Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 106: Thuật binh gia

Trước Sau
Ngày 14 tháng 11, toàn thành Lạc Nhạn chuẩn bị chiến tranh, Tằng Vũ điều binh, Trấp Tông thay một thân áo giáp, chuẩn bị ra khỏi thành, suất lĩnh 1 vạn 2 ngàn kỵ binh, cùng Trịnh Quân mở ra cuộc chạm trán.

Bên người hắn chỉ có Vệ Trác cùng Tằng Vũ, võ tướng còn lại đều phái cho Trấp Lăng.

Trấp Tông có chút đáng tiếc, lúc này, con nuôi không ở bên cạnh.

Hắn vẫy lui thị nữ tiến đến hầu hạ, ở một mình trong tẩm điện trống không thay áo giáp, mười bốn năm, trong điện không có người yêu, không có huynh đệ, không có con trai, thời gian giống như chảy ngược, về tới lúc trước, thời khắc chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi.

"Ta sắp ra khỏi thành quyết một trận chiến," Trấp Tông cũng không quay đầu lại, tự mình đeo lên đai lưng nối giáp ngực cùng giáp lưng, nói, "Ngươi ở trong thành bảo vệ trong nhà cho tốt, nếu có đại thần lại nói ra nói vào, liền xử tử bọn họ. Lúc sinh tử tồn vong, cần phải làm cả nước trên dưới một lòng, trước mắt không phải là lúc lắm mồm biểu dương tài cán."

Thái Tử Lung một đêm không ngủ, trong đầu chỉ toàn là thảm trạng Ngưu Mân trước khi chết, hắn tự tay chiêu mộ người này đến Đông Cung, hắn khuynh mộ tài hoa y, không nghĩ chỉ vì một câu như vậy, nói giết liền giết, phụ thân giống như trở thành một kẻ điên, làm trong lòng hắn khiếp sợ.

Hắn chỉ bình tĩnh nhìn phụ thân như vậy, sau một lúc lâu không nói chuyện.

Trấp Tông liếc nhìn con trai một cái, lại hỏi: "Tin đưa ra ngoài rồi?"

Thái Tử Lung sắc mặt tái nhợt, đầu tóc tán loạn, đêm qua sau khi trở lại Đông Cung, thấy một nửa bản dự thảo Ngưu Mân viết gác ở trên án, hết thảy thoáng như một cơn ác mộng.

"Phụ vương." Thái Tử Lung phát run, hắn biết rõ, Trấp Tông muốn hắn trở về, làm tiểu hài tử như số mệnh của hắn.

Nhưng trước khi Ngưu Mân chết, bỗng nhiên nhìn hắn cười cười, trong nháy mắt Thái Tử Lung minh bạch ý này...... Không cần từ bỏ, chiến thắng sớm hay muộn cũng sẽ đến.

Trấp Tông mặc xong áo giáp, xoay người, một tay vuốt ve sườn mặt con trai, nhìn kĩ khuôn mặt hắn, tựa như muốn xác nhận, đứa con trai này có phải con trai ruột của mình hay không. U linh đứng ở sau lưng Khương Hằng kia, làm hắn trắng đêm sợ hãi, cho dù kẻ địch này cái gì cũng không có.

Hắn có con trai, đây là chỗ dựa duy nhất của hắn để hắn có thể đối chọi cùng vong hồn kia.

Thái Tử Lung lại lui ra phía sau nửa bước, dịch ra ánh mắt. Hắn nên làm cái gì bây giờ? Một khắc kia, hắn bỗng nhiên hiểu được Khương Hằng, vì sao lại muốn ám sát phụ thân hắn.

Nhưng hắn không có khả năng làm như vậy. Trấp Tông thưởng thức ánh mắt hắn, lại lý giải, đó là con trai đang đối với mình biểu lộ sự sợ hãi cùng thần phục.

"Không cần sợ hãi, cha đi thay ngươi giết sạch bọn họ." Trấp Tông trầm giọng nói.

Ngày 14 tháng 11, ban đêm, Ung Vương Trấp Tông tự mình xuất chiến.

Trước Ngọc Bích quan, Cảnh Thự nói không rõ hiện tại là cảm giác gì.

Hắn tin tưởng Trấp Tông nhất định có thể đứng vững, thành Lạc Nhạn không phải nói suy sụp liền suy sụp. Nhưng dựa theo hắn phân tích, cùng với những lời của Khương Hằng, Triệu Linh không phải là người bình thường, y suy nghĩ cẩn mật, cũng hết sức lớn mật, thường xuyên xuất kích bất ngờ, cũng thường thường có thể một chiêu chế ngự địch.

Khương Hằng nhắc nhở hắn nhiều lần, Triệu Linh là một kẻ địch vô cùng nguy hiểm, nhưng cho dù đem sáu vạn người giao cho Cảnh Thự, Cảnh Thự cũng nghĩ không ra biện pháp trong mười ngày kế tiếp, công phá thành Lạc Nhạn.

"Tường thành sẽ không có vấn đề," Cảnh Thự lặp lại với Khương Hằng, "Tuy rằng trong hơn một trăm năm nay chưa trải qua chiến sự kiểm nghiệm, nhưng ta tin tưởng nhất định có thể ngăn cản."

Khương Hằng nói: "Bốn nước Trung Nguyên đã công phạt lẫn nhau trong một thời gian dài, ta hạ thành ngươi, ngươi chiếm đất ta, luận công thành chiến, chỉ dựa vào kinh nghiệm nước Ung, căn bản không phải là đối thủ của người Trịnh."

"Cũng không nhất định." Trên vấn đề này Cảnh Thự không có tán đồng Khương Hằng.

Khương Hằng nói: "Ngươi nhắc đi nhắc lại, liền chứng minh trong lòng ngươi bất an, nếu thật sự tin tưởng, ngươi sẽ không đề cập tới."

Thiên hạ không có người nào so với Khương Hằng hiểu rõ Cảnh Thự hơn, Khương Hằng chỉ tùy tiện một câu chính là công tâm, Cảnh Thự chỉ phải nói: "Ngươi nói đúng."

Hai người đem đại quân đóng quân ở dưới Ngọc Bích quan, Khương Hằng dự đoán, tuy rằng tình huống Lạc Nhạn không rõ ràng, nhưng trong Ngọc Bích quan có quân Trấp Lăng coi giữ, ngoài Ngọc Bích quan lại có quân đội Cảnh Thự, bởi vậy, hai bên hình thành hai mặt giáp công, vây quanh Ngọc Bích quan.

Mà trước mắt, thủ vệ Ngọc Bích quan lại lấy bốn vạn quân Lương là chủ, người Dĩnh xuất không ra lực, chỉ tới 3000, lúc trước ủng hộ Triệu Linh 65 con thuyền biển, liền xem như hoàn thành trách nhiệm liên minh.

Đại quân trước mắt còn không biết ở chỗ nào, nhưng bọn họ tuyệt sẽ không đứng ngoài cuộc, nói không chừng đã lướt qua Đồng Quan, ở trên đường đi tới ngoài thành Lạc Nhạn, cùng Thái Tử Linh hội hợp.

Tống Trâu cũng tới, ý nghĩa của trận đại chiến này không phải là nhỏ, bất kỳ một phương nào thua, đều sẽ hoàn toàn thay đổi thiên hạ trong tương lai mấy chục năm, y đã đem toàn bộ tiền đặt cược đặt ở trên người Khương Hằng, y cần phải tin tưởng hắn, cho dù Khương Hằng cứu một quốc gia nào, y tin tưởng Khương Hằng đều có phán đoán riêng của bản thân, chuyện chính mình nên làm, chỉ có toàn lực hiệp trợ.

"Theo lý thuyết, công thành chiến xuất kỳ bất ý (đánh úp bất ngờ khi kẻ địch không đề phòng) chỉ có hai khả năng," Tống Trâu thong thả ung dung, nói, "Thứ nhất, chính là xuất hiện vũ khí mới, đây là khí cách tân."

"Không sai." Cảnh Thự đối với đạo binh gia rõ như lòng bàn tay, "Thứ hai, lại là xuất hiện chiến thuật mới, đây là thuật cách tân. Hoặc là 'khí', hoặc là 'thuật', hoặc là hai loại đều có."

Ba người ở chỗ cao sườn núi rừng thông nhìn ra Ngọc Bích quan phía xa, trên thành lâu Ngọc Bích quan cờ xí bay phần phật.

"Vũ khí mới công thành khả năng không lớn." Đề cập đến hành quân tác chiến, đầu óc Cảnh Thự vô cùng thanh tỉnh, "Triệu Linh thông qua đường biển vận chuyển một lần sáu vạn bộ binh, đã là cực hạn, lại chở thêm vũ khí lớn công thành tiếp cận Lạc Nhạn, vừa làm chậm tốc độ không nói, còn dễ dàng bị bại lộ mục tiêu."

"Ừm." Khương Hằng trầm ngâm không nói.



"Như vậy liền còn lại chiến thuật." Cảnh Thự nói, "Có chiến thuật mới gì, là có thể trong một đêm công phá tường thành?"

"Ta không biết." Khương Hằng nhíu mày nói, sức người có giới hạn, từ sau khi xuống núi, hắn sớm đã hiểu được, những điều bản thân còn phải học ở trên đời này, vẫn còn rất nhiều.

Tống Trâu nói: "Đương nhiên, cũng có thể là Triệu Linh đang hư trương thanh thế, trên thực tế là cái gì y cũng đều không làm, chính là bởi vì đoán chắc người Ung sẽ suy đoán y có phương pháp ứng đối, không thể không ra khỏi thành chiến một trận."

"Dùng mưu của người, trả lại cho người*," Khương Hằng nói, "Xác thật có sách lược như vậy, nhưng không giống tác phong của y."

*Nguyên văn: Dĩ bỉ chi mưu, phản hãm bỉ thân: Tương tự gậy ông đập lưng ông.

Tống Trâu đáp: "Trước mắt quan trọng nhất, vẫn là làm sao đánh bại Ngọc Bích quan, sau đó từ từ ngẫm lại, Ngọc Bích quan vừa vỡ, mối nguy Lạc Nhạn tự giải."

Tống Trâu nói không sai, chỉ cần đoạt lại Ngọc Bích quan, Trấp Lăng Bắc quan lập tức liền có thể rãnh tay, quay về viện trợ thành Lạc Nhạn.

Trước mắt chiến cuộc từ Bắc đến Nam, bao gồm vương đô Ngự lâm quân, bình nguyên ngoài đất bồi vương đô Trịnh Quân, Bắc quan Ung Quân, Ngọc Bích quan liên quân bốn nước, cùng với một nhánh kỳ binh đóng quân ở sườn núi rừng thông phía Nam quan của Cảnh Thự.

Năm nhánh quân đội kiềm chế nhau, hình thành thế cân bằng vi diệu, một bên nào bị đánh bại trước, liền sẽ một vòng chụp một vòng, khiến cho liên kết sụp đổ. Bọn họ đang ở phía Nam, nghĩ cách khiến cho chiến thuật móc xích này đứt gãy cùng mất cân bằng.

"Còn có một biện pháp," Khương Hằng nói, "Từ phía Bắc chặt đứt móc xích, trước cứu Lạc Nhạn, chỉ cần Lạc Nhạn được cứu, Ngọc Bích quan cũng không thành vấn đề."

Cảnh Thự nói: "Vẫn là bắt đầu từ phía nam đi, ít nhất trong tay chúng ta có quân lực, ta tới chế định kế hoạch phá quan, nhưng cần phải cùng cô cô móc nối trước. Phong Vũ sao còn chưa trở về?"

Khi đang nói chuyện, trong không trung phương xa vang lên một tiếng ưng kêu, Hải Đông Thanh đã trở lại, ba người đồng thời ngẩng đầu.

Phong Vũ mang tới tin tức vương đô thành Lạc Nhạn, Cảnh Thự mở ra xem, sắc mặt thoáng dịu xuống.

Trấp Tông ra khỏi thành quyết chiến, đánh bại quân tiên phong Triệu Linh, Ung Quân đại thắng, Trấp Tông một mình một ngựa, giết địch nhân máu chảy thành sông, cuối cùng Thái Tử Linh toàn quân lui về phía sau năm dặm, Ung Quân thiệt hại hơn hai ngàn 400 binh lính.

"Ông ấy bảo vệ Lạc Nhạn, chúng ta còn có cơ hội." Cảnh Thự thoáng trấn định trở lại, Trấp Tông ở phương Bắc có uy danh đệ nhất võ sĩ, cũng không phải là hữu danh vô thực. Hắn cơ hồ chưa bao giờ thấy qua Trấp Tông ra tay, ngay cả Thái Tử Lung, tự sau khi hiểu chuyện, đã không còn nhớ được lúc phụ thân đánh giặc, toàn bộ chiến tích của Trấp Tông, đều chỉ tồn tại trong lời đồn.

"Không." Khương Hằng lại nhắc nhở Cảnh Thự, "Chúng ta không còn nhiều thời gian."

Trấp Tông dụng binh thiện chiến dũng mãnh, khi đánh lên có loại khí thế đồng quy vu tận, nhưng mà nước Ung gặp phải cửa ải khó khăn lớn nhất chính là lính không đủ, một trận thắng giúp nâng cao sĩ khí, những về lâu dài, sẽ bị Thái Tử Linh làm tiêu hao thực lực từng chút một.

Hơn nữa, Đồng Quan phía Tây Nam cáo phá, thủ tướng bị giết, Quốc quân nước Đại đã hoàn toàn xâm lấn đất Ung, bắt đầu tấn công bốn tòa thành lớn phía Tây nước Ung "Thừa châu".

"Huống chi," Khương Hằng dạo bước trong quân trướng, nói, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù đoạt được Ngọc Bích quan, Lạc Nhạn cũng coi như xong rồi."

Lý Tiêu tự mình ra trận, mang đến 3 vạn quân đội, năm ngày sau sẽ đi tới vương đô hội hợp cùng Triệu Linh, bởi vậy, liên quân đã đạt tới chín vạn.

Khương Hằng cùng Cảnh Thự liếc nhau, cả hai đều cảm giác được sự kinh hãi trong mắt đối phương.

Trận đại chiến này tựa giống như tuyết lở, mới đầu chỉ là lăn xuống một quả cầu tuyết nhỏ bé, ngay sau đó còn lại không ngừng gia tốc, cuốn vào càng ngày càng nhiều binh lính cùng chiến mã, Khương Hằng đã quá xem nhẹ Triệu Linh, muốn làm nước Ung hoàn toàn bị diệt quốc.

"Còn có một biện pháp cuối cùng, Hằng Nhi." Cảnh Thự nhìn Khương Hằng.

Ban đêm, Cảnh Thự vội vàng nghĩ tin, sau khi cùng Khương Hằng thương nghị, thả ra Hải Đông Thanh, thấp giọng ở bên tai nó nói vài câu.

Trước bình minh, Ngọc Bích quan một mảnh tối đen, Phong Vũ vỗ cánh, bay qua những ngọn núi phía xa màn đêm, bay về phía bên kia Ngọc Bích quan.

"Kế tiếp, liền xem vận khí của cha ngươi." Khương Hằng nói với Cảnh Thự.

Cảnh Thự: "Đi thôi."

Hai người đang muốn xoay người, chợt nghe phương xa truyền đến một tiếng xé gió sắc bén, cắt qua bầu trời đêm.

Cảnh Thự phát giác có điều không ổn, lập tức xoay người, chỉ nghe mũi tên phá không mà đi, Hải Đông Thanh kêu to một tiếng!

"Phong Vũ ——!" Cảnh Thự giận dữ hét.

Trong nháy mắt Khương Hằng tay chân lạnh lẽo, mở to hai mắt, ở trong màn đêm đen nhánh tìm tung tích Hải Đông Thanh, Cảnh Thự đứng trong bóng đêm, giống như pho tượng.

"Bắn không trúng," Giọng nói Khương Hằng phát run, an ủi nói, "Đêm tối không thấy rõ ràng, mũi tên không có khả năng chuẩn như vậy, ca, tin tưởng ta!"

Cảnh Thự nắm chặt quyền, hốc mắt đỏ bừng, nhìn về phía Khương Hằng, cả hai không nói gì.



Thật lâu sau, Cảnh Thự trấn định trở lại, chậm rãi nói: "Cho dù Phong Vũ bị thương, cũng nhất định sẽ đem tin đưa đến. Theo ta đi, Hằng Nhi!"

Khương Hằng hô hấp dồn dập, cùng Cảnh Thự xoay người lên ngựa, tướng quân đội để lại cho Tống Trâu, hướng về dãy núi phía Đông Nam, dọc theo đường núi bí mật xuất quan, lại lần nữa tiến vào lãnh địa nước Ung.

Ngày 3 tháng chạp, vương cung Ung đô thành Lạc Nhạn, bị vây khốn ngày thứ hai mươi tám.

"Tiếp viện của bọn họ ở Hạo Thành."

Quản Ngụy chỉ ra mấu chốt trận vây thành chiến này: "Triệu Linh vận chuyển binh mã, đến trong nước chúng ta, quân nhu mang theo, không có khả năng quá nhiều. Trước đoạt Hạo Thành, cũng đem vật tư trong thành vận chuyển đến tiền tuyến, cung ứng cho đại quân, chính là một bước trong kế hoạch của bọn họ."

Trấp Tông "Ồ" một tiếng, nói: "Lúc trước nên giết Sơn Trạch, người Để dù sao cũng đã đi theo địch."

Nếu Khương Hằng ở đây, nhất định sẽ rống giận ra tiếng, lúc trước nên đi cứu! Nếu không Hạo Thành làm sao có thể rơi vào tay Triệu Linh?!

Nhưng không chỉ có Khương Hằng, ngay cả Thái Tử Lung, hôm nay cũng không có được thông tri lại đây, Trấp Tông bảo y đóng cửa ăn năn, tự nhiên cũng sẽ không cho con trai có cơ hội phản bác.

Trấp Tông tin tưởng bản thân tuyệt đối có năng lực, ba ngày trước, hắn suất lĩnh 4000 Ngự lâm quân ra khỏi thành quyết chiến, đánh bại gần vạn quân của Thái Tử Linh, hắn còn chưa có già.

Hôm nay những người tham nghị trong điện chỉ có bốn người Quản Ngụy, Lục Ký, Vệ Trác, Tằng Vũ.

Lục Ký nghĩ nghĩ, nói: "Ý tứ của Tả tướng chắc là, có thể phái một đội người, đột phá vòng vây, chặt đứt đường tiếp viện Hạo Thành với Trịnh Quân."

"Phái bao nhiêu người?" Trấp Tông nói, "Lục Ký, ngươi tự mình mang binh?"

Lục Ký thật sự cũng mê mang, ngày qua ngày bị nhốt trong thành, cho dù lương thảo sung túc, lòng dân lại có vấn đề lớn nhất, trong thành đã có dấu hiệu nổi dậy làm phản. Hiện tại phái ra binh lính, thử nghiệm cưỡng ép phá vòng vây, bao nhiêu người mới có thể chặt đứt đường tiếp viện Trịnh Quân? 8000? 1 vạn? Quân đội phá vòng vây không biết có thành công hay không, nhưng phòng thủ vương đô chắc chắn trống rỗng.

Càng nguy hiểm hơn chính là, đại quân nước Đại đang ở trên đường.

"Người Phong Nhung đâu?" Quản Ngụy nói.

"Không thể trông cậy vào bọn họ." Trấp Tông nói.

Chu Du vội vàng đi vào, mang theo tin tức khác.

"Hoả lực Trấp Miểu tập trung trước Ngọc Bích quan," Chu Du nói, "Trước mắt vẫn án binh bất động."

Cuối cùng Trấp Tông cũng chờ được tin tức của Cảnh Thự đưa tới, lại không phải điều hắn muốn, Trấp Lang, Khương Hằng, Trấp Miểu...... Ba người này, đã không còn nghe mệnh lệnh của hắn.

Nhưng hắn không đánh giá bất kỳ điều gì.

Quản Ngụy nói: "Nếu điện hạ có thể cùng Võ Anh công chúa phối hợp, đoạt lại Ngọc Bích quan, công chúa liền có thể rãnh tay, suất quân quay về viện trợ vương đô."

"Ngươi còn có chuyện muốn nói." Trấp Tông chăm chú nhìn Chu Du.

Chu Du thở dài, gật gật đầu.

"Thành Thừa Châu phá," Chu Du nói, "Đại quân đã chiếm lĩnh toàn thành."

Trấp Tông nói: "Cô Vương lại đi ra ngoài thỉnh chiến, còn có bao nhiêu binh lính?"

Đại thần dưới trướng một mảnh yên tĩnh.

Trấp Tông ý thức được không ổn, nhìn về phía Tằng Vũ.

"Ngự lâm quân còn hơn 3000." Tằng Vũ nói, "Trận quyết chiến trước thiệt hại nghiêm trọng, cần bổ sung. Vương bệ hạ, dựa theo thám báo, quân đội của Triệu Linh, sáng nay lại tới thêm hai vạn quân tiếp viện."

Sau Hạo Thành, Sơn Âm, tòa thành lớn thứ ba của nước Ung cũng theo đó bị phá, Trấp Tông điều động gần như tám phần quân đội trong sáu thành, trù bị đoạt lại Ngọc Bích quan, hiện giờ các thành quân phòng thủ trống rỗng, ngược lại bị liên quân một lần nhổ lên hang ổ.

Hiện giờ đại quân nước Trịnh còn vô cùng kiên nhẫn, chờ đợi minh hữu tiến đến hội hợp, Trấp Tông trăm triệu không nghĩ tới, binh mã Lạc Nhạn thế nhưng chỉ còn......

Từ đáy lòng mọi người hiện lên hai chữ chẳng lành—— mất nước.

Lời nói của Khương Hằng giống như còn ở bên tai, lúc trước ngoại trừ Quản Ngụy, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đang nói chuyện giật gân, nước Ung loạn trong giặc ngoài không giả, nhưng còn lâu mới tới tình trạng này.

Nhưng mà giờ khắc này, biến cố liền phát sinh trong một tháng ngắn ngủn, đối thủ làm từng bước, đâu vào đấy mà bố trí toàn bộ thế cờ, chỉ chờ thời khắc cuối cùng tiến đến, từng bước đẩy mạnh, thậm chí ngay cả dụ địch xuất chiến, đều nằm trong kế hoạch của Thái Tử Linh, dự bị lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, ban cho Trấp Tông một kích hủy diệt.

Lúc trước ở Ngọc Bích quan nên đem Triệu Linh bắt lại, không hỏi nguyên do trực tiếp giết chết ——cho tới lúc này, Trấp Tông còn đang hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau