Chương 93: Canh Dê đông
Sau giờ Ngọ hôm đó, Vệ Bí thả ra bồ câu đưa tin, hoả tốc thông tri cho phụ thân làm quan ở triều đình, gặp phiền toái rồi. Thời gian kế tiếp còn rất dài, Vệ Trác cần phải chuẩn bị sẵn sàng, đối mặt với tinh phong huyết vũ nổi lên trong triều.
"Bọn họ đã ra khỏi thành." Thủ hạ báo lại.
"Có bao nhiêu hộ vệ?" Vệ Bí hỏi.
"Không có hộ vệ," thủ hạ đáp, "Chỉ có ba người, Khương Hằng, Trấp Miểu, cùng với Sơn Trạch."
Vệ Bí suy nghĩ biện pháp làm sao để chặn lại ba người này ở trên đường, trước khi bọn họ quay về thành Lạc Nhạn, thần không biết quỷ không hay đem bọn họ giết sạch? Võ nghệ Cảnh Thự vô cùng cao, một mình có thể đánh bại Lý Hoành, nhưng phòng không được thiên quân vạn mã cùng mũi tên bắn loạn. Khương Hằng...... Người này công phu không rõ, nhưng là thích khách suýt nữa đâm Trấp Tông một kiếm mất mạng.
Sơn Trạch lại hoàn toàn không có võ nghệ, có thể loại trừ ra.
Nhưng trong ba người này, chỉ cần có một người chạy thoát, ắt hẳn sẽ khiến cho phiền toái càng nghiêm trọng hơn nữa. Ngày thường Trấp Tông đối với Vệ gia mắt nhắm mắt mở, nhưng Trấp Miểu chính là con y, xuống tay với vương tộc, lại là một chuyện khác.
"Phái người đi theo," Vệ Bí nói, "Đừng để bị bọn họ phát hiện, phải có mười phần nắm chắc mới ra tay."
Cuối mùa thu, tái ngoại một mảnh vàng rực.
Ba người dựng trại ngoài trời, Sơn Trạch cố gắng tự chiếu cố chính mình, không muốn gây thêm phiền toái cho Khương Hằng cùng Cảnh Thự. Hôm nay đổi lại là Khương Hằng tự mình pha trà uống.
"Ngươi là người Vương Đô?" Sơn Trạch hỏi.
"Không," Khương Hằng cười nói, "Ta không phải người Ung."
Sơn Trạch nói: "Ta nói chính là Vương Đô Lạc Dương."
"Xem như là vậy," Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Ở Lạc Dương sống ba năm. Làm sao thấy được?"
"Người Vương đô sau cơm trưa, đều sẽ uống một chén trà," Sơn Trạch nói, "Tái ngoại không có cái thói quen này."
Khương Hằng nói: "Khi còn nhỏ ca ta đi làm nghề sơn, nghề mộc, sau khi được tiền đem về, liền mua chút trà cho ta uống, trà so với rượu dù sao cũng tốt hơn, uống vào làm người thanh tỉnh."
Sơn Trạch nói: "Các ngươi là cùng nhau lớn lên, giống ta cùng Thủy Tuấn, cha mẹ chúng ta rất sớm liền đã mất, chỉ để lại hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau."
Khương Hằng gật gật đầu, tộc trưởng họ Sơn họ Thủy chỉ trong mấy ngày trước sau mất mạng, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Sơn Trạch không có nói thêm, Khương Hằng cũng không hỏi.
Cảnh Thự ở bên ngoài tuần tra một vòng, đã trở lại, nói: "Sao lại tự mình làm? Đang gấp gáp trở về pha trà cho ngươi uống."
Khương Hằng lấy qua cơm trưa, đưa cho Cảnh Thự, đó là Thủy Tuấn ở trong thành chuẩn bị cơm cùng canh dê đông thành cao cho bọn họ, mùa thu lạnh lẽo, cơm canh có thể để đến ba ngày.
Cảnh Thự đem hộp sắt đặt ở trên lò lửa, làm canh dê tan ra. Sơn Trạch lại hỏi: "Thế nào?"
"Xác thật có người theo dõi, là hai đội người." Cảnh Thự thả ra Hải Đông Thanh điều tra, biết Hạo Thành phái người theo đuôi, chẳng qua cách khá xa.
Dần dần, Khương Hằng bắt đầu đối với Sơn Trạch lau mắt mà nhìn.
Y vô cùng thông minh, ở trong nhận thức của Khương Hằng về người tái ngoại, Sơn Trạch là người thông minh nhất, y quen thuộc văn hóa người Ung, đọc qua không ít sách, đầu óc nhanh nhạy, giỏi mưu lược, trận phản loạn ba năm trước đây, chính là do y tự tay lên kế hoạch. Chỉ là cuối cùng bị họ Trấp phát động tập kích bất ngờ, thất bại trong gang tấc.
Sơn Trạch đối với những nguy hiểm rình rập bên người, mức độ cảnh giác cao hơn nhiều so với Khương Hằng, tựa như mưu sĩ có mưu lược của Khương Hằng, hơn nữa còn có lòng cảnh giác của Cảnh Thự. Trên đường mấy ngày nay, Khương Hằng cùng Sơn Trạch nói chuyện phiếm, thực sự có lòng tiếc hận gặp nhau quá muộn.
Nước Ung không thể đem vị Vương tử Để tộc này thu vào Đông Cung, trở thành mưu sĩ thủ hạ Thái Tử Lung, thật sự là bỏ lỡ nhân tài, quá đáng tiếc.
Khi Khương Hằng cùng Sơn Trạch nói chuyện trước sau tuân thủ lễ tiết, thậm chí đã tới mức cứng nhắc rồi, nội dung cuộc nói chuyện không ngoài gì khác chính là quốc lược cùng hiện trạng Đại Ung, Cảnh Thự ở một bên ăn cơm, lắng nghe, không phát biểu bất kỳ cái ý kiến gì.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Khương Hằng thỉnh thoảng cũng sẽ dò hỏi Cảnh Thự, dù sao hắn sống ở Lạc Nhạn bốn năm, càng quen thuộc với hoàn cảnh vương cung.
"Ta không biết." Cảnh Thự tự mình đứng dậy đi châm trà uống, "Bất quá nghe các ngươi nói như vậy, nước Ung bất cứ lúc nào cũng có thể diệt quốc."
Khương Hằng nở nụ cười, xác thật như thế, tòa nhà sụp đỗ, rất nhiều người hãy còn vô thức ca hát nhảy múa, nhưng một quốc gia sụp đỗ, thường thường liền chỉ ở trong một đêm, chỉ cần Trấp Tông chính diện ăn một trận thất bại, các tộc nước Ung liền sẽ sụp đổ.
Sơn Trạch uống xong trà, đặt ly xuống, nói: "Hiện tại ta ngược lại cảm thấy, có các ngươi ở đây, nước Ung sẽ không cũng không có khả năng diệt quốc."
"Này nhưng khó nói." Khương Hằng cười nói.
Cảnh Thự thu thập ly cùng hộp đồ ăn, nói: "Đi thôi, sớm một ngày đến Lạc Nhạn, liền sớm một chút có giường ngủ."
Sơn Trạch bị giam giữ trong thủy lao ba năm, thân thể đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, lại trì hoãn thời gian y điều trị, lên đường thời gian dài chỉ sợ lưu lại bệnh căn, cần phải mau chóng đến Lạc Nhạn.
Ngày đi thì dài, mà đường trở về lại rất ngắn, từng ngày qua đi, dọc theo đường đi, Khương Hằng đàm luận nhiều nhất, chính là hiện trạng nước Ung, cùng với người Đông Cung, người triều đình. Cảnh Thự biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm, đem mỗi người từ đầu đến chân đều miêu tả một lần, cho Khương Hằng cùng Sơn Trạch phân tích.
"Hai ngươi tựa hồ đang suy nghĩ chủ ý quái quỷ gì." Cảnh Thự hoài nghi mà nói.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Sơn Trạch cười nói, "Đó là câu của người Hán các ngươi."
Khương Hằng nói: "Chuyện thế gian, không ngoài lòng người."
Trong chớp mắt, thời gian qua thật nhanh. Mà ở trên đường đi tới thành Lạc Nhạn, Khương Hằng ngoài ý muốn lại gặp lại đám người Phong Nhung kia.
"Mạnh Hòa!" Mạnh Hòa một thân ý phục săn thú mùa đông, đối Khương Hằng xa xa cười nói.
"Mạnh Hòa!" Khương Hằng cũng như vậy kêu Mạnh Hòa, tên của bọn họ đều có ý là "Vĩnh hằng", phảng phất như thân thiết hơn không ít.
Mạnh Hòa chỉ chỉ sau lưng bọn họ, nói một câu.
Sơn Trạch nói: "Gã nói, có người đang theo dõi chúng ta."
Cảnh Thự nói: "Không sao, để cho bọn họ tới."
Mạnh Hòa lại nói một chuỗi dài lời nói, Sơn Trạch nói: "Hỏi có cần gã đưa ra nhân thủ hỗ trợ hộ tống hay không."
Cảnh Thự: "Gã không phải đã hộ tống một đường sao? Sau khi rời đi Hạo Thành không bao lâu liền đi theo phía sau."
Mạnh Hòa nhìn Sơn Trạch gật đầu, Sơn Trạch lại ngồi đáp lễ.
"Các ngươi quen nhau?" Khương Hằng hiếu kỳ nói.
Sơn Trạch nghĩ nghĩ, Khương Hằng tựa hồ còn không biết thân phận Mạnh Hòa, nhưng nếu Mạnh Hòa không có tỏ thái độ, chính mình cũng không tiện lắm miệng, đáp: "Gặp mặt một lần."
"Gấu ta đâu?" Khương Hằng lại bảo Cảnh Thự phiên dịch.
Cảnh Thự chưa lên tiếng, Mạnh Hòa lại đã nghe hiểu, tựa như nửa năm này học được không ít tiếng Hán, đáp: "Rất tốt! Lớn như thế này rồi!"
Nói làm cái động tác mô tả độ cao, Khương Hằng nói: "Nuôi lớn liền thả ra ngoài đi, đừng cho ăn nhiều quá, bản thân không biết tìm đồ ăn!"
Mạnh Hòa nói: "Trước khi thả ra, cho ngươi thấy một lần!"
Khương Hằng thầm nghĩ ngươi muốn đem hai con gấu kéo vào Thành Lạc Nhạn sao, phải dọa chạy không ít người, nhưng mà cũng chỉ xem như Mạnh Hòa đang nói giỡn, Cảnh Thự liền lái xe, đối gã thổi tiếng huýt sáo, Phong Vũ bay tới, dừng ở trước xe. Mạnh Hòa lại phất phất tay, quay đầu ngựa lại rời đi, tiếp tục đi săn thú.
Lại sau ba ngày, gần tới tết Hạ Nguyên, Khương Hằng thấy khắp thành treo lụa màu cùng giấy đèn.
Người Ung lấy màu đen lập quốc, trong ngũ đức chung thủy, màu đen thuộc hệ Thủy, tượng trưng cho thần Huyền Vũ phương Bắc bảo hộ đất nước, nhà họ Trấp càng đối với thuỷ thần vô cùng tôn sùng, cho nên bái tế thủy quan tết Hạ Nguyên, cũng là ngày hội long trọng nhất trong năm.
Khương Hằng sống như dã nhân ở bên ngoài vượt qua gần nửa năm, sau khi trở lại thủ đô, giống như từ nơi hoang dã về tới quốc gia văn minh, trong lòng không khỏi cảm khái vạn ngàn. Địa phương nhân khí náo nhiệt, dù sao vẫn là tốt đẹp. Trong hàng ngàn năm nay, người ở trên mảnh đất Thần Châu tụ tập ở cùng nhau, phân công hợp tác, có thi thư xán lạn, hình thành thành thị, thôn trang, thị trấn, trọng thành, thủ đô, giống như hiện tượng thiên văn, chúng tinh củng nguyệt*, đây là bộ dáng giang sơn cùng xã tắc nên có.
*Chúng tinh củng nguyệt: Các ngôi sao vây quanh mặt trăng.
Ngày hôm đó, Trấp Tông nhận được tin tức Khương Hằng về triều, Cảnh Thự cũng đã trở lại.
Gần nửa năm, nhóm thám báo mỗi ngày đều mật cáo tình hình Khương Hằng. Trấp Tông đã bắt đầu có chút chán ghét hắn, loại chán ghét này bởi vì Khương Hằng vạch trần từng cái vết sẹo, nhưng chúng nó lại xác thật tồn tại.
Trấp Tông rất rõ ràng có chút vấn đề cần thiết phải giải quyết, nhưng tựa như thuốc đắng dã tật, uống nhiều quá thật làm người khó chịu, Khương Hằng cơ hồ là cạy ra miệng y, hết liều này đến liều khác mà mạnh mẽ rót vào, không cho y nghỉ ngơi một chút nào, quả thực làm y vô cùng bực bội.
Huống chi trước mắt quan trọng nhất chính là hoạ ngoại xâm, chỉ mỗi hoạ ngoại xâm, đã làm cho y thêm rất nhiều phiền lòng.
"Bọn họ vào thành rồi?" Trấp Tông nói.
Tằng Vũ đáp: "Vâng, Miểu điện hạ cũng đã trở lại."
Trấp Tông: "Không có những người khác?"
Tằng Vũ: "Tựa hồ còn mang theo một người khác."
Tằng Vanh đã nhắc nhở đệ đệ, Tằng gia sắp làm khó dễ với Vệ gia, mà Khương Hằng, còn là quân cờ do phụ thân bày ra, Tằng Vũ cần bảo hộ hắn ở mức độ nhất định.
Trấp Tông lại rất rõ ràng người này là ai, đồng thời cũng đối với hành vi của Khương Hằng càng thêm bất mãn ——ban đầu hắn đứng về phía Đông Cung, điểm này là làm đúng rồi, nhưng hắn không nên cùng Tằng gia âm mưu, đem toàn bộ Đông Cung kéo xuống nước.
Rốt cuộc Trấp Tông vẫn trên danh nghĩa là quốc quân, một ngày y còn sống, Thái Tử Lung nhất định phải nghe y, cho dù Trấp Lung là người được khâm định kế nhiệm.
"Nói một chút tình huống Ngọc Bích quan đi." Trấp Tông quyết định trước đem điều không vui này vứt đến sau đầu, đối chúng thần nói.
Hôm nay y triệu tập quần thần, trên triều đình văn võ bá quan tới hơn phân nửa, Cảnh Thự lập tức liền sắp hồi triều, Trấp Tông quyết định trước tiên bố trí ổn thoải, đến lúc đó để Cảnh Thự mang binh đánh tiên phong, đoạt lại Ngọc Bích quan.
Trên án đặt Kim Tỉ, Tằng Vanh bắt đầu sửa sang lại tông cuốn Đông Cung, hội báo hướng đi Ngọc Bích quan những ngày này, Thái Tử Linh nước Trịnh như cũ án binh bất động, nhưng phương Nam truyền đến tin tức mới, lão Trịnh vương sắp chịu đựng không nổi. Một khi quốc quân băng hà, Thái Tử Linh nhất định phải chạy về Tế Châu kế nhiệm, đến lúc đó sẽ có quyền lực thay đổi cùng thanh tẩy, tất nhiên sẽ không rãnh để đánh giặc.
Nước Ung đang chờ đợi cơ hội này, Thái Tử Linh cũng tương đối rõ ràng, sẽ không cho Trấp Tông cơ hội này, hắn vô cùng có khả năng phát binh trước.
Trấp Tông năm gần đây đã rất ít khi hỏi đến quốc chính, dân sinh, mậu dịch, ngoại giao. Những việc này từ trước đến nay y không thế nào cảm thấy hứng thú, hiện giờ đều ném cho Đông Cung, để Quản Ngụy hiệp trợ xử trí, phương hướng chính đều dựa theo ý tứ y là được.
Y cảm thấy hứng thú nhất chỉ có một chuyện —— đánh giặc. Xâm chiếm lãnh thổ biệt quốc, tù binh bá tánh phương Nam, từng chút lớn mạnh thực lực của chính mình, giống như đánh cờ trên bàn cờ, giết đến đối thủ nghe tiếng sợ vỡ mật, làm y cảm nhận được thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Phàm là quân vụ, y liền sẽ tự mình hỏi đến.
Tằng Vanh đúng sự thật hội báo đến một nửa, bỗng nhiên dừng thanh âm.
Toàn bộ đại thần trong điện động tác nhất trí mà nhìn ra ngoài, sự yên tĩnh này làm Trấp Tông từ trong đại chiến mơ màng phục hồi lại tinh thần, theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, thấy hai người.
Cảnh Thự cùng Khương Hằng một thân phong trần mệt mỏi, đứng ở trong điện.
Trấp Tông: "Đã trở lại?"
"Đã trở lại," Cảnh Thự ôm quyền khom người, "Bái kiến phụ vương."
Trong mắt Khương Hằng mang theo ý cười, cầm trong tay gậy gỗ mang theo trước khi rời đi, một thân phục sức người Để, cũng đối Ung Vương khom lưng: "Đã trở lại, bái kiến Vương bệ hạ."
Trấp Tông không hỏi việc Sơn Trạch, nhàn nhạt nói: "Bình an trở về là tốt, sống đến giống như dã nhân, ắt hẳn ở bên ngoài ăn không ít đau khổ, thu thập sạch sẽ, liền đi gặp vương tổ mẫu ngươi đi."
Đình thần đều im ắng mà nhìn hai người, Khương Hằng một thân trang điểm giống như lữ nhân, chúng thần nhìn cũng cười theo.
"Như thế nào?" Trấp Tông hỏi, "Hằng Nhi muốn nói cái gì liền nói."
Trong vương thất nước Ung, từ trước đến nay không giống Trung Nguyên tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi trên dưới, Trấp Tông thấy bộ dáng này của Khương Hằng, lại cảm thấy hắn thật sự không dễ dàng, ở bên ngoài bôn tẩu nửa năm, tất cả đều là vì quốc gia của y, vì cơ nghiệp Đại Ung tận tâm tận lực, cảm giác ghét bỏ trong lòng cũng phai nhạt vài phần, nhất thời thế nhưng không thể nói là tôn ngưỡng, hay là sợ hãi.
"Ngươi đi trước đi." Khương Hằng đối Cảnh Thự nói.
Cảnh Thự lại hành lễ với Trấp Tông, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Trấp Tông hoài nghi mà nhìn Khương Hằng, muốn biết hắn giải thích chuyện Sơn Trạch như thế nào, hành vi Vệ gia y đại khái là biết, Cảnh Thự cứu đi Sơn Trạch, tuy làm y một đêm phẫn nộ, nhưng mà nghĩ lại, họ Vệ kiêu ngạo sớm đã nghe thấy, giảm một chút nhuệ khí của họ, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Khương Hằng lại không có đề cập đến Sơn Trạch, nhìn quanh bốn phía, nói: "Ồ? Lục đại nhân đâu?"
Trước khi rời đi, Khương Hằng tiến đến chào từ biệt với Trấp Tông, lúc ấy người ở đây, hắn đều nhớ rõ, hiện giờ xem ra, lại thiếu đi không ít người.
"Môn sinh của y bởi vì tham ô quân lương," Trấp Tông nói, "Bị Cô Vương ngũ mã phanh thây, Lục Ký tuổi tác đã cao, nhất thời không tiếp thu được, ở nhà nghỉ ngơi."
"Ồ." Khương Hằng gật gật đầu, lại nói, "Chu đại nhân đâu?"
Trấp Tông nói: "Chu du ba năm trước truyền lầm quân báo, khiến cho ở núi Đông Lan dư đảng người Lâm Hô tàn sát bừa bãi, cần phải đóng cửa ăn năn."
Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân —— Giới Khuê tới, nhưng gã không có vào điện, chỉ canh giữ ở ngoài điện, Trấp Tông biết, mỗi lần Giới Khuê xuất hiện, đều có nghĩa là dụng ý của mẫu thân Khương thái hậu: Nàng muốn nhìn Khương Hằng một chút.
Khương Hằng lại mắt điếc tai ngơ, thậm chí không có quay đầu lại, nghĩ nghĩ, nói: "Vệ đại nhân sao lại cũng không có tới?"
"Bệnh cũ tái phát," Trấp Tông đáp, "Ở nhà nằm trên giường nghỉ ngơi, chân cẳng không tiện."
Khương Hằng gật gật đầu, Trấp Tông rất kiên nhẫn, biết hắn nhất định có chuyện muốn nói.
"Hôm nay còn sớm, Vương bệ hạ có thời gian không?" Khương Hằng bỗng cười nói.
"Có," Trấp Tông đáp, "Ngươi muốn làm gì?"
Khương Hằng nói: "Tâm sự những chuyện ta bên ngoài nhìn thấy nghe thấy."
Sắc mặt Tằng Vanh tức khắc biến đổi, không nghĩ tới Khương Hằng lúc này liền muốn làm khó dễ, đúng với ý nguyện công kích Vệ gia, nhưng hắn còn chưa có cùng Khương Hằng thương lượng rõ, tiểu tử này sao lại nói tới liền tới, hoàn toàn không làm bất kỳ chuẩn bị gì?
"Bọn họ đã ra khỏi thành." Thủ hạ báo lại.
"Có bao nhiêu hộ vệ?" Vệ Bí hỏi.
"Không có hộ vệ," thủ hạ đáp, "Chỉ có ba người, Khương Hằng, Trấp Miểu, cùng với Sơn Trạch."
Vệ Bí suy nghĩ biện pháp làm sao để chặn lại ba người này ở trên đường, trước khi bọn họ quay về thành Lạc Nhạn, thần không biết quỷ không hay đem bọn họ giết sạch? Võ nghệ Cảnh Thự vô cùng cao, một mình có thể đánh bại Lý Hoành, nhưng phòng không được thiên quân vạn mã cùng mũi tên bắn loạn. Khương Hằng...... Người này công phu không rõ, nhưng là thích khách suýt nữa đâm Trấp Tông một kiếm mất mạng.
Sơn Trạch lại hoàn toàn không có võ nghệ, có thể loại trừ ra.
Nhưng trong ba người này, chỉ cần có một người chạy thoát, ắt hẳn sẽ khiến cho phiền toái càng nghiêm trọng hơn nữa. Ngày thường Trấp Tông đối với Vệ gia mắt nhắm mắt mở, nhưng Trấp Miểu chính là con y, xuống tay với vương tộc, lại là một chuyện khác.
"Phái người đi theo," Vệ Bí nói, "Đừng để bị bọn họ phát hiện, phải có mười phần nắm chắc mới ra tay."
Cuối mùa thu, tái ngoại một mảnh vàng rực.
Ba người dựng trại ngoài trời, Sơn Trạch cố gắng tự chiếu cố chính mình, không muốn gây thêm phiền toái cho Khương Hằng cùng Cảnh Thự. Hôm nay đổi lại là Khương Hằng tự mình pha trà uống.
"Ngươi là người Vương Đô?" Sơn Trạch hỏi.
"Không," Khương Hằng cười nói, "Ta không phải người Ung."
Sơn Trạch nói: "Ta nói chính là Vương Đô Lạc Dương."
"Xem như là vậy," Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Ở Lạc Dương sống ba năm. Làm sao thấy được?"
"Người Vương đô sau cơm trưa, đều sẽ uống một chén trà," Sơn Trạch nói, "Tái ngoại không có cái thói quen này."
Khương Hằng nói: "Khi còn nhỏ ca ta đi làm nghề sơn, nghề mộc, sau khi được tiền đem về, liền mua chút trà cho ta uống, trà so với rượu dù sao cũng tốt hơn, uống vào làm người thanh tỉnh."
Sơn Trạch nói: "Các ngươi là cùng nhau lớn lên, giống ta cùng Thủy Tuấn, cha mẹ chúng ta rất sớm liền đã mất, chỉ để lại hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau."
Khương Hằng gật gật đầu, tộc trưởng họ Sơn họ Thủy chỉ trong mấy ngày trước sau mất mạng, nhưng đó lại là một câu chuyện khác. Sơn Trạch không có nói thêm, Khương Hằng cũng không hỏi.
Cảnh Thự ở bên ngoài tuần tra một vòng, đã trở lại, nói: "Sao lại tự mình làm? Đang gấp gáp trở về pha trà cho ngươi uống."
Khương Hằng lấy qua cơm trưa, đưa cho Cảnh Thự, đó là Thủy Tuấn ở trong thành chuẩn bị cơm cùng canh dê đông thành cao cho bọn họ, mùa thu lạnh lẽo, cơm canh có thể để đến ba ngày.
Cảnh Thự đem hộp sắt đặt ở trên lò lửa, làm canh dê tan ra. Sơn Trạch lại hỏi: "Thế nào?"
"Xác thật có người theo dõi, là hai đội người." Cảnh Thự thả ra Hải Đông Thanh điều tra, biết Hạo Thành phái người theo đuôi, chẳng qua cách khá xa.
Dần dần, Khương Hằng bắt đầu đối với Sơn Trạch lau mắt mà nhìn.
Y vô cùng thông minh, ở trong nhận thức của Khương Hằng về người tái ngoại, Sơn Trạch là người thông minh nhất, y quen thuộc văn hóa người Ung, đọc qua không ít sách, đầu óc nhanh nhạy, giỏi mưu lược, trận phản loạn ba năm trước đây, chính là do y tự tay lên kế hoạch. Chỉ là cuối cùng bị họ Trấp phát động tập kích bất ngờ, thất bại trong gang tấc.
Sơn Trạch đối với những nguy hiểm rình rập bên người, mức độ cảnh giác cao hơn nhiều so với Khương Hằng, tựa như mưu sĩ có mưu lược của Khương Hằng, hơn nữa còn có lòng cảnh giác của Cảnh Thự. Trên đường mấy ngày nay, Khương Hằng cùng Sơn Trạch nói chuyện phiếm, thực sự có lòng tiếc hận gặp nhau quá muộn.
Nước Ung không thể đem vị Vương tử Để tộc này thu vào Đông Cung, trở thành mưu sĩ thủ hạ Thái Tử Lung, thật sự là bỏ lỡ nhân tài, quá đáng tiếc.
Khi Khương Hằng cùng Sơn Trạch nói chuyện trước sau tuân thủ lễ tiết, thậm chí đã tới mức cứng nhắc rồi, nội dung cuộc nói chuyện không ngoài gì khác chính là quốc lược cùng hiện trạng Đại Ung, Cảnh Thự ở một bên ăn cơm, lắng nghe, không phát biểu bất kỳ cái ý kiến gì.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Khương Hằng thỉnh thoảng cũng sẽ dò hỏi Cảnh Thự, dù sao hắn sống ở Lạc Nhạn bốn năm, càng quen thuộc với hoàn cảnh vương cung.
"Ta không biết." Cảnh Thự tự mình đứng dậy đi châm trà uống, "Bất quá nghe các ngươi nói như vậy, nước Ung bất cứ lúc nào cũng có thể diệt quốc."
Khương Hằng nở nụ cười, xác thật như thế, tòa nhà sụp đỗ, rất nhiều người hãy còn vô thức ca hát nhảy múa, nhưng một quốc gia sụp đỗ, thường thường liền chỉ ở trong một đêm, chỉ cần Trấp Tông chính diện ăn một trận thất bại, các tộc nước Ung liền sẽ sụp đổ.
Sơn Trạch uống xong trà, đặt ly xuống, nói: "Hiện tại ta ngược lại cảm thấy, có các ngươi ở đây, nước Ung sẽ không cũng không có khả năng diệt quốc."
"Này nhưng khó nói." Khương Hằng cười nói.
Cảnh Thự thu thập ly cùng hộp đồ ăn, nói: "Đi thôi, sớm một ngày đến Lạc Nhạn, liền sớm một chút có giường ngủ."
Sơn Trạch bị giam giữ trong thủy lao ba năm, thân thể đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, lại trì hoãn thời gian y điều trị, lên đường thời gian dài chỉ sợ lưu lại bệnh căn, cần phải mau chóng đến Lạc Nhạn.
Ngày đi thì dài, mà đường trở về lại rất ngắn, từng ngày qua đi, dọc theo đường đi, Khương Hằng đàm luận nhiều nhất, chính là hiện trạng nước Ung, cùng với người Đông Cung, người triều đình. Cảnh Thự biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm, đem mỗi người từ đầu đến chân đều miêu tả một lần, cho Khương Hằng cùng Sơn Trạch phân tích.
"Hai ngươi tựa hồ đang suy nghĩ chủ ý quái quỷ gì." Cảnh Thự hoài nghi mà nói.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Sơn Trạch cười nói, "Đó là câu của người Hán các ngươi."
Khương Hằng nói: "Chuyện thế gian, không ngoài lòng người."
Trong chớp mắt, thời gian qua thật nhanh. Mà ở trên đường đi tới thành Lạc Nhạn, Khương Hằng ngoài ý muốn lại gặp lại đám người Phong Nhung kia.
"Mạnh Hòa!" Mạnh Hòa một thân ý phục săn thú mùa đông, đối Khương Hằng xa xa cười nói.
"Mạnh Hòa!" Khương Hằng cũng như vậy kêu Mạnh Hòa, tên của bọn họ đều có ý là "Vĩnh hằng", phảng phất như thân thiết hơn không ít.
Mạnh Hòa chỉ chỉ sau lưng bọn họ, nói một câu.
Sơn Trạch nói: "Gã nói, có người đang theo dõi chúng ta."
Cảnh Thự nói: "Không sao, để cho bọn họ tới."
Mạnh Hòa lại nói một chuỗi dài lời nói, Sơn Trạch nói: "Hỏi có cần gã đưa ra nhân thủ hỗ trợ hộ tống hay không."
Cảnh Thự: "Gã không phải đã hộ tống một đường sao? Sau khi rời đi Hạo Thành không bao lâu liền đi theo phía sau."
Mạnh Hòa nhìn Sơn Trạch gật đầu, Sơn Trạch lại ngồi đáp lễ.
"Các ngươi quen nhau?" Khương Hằng hiếu kỳ nói.
Sơn Trạch nghĩ nghĩ, Khương Hằng tựa hồ còn không biết thân phận Mạnh Hòa, nhưng nếu Mạnh Hòa không có tỏ thái độ, chính mình cũng không tiện lắm miệng, đáp: "Gặp mặt một lần."
"Gấu ta đâu?" Khương Hằng lại bảo Cảnh Thự phiên dịch.
Cảnh Thự chưa lên tiếng, Mạnh Hòa lại đã nghe hiểu, tựa như nửa năm này học được không ít tiếng Hán, đáp: "Rất tốt! Lớn như thế này rồi!"
Nói làm cái động tác mô tả độ cao, Khương Hằng nói: "Nuôi lớn liền thả ra ngoài đi, đừng cho ăn nhiều quá, bản thân không biết tìm đồ ăn!"
Mạnh Hòa nói: "Trước khi thả ra, cho ngươi thấy một lần!"
Khương Hằng thầm nghĩ ngươi muốn đem hai con gấu kéo vào Thành Lạc Nhạn sao, phải dọa chạy không ít người, nhưng mà cũng chỉ xem như Mạnh Hòa đang nói giỡn, Cảnh Thự liền lái xe, đối gã thổi tiếng huýt sáo, Phong Vũ bay tới, dừng ở trước xe. Mạnh Hòa lại phất phất tay, quay đầu ngựa lại rời đi, tiếp tục đi săn thú.
Lại sau ba ngày, gần tới tết Hạ Nguyên, Khương Hằng thấy khắp thành treo lụa màu cùng giấy đèn.
Người Ung lấy màu đen lập quốc, trong ngũ đức chung thủy, màu đen thuộc hệ Thủy, tượng trưng cho thần Huyền Vũ phương Bắc bảo hộ đất nước, nhà họ Trấp càng đối với thuỷ thần vô cùng tôn sùng, cho nên bái tế thủy quan tết Hạ Nguyên, cũng là ngày hội long trọng nhất trong năm.
Khương Hằng sống như dã nhân ở bên ngoài vượt qua gần nửa năm, sau khi trở lại thủ đô, giống như từ nơi hoang dã về tới quốc gia văn minh, trong lòng không khỏi cảm khái vạn ngàn. Địa phương nhân khí náo nhiệt, dù sao vẫn là tốt đẹp. Trong hàng ngàn năm nay, người ở trên mảnh đất Thần Châu tụ tập ở cùng nhau, phân công hợp tác, có thi thư xán lạn, hình thành thành thị, thôn trang, thị trấn, trọng thành, thủ đô, giống như hiện tượng thiên văn, chúng tinh củng nguyệt*, đây là bộ dáng giang sơn cùng xã tắc nên có.
*Chúng tinh củng nguyệt: Các ngôi sao vây quanh mặt trăng.
Ngày hôm đó, Trấp Tông nhận được tin tức Khương Hằng về triều, Cảnh Thự cũng đã trở lại.
Gần nửa năm, nhóm thám báo mỗi ngày đều mật cáo tình hình Khương Hằng. Trấp Tông đã bắt đầu có chút chán ghét hắn, loại chán ghét này bởi vì Khương Hằng vạch trần từng cái vết sẹo, nhưng chúng nó lại xác thật tồn tại.
Trấp Tông rất rõ ràng có chút vấn đề cần thiết phải giải quyết, nhưng tựa như thuốc đắng dã tật, uống nhiều quá thật làm người khó chịu, Khương Hằng cơ hồ là cạy ra miệng y, hết liều này đến liều khác mà mạnh mẽ rót vào, không cho y nghỉ ngơi một chút nào, quả thực làm y vô cùng bực bội.
Huống chi trước mắt quan trọng nhất chính là hoạ ngoại xâm, chỉ mỗi hoạ ngoại xâm, đã làm cho y thêm rất nhiều phiền lòng.
"Bọn họ vào thành rồi?" Trấp Tông nói.
Tằng Vũ đáp: "Vâng, Miểu điện hạ cũng đã trở lại."
Trấp Tông: "Không có những người khác?"
Tằng Vũ: "Tựa hồ còn mang theo một người khác."
Tằng Vanh đã nhắc nhở đệ đệ, Tằng gia sắp làm khó dễ với Vệ gia, mà Khương Hằng, còn là quân cờ do phụ thân bày ra, Tằng Vũ cần bảo hộ hắn ở mức độ nhất định.
Trấp Tông lại rất rõ ràng người này là ai, đồng thời cũng đối với hành vi của Khương Hằng càng thêm bất mãn ——ban đầu hắn đứng về phía Đông Cung, điểm này là làm đúng rồi, nhưng hắn không nên cùng Tằng gia âm mưu, đem toàn bộ Đông Cung kéo xuống nước.
Rốt cuộc Trấp Tông vẫn trên danh nghĩa là quốc quân, một ngày y còn sống, Thái Tử Lung nhất định phải nghe y, cho dù Trấp Lung là người được khâm định kế nhiệm.
"Nói một chút tình huống Ngọc Bích quan đi." Trấp Tông quyết định trước đem điều không vui này vứt đến sau đầu, đối chúng thần nói.
Hôm nay y triệu tập quần thần, trên triều đình văn võ bá quan tới hơn phân nửa, Cảnh Thự lập tức liền sắp hồi triều, Trấp Tông quyết định trước tiên bố trí ổn thoải, đến lúc đó để Cảnh Thự mang binh đánh tiên phong, đoạt lại Ngọc Bích quan.
Trên án đặt Kim Tỉ, Tằng Vanh bắt đầu sửa sang lại tông cuốn Đông Cung, hội báo hướng đi Ngọc Bích quan những ngày này, Thái Tử Linh nước Trịnh như cũ án binh bất động, nhưng phương Nam truyền đến tin tức mới, lão Trịnh vương sắp chịu đựng không nổi. Một khi quốc quân băng hà, Thái Tử Linh nhất định phải chạy về Tế Châu kế nhiệm, đến lúc đó sẽ có quyền lực thay đổi cùng thanh tẩy, tất nhiên sẽ không rãnh để đánh giặc.
Nước Ung đang chờ đợi cơ hội này, Thái Tử Linh cũng tương đối rõ ràng, sẽ không cho Trấp Tông cơ hội này, hắn vô cùng có khả năng phát binh trước.
Trấp Tông năm gần đây đã rất ít khi hỏi đến quốc chính, dân sinh, mậu dịch, ngoại giao. Những việc này từ trước đến nay y không thế nào cảm thấy hứng thú, hiện giờ đều ném cho Đông Cung, để Quản Ngụy hiệp trợ xử trí, phương hướng chính đều dựa theo ý tứ y là được.
Y cảm thấy hứng thú nhất chỉ có một chuyện —— đánh giặc. Xâm chiếm lãnh thổ biệt quốc, tù binh bá tánh phương Nam, từng chút lớn mạnh thực lực của chính mình, giống như đánh cờ trên bàn cờ, giết đến đối thủ nghe tiếng sợ vỡ mật, làm y cảm nhận được thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Phàm là quân vụ, y liền sẽ tự mình hỏi đến.
Tằng Vanh đúng sự thật hội báo đến một nửa, bỗng nhiên dừng thanh âm.
Toàn bộ đại thần trong điện động tác nhất trí mà nhìn ra ngoài, sự yên tĩnh này làm Trấp Tông từ trong đại chiến mơ màng phục hồi lại tinh thần, theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, thấy hai người.
Cảnh Thự cùng Khương Hằng một thân phong trần mệt mỏi, đứng ở trong điện.
Trấp Tông: "Đã trở lại?"
"Đã trở lại," Cảnh Thự ôm quyền khom người, "Bái kiến phụ vương."
Trong mắt Khương Hằng mang theo ý cười, cầm trong tay gậy gỗ mang theo trước khi rời đi, một thân phục sức người Để, cũng đối Ung Vương khom lưng: "Đã trở lại, bái kiến Vương bệ hạ."
Trấp Tông không hỏi việc Sơn Trạch, nhàn nhạt nói: "Bình an trở về là tốt, sống đến giống như dã nhân, ắt hẳn ở bên ngoài ăn không ít đau khổ, thu thập sạch sẽ, liền đi gặp vương tổ mẫu ngươi đi."
Đình thần đều im ắng mà nhìn hai người, Khương Hằng một thân trang điểm giống như lữ nhân, chúng thần nhìn cũng cười theo.
"Như thế nào?" Trấp Tông hỏi, "Hằng Nhi muốn nói cái gì liền nói."
Trong vương thất nước Ung, từ trước đến nay không giống Trung Nguyên tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi trên dưới, Trấp Tông thấy bộ dáng này của Khương Hằng, lại cảm thấy hắn thật sự không dễ dàng, ở bên ngoài bôn tẩu nửa năm, tất cả đều là vì quốc gia của y, vì cơ nghiệp Đại Ung tận tâm tận lực, cảm giác ghét bỏ trong lòng cũng phai nhạt vài phần, nhất thời thế nhưng không thể nói là tôn ngưỡng, hay là sợ hãi.
"Ngươi đi trước đi." Khương Hằng đối Cảnh Thự nói.
Cảnh Thự lại hành lễ với Trấp Tông, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Trấp Tông hoài nghi mà nhìn Khương Hằng, muốn biết hắn giải thích chuyện Sơn Trạch như thế nào, hành vi Vệ gia y đại khái là biết, Cảnh Thự cứu đi Sơn Trạch, tuy làm y một đêm phẫn nộ, nhưng mà nghĩ lại, họ Vệ kiêu ngạo sớm đã nghe thấy, giảm một chút nhuệ khí của họ, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Khương Hằng lại không có đề cập đến Sơn Trạch, nhìn quanh bốn phía, nói: "Ồ? Lục đại nhân đâu?"
Trước khi rời đi, Khương Hằng tiến đến chào từ biệt với Trấp Tông, lúc ấy người ở đây, hắn đều nhớ rõ, hiện giờ xem ra, lại thiếu đi không ít người.
"Môn sinh của y bởi vì tham ô quân lương," Trấp Tông nói, "Bị Cô Vương ngũ mã phanh thây, Lục Ký tuổi tác đã cao, nhất thời không tiếp thu được, ở nhà nghỉ ngơi."
"Ồ." Khương Hằng gật gật đầu, lại nói, "Chu đại nhân đâu?"
Trấp Tông nói: "Chu du ba năm trước truyền lầm quân báo, khiến cho ở núi Đông Lan dư đảng người Lâm Hô tàn sát bừa bãi, cần phải đóng cửa ăn năn."
Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân —— Giới Khuê tới, nhưng gã không có vào điện, chỉ canh giữ ở ngoài điện, Trấp Tông biết, mỗi lần Giới Khuê xuất hiện, đều có nghĩa là dụng ý của mẫu thân Khương thái hậu: Nàng muốn nhìn Khương Hằng một chút.
Khương Hằng lại mắt điếc tai ngơ, thậm chí không có quay đầu lại, nghĩ nghĩ, nói: "Vệ đại nhân sao lại cũng không có tới?"
"Bệnh cũ tái phát," Trấp Tông đáp, "Ở nhà nằm trên giường nghỉ ngơi, chân cẳng không tiện."
Khương Hằng gật gật đầu, Trấp Tông rất kiên nhẫn, biết hắn nhất định có chuyện muốn nói.
"Hôm nay còn sớm, Vương bệ hạ có thời gian không?" Khương Hằng bỗng cười nói.
"Có," Trấp Tông đáp, "Ngươi muốn làm gì?"
Khương Hằng nói: "Tâm sự những chuyện ta bên ngoài nhìn thấy nghe thấy."
Sắc mặt Tằng Vanh tức khắc biến đổi, không nghĩ tới Khương Hằng lúc này liền muốn làm khó dễ, đúng với ý nguyện công kích Vệ gia, nhưng hắn còn chưa có cùng Khương Hằng thương lượng rõ, tiểu tử này sao lại nói tới liền tới, hoàn toàn không làm bất kỳ chuẩn bị gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất