Chương 23: Chương 73
Ngụy Vô Tiện làm một giấc tới chạng vạng tối. Lam Vong Cơ xong việc thì quay về Tĩnh thất, đánh thức hắn dậy. Người này khi trở về thì việc đầu tiên là phải tìm hắn, thấy hắn đang ngủ, y tới bên giường. Ngụy Vô Tiện ngủ đã lâu, nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên hắn lập tức mở mắt, thấy Lam Vong Cơ đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi "Sao lại ngủ?"
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, giọng khàn khàn "Không có gì. Tại sau bữa trưa ta thấy chán nên lên giường đi ngủ"
Lam Vong Cơ rót cho hắn một chén nước ấm, đưa vào tay hắn. Ngụy Vô Tiện một hơi uống hết, cảm thấy yết hầu khô khốc khá hơn một chút, nói "Ngày mai ngươi phải ra ngoài sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu "Ta đã nói việc này với huynh trưởng, huynh ấy đã đồng ý, nhưng có những chỗ phải tính lại kĩ càng"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy không tệ, dù sao Trạch Vu Quân cũng làm gia chủ nhiều năm, những chuyện xả giao bình thường sẽ tốt hơn Lam Vong Cơ.
Sau đó, hắn đem đặt chén ở đầu giường, hắng giọng nói "Thương lượng với ngươi chuyện này" giọng hắn mềm nhũn, nói khẽ "Mấy ngày nữa, bọn Tư Truy xuống núi săn đêm, ta có thể...đi chung không?"
Lam Vong Cơ nhíu mày, không cần suy nghĩ "Ngươi cần nghỉ ngơi nhiều hơn"
"Ra ngoài phơi nắng, ngắm cảnh cũng rất tốt cho thân thể nha! Bọn Tư Truy rất đáng tin, ta đi theo để xem..." Ngụy Vô Tiện nắm tay áo, lắc nhẹ rồi lẩm bẩm "Hơn nữa, một mình ở Tĩnh thất...thật sự rất là nhàm chán"
Nhưng Lam Vong Cơ vẫn còn căng thẳng, không có ý định thả lỏng. Im lặng nửa ngày mới nói "Để ta suy nghĩ thêm"
Ngụy Vô Tiện thất vọng mím môi, biết được ý tứ của những lời này, thực tế chính là lời từ chối gián tiếp. Nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra cách khác để thuyết phục đối phương ngay lập tức: Hắn có nên nói rằng mình muốn hướng dẫn bọn tiểu bối nhiều hơn không? Sợ là Lam Trạm lại thấy cái này càng phí sức hơn. Nếu hắn nói muốn nhân cơ hội đi điều tra cuộc sống người dân một phen, chia sẻ một chút với Tiên đốc? E là Lam Trạm sẽ trực tiếp từ chối hắn: Có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng.
Ngụy Vô Tiện thở dài trong lòng, tự an ủi mình: Thôi, chuyện này cũng đã trong dự liệu. Cũng may là Lam Trạm không trực tiếp từ chối, cách mấy ngày hắn sẽ thử quầy rầy đòi hỏi y thử xem sao.
Sau khi ăn tối rồi uống thuốc, hắn đi theo Lam Vong Cơ đọc một số văn thư ở dưới ánh nến, hắn lại buồn ngủ. Cũng không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, lúc mở mắt ra đã là hừng đông.
Ánh nắng mùa hè luôn luôn chói chang, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra rồi nhanh chóng nhắm lại, mơ hồ đưa tay sờ qua bên cạnh, trống trải nhưng vẫn còn hơi ấm. Xem ra Lam Vong Cơ vẫn chưa đi lâu.
Bỗng nhiên, ngón tay hắn đang mò mẫm trên giường thì đụng phải thứ gì đó ấm ấm mềm mềm.
Ngụy Vô Tiện bị dọa đến mức mở to mắt và bật dậy trên giường. Một đám tròn tròn theo động tác của hắn mà lăn từ ngực hắn xuống chăn. Hắn hơi khiếp sợ nhìn cái mông tròn vo kia, hai cái chân sau không ngừng ngọ nguậy trong chăn, hơn nữa ngày mới để hắn ôm. Con thỏ trong tay hắn giật giật mũi, lộ ra con mắt đỏ ửng.
Vẫn chưa hết, không chỉ một con này. Ngụy Vô Tiện thả con đang cầm trong tay, hắn nhìn thấy bên gối, bên cạnh hắn, cuối giường, thậm chí là dưới đất, còn có con thỏ trắng ở trên bồ đoàn cạnh bàn trà cách đó không xa.
Những còn thỏ này được nuôi ở sau núi, chân không thể dài như vậy mà cứ chạy về Tĩnh thất không có cỏ xanh cho chúng. Hắn thuận tay ôm lấy con thỏ khác, bối rối lắc lắc cái lỗ tai dài "Thỏ con, các ngươi sao vậy" lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên phản ứng: Có thể một lúc bắt được nhiều thỏ như vậy, còn có thể mang vào Tĩnh Thất, ngoài Lam Trạm ra thì còn là ai?"
Nhưng vì sao Lam Trạm? Trong đầu Ngụy Vô Tiện xoay chuyển rất nhanh, lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua: Chẳng, chẳng lẽ, Lam Trạm nghe hắn nói buồn chán, cho nên bắt nhiều thỏ như vậy đến chơi với hắn?!
Ngụy Vô Tiện trợn mắt, nhìn con thỏ trong tay. Một lúc sau, hắn cười to, cười lăn lộn trên giường, vùi đầu vào đống thỏ ấm áp mềm mại, còn ngửi được một mùi cỏ xanh... Hàm Quang Quân bạch y tung bay, Tiên đốc đứng đầu Huyền môn bách gia sáng sớm lại đến sau núi bắt cho hắn một đống thỏ.
Ngụy Vô Tiện đưa tay bắt lấy con thỏ nhảy nhảy ở cạnh hắn, dán mặt vào cái mũi ướt ướt của con thỏ "Ngươi nói xem, có phải ta không thể gọi Lam Trạm là tiểu cứng nhắc nữa rồi đúng không? Chậc chậc, chiêu này mà đem đi dỗ các cô nương, nhất định sẽ khiến con người ta tâm hoa nộ phóng*.
*tâm hoa nộ phóng 心花怒放: tâm trạng vui vẻ, lòng như hoa nở rộ, như mở cờ trong bụng
Hắn ngồi dậy, kéo năm sáu con thỏ xuống giường. Mới sáng ra đã thấy đám thỏ lổm nhổm, vài con không biết chui vào đâu mà chỉ để lộ ra cái mông tròn vo. Ngụy Vô Tiện mất nửa canh giờ để bắt hơn mười con thỏ về, dùng sách và vách tường làm thành một cái hàng rào giản dị.
Như thế này đúng là không càm thấy nhàm chán. Ngụy Vô Tiện ôm con thỏ nghịch ngợm đang không ngừng chui đầu ra bên ngoài, hắn lo lắng không biết phải làm sao với quá nhiều thỏ cùng một lúc. Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy đến.
05/11/2021
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, giọng khàn khàn "Không có gì. Tại sau bữa trưa ta thấy chán nên lên giường đi ngủ"
Lam Vong Cơ rót cho hắn một chén nước ấm, đưa vào tay hắn. Ngụy Vô Tiện một hơi uống hết, cảm thấy yết hầu khô khốc khá hơn một chút, nói "Ngày mai ngươi phải ra ngoài sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu "Ta đã nói việc này với huynh trưởng, huynh ấy đã đồng ý, nhưng có những chỗ phải tính lại kĩ càng"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy không tệ, dù sao Trạch Vu Quân cũng làm gia chủ nhiều năm, những chuyện xả giao bình thường sẽ tốt hơn Lam Vong Cơ.
Sau đó, hắn đem đặt chén ở đầu giường, hắng giọng nói "Thương lượng với ngươi chuyện này" giọng hắn mềm nhũn, nói khẽ "Mấy ngày nữa, bọn Tư Truy xuống núi săn đêm, ta có thể...đi chung không?"
Lam Vong Cơ nhíu mày, không cần suy nghĩ "Ngươi cần nghỉ ngơi nhiều hơn"
"Ra ngoài phơi nắng, ngắm cảnh cũng rất tốt cho thân thể nha! Bọn Tư Truy rất đáng tin, ta đi theo để xem..." Ngụy Vô Tiện nắm tay áo, lắc nhẹ rồi lẩm bẩm "Hơn nữa, một mình ở Tĩnh thất...thật sự rất là nhàm chán"
Nhưng Lam Vong Cơ vẫn còn căng thẳng, không có ý định thả lỏng. Im lặng nửa ngày mới nói "Để ta suy nghĩ thêm"
Ngụy Vô Tiện thất vọng mím môi, biết được ý tứ của những lời này, thực tế chính là lời từ chối gián tiếp. Nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra cách khác để thuyết phục đối phương ngay lập tức: Hắn có nên nói rằng mình muốn hướng dẫn bọn tiểu bối nhiều hơn không? Sợ là Lam Trạm lại thấy cái này càng phí sức hơn. Nếu hắn nói muốn nhân cơ hội đi điều tra cuộc sống người dân một phen, chia sẻ một chút với Tiên đốc? E là Lam Trạm sẽ trực tiếp từ chối hắn: Có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng.
Ngụy Vô Tiện thở dài trong lòng, tự an ủi mình: Thôi, chuyện này cũng đã trong dự liệu. Cũng may là Lam Trạm không trực tiếp từ chối, cách mấy ngày hắn sẽ thử quầy rầy đòi hỏi y thử xem sao.
Sau khi ăn tối rồi uống thuốc, hắn đi theo Lam Vong Cơ đọc một số văn thư ở dưới ánh nến, hắn lại buồn ngủ. Cũng không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, lúc mở mắt ra đã là hừng đông.
Ánh nắng mùa hè luôn luôn chói chang, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra rồi nhanh chóng nhắm lại, mơ hồ đưa tay sờ qua bên cạnh, trống trải nhưng vẫn còn hơi ấm. Xem ra Lam Vong Cơ vẫn chưa đi lâu.
Bỗng nhiên, ngón tay hắn đang mò mẫm trên giường thì đụng phải thứ gì đó ấm ấm mềm mềm.
Ngụy Vô Tiện bị dọa đến mức mở to mắt và bật dậy trên giường. Một đám tròn tròn theo động tác của hắn mà lăn từ ngực hắn xuống chăn. Hắn hơi khiếp sợ nhìn cái mông tròn vo kia, hai cái chân sau không ngừng ngọ nguậy trong chăn, hơn nữa ngày mới để hắn ôm. Con thỏ trong tay hắn giật giật mũi, lộ ra con mắt đỏ ửng.
Vẫn chưa hết, không chỉ một con này. Ngụy Vô Tiện thả con đang cầm trong tay, hắn nhìn thấy bên gối, bên cạnh hắn, cuối giường, thậm chí là dưới đất, còn có con thỏ trắng ở trên bồ đoàn cạnh bàn trà cách đó không xa.
Những còn thỏ này được nuôi ở sau núi, chân không thể dài như vậy mà cứ chạy về Tĩnh thất không có cỏ xanh cho chúng. Hắn thuận tay ôm lấy con thỏ khác, bối rối lắc lắc cái lỗ tai dài "Thỏ con, các ngươi sao vậy" lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên phản ứng: Có thể một lúc bắt được nhiều thỏ như vậy, còn có thể mang vào Tĩnh Thất, ngoài Lam Trạm ra thì còn là ai?"
Nhưng vì sao Lam Trạm? Trong đầu Ngụy Vô Tiện xoay chuyển rất nhanh, lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua: Chẳng, chẳng lẽ, Lam Trạm nghe hắn nói buồn chán, cho nên bắt nhiều thỏ như vậy đến chơi với hắn?!
Ngụy Vô Tiện trợn mắt, nhìn con thỏ trong tay. Một lúc sau, hắn cười to, cười lăn lộn trên giường, vùi đầu vào đống thỏ ấm áp mềm mại, còn ngửi được một mùi cỏ xanh... Hàm Quang Quân bạch y tung bay, Tiên đốc đứng đầu Huyền môn bách gia sáng sớm lại đến sau núi bắt cho hắn một đống thỏ.
Ngụy Vô Tiện đưa tay bắt lấy con thỏ nhảy nhảy ở cạnh hắn, dán mặt vào cái mũi ướt ướt của con thỏ "Ngươi nói xem, có phải ta không thể gọi Lam Trạm là tiểu cứng nhắc nữa rồi đúng không? Chậc chậc, chiêu này mà đem đi dỗ các cô nương, nhất định sẽ khiến con người ta tâm hoa nộ phóng*.
*tâm hoa nộ phóng 心花怒放: tâm trạng vui vẻ, lòng như hoa nở rộ, như mở cờ trong bụng
Hắn ngồi dậy, kéo năm sáu con thỏ xuống giường. Mới sáng ra đã thấy đám thỏ lổm nhổm, vài con không biết chui vào đâu mà chỉ để lộ ra cái mông tròn vo. Ngụy Vô Tiện mất nửa canh giờ để bắt hơn mười con thỏ về, dùng sách và vách tường làm thành một cái hàng rào giản dị.
Như thế này đúng là không càm thấy nhàm chán. Ngụy Vô Tiện ôm con thỏ nghịch ngợm đang không ngừng chui đầu ra bên ngoài, hắn lo lắng không biết phải làm sao với quá nhiều thỏ cùng một lúc. Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy đến.
05/11/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất