App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 3: Oán linh váy đỏ (2)

Trước Sau
“Anh đầu cổ.”

“Anh Tạ à tôi sợ lắm…” Trước đó Nghiêm Kính bám lấy cánh tay Tạ Trì, bây giờ vẫn bám chặt lấy Tạ Trì như như bạch tuộc không chịu buông.

Tạ Tinh Lan vừa tới, trông thấy bàn tay Nghiêm Kính được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn nghĩ tới việc trước đó Tạ Trì bị người ta nắm lấy, chân mày chau lại, mặt không đổi sắc hất tay Nghiêm Kính ra.

“Anh Tạ…?” Nghiêm Kính khẽ cất tiếng gọi, không hiểu vì sao Tạ Trì lại đột nhiên tuyệt tình như vậy, vô thức vẫn muốn nắm lấy cánh tay anh ấy.

Trong giọng Tạ Tinh Lan mang theo chút vụn băng lạnh lẽo: “Nói chuyện thì được, đừng đụng vào tôi.” (Tiểu Trì của tôi)

Cảm giác xa cách lạnh lùng và cao ngạo* bẩm sinh đập vào mặt, Nghiêm Kính bị dọa khe khẽ run lên, cảm nhận như mình là học sinh tiểu học bị giáo viên nghiêm khắc dạy dỗ, ngoan ngoãn đứng bên tường cúi đầu xuống, trong lòng lẩm bẩm rốt cuộc người này có mấy bộ mặt.

(*gốc là Cư cao lâm hạ, chỉ việc nhìn từ trên cao xuống)

Lúc mới gặp thì hết sức ôn hòa, khi vạch trần cậu lại chẳng lưu tình chút nào, bây giờ thì.. hết sức lạnh lùng.

Ở bên kia, Châu Văn vừa chế giễu anh chàng đen gầy, vừa tự cho tay vào trong hũ.

Biểu hiện dũng cảm không sợ sệt, dễ dàng tăng người hâm mộ hơn, người mới đương nhiên không biết những điều này, Châu Văn âm thầm đắc ý.

Một giây sau, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh vỡ răng rắc thành từng mảnh, hắn kêu gào thảm thiết, vội vã rụt tay về, cầm cổ tay mình điên cuồng vẩy để xoa dịu cơn đau.

Bị mất mặt trước nhóm người mới như vậy, vẻ mặt Châu Văn hết sức khó coi, dữ dằn nói: “Tôi ở bên ngoài đợi mọi người, làm nhanh lên!”

Đến cả diễn viên cũ duy nhất như Châu Văn cũng ăn trái đắng, vẻ mặt mọi người càng thêm sợ sệt, ầm ĩ đứng yên tại chỗ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai rời khỏi vị trí.

Tạ Tinh Lan hờ hững lề mề tiến lên trước, đưa tay vào.

Mấy giây sau, hắn hơi chau mày lại.

Chưa thấy rõ trong hũ có cái gì, Tạ Tinh Lan không nóng lòng rút tay ra, mà chờ đợi một lát.

Mọi người trơ mắt nhìn, lúc “Tạ Trì” rút tay ra, một con cổ trùng bám lên ngón tay đẹp đẽ thon dài của “anh”.

(Cổ trùng: bọ, sâu độc)

Cuối cùng con vật trong hũ cũng lộ tướng mạo, nó chỉ to bằng một quả dâu tây, mình nhện, nhưng lại có lớp vỏ đen bóng như kim loại.

Trên người con nhện.. là cái đầu trẻ con to bằng cái móng tay. Tạ Tinh Lan đứng gần đó, còn có thể trông thấy tóc lưa thưa trên đỉnh đầu đứa trẻ.

Mọi người như nín thở.

Bà chủ kinh ngạc thốt lên: “Cục cưng à, sao con lại ra chứ? Mau trở về đi!!”

Sau đó cô ta dịu dàng xoa con cổ trùng trên mu bàn tay Tạ Tinh Lan, nhẹ nhàng thả nó xuống hũ.

Mọi người rùng mình.

Bà chủ lẩm bẩm: “Ôi, sao không còn đẹp như trước nữa rồi, sao lại đen sì sì thế này, trước kia rực rỡ sắc màu cơ mà.”

Tạ Tinh Lan được nhìn chân dung con cổ trùng như ý nguyện, đang chuẩn bị rời đi, nhưng nghe thấy lời bà chủ lẩm bẩm, bước chân thoáng dừng lại, sau đó mới làm như không có việc gì mà ra ngoài.

Tạ Tinh Lan tìm nhà vệ sinh ở tầng một, rửa chỗ máu đen bị cắn chảy ra trên đầu ngón tay, đợi máu ngừng chảy, xác nhận không còn cảm giác đau đớn nào, bấy giờ mới thầm nghĩ: “Tiểu Trì à, được rồi.”

Chàng trai đứng trầm mặc trước bồn rửa tay đột nhiên ngẩng đầu lên, trong gương lại là gương mặt dịu dàng thanh tú.

“Cảm ơn anh.”

Nhà vệ sinh vắng vẻ, giọng Tạ Trì bé xíu khó mà nghe thấy.

Tạ Tinh Lan và Tạ Trì có thể giao lưu với nhau trong não bộ, chỉ là Tạ Tinh Lan không muốn làm ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Tạ Trì, bình thường chủ động rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng chỉ cần Tạ Trì gọi, hắn sẽ tỉnh dậy.

Tạ Tinh Lan ở trong não miêu tả hình dạng con cổ trùng kia với Tạ Trì, Tạ Trì am hiểu những thứ này hơn hắn.

Tạ Trì khẽ giật mình: “Vỏ ngoài đen kịt ư?”

Tạ Tinh Lan: “Đúng vậy.”

Tạ Trì: “Anh à, anh có chắc trên người nó không có hoa văn hay màu sắc bắt mắt gì không?”

Tạ Tinh Lan: “Không có, thậm chí anh còn cảm nhận được nó đang suy yếu, bò rất chậm, độc tính cũng tiêu tán rất nhanh.”

Tạ Tinh Lan bổ sung: “Bà chủ nói, trước kia con cổ trùng có màu rực rỡ.”

Qua hồi lâu Tạ Trì không nói gì cả.

Bởi vì muốn giúp Tạ Tinh Lan có được thể xác, Tạ Trì vẫn luôn tìm hiểu về các thể loại huyền học, đương nhiên cũng không bỏ qua về mấy loài cổ trùng này.

Bình thường để luyện chế cổ trùng, cần chọn ra mấy loại độc trùng có độc tính mạnh, ví dụ như rắn độc, rết độc, cho tất cả bọn chúng vào một cái hòm bịt kín, để bọn chúng ở trong đó tranh đấu với nhau.

Con độc trùng sống sót cuối cùng sẽ trở thành cổ trùng, độc tính không tầm thường.

Những con cổ trùng mấy năm qua anh từng thấy, bởi vì hội tụ mấy loại độc tính, cho nên trên người đều có màu sắc rất bắt mắt, ví dụ như rết chân đỏ hay xanh như da ếch.

Cổ trùng màu sắc càng bắt mắt lại càng độc.

Bà chủ nói trước kia con cổ trùng có màu sắc rực rỡ, như vậy nhất định là kịch độc, nhưng bây giờ lại biến thành màu đen không có gì lạ thường, độc tính có vẻ đã suy yếu..

Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.



Xem ra đến bà chủ cũng không biết.

Tạ Trì nhìn chòng chọc vết thương trên ngón trỏ không hề có cảm giác đau đớn đến xuất thần, cổ trùng dựa vào nhiều phương pháp luyện chế khác biệt, tác dụng cũng khác biệt, anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản cắn một cái là xong, nhất định còn điều tiếp diễn.

Đột nhiên app rung lên, gửi một tin nhắn tới ――

【Phán đoán thỏa mãn điều kiện, chúc mừng bạn phát động nhiệm vụ tuyến phụ duy nhất trong “Oán linh váy đỏ ―― Anh đầu cổ.】

(Anh đầu cổ: sâu độc có hình đầu trẻ con, “anh” ở đây chỉ trẻ sơ sinh, “cổ” là là con sâu độc duy nhất còn sót lại như đã lý giải phía trước)

Tạ Trì sững sờ.

【Nhắc nhở tân thủ 1: Mỗi bộ phim kinh dị đều tồn tại một cốt truyện chính, có thể sẽ tồn tại một hoặc nhiều tuyến phụ, cần có điều kiện để phát động nhiệm vụ tuyến phụ, sau khi phát động, nếu hoàn thành yêu cầu của nhiệm vụ tuyến phụ, sẽ phát điểm tích lũy ngoài quy định.】

【Nhắc nhở tân thủ 2: Thăm dò được nhiệm vụ tuyến phụ cũng được tính vào độ thăm dò kịch bản. Sau khi bộ phim kết thúc, độ thăm dò kịch bản là một trong những chỉ tiêu quan trọng nhất để tổng kết lại biểu hiện của diễn viên.】

【Tuyến phụ “Anh đầu cổ”: Nếu diễn viên Tạ Trì thăm dò ra bí mật “Anh đầu cổ” suy yếu, sẽ thưởng 50 điểm tích lũy.】

Bấy giờ các “khán giả” đang xem phim kinh dị.

【Ôi vãi, sao người mới này có thể phát động nhiệm vụ tuyến phụ chứ!!】

【May mắn à? Người mới biết được cái gì vậy??】

【Nhân phẩm gì mà cao dữ vầy chời??】

【Hừ, phát động được thì sao chứ? Nhiệm vụ tuyến phụ dễ thăm dò như vậy, nhưng chắc gì có thể sống sót】

【Tôi có một dự cảm, nếu có thể thăm dò ra được, chất lượng bộ phim này sẽ tăng lên, hahaha, bỏ ra 100 minh tệ để xem phim chất lượng thấp, kết quả có lẽ nó sẽ thăng cấp, lời rồi!】

(Minh tệ: minh trong minh phủ, hay còn gọi là âm phủ)

【Cậu ta to gan thật đấy, để cổ trùng bò lên tay! Đổi lại là ông ông có dám không? Tôi thích cậu ta rồi đấy! Đẹp trai thế cơ mà! Châu Văn cùi bắp!】

【Em theo dõi ảnh rồi!】

【Mấy chế nói xem liệu nhiệm vụ tuyến phụ này có rớt vật phẩm không?】



Trong bộ phim kinh dị, Tạ Trì tiện tay xem thông tin cá nhân, bất ngờ phát hiện ra mình có thêm 9 fan hâm mộ.

Tạ Trì cất điện thoại đi ra ngoài, trông thấy Châu Văn ở cửa phòng vệ sinh.

Châu Văn nhìn chòng chọc Tạ Trì, ánh mắt loáng lên. Ban nãy hắn mắc tiểu, ai dè vừa tới thì thấy điện thoại Tạ Trì rung lên.

Châu Văn còn tưởng là app thông báo chỉ thị tiếp theo, mở điện thoại của mình ra kiểm tra app một chút, ai dè thấy nhiệm vụ chính vẫn đang dừng ở mục “Ký hợp đồng”.

Cho nên ban nãy điện thoại Tạ Trì rung lên chỉ có một khả năng ―― Tạ Trì phát động nhiệm vụ tuyến phụ.

Tay người mới hoàn toàn không biết gì thế mà lại phát động được nhiệm vụ tuyến phụ.

Ánh mắt Châu Văn lóe lên vẻ ghen ghét và thèm thuồng. Hắn không ngờ bộ phim chất lượng cẩu thả này thế mà lại có nhiệm vụ tuyến phụ.

Mặc dù nhiệm vụ tuyến phụ phát thưởng không cao bằng tuyến chính, nhưng xác suất rơi đạo cụ rất cao.

Đạo cụ rơi trong phim kinh dị có thể mang đi dùng ở phim tiếp theo, cực kỳ quý giá.

Mấy người mới này không hiểu, nhưng hắn thì biết rõ.

Đến giờ Châu Văn vẫn chưa có đạo cụ nào, điều này khiến hắn cảm thấy mình vẫn còn thua kém, không dám tới phim kinh dị cao cấp hơn.

Nhiệm vụ tuyến phụ có thể do nhiều người phát động, chỉ cần đạt được điều kiện thỏa mãn.

Châu Văn cố gắng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ lúc bộ phim kinh dị bắt đầu đến bây giờ, nhưng lại không thể nghĩ ra rốt cuộc điều gì dẫn tới nhiệm vụ tuyến phụ.

Liệu có phải lúc hắn rời khỏi phòng làm việc đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Châu Văn hối hận không thôi.

Xem ra mình không thể phát động được rồi.

Thế nhưng nhiệm vụ tuyến phụ có thể chia sẻ thậm chí chuyển sang cho người khác, vừa khéo hắn có ý đồ với cậu người mới này, Châu Văn nghĩ tới đây, ánh mắt trở nên u tối, lập tức duỗi tay ra cản Tạ Trì lại.

“Có việc gì vậy?” Tạ Trì khẽ chau mày lại khó nhìn ra. Dục vọng tỏ vẻ lương thiện chiếm thế thượng phong, khiến trong thoáng chốc đầu tiên anh không tỏ vẻ ghét bỏ và coi thường Châu Văn.

Châu Văn cũng không thích quanh co dài dòng: “Có theo tôi không?”

“Theo cái gì cơ?”

Châu Văn liền nắm lấy tay anh.

Tạ Trì nhìn chòng chọc cái tay kia, lập tức hiểu rõ, đột nhiên nở nụ cười dịu dàng: “Có ích gì?”

Châu Văn không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, hắn sửng sốt một lúc, chợt nhoẻn cười: “Tôi giúp cậu làm nam thứ, chính là đánh giá xếp hạng thứ hai, cậu “theo” tôi, đồng thời chia sẻ cho tôi nhiệm vụ tuyến phụ mà cậu giành được.”

Lúc hắn nói chữ “Theo” kia hết sức mập mờ.

Châu Văn cảm thấy cuộc trao đổi này Tạ Trì không hề lỗ, một người mới thôi mà, cho dù có ít trí khôn, nhưng không có kinh nghiệm gì lại nho nhã yếu đuối, chẳng bằng tìm người bảo vệ để an toàn qua phim tân thủ?



Hắn từng tham gia mấy bộ phim kinh dị, lại còn là huấn luyện viên thể hình, Tạ Trì không có lựa chọn thứ hai.

Lúc Tạ Trì nghe tới câu “tuyến phụ”, ánh mắt trở nên rét lạnh.

Anh lại ngước mắt lên, dường như đang nghiêm túc cân nhắc điều kiện Châu Văn đưa ra.

Châu Văn âm thầm đắc ý.

Điện thoại của Tạ Trì “reeng” lên một tiếng, đây là âm thanh nhắc nhở Tạ Trì chưa từng nghe thấy.

Châu Văn sửng sốt một lúc, hết sức rộng lượng nói: “Quản lý nhắn tin cho cậu, xem đi, tôi không vội.”

Tạ Trì mở ra xem.

【Quản lý Châu Đồng: Tạ Trì, nghe lời tôi, nhận lời điều kiện của cậu ta ngay lập tức, bỏ nhiệm vụ tuyến phụ, cậu là người mới, không đắc tội cậu ta được đâu, cậu ta còn có thể giúp cậu sống sót trở ra. 】

Tạ Trì khẽ cười hừ trong lòng một tiếng, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lùng.

Tay quản lý từ lúc anh bước vào phim kinh dị không ho he tiếng nào, vậy mà lại ra lệnh cho anh đúng thời điểm như vậy.

Hiển nhiên Châu Văn cũng thấy tin nhắn, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý.

“Sao hả?” Châu Văn hỏi.

Tạ Trì ngước mắt lên, trong giọng mang theo chút hoài nghi: “Anh cảm thấy anh chắc chắn là nam chính à?”

Châu Văn đã dần mất kiên nhẫn: “Đây đã là bộ phim kinh dị thứ tư của tôi rồi, trong này còn ai hơn tôi nữa? Tốt hơn hết là cậu nên thức thời, nếu không thì…”

“Bốn bộ phim mà vẫn còn ở trong phim tân thủ, còn bắt nạt người mới…”

Châu Văn sững sờ, cảm thấy có lẽ tai mình có vấn đề rồi.

Giọng Tạ Trì đột nhiên thay đổi, giọng nói hờ hững dường như không để cái gì vào bụng: “Thế thì mày phế thật..”

Châu Văn bất ngờ đối mặt với đôi mắt sâu thăm thẳm vừa lạnh lùng lại vừa hung dữ.

Tạ Tinh Lan cười giễu.

….

Bên ngoài phim kinh dị:

【Tôi không nhìn lầm chứ, tay người mới này lại đánh cả Châu Văn? Vãi thật!!】

【Châu Văn là huấn luyện viên thể hình cơ mà? Sao tui có cảm giác hắn ta không chịu nổi một đòn??】

【Quản lý đã nhắn tin rồi mà cậu ta còn dám đắc tội cả quản lý của mình ư? Châu Đồng ghét nhất là người mới không nghe lời, cậu ta xác định rồi!!】

【Hành động mượt mà quá trời quá đất, đây là anh chàng yếu ớt nho nhã ban nãy sao?】

【Tui ngứa mắt Châu Văn lâu lắm rồi, hả hê quáaaa, phải theo dõi cậu ta mới được!】

【Trong phim kinh dị không cho phép giết diễn viên, tay người mới này chuốc họa vào thân rồi, Châu Văn chắc chắn sẽ trả thù cho mà coi!】

【Thế mà anh ta còn có thể tỉnh bơ rửa sạch tay】

【Anh ta còn nhắn “Ngu xuẩn” sau đó block quản lý nữa!!】

【Châu Đồng tức điên rồi cho coi hahaha chết cười, tui theo dõi ảnh rồi!】



Lúc Tạ Trì làm chủ cơ thể, tay đã rửa sạch máu của Châu Văn.

Tạ Trì quay lại nhìn Châu Văn nằm dưới đất vẻ mặt đầy thù hằn, không thèm tỏ thái độ, quay đi đầu không ngoảnh lại.

Tạ Trì mở app ra, phát hiện mình đã cho Châu Đồng vào danh sách đen.

Anh mở khung chat ra, tin nhắn cuối cùng là ――

Tạ Trì: Ngu xuẩn.

Tạ Trì sửng sốt một chút, khóe môi cong lên, lại kéo quản lý ra khỏi danh sách đen.

【Hầy, thất vọng thật, tôi đã bảo cậu ta không có gan block quản lý rồi mà, chắc là nhất thời nóng giận, bây giờ bình tĩnh lại rồi.】

【Tui bỏ theo dõi rồi.】

Vừa mới thêm lại, mười mấy tin nhắn mắng chửi của Châu Đồng chiếm đầy màn hình.

Tạ Trì không thèm nhìn, anh gõ hai chữ “Ngu xuẩn” trả lời, sau đó lại kéo Châu Đồng vào danh sách đen.

Câu “ngu xuẩn” kia là do anh ấy mắng, còn câu “ngu xuẩn” này là của anh.

Hai câu “ngu xuẩn” đi đôi với nhau mới đủ.



“Khán giả” bên ngoài bộ phim bùng nổ luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau