Chương 107: Thiên Thiền Nhỏ (2)
Người dịch: Ravine
Sau khi ngồi xuống và gọi đồ ăn, trong lúc chờ đợi món ăn được mang lên, Trình Cẩn để tránh lúng túng bèn tùy ý lật bừa tờ báo đặt trên bàn cho khách giải trí, thấy trang đầu vẫn là ảnh của anh trai mình, những điều cậu lo lắng trước đây lại hiện lên trong đầu.
Cậu nói: “Ngạn Thất không tiếc công sức đi tìm anh trai em, có phải thật sự là vì thích anh ấy không?” , rồi cậu lại lẩm bẩm: “Em vẫn không thể tin được”.
“Anh không biết.” Lục Đào rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Trình Cẩn. Cậu vò vò cái trán, "Em chưa từng đọc tờ báo này ở tinh cầu Địa Nhiệt, cho nên em không biết chuyện này."
Vấn đề này dường như Lục Đào có thể giải thích cho cậu, "Địa nhiệt là tinh cầu duy nhất không xuất bản tờ báo này trên thế giới. Có 3 lý do: một là nền kinh tế kém cần tiết kiệm những chi phí không cần thiết, hai là các khu dân cư quá xa nhau, nhiều nơi không có người ở, và nguyên nhân thứ ba là mạng lưới giao thông quá kém.
Nhưng không phải anh của em đang đàm phán hợp tác với chính quyền trung ương ở đó sao? Vì vậy, chắc hẳn anh ấy đã đọc tờ báo này.”
Trình Cẩn có chút mờ mịt, "Như vậy trên tinh cầu Địa Nhiệt có loại báo này sao?"
Lục Đào không hề tức giận với sự ngốc nghếch của cậu, anh dùng cách nói đơn giản hơn để giải thích, "Có chứ, nhưng nó chỉ được gửi đến cơ quan chính phủ và không được bán cho dân thường."
"Vậy thì anh trai em đã xem được nó, anh ấy, anh ấy chưa từng nói với em..."
Lục Đào nói: "Nói với em rồi thì có tác dụng gì sao?"
Trình Cẩn nhất thời nản lòng, "Đúng là không có tác dụng gì. Em chẳng bao giờ giúp được gì cho anh hai. Cho đến bây giờ em vẫn không hiểu sao bọn họ lại dây dưa với nhau. Không lẽ là do em..."
Khi cậu đang băn khoăn thì món ăn đã được đem lên, Lục Đào cầm chiếc nĩa sạch sẽ trong tay, nhẹ giọng nói: "Ăn trước đi, đừng lo lắng, Ngạn Thất tạm thời vẫn chưa tìm được đến nơi này."
Trình Cẩn lập tức hỏi: "Thật sao? Cậu ta thực sự tạm thời chưa tìm đến chỗ này?"
Lục Đào nói: "Theo như anh biết, cậu ta đang nỗ lực tìm kiếm xuống phía nam, xung quanh tinh cầu số 6."
"Tinh cầu số 6?"
Trình Cẩn nghiến răng, "Ngạn Tiểu Thất này thật là xảo quyệt! Cậu ta căn bản là biết mục tiêu lúc trước của chúng em là tinh cầu số 6 đi! Nhưng làm sao cậu ta lại biết được?"
Không ai trả lời câu hỏi của cậu, mà cậu cũng đang đói nên liền ăn trước. Có lẽ là chuyện của anh hai đã làm nhat đi bầu không khí ban đầu, Trình Cẩn ngược lại cũng thoải mái hơn không ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy mới lạ. Cậu vậy mà cũng cùng chồng ra ngoài ăn tối, không phải do công việc yêu cầu, cũng không do bất kỳ nguyên nhân nào bức ép, mà giống như một cặp vợ chồng bình thường, đi mua sắm mệt mỏi liền nhân tiện tìm một nhà hàng để nghỉ ngơi và dùng bữa.
Trình Cẩn không thể kiểm soát được bản thân, cậu không nhịn được nhìn người chồng đang ngồi đối diện mình. Động tác ăn uống của Lục Đào cũng không khác xưa là bao, rất tao nhã, rất lịch sự, không cầu kỳ chút nào, động tác nhai tuy rằng không hề chậm rãi kỹ lưỡng, nhưng chắc chắn không thô lỗ chút nào, biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.
Sau một hồi trái tim đập điên cuồng, Trình Cẩn nghĩ đến một chuyện, không nhịn được hỏi: "Vậy tại sao anh lại tìm được em?"
Đây là lần thứ hai cậu hỏi câu hỏi này, mà câu trả lời của Lục Đào vẫn như cũ, "Vì anh đã tìm ra tuyến đường thứ sáu trong không gian gấp."
Nhìn Trình Cẩn có vẻ tràn đầy nghi hoặc, anh bèn giải thích thêm một câu, "Nơi anh đến là tinh cầu Địa Ngục, sau khi theo dõi và dò hỏi tung tích, anh đã tìm ra phương hướng mà cả nhà em đi."
Trình Cẩn ngây ngốc, "Đơn giản như vậy sao? Sau đó anh tìm thấy em luôn?"
Nghe cậu nói "đơn giản", động tác của người đàn ông dừng lại, anh nhanh chóng lãnh đạm nói: "Đúng vậy."
"Trùng hợp như vậy sao? Em vừa ra khỏi nơi đăng ký kết hôn thì tình cờ gặp anh..."
Trình Cẩn vẫn còn chút nghi ngờ
Lục Đào nuốt sạch thức ăn trong miệng rồi mới nói: "Thông tin nhận dạng của em đều bị anh theo dõi. Dù là tìm kiếm hay đăng ký, anh đều nhận được tín hiệu, sau đó có thể dùng tín hiệu để xác định vị trí chính xác." Anh nói tiếp: "Khi cả nhà em vừa mới đến tinh cầu Địa Nhiệt đã đăng ký thông tin trên giấy và chưa được đưa vào kho. Nếu không, lẽ ra anh đã tìm thấy em cách đây ba mươi lăm ngày."
Nghe thấy anh nói chính xác số ngày, Trình Cẩn cảm thấy có chút tinh tế, trong lòng cũng hơi nóng lên.
Lục Đào có thể nói ra những lời như vậy dường như thực sự ... rất quan tâm đến cậu.
Lục Đào nói thêm: "Hệ thống đăng ký của tinh cầu Địa Nhiệt quá lạc hậu. Sau khi quay lại, anh sẽ xin cho họ một bộ thiết bị điện tử mới. Hệ thống của họ lạc hậu đến mức ngay cả khi tìm kiếm cũng không để lại dấu vết, bởi họ sử dụng cơ sở dữ liệu bộ nhớ đệm đã hết hạn. Nhưng vẫn may là hệ thống đăng ký kết hôn đã được cập nhật.”
Trình Cẩn nghe những gì anh nói, nghĩ đến những ngày qua hẳn là Lục Đào đã dành thời gian rảnh rỗi ngoài giờ làm việc để tìm kiếm mình, cậu đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, bèn nói: "Em xin lỗi ... là em quá tùy hứng không thông báo cho anh. Em, em đã xem tin tức rồi, cha và anh hai đều có tên trong danh sách tử vong, vì vậy em nghĩ ... "
"Không." Lục Đào nghiêm túc nhìn cậu, "Đó chỉ là danh sách sai sót lúc đầu được đưa ra, sau đó nó đã được sửa lại. Hiện tại cả nhà em đã được liệt vào danh sách những người mất tích."
"A ..." Trình Cẩn liếm môi, "Nếu không có Tháp Tháp, chúng em có thể thực sự sẽ..."
"Sẽ không." Như thể nhận ra cậu sẽ nói gì, giọng điệu của Lục Đào trở nên nghiêm túc hơn, anh nhìn Trình Cẩn thật sâu và nói: "Anh sẽ cứu em!"
(Buồn ghê cuối tuần chỉ được nghỉ có mỗi một ngày)
Sau khi ngồi xuống và gọi đồ ăn, trong lúc chờ đợi món ăn được mang lên, Trình Cẩn để tránh lúng túng bèn tùy ý lật bừa tờ báo đặt trên bàn cho khách giải trí, thấy trang đầu vẫn là ảnh của anh trai mình, những điều cậu lo lắng trước đây lại hiện lên trong đầu.
Cậu nói: “Ngạn Thất không tiếc công sức đi tìm anh trai em, có phải thật sự là vì thích anh ấy không?” , rồi cậu lại lẩm bẩm: “Em vẫn không thể tin được”.
“Anh không biết.” Lục Đào rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Trình Cẩn. Cậu vò vò cái trán, "Em chưa từng đọc tờ báo này ở tinh cầu Địa Nhiệt, cho nên em không biết chuyện này."
Vấn đề này dường như Lục Đào có thể giải thích cho cậu, "Địa nhiệt là tinh cầu duy nhất không xuất bản tờ báo này trên thế giới. Có 3 lý do: một là nền kinh tế kém cần tiết kiệm những chi phí không cần thiết, hai là các khu dân cư quá xa nhau, nhiều nơi không có người ở, và nguyên nhân thứ ba là mạng lưới giao thông quá kém.
Nhưng không phải anh của em đang đàm phán hợp tác với chính quyền trung ương ở đó sao? Vì vậy, chắc hẳn anh ấy đã đọc tờ báo này.”
Trình Cẩn có chút mờ mịt, "Như vậy trên tinh cầu Địa Nhiệt có loại báo này sao?"
Lục Đào không hề tức giận với sự ngốc nghếch của cậu, anh dùng cách nói đơn giản hơn để giải thích, "Có chứ, nhưng nó chỉ được gửi đến cơ quan chính phủ và không được bán cho dân thường."
"Vậy thì anh trai em đã xem được nó, anh ấy, anh ấy chưa từng nói với em..."
Lục Đào nói: "Nói với em rồi thì có tác dụng gì sao?"
Trình Cẩn nhất thời nản lòng, "Đúng là không có tác dụng gì. Em chẳng bao giờ giúp được gì cho anh hai. Cho đến bây giờ em vẫn không hiểu sao bọn họ lại dây dưa với nhau. Không lẽ là do em..."
Khi cậu đang băn khoăn thì món ăn đã được đem lên, Lục Đào cầm chiếc nĩa sạch sẽ trong tay, nhẹ giọng nói: "Ăn trước đi, đừng lo lắng, Ngạn Thất tạm thời vẫn chưa tìm được đến nơi này."
Trình Cẩn lập tức hỏi: "Thật sao? Cậu ta thực sự tạm thời chưa tìm đến chỗ này?"
Lục Đào nói: "Theo như anh biết, cậu ta đang nỗ lực tìm kiếm xuống phía nam, xung quanh tinh cầu số 6."
"Tinh cầu số 6?"
Trình Cẩn nghiến răng, "Ngạn Tiểu Thất này thật là xảo quyệt! Cậu ta căn bản là biết mục tiêu lúc trước của chúng em là tinh cầu số 6 đi! Nhưng làm sao cậu ta lại biết được?"
Không ai trả lời câu hỏi của cậu, mà cậu cũng đang đói nên liền ăn trước. Có lẽ là chuyện của anh hai đã làm nhat đi bầu không khí ban đầu, Trình Cẩn ngược lại cũng thoải mái hơn không ít, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy mới lạ. Cậu vậy mà cũng cùng chồng ra ngoài ăn tối, không phải do công việc yêu cầu, cũng không do bất kỳ nguyên nhân nào bức ép, mà giống như một cặp vợ chồng bình thường, đi mua sắm mệt mỏi liền nhân tiện tìm một nhà hàng để nghỉ ngơi và dùng bữa.
Trình Cẩn không thể kiểm soát được bản thân, cậu không nhịn được nhìn người chồng đang ngồi đối diện mình. Động tác ăn uống của Lục Đào cũng không khác xưa là bao, rất tao nhã, rất lịch sự, không cầu kỳ chút nào, động tác nhai tuy rằng không hề chậm rãi kỹ lưỡng, nhưng chắc chắn không thô lỗ chút nào, biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.
Sau một hồi trái tim đập điên cuồng, Trình Cẩn nghĩ đến một chuyện, không nhịn được hỏi: "Vậy tại sao anh lại tìm được em?"
Đây là lần thứ hai cậu hỏi câu hỏi này, mà câu trả lời của Lục Đào vẫn như cũ, "Vì anh đã tìm ra tuyến đường thứ sáu trong không gian gấp."
Nhìn Trình Cẩn có vẻ tràn đầy nghi hoặc, anh bèn giải thích thêm một câu, "Nơi anh đến là tinh cầu Địa Ngục, sau khi theo dõi và dò hỏi tung tích, anh đã tìm ra phương hướng mà cả nhà em đi."
Trình Cẩn ngây ngốc, "Đơn giản như vậy sao? Sau đó anh tìm thấy em luôn?"
Nghe cậu nói "đơn giản", động tác của người đàn ông dừng lại, anh nhanh chóng lãnh đạm nói: "Đúng vậy."
"Trùng hợp như vậy sao? Em vừa ra khỏi nơi đăng ký kết hôn thì tình cờ gặp anh..."
Trình Cẩn vẫn còn chút nghi ngờ
Lục Đào nuốt sạch thức ăn trong miệng rồi mới nói: "Thông tin nhận dạng của em đều bị anh theo dõi. Dù là tìm kiếm hay đăng ký, anh đều nhận được tín hiệu, sau đó có thể dùng tín hiệu để xác định vị trí chính xác." Anh nói tiếp: "Khi cả nhà em vừa mới đến tinh cầu Địa Nhiệt đã đăng ký thông tin trên giấy và chưa được đưa vào kho. Nếu không, lẽ ra anh đã tìm thấy em cách đây ba mươi lăm ngày."
Nghe thấy anh nói chính xác số ngày, Trình Cẩn cảm thấy có chút tinh tế, trong lòng cũng hơi nóng lên.
Lục Đào có thể nói ra những lời như vậy dường như thực sự ... rất quan tâm đến cậu.
Lục Đào nói thêm: "Hệ thống đăng ký của tinh cầu Địa Nhiệt quá lạc hậu. Sau khi quay lại, anh sẽ xin cho họ một bộ thiết bị điện tử mới. Hệ thống của họ lạc hậu đến mức ngay cả khi tìm kiếm cũng không để lại dấu vết, bởi họ sử dụng cơ sở dữ liệu bộ nhớ đệm đã hết hạn. Nhưng vẫn may là hệ thống đăng ký kết hôn đã được cập nhật.”
Trình Cẩn nghe những gì anh nói, nghĩ đến những ngày qua hẳn là Lục Đào đã dành thời gian rảnh rỗi ngoài giờ làm việc để tìm kiếm mình, cậu đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, bèn nói: "Em xin lỗi ... là em quá tùy hứng không thông báo cho anh. Em, em đã xem tin tức rồi, cha và anh hai đều có tên trong danh sách tử vong, vì vậy em nghĩ ... "
"Không." Lục Đào nghiêm túc nhìn cậu, "Đó chỉ là danh sách sai sót lúc đầu được đưa ra, sau đó nó đã được sửa lại. Hiện tại cả nhà em đã được liệt vào danh sách những người mất tích."
"A ..." Trình Cẩn liếm môi, "Nếu không có Tháp Tháp, chúng em có thể thực sự sẽ..."
"Sẽ không." Như thể nhận ra cậu sẽ nói gì, giọng điệu của Lục Đào trở nên nghiêm túc hơn, anh nhìn Trình Cẩn thật sâu và nói: "Anh sẽ cứu em!"
(Buồn ghê cuối tuần chỉ được nghỉ có mỗi một ngày)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất