Chương 32: Chương 321
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh buổi sáng sau ngày tân hôn.
Hôm đó y cũng tỉnh dậy giống thế này, phát hiện Nguỵ Vô Tiện được mình ôm vào lòng.
Y lập tức hồi tưởng lại tình huống đêm qua, mọi chuyện bắt đầu trở nên mơ hồ sau khi y uống xong ly rượu hợp cẩn. Hình như hai người náo loạn một hồi lâu rồi mới đi ngủ.
Y ôm chặt eo của Nguỵ Vô Tiện, nên rời giường rồi, trong đầu có một giọng nói nói với y, ôm thêm một lát nữa, một giọng nói khác lên tiếng.
Hắn đã là của ngươi.
Của ta?....
Nguỵ Anh, đã là của ta?....
Trước giờ Lam Vong Cơ đều không có hiểu biết gì đặc biệt đối với ý nghĩa của mệnh định và hôn nhân, y chỉ biết, từ đây hai người sẽ sống bên nhau, bọn y thuộc về nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Mười lăm năm cuộc đời của y, chỉ có vài lựa chọn thực sự là của bản thân. Họ của y, tên của y, tên tự của y, không phải do y lựa chọn, mỗi ngày y làm việc nghỉ ngơi, ăn cơm uống nước, tất cả những việc phải làm trong mỗi một canh giờ, mỗi một khắc, đều đã được các trưởng bối sắp xếp thoả đáng từ sớm, mỗi một lời nói hành động, có 3000 điều trên đá quy huấn, hướng dẫn, ràng buộc, y chỉ cần nhất nhất tuân theo.
Suy nghĩ và cảm xúc trong lòng y, đôi khi quá nhỏ bé không đáng nói, nếu như có, cũng bị kỳ vọng của các trưởng bối lấp vào đến đầy tràn, trở thành người như thế nào, làm việc gì, dường như từ lúc sinh ra, mọi quỹ đạo của y đều đã được quy hoạch thật tốt không chút sai sót.
Cho đến khi gặp phải lần lựa chọn trọng đại đầu tiên trong cuộc đời.
Lúc thư xem mắt của tiên môn bách gia bay đến Vân Thâm Bất Tri Xứ như chim én, các môn sinh của phòng nhận thư ngày nào cũng mẻ đầu sứt trán, nhớ tới lúc chọn lựa hôn sự cho Lam Hi Thần năm đó, tối tăm trời đất, bận rộn đốt đèn châm dầu, còn than thở một lần thế này trong đời là đủ rồi, nếu lại đến nữa, thì kim đan cũng phải run rẩy, bây giờ, mức độ được chào đón của Nhị công tử nhà bọn họ thế mà so với đại công tử thậm chí còn nhiều hơn, lần lượt từng người thở không ra hơi, may mắn Lam thị chỉ có song bích, chứ không phải tam bích, tứ bích...
Các trưởng lão trong tộc ai nấy đều gợn sóng bất kinh, làm như không có chút nghi ngờ nào đối với tư chất và nhân phẩm của đứa nhỏ nhà mình. Khi quyển danh sách tuyển chọn hôn sự kia được đưa đến tay Lam Vong Cơ, hoa cả mắt với tên các gia tộc và tên người, trong mắt y là một mảnh mờ mịt, không đọng lại chút gì. Đợi đến lúc những cái tên đó, lần lượt gặp mặt trong Nhã Thất, sau khi nghe tiếng thấy người rồi... vẫn là những hình ảnh mờ ảo như trước.
Cũng không phải là Lam Vong Cơ không chú tâm, coi thường khách bên ngoài, dựa vào trí nhớ hơn người và thái độ nghiêm túc chăm chỉ trong học hành, ngoại hình và thân thế của mỗi cô nương đó, y đều ghi nhớ trong đầu không sót một điều gì. Nếu là vấn đề hỏi đáp trên lớp, y thậm chí có thể nói ra được mọi chi tiết của buổi xem mắt, trả lời trôi chảy, không chê vào đâu được.
Nhưng lựa chọn thế nào, thì y lại không biết làm sao.
Cho đến khi gặp Nguỵ Anh.
Mệnh định chi nhân đã có gương mặt và giọng nói, một gương mặt tràn đầy ý cười, và một giọng nói lanh lợi trong trẻo.
Chuyện có trắc trở, nhưng lúc y ở trước lễ đường, đưa tay ra về phía người kia, người kia vẫn nắm lấy tay y.
Một khắc đó, y liền biết, từ lúc này hắn đã thuộc về mình.
Nhưng bây giờ thì sao? Lúc Nguỵ Vô Tiện nằm trong lòng ngực mình, y lại không chắc chắn như vậy nữa.
Đây có phải có nghĩa là, mình có thể giống như bây giờ, ôm hắn vào trong lòng mà không phải kiêng dè hay không? Thậm chí mỗi một ngày, mỗi một đêm sau này?....
Trong ngực bị lôi cuốn bởi một sự hồi hộp xưa nay chưa từng có, Lam Vong Cơ nhớ rõ, mình chưa từng có cảm giác thôi thúc muốn ôm chặt ai đó vào trong lòng. Trước đây, y chỉ đụng vào người khác thôi là đã vô cùng phản cảm....
Nhưng, Nguỵ Anh, dường như có điều gì đó không giống....
Thật cẩn thận dụi mặt mình vào cổ của người nọ một lát, giữa mái tóc đen dày mềm mại, làm như nhiễm mùi đàn hương của chính mình. Y dùng chóp mũi nhẹ nhàng gạt mấy lọn tóc ra, cánh mũi dán lên làn da trần trụi, mùi đàn hương tựa như hoà lẫn cùng với mùi cơ thể của Nguỵ Vô Tiện, một mùi hương... khó diễn tả.
Một mùi hương, rất thơm.
Cổ của Nguỵ Vô Tiện rất ấm, nóng, cực kỳ nóng. Y phát hiện, nhiệt độ cơ thể của Nguỵ Vô Tiện hình như cao hơn của mình, y nhớ tới bộ dạng cả ngày nhảy nhót lung tung của hắn.
Cả người Nguỵ Vô Tiện... đều toả ra nhiệt lượng.
Cả người....
Đều rất mềm mại....
Bờ vai săn chắc, ngực... chắc là cũng vậy, y không dám nhúc nhích, chỉ dùng bàn tay đang khoác lên eo hắn nhẹ nhàng ấn ấn, ừm, bụng dưới, rất săn chắc.
Người trong lòng ngực lầm bầm một tiếng, Lam Vong Cơ hơi kinh hãi, nhấc đầu lên, chuẩn bị buông tay.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên gãi gãi ngực mình, rồi để lại bên hông, ngay sau đó, làm như sờ thấy cánh tay của Lam Vong Cơ, đem cánh tay đó ôm vào trong lòng, duỗi thẳng đùi và bắp chân ra, chạm vào người y ở phía sau.
Một lát sau, tiếng ngủ say nhẹ nhàng vang lên.
Vòng eo Nguỵ Vô Tiện rất mềm mại, nhưng chỗ mềm mại nhất, đương nhiên càng là, hai bờ mông tròn... đang ở bên dưới giữa đũng quần của mình kia.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ... sờ?
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, đem câu nói cảnh báo có chút kỳ quái này vứt ra khỏi đầu.
Không phải phi lễ, đã xong tam bái, đây là hành động hợp lễ hợp pháp.
Đúng vậy, y xác nhận hết lần này đến lần khác, trong gia quy có chương nói thẳng cách cư xử giữa vợ chồng, chồng là có thể đối với vợ....
Tuy rằng y không hiểu rõ cái gọi là "cùng phòng" đến tột cùng có ý nghĩa gì, 3000 điều gia quy, không thấy ghi lại, cũng chưa từng có ai nói cho y nghe. Nhưng, nếu ngủ cùng một giường, tất nhiên là, có thể đụng vào thân thể đối phương chứ nhỉ?
Hơn nữa, hình như Nguỵ Anh cũng không phản đối....
Ừm, nói như vậy có chút chiếm tiện nghi của hắn, hay là, phải đánh thức hắn dậy, tự mình yêu cầu sự đồng ý của hắn?
Không biết tối hôm qua sau khi say rượu, mình có... hôn, hay ôm gì không?
Lam Vong Cơ bỗng nhiên có chút rầu rĩ, tại sao tửu lượng của mình lại kém như thế, y muốn nhớ, những điều nhỏ nhặt vụn vặt khi động phòng hoa chúc cùng Nguỵ Anh.... Nếu như lễ nghi phong tục cho phép, vậy Nguỵ Anh, hẳn là sẽ không cự tuyệt mình ha?
Như thế, cái cảm giác kỳ lạ nổi lên từ sâu bên trong thân thể này, cũng là... hợp lễ hợp pháp?
Bên tai Lam Vong Cơ tràn ngập tiếng hít thở của chính mình, hít thở một hồi, dần dần biến thành thở dốc, như thể, chút không khí đó gian nan cháy lên trong phổi, máu huyết nhẹ nhàng sôi trào, mình chắc chắn là có chỗ nào đó không đúng rồi, nếu không tại sao cố gắng hít thở như thế, mà vẫn có cảm giác hơi chóng mặt choáng váng?
Lam Vong Cơ cảm thấy mình có chút không tỉnh táo, tay y không nghe theo điều khiển, di chuyển ra khỏi lòng ngực của người nọ, để trên eo, từ chỗ hõm vào đó, từ từ nhích xuống dưới....
Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngồi bật dậy trên giường, đưa lưng về phía Nguỵ Vô Tiện, khẽ thở dốc.
Y nhắm hai mắt, không thể hiểu được cơn kích động trong người.
Sau đó, một bộ phận nào đó của cơ thể, dường như có biến hoá.
Y mở to hai mắt, cúi đầu không thể tin nổi nhìn xuống. Chuyện thế này, cũng đã từng xảy ra vài lần, mỗi một lần, y đều ngồi thiền một hồi, thì nhiệt độ sẽ tự nhiên biến mất.
Một khắc sau, y đứng lên, đi ra giếng nước bên ngoài nhà.
Y lúc đó, vẫn không hiểu được cơn nóng bức này trong cơ thể, nguy hiểm và bức thiết, thậm chí có chút giống với sự rối loạn xảy ra khi đả toạ luyện khí, trước khi tẩu hoả nhập ma, nhất định là có chỗ nào đó không đúng rồi.
Đáng lẽ không phải thế này.
Trong 3000 điều gia quy không có viết, trong phương pháp tu luyện kim đan không ghi lại, cũng chưa từng có người nào nói với y, đây là cái gì. Y chỉ cảm thấy không đúng, vô cùng không đúng.
Tẩu hoả nhập ma.
Y cần dùng ý chí của mình để ngăn cản, cần phải... khắc chế.
***
Sáng hôm nay, Lam Vong Cơ phát hiện mình đối mặt với tình cảnh y như thế.
Đêm qua, Nguỵ Anh nói với y, những điều đó là sự thôi thúc muốn kết hợp của hai người, là phản ứng tự nhiên của thân thể, không nên cảm thấy xấu hổ cũng không nên khắc chế....
Sự kết hợp danh chính ngôn thuận, luân lý làm người cho phép, giữa vợ chồng, vốn nên như thế....
Chỉ là y nhớ loáng thoáng, trong gia quy hình như không cho phép ban ngày hành sự....
"Ơ?... Lam Trạm, sáng sớm đã có tinh thần như vậy sao?" Nguỵ Vô Tiện mắt lim dim buồn ngủ, xoay người, đưa một tay xuống mò mẫm giữa hai chân của y.
"Nguỵ Anh..." Ngữ khí của y là khiển trách, nhưng môi lại ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn không chút đề phòng kia của đối phương, đầu lưỡi dễ dàng luồn vào trong.
"Ưm....!"
Tiếng hít thở trở nên trầm bổng, đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện nổi lên ánh nước đẹp đẽ, Lam Vong Cơ bỗng nhiên bật dậy, đưa tay xốc chăn trên người của Nguỵ Vô Tiện ra, đổi thành chính mình đè lên trên.
Tay của Nguỵ Vô Tiện xoa vuốt lên xuống giữa bẹn y, tiếng hít thở của Lam Vong Cơ nhanh chóng trở nên đáng sợ, một lát sau, bàn tay không quy củ kia bị y giữ lại.
Hắn thề, vốn dĩ hắn chỉ là đòi một nụ hôn thôi, hoàn toàn không muốn gì hơn....
"Hửm? Sao thế?...." Nguỵ Vô Tiện lười biếng duỗi duỗi cổ, nâng cằm y lên, "Hay là nói, Nhị ca ca thích ta... dùng miệng hơn?"
Hầu kết Lam Vong Cơ lăn lộn mấy cái, tự mình cố gắng nói: "Lớp học buổi sáng... sắp muộn rồi".
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên, lộ ra một góc hàm răng trắng tinh, tiến gần đến vành tai trắng bóng của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng cắn và nói: "Nhanh lên là được..." Cánh môi trượt từ quai hàm đến môi dưới của Lam Vong Cơ, đầu lưỡi liếm một cái, Lam Vong Cơ không hiểu phong tình mà tránh đi.
Nguỵ Vô Tiện hơi tức giận, "Nhị ca ca trở mặt không nhận người, tối hôm qua sung sướng đủ rồi, bây giờ ngay cả hôn một cái cũng không cho?"
Lam Vong Cơ nhắm hai mắt, thật lâu sau, thở dài ra một hơi, khẽ vỗ một cái lên hông Nguỵ Vô Tiện, "Rời giường, rửa mặt, ăn cơm sáng".
"Ta không muốn...." Chân Nguỵ Vô Tiện vòng lên eo Lam Vong Cơ, dùng sức móc lại, nửa thân trên đã nhổm dậy của Lam Vong Cơ ngã lại xuống dưới, "Ta không ăn mấy thứ cơm sáng đó, ta muốn ăn ngươi...."
Sắc mặt Lam Vong Cơ hiện ra một tia mất tự nhiên, suýt nữa không nhịn được, đẩy hắn ra, dứt khoát kiên quyết đứng dậy. Nguỵ Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo y, mặt dạn mày dày kéo y nói: "Nhanh mà Lam Trạm, tuyệt đối sẽ không đến trễ!"
Lam Vong Cơ gỡ tay hắn ra, hắn liền buông ngay, bò quỳ ở thành giường, vừa hưng phấn nói: "Tối hôm qua ta xem trên Xuân Cung đồ nhìn thấy một cách chơi khác, chúng ta thử một chút đi?"
Hôm đó y cũng tỉnh dậy giống thế này, phát hiện Nguỵ Vô Tiện được mình ôm vào lòng.
Y lập tức hồi tưởng lại tình huống đêm qua, mọi chuyện bắt đầu trở nên mơ hồ sau khi y uống xong ly rượu hợp cẩn. Hình như hai người náo loạn một hồi lâu rồi mới đi ngủ.
Y ôm chặt eo của Nguỵ Vô Tiện, nên rời giường rồi, trong đầu có một giọng nói nói với y, ôm thêm một lát nữa, một giọng nói khác lên tiếng.
Hắn đã là của ngươi.
Của ta?....
Nguỵ Anh, đã là của ta?....
Trước giờ Lam Vong Cơ đều không có hiểu biết gì đặc biệt đối với ý nghĩa của mệnh định và hôn nhân, y chỉ biết, từ đây hai người sẽ sống bên nhau, bọn y thuộc về nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Mười lăm năm cuộc đời của y, chỉ có vài lựa chọn thực sự là của bản thân. Họ của y, tên của y, tên tự của y, không phải do y lựa chọn, mỗi ngày y làm việc nghỉ ngơi, ăn cơm uống nước, tất cả những việc phải làm trong mỗi một canh giờ, mỗi một khắc, đều đã được các trưởng bối sắp xếp thoả đáng từ sớm, mỗi một lời nói hành động, có 3000 điều trên đá quy huấn, hướng dẫn, ràng buộc, y chỉ cần nhất nhất tuân theo.
Suy nghĩ và cảm xúc trong lòng y, đôi khi quá nhỏ bé không đáng nói, nếu như có, cũng bị kỳ vọng của các trưởng bối lấp vào đến đầy tràn, trở thành người như thế nào, làm việc gì, dường như từ lúc sinh ra, mọi quỹ đạo của y đều đã được quy hoạch thật tốt không chút sai sót.
Cho đến khi gặp phải lần lựa chọn trọng đại đầu tiên trong cuộc đời.
Lúc thư xem mắt của tiên môn bách gia bay đến Vân Thâm Bất Tri Xứ như chim én, các môn sinh của phòng nhận thư ngày nào cũng mẻ đầu sứt trán, nhớ tới lúc chọn lựa hôn sự cho Lam Hi Thần năm đó, tối tăm trời đất, bận rộn đốt đèn châm dầu, còn than thở một lần thế này trong đời là đủ rồi, nếu lại đến nữa, thì kim đan cũng phải run rẩy, bây giờ, mức độ được chào đón của Nhị công tử nhà bọn họ thế mà so với đại công tử thậm chí còn nhiều hơn, lần lượt từng người thở không ra hơi, may mắn Lam thị chỉ có song bích, chứ không phải tam bích, tứ bích...
Các trưởng lão trong tộc ai nấy đều gợn sóng bất kinh, làm như không có chút nghi ngờ nào đối với tư chất và nhân phẩm của đứa nhỏ nhà mình. Khi quyển danh sách tuyển chọn hôn sự kia được đưa đến tay Lam Vong Cơ, hoa cả mắt với tên các gia tộc và tên người, trong mắt y là một mảnh mờ mịt, không đọng lại chút gì. Đợi đến lúc những cái tên đó, lần lượt gặp mặt trong Nhã Thất, sau khi nghe tiếng thấy người rồi... vẫn là những hình ảnh mờ ảo như trước.
Cũng không phải là Lam Vong Cơ không chú tâm, coi thường khách bên ngoài, dựa vào trí nhớ hơn người và thái độ nghiêm túc chăm chỉ trong học hành, ngoại hình và thân thế của mỗi cô nương đó, y đều ghi nhớ trong đầu không sót một điều gì. Nếu là vấn đề hỏi đáp trên lớp, y thậm chí có thể nói ra được mọi chi tiết của buổi xem mắt, trả lời trôi chảy, không chê vào đâu được.
Nhưng lựa chọn thế nào, thì y lại không biết làm sao.
Cho đến khi gặp Nguỵ Anh.
Mệnh định chi nhân đã có gương mặt và giọng nói, một gương mặt tràn đầy ý cười, và một giọng nói lanh lợi trong trẻo.
Chuyện có trắc trở, nhưng lúc y ở trước lễ đường, đưa tay ra về phía người kia, người kia vẫn nắm lấy tay y.
Một khắc đó, y liền biết, từ lúc này hắn đã thuộc về mình.
Nhưng bây giờ thì sao? Lúc Nguỵ Vô Tiện nằm trong lòng ngực mình, y lại không chắc chắn như vậy nữa.
Đây có phải có nghĩa là, mình có thể giống như bây giờ, ôm hắn vào trong lòng mà không phải kiêng dè hay không? Thậm chí mỗi một ngày, mỗi một đêm sau này?....
Trong ngực bị lôi cuốn bởi một sự hồi hộp xưa nay chưa từng có, Lam Vong Cơ nhớ rõ, mình chưa từng có cảm giác thôi thúc muốn ôm chặt ai đó vào trong lòng. Trước đây, y chỉ đụng vào người khác thôi là đã vô cùng phản cảm....
Nhưng, Nguỵ Anh, dường như có điều gì đó không giống....
Thật cẩn thận dụi mặt mình vào cổ của người nọ một lát, giữa mái tóc đen dày mềm mại, làm như nhiễm mùi đàn hương của chính mình. Y dùng chóp mũi nhẹ nhàng gạt mấy lọn tóc ra, cánh mũi dán lên làn da trần trụi, mùi đàn hương tựa như hoà lẫn cùng với mùi cơ thể của Nguỵ Vô Tiện, một mùi hương... khó diễn tả.
Một mùi hương, rất thơm.
Cổ của Nguỵ Vô Tiện rất ấm, nóng, cực kỳ nóng. Y phát hiện, nhiệt độ cơ thể của Nguỵ Vô Tiện hình như cao hơn của mình, y nhớ tới bộ dạng cả ngày nhảy nhót lung tung của hắn.
Cả người Nguỵ Vô Tiện... đều toả ra nhiệt lượng.
Cả người....
Đều rất mềm mại....
Bờ vai săn chắc, ngực... chắc là cũng vậy, y không dám nhúc nhích, chỉ dùng bàn tay đang khoác lên eo hắn nhẹ nhàng ấn ấn, ừm, bụng dưới, rất săn chắc.
Người trong lòng ngực lầm bầm một tiếng, Lam Vong Cơ hơi kinh hãi, nhấc đầu lên, chuẩn bị buông tay.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên gãi gãi ngực mình, rồi để lại bên hông, ngay sau đó, làm như sờ thấy cánh tay của Lam Vong Cơ, đem cánh tay đó ôm vào trong lòng, duỗi thẳng đùi và bắp chân ra, chạm vào người y ở phía sau.
Một lát sau, tiếng ngủ say nhẹ nhàng vang lên.
Vòng eo Nguỵ Vô Tiện rất mềm mại, nhưng chỗ mềm mại nhất, đương nhiên càng là, hai bờ mông tròn... đang ở bên dưới giữa đũng quần của mình kia.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ... sờ?
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, đem câu nói cảnh báo có chút kỳ quái này vứt ra khỏi đầu.
Không phải phi lễ, đã xong tam bái, đây là hành động hợp lễ hợp pháp.
Đúng vậy, y xác nhận hết lần này đến lần khác, trong gia quy có chương nói thẳng cách cư xử giữa vợ chồng, chồng là có thể đối với vợ....
Tuy rằng y không hiểu rõ cái gọi là "cùng phòng" đến tột cùng có ý nghĩa gì, 3000 điều gia quy, không thấy ghi lại, cũng chưa từng có ai nói cho y nghe. Nhưng, nếu ngủ cùng một giường, tất nhiên là, có thể đụng vào thân thể đối phương chứ nhỉ?
Hơn nữa, hình như Nguỵ Anh cũng không phản đối....
Ừm, nói như vậy có chút chiếm tiện nghi của hắn, hay là, phải đánh thức hắn dậy, tự mình yêu cầu sự đồng ý của hắn?
Không biết tối hôm qua sau khi say rượu, mình có... hôn, hay ôm gì không?
Lam Vong Cơ bỗng nhiên có chút rầu rĩ, tại sao tửu lượng của mình lại kém như thế, y muốn nhớ, những điều nhỏ nhặt vụn vặt khi động phòng hoa chúc cùng Nguỵ Anh.... Nếu như lễ nghi phong tục cho phép, vậy Nguỵ Anh, hẳn là sẽ không cự tuyệt mình ha?
Như thế, cái cảm giác kỳ lạ nổi lên từ sâu bên trong thân thể này, cũng là... hợp lễ hợp pháp?
Bên tai Lam Vong Cơ tràn ngập tiếng hít thở của chính mình, hít thở một hồi, dần dần biến thành thở dốc, như thể, chút không khí đó gian nan cháy lên trong phổi, máu huyết nhẹ nhàng sôi trào, mình chắc chắn là có chỗ nào đó không đúng rồi, nếu không tại sao cố gắng hít thở như thế, mà vẫn có cảm giác hơi chóng mặt choáng váng?
Lam Vong Cơ cảm thấy mình có chút không tỉnh táo, tay y không nghe theo điều khiển, di chuyển ra khỏi lòng ngực của người nọ, để trên eo, từ chỗ hõm vào đó, từ từ nhích xuống dưới....
Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngồi bật dậy trên giường, đưa lưng về phía Nguỵ Vô Tiện, khẽ thở dốc.
Y nhắm hai mắt, không thể hiểu được cơn kích động trong người.
Sau đó, một bộ phận nào đó của cơ thể, dường như có biến hoá.
Y mở to hai mắt, cúi đầu không thể tin nổi nhìn xuống. Chuyện thế này, cũng đã từng xảy ra vài lần, mỗi một lần, y đều ngồi thiền một hồi, thì nhiệt độ sẽ tự nhiên biến mất.
Một khắc sau, y đứng lên, đi ra giếng nước bên ngoài nhà.
Y lúc đó, vẫn không hiểu được cơn nóng bức này trong cơ thể, nguy hiểm và bức thiết, thậm chí có chút giống với sự rối loạn xảy ra khi đả toạ luyện khí, trước khi tẩu hoả nhập ma, nhất định là có chỗ nào đó không đúng rồi.
Đáng lẽ không phải thế này.
Trong 3000 điều gia quy không có viết, trong phương pháp tu luyện kim đan không ghi lại, cũng chưa từng có người nào nói với y, đây là cái gì. Y chỉ cảm thấy không đúng, vô cùng không đúng.
Tẩu hoả nhập ma.
Y cần dùng ý chí của mình để ngăn cản, cần phải... khắc chế.
***
Sáng hôm nay, Lam Vong Cơ phát hiện mình đối mặt với tình cảnh y như thế.
Đêm qua, Nguỵ Anh nói với y, những điều đó là sự thôi thúc muốn kết hợp của hai người, là phản ứng tự nhiên của thân thể, không nên cảm thấy xấu hổ cũng không nên khắc chế....
Sự kết hợp danh chính ngôn thuận, luân lý làm người cho phép, giữa vợ chồng, vốn nên như thế....
Chỉ là y nhớ loáng thoáng, trong gia quy hình như không cho phép ban ngày hành sự....
"Ơ?... Lam Trạm, sáng sớm đã có tinh thần như vậy sao?" Nguỵ Vô Tiện mắt lim dim buồn ngủ, xoay người, đưa một tay xuống mò mẫm giữa hai chân của y.
"Nguỵ Anh..." Ngữ khí của y là khiển trách, nhưng môi lại ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn không chút đề phòng kia của đối phương, đầu lưỡi dễ dàng luồn vào trong.
"Ưm....!"
Tiếng hít thở trở nên trầm bổng, đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện nổi lên ánh nước đẹp đẽ, Lam Vong Cơ bỗng nhiên bật dậy, đưa tay xốc chăn trên người của Nguỵ Vô Tiện ra, đổi thành chính mình đè lên trên.
Tay của Nguỵ Vô Tiện xoa vuốt lên xuống giữa bẹn y, tiếng hít thở của Lam Vong Cơ nhanh chóng trở nên đáng sợ, một lát sau, bàn tay không quy củ kia bị y giữ lại.
Hắn thề, vốn dĩ hắn chỉ là đòi một nụ hôn thôi, hoàn toàn không muốn gì hơn....
"Hửm? Sao thế?...." Nguỵ Vô Tiện lười biếng duỗi duỗi cổ, nâng cằm y lên, "Hay là nói, Nhị ca ca thích ta... dùng miệng hơn?"
Hầu kết Lam Vong Cơ lăn lộn mấy cái, tự mình cố gắng nói: "Lớp học buổi sáng... sắp muộn rồi".
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên, lộ ra một góc hàm răng trắng tinh, tiến gần đến vành tai trắng bóng của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng cắn và nói: "Nhanh lên là được..." Cánh môi trượt từ quai hàm đến môi dưới của Lam Vong Cơ, đầu lưỡi liếm một cái, Lam Vong Cơ không hiểu phong tình mà tránh đi.
Nguỵ Vô Tiện hơi tức giận, "Nhị ca ca trở mặt không nhận người, tối hôm qua sung sướng đủ rồi, bây giờ ngay cả hôn một cái cũng không cho?"
Lam Vong Cơ nhắm hai mắt, thật lâu sau, thở dài ra một hơi, khẽ vỗ một cái lên hông Nguỵ Vô Tiện, "Rời giường, rửa mặt, ăn cơm sáng".
"Ta không muốn...." Chân Nguỵ Vô Tiện vòng lên eo Lam Vong Cơ, dùng sức móc lại, nửa thân trên đã nhổm dậy của Lam Vong Cơ ngã lại xuống dưới, "Ta không ăn mấy thứ cơm sáng đó, ta muốn ăn ngươi...."
Sắc mặt Lam Vong Cơ hiện ra một tia mất tự nhiên, suýt nữa không nhịn được, đẩy hắn ra, dứt khoát kiên quyết đứng dậy. Nguỵ Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo y, mặt dạn mày dày kéo y nói: "Nhanh mà Lam Trạm, tuyệt đối sẽ không đến trễ!"
Lam Vong Cơ gỡ tay hắn ra, hắn liền buông ngay, bò quỳ ở thành giường, vừa hưng phấn nói: "Tối hôm qua ta xem trên Xuân Cung đồ nhìn thấy một cách chơi khác, chúng ta thử một chút đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất