Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 42

Trước Sau
Một giờ đối chiến qua đi, đáy lòng Ninh Hữu sinh ra bội phục và sùng đối với người trước mắt, cậu chưa từng gặp ai có thao tác cơ giáp lợi hại như thế cả!

Không thoải mái lúc mới gặp trong nháy mắt đã bị sùng bái nồng đậm này đánh sâu vào rơi đến tan tác, lúc này ánh mắt Ninh Hữu nhìn Kỳ Tĩnh chỉ phát ra quang mang.

"Anh thật lợi hại", cực kỳ tán thưởng.

"Cám ơn", khuôn mặt lãnh ngạnh của Kỳ Tĩnh có một tia nhu hòa.

Viêm Hoàng ở bên cạnh xem mà răng đều chua lè, không chỉ riêng răng của nó, trái tim nhỏ của nó cũng bốc lên mùi dấm chua.

Ninh Hữu vốn đang muốn để Kỳ Tĩnh lại cùng đánh với cậu thêm một lần nữa, nhưng Kỳ Tĩnh lại vì đột nhiên có chuyện cho nên chỉ có thể có chút tiếc nuối mà gật gật đầu với Ninh Hữu, lập tức hạ tuyến, Ninh Hữu tức khắc cảm thấy có chút buồn bã.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Viêm Hoàng và Ninh Hữu.

"Viêm Hoàng, hai ngày này cậu làm sao vậy? Luôn cảm thấy cậu quái quái, có chuyện gì không vui sao?", Ninh Hữu tràn đầy quan tâm hỏi.

Viêm Hoàng nhịn nửa ngày rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, "Oa" một tiếng liền khóc toáng lên.

"Tui đặc biệt thương tâm! Đặc biệt không vui! Hai người đều không cần tui!", Viêm Hoàng oa oa khóc lớn, trong thanh âm toàn là ủy khuất nồng đậm.

Ninh Hữu kinh ngạc một chút, lại có chút nghi hoặc, đôi mắt mở to, nghiêm trang nói, "Ai nói không cần cậu, tôi vẫn luôn cực kỳ thích cậu!"

Nói xong, vì để gia tăng thêm mức độ đáng tin, Ninh Hữu còn gật đầu một cái thật mạnh.

Nghe xong lời này, tiếng khóc của Viêm Hoàng hơi hoãn lại, nhưng vẫn khụt khịt như cũ, tội nghiệp nói, "Cậu còn phải đi gả cho đồ bỏ Kỳ Tĩnh kia, sao còn rảnh để ý tới tui cơ chớ?"

"Tuy rằng tôi muốn gả cho Kỳ Tĩnh, nhưng cái này cùng với tôi thích cậu cũng không liên quan gì đến nhau, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, tôi vẫn còn chơi cùng với cậu mà!", Ninh Hữu vỗ vỗ ngực nhỏ hứa hẹn.

"...... Tốt nhất?", Viêm Hoàng biệt biệt nữu nữu nhỏ giọng xác nhận.

"Đúng! Tốt nhất!", Ninh Hữu cười thực vui vẻ, trên gương mặt lộ má lúm đồng tiền nhợt nhạt, cả người tràn đầy loại hương vị khiến người tin phục.

Viêm Hoàng có chút ngượng ngùng hừ hừ một tiếng, "Vậy, vậy còn không được!"

Nó có cảm giác chủ bản của nó có chút nóng lên......

Phát hiện tâm tình tiểu đồng bọn của mình trở nên tốt hơn không ít, Ninh Hữu liền chào hỏi với Viêm Hoàng, lại lần nữa bắt đầu điều khiển cơ giáp lặp lại mấy vấn đề mà Kỳ Tĩnh đã chỉ ra trong vài giờ cho cậu, hết sức chăm chú.

Càng luyện tập, trong lòng Ninh Hữu càng thêm khiếp sợ, bội phục đối với Kỳ Tĩnh càng thêm nồng nhiệt. Tất cả những chỗ mà anh chỉ ra đều là những vấn đề rất lớn nhưng lại rất khó phát hiện ra, sau khi tập trung chú ý sửa đổi, vô luận là hiệu suất hay là uy lực của động tác này đều được đề cao lên rất nhiều.

Một giờ sau, Ninh Hữu mới dần dần ngừng lại, cảm thấy ngày hôm nay thu hoạch được rất nhiều.

"Cậu khoan hạ tuyến đã", Viêm Hoàng có chút chần chờ mở miệng.

Động tác của Ninh Hữu ngừng lại, "Làm sao vậy?"

"Tui, tui có chuyện tình muốn nói cho cậu......", Viêm Hoàng do do dự dự nói, trong thanh âm còn mang theo một chút ủy khuất.

Ninh Hữu chớp mắt, "Cậu nói đi."

Viêm Hoàng dừng một chút, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí, "Kỳ thật chủ nhân của tui chính là Kỳ Tĩnh mà cậu muốn tìm."

"Anh ấy không phải tên là Hàn tĩnh sao? Hơn nữa dung mạo cũng không giống nhau", Ninh Hữu không để trong lòng.

Viêm Hoàng hừ một tiếng, "Cậu thật ngốc chết, Hàn Tĩnh là tên giả mà anh ta lấy vì sợ bị lộ thân phận, còn bộ dáng thì có thể điều chỉnh được, anh ta nổi danh như vậy, nếu là dùng hình dạng chân thật xuất hiện ở trên mạng giả lập còn không xuất hiện rối loạn rất lớn sao?!"

Ninh Hữu bừng tỉnh, đôi mắt thoáng chốc sáng lên, "Vậy thì quá tuyệt vời!"

Viêm Hoàng thật cẩn thận, "Cậu, cậu sẽ không trách tui chứ?"

"Trách cậu cái gì?", Từ sau khi nghe được người vừa rồi chính là Kỳ Tĩnh mà mình vẫn luôn muốn tìm, tươi cười sáng lạn trên mặt Ninh Hữu liền chưa từng biến mất, đôi mắt sáng láng cực kỳ.

Viêm Hoàng có chút chột dạ, "Ngày hôm qua tui đã biết cậu muốn gả cho chủ nhân của tui, nhưng là tui lại không có nói cho cậu biết thân phận của anh ta......"

Ninh Hữu lắc lắc đầu, cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh, trên mặt phảng phất như lóe lên kích động cùng hạnh phúc nho nhỏ, "Không trách cậu! Hơn nữa hiện tại không phải cậu đã nói cho tôi biết rồi sao?"

Lời vừa mới nói xong, Ninh Hữu liền đột nhiên hôn một cái lên máy liên lạc trên cổ tay, "Cám ơn cậu! Viêm Hoàng cậu thật là tốt quá!"

Nhiệt độ trên chủ bản của Viêm Hoàng đằng một cái lên tới tám mươi độ, nhanh đến mức làm cho nó có chút thần trí thác loạn, trên màn hình đều là một đàn ngựa chạy như điên, âm thanh điện lưu rít gào rít gào bên tai không dứt.

"Cậu, cậu làm gì vậy?!", Viêm Hoàng xấu hổ và giận dữ.

Ninh Hữu mỉm cười ngọt ngào, còn muốn lại đến một lần nữa.

Viêm Hoàng lập tức bị dọa đến giật mình một cái, nhanh như bay offline.

【 cậu, cậu ấy sao có thể hôn mình! Σ(°△°|||)︴】

【 cảm giác, cảm giác thật kì quái......】

Trên màn hình trước ngực Viêm Hoàng một trận ngựa điên thổi qua hai câu nói như vậy, đèn chỉ thị nhấp nháy đỏ một hồi lâu, tiếng chuông cảnh báo tích tích vang lên không dứt bên tai.

Viêm Hoàng có cảm giác chủ bản của mình sắp bị thiêu hủy! Thật nóng! Tuyến lộ cả người cũng cứ như là có dòng lửa chạy qua vậy.

*Editor: Sao cái đoạn này nghe có vẻ người x người máy vậy nè...

"Ai hôn nhóc?", Một thanh âm không mang theo bất luận cảm xúc gì nói.

"Quả, quả bưởi nhỏ", từ sau khi hạ tuyến Viêm Hoàng vẫn luôn ở trong trạng thái ngốc bức, ngơ ngác trả lời.

"A", trong thanh âm tràn ngập lạnh lẽo và ghen tuông nồng đậm.

Viêm Hoàng giật mình một cái, chờ khi thấy rõ ràng người trước mặt là ai, lập tức theo phản xạ nhanh chân bỏ chạy, một bên chạy còn một bên hô to, "Tui sai rồi! Vừa rồi tui nói đều là mê sảng! Mê sảng! Chủ nhân anh đừng để ở trong lòng nha QAQ"

————



Hôm nay tâm tình của Ninh Hữu đặc biệt tốt, từ sau khi rời khỏi mạng giả lập, tươi cười sáng lạn trên mặt kia vẫn luôn chưa từng biến mất qua.

Tưởng An nhìn cái dạng này của Ninh Hữu chỉ cảm thấy cả người đều có chút không thích hợp.

Vốn dĩ gương mặt kia đã cực kỳ xuất sắc xinh đẹp lúc này lại thêm sáng lạn ánh mặt trời làm cho Tưởng An cảm thấy bản thân nếu còn tiếp tục nhìn liền sẽ phải biến thành luyến đồng, tức khắc run run một cái, vội vàng đánh gãy ý nghĩ của mình, "Sư phụ, cậu đây là sao vậy, như thế nào lại vui vẻ như vậy?"

Ninh Hữu không cảm thấy chút nào, chớp chớp đôi mắt, "Tôi biểu hiện rất rõ ràng sao?"

Tưởng An cảm thấy lại nhìn nữa thì đôi mắt mình cũng chuẩn bị lóe mù luôn, "Phi thường rõ ràng! Sư phụ khóe miệng của cậu đều sắp kéo đến tận lỗ tai luôn rồi!"

Sau khi nghe xong, Ninh Hữu nỗ lực thu liễm tươi cười của mình một chút, chẳng qua cuối cùng vẫn thất bại, dứt khoát mặc kệ.

Trái tim nhỏ của Tưởng An có chút chịu không nổi, yên lặng dời ánh mắt của mình đi.

"Là như thế này, tôi gặp được Kỳ Tĩnh", Ninh Hữu kéo kéo Tưởng An đang xoay người sang chỗ khác, để cho hắn chú ý đến mình.

Tưởng An khiếp sợ, "Cậu nói ai?!"

Kỳ Tĩnh a, hôm nay tôi đụng tới anh ấy, anh giúp tôi nghĩ cách như thế nào mới có thể gả cho anh ấy đi!", Cặp mắt to đen bóng bẩy của Ninh Hữu nháy mắt cũng không thèm nháy mà nhìn chằm chằm hắn.

Tưởng An đờ đẫn bưng kín trái tim của mình, ngoài cười nhưng trong không cười, "Ha hả, quả thật đúng là quả đất tròn, thật sự là duyên phận tốt."

Tôi đệt, sư phụ cậu ngày hôm qua vừa mới không biết phát điên cái gì liền phải gả cho Kỳ Tĩnh, hôm nay cậu thế nhưng đã gặp được Kỳ Tĩnh người thật rồi?!!! Đùa tôi sao?!

Tuy rằng cảm thấy thái độ của Tưởng An có chút không thích hợp, nhưng là hôm nay Ninh Hữu tâm tình tốt liền không có chấp nhặt với hắn, chỉ là thúc giục một chút, "Cậu mau giúp tôi suy nghĩ đi."

Tưởng An hít một hơi thật sâu, mỉm cười, "Sư phụ, cậu để tôi suy nghĩ đã."

Để tôi bình tĩnh một chút trước đã!

Sau một hồi lâu, ngay tại thời điểm Ninh Hữu sắp nhịn không nổi nữa mà hỏi lại, Tưởng An cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này rồi, sau đó tinh tế suy tư làm như thế nào để trợ giúp sư phụ của mình theo đuổi chồng. Liên hệ đến bản thân kinh nghiệm yêu đương bằng không, Tưởng An cũng chỉ có thể mượn dùng internet, nhưng lại ngượng ngùng ở trước mặt Ninh Hữu nói, "Sư phụ, chuyện này tương đối quan trọng, tôi phải hảo hảo suy nghĩ đã, chờ ngày mai tôi lại nói cho cậu."

Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, chuyện này xác thật là rất quan trọng, hẳn là nên trịnh trọng suy nghĩ một chút, "Được!"

Tưởng An trở lại phòng của mình liền bắt đầu điều tra tư liệu về phương diện này, sau khi nhìn đến một chuỗi dài các loại bí tịch, liền ghi chép toàn bộ xuống, ghi chép đến một vài chỗ, Tưởng An còn nhịn không được mà tán đồng gật gật đầu.

Ngày hôm sau, Tưởng An đầy lòng tin gõ gõ cửa phòng Ninh Hữu.

"Sư phụ, tôi nghĩ kỹ rồi!"

Ninh Hữu vẻ mặt trịnh trọng nghe.

"Đầu tiên, thời điểm theo đuổi một người ngàn vạn lần không thể tỏ vẻ quá rõ ràng, phải giọt nước chảy thành dòng khiến cho anh ta chậm rãi quen thuộc cậu. Cho nên, điều thứ nhất của luyến ái bảo điển chính là, không được thể hiện rõ tâm ý của mình", mập mạp vẻ mặt trịnh trọng thuyết giáo, "Điểm này đặc biệt quan trọng, rất nhiều người đều là bởi vì lúc bắt đầu liền vội vàng thổ lộ với đối phương, dọa tới đối phương, sau liền không dám liên hệ với đối phương nữa, cho nên chuyện này liền hoàn toàn thất bại!"

Vốn dĩ muốn trực tiếp nhào lên bảo đối phương cưới mình Ninh Hữu liền bĩu bĩu môi, "Nga, được rồi."

"Tiếp theo, nếu cậu muốn theo đuổi đối phương, liền khẳng định phải cho anh ta cảm nhận được cậu rất tốt. Cho nên, điều thứ hai của luyến ái bảo điển chính là, phải thời thời khắc khắc săn sóc anh ta."

Ninh Hữu gật đầu sau lại có chút nghi vấn, "Như thế nào mới có thể xem như là săn sóc?"

"Tỷ như, thời điểm hai người ra ngoài cùng nhau, đột nhiên gió thổi trời mưa, lúc này cậu phải đem áo khoác của mình khoác lên trên người anh ta, sau đó nói một câu cẩn thận đừng để bị ướt. Lại tỷ như, thời điểm hai người các cậu cùng nhau ra vào cửa cậu đều phải đi trước mở cửa, sau đó nhường anh ta đi trước. Quan trọng nhất chính là, một khi hai người các cậu ra ngoài hẹn hò, cậu nhất định phải tự mình đưa anh ta về nhà, thấy anh ta lên lầu rồi mới đi."

Ninh Hữu bừng tỉnh, "Tôi đã biết!"

"Được rồi! Nếu sư phụ cậu minh bạch, vậy chúng ta lại tiếp tục. Quá trình yêu đương kỳ thật chính là quá trình hấp dẫn lẫn nhau, cậu cần phải để cho đối phương cảm nhận được cậu cường đại và đáng tin cậy, anh ta mới có thể sinh ra cảm xúc sùng bái đối với cậu, tiện đà bị cậu hấp dẫn. Không có ai sẽ thích một người nhỏ yếu, không có bất luận cảm giác an toàn gì! Cho nên điều thứ ba của luyến ái bảo điển chính là, cậu phải muốn thời thời khắc khắc để cho đối phương cảm nhận được cậu cường đại!"

*Editor: Kế hoạch cua "vợ" Kỳ Tĩnh xin được ra mắt

Ninh Hữu như suy tư cái gì, "Nga nga, như vậy a......"

"Kế tiếp chính là......", Tưởng An nước miếng bay tứ tung nói một đống lớn, cuối cùng còn trịnh trọng khụ hai tiếng, "Sư phụ cậu hiểu chưa?"

Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, sĩ khí mười phần, "Hiểu rồi!"

Trên mạng giả lập.

"Viêm Hoàng đâu? Cậu ấy như thế nào lại không tới?", Ninh Hữu nghi hoặc hỏi.

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình nói, "Hệ thống ngôn ngữ của nó xảy ra chút vấn đề, hiện tại đã đi sửa chữa."

Ninh Hữu lo lắng, "Nghiêm trọng không?"

Kỳ Tĩnh nói, "Không nghiêm trọng, chính là lần bảo hành trước cách hiện tại cũng đã khá lâu rồi, hiện tại là bảo hành theo lệ mà thôi", dừng một chút, anh tiếp tục nói, "Cậu không phải lo lắng."

Biết Viêm Hoàng không có chuyện gì, Ninh Hữu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Kỳ Tĩnh tâm tình có chút kích động, hiện tại cậu đặc biệt muốn nói thẳng là cậu phải gả cho anh, nhưng là nghĩ đến mấy lời mập mạp nói vài giờ trước, lại sinh sinh nhịn xuống. Mình không thể biểu lộ tâm ý! Nếu đem người dọa đi rồi không liên hệ với mình nữa thì hoàn toàn xong rồi, cậu nhất định phải thay đổi cách vô tri vô giác mới được!

"Mấy vấn đề hôm qua tôi chỉ cho cậu hiện tại cậu sửa thế nào rồi?", thanh âm của Kỳ Tĩnh trầm thấp, nhìn không ra được một tia cảm xúc phập phồng.

"Tôi đã đều sửa đổi, anh giúp tôi nhìn lại đi!", Ninh Hữu cười sáng lạn.

"Ân", Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình gật đầu.

Một hồi biểu thị trôi qua, Kỳ Tĩnh gật gật đầu, "Đã được rồi, nhưng là có mấy chỗ còn có vấn đề, tôi chỉ đạo cậu một chút."

Ninh Hữu chờ Kỳ Tĩnh biểu thị cho cậu, lại chậm chạp không thấy anh có động tác, thẳng đến khi trong phòng xuất hiện một cái cơ giáp khác.

"Đây là?", Ninh Hữu nghi hoặc.

"Đây là cơ giáp khách quan cho mang thêm người, tôi cách cơ giáp thao tác cho cậu cũng không tiện, vẫn là ở bên cạnh cậu chỉ ra cho cậu thì mới có hiệu quả", Kỳ Tĩnh nghiêm túc đứng đắn, ánh mắt nhìn về phía trước, cũng không có nhìn Ninh Hữu.

Ninh Hữu bừng tỉnh, xác thật đúng là vậy.

Mà ngay thời điểm Kỳ Tĩnh muốn mở cửa cabin ra, Ninh Hữu bỗng nhiên nhớ tới điều thứ hai mà mập mạp nói, nhất định phải săn sóc, tỷ như khi mở cửa vậy.

Ánh mắt của cậu sáng lên, một phen đoạt lấy cái nút trong tay Kỳ Tĩnh, sải bước về phía trước đi vài bước, hướng về phía cơ giáp truyền đạt mệnh lệnh mở khoang.

Cái tay Kỳ Tĩnh muốn nắm lấy tay Ninh Hữu cùng nhau đi vào lập tức rơi vào không trung, mím môi, có chút mất mát. Đứa nhỏ này quả nhiên là không muốn có tiếp xúc thân thể với mình, thế mà lại ghét bỏ né tránh như thế.



Ninh Hữu để Kỳ Tĩnh đi lên trước, bản thân mới theo sát đi lên bàn tay của cơ giáp, thân mình cách Kỳ Tĩnh vài bước, có vẻ phá lệ xa cách.

Trong luyến ái bảo điển có nói, lúc theo đuổi đối phương nhất định phải bảo trì lễ phép, bảo trì khoảng cách thân sĩ, không thể cách gần quá, nếu không nhất định sẽ làm cho đối phương cảm thấy mình càn rỡ, do đó tâm sinh chán ghét.

Kỳ Tĩnh nhìn nhìn khoảng cách phá lệ trống vắng này, mắt đen thoáng có chút ảm đạm.

Dọc theo đường đi, Ninh Hữu đối với biểu hiện của mình cực kỳ vừa lòng, cậu nghiêm khắc nghe theo trên luyến ái bảo điển nói, Kỳ Tĩnh hẳn là sẽ không quá chán ghét cậu đâu. Như vậy kế tiếp hẳn là bản thân phải biểu hiện ra cường đại, cậu nhất định phải để cho Kỳ Tĩnh cảm giác được cậu hết sức đáng tin cậy mới được!

Ninh Hữu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tới trước ghế dựa, đầu tiên là lễ phép mời Kỳ Tĩnh ngồi xuống trước, sau đó thì mới ngồi ở trên ghế chủ vị.

Ninh Hữu cho biểu hiện thân sĩ lễ phép này của mình một cái like, không nghĩ tới một loạt hành động liên tiếp này ở trong mắt Kỳ Tĩnh lại là xa cách cùng chán ghét, tâm Kỳ Tĩnh tức khắc lại trở nên trầm thấp.

Vì để biểu hiện ra bản thân cường đại, Ninh Hữu tập trung lực chú ý bắt đầu thao tác cơ giáp của mình, đầu tiên là làm một bước lướt thêm đá sườn có độ khó cực cao, tiếp theo sau đó lại làm một lần xoay chuyển bước chân. Mỗi lần làm một động tác, dư quang của Ninh Hữu liền nhịn không được mà ngó sang bên cạnh, chờ mong đối phương cảm giác được mình cường đại cùng đáng tin cậy.

Ninh Hữu lại không biết hiện tại bản thân biểu hiện lại giống như là một con công đực xòe đuôi tìm phối ngẫu, tuy rằng khí thế rất đủ, nhưng ý vị che dấu lại làm cho người ta có chút buồn cười.

"Hai động tác vừa rồi cậu làm đều có không ít vấn đề. Thời điểm cậu bước lướt ở giây thứ ba thân mình hơi hơi có chút nghiêng, cái này sẽ ảnh hưởng đến tính cân bằng của cậu, hơn nữa sẽ làm chậm lại tốc độ của cậu", Kỳ Tĩnh nói, "Hơn nữa lúc cậu xoay chuyển bước chân, điểm phát lực có chút lệch lạc."

Kỳ Tĩnh bắt được tay Ninh Hữu, trên mặt vẫn như cũ là bộ dáng mặt không biểu tình kia, lôi kéo tay Ninh Hữu cắt một độ cung, "Nếu cậu phát lực giống như vừa rồi, lực độ sẽ truyền lại như vậy, sẽ làm suy yếu đại bộ phận lực sát thương của cái công kích này."

Sau khi nói xong, Kỳ Tĩnh cũng không nói gì nữa, tay cũng phảng phất như đã quên lấy ra vậy, bao trùm trên tay Ninh Hữu.

Ninh Hữu có chút mất mát, vừa rồi mình làm những động tác đó chẳng những không có làm cho Kỳ Tĩnh cảm nhận được mình cường đại đáng tin cậy, ngược lại lại bị anh tìm ra nhiều tật xấu như vậy, tức khắc có chút uể oải, lỡ như đối phương bởi vì cái này mà không cách nào sinh ra hảo cảm đối với mình thì làm sao bây giờ?!

Kỳ Tĩnh cảm thụ nhiệt độ dưới tay truyền đến khiến người thoải mái, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi anh nhất châm kiến huyết chỉ ra sai lầm của cậu như vậy, đứa trẻ này nhất định sẽ càng thêm sùng bái anh đi, chỉ cần làm cho đứa trẻ này sùng bái bản thân, vậy liền sẽ không khó để kéo gần khoảng cách giữa bọn họ nữa.

*Editor: Một cuốn luyến ái bảo điểm làm nên bi kịch

————

Viêm Hoàng nhìn thấy Trình đại sư vẻ mặt hiền lành cười với nó, hoảng sợ cực kỳ, "Đại, đại sư, đã lâu không gặp nha, tui rất nhớ ngài a."

Trình đại sư cười đôi mắt đều mị lên, ánh mắt lại là nhìn khối màn hình màu đen trước ngực Viêm Hoàng.

【 ĐM, cái lão quái vật này lại dùng cái ánh mắt này nhìn tui! o(≧□ ≦)o】

【 Ông có phải muốn hủy tui đi hay không a ヽ(≧□≦)ノ】

"Tiểu Viêm Hoàng nhóc đừng khẩn trương, tôi nhiều nhất chỉ là làm kiểm tra theo lệ cho nhóc mà thôi, sẽ không đối với nhóc như vậy đâu."

"Vậy, vậy là tốt rồi", tiếng trẻ con non nớt của Viêm Hoàng có vẻ cực kỳ đáng yêu.

【 phi, ai tin a! Lần trước lúc ông nói như vậy liền đem cánh tay trái của tui hủy đi rồi thay đổi thật nhiều linh kiện!!! Người xấu!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻】

Trình đại sư rất có hứng thú trò chuyện cả ngày với Viêm Hoàng, phảng phất như không thấy được động tác phiên dịch này của Viêm Hoàng.

"Kỳ thật cũng chưa tới thời điểm cần đưa nhóc đến kiểm tra, Kỳ tướng quân như thế nào lại đem nhóc đến đây, có phải tiểu Viêm Hoàng nhóc lại gây họa cái gì làm anh ta tức giận hay không?"

"Tui mới không có!", Nói đến chủ nhân bại hoại kia của nó, Viêm Hoàng lập tức lên tinh thần, tràn đầy tức giận kháng nghị, "Anh ta chính là đang ghen ghét tui! Quả bưởi nhỏ thích tui hôn tui một ngụm thì làm sao nào?! Anh ta cái đố phu này liền tâm sinh ý xấu đem tui đưa đến nơi này, lấy oán trả ơn! Quan báo tư thù! Vong ân phụ nghĩa! Trở mặt vô tình!", Viêm Hoàng đem tất cả thành ngữ mà nó có thể sử dụng được toàn bộ đổ lên trên đầu chủ nhân bại hoại kia của nó, phẫn nộ cực kỳ.

Trình đại sư tràn đầy hứng thú mở miệng, "Ý của nhóc là Kỳ tướng quân cái tiểu quang côn kia rốt cuộc cũng đã có người thích rồi à?"

"Đúng!", Viêm Hoàng bất mãn hừ hừ, "Hơn nữa anh ta mới không phải tiểu quang côn cái gì, anh ta chính là một lão quang côn! Lão quang côn muốn trâu già gặm cỏ non!"

*Editor: Ba ba khó làm a, Kỳ tướng quân nhanh về giáo dục con nè

Trình đại sư càng thêm cảm thấy hứng thú, "Kỳ tướng quân nổi tiếng kén chọn khắp đế quốc chúng ta, bao nhiêu đứa nhỏ đều muốn nháo phải gả cho anh ta, cũng không thấy anh ta phản ứng một lần, tôi còn tưởng rằng anh ta chính là có mệnh cô độc cả đời, không thể tưởng tượng được còn có ngày hôm nay. Hơn nữa nghe ý tứ của nhóc, Kỳ tướng quân coi trọng còn là một người nhỏ hơn anh ta không ít sao?"

Viêm Hoàng vừa định nói chẳng những rất nhỏ, còn là một vị thành niên, lại nghĩ đến tuổi tác lúc trước quả bưởi nhỏ tiết lộ cho nó, tức khắc mắc nghẹn, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ gật đầu.

"Tôi thật muốn gặp đứa trẻ kia a, người có thể khiến cho Kỳ tướng quân coi trọng khẳng định là có chỗ đặc biệt", Trong giọng nói của Trình đại sư để lộ ra một chút hưng phấn.

Viêm Hoàng nghĩ đến người bị Trình đại sư này cảm thấy có ý tứ đều có kết cục như thế nào, tức khắc hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, "Quả bưởi nhỏ đặc biệt bình thường! Thật sự!"

Trình đại sư ý vị thâm trường cười cười, sau đó trảo một cái đã bắt được Viêm Hoàng trong lúc bọn họ nói chuyện đã vô ý thức đến gần, "Chuyện về người mà Kỳ tướng quân thích tạm thời gác lại đã, chúng ta tới làm kiểm tra theo lệ trước! Gia gia tôi cũng đã lâu không có gặp nhóc, cũng lo lắng nhóc xảy ra tình trạng gì nha."

Viêm Hoàng hoảng sợ lay tứ chi, oa một tiếng liền khóc to, "Tui không cần kiểm tra! Để tui xuống dưới! Để tui xuống dưới!!"

——————

Suốt một ngày trôi qua, Ninh Hữu cảm giác được dị thường thất bại.

Chuyện để cho đối phương cảm nhận được bản thân cường đại, thế cho nên sinh ra ỷ lại đối với mình hoàn toàn thất bại, tất cả động tác mà cậu triển lãm ra ở trong mắt Kỳ Tĩnh đều là trăm ngàn chỗ hở, một giây nhất châm kiến huyết liền chỉ ra vấn đề cho cậu.

Kỳ Tĩnh cảm nhận được cảm xúc của đứa trẻ bên người hạ xuống thì có chút khó hiểu, dưới tình huống anh chỉ ra nhiều vấn đề như vậy cho cậu, cậu hẳn là phải cảm nhận được mình cường đại, sinh ra cảm giác sùng bái đối với anh, tiện đà cảm thấy anh rất đáng tin cậy, có thể ỷ lại a, vì cái gì ngược lại sẽ không vui như vậy đâu?

*Editor: Ngược đời a...

Kỳ Tĩnh yên lặng ở trong đầu xem lại "Luyến ái bảo điển" lúc trước anh tra một chút, xác nhận mình làm không sai, cho nên an tâm hơn nhiều nhưng vẫn là có chút nghi hoặc.

Ninh Hữu ủ rũ cụp đuôi một lúc lâu sau, cảm thấy việc để mình biểu hiện ra cường đại này đã không có hy vọng gì, nghĩ đến như thế, Kỳ Tĩnh cũng sẽ không cảm thấy cậu đáng tin cậy, vì thế cậu căn bản sẽ không có cơ hội để gả cho Kỳ Tĩnh. Ninh Hữu càng nghĩ càng thương tâm, tới cuối cùng liền bắt đầu có chút tự sa ngã.

*Editor: Luyến ái bảo điển vạn ác, các nàng tuyệt đối tuyệt đối đừng nghe theo nhá, cứ nhào vô rồi xxoo là ok liền

Được rồi! Dù sao cũng không thành được, cậu vẫn là dứt khoát nói ra thôi.

Ninh Hữu là một người không nín được chuyện gì, nếu không phải lúc trước mập mạp đã cảnh cáo cậu không cho cậu thông báo trực tiếp, chỉ sợ đã sớm nhào lên đi bảo Kỳ Tĩnh cưới cậu, hiện tại nghẹn suốt một ngày, Ninh Hữu đều cảm thấy mình nghẹn đến mắc lỗi rồi.

Dù sao trái phải cũng không thành công, dứt khoát nói ra còn dễ chịu hơn một chút!

Nghĩ thông suốt xong, Ninh Hữu từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đến trước mặt Kỳ Tĩnh, bên trong ánh mắt đen láy tràn ngập quả quyết.

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình, "Làm sao vậy?"

Ninh Hữu hít một hơi thật sâu, hôn tới trên môi Kỳ Tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau