữ O miệng chữ A sững người nhìn cậu.
"Ưm....chuyện thật ra dài dòng lắm..."
"Thật không ngờ đó cậu đang có em bé sao ?" Doãn Thinh Thinh vẫn còn sững sờ.
"Ừ..."
"Cậu chủ đang chờ hai người ở sảnh !" Tiểu Lãnh cúi người nói sau đó lên xe rời đi chỗ khác hít một hơi thật mạnh hai người cùng bước lên bậc thềm nhìn vào cánh cửa ghỗ đang mở ra thấy trên sofa tròn màu trắng ngà Vương Nguyên ánh mắt chăm chú nhìn màn hình ti vi Doãn Thinh Thinh đi trước bước vào khẽ lên tiếng. "Xin...chào."
"Grừ..." Thấy xuất hiện người lạ mặt con bạch hổ to bự ngồi dậy nhe răng nanh sắc nhọn chậm rãi tiến tới Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh bị con vật khổng lồ ấy dọa đến sợ xanh cả mặt suýt chút nữa là ngã phịch xuống sàn.
Vương Nguyên vội chặn lại "Tiểu Hổ đừng... đó là bạn ta đừng làm hại họ."
Nghe tiếng gọi của chủ Tiểu Hổ liền dừng lại cậu vội chạy tới kéo tay người người bạn đang sợ đến đơ người "Thinh Thinh Tiểu Linh hai cậu đừng sợ. Tiểu Hổ nhìn vậy nhưng hiền lắm. Mau vào đây."
Doãn Thinh Thinh cùng Uất Mỹ Linh ngồi xuống ghế hai người vẫn còn rất sợ con dã thú to lớn và dữ tợn kia thấy vậy cậu quay sang xoa đầu nó dịu dàng nói "Tiểu Hổ ngoan ngoãn nằm yên ở đây nhé. Đừng làm họ sợ."
"Grừ..." Tiểu Hổ gật đầu cuộn mình nằm xuống bên góc ghế Vương Nguyên vui vẻ nói "Thinh Thinh Tiểu Linh hai cậu đừng sợ."
"Ư...Ừm..." Doãn Thinh Thinh gật đầu.
"Mời hai vị." Quản gia cầm ba ly nước ép ra đặt hai ly trên bàn cho hai người rồi quay sang bên Vương Nguyên "Mời cậu chủ."
"Cảm ơn bác." Cậu mỉm cười sau đó tươi tắn ngồi nói chuyện với bằng hữu.
"Ai da...Tiểu Nguyên à vậy mà cậu nói chồng cậu bán phụ tùng xe hơi sao ?" Doãn Thinh Thinh uống một ngụm nước ai oán nói.
"Xin lỗi mình không phải giấu cậu đâu." Cậu áy náy trả lời. Cứ sợ rằng Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh sẽ giận.
"Công nhận nha chồng của cậu thật sự rất giàu đó. Mà ngài ấy tên gì vậy ?" Uất Mỹ Linh nhìn xung quanh căn nhà chợt cất tiếng.
"Anh ấy tên Vương Tuấn Khải. Thật ra mình mời hai cậu đến đây là có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì vậy !?"
"Mình và anh ấy kết hôn đã hơn một năm rồi mình...cũng đang có thai nữa..." Nói đến đây khuôn mặt cậu chợt đỏ ửng ngượng ngùng cúi mặt không dám nói tiếp.
" Sao !?" Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh đồng loạt nói mắt chữ O miệng chữ A sững người nhìn cậu.
"Ưm....chuyện thật ra dài dòng lắm..."
"Thật không ngờ đó cậu đang có em bé sao ?" Doãn Thinh Thinh vẫn còn sững sờ.
"Ừ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất