Quyển 2 Chương 46: Quyển 2 Chương 121
“Xin hai vị tiền bối chờ ở đây một lát, đây là ngọc giản giới thiệu những sản phẩm được triển lãm ở hội đấu giá lần này.” Nữ Kiếm tu dẫn Tạ Chinh Hồng và Văn Hoa vòng qua đại điện, đi đến trước một sương phòng. Sau đó bảo tỳ nữ châm hương, dọn trái cây và rượu ngon lên, bày Tụ Linh trận, sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, mới phúc thân lui xuống.
“Làm phiền rồi.” Văn Hoa thu lại nụ cười khoa trương, nghiêm túc nói.
Sau khi giao ngọc giản cho hai người, nữ Kiếm tu liền biến mất.
“Văn đạo hữu cho phép tại hạ phục khắc một phần nhé.” Văn Hoa lấy ra một khối ngọc giản trống, sau khi phục chế mới giao lại cho Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng nhận lấy ngọc giản, nhẹ giọng nói lời cảm tạ, thả thần thức quét trong ngọc giản.
Thương hội Bảo Quang lần này có không ít vật phẩm đấu giá, pháp bảo đan dược linh thảo yêu thú cũng có đọc lướt qua, mà Xá Lợi lại có những mười tám viên.
Xá Lợi chỉ xuất hiện khi Phật tu có tu vi từ kỳ Nguyên Anh trở lên viên tịch, thường sẽ được cất chứa trong chùa miếu. Cũng bởi bản thân Xá Lợi có công hiệu trừ ma, có thể làm pháp khí nên nếu Ma tu gặp được thì phần lớn đều hủy đi. Nói tóm lại, Xá Lợi lưu lạc bên ngoài tổng cộng chẳng có bao nhiêu, thương hội Bảo Quang lần này có thể lấy được mười tám viên, cũng coi như lợi hại.
“Tuy rằng những thứ kia chẳng trân quý là bao, nhưng có thể thu thập được nhiều loại như vậy thì lại không hề dễ dàng.” Văn Hoa xem ngọc giản xong, cười nói, “Văn đạo hữu có ưng ý món nào không?”
Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, “Còn chưa thấy đồ thực, khó mà nói được.”
“Cũng phải.” Văn Hoa cười nói, “Hơn nữa hội đấu giá thế này ngoại trừ minh phách thì còn có ám phách nữa, tại hạ thấy Văn đạo hữu có thể xem thử ám phách xem sao.” (Mình chẳng biết dịch cái minh phách ám phách này như nào nên thôi để nguyên văn nhé. Minh phách tức là đấu giá những món đã định giá rõ ràng, còn ám phách thì là đấu giá những món chưa được định giá ấy.)
“Ám phách?”
“Không sai.” Văn Hoa thấy Tạ Chinh Hồng có vẻ còn hơi khó hiểu, bèn giải thích, “Trong Tu Chân giới thường xuyên xuất hiện những thứ không thể nhận định được, hiệu quả không đồng nhất, lại không thể định giá cố định, vậy nên mới có ám phách. Giá của ám phách đa phần đều không thấp, cũng có thể lấy vật đổi vật, chỉ cần người mua và người bán nhất trí là được. Có khi ngươi tiêu một khối linh thạch mà lại mua được pháp bảo tiên khí, cũng có khi ngươi tiêu tốn toàn bộ linh thạch mà chỉ lấy được toàn đồ vô dụng. Nhưng, ta thấy con chuột dẫn đường này của Văn đạo hữu thông minh lanh lợi, có nó, đạo hữu tiến hành ám phách sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Tạ Chinh Hồng giữ Tiểu Ngốc Tử đang nhảy tới nhảy lui trên bàn lại, “Có thể thử một lần xem sao, đa tạ đạo hữu đã cho ta biết.”
“Chít chít.” Tiểu Ngốc Tử nằm rạp trên bàn, chẳng hề hứng thú với đống linh quả trên bàn. Nó luôn đi theo bên cạnh Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng ăn cái gì thì nó ăn cái đó, linh quả của thương hội Bảo Quang mặc dù không tệ, nhưng so với đồ ở Tà Dương đại thế giới thì đúng là một trên trời một dưới đất.
“Kén ăn quá đấy.” Tạ Chinh Hồng chọt chọt cái đầu của Tiểu Ngốc Tử, giọng điệu chẳng mang theo chút trách cứ nào.
“Chít.” Tiểu Ngốc Tử cuộn đuôi, phát hiện kẻ lần trước đe dọa nó không có ở đây, bèn cuộn tròn thân mình trong lòng bàn tay Tạ Chinh Hồng.
“Chuột dẫn đường là yêu thú thông minh, chỉ ăn những thứ tốt cho mình thôi. Linh khí của những linh quả này còn khiến nó tốn nhiều linh khí hơn để chuyển hóa nữa, nó đương nhiên sẽ không ăn.” Văn Hoa nói, “Không ngờ ở Đạo Xuân trung thế giới mà cũng có thể thấy được chuột dẫn đường tốt như vậy. Chắc là lúc trước Văn đạo hữu mua nó tốn mất không ít tiền nhỉ.”
“Ra là vậy.” Tạ Chinh Hồng gật đầu như có đăm chiêu.
Có lẽ lần trước nó ăn một ít Dưỡng Thần đan cực phẩm, ăn xong thì khẩu vị cao hẳn lên.
Tạ Chinh Hồng không phải người nhiều lời, dù Văn Hoa khơi mào đề tài gì, Tạ Chinh Hồng hầu như đều trả lời trong vòng mười chữ. Khiến Văn Hoa không khỏi hoài nghi rốt cuộc có phải Tạ Chinh Hồng tu cái gọi là “Thiền tích chữ như vàng” hay không. Song cẩn thận ngẫm lại, tính tình của Phật tu hầu hết đều như thế, Văn Hoa đành phải đè nỗi bất đắc dĩ trong lòng xuống.
Lẳng lặng ngồi đối diện nhau một lúc, hội đấu giá liền bắt đầu.
Tạ Chinh Hồng và Văn Hoa xem lướt qua, dường như không có dấu hiệu thích hay muốn mua bất cứ thứ gì.
“Văn đạo hữu, Xá Lợi xuất hiện rồi kìa.” Văn Hoa bỗng ngồi thẳng dậy, lên tiếng.
“Dưới đây là mười tám viên Xá Lợi, chia làm các nhóm để đấu giá, mỗi nhóm ba viên. Sau khi giám định, những viên Xá Lợi này đều là của Phật tu kỳ Nguyên Anh lưu lại. Về phần trong đó có viên mà chư vị muốn hay không, thì phải xem vận khí.” Người đấu giá cười nhẹ, mở chiếc hộp đựng Xá Lợi ra, Xá Lợi bên trong lấp lóe Phật quang ẩn hiện, trông thánh khiết vô cùng.
“Giá khởi điểm là một ngàn linh thạch thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một trăm linh thạch thượng phẩm, xin chư vị tự thương nghị.” Người đấu giá dứt lời thì liền im lặng, để các khách nhân bên dưới tự suy xét.
Nhóm Tạ Chinh Hồng ngồi trong một gian sương phòng được bố trí trận pháp tiếp sóng, có thể thấy rõ hình dáng của Xá Lợi.
Mười tám viên Xá Lợi, muốn mua hết căn bản không có khả năng, nhưng Xá Lợi mà bọn họ muốn rốt cuộc thuộc nhóm nào?
“Chỉ một động tác của Tạ Chinh Hồng thiền sư, liền khiến Đạo Xuân trung thế giới gà chó không yên, có điều Xá Lợi mà bọn họ vất vả mua được, cũng không biết Tạ thiền sư có nhận hay không?” Văn Hoa vẻ mặt vô tội nhìn Tạ Chinh Hồng.
“Nếu là thật thì hẳn sẽ nhận thôi.” Tạ Chinh Hồng vuốt ve cái đầu của Tiểu Ngốc Tử, thờ ơ nói.
“Nhưng nếu trong đây không có viên của Tuệ Chính pháp sư, vậy thì quả thực là đáng tiếc.” Văn Hoa thở dài nói.
Tạ Chinh Hồng phụ họa gật đầu.
Khuôn mặt tươi cười của Văn Hoa hơi cứng ngắc lại.
Ít ra cũng phải nói gì đi chứ, không thì sao hắn lấy được thông tin mình muốn đây.
“Chít ~” Tiểu Ngốc Tử bỗng hướng tới hình ảnh phát sóng kêu một tiếng.
“Hử?” Tạ Chinh Hồng và Văn Hoa đều sực tỉnh, quay đầu nhìn hình ảnh vật phẩm.
“Ngươi chọn nhóm nào?”
“Chít chít ~”
“Nhóm thứ ba hả? Được.”
Tạ Chinh Hồng nhanh chóng quyết định, hướng tới đài đấu giá hô giá, “Nhóm thứ ba, một ngàn năm trăm linh thạch.”
Văn Hoa khẽ nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn chuột dẫn đường của Tạ Chinh Hồng, chẳng lẽ trong số Xá Lợi của nhóm ba kia thực sự có thứ gì tốt? Nhưng nếu là Xá Lợi, hẳn sẽ không nhận sai đâu.
Sau khi trải qua một phen tranh giành, Tạ Chinh Hồng dùng hai ngàn bảy trăm linh thạch thượng phẩm lấy được Xá Lợi của nhóm thứ ba vào túi.
“Thưa khách nhân, Xá Lợi của ngài đây.”
Sau khi toàn bộ Xá Lợi được đấu giá xong, liền có thị nữ bưng Xá Lợi đến tận nơi.
Tạ Chinh Hồng giao linh thạch cho thị nữ, nhận lấy Xá Lợi.
“Là viên nào vậy?” Tạ Chinh Hồng mở hộp ra, ôm Tiểu Ngốc Tử lên hỏi.
Tiểu Ngốc Tử nhảy xuống khỏi tay Tạ Chinh Hồng, gạt ba viên Xá Lợi qua một bên, ngồi xổm trong hộp kêu “Chít chít”.
Văn Hoa bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra thứ nó chỉ là chiếc hộp đựng Xá Lợi này, chứ không phải Xá Lợi.”
Đây có phải là mua hộp trả ngọc[1] theo một nghĩa khác không?
(Mua hộp trả ngọc: nguyên văn là “Mãi châu hoàn độc”, chỉ việc bỏ cái chính lấy cái phụ.)
“Văn đạo hữu, tại hạ có thể xem thử chiếc hộp này được không?” Văn Hoa nghiêm túc hỏi.
“Mời.” Tạ Chinh Hồng cất ba viên Xá Lợi đi, gật đầu nói.
Văn Hoa cầm lấy chiếc hộp, chăm chú gõ gõ, lại đặt ở bên tai nghe ngóng, sau đó lại lấy ra một thanh chủy thủ, xén một góc nhỏ trên hộp.
“Phì.”
Văn Xuân Tương chẳng mấy khi chú ý xem thử bên ngoài, liền thấy tên tu sĩ cố ý tiếp cận tiểu hòa thượng đang “Vọng, Văn, Vấn, Thiết[2]” với cái hộp, nhất thời không kìm nổi mà cười ra tiếng. (Là bốn bước khám bệnh trong y học cổ truyền, gọi là tứ chẩn.)
“Tiểu hòa thượng, cái hộp này là do Tiểu Ngốc Tử tìm về hả?” Văn Xuân Tương lên tiếng hỏi.
Cánh tay vuốt ve Tiểu Ngốc Tử của Tạ Chinh Hồng không ngừng lại, hắn nhẹ nhàng nói, “Vâng, là nó tìm được, tiền bối có nhận ra không?”
“Nhận ra.” Văn Xuân Tương cười nói, “Ngươi mau bảo tên tu sĩ kia đừng xén nữa, chất liệu của cái hộp này không được tốt lắm, làm vậy khó coi quá.”
“Vâng.” Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn Văn Hoa, “Hoa đạo hữu có nhìn ra được gì không?”
Văn Hoa ngượng ngùng buông hộp xuống, “Là tại hạ kiến thức nông cạn.”
Dù sao việc Thiên Cơ các làm vẫn là tìm hiểu mua bán tin tức. Tuy rằng cũng bởi vậy mà hắn biết được không ít thứ hiếm lạ cổ quái, nhưng đạo thuật nghiệp hữu chuyên công, có vài thứ hắn quả thực không biết. (Đạo thuật nghiệp hữu chuyên công: mỗi người đều có chuyên môn, sở trường riêng của mình.)
“Tiểu hòa thượng, ngươi hãy thiêu cái hộp này.” Văn Xuân Tương nói.
“Để bần tăng thử xem sao.” Tạ Chinh Hồng nhận lấy chiếc hộp, ma sát ngón tay, tạo ra một ngọn lửa.
Tạ Chinh Hồng ném chiếc hộp ra, rất nhanh nó liền bị lửa thiêu rụi sạch sẽ.
“Văn đạo hữu, ngươi đây là……….?” Văn Hoa vừa định lên tiếng hỏi thì liền phát hiện không khí dường như có điểm nặng nề?
Đây là…………..
“Lấy được rồi.” Văn Xuân Tương nhanh chóng nói, “Đây là địa tâm chân khí, thú vị đấy.”
“Địa tâm chân khí thường chui vào trong một ít đồ gỗ, nham thạch, bản thân chúng vô hình vô sắc vô vị, rất khó phát hiện. Trừ phi thiêu hủy thứ mà nó bám vào, làm vậy thì nó mới hiện ra.” Văn Xuân Tương giải thích, “Con chuột ngươi nuôi cũng tạm có chỗ dùng đó.” Vật như vậy nếu đặt trước mặt y, y cũng không chắc sẽ nhận ra được.
“Địa tâm chân khí.” Văn Hoa thấy Tạ Chinh Hồng cất đồ xong, không khỏi liếc nhìn Tạ Chinh Hồng vài lần, sau đó lại dời mắt nhìn chuột dẫn đường.
……………..Chuột dẫn đường còn có thể phát hiện địa tâm chân khí qua hình ảnh phát sóng ư?
Nói đùa, nếu quả thực có chuột dẫn đường như vậy thì đã bị tu sĩ cướp sạch rồi. Hoặc là, chỉ có con của Tạ Chinh Hồng là trường hợp đặc biệt?
“Làm tốt lắm.” Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương nói vậy, lại thấy phản ứng của Văn Hoa, liền biết địa tâm chân khí này hẳn là rất trân quý.
“Địa tâm chân khí sinh ra trong đất, âm khí cực kỳ thuần khiết, sau khi tế luyện có thể cất trong đan điền, trong lúc đấu pháp có thể phá hỏng pháp khí của đối thủ, vô cùng hiếm có.” Văn Hoa cảm thán, “Văn đạo hữu có cơ duyên sâu, tại hạ vô cùng kính nể.”
Trước khi được phái đi tiếp cận Tạ Chinh Hồng, Thiên Cơ các đã giao gần như hết thảy tư liệu về Tạ Chinh Hồng cho Văn Hoa.
Tạ Chinh Hồng đi tới bước này, gần như đều là hữu kinh vô hiểm, kỳ ngộ liên tục, chẳng những chưa đến trăm năm mà đã trực tiếp đạt đến kỳ Xuất Khiếu, mà còn được Quy Nguyên tông thừa nhận. Hắn không gần nữ sắc, không mê quyền thế, không yêu pháp bảo, không những người hắn quen biết hầu như đều là thiên chi kiêu tử, mà sau khi hắn rời đi đều hết lòng ủng hộ hắn. Kẻ đối nghịch với Tạ Chinh Hồng đa phần cũng đều không có kết cục tốt, mặc dù trong đó chẳng có mấy kẻ là do Tạ Chinh Hồng tự mình ra tay.
Không phải Văn Hoa chưa từng gặp người có khí vận như Tạ Chinh Hồng.
Song người như vậy hoặc là bên cạnh mỹ nhân vô số, hoặc là tính tình cao ngạo, không có bè bạn.
Mà Tạ Chinh Hồng thì chỗ nào cũng vẹn toàn.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Mười ba năm sau.
Ai nấy đều chúc mừng Lưu đồ tể, khen ông kiếp trước tích đức nên có phúc khí, kiếp này mới sinh được Văn Khúc tinh, lời hay tiếng ngọt ào ào kéo đến.
Thế nhưng mấy năm trước, bọn họ lại chẳng hề nói như vậy.
Hàng xóm nói Lưu đồ tể chẳng nên nuôi đứa con này, chỉ biết cho heo ăn chứ không biết giết heo, gầy tẻo tèo teo, tay không thể xách vai không thể gánh, chẳng những vừa nhìn đã thấy không nuôi sống nổi, lại còn đại ngôn bất tàm (nói to không thẹn, ý là nói hùng hổ khí thế ko sợ hãi) đòi đến trường đọc sách? Đọc sách là việc của đám nhà giàu, liên quan gì đến dân quê bọn họ. Nhưng Lư đồ tể và vợ sau khi thương lượng vài ngày, cảm thấy con mình còi cọc như vậy mà đi giết heo thì cũng không khả thi lắm, hơn nữa nó còn dễ mềm lòng. Ông bèn cắn răng cầm tiền cầm thịt đến nhà phu tử, nộp học phí cho con trai. (Phu tử là thầy giáo ngày xưa đó.)
Không ngờ đứa nhỏ này quả thực đem đến cho ông niềm vui lớn.
Một năm học bằng người ta học ba bốn năm, lần đầu tiên đi thi đồng sinh[3] đã vượt qua, sau đó đi thi tú tài cũng qua ngay lần đầu.
Hiện giờ mới mười ba tuổi mà đã là cử nhân.
******
★Chú thích:
[1]Mua hộp trả ngọc: Ví với việc lấy và bỏ không thoả đáng, bỏ gốc lấy ngọn, bỏ chính lấy phụ.
Tương truyền thời Xuân Thu Chiến Quốc có một người lái buôn nước Sở thường hay đến nước Trịnh bán ngọc. Một hôm, ông chuẩn bị đem một số ngọc báu sang nước Trịnh bán. Nhằm thu hút sự chú ý của khách hàng, ông dùng loại gỗ quý để làm cái hộp, dùng hương liệu cao cấp để xông hộp, bên ngoài lại khảm các loại ngọc, cùng đá quý, phỉ thuý…
Sau khi chuẩn bị xong, ông vui vẻ hào hứng mang số ngọc sang nước Trịnh bán. Kết quả mọi người chỉ chú ý đến chiếc hộp, tấm tắc khen ngợi chiếc hộp đẹp đẽ mà không quan tâm đến châu ngọc bên trong. Thậm chí còn có người trả giá cao để mua hộp, còn ngọc thì xin trả lại cho chủ hàng.
[2]Vọng, Văn, Vấn, Thiết: là bốn bước khám bệnh trong Đông y.
Vọng: là nhìn, quan sát hình thái, vóc dáng, động thái, màu sắc của da, lông, tóc, móng…. và hình thái, cử động của lưỡi, màu sắc của rêu lưỡi.
Văn: là nghe, ngửi. Nghe tiếng nói, tiếng nấc, tiếng ho, tiếng thở của người bệnh. Ngửi là ngửi khí vị, cụ thể là ngửi hơi thở, thậm chí ngửi chất bài tiết của người bệnh.
Vấn: là hỏi về cảm giác nóng lạnh, về mồ hôi, vị trí đau,…. để biết nguyên nhân gây bệnh.
Thiết: là sờ nắn vùng bụng, tay chân, vùng bị đau để bắt mạch chẩn bệnh.
[3] Đồng sinh, tú tài, cử nhân:
Chế độ khoa cử thời trước của Trung Quốc chia làm 4 cấp: Viện thí, Hương thí, Hội thí, Điện thí (Điện thí do Võ Tắc Thiên thời Đường đặt ra. Thời Tống Thái Tổ trở thành định lệ). Từ Đồng sinh đến Trạng nguyên nhìn chung phải qua 5 giai đoạn.
Đồng sinh: phàm những ai thi Sinh viên (Tú tài), bất luận tuổi lớn hay nhỏ đều gọi là Nho đồng, theo tập quán gọi là Đồng sinh.
Viện thí: Đồng sinh tham gia thi đỗ gọi là Tú tài, cũng gọi là “Sinh viên” hoặc “Tướng công”.
Hương thí: Người tham gia là những Tú tài. Người thi đỗ gọi là Cử nhân, có thể gọi là “Lão gia”.
Hội thí: Cử nhân tham gia, thi đỗ gọi là Cống sĩ.
Điện thí: sau khi thi đỗ Hội thí thì tham gia Điện thí do Hoàng đế đích thân chủ trì hoặc do Khâm mệnh đại thần thay mặt chủ trì. Những ai hợp cách gọi chung là Tiến sĩ. Cống sĩ mới có tư cách tham gia Điện thí. Người đỗ đầu Điện thí gọi là Trạng nguyên, người đỗ thứ nhì là Bảng nhãn, người đỗ thứ ba là Thám hoa.
Editor: Sửa được máy rồi, chương này ngắn nên edit nhanh cho bà con đỡ thèm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất