Cậu Là O? – Không! Tôi Là A!

Chương 93: Đi chúc tết, nhận lì xì

Trước Sau
Một giờ chiều, hai người lên xe của Diêm Phong, rời đi Lam gia, đến Đế gia đại trạch.

" Diêm Phong, chúc mừng năm mới!"

Lam Từ đối với hắn cười.

" Năm mới tốt lành!"

Diêm Phong cũng chúc lại.

Hắn cảm thấy hôm nay Lam Từ rất vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng ở trên môi, hắn cũng sắp bị tan chảy luôn rồi.

" Đúng rồi, cha tôi hỏi cậu có về Diêm gia một chuyến không?"

Diêm Phong bỗng nhiên nhớ ra.

" Nếu còn thời gian."

Diêm Hàn nhàn nhạt nói.

Diêm Phong hiểu, cũng không nói nữa, chuyên tâm lái xe.

Lam Từ ngồi trên xe nhắn tin cùng đám bạn, cậu cũng không có hồi hộp như lần đầu nữa.

Mùng hai ra ngoài đi ăn.

Ngô Thiên nhắn tới.

Để tôi hỏi Diêm Hàn.

Lam Từ nhắn xong thì quay qua nhìn người bên cạnh, lắc lắc cái màn hình điện thoại cho anh xem.

" Ừm, bảo cậu ta chọn chỗ luôn đi."

Diêm Hàn sờ má cậu.

Lam Từ lại tạch tạch tạch mà trả lời Ngô Thiên, khoé mắt liếc nhìn Diêm Phong một cái, lại nhắn thêm một câu.

Để tôi hỏi.

Ngô Thiên nhắn lại.

Sau đó Lam Từ nghe điện thoại của Diêm Phong vang lên tiếng tin báo.

Nhưng hắn chỉ chuyên tâm lái xe.

Đầu năm bên ngoài có khá nhiều người đi chúc tết, Diêm Phong cũng không muốn xảy ra chuyện đâu, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Anh ta đang lái xe.

Lam Từ sợ Ngô Thiên nghĩ bậy nên nhắn thêm một câu.

Mấy người đang đi đâu sao?

Ngô Thiên vừa nhìn thì ngẩn ra, nhưng cũng biết Lam Từ nếu đi với Diêm Phong thì đảm bảo phải có Diêm Hàn nên hắn mới hỏi như vậy.

Đi chúc tết, nhận lì xì.

Lam Từ cười hớ hớ.

Cậu có người thân ở đế đô?

Ngô Thiên vẫn chưa hiểu, theo hắn biết thì không.

Người thân của Diêm Hàn.

Lam Từ đính chính.

À.

Ngô Thiên ngộ ra, nhưng hắn càng chấn kinh hơn là hai người đã đến mức này rồi.

Cậu không hồi hộp à?

Hắn hỏi.

Trong năm đã đi một lần rồi, còn nhận được một đóng quà lớn, chứ cậu nghĩ tiền của tôi ở đâu ra, ha ha ha!!

Lam Từ bật cười lên.

Diêm Phong cũng tò mò nhìn xuống nhưng không biết cậu nhắn với ai mà vui vẻ vậy.

Diêm Hàn thì đưa tay xoa nhẹ má cậu, cưng chiều không thôi.

Tôi không nên nhắn tin với cậu, tạm biệt.

Ngô Thiên chán nãn nhắn lại.

Lam Từ cười ha ha lên.

...

Đế gia đại trạch cũng tràn ngập không khí đầu năm, khiến cho vẻ âm trầm của ngôi nhà cổ cũng ít đi, lại thêm chút vui tươi.

Lam Từ vẫn được chào đón giống như lần trước, nhưng lần này Diêm Phong lại phát lì xì cho họ.

" Cảm ơn thiếu gia."



Đám người cúi đầu hô.

Diêm Hàn gật đầu, dẫn Lam Từ đi vào đại trạch.

Trong chính phòng, lúc trước có bao nhiêu người thì lúc này cũng vậy.

Đám trưởng lão cũng mặc đồ có hoạ tiết màu đỏ mang sắc thái ngày tết.

Lam Từ nhìn cũng thấy vui mắt.

" Các lão gia tử năm mới tốt lành."

Lam Từ giống như học sinh ngoan mà cúi đầu chúc tết.

Không khí trong đại phòng bởi vì câu nói này của cậu mà dịu xuống ít nhiều.

" Ít nhất còn nghe được một câu lời chúc, lão bà này xem như sống không uổng, lại đây, mừng tuổi nào!"

Mộc Tiêm vẫy vẫy Lam Từ.

" Nó không chúc, vậy nên nó không có."

Bà nói.

" Có thể chúc thay không?"

Lam Từ thương lượng hỏi.

Mộc Tiêm bật cười, lắc đầu.

" Cảm ơn bà bà, chúc bà bà năm mới nhiều an khang!"

Lam Từ nhận lì xì, lại chúc.

" Ta cũng muốn nghe!"

Lão gia tử bên cạnh cũng hô lên.

" Cảm ơn lão gia tử, chúc ngài năm mới phúc trạch dài dài."

Lam Từ cũng không thiên vị bên nào, ai đưa lì xì thì chúc người đó, miệng ngọt còn hơn đường, đầy tâm ý chứ không giả dối chút nào.

Đám người đều là lão cáo già lâu năm, chẳng lẽ lại không nghe ra, bởi vậy đưa lì xì cũng đưa đến mát tay.

Nhưng cũng có người không được vui.

Không vui thì làm sao, Lam Từ cũng chúc một câu, lụm về một bao lì xì, có lời.

Đi một vòng, mười hai bao lì xì đỏ thẫm, Lam Từ cười híp cả mắt.

" Các trưởng lão năm mới tốt lành."

Diêm Hàn thấy cậu vui như vậy thì cũng cười, đại phát từ bi mà nói một câu.

" Ầy, xem ra không thể nhẹm lại một bao được rồi, đứa nhỏ ngoan, mau lại đây nhận."

Mộc Tiêm nói nhưng lại gọi Lam Từ.

Lam Từ chạy đến liền, nhận xong còn cười ngốc.

Thế là lại đi một vòng, đến khi ra cửa đại trạch, Lam Từ trên tay đã có hai mươi bốn cái, đến mức tay cậu cũng đỏ lên theo.

" Phát tài lớn rồi đi."

Diêm Phong cũng phải bật cười.

" Chúng ta đi đâu nữa?"

Lam Từ hai mắt sáng rực nhìn Diêm Hàn.

" Đi Diêm gia."

Diêm Hàn đáp luôn.

" Ừm ừm, đi!"

Lam Từ gật gật cái đầu không ngừng.

Diêm Phong lắc đầu không thôi.

...

Trước cửa nhà chính Diêm gia, một chiếc xe dừng lại ở đó.

Lam Từ vừa bước xuống xe vừa đưa mắt nhìn toà biệt thự lấy màu trắng làm chủ đạo, trong lòng cũng phải suýt xoa.

" Đây là nhà anh sao Diêm Phong?"

Lam Từ hỏi.

" Trước đó Diêm Hàn cũng ở đây."

Diêm Phong gật đầu.

Ba người đi vào nhà.

Lúc này là buổi chiều hơn bốn giờ, trong đại sảnh Diêm gia có khá đông người, không biết là cố ý đợi hay sao.

Lam Từ nhìn người lớn đứa nhỏ đầy một nhà thì cũng phải hô to con cháu đông đúc, phúc trạch đầy nhà.



" Cha."

" Diêm gia chủ."

Câu trước là Diêm Phong, câu sau là Diêm Hàn, Lam Từ thì không nói gì, chỉ ở sau lưng anh im lặng nhìn.

" Ta còn tưởng cậu không chịu về, đứa nhỏ đó đây sao?"

Diêm Minh nhìn Diêm Hàn, thở ra, lại nhìn Lam Từ ở phía sau anh, tò mò hỏi.

" Diêm gia chủ."

Lam Từ thấy ông cũng không khó tính thì chào hỏi.

" Lại đây ngồi đi."

Ông gọi.

Bên cạnh Diêm Minh để trống một cái ghế sofa, Diêm Hàn dẫn cậu đến đó.

" Mừng tuổi."

Ông đưa cho hai người hai cái bao lì xì.

" Cảm ơn Diêm gia chủ, năm mới chúc ngài phúc trạch như biển, hạnh phúc an khang."

Lam Từ theo thói quen nhận luôn hai cái.

Diêm Minh cũng ngẩn ra.

Diêm Phong thì bật cười.

" À, quen tay."

Lam Từ lúc này cũng nhớ ra.

" Em nhận đi, em nhận hay tôi nhận cũng như nhau."

Diêm Hàn để cậu lấy.

" Cảm ơn Diêm gia chủ."

Anh nói với Diêm Minh.

Đối diện có người bất mãn muốn nói gì nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.

" Nghe Diêm Phong nói cậu mới đến nhà chính."

Diêm Minh cũng không so đo chuyện anh nhận em nhận gì đó, ông đổi đề tài.

" Đến chúc tết, cho em ấy nhận lì xì."

Diêm Hàn thành thật nói.

" Đúng là nên chúc tết, giờ cũng gần đến bữa tối rồi, nếu được thì ở lại ăn cơm đi."

Diêm Minh đề nghị.

" Tối nay có hẹn rồi, chúng tôi chỉ đến một chút."

" Hừ..."

Có tiếng hừ nhẹ sau lời của Diêm Hàn.

Diêm Minh trừng mắt liếc qua, người kia vội cúi đầu.

" Vậy để lần sau."

Diêm Minh không sao cả nói.

Diêm Hàn gật đầu, chào ông rồi dẫn Lam Từ đi, cũng không nhìn đến đám người xung quanh.

" Ta đã dặn thế nào?"

Trong đại sảnh, Diêm Minh lạnh lùng hỏi.

" Hắn dù gì cũng mang họ Diêm..."

" Nhưng nó chưa nhận đồng nào của Diêm gia."

Diêm Minh cười lạnh nhìn người nói.

Diêm Dữ, em trai của Diêm Minh cứng họng.

" Nếu không phải năm xưa lão gia tử nhận về nó, Diêm gia bây giờ có cửa đu lên sao, các người còn nghĩ ép buộc nó."

Diêm Minh nhìn đám người một lượt.

" Lần sau ra đường nhìn thấy hai đứa nó thì nhớ cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng gây thêm phiền phức cho Diêm gia, nếu không, bản thân tự lo."

Ông nói rồi đứng dậy.

" Diêm Hàn thì cũng thôi đi, sao có cả thằng ranh kia?"

Diêm Dữ bất mãn nói.

Quen ai không quen lại đi quen một Alpha, còn dẫn về đây làm ô uế Diêm gia bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau