Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 6: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (6)
Người tham gia thi đấu nhảy cao kỳ thật cũng không nhiều, hơn nữa đó chính là thực lực của Hàn Thạc, cho nên lần thi đấu này hắn xứng đáng trở thành số 1, một lần nữa giành được huy chương vàng cho lớp học.
"Thạc ca! Lại đây ngồi xuống và uống một ít glucose đi!"
Mấy nam sinh trong lớp và ký túc xá đều vẫy tay với Hàn Thạc, Hàn Thạc gật đầu, bước đi ngang qua bọn họ.
Lê Tử Ngôn ở bên đây đưa đồ uống đã chuẩn bị cho Hàn Thạc, lại đưa thêm một cái khăn trắng:
"Lớp trưởng, lau mồ hôi đi."
"Cám ơn."
Hàn Thạc trả lời có chút lãnh đạm, ánh mắt liếc qua bộ đồng phục học sinh trong lòng Lê Tử Ngôn, biểu tình có chút vi diệu, tầm mắt của hắn dừng lại thêm vài giây, sau đó thu hồi, uống một ngụm nước.
"Thạc ca! Anh thực sự là quá đỉnh, cú nhảy vừa rồi có thể tham dự Thế vận hội Olympic luôn đấy! "
"Đúng vậy, Thạc ca không ngờ nha, quá chói mắt, không hổ là anh!"
Nam sinh tuổi dậy thì chính là như vậy, tình bạn của họ trên thực tế rất đơn thuần, phần lớn mọi người đều có tâm lý "hâm mộ", huống chi bản thân Hàn Thạc đáng để người ta bội phục, lúc này thu hoạch được một đống "fan cuồng".
"Kết quả chạy tiếp sức của nữ sinh đã có, lớp chúng ta đứng thứ hai, thành tích rất tốt."
Hàn Thạc không có phản ứng gì với những lời chúc mừng của bọn họ, mà nhìn thoáng qua danh sách Lê Tử Ngôn đưa tới:
"Trong lớp có người báo danh thi ném tạ, trận tiếp theo là tới rồi."
"Đúng vậy, Mập Mạp đã đi chuẩn bị, yên tâm đi, Mập Mạp ở trường cấp hai chính là chuyên gia ném tạ, bảo đảm thành công từ phát đầu tiên."
Lý Hạo và Lâm Dương đều rất yên tâm với Mập Mạp, mấy nam sinh bọn họ ngồi cùng một chỗ, tràn ngập hormone nam tính. Hàn Thạc bộ dạng đẹp trai, Lê Tử Ngôn bộ dạng tinh xảo, bọn Lý Hạo cũng không xấu xí, hơn nữa dáng người bọn họ đều tương đối rắn chắc, có thể hấp dẫn không ít người liếc nhìn, nhìn qua là thấy cảnh đẹp ý vui.
Đúng như bọn họ nói, Mập Mạp đơn giản lấy được vị trí đứng nhất. Cả buổi sáng, các hạng mục của nữ sinh thu được một huy chương vàng, một huy chương bạc, hạng mục nam sinh ba huy chương vàng, đem các lớp khác ném phía sau, để cho nhiều giáo viên và bạn học đỏ cả mắt. Miễn là một vài hạng mục buổi chiều có thể ổn định, chắc chắn vị trí đứng nhất sẽ thuộc về lóp của họ.
Vào buổi trưa, trường học tốt bụng chuẩn bị cơm hộp cho học sinh, mỗi lớp có thể ngồi trong phạm vi lớp học của mình để tổ chức một bữa ăn dã ngoại.
Hầu hết các cô gái đều tập trung theo các bạn chung phòng hoặc từng nhóm bạn, nam sinh cũng ngồi như vậy.
Hàn Thạc bình thường tính tình lãnh đạm, tuy rằng các bạn cùng lớp đều rất tôn trọng hắn, nhưng cũng rất ít người dám đi lên nói chuyện với hắn, có thể cùng hắn tiếp xúc, phỏng chừng cũng chỉ có mấy người chung phòng ký túc xá, mà Lê Tử Ngôn lại là đối tượng phần lớn nam sinh tránh né, như vậy, một phòng ký túc xá sáu người bọn họ liền ngồi chung một chỗ.
Lúc sáu người ngồi chung một chỗ ít nhiều cũng có chút xấu hổ, Lê Tử Ngôn sẽ không tự nhiên tiếp xúc thân mật với mấy người kia, huống chi cậu đang muốn tăng hảo cảm với đối tượng nhiệm vụ, quyết định ngồi ở bên trái Hàn Thạc.
Bữa trưa nhà trường chuẩn bị tương đối thanh đạm, bởi vì buổi chiều vẫn còn các hạng mục, không dám để cho học sinh ăn quá nhiều thực phẩm xáo trộn, sợ tai nạn ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc thi.
"Ăn cơm đi, đừng ngây người nữa."
Vẫn là Hàn Thạc phá vỡ sự im lặng, Lê Tử Ngôn bên cạnh chủ động phân chia bát đũa cho người bên cạnh.
Bọn họ ngồi thành một vòng tròn, tất nhiên phải có một người khác ngồi bên phải Lê Tử Ngôn.
Lý Hạo dù không tình nguyện đi nữa, vẫn phải chấp nhận, cả người khó chịu, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn người bên cạnh.
Một vòng người bọn họ đều tham gia hạng mục đại hội thể thao, dù lau người thế nào cũng là mồ hôi, mùi mồ hôi, tuy rằng không đến mức gay mũi, nhưng mùi cũng không tính là dễ ngửi.
Nhưng luôn có một mùi hương nhàn nhạt bay vào lỗ mũi của hắn, đó là mùi hương của trà Ô Long nhàn nhạt thanh thản, trộn lẫn với một chút hương hoa, rất nhẹ nhàng, ngửi thấy làm cho cơ thể và tâm trí đều thoải mái.
Mà mùi hương này chính là trên người Lê Tử Ngôn bên cạnh hắn truyền tới, những người khác ngồi cách xa, không ngửi được nhiều, mà hắn ngồi bên cạnh Lê Tử Ngôn, liền có thể cảm giác rõ ràng cỗ khí tức nhàn nhạt trên người người này.
Trong lòng thầm mắng một tiếng: "Mẹ nó", nhưng thân thể lại cực kỳ tự nhiên đi cảm thụ hương thơm thấm vào lòng người.
Một người cũng ngửi thấy mùi này chính là Hàn Thạc, đại khái là bởi vì lúc trước cùng Lý Hạo sinh ra mâu thuẫn, Lê Tử Ngôn ngồi gần Hàn Thạc một chút, cơ hồ mỗi một động tác của cậu đều có thể mang theo một mùi hương bay vào trong khoang mũi Hàn Thạc, khiến đầu óc hắn có chút mê mang.
Khoảng cách giữa hai người cũng không đến mức tay chân đụng chạm, nhưng Hàn Thạc lại để lý trí của mình tự giác bị người bên cạnh kéo đi, quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
"Lớp trưởng."
"Ừm?"
"Lớp trưởng, cậu ăn cái này đi."
Lê Tử Ngôn đối diện với ánh mắt của Hàn Thạc mỉm cười một cái, giọng nói nhẹ nhàng, đem món canh trước mặt Hàn Thạc kéo qua trước mặt mình, lại đem canh trứng của mình đặt vào tay hắn.
Nhìn canh trứng ấm áp thanh đạm trong tay mình, ánh mắt hắn có chút u ám, so với mùi đậu tương nồng đậm kia, hắn thích loại thức ăn nhàn nhạt này, nếu không phải là trùng hợp, thì có phải Lê Tử Ngôn đã sớm chú ý tới sở thích của hắn...
Còn chưa nghĩ rõ chuyện này, suy nghĩ của hắn lại hỗn loạn, chỉ thấy Lê Tử Ngôn cầm lấy muỗng uống một ngụm canh đậu tương, đôi môi màu hồng nhạt liền xuất hiện một chút hồng nhuận, mang theo một chút ánh nước giống như bị người ta hôn lên, đặc biệt câu người.
Bối rối rút tầm mắt, Hàn Thạc cúi đầu, không nói một lời, ăn canh trứng trong tay mình.
Nghỉ trưa khoảng một giờ, đại học thể thao buổi chiều bắt đầu sắp sau đó. Hàn Thạc đã làm tốt công tác khởi động của mình và sẵn sàng cho trận đấu 3000m.
Tất cả các bạn cùng lớp đã chuẩn bị sẵn sàng để cổ vũ, trong tay cầm quả bóng cổ động, còn có vỗ tay theo nhịp, tất cả đều đang rửa mắt mong chờ.
Tiếng còi vang lên, tất cả các vận động viên đồng loạt xuất phát.
Trong số các vận động viên tham gia 3000m luôn có những học sinh năng khiếu, điều này tạo áp lực không nhỏ đối với Hàn Thạc. Nhưng hắn cũng không để ý, dọc theo đường đi đều duy trì hô hấp cùng tốc độ của mình, ở cuối vòng hai duy trì đến được top 5.
Ở vòng cuối, thể lực của Hàn Thạc vẫn còn dư thừa. Mà vừa mới bắt đầu vòng chạy về đích hô hấp của những người khác đã có chút rối loạn, Hàn Thạc từng bước tiến lên, một, hai người... Cuối cùng cũng vọt tới vị trí thứ hai.
Vị trí đầu tiên là một học sinh năng khiếu, hai người đều là chân dài tay dài, chạy cùng một lúc rất khó phân ra trên dưới, hai bên tiếng cổ vũ không dứt bên tai, cơ hồ muốn lật toàn bộ khuôn viên trường, trán Hàn Thạc đã chảy ra không ít mồ hôi.
"Lớp trưởng! Cố lên!"
Một thanh âm trong trẻo trong tiếng cổ vũ ồn ào chói tai đặc biệt rõ ràng, Hàn Thạc ngẩng đầu, một thân ảnh mảnh khảnh trắng nõn đang đứng ở cuối không xa vẫy tay với hắn:
"Lớp trưởng! Cố lên!"
Động lực vốn đã khô kiệt trong thân thể phảng phất như được lấp đầy, Hàn Thạc cắn răng, ngay cả những người khác nhìn cũng kinh hãi, gân xanh trên trán hắn nổi lên, hung hăng chạy nước rút, vứt bỏ tên học sinh năng khiếu kia, vọt tới trước mặt Lê Tử Ngôn!
"Hạng nhất! Thạc ca thật trâu bò!"
"Ohhhhh!!!!! Giáo thảo lợi hại!!! "
"Đứng nhất!!!"
Tất cả mọi người đứng lên vỗ tay cho tất cả các vận động viên, Lê Tử Ngôn tiến lên, đỡ lấy thân thể có chút xụi lơ của Hàn Thạc, hai thân thể trẻ tuổi lúc này đang ôm nhau khắng khít.
Một mùi hương quen thuộc theo hơi thở của Hàn Thạc tiến vào khoang phổi, hắn hít thật sâu mới phun ra một ngụm khí, liền đứng thẳng người.
Hắn nhìn thấy nụ cười của Lê Tử Ngôn, cũng thấy được sự ngưỡng mộ và sùng bái trong mắt đối phương, trong lòng đột nhiên căng đầy cảm giác chua xót, thậm chí không khống chế được nhẹ nhàng nhảy dựng lên.
"Lớp trưởng, tớ cùng cậu đi bộ vài vòng."
"Ừm."
Hai người đi một hai vòng quanh sân chạy, đợi đến khi hô hấp của Hàn Thạc hoàn toàn ổn định mới trở lại khán đài.
Nam sinh nữ sinh đều bày tỏ sự sùng bái và chúc mừng của mình với Hàn Thạc, nhưng trong lòng Hàn Thạc lại bình tĩnh, hoàn toàn không có kinh hỉ cùng bối rối.
Tất cả các hạng mục buổi chiều đã kết thúc, lớp của họ đã không phụ sự mong đợi của mọi người giành được hạng nhất.
Tan học, các bạn cùng lớp hoặc cùng nhau đi chúc mừng, hoặc là về nhà nghỉ ngơi, Lê Tử Ngôn tất nhiên không có ngoại lệ, mặc kệ thái độ của người khác, vẫn nhẹ nhàng nói lời tạm biệt mới rời đi.
Trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Hàn Thạc đang thu dọn hành lý, hắn khoác đồng phục học sinh lên người, một hương thơm liền đem hắn bao bọc, Hàn Thạc hô hấp cứng lại, cảm thấy tai có chút nóng, nhớ tới cái ôm vừa rồi của hai người cũng không tính là ôm.
"Thạc ca! Lại đây ngồi xuống và uống một ít glucose đi!"
Mấy nam sinh trong lớp và ký túc xá đều vẫy tay với Hàn Thạc, Hàn Thạc gật đầu, bước đi ngang qua bọn họ.
Lê Tử Ngôn ở bên đây đưa đồ uống đã chuẩn bị cho Hàn Thạc, lại đưa thêm một cái khăn trắng:
"Lớp trưởng, lau mồ hôi đi."
"Cám ơn."
Hàn Thạc trả lời có chút lãnh đạm, ánh mắt liếc qua bộ đồng phục học sinh trong lòng Lê Tử Ngôn, biểu tình có chút vi diệu, tầm mắt của hắn dừng lại thêm vài giây, sau đó thu hồi, uống một ngụm nước.
"Thạc ca! Anh thực sự là quá đỉnh, cú nhảy vừa rồi có thể tham dự Thế vận hội Olympic luôn đấy! "
"Đúng vậy, Thạc ca không ngờ nha, quá chói mắt, không hổ là anh!"
Nam sinh tuổi dậy thì chính là như vậy, tình bạn của họ trên thực tế rất đơn thuần, phần lớn mọi người đều có tâm lý "hâm mộ", huống chi bản thân Hàn Thạc đáng để người ta bội phục, lúc này thu hoạch được một đống "fan cuồng".
"Kết quả chạy tiếp sức của nữ sinh đã có, lớp chúng ta đứng thứ hai, thành tích rất tốt."
Hàn Thạc không có phản ứng gì với những lời chúc mừng của bọn họ, mà nhìn thoáng qua danh sách Lê Tử Ngôn đưa tới:
"Trong lớp có người báo danh thi ném tạ, trận tiếp theo là tới rồi."
"Đúng vậy, Mập Mạp đã đi chuẩn bị, yên tâm đi, Mập Mạp ở trường cấp hai chính là chuyên gia ném tạ, bảo đảm thành công từ phát đầu tiên."
Lý Hạo và Lâm Dương đều rất yên tâm với Mập Mạp, mấy nam sinh bọn họ ngồi cùng một chỗ, tràn ngập hormone nam tính. Hàn Thạc bộ dạng đẹp trai, Lê Tử Ngôn bộ dạng tinh xảo, bọn Lý Hạo cũng không xấu xí, hơn nữa dáng người bọn họ đều tương đối rắn chắc, có thể hấp dẫn không ít người liếc nhìn, nhìn qua là thấy cảnh đẹp ý vui.
Đúng như bọn họ nói, Mập Mạp đơn giản lấy được vị trí đứng nhất. Cả buổi sáng, các hạng mục của nữ sinh thu được một huy chương vàng, một huy chương bạc, hạng mục nam sinh ba huy chương vàng, đem các lớp khác ném phía sau, để cho nhiều giáo viên và bạn học đỏ cả mắt. Miễn là một vài hạng mục buổi chiều có thể ổn định, chắc chắn vị trí đứng nhất sẽ thuộc về lóp của họ.
Vào buổi trưa, trường học tốt bụng chuẩn bị cơm hộp cho học sinh, mỗi lớp có thể ngồi trong phạm vi lớp học của mình để tổ chức một bữa ăn dã ngoại.
Hầu hết các cô gái đều tập trung theo các bạn chung phòng hoặc từng nhóm bạn, nam sinh cũng ngồi như vậy.
Hàn Thạc bình thường tính tình lãnh đạm, tuy rằng các bạn cùng lớp đều rất tôn trọng hắn, nhưng cũng rất ít người dám đi lên nói chuyện với hắn, có thể cùng hắn tiếp xúc, phỏng chừng cũng chỉ có mấy người chung phòng ký túc xá, mà Lê Tử Ngôn lại là đối tượng phần lớn nam sinh tránh né, như vậy, một phòng ký túc xá sáu người bọn họ liền ngồi chung một chỗ.
Lúc sáu người ngồi chung một chỗ ít nhiều cũng có chút xấu hổ, Lê Tử Ngôn sẽ không tự nhiên tiếp xúc thân mật với mấy người kia, huống chi cậu đang muốn tăng hảo cảm với đối tượng nhiệm vụ, quyết định ngồi ở bên trái Hàn Thạc.
Bữa trưa nhà trường chuẩn bị tương đối thanh đạm, bởi vì buổi chiều vẫn còn các hạng mục, không dám để cho học sinh ăn quá nhiều thực phẩm xáo trộn, sợ tai nạn ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc thi.
"Ăn cơm đi, đừng ngây người nữa."
Vẫn là Hàn Thạc phá vỡ sự im lặng, Lê Tử Ngôn bên cạnh chủ động phân chia bát đũa cho người bên cạnh.
Bọn họ ngồi thành một vòng tròn, tất nhiên phải có một người khác ngồi bên phải Lê Tử Ngôn.
Lý Hạo dù không tình nguyện đi nữa, vẫn phải chấp nhận, cả người khó chịu, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn người bên cạnh.
Một vòng người bọn họ đều tham gia hạng mục đại hội thể thao, dù lau người thế nào cũng là mồ hôi, mùi mồ hôi, tuy rằng không đến mức gay mũi, nhưng mùi cũng không tính là dễ ngửi.
Nhưng luôn có một mùi hương nhàn nhạt bay vào lỗ mũi của hắn, đó là mùi hương của trà Ô Long nhàn nhạt thanh thản, trộn lẫn với một chút hương hoa, rất nhẹ nhàng, ngửi thấy làm cho cơ thể và tâm trí đều thoải mái.
Mà mùi hương này chính là trên người Lê Tử Ngôn bên cạnh hắn truyền tới, những người khác ngồi cách xa, không ngửi được nhiều, mà hắn ngồi bên cạnh Lê Tử Ngôn, liền có thể cảm giác rõ ràng cỗ khí tức nhàn nhạt trên người người này.
Trong lòng thầm mắng một tiếng: "Mẹ nó", nhưng thân thể lại cực kỳ tự nhiên đi cảm thụ hương thơm thấm vào lòng người.
Một người cũng ngửi thấy mùi này chính là Hàn Thạc, đại khái là bởi vì lúc trước cùng Lý Hạo sinh ra mâu thuẫn, Lê Tử Ngôn ngồi gần Hàn Thạc một chút, cơ hồ mỗi một động tác của cậu đều có thể mang theo một mùi hương bay vào trong khoang mũi Hàn Thạc, khiến đầu óc hắn có chút mê mang.
Khoảng cách giữa hai người cũng không đến mức tay chân đụng chạm, nhưng Hàn Thạc lại để lý trí của mình tự giác bị người bên cạnh kéo đi, quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
"Lớp trưởng."
"Ừm?"
"Lớp trưởng, cậu ăn cái này đi."
Lê Tử Ngôn đối diện với ánh mắt của Hàn Thạc mỉm cười một cái, giọng nói nhẹ nhàng, đem món canh trước mặt Hàn Thạc kéo qua trước mặt mình, lại đem canh trứng của mình đặt vào tay hắn.
Nhìn canh trứng ấm áp thanh đạm trong tay mình, ánh mắt hắn có chút u ám, so với mùi đậu tương nồng đậm kia, hắn thích loại thức ăn nhàn nhạt này, nếu không phải là trùng hợp, thì có phải Lê Tử Ngôn đã sớm chú ý tới sở thích của hắn...
Còn chưa nghĩ rõ chuyện này, suy nghĩ của hắn lại hỗn loạn, chỉ thấy Lê Tử Ngôn cầm lấy muỗng uống một ngụm canh đậu tương, đôi môi màu hồng nhạt liền xuất hiện một chút hồng nhuận, mang theo một chút ánh nước giống như bị người ta hôn lên, đặc biệt câu người.
Bối rối rút tầm mắt, Hàn Thạc cúi đầu, không nói một lời, ăn canh trứng trong tay mình.
Nghỉ trưa khoảng một giờ, đại học thể thao buổi chiều bắt đầu sắp sau đó. Hàn Thạc đã làm tốt công tác khởi động của mình và sẵn sàng cho trận đấu 3000m.
Tất cả các bạn cùng lớp đã chuẩn bị sẵn sàng để cổ vũ, trong tay cầm quả bóng cổ động, còn có vỗ tay theo nhịp, tất cả đều đang rửa mắt mong chờ.
Tiếng còi vang lên, tất cả các vận động viên đồng loạt xuất phát.
Trong số các vận động viên tham gia 3000m luôn có những học sinh năng khiếu, điều này tạo áp lực không nhỏ đối với Hàn Thạc. Nhưng hắn cũng không để ý, dọc theo đường đi đều duy trì hô hấp cùng tốc độ của mình, ở cuối vòng hai duy trì đến được top 5.
Ở vòng cuối, thể lực của Hàn Thạc vẫn còn dư thừa. Mà vừa mới bắt đầu vòng chạy về đích hô hấp của những người khác đã có chút rối loạn, Hàn Thạc từng bước tiến lên, một, hai người... Cuối cùng cũng vọt tới vị trí thứ hai.
Vị trí đầu tiên là một học sinh năng khiếu, hai người đều là chân dài tay dài, chạy cùng một lúc rất khó phân ra trên dưới, hai bên tiếng cổ vũ không dứt bên tai, cơ hồ muốn lật toàn bộ khuôn viên trường, trán Hàn Thạc đã chảy ra không ít mồ hôi.
"Lớp trưởng! Cố lên!"
Một thanh âm trong trẻo trong tiếng cổ vũ ồn ào chói tai đặc biệt rõ ràng, Hàn Thạc ngẩng đầu, một thân ảnh mảnh khảnh trắng nõn đang đứng ở cuối không xa vẫy tay với hắn:
"Lớp trưởng! Cố lên!"
Động lực vốn đã khô kiệt trong thân thể phảng phất như được lấp đầy, Hàn Thạc cắn răng, ngay cả những người khác nhìn cũng kinh hãi, gân xanh trên trán hắn nổi lên, hung hăng chạy nước rút, vứt bỏ tên học sinh năng khiếu kia, vọt tới trước mặt Lê Tử Ngôn!
"Hạng nhất! Thạc ca thật trâu bò!"
"Ohhhhh!!!!! Giáo thảo lợi hại!!! "
"Đứng nhất!!!"
Tất cả mọi người đứng lên vỗ tay cho tất cả các vận động viên, Lê Tử Ngôn tiến lên, đỡ lấy thân thể có chút xụi lơ của Hàn Thạc, hai thân thể trẻ tuổi lúc này đang ôm nhau khắng khít.
Một mùi hương quen thuộc theo hơi thở của Hàn Thạc tiến vào khoang phổi, hắn hít thật sâu mới phun ra một ngụm khí, liền đứng thẳng người.
Hắn nhìn thấy nụ cười của Lê Tử Ngôn, cũng thấy được sự ngưỡng mộ và sùng bái trong mắt đối phương, trong lòng đột nhiên căng đầy cảm giác chua xót, thậm chí không khống chế được nhẹ nhàng nhảy dựng lên.
"Lớp trưởng, tớ cùng cậu đi bộ vài vòng."
"Ừm."
Hai người đi một hai vòng quanh sân chạy, đợi đến khi hô hấp của Hàn Thạc hoàn toàn ổn định mới trở lại khán đài.
Nam sinh nữ sinh đều bày tỏ sự sùng bái và chúc mừng của mình với Hàn Thạc, nhưng trong lòng Hàn Thạc lại bình tĩnh, hoàn toàn không có kinh hỉ cùng bối rối.
Tất cả các hạng mục buổi chiều đã kết thúc, lớp của họ đã không phụ sự mong đợi của mọi người giành được hạng nhất.
Tan học, các bạn cùng lớp hoặc cùng nhau đi chúc mừng, hoặc là về nhà nghỉ ngơi, Lê Tử Ngôn tất nhiên không có ngoại lệ, mặc kệ thái độ của người khác, vẫn nhẹ nhàng nói lời tạm biệt mới rời đi.
Trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Hàn Thạc đang thu dọn hành lý, hắn khoác đồng phục học sinh lên người, một hương thơm liền đem hắn bao bọc, Hàn Thạc hô hấp cứng lại, cảm thấy tai có chút nóng, nhớ tới cái ôm vừa rồi của hai người cũng không tính là ôm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất