Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 2 Chương 40: Quyển 2 Chương 115

Trước Sau






Hơn bốn mươi năm qua đi, một vài đệ tử Quy Nguyên tông mà Tạ Chinh Hồng quen biết năm đó cũng đã được đổi mới. Hơn phân nửa bộ phận tu sĩ trong đó hoặc là chết trong lúc đột phá, hoặc là hồn đăng lụi tắt trong lúc ra ngoài du lịch. Cũng có vài đệ tử cảm thấy phá Đan thành Anh vô vọng, đi đến những tiểu quốc của phàm nhân làm quốc sư, hưởng an bình phú quý.

Tỷ như Tần Anh lúc trước hay đi theo Lịch Hòa Quang, lần đầu tiên phá Đan thành Anh không thành công, hình như đã gặp được một nữ tu hợp tâm ý khi ra ngoài du lịch, hai người kết làm đạo lữ, bây giờ đang cùng nhau du ngoạn khắp nơi, vui đến quên cả trời đất. Tỷ như cháu trai Dư Đồng của Dư Dược vẫn luôn si mê Lịch Hòa Quang, lấy tu vi Kim Đan hậu kỳ, cưỡng ép đột phá phá Đan thành Anh thành công, sau này cấp tốc đi tìm Lịch Hòa Quang, khiến những người có liên can kinh ngạc rớt cả cằm.

Mà Dư Dược lại không may mắn như cháu trai, lại trùng kích kỳ Hợp Thể thất bại lần nữa, hiện tại tu vi đã bị đẩy xuống Hóa Thần sơ kỳ. Nếu không phải có hảo hữu trong tông môn hỗ trợ củng cố, e rằng còn thảm hại hơn nhiều. Liên tục trùng kích kỳ Hợp Thể thất bại mấy lần, bây giờ Dư Dược trưởng lão dường như đã mất đi chí tiến thủ, an tâm ở lại trong môn chỉ bảo hậu bối.

Tuy nói tu sĩ có thọ nguyên lâu dài, nhưng cuối cùng vẫn sẽ gặp phải đủ loại chia lìa

Luận niên kỉ, Tạ Chinh Hồng còn chưa hơn trăm tuổi, tuổi tác thật sự không coi là lớn. Nhưng hắn có kiến thức rộng, tu vi cao, sớm đã không thể hình dung bằng hai chữ “Trẻ tuổi”. Tu sĩ kỳ Nguyên Anh chưa hơn trăm tuổi ở Đạo Xuân trung thế giới tuyệt đối là thiên tài số một số hai, huống chi là một nhân vật cấp bậc yêu nghiệt sắp đột phá kỳ Hóa Thần?

Các trưởng lão của Trưởng Lão đường liên hợp với cấp cao của Quy Nguyên tông, đều không hẹn mà cùng giấu nhẹm tin tức này.

Tu vi Tạ Chinh Hồng cao bao nhiêu, cứ để mấy kẻ không thức thời kia tự mình tìm hiểu đi, bọn họ không có nghĩa vụ phải nhắc nhở.

Loại tâm tính này ở hiện tại có lẽ chính là “Không thể chỉ mình ta là kẻ mù”.

Tạ Chinh Hồng tạm thời an phận thủ thường, thỉnh thoảng cũng trò chuyện cùng vài trưởng lão Hóa Thần sơ kỳ hoặc Xuất Khiếu hậu kỳ. Mà Dư Dược lại chủ động tìm đến cửa. Tâm cảnh của lão đã loạn, mấy thứ như pháp khí kinh Phật đều không có tác dụng với lão, Tạ Chinh Hồng là Phật tu chân chính, có hắn niệm kinh bên cạnh, tâm trạng của Dư Dược cũng tốt hơn một ít.

Nền tảng của lão không vững chắc, trận chiến vây công Văn Xuân Tương năm đó đã trở thành tâm ma của lão. Lại thêm các đại năng ở đại thế giới không ngừng gây áp lực, lão đã sớm rơi vào tình cảnh tâm ma quấn thân, dù chưởng môn muốn giúp lão cũng chẳng giúp nổi. Sau này Dư Đồng phá Đan kết Anh thành công, lão càng không có lo bận gì nữa, lại lần nữa trùng kích kỳ Hợp Thể, không ngờ kết cục vẫn thất bại.

Dư Dược đến lần đầu tiên, liền có lần thứ hai lần thứ ba.

Ban đầu có vài trưởng lão kín đáo phê bình hành động tìm gặp Tạ Chinh Hồng của Dư Dược, nhưng sau đó đều nhủ thầm mình đã quá hẹp hòi.

Không phải Phật tu nào cũng nguyện ý không oán không tiếc giúp một tu sĩ gần như là xa lạ như thế. Còn chẳng phải là vì nể mặt Quy Nguyên tông hay sao?

Tạ Chinh Hồng biết thả dây dài câu cá lớn (muốn có thành quả tốt thì phải bỏ nhiều công sức), bởi vậy mỗi lần Dư Dược đến, hắn đều thức thời không nói gì, chỉ ngoan ngoãn niệm kinh của mình.

Bên kia, tin tức Tạ Chinh Hồng trở về được các đệ tử Quy Nguyên lần lượt truyền nhau, nhanh chóng bị Thiên Cơ các biết được, công bố cho thiên hạ.

Các tu sĩ còn nhớ rõ những năm tháng huy hoàng trước kia tức thì bùng nổ thành một nồi cháo (ý nói một mớ hỗn độn, rối loạn).

Tạ Chinh Hồng đã trở lại?!

Tạ Chinh Hồng mà năm đó từng tạo nên biết bao sóng gió ở Đạo Xuân trung thế giới rồi lại biến mất bí ẩn, đã trở lại?



Đây đúng là một tin tức lớn!

Truyền thuyết tái hiện, còn có chuyện gì khiến nhân tâm kích động hơn sao?

Còn hiện giờ tu vi của Tạ Chinh Hồng rốt cuộc cao bao nhiêu, Thiên Cơ các lại không có được tin tức xác thực. Bởi vì Tạ Chinh Hồng lại bắt đầu bế quan không ra ngoài.

Có người nghe nói hắn muốn cắt đứt nhân quả, có lẽ đã là Nguyên Anh đỉnh phong muốn đột phá kỳ Xuất Khiếu.

Thời gian bốn mươi năm, từ Nguyên Anh sơ kỳ đến Nguyên Anh đỉnh phong, tốc độ này nói ra cũng đủ dọa người.

“Nguyên Anh đỉnh phong?” Thạch Tịch Nhi nghiêng người tựa vào ghế ngọc, bên cạnh có tuấn nam mỹ nữ rúc vào bên người nàng, bóp vai đấm chân cho nàng, nhu thuận mê người. (Ai còn nhớ hông, thím này nam nữ ăn cả (mà bả thích mấy em gái hơn) nên có full cả giai gái theo hầu nhé)

“Đúng vậy thưa tịch chủ, nghe nói hiện giờ hắn đang bế quan tu hành, e là không lâu nữa là sẽ trở thành tu sĩ kỳ Xuất Khiếu.” Một thiếu nữ cười hì hì trả lời.

“Ồ? Vậy em cảm thấy hắn lợi hại hay là ta lợi hại?” Thạch Tịch Nhi nâng cằm nàng lên hỏi. Thiếu nữ không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi đỏ lên, “Nếu nói Phật pháp, tất nhiên là Tạ tiền bối lợi hại. Nhưng nếu nói đến phương diện khác, ai có thể sánh được với tịch chủ chứ?”

“Không sai.” Thạch Tịch Nhi cho nàng một nụ hôn, “Nếu nói tu vi, ta đương nhiên không so được với tên khổ hạnh tăng kia. Nhưng nói đến hưởng lạc, ai có thể so đượcvới ta? Ha ha, trường sinh bất tử, có mấy ai làm được chứ? Cứ như ta đây muốn làm cái gì thì làm cái đó, hưởng thụ vô số mỹ nhân mỹ tửu, thần tiên cũng chẳng khoái hoạt được như ta!”

Đám tuấn nam mỹ nữ đều nhìn Thạch Tịch Nhi bằng ánh mắt ái mộ.

Cho dù số lượng nữ nhân mang danh phận thị thiếp như thiếu nữ này có tới hơn trăm người, song vẫn có vô số tu sĩ nguyện ý tới đầu nhập dưới trướng nàng. Người khác thu thị thiếp thị quân vì tìm niềm vui, vì thải bổ. Chỉ có nàng chẳng những ra tay hào phóng mà còn chỉ điểm tu vi, nếu được nàng sủng ái, có khi còn đồng ý song tu cùng ngươi. Dẫu vài năm mới có được một lần song tu, nhưng cũng đáng giá bằng mấy năm khổ công! Người như vậy, sao có thể không ái mộ cho được?

Thạch Tịch Nhi cười xong, lại vén tay áo che khuất nửa bên mặt, “Năm đó ta không phải là đối thủ của tên khổ hạnh tăng kia, hôm nay lại càng không phải. Nhưng mối thù năm xưa không thể không báo, ta không muốn tìm hắn gây phiền toái, nhưng nguyện ý tặng hắn thêm chút phiền toái. Đúng rồi, phái người gọi Xảo Nhi tới đây.”

“Vâng.”

Nhanh chóng có người đi gọi người theo lệnh của Thạch Tịch Nhi.

Không qua bao lâu, liền có một thiếu niên kỳ Trúc Cơ diện mạo tươi tắn hân hoan đi tới, quỳ rạp xuống bên chân Thạch Tịch Nhi, “Xảo Nhi rất nhớ tịch chủ.”

“Ta cũng rất nhớ em.” Thạch Tịch Nhi nở nụ cười xán lạn.

“Lại đây.” Thạch Tịch Nhi vẫy tay, nói vài câu vào tai thiếu niên, “Ngoan ngoãn làm theo những gì ta dặn. Nếu thành công, ta sẽ cho em một danh phận.”

“Đa tạ tịch chủ.” Thiếu niên mừng rỡ, có danh phận chẳng những có thể ở lại bên cạnh Thạch Tịch Nhi, hưởng thụ tài nguyên của nàng, lại còn có thể có được một cơ hội song tu? Chuyện tốt như vậy làm sao y có thể từ chối được?

Trong Vạn Ma cốc.

“Đào Hạo Tư, sao ngươi vẫn còn dây dưa mãi với con yêu mãng kia của ngươi vậy hả? Huyết thống của nó có hạn, cho dù ngươi có cho nó ăn thêm bao nhiêu linh đan diệu dược đi chăng nữa thì nó cũng không thể hóa thành giao long. Ta thấy, ngươi nên tìm một con yêu sủng khác mà ký khế ước đi.” Một nam tử tướng mạo u ám tức giận nói.

“Ta cảm thấy nó rất tốt.” Đào Hạo Tư thản nhiên trả lời, “Nó theo ta đã nhiều năm, còn quan trọng hơn cả chính bản thân ta. Ta nhất định sẽ không bỏ nó mà đi.”

Hơn bốn mươi năm qua đi, Mãng Hoàng ma quân năm đó thích tranh đấu cùng người khác đã trở nên trầm ổn bình tĩnh, thay đổi lớn đến nỗi khiến người ta trố mắt. Sau khi vào Vạn Ma cốc lại càng không có bao nhiêu tin tức truyền ra. Nếu không phải hắn thỉnh thoảng hay mang con yêu mãng kia ra ngoài, có lẽ mọi người đã quên hẳn người này rồi.



“Xì ~!” Yêu mãng cực kỳ hiểu tính người, thấy gã tu sĩ đáng ghét kia lại đến khuyên chủ nhân vứt bỏ mình, nhịn không được thè lưỡi rắn ra. Nếu có thể, nó hận không thể ăn tươi tên khốn kiếp này luôn.

“Ngươi có tình có nghĩa như vậy thì còn đến Vạn Ma cốc làm cái gì?” Nam tử u ám nọ cười lạnh vài tiếng.

“Ngươi tìm ta là để nói chuyện này hả?” Đào Hạo Tư không muốn tiếp tục đề tài của gã.

“Đương nhiên không phải.” Nam tử u ám bỗng tươi cười, “Ta đến để báo cho ngươi một tin tốt, một tin xấu, ngươi nghe cái nào trước?”

“Có gì khác nhau à?”

“Đương nhiên là có khác nhau, ngươi chắc chắn sẽ thấy hứng thú.” Nam tử u ám cười hê hê hai tiếng, “Ngươi còn nhớ Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng chứ?”

Tay Đào Hạo Tư thoáng khựng lại, vẻ ngạc nhiên chợt lóe trên mặt, “Đương nhiên nhớ rõ.”

“Năm đó chẳng phải hắn đã cướp hết nổi bật của mọi người hay sao? Bây giờ hắn đã quay lại Đạo Xuân trung thế giới, có lẽ mấy hôm nữa, ngươi và Thạch Tịch Nhi đều sẽ bị lôi ra so sánh.” Nam tử u ám cười nói, “Ta biết ngươi chẳng có quan hệ gì với hắn, nhưng giờ lại chịu liên lụy vì hắn, cũng tạm coi như tin xấu đi.”

“Thế mà cũng tính là tin xấu sao?” Đào Hạo Tư lắc đầu, “Những người thuộc thế hệ của chúng ta năm đó, hoặc là còn đang giãy dụa khổ cực ở bên ngoài, hoặc là đã tiến tu đến đại thế giới. Hắn có thể trở về, ta rất vui.”

“Nếu không phải yêu mãng của ngươi không được như mong muốn, hiện giờ ngươi cũng có thể đi đến đại thế giới.” Nam tử u ám sâu xa nhìn hắn, “Tuy vậy ngươi ở lại chỗ này cũng tốt, bằng không với tính của ngươi, e là chẳng thể sống lâu được ở đại thế giới.”

“Hôm nay ngươi nói hơi nhiều lời vô nghĩa rồi đấy.”

“Giờ ta nói tin tốt cho ngươi.” Nam tử u ám nói tiếp, “Dạo gần đây có truyền ra một tin tức, nói rằng trên người Tạ Chinh Hồng có máu Chân Long!”

“Cái gì?” Đào Hạo Tư trợn tròn hai mắt,”Ngươi nói máu Chân Long ư?”

“Không sai.” Nam tử u ám gật đầu nói,”Là tin tức truyền ra từ Thiên Cơ các. Nghe nói ở đại thế giới có một tu sĩ có tu vi và vẻ ngoài rất giống Tạ Chinh Hồng tình cờ gặp được Chân Long ở bờ Đông Hải tại Long Đằng đại thế giới, lấy được máu và nội đan của Chân Long. Hắn đã dùng nội đan của Chân Long nên tu vi mới có thể tiến cảnh nhanh như vậy. Con yêu mãng của ngươi bẩm sinh tư chất có hạn, chỉ có thể đi cùng ngươi đến kỳ Nguyên Anh, về sau linh lực mà ngươi cung cấp cho nó vượt xa những gì nó trả lại cho ngươi. Nếu ngươi muốn tiến thêm một bước nữa, thì hoặc là vứt bỏ nó hoặc là cải tạo nó! Mà máu Chân Long, chính là thứ tốt nhất giúp ngươi cải tạo nó!”

Dù là nội đan hay máu của Chân Long, đều là thứ mà các tu sĩ thiết tha mơ ước. Nghe nói người ăn được nội đan của Chân Long, tu vi chẳng những có thể nâng cao một bậc mà không hề gặp tai họa ngầm, lại còn là sự trợ giúp to lớn trong giai đoạn đột phá. Còn có thể dùng để luyện đan luyện khí, tuyệt đối là thứ tốt!

Mà máu của Chân Long, cũng đủ để không ít Yêu tu đỏ mắt thèm muốn.

Yêu thú tu thành Yêu tu bởi vì vấn đề bẩm sinh tư chất nên về sau tất yếu phải trải qua giai đoạn cải tạo không ngừng cường hóa bản thân. Hấp thu nội đan của kẻ khác cũng tốt, ăn đan dược cũng tốt, thế nhưng so ra đều kém hấp thu tinh huyết hoặc nội đan của yêu thú cao đẳng.

Trong Đạo Xuân trung thế giới không có Chân Long, cho nên khát vọng của bọn họ với máu Chân Long càng mạnh mẽ hơn.

“Tin tức của ngươi chắc chắn là thật chứ?” Đào Hạo Tư bình tĩnh hỏi.

“Là tin tức truyền ra từ Thiên Cơ các, hẳn là thật.” Nam tử u ám gật đầu nói, “Nghe nói đã có không ít tu sĩ định hạ chiến thư với Tạ Chinh Hồng, tiền đặt cược chính là máu Chân Long.”

“Tin tức đến quá nhanh.” Đào Hạo Tư yên lặng suy nghĩ một lát, “Không vội, ta có thể đi gặp hắn trước thử xem đã.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau