Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 57: Trói chặt tra nam đa tình (8)
Đồ ăn trên bàn đều là món Thẩm Trác Viễn thích ăn, cùng với việc tối nay thành công bắt được vật nhỏ vào tay, tâm tình Thẩm Trác Viễn đặc biệt thoải mái.
"Tay nghề của Tiểu Ngôn đúng là càng ngày càng tốt, nếu sau này có thể thường xuyên ăn cơm em nấu thì tốt quá rồi."
"Nếu Thẩm tổng thích, sau này ngài có thể yêu cầu em đến đây làm."
Thẩm Trác Viễn khẽ cười một tiếng, một tay chống mặt:
"Bây giờ chúng ta đã là loại quan hệ này, chẳng lẽ Tiểu Ngôn cứ muốn gọi tôi là Thẩm tổng hoài sao?"
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Đừng lo lắng, tôi biết em đang nghĩ gì, sau này trước mặt người khác em có thể gọi tôi là Thẩm tổng, nhưng lúc ở riêng em phải đổi xưng hô khác."
"Đổi xưng hô?"
"Đúng vậy."
Thẩm Trác Viễn gật đầu, duỗi tay sờ nắn bàn tay Lê Tử Ngôn đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng cọ xát làn da mịn màng bóng loáng:
"Gọi tên tôi hay bất cứ thứ gì khác cũng được, tùy em thích, thế nào?"
Lê Tử Ngôn bị động tác và giọng nói ôn nhu của Thẩm Trác Viễn làm cho thẹn thùng đỏ mặt, đành phải gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Tử Ngôn dọn bát đũa đi vào phòng bếp, lại bị Thẩm Trác Viễn ôm eo kéo ra, ngồi trên sô pha.
"Chuyện này ngày mai sẽ có người tới dọn dẹp, không cần em phải làm, hiện tại em ở bên cạnh tôi là được rồi."
Bị ôm eo đặt trên sô pha, khuôn mặt Lê Tử Ngôn đỏ bừng, nếu lúc này bên cạnh Thẩm Trác Viễn là một nữ nhân giả tạo hắn đã sớm chán ghét, nhưng người trước mặt này lại luôn có thể dùng tư thái vô hại đáng thương như vậy, khiến trái tim hắn mê mẩn.
"Thẩm tổng..."
Lê Tử Ngôn đưa tay đẩy ngực Thẩm Trác Viễn, muốn tránh né ánh mắt nóng bỏng, nhưng bị đối phương kéo lại, nắm lấy tay đặt trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái.
"Tôi vừa nói gì? Trợ lý Lê xuất sắc như vậy chẳng lẽ ngay cả những lời tôi vừa nói cũng không nhớ rõ sao?"
Lê Tử Ngôn nghiêng đầu không mở miệng, sau đó thừa dịp Thẩm Trác Viễn không chú ý, dùng sức rời khỏi thân thể Thẩm Trác Viễn, bước tới cửa.
"Đã muộn rồi, em nên trở về."
Lê Tử Ngôn luống cuống tay chân mang giày, đem áo khoác mặc lên người, lúc này Thẩm Trác Viễn đã đứng trước mặt kéo tay cậu.
"Đã muộn như vậy thì đừng trở về, tôi cũng không yên tâm."
"Không sao ạ, em có thể gọi xe, ngài nghỉ ngơi sớm đi."
Giống như nghĩ đến cái gì đó, mặt Lê Tử Ngôn đỏ lên, bước lên phía trước một bước, đặt cằm lên vai Thẩm Trác Viễn, dán vào tai Thẩm Trác Viễn:
"Cảm ơn anh Viễn, anh nhớ nghỉ ngơi sớm, em về nha."
Đợi đến khi Thẩm Trác Viễn hồi phục tinh thần từ cái xưng hô kia, cánh cửa trước mặt đã đóng lại. Ánh mắt của hắn mang theo thâm trầm, phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp.
Hắn chưa từng nghĩ tới, chẳng qua chỉ là một cái xưng hô đơn giản cũng có thể làm cho hắn thất thố đến vậy, thanh âm Lê Tử Ngôn ôn nhu như bản thân cậu, lại mang theo một tia thanh lãnh. Có lẽ Lê Tử Ngôn cũng không biết, đây chính là nơi hấp dẫn nhất của cậu nhất.
Ngoài mặt nhìn ôn hòa, nhưng linh hồn cùng trong xương cốt lại lộ ra một loại lãnh đạm cùng cao ngạo, giống như không thuộc về thế giới này, cách xa những người khác cả ngàn dặm, cũng chính vì thế, một khi cậu thể hiện ra sự thiện lương và hiểu chuyện của mình, giống như con nai con mới ra khỏi rừng rậm, đặc biệt đơn thuần và non nớt, cũng là một trong những nguyên nhân khiến người ta sinh ra hứng thú với Lê Tử Ngôn.
Mà vừa rồi Lê Tử Ngôn lại bất thường, hai má đỏ bừng, khóe mắt xấu hổ, nhẹ giọng mở miệng, mềm nhũn gọi hắn là anh Viễn, âm cuối giống như một cái móc nhỏ làm cho lòng hắn ngứa ngáy, muốn tóm người trở về đè xuống dưới thân, bắt nạt bảo cậu gọi mười tám lần mới bỏ qua.
"Ha ha, thật đúng là đáng yêu..."
——————
(Truyện chỉ có tại UynUyn17)
"Cử người đến công trình Bắc Thành quản lý cho tốt, đừng xảy ra sơ suất gì nữa."
"Được, Thẩm tổng."
Cuộc họp đơn giản chấm dứt, mấy giám đốc và trưởng phòng đều lục đục đi ra ngoài, chỉ còn lại Lê Tử Ngôn đang sắp xếp lại biên bản cuộc họp, cậu đem nội dung sửa sang lại rồi giao cho Thẩm Trác Viễn.
"Thẩm tổng, đây là..."
Lê Tử Ngôn còn chưa nói hết lời, đã bị Thẩm Trác Viễn nắm lấy cổ tay, đối phương dùng sức kéo lại, cậu liền ngã lên đùi Thẩm Trác Viễn. Lê Tử Ngôn bị giật mình, theo bản năng liền chống hai bên ghế, muốn đứng lên.
"Thẩm tổng! Cửa vẫn chưa khóa!"
"Thì sao? Bọn họ tự biết gõ cửa, hơn nữa đây là công ty của tôi, sẽ không ai dám nói gì."
Thẩm Trác Viễn đưa tay nhéo cằm Lê Tử Ngôn, ánh mắt u ám:
"Tiểu Ngôn, tối hôm qua tôi nói sao, em vừa gọi tôi là cái gì? "
"......Anh Viễn. "
Dục vọng bị khơi dậy đêm qua lúc này đã được trấn an, nhưng bây giờ lại nổi lên cơn sóng cuồn cuộn, tay Thẩm Trác Viễn theo xương hàm của Lê Tử Ngôn chậm rãi đi xuống xoa nắn gáy của Lê Tử Ngôn:
"Thật ngoan."
"Anh Viễn, hôm qua Vệ tiên sinh gọi điện thoại nói hôm nay hẹn anh nói chuyện, lát nữa ngài ấy sẽ tới, nên trước tiên anh thả em xuống nha..."
Thẩm Trác Viễn vẫn bất động, thậm chí còn vùi mũi vào cổ Lê Tử Ngôn, hít một hơi thật sâu, quả nhiên, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc tràn ngập khoang mũi, so với mùi son phấn với nước hoa nồng nặc kia đúng là dễ ngửi hơn nhiều.
Tại sao bọn họ đều thích làm như vậy...
Lê Tử Ngôn vô thức than thở trong lòng, nhưng ngay sau đó lại sửng sốt, mình đang so sánh Thẩm Trác Viễn với ai vậy?
Nhưng không để cậu suy nghĩ nhiều, một giây sau cánh cửa đã được mở ra, truyền đến một âm thanh ngả ngớn.
"Tôi nói này tổng giám đốc Thẩm, ban ngày ban mặt cậu khóa cửa làm cái gì, cậu ở bên trong làm gì không muốn cho người ta...thấy sao?"
Vệ Ninh duy trì động tác đẩy cửa ra, tay kia đút trong túi quần, ngơ ngác nhìn hình ảnh mỹ nhân nằm trong lòng Thẩm Trác Viễn, sau đó khôi phục lại vẻ mặt như tên biến thái:
"A a, văn phòng play luôn hả, xem ra tôi đến đúng lúc rồi."
Mặt Lê Tử Ngôn đã không chỉ dùng màu đỏ để hình dung, quả thực sắp bốc khói luôn rồi, đây là cảm xúc chân thật của cậu, đột ngột từ trên đùi Thẩm Trác Viễn đứng lên, thậm chí chân cũng có chút mềm nhũn.
"Vệ, Vệ tiên sinh, Thẩm tổng, em, em đi chuẩn bị trà cho hai người."
"Đừng sợ."
Thẩm Trác Viễn cũng đứng lên theo, trấn an vỗ vỗ eo Lê Tử Ngôn:
"Vệ Ninh không phải người ngoài."
Lê Tử Ngôn liếc nhìn Vệ Ninh, lại nhìn Thẩm Trác Viễn, gật đầu, bối rối chạy ra khỏi phòng, cửa bị đóng chặt, Vệ Ninh mới thu liễm vài phần ý cười khinh thường đi tới bên cạnh sô pha của Thẩm Trác Viễn ngồi xuống.
"Này, đây là tình huống gì, thật sự muốn chơi đùa với trợ lý Lê?"
"Vậy thì sao, vốn em ấy cũng là người của tôi."
"Cậu nghĩ sao? Cậu muốn có mối quan hệ để giải trí, hay làm vậy để thân mật với người ta. Tôi nói cho cậu biết, tôi cảm thấy trợ lý Lê này không phải là người đơn giản đâu."
Thẩm Trác Viễn hừ một tiếng, ngồi trên sô pha, ánh mắt mang theo ý cười:
"Chuyện này không cần cậu nhắc nhở, có điều cậu không cảm thấy chính là em ấy càng nghiêm túc thì càng thú vị sao?"
"Đùa giỡn tình cảm của người khác có ngày bị trời phạt, tôi khuyên cậu vẫn không nên tìm đường chết."
Thẩm Trác Viễn nhún vai, vẻ mặt tùy ý, Vệ Ninh thấy thế cũng không gì nữa, chỉ là anh luôn có một dự cảm, kết quả cuối cùng của hai người này, chỉ sợ là không được đơn giản như vậy.
"Tay nghề của Tiểu Ngôn đúng là càng ngày càng tốt, nếu sau này có thể thường xuyên ăn cơm em nấu thì tốt quá rồi."
"Nếu Thẩm tổng thích, sau này ngài có thể yêu cầu em đến đây làm."
Thẩm Trác Viễn khẽ cười một tiếng, một tay chống mặt:
"Bây giờ chúng ta đã là loại quan hệ này, chẳng lẽ Tiểu Ngôn cứ muốn gọi tôi là Thẩm tổng hoài sao?"
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Đừng lo lắng, tôi biết em đang nghĩ gì, sau này trước mặt người khác em có thể gọi tôi là Thẩm tổng, nhưng lúc ở riêng em phải đổi xưng hô khác."
"Đổi xưng hô?"
"Đúng vậy."
Thẩm Trác Viễn gật đầu, duỗi tay sờ nắn bàn tay Lê Tử Ngôn đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng cọ xát làn da mịn màng bóng loáng:
"Gọi tên tôi hay bất cứ thứ gì khác cũng được, tùy em thích, thế nào?"
Lê Tử Ngôn bị động tác và giọng nói ôn nhu của Thẩm Trác Viễn làm cho thẹn thùng đỏ mặt, đành phải gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Tử Ngôn dọn bát đũa đi vào phòng bếp, lại bị Thẩm Trác Viễn ôm eo kéo ra, ngồi trên sô pha.
"Chuyện này ngày mai sẽ có người tới dọn dẹp, không cần em phải làm, hiện tại em ở bên cạnh tôi là được rồi."
Bị ôm eo đặt trên sô pha, khuôn mặt Lê Tử Ngôn đỏ bừng, nếu lúc này bên cạnh Thẩm Trác Viễn là một nữ nhân giả tạo hắn đã sớm chán ghét, nhưng người trước mặt này lại luôn có thể dùng tư thái vô hại đáng thương như vậy, khiến trái tim hắn mê mẩn.
"Thẩm tổng..."
Lê Tử Ngôn đưa tay đẩy ngực Thẩm Trác Viễn, muốn tránh né ánh mắt nóng bỏng, nhưng bị đối phương kéo lại, nắm lấy tay đặt trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái.
"Tôi vừa nói gì? Trợ lý Lê xuất sắc như vậy chẳng lẽ ngay cả những lời tôi vừa nói cũng không nhớ rõ sao?"
Lê Tử Ngôn nghiêng đầu không mở miệng, sau đó thừa dịp Thẩm Trác Viễn không chú ý, dùng sức rời khỏi thân thể Thẩm Trác Viễn, bước tới cửa.
"Đã muộn rồi, em nên trở về."
Lê Tử Ngôn luống cuống tay chân mang giày, đem áo khoác mặc lên người, lúc này Thẩm Trác Viễn đã đứng trước mặt kéo tay cậu.
"Đã muộn như vậy thì đừng trở về, tôi cũng không yên tâm."
"Không sao ạ, em có thể gọi xe, ngài nghỉ ngơi sớm đi."
Giống như nghĩ đến cái gì đó, mặt Lê Tử Ngôn đỏ lên, bước lên phía trước một bước, đặt cằm lên vai Thẩm Trác Viễn, dán vào tai Thẩm Trác Viễn:
"Cảm ơn anh Viễn, anh nhớ nghỉ ngơi sớm, em về nha."
Đợi đến khi Thẩm Trác Viễn hồi phục tinh thần từ cái xưng hô kia, cánh cửa trước mặt đã đóng lại. Ánh mắt của hắn mang theo thâm trầm, phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp.
Hắn chưa từng nghĩ tới, chẳng qua chỉ là một cái xưng hô đơn giản cũng có thể làm cho hắn thất thố đến vậy, thanh âm Lê Tử Ngôn ôn nhu như bản thân cậu, lại mang theo một tia thanh lãnh. Có lẽ Lê Tử Ngôn cũng không biết, đây chính là nơi hấp dẫn nhất của cậu nhất.
Ngoài mặt nhìn ôn hòa, nhưng linh hồn cùng trong xương cốt lại lộ ra một loại lãnh đạm cùng cao ngạo, giống như không thuộc về thế giới này, cách xa những người khác cả ngàn dặm, cũng chính vì thế, một khi cậu thể hiện ra sự thiện lương và hiểu chuyện của mình, giống như con nai con mới ra khỏi rừng rậm, đặc biệt đơn thuần và non nớt, cũng là một trong những nguyên nhân khiến người ta sinh ra hứng thú với Lê Tử Ngôn.
Mà vừa rồi Lê Tử Ngôn lại bất thường, hai má đỏ bừng, khóe mắt xấu hổ, nhẹ giọng mở miệng, mềm nhũn gọi hắn là anh Viễn, âm cuối giống như một cái móc nhỏ làm cho lòng hắn ngứa ngáy, muốn tóm người trở về đè xuống dưới thân, bắt nạt bảo cậu gọi mười tám lần mới bỏ qua.
"Ha ha, thật đúng là đáng yêu..."
——————
(Truyện chỉ có tại UynUyn17)
"Cử người đến công trình Bắc Thành quản lý cho tốt, đừng xảy ra sơ suất gì nữa."
"Được, Thẩm tổng."
Cuộc họp đơn giản chấm dứt, mấy giám đốc và trưởng phòng đều lục đục đi ra ngoài, chỉ còn lại Lê Tử Ngôn đang sắp xếp lại biên bản cuộc họp, cậu đem nội dung sửa sang lại rồi giao cho Thẩm Trác Viễn.
"Thẩm tổng, đây là..."
Lê Tử Ngôn còn chưa nói hết lời, đã bị Thẩm Trác Viễn nắm lấy cổ tay, đối phương dùng sức kéo lại, cậu liền ngã lên đùi Thẩm Trác Viễn. Lê Tử Ngôn bị giật mình, theo bản năng liền chống hai bên ghế, muốn đứng lên.
"Thẩm tổng! Cửa vẫn chưa khóa!"
"Thì sao? Bọn họ tự biết gõ cửa, hơn nữa đây là công ty của tôi, sẽ không ai dám nói gì."
Thẩm Trác Viễn đưa tay nhéo cằm Lê Tử Ngôn, ánh mắt u ám:
"Tiểu Ngôn, tối hôm qua tôi nói sao, em vừa gọi tôi là cái gì? "
"......Anh Viễn. "
Dục vọng bị khơi dậy đêm qua lúc này đã được trấn an, nhưng bây giờ lại nổi lên cơn sóng cuồn cuộn, tay Thẩm Trác Viễn theo xương hàm của Lê Tử Ngôn chậm rãi đi xuống xoa nắn gáy của Lê Tử Ngôn:
"Thật ngoan."
"Anh Viễn, hôm qua Vệ tiên sinh gọi điện thoại nói hôm nay hẹn anh nói chuyện, lát nữa ngài ấy sẽ tới, nên trước tiên anh thả em xuống nha..."
Thẩm Trác Viễn vẫn bất động, thậm chí còn vùi mũi vào cổ Lê Tử Ngôn, hít một hơi thật sâu, quả nhiên, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc tràn ngập khoang mũi, so với mùi son phấn với nước hoa nồng nặc kia đúng là dễ ngửi hơn nhiều.
Tại sao bọn họ đều thích làm như vậy...
Lê Tử Ngôn vô thức than thở trong lòng, nhưng ngay sau đó lại sửng sốt, mình đang so sánh Thẩm Trác Viễn với ai vậy?
Nhưng không để cậu suy nghĩ nhiều, một giây sau cánh cửa đã được mở ra, truyền đến một âm thanh ngả ngớn.
"Tôi nói này tổng giám đốc Thẩm, ban ngày ban mặt cậu khóa cửa làm cái gì, cậu ở bên trong làm gì không muốn cho người ta...thấy sao?"
Vệ Ninh duy trì động tác đẩy cửa ra, tay kia đút trong túi quần, ngơ ngác nhìn hình ảnh mỹ nhân nằm trong lòng Thẩm Trác Viễn, sau đó khôi phục lại vẻ mặt như tên biến thái:
"A a, văn phòng play luôn hả, xem ra tôi đến đúng lúc rồi."
Mặt Lê Tử Ngôn đã không chỉ dùng màu đỏ để hình dung, quả thực sắp bốc khói luôn rồi, đây là cảm xúc chân thật của cậu, đột ngột từ trên đùi Thẩm Trác Viễn đứng lên, thậm chí chân cũng có chút mềm nhũn.
"Vệ, Vệ tiên sinh, Thẩm tổng, em, em đi chuẩn bị trà cho hai người."
"Đừng sợ."
Thẩm Trác Viễn cũng đứng lên theo, trấn an vỗ vỗ eo Lê Tử Ngôn:
"Vệ Ninh không phải người ngoài."
Lê Tử Ngôn liếc nhìn Vệ Ninh, lại nhìn Thẩm Trác Viễn, gật đầu, bối rối chạy ra khỏi phòng, cửa bị đóng chặt, Vệ Ninh mới thu liễm vài phần ý cười khinh thường đi tới bên cạnh sô pha của Thẩm Trác Viễn ngồi xuống.
"Này, đây là tình huống gì, thật sự muốn chơi đùa với trợ lý Lê?"
"Vậy thì sao, vốn em ấy cũng là người của tôi."
"Cậu nghĩ sao? Cậu muốn có mối quan hệ để giải trí, hay làm vậy để thân mật với người ta. Tôi nói cho cậu biết, tôi cảm thấy trợ lý Lê này không phải là người đơn giản đâu."
Thẩm Trác Viễn hừ một tiếng, ngồi trên sô pha, ánh mắt mang theo ý cười:
"Chuyện này không cần cậu nhắc nhở, có điều cậu không cảm thấy chính là em ấy càng nghiêm túc thì càng thú vị sao?"
"Đùa giỡn tình cảm của người khác có ngày bị trời phạt, tôi khuyên cậu vẫn không nên tìm đường chết."
Thẩm Trác Viễn nhún vai, vẻ mặt tùy ý, Vệ Ninh thấy thế cũng không gì nữa, chỉ là anh luôn có một dự cảm, kết quả cuối cùng của hai người này, chỉ sợ là không được đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất