Chương 101: Yêu đương vụng trộm
" Còn chưa ăn tối, em không ngủ được đâu."
Diêm Hàn nhéo nhéo má cậu.
" Ăn gì..."
Lam Từ lầm bầm hỏi.
" Em muốn ăn gì?"
Anh hỏi.
" Ăn mì được không?"
Người kia vẫn chẳng có chút sức gì mà đáp lại.
" Mì sao... Đợi tôi tắm xong mang em đi ăn."
Diêm Hàn hôn lên trán cậu một cái.
Người kia gật gù.
Đến khi Diêm Hàn từ nhà tắm đi ra Lam Từ đã nằm rạp trên sàn ngủ mất tiêu.
Anh bất đắc dĩ ôm cậu lên giường, để cho cậu ngủ, cầm chìa khoá xe mở cửa đi ra ngoài.
Lam Từ ngủ đến thơm ngọt bỗng nhiên bị một mùi hương thơm ngào ngọt quấy phá, lôi cậu rời khỏi ván cờ của chu công.
" Thơm quá... Diêm Hàn?"
Lam Từ mắt cũng chưa mở mà réo gọi.
Diêm Hàn nhìn người trên giường bị con sâu đói gọi dậy thì cười nhẹ.
" Mau dậy, mì của em đây, ăn xong lại ngủ sau."
Anh ngồi bên bàn thấp mở tô mì dương xuân thơm phức ra, mùi hương bay đầy phòng.
Người trên giường vội bật dậy, loạng choạng ngồi xuống bàn thấp, cái mũi hít lấy hít để mùi vị kia, thoả mãn mà thở dài.
" Đũa này, cẩn thận nóng."
Anh buồn cười không thôi, tách đũa đưa cho cậu.
" On ắm á!"
Lam Từ ngọng nghịu nói, tay vẫn không ngừng nhét mì vào miệng.
" Coi chừng nghẹn."
Anh vén sợi tóc xoã trước trán đang chạm vào mắt cậu lên, cưng chiều dặn.
" Ừm ừm..."
Người kia vẫn như gió, ăn đến một miệng bóng loáng.
Chưa được năm phút...
" Ngon quá a!!"
Lam Từ dựa vào bên giường, vuốt cái bụng no căng của mình, thoả mãn không thôi.
Diêm Hàn ăn xong thì kéo tay cậu đứng lên.
" Ra ngoài đi hai vòng."
Anh nói.
Lam Từ dù không muốn cũng bị anh lôi đi.
Hai người nắm tay đi bên dưới hàng trong khuôn viên trường.
Xung quanh tối tăm lay lắc mấy nhọn đèn đường màu vàng chiếu không đến đâu.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Cũng không phải chỉ có mình họ mới xuất hiện ở trên sân trường vào lúc trời tối, mấy cặp tình nhân yêu thương vụng trộm, người yêu đã xác định quan hệ chung thân cũng có thể hẹn nhau ra ngoài núp lùm cho có tình thú.
Xã hội bây giờ miễn là đã phân hoá thì có thể tự do yêu đương, ở chung cũng không lạ gì, lỡ mà đánh dấu rồi, nếu muốn thì có thể đem về ra mắt người nhà, kết hôn, sinh bảo bảo.
Đối với AB hay OB, không thể dùng đánh dấu chung thân để duy trì tình cảm thì họ phải cẩn thận hơn trong việc yêu đương, bởi vì người yêu sẽ không biết nào rời bỏ mình đi tìm tình yêu chính thống.
Dù là AO chính thống nhưng một A có thể đánh dấu nhiều O, nên những O khi yêu đương cũng phải chú ý nhiều hơn.
Người đều trưởng thành, dám yêu thì dám chấp nhận rủi ro, pháp luật có thể giúp một chút nhưng không thể giúp nhiều hơn, đều phải tự thân mình đi cảm nhận đối phương có thật sự đáng cho mình trao tặng bản thân, đổi lại một tương lai lớn hơn chứ không phải là làm tình nhân ngoài luồng.
Kiếm một người một lòng với mình khó lắm.
...
Ngày thứ hai của đại hội thể thao, buổi sáng Lam Từ sẽ thi lúc chín giờ, nên cậu cứ nằm ườn trên giường không chịu dậy.
Đến tận tám giờ Diêm Hàn mới không thể không kêu cậu dậy, cho cậu ăn sáng hoạt động một chút rồi còn thi đấu.
La Mộng nhìn hai người đang lững thững đi đến thì thở dài.
" Tôi tưởng cậu trốn luôn chứ."
Cô móc xỉa.
" Còn chưa đến giờ mà, nắng muốn chết đi được ấy."
Lam Từ nhìn sân vận động như muốn bốc cháy mà nhăn mày.
" Ai bắt cậu đứng dưới nắng đâu, lại đây đi, còn mười lăm phút nữa."
La Mộng chủ động đi vào bóng cây bên cạnh sân.
Nhưng không phải ai cũng ngại nắng, trên sân vẫn đầy đủ nhiệt huyết tuổi trẻ, đám học sinh hò hét cổ vũ không ngừng.
" Chúng ta lấy hạng nhất được nhiều không?"
Cậu hỏi.
" Cũng được khá khá, thắng hạng mục thì cũng không quan trọng, cái chính là tổng điểm của các hạng mục sẽ quyết định thứ hạng cuối cùng của lớp, nên không cần đứng bét quá nhiều, sẽ khiến thứ hạng chính bị ảnh hưởng."
La Mộng nhìn sổ nhỏ trên tay, âm thầm tính toán số điểm mà hiện tại họ có.
" Khổ cho cậu."
Lam Từ mèo khóc chuột nói.
La Mộng liếc trắng mắt.
" Nếu cậu đánh bại cái tên kia lấy hạng nhất thì cho cậu thêm một suất kem."
La Mộng nhàn nhạt nhìn cậu.
" Lần trước hắn nhảy được xa nhất là bao nhiêu?"
Lam Từ hỏi.
" Một mét năm lăm."
La Mộng nói.
" Nhảy cũng khiếp quá chứ, Diêm Hàn, anh có nhảy tới không?"
Lam Từ quay qua hỏi người bên cạnh nãy giờ vẫn quạt phạch phạch cho cậu.
" Hơn."
Diêm Hàn lơ đãng nói.
Hai người kia mà mắt thẳng tắp.
" May mà cậu không tham gia, ở mà có tham gia thì chắc cũng nhường Lam Từ chứ."
La Mộng thầm may mắn rồi tự nhiên đính chính lại.
Lam Từ nghe nói nhìn quay qua nhìn người kia.
" Sẽ."
Người kia cũng không phụ ánh mắt loé sáng kia, chắc chắn nói.
Lam Từ cười toét miệng.
La Mộng nhún vai.
Tút.
Trên sân ngay khu vực nhảy cao đã vang lên tiếng còi.
" Cậu nhớ lời đã nói đó."
Lam Từ bỏ lại một câu rồi nắm tay Diêm Hàn kéo đi.
La Mộng bật cười, cũng đi theo.
Vòng thứ hai, Lam Từ nhảy được một mét ba lăm, thuận lợi vào vòng.
Từ vòng này đã có rất nhiều người bị đào thải đi.
Lúc này trên sân chỉ còn mười người, thầy giáo cho họ nhảy thêm một lượt.
Một mét bốn, trên sân chỉ còn bốn người, loại mất sáu, Lam Từ vẫn qua.
Đám bạn học thi xong cũng chạy đến cổ vũ, hưng phấn vô cùng.
" Làm tốt lắm, tôi thấy cậu vẫn chưa nhảy hết mình, cố lên."
La Mộng vui như tết.
Năm trước họ chỉ nhảy đến vòng này là bị loại, cuối cùng chỉ có mình Lục Khiếu kia nhảy qua, được hạng nhất.
" Mai lại nhảy, có khi sẽ quyết định được thắng bại."
Đám bạn học nhao nhao.
Ở gần đó Lục Khiếu đám người sắc mặt cũng không đẹp.
" Nếu mai cậu ta cũng nhảy qua một mét năm, cậu nhắm có nhảy hơn được không?"
Bạn học của hắn hỏi.
" Vậy phải đợi đến lúc đó mới biết được, có khi còn không cần nhảy."
Lục Khiếu kiêu ngạo nói.
Lam Từ dưới sự hộ tống của đám bạn vào chỗ bóng râm, đưa nước đưa khăn quạt mát, hầu hạ như ông thần.
Diêm Hàn nhìn khoé miệng cậu cứ nhếch lên thì cười.
Buổi chiều, hạng mục chạy đường dài sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Trực tiếp chạy hai lượt, dùng số điểm của hai lượt mà tính, sau đó lại tiến hành cho đám người trùng điểm chạy thêm một lượt quyết định kết quả cuối cùng.
Vòng đầu tiên là hôm nay, ngày cuối mới chạy vòng tiếp theo.
Lam Từ nhìn đường dài trên sân, cũng không có áp lực lắm.
" Có đối thủ nào đặc biệt mạnh không?"
Cậu hỏi La Mộng đang đứng bên cạnh.
" Hạng nhất năm trước là tên kia, hạng mục này điểm nhiều nhất, hắn đã giúp lớp họ lên hạng hai."
La Mộng nhìn thiếu niên có vẻ khá nhanh nhẹn cách đó không xa, cũng đang được bạn học chăm sóc tận tình.
Lưu Thí thấy họ nhìn qua thì nhe răng cười, rất có cảm giác thiếu niên dương quang.
" Cậu ta là B đi, có vẻ là có năng khiếu."
Lam Từ quay đầu đi, bởi vì có người nắm tay cậu giật giật.
Mùi gì chua quá ta.
" Cậu ta chạy rất nhanh."
La Mộng cũng phải tán dương.
Tút.
Tiếng còi báo tập trung của hạng mục chạy đường dài đã vang lên.
Hạng mục này chiếm lấy khá nhiều quan tâm của đông đảo bạn học, bởi vậy lúc này xung quanh đã tụ lại rất nhiều người.
Một đường đua có mười người, chia làm năm đường.
Đường đầu tiên có Lam Từ, nhưng không gặp Lưu Thí.
Bản thân cậu cũng muốn chạy cho sớm còn về nghỉ ngơi.
Diêm Hàn nhéo nhéo má cậu.
" Ăn gì..."
Lam Từ lầm bầm hỏi.
" Em muốn ăn gì?"
Anh hỏi.
" Ăn mì được không?"
Người kia vẫn chẳng có chút sức gì mà đáp lại.
" Mì sao... Đợi tôi tắm xong mang em đi ăn."
Diêm Hàn hôn lên trán cậu một cái.
Người kia gật gù.
Đến khi Diêm Hàn từ nhà tắm đi ra Lam Từ đã nằm rạp trên sàn ngủ mất tiêu.
Anh bất đắc dĩ ôm cậu lên giường, để cho cậu ngủ, cầm chìa khoá xe mở cửa đi ra ngoài.
Lam Từ ngủ đến thơm ngọt bỗng nhiên bị một mùi hương thơm ngào ngọt quấy phá, lôi cậu rời khỏi ván cờ của chu công.
" Thơm quá... Diêm Hàn?"
Lam Từ mắt cũng chưa mở mà réo gọi.
Diêm Hàn nhìn người trên giường bị con sâu đói gọi dậy thì cười nhẹ.
" Mau dậy, mì của em đây, ăn xong lại ngủ sau."
Anh ngồi bên bàn thấp mở tô mì dương xuân thơm phức ra, mùi hương bay đầy phòng.
Người trên giường vội bật dậy, loạng choạng ngồi xuống bàn thấp, cái mũi hít lấy hít để mùi vị kia, thoả mãn mà thở dài.
" Đũa này, cẩn thận nóng."
Anh buồn cười không thôi, tách đũa đưa cho cậu.
" On ắm á!"
Lam Từ ngọng nghịu nói, tay vẫn không ngừng nhét mì vào miệng.
" Coi chừng nghẹn."
Anh vén sợi tóc xoã trước trán đang chạm vào mắt cậu lên, cưng chiều dặn.
" Ừm ừm..."
Người kia vẫn như gió, ăn đến một miệng bóng loáng.
Chưa được năm phút...
" Ngon quá a!!"
Lam Từ dựa vào bên giường, vuốt cái bụng no căng của mình, thoả mãn không thôi.
Diêm Hàn ăn xong thì kéo tay cậu đứng lên.
" Ra ngoài đi hai vòng."
Anh nói.
Lam Từ dù không muốn cũng bị anh lôi đi.
Hai người nắm tay đi bên dưới hàng trong khuôn viên trường.
Xung quanh tối tăm lay lắc mấy nhọn đèn đường màu vàng chiếu không đến đâu.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Cũng không phải chỉ có mình họ mới xuất hiện ở trên sân trường vào lúc trời tối, mấy cặp tình nhân yêu thương vụng trộm, người yêu đã xác định quan hệ chung thân cũng có thể hẹn nhau ra ngoài núp lùm cho có tình thú.
Xã hội bây giờ miễn là đã phân hoá thì có thể tự do yêu đương, ở chung cũng không lạ gì, lỡ mà đánh dấu rồi, nếu muốn thì có thể đem về ra mắt người nhà, kết hôn, sinh bảo bảo.
Đối với AB hay OB, không thể dùng đánh dấu chung thân để duy trì tình cảm thì họ phải cẩn thận hơn trong việc yêu đương, bởi vì người yêu sẽ không biết nào rời bỏ mình đi tìm tình yêu chính thống.
Dù là AO chính thống nhưng một A có thể đánh dấu nhiều O, nên những O khi yêu đương cũng phải chú ý nhiều hơn.
Người đều trưởng thành, dám yêu thì dám chấp nhận rủi ro, pháp luật có thể giúp một chút nhưng không thể giúp nhiều hơn, đều phải tự thân mình đi cảm nhận đối phương có thật sự đáng cho mình trao tặng bản thân, đổi lại một tương lai lớn hơn chứ không phải là làm tình nhân ngoài luồng.
Kiếm một người một lòng với mình khó lắm.
...
Ngày thứ hai của đại hội thể thao, buổi sáng Lam Từ sẽ thi lúc chín giờ, nên cậu cứ nằm ườn trên giường không chịu dậy.
Đến tận tám giờ Diêm Hàn mới không thể không kêu cậu dậy, cho cậu ăn sáng hoạt động một chút rồi còn thi đấu.
La Mộng nhìn hai người đang lững thững đi đến thì thở dài.
" Tôi tưởng cậu trốn luôn chứ."
Cô móc xỉa.
" Còn chưa đến giờ mà, nắng muốn chết đi được ấy."
Lam Từ nhìn sân vận động như muốn bốc cháy mà nhăn mày.
" Ai bắt cậu đứng dưới nắng đâu, lại đây đi, còn mười lăm phút nữa."
La Mộng chủ động đi vào bóng cây bên cạnh sân.
Nhưng không phải ai cũng ngại nắng, trên sân vẫn đầy đủ nhiệt huyết tuổi trẻ, đám học sinh hò hét cổ vũ không ngừng.
" Chúng ta lấy hạng nhất được nhiều không?"
Cậu hỏi.
" Cũng được khá khá, thắng hạng mục thì cũng không quan trọng, cái chính là tổng điểm của các hạng mục sẽ quyết định thứ hạng cuối cùng của lớp, nên không cần đứng bét quá nhiều, sẽ khiến thứ hạng chính bị ảnh hưởng."
La Mộng nhìn sổ nhỏ trên tay, âm thầm tính toán số điểm mà hiện tại họ có.
" Khổ cho cậu."
Lam Từ mèo khóc chuột nói.
La Mộng liếc trắng mắt.
" Nếu cậu đánh bại cái tên kia lấy hạng nhất thì cho cậu thêm một suất kem."
La Mộng nhàn nhạt nhìn cậu.
" Lần trước hắn nhảy được xa nhất là bao nhiêu?"
Lam Từ hỏi.
" Một mét năm lăm."
La Mộng nói.
" Nhảy cũng khiếp quá chứ, Diêm Hàn, anh có nhảy tới không?"
Lam Từ quay qua hỏi người bên cạnh nãy giờ vẫn quạt phạch phạch cho cậu.
" Hơn."
Diêm Hàn lơ đãng nói.
Hai người kia mà mắt thẳng tắp.
" May mà cậu không tham gia, ở mà có tham gia thì chắc cũng nhường Lam Từ chứ."
La Mộng thầm may mắn rồi tự nhiên đính chính lại.
Lam Từ nghe nói nhìn quay qua nhìn người kia.
" Sẽ."
Người kia cũng không phụ ánh mắt loé sáng kia, chắc chắn nói.
Lam Từ cười toét miệng.
La Mộng nhún vai.
Tút.
Trên sân ngay khu vực nhảy cao đã vang lên tiếng còi.
" Cậu nhớ lời đã nói đó."
Lam Từ bỏ lại một câu rồi nắm tay Diêm Hàn kéo đi.
La Mộng bật cười, cũng đi theo.
Vòng thứ hai, Lam Từ nhảy được một mét ba lăm, thuận lợi vào vòng.
Từ vòng này đã có rất nhiều người bị đào thải đi.
Lúc này trên sân chỉ còn mười người, thầy giáo cho họ nhảy thêm một lượt.
Một mét bốn, trên sân chỉ còn bốn người, loại mất sáu, Lam Từ vẫn qua.
Đám bạn học thi xong cũng chạy đến cổ vũ, hưng phấn vô cùng.
" Làm tốt lắm, tôi thấy cậu vẫn chưa nhảy hết mình, cố lên."
La Mộng vui như tết.
Năm trước họ chỉ nhảy đến vòng này là bị loại, cuối cùng chỉ có mình Lục Khiếu kia nhảy qua, được hạng nhất.
" Mai lại nhảy, có khi sẽ quyết định được thắng bại."
Đám bạn học nhao nhao.
Ở gần đó Lục Khiếu đám người sắc mặt cũng không đẹp.
" Nếu mai cậu ta cũng nhảy qua một mét năm, cậu nhắm có nhảy hơn được không?"
Bạn học của hắn hỏi.
" Vậy phải đợi đến lúc đó mới biết được, có khi còn không cần nhảy."
Lục Khiếu kiêu ngạo nói.
Lam Từ dưới sự hộ tống của đám bạn vào chỗ bóng râm, đưa nước đưa khăn quạt mát, hầu hạ như ông thần.
Diêm Hàn nhìn khoé miệng cậu cứ nhếch lên thì cười.
Buổi chiều, hạng mục chạy đường dài sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Trực tiếp chạy hai lượt, dùng số điểm của hai lượt mà tính, sau đó lại tiến hành cho đám người trùng điểm chạy thêm một lượt quyết định kết quả cuối cùng.
Vòng đầu tiên là hôm nay, ngày cuối mới chạy vòng tiếp theo.
Lam Từ nhìn đường dài trên sân, cũng không có áp lực lắm.
" Có đối thủ nào đặc biệt mạnh không?"
Cậu hỏi La Mộng đang đứng bên cạnh.
" Hạng nhất năm trước là tên kia, hạng mục này điểm nhiều nhất, hắn đã giúp lớp họ lên hạng hai."
La Mộng nhìn thiếu niên có vẻ khá nhanh nhẹn cách đó không xa, cũng đang được bạn học chăm sóc tận tình.
Lưu Thí thấy họ nhìn qua thì nhe răng cười, rất có cảm giác thiếu niên dương quang.
" Cậu ta là B đi, có vẻ là có năng khiếu."
Lam Từ quay đầu đi, bởi vì có người nắm tay cậu giật giật.
Mùi gì chua quá ta.
" Cậu ta chạy rất nhanh."
La Mộng cũng phải tán dương.
Tút.
Tiếng còi báo tập trung của hạng mục chạy đường dài đã vang lên.
Hạng mục này chiếm lấy khá nhiều quan tâm của đông đảo bạn học, bởi vậy lúc này xung quanh đã tụ lại rất nhiều người.
Một đường đua có mười người, chia làm năm đường.
Đường đầu tiên có Lam Từ, nhưng không gặp Lưu Thí.
Bản thân cậu cũng muốn chạy cho sớm còn về nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất