[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 23

Trước Sau
Xét thấy đêm tân hôn bị lỗ nặng, liên tiếp mấy ngày Nguỵ Vô Tiện đặc biệt cảnh giác đối với Lam Vong Cơ, ban đêm ngủ trốn thật xa không nói, ban ngày cũng là hình bóng tách rời. Thật ra từ đáy lòng, hắn cũng nhớ những ngày chơi đùa, không có gút mắc gì cùng Lam Vong Cơ, chỉ là thứ nhất trong lòng sợ hãi chuyện tối hôm đó, thứ hai đời này hắn chưa từng ở chung suốt ngày đêm với một nam nhân khác thân mật như thế, không chỉ không quen, còn có một loại cảm xúc khẩn trương không giải thích được cứ lan tràn, mọi người đều coi bọn hắn là vợ chồng để cư xử, điều này càng khiến cho Nguỵ Vô Tiện không biết làm sao, không biết làm gì với quan hệ giữa hai người bây giờ.

Việc nghĩ không ra, liền dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Có thông hành ngọc lệnh, Nguỵ Vô Tiện vừa thấy cơ hội, là chạy xuống dưới chân núi, nhưng lần nào cũng bị Lam Vong Cơ bắt được, trực tiếp kéo đến lớp học. Ngoại trừ những lớp học bắt buộc, Lam Vong Cơ bình thường cũng sẽ đi tìm Lam Hi Thần, cùng huynh trưởng học cách xử lý công việc trong tộc, như vậy so với Lam Hi Thần hoặc là môn đồ khác, ngược lại y càng bận rộn gấp đôi, lịch trình mỗi ngày xếp kín, ngay cả một chút nghỉ xả hơi cũng không có.

Nguỵ Vô Tiện ngoài sự kính nể, lại bị cưỡng ép cùng nhau tham gia, cả ngày kêu khổ không ngừng, không khỏi nhớ đến những ngày tháng ở Vân Mộng bắt cá bẫy chim, tự do sung sướng.

Hôm nay, vẻ mặt hắn đen thui đứng phía sau Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần vừa nhìn thấy, liền biết lại trốn đi không thành, bị ép kéo tới, cười nói: "Vong Cơ, những bức thư thông báo này, mấy hôm trước ngươi mới cùng ta xem qua một lần rồi, ngược lại không cần quá cực nhọc như thế. Ngươi xem, lại khiến a Tiện mệt mỏi, thật ra hai người các ngươi có thể đi làm chuyện khác".

Nguỵ Vô Tiện ngáp được nửa chừng, lấy lại tinh thần nói: "Ý Trạch Vu Quân là không cần chúng ta sao, vậy ta đi nhé?"

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Không đi".

Nguỵ Vô Tiện trừng y mấy cái.

Hai người ngồi xuống trước bàn, trên bàn rất nhiều những bức thư từ các nơi gửi đến Cô Tô, còn có thư của đệ tử Lam thị ở dưới chân núi ghi chép lại hiện tượng lạ của các địa phương, Nguỵ Vô Tiện đã từng nhìn thấy mấy thư báo thế này ở trong thư phòng Giang Phong Miên, xem như một nguồn tin tức để săn đêm, được gia chủ các thế gia chỉnh sửa và đọc qua, dựa vào đó quyết định tình huống nào cần cử môn sinh tới để xử lý.

Việc này còn tính là có chút thú vị, Nguỵ Vô Tiện ngừng oán giận, cầm lấy một chồng thư trên bàn Lam Vong Cơ, bắt đầu lật xem.

Đáng tiếc hắn chính là người không thể ngồi yên, mấy công việc bàn giấy này cũng chỉ là nhìn thấy mới mẻ, mở ra mười mấy lá thư, trên bàn thư từ bày bừa bộn khắp nơi, mỗi lá thư liếc mắt hai cái, đều là mấy con tiểu yêu tiểu quái vặt vãnh, nhàm chán tẻ nhạt, bỏ qua một bên.

Hắn ngồi không yên, nhưng cũng không quấy rầy Lam Vong Cơ, chỉ nằm dài trên bàn ngủ gà ngủ gật. Giữa hai người bị Nguỵ Vô Tiện kéo đến một cái bàn, khơi khơi tạo thành một khoảng cách. Thấy hắn hành động như thế, Lam Vong Cơ làm như cũng không ngạc nhiên, chỉ hờ hững nhìn thoáng qua, rồi chuyên tâm làm việc của mình.

Lam Hi Thần yên lặng quan sát sự khác thường giữa hai người một chặp, nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, ngươi giúp ta tìm những hồ sơ vụ án của tháng trước mang lại đây, ta cần thẩm tra đối chiếu một chút".

Đợi y đi xa, Lam Hi Thần làm như không có việc gì nói: "Vong Cơ mấy hôm nay, rất là tích cực nha, các lớp học và những việc lặt vặt này, y đều không bỏ cái nào, ngươi đi theo y chắc là cũng mệt đúng không".

Nguỵ Vô Tiện nằm dài trên bàn không thể không ngẩng đầu lên, ".... Hả? Lam Trạm y, không phải vẫn luôn như vậy hay sao?"

Lam Hi Thần nói: "Lúc chỉ có một mình y, thỉnh thoảng cũng sẽ như thế, nhưng từ sau khi a Tiện ngươi đến đây, y càng trở nên cần mẫn hơn."

Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ta á? Chuyện này liên quan gì đến ta?.... Chẳng lẽ, y là không muốn để ta rảnh rỗi, làm mấy việc lén lút vụng trộm... khụ, cho đỡ buồn à".

Lam Hi Thần lắc đầu: "Vong Cơ y, trước giờ đều chỉ một mình".

Nguỵ Vô Tiện nói: "... Một mình? Trên núi không phải có rất nhiều đệ tử cùng tuổi với y đó sao?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn đúng thật nhớ ra, Lam Vong Cơ và những thiếu niên đó, cũng chẳng qua lại gì, cho dù là trong giờ học, vào giờ giải lao ồn ào, người ta nói thầm thì to nhỏ mách lẻo này kia, y chưa bao giờ nhúc nhích, một mình ngồi ưỡn hông thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, chỉ ngó tiên sinh.



Thấy hắn rơi vào trầm tư, Lam Hi Thần nói: "Nói vậy ngươi cũng đã nhìn ra, Vong Cơ ít khi nói cười, đối với việc học không chút cẩu thả, hơn nữa quá mức ưu tú, bất kể là lớp học gì, y đều biểu hiện xuất sắc hơn người khác rất nhiều, những bạn cùng lứa, tiểu bối khác, thậm chí cả tiền bối cũng vậy, đối với y là kính nể, là sợ hãi, trước nay chỉ dám xem y như là mẫu mực, chứ không phải là một người bạn để bọn họ gần gũi chơi cùng. Lấy ví dụ ở lớp kiếm thuật đi, trước ngươi, chưa từng có người nào có thể bất phân thắng bại với y, cho dù là ta, cũng thường xuyên rơi vào thế hạ phong, huống chi, mấy năm nay, ta hay vắng mặt trong lớp, người có thể chơi cùng y, càng thêm không có. Còn có các lớp học như bắn cung, cưỡi ngựa, chiêu hồn, luyện khí, chế bùa, từ sau khi ngươi đến, y mới có một đối thủ có thể thi đấu với nhau, thậm chí kích thích được lòng tranh đua hiếm thấy".

Nói đến cũng là trời xui đất khiến, trong khoảng thời gian này Nguỵ Vô Tiện nghẹn một bụng tức giận, việc gì cũng khăng khăng phải phân cao thấp với Lam Vong Cơ, đánh cược để giành chiến thắng, ra tay dữ dội, liên tiếp tạo ra tình huống trên lớp học, khiến tiên sinh ước gì có thể treo hắn lên đánh một trận tàn nhẫn ngay tại chỗ, nhưng xét biểu hiện, lại là cách xa người khác cả một dãy phố, ngay cả Lam Vong Cơ xưa nay giỏi nhất, cũng bị so kém, chuyện trước giờ chưa từng có. Tiên sinh vừa hận đến ngứa răng, vừa lau mắt mà nhìn hắn, ghép hắn và Lam Vong Cơ thành một đôi, hai người tranh đấu một thời gian, dẫn tới sự chú ý của mọi người. Các thiếu niên khác chưa bao giờ gặp cảnh tượng rầm rộ đến bực này, đua nhau bỏ việc trong tay mình, vây xem trận chiến Hoa Sơn luận kiếm của hai người. Luận một hồi, lại là ảnh hưởng đến người khác, các thiếu niên chạy vắt giò lên cổ, tiên sinh thất khiếu bốc khói, lớp học luôn luôn trang trọng nghiêm túc bị khuấy động toàn tiếng cười nói và mắng mỏ, gà chó không yên, cuối cùng phần lớn kết thúc bằng việc hai người đến từ đường phạt quỳ.

Nhưng mà, Lam Hi Thần làm thế nào biết được mấy chuyện này?

Mặt Nguỵ Vô Tiện hiện lên vẻ nghi ngờ, Lam Hi Thần cười nói: "Mấy hôm nay, ta cũng có lén đi xem các ngươi học hành. Vong Cơ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất thích làm bạn với ngươi, từ khi có ngươi, không chỉ đi học, mà ngay cả đến giúp ta mấy việc vặt này, y cũng tích cực hơn nhiều. Ta đoán, đại khái là... y muốn có nhiều thời gian ở cùng với ngươi đó".

Lời này, vừa nghe thấy khiến Nguỵ Vô Tiện đỡ không kịp.

Từ lúc vào Lam gia, lịch trình của bọn hắn đã bị Lam Vong Cơ xếp kín mít, bất kể Nguỵ Vô Tiện phản đối như thế nào, cũng đều phải tham dự đầy đủ không sót cái nào, mỗi khi nhìn thấy cơ hội thừa nước đục thả câu, chuồn đi, đều bị Lam Vong Cơ chặn lại trong vòng tay....

Cho nên những chuyện này, đều đơn thuần là bởi vì, Lam Vong Cơ muốn ở cùng với hắn sao?

Tuy rằng hắn ngoài miệng thường xuyên oán giận, cũng không hề thay đổi vẫn quậy tung lên dẫn đến kết cục phạt quỳ, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, ở cùng Lam Vong Cơ mấy ngày nay, mỗi ngày của hắn đều trôi qua thật là phong phú và vui sướng, nếm được niềm vui không giống với sự tự do tự tại ở Vân Mộng lúc trước, so với lúc ở Liên Hoa Ổ, mệt thì có mệt hơn một chút, quy củ cũng nhiều hơn, nhưng nếu nói cho đúng ra, thì hắn cũng chẳng tuân thủ được bao nhiêu quy củ trong đó....

Lam Vong Cơ đã ôm hồ sơ quay trở lại.

Nguỵ Vô Tiện vội vàng cầm lấy một lá thư giả bộ đọc.

Lam Vong Cơ đặt hồ sơ xuống, trở lại chỗ ngồi của mình.

Một đôi mắt to đen láy chớp chớp từ trên lá thư, lén nhìn y, Lam Vong Cơ hơi quét mắt qua một cái, đôi mắt kia lại bị lá thư che mất.

Tầm mắt dày đặc và kín mít như kim thêu của cô nương đâm trên người y, người nọ mỗi lần liếc nhìn một cái, thân mình lại nhích về phía y một chút.

Làm như cảm thấy nội dung các lá thư bên chỗ Lam Vong Cơ thú vị hơn, Nguỵ Vô Tiện đẩy cái bàn của mình sang một bên, cố gắng lấy thư bên chỗ y để xem, cánh tay gác lên cánh tay, chân chạm vào chân.

Tựa như ngay cả tiếng tim đập, cũng dựa vào càng lúc càng gần hơn.

Trong một tích tắc, thân hình Lam Vong Cơ làm như không ngồi vững được.

Tiếc rằng Nguỵ Vô Tiện hôm nay sau giờ ngọ vừa mới kê đầu lên gối, đã bị Lam Vong Cơ kéo đi, cơn buồn ngủ còn chưa hết, mí mắt không chống đỡ được bao lâu, chỉ xem một lát, đã bắt đầu giống con chim gõ kiến, gục lộp cộp xuống bàn. Giữa lúc mơ màng, dường như được kéo đến một nơi mềm mại ấm áp, đầu không còn gối lên mặt bàn lạnh lẽo nữa, dễ chịu và thoải mái không thể diễn tả bằng lời, loáng thoáng còn có một mùi hương an tâm tĩnh thần quanh quẩn bên người.

.....

Kỳ lạ....

Cái gì đang nhúc nhích trên mặt mình....



Hai con thỏ trong Tĩnh Thất, chạy đến đây phá hắn ư?

Móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gãi gãi lên má hắn....

Nghịch ngợm....

Hắn hơi cử động, vật nhỏ kia làm như hoảng hồn, ngượng ngùng dời đi.

Mới vừa chìm vào giấc mộng đẹp ngọt ngào, móng vuốt nhỏ lại lén lút tới, khẩy lông mi hắn, chọc chọc gương mặt hắn, nhẹ nhàng phác hoạ sống mũi hắn.....

Đi đến đôi môi, tựa như rất cẩn thận dừng lại, có chút do dự, lại có vài phần giống như thăm dò, nhẹ nhàng chạm một cái lên bờ môi.

Phảng phất như giọt sương mát lạnh ban mai, hắn từ từ mở mắt ra.

Phía trên, đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ mở to, chợt loé lên, rồi bày ra tư thái mắt nhìn thẳng phía trước, không chút cẩu thả.

Nguỵ Vô Tiện chống đùi ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt, nhìn xung quanh một chút.

Thỏ con đâu?

Chạy rồi ư...

Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện đảo qua, cuốn sổ ghi chép trên bàn Lam Vong Cơ, thế mà vẫn mở ở trang mà trước đó hắn nhìn thấy.

Những dòng chữ nhỏ chi chít nhảy nhót trước mắt hắn, Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái.

Trang giấy này có gì đẹp lắm à?

Lam Vong Cơ bị một loạt động tác nhỏ của hắn cắt ngang, tâm tư cũng lệch đi, Nguỵ Vô Tiện nhìn y một hồi, bỗng nhiên khép cuốn sổ ghi chép trên bàn y lại, hưng phấn nói: "Tiểu cũ kỷ, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"

Lam Vong Cơ kinh ngạc: "Chơi?"

Nói là làm, Nguỵ Vô Tiện nhảy phắt dậy khỏi mặt đất, đưa tay muốn kéo y, đồng thời nói với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, hôm nay tới đây thôi, ta và Lam Trạm đi trước nhé!"

Cổ áo Lam Vong Cơ bị hắn kéo xộc xệch cả lên, không biết làm sao nói: "Huynh trưởng...."

Lam Hi Thần cười cười, gật đầu nói: "Không sao, các ngươi đi đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau