Chương 1: Mở đầu Kiếp trước
“Phòng giam màu trắng”
Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống.
Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này.
Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết.
Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này.
Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó.
Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi.
Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người đúng trước cái chết hoàn toàn sụp đổ.
Sau khi Chung Viễn Thanh bị tiêm thuốc khiến các bộ phận trong cơ thể dần mất hết chức năng rồi được chuyển luôn vào trong này. Tại phòng giam màu trắng, hắn không biết tinh thần của mình sẽ sụp đổ lúc nào, hắn chỉ cảm nhận rõ cơ thể của hắn cứ lạnh dần rồi cứng ngắc, khi mạch máu trên cổ tay tượng trưng cho sự sống dần biến thành màu trắng toát, đó là lúc hắn chết đi.
Hắn cứ thế mà chết sao?
Từng là “Song Hùng Đế Quốc”, từng tạo nên một thời đại chưa từng có, một người kiêu ngạo như hắn, sau khi chứng kiến tận mắt người yêu phản bội, bị người khác hãm hại, hắn mất hết tất cả, ngay đến đôi cánh mạnh mẽ của hắn cũng bị người khác chặt mất, hắn đeo trên lưng tội danh phản bội đế quốc, nhận lấy tất cả sự phỉ nhổ của mọi người, để cuối cùng hắn ở trong phòng giam khủng bố này, chờ đợi cái chết tiến đến.
Không!
Đôi mắt vốn đục ngầu của Chung Viễn Thanh đột nhiên hiện lên một tia sáng, hắn không cam tâm!
Hắn không can tâm đeo trên lưng đeo tội danh mà chết như vậy!
Hắn không can tâm những thứ vốn thuộc về hắn lại bị kẻ phản bội chiếm mất!
Hắn không can tâm cái kẻ hãm hại hắn vẫn nhởn nhơ sống tốt!
Hắn không can tâm!
“A!” Chung Viễn Thanh ngửa đầu hét dài một tiếng, hắn hận, hắn hận loại người thân cùng người yêu đã hãm hại hắn, hắn càng hận chính bản thân hắn có mắt như mù để rồi trả giá là quả đắng này.
Trong mắt chảy ra dòng huyết lệ, từng giọt rơi trên nền tuyết trắng dưới mặt đất, trong căn phòng lạnh giá trắng toát nhìn thấy mà đau lòng là từng vệt màu đỏ biểu hiện cho sự sống, màu đỏ thắm không thể bị màu trắng cắn nuốt.
………….
“Tướng quân.” Wilshere lén liếc trộm một cái rồi bỗng chốc cau có mặt mày, Tần Phi Tương rõ ràng đang hồn vía trên mây, thân là vệ sĩ của y, chú ý đến sức khỏe của tướng quân là một trong những chức trách của Wilshere: “Hơn nửa tháng rồi người không hề nghỉ ngơi, nếu ngài cứ tiếp tục thế này thì thân thể của ngài sẽ không chịu được mất, không bằng ngài trước nên đi nghỉ một chút, chờ Thạch thư kí trở về, thuộc hạ sẽ lập tức báo với ngài sau.”
Trước cửa sổ có một người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng, người đó sở hữu một đôi lông mày lưỡi mác dài đến tóc mai, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự kiên nghị được rèn luyện sau nhiều lần chinh chiến, thân thể cường tráng, quân phục đen thẫm nổi bật dáng người tam giác ngược, diện mạo anh tuấn khiến cho vô số Omega si mê, tuổi còn rất trẻ nhưng đã có được danh hiệu “Song hùng đế quốc” càng khiến nhiều Alpha và Beta hâm mộ.
Nhưng hôm nay, bao trùm trên khuôn mặt góc cạnh này chỉ có sự u ám.
Dường như y không nghe thấy lời khuyên bảo của vệ sĩ, y vẫn trầm mặc đứng đó, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào vũ trụ bên ngoài khung cửa sổ, y biết ở nơi ấy, trong phòng giam trắng toát của đế quốc đang giam giữ người quan trọng nhất của y.
Dẫu y có leo tới địa vị cao tới đâu, thì vẫn là người cho cảm giác khó gần.
“Thư kí về rồi!” Ngay lúc Tần Phi Tương đang lâm vào kí ức, đột nhiên nghe thấy giọng nói tràn đầy sự vui mừng của Wilshere.
Cả người Tần Phi Tương run run, sau đó từ từ xoay người lại, trên mặt không một tia sợ hãi mà bàn tay ở sau lưng đang nắm chặt thành quyền.
Thạch Lan là thư kí của Tần Phi Tương, đồng thời cũng là bạn tốt nhất của y, tuy không hiểu rõ tình cảm trong lòng Tần Phi Tương, nhưng cũng có thể lờ mờ đoán ra chút ít.
Bình tĩnh đến trước mặt Tần Phi Tương, Thạch Lan ngẩng đầu thoáng nhìn ánh mắt lóe lóe của Tần Phi Tương.
“Tướng quân.”
Tương đối trầm mặc trong một lúc, rồi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Phi Tương hỏi: “ Thế nào?”
“Đã không cần đến đề nghị hủy bỏ phòng giam màu trắng, bởi vì,” Thạch Lan dừng trong giây lát rồi chậm rãi mở miệng nói: “Bởi vì, tướng quân Chung Viễn Thanh đã qua đời vào rạng sáng nay.”
Chung Viễn Thanh? Nghe thấy cái tên quen thuộc, Wilshere không khỏi bàng hoàng, phải biết rằng người đó cùng tướng quân nhà mình đều được mệnh danh là “ Song hùng đế quốc”, cả hai đều là những trẻ tuổi, mỗi người là vương giả trong lĩnh vực của mình, thế nhưng hai con người này lại đi theo hai phái riêng biệt, cứ vẫn tranh đấu gay gắt, được mọi người công nhận là kẻ địch của nhau. Mà hiện giờ, vì sao thư kí cố tình đề cập đến tên này ở trước mặt tướng quân,?
Không một ai còn để ý đến nghi hoặc của Wilshere, hiển nhiên sau khi Thạch Lan nói xong, cả phòng đều ngập trong sự yên lặng chết chóc.
Sự yên lặng mang đến một nỗi áp lực nào đó, điên cuồng đánh sâu vào trong trái tim của Tần Phi Tương.
Thạch Lan đến cùng vẫn là bạn tốt của Tần Phi Tương, hắn nghĩ đi nghĩ lại, ngẩng đầu chuẩn bị khuyên giải an ủi y vài câu, sau đó hắn bị một đôi mắt ảm đạm không còn chút ánh sáng khiến hắn bất ngờ.
Một vẻ mặt thất bại chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của một Tần Phi Tương luôn hăng hái, chính trực đứng trên đỉnh cao, Thạch Lan hết hồn nhìn lại, cố gắng ổn định tinh thần của mình, hắn đang định mở miệng khuyên bảo y.
“Hai người cứ đi trước đi, ta muốn được yên tĩnh.” Cả người Tần Phi Tương vẫn đứng sừng sững tại chỗ, nhưng lúc y xoay người, lại khiến cho người khác có cảm giác y đã đến tuổi xế chiều, hai bên tóc mai bất giác đã có vài sợi bạc trắng.
“Tướng quân.” Thạch Lan không nhịn được mở miệng nói: “Tướng quân Chung Viễn Thanh không hoàn toàn mất hết sự sống trong phòng giam màu trắng!”
Tần Phi Tương lập tức quay đầu, chăm chú theo dõi hắn.
“Nghe nói, sau khi tướng quân Chung Viễn Thanh qua đời, trong phòng giam màu trắng bắt đầu phủ đầy hoa sen tuyết.”
“Hoa sen tuyết?”
“Ở thời xa xưa của trái đất, ý nghĩa của hoa sen trắng là một sự sống mới.”
“Sự sống…mới.”
………
Tinh tế năm 756, tướng quân trẻ tuổi nhất đế quốc, người được mệnh danh là “Song hùng đế quốc.” – Tướng quân Chung Viễn Thanh vì phạm tội phản bội quốc gia đã qua đời sau một tháng giam giữ tại phòng giam màu trắng.
Ba tháng sau, Thượng tướng Tần Phi Tương, một vị khác trong “Song hùng đế quốc” hủy bỏ tương lai của mình khi dâng thư thỉnh cầu được đóng quân tại căn cứ Sơ Đại- nơi có khoảng cách xa nhất với đế quốc đồng thời cũng là nơi hoang vu nhất trong hệ mặt trời, từ này về sau không còn bước chân vào đế quốc nữa.
Mười năm sau, xảy ra sự kiện Tinh diệu phát nổ, tướng quân Tần Phi Tương từ chối rời khỏi căn cứ Sơ Đại, sau khi mọi việc qua đi, quân đội quay về tìm tướng quân, căn cứ Sơ Đại lúc này hoàn toàn trống rỗng, lúc ấy hoa sen tuyết nở rộ khắp các đồi núi, lay động đón gió.
Đến tận bấy giờ, thời đại của “Song hùng đế quốc”, tầm ảnh hưởng của vị tướng quân trẻ tuổi của đế quốc qua gần mười năm đã hoàn toàn chấm dứt.
Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống.
Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này.
Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết.
Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này.
Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó.
Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi.
Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người đúng trước cái chết hoàn toàn sụp đổ.
Sau khi Chung Viễn Thanh bị tiêm thuốc khiến các bộ phận trong cơ thể dần mất hết chức năng rồi được chuyển luôn vào trong này. Tại phòng giam màu trắng, hắn không biết tinh thần của mình sẽ sụp đổ lúc nào, hắn chỉ cảm nhận rõ cơ thể của hắn cứ lạnh dần rồi cứng ngắc, khi mạch máu trên cổ tay tượng trưng cho sự sống dần biến thành màu trắng toát, đó là lúc hắn chết đi.
Hắn cứ thế mà chết sao?
Từng là “Song Hùng Đế Quốc”, từng tạo nên một thời đại chưa từng có, một người kiêu ngạo như hắn, sau khi chứng kiến tận mắt người yêu phản bội, bị người khác hãm hại, hắn mất hết tất cả, ngay đến đôi cánh mạnh mẽ của hắn cũng bị người khác chặt mất, hắn đeo trên lưng tội danh phản bội đế quốc, nhận lấy tất cả sự phỉ nhổ của mọi người, để cuối cùng hắn ở trong phòng giam khủng bố này, chờ đợi cái chết tiến đến.
Không!
Đôi mắt vốn đục ngầu của Chung Viễn Thanh đột nhiên hiện lên một tia sáng, hắn không cam tâm!
Hắn không can tâm đeo trên lưng đeo tội danh mà chết như vậy!
Hắn không can tâm những thứ vốn thuộc về hắn lại bị kẻ phản bội chiếm mất!
Hắn không can tâm cái kẻ hãm hại hắn vẫn nhởn nhơ sống tốt!
Hắn không can tâm!
“A!” Chung Viễn Thanh ngửa đầu hét dài một tiếng, hắn hận, hắn hận loại người thân cùng người yêu đã hãm hại hắn, hắn càng hận chính bản thân hắn có mắt như mù để rồi trả giá là quả đắng này.
Trong mắt chảy ra dòng huyết lệ, từng giọt rơi trên nền tuyết trắng dưới mặt đất, trong căn phòng lạnh giá trắng toát nhìn thấy mà đau lòng là từng vệt màu đỏ biểu hiện cho sự sống, màu đỏ thắm không thể bị màu trắng cắn nuốt.
………….
“Tướng quân.” Wilshere lén liếc trộm một cái rồi bỗng chốc cau có mặt mày, Tần Phi Tương rõ ràng đang hồn vía trên mây, thân là vệ sĩ của y, chú ý đến sức khỏe của tướng quân là một trong những chức trách của Wilshere: “Hơn nửa tháng rồi người không hề nghỉ ngơi, nếu ngài cứ tiếp tục thế này thì thân thể của ngài sẽ không chịu được mất, không bằng ngài trước nên đi nghỉ một chút, chờ Thạch thư kí trở về, thuộc hạ sẽ lập tức báo với ngài sau.”
Trước cửa sổ có một người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng, người đó sở hữu một đôi lông mày lưỡi mác dài đến tóc mai, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự kiên nghị được rèn luyện sau nhiều lần chinh chiến, thân thể cường tráng, quân phục đen thẫm nổi bật dáng người tam giác ngược, diện mạo anh tuấn khiến cho vô số Omega si mê, tuổi còn rất trẻ nhưng đã có được danh hiệu “Song hùng đế quốc” càng khiến nhiều Alpha và Beta hâm mộ.
Nhưng hôm nay, bao trùm trên khuôn mặt góc cạnh này chỉ có sự u ám.
Dường như y không nghe thấy lời khuyên bảo của vệ sĩ, y vẫn trầm mặc đứng đó, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào vũ trụ bên ngoài khung cửa sổ, y biết ở nơi ấy, trong phòng giam trắng toát của đế quốc đang giam giữ người quan trọng nhất của y.
Dẫu y có leo tới địa vị cao tới đâu, thì vẫn là người cho cảm giác khó gần.
“Thư kí về rồi!” Ngay lúc Tần Phi Tương đang lâm vào kí ức, đột nhiên nghe thấy giọng nói tràn đầy sự vui mừng của Wilshere.
Cả người Tần Phi Tương run run, sau đó từ từ xoay người lại, trên mặt không một tia sợ hãi mà bàn tay ở sau lưng đang nắm chặt thành quyền.
Thạch Lan là thư kí của Tần Phi Tương, đồng thời cũng là bạn tốt nhất của y, tuy không hiểu rõ tình cảm trong lòng Tần Phi Tương, nhưng cũng có thể lờ mờ đoán ra chút ít.
Bình tĩnh đến trước mặt Tần Phi Tương, Thạch Lan ngẩng đầu thoáng nhìn ánh mắt lóe lóe của Tần Phi Tương.
“Tướng quân.”
Tương đối trầm mặc trong một lúc, rồi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Phi Tương hỏi: “ Thế nào?”
“Đã không cần đến đề nghị hủy bỏ phòng giam màu trắng, bởi vì,” Thạch Lan dừng trong giây lát rồi chậm rãi mở miệng nói: “Bởi vì, tướng quân Chung Viễn Thanh đã qua đời vào rạng sáng nay.”
Chung Viễn Thanh? Nghe thấy cái tên quen thuộc, Wilshere không khỏi bàng hoàng, phải biết rằng người đó cùng tướng quân nhà mình đều được mệnh danh là “ Song hùng đế quốc”, cả hai đều là những trẻ tuổi, mỗi người là vương giả trong lĩnh vực của mình, thế nhưng hai con người này lại đi theo hai phái riêng biệt, cứ vẫn tranh đấu gay gắt, được mọi người công nhận là kẻ địch của nhau. Mà hiện giờ, vì sao thư kí cố tình đề cập đến tên này ở trước mặt tướng quân,?
Không một ai còn để ý đến nghi hoặc của Wilshere, hiển nhiên sau khi Thạch Lan nói xong, cả phòng đều ngập trong sự yên lặng chết chóc.
Sự yên lặng mang đến một nỗi áp lực nào đó, điên cuồng đánh sâu vào trong trái tim của Tần Phi Tương.
Thạch Lan đến cùng vẫn là bạn tốt của Tần Phi Tương, hắn nghĩ đi nghĩ lại, ngẩng đầu chuẩn bị khuyên giải an ủi y vài câu, sau đó hắn bị một đôi mắt ảm đạm không còn chút ánh sáng khiến hắn bất ngờ.
Một vẻ mặt thất bại chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của một Tần Phi Tương luôn hăng hái, chính trực đứng trên đỉnh cao, Thạch Lan hết hồn nhìn lại, cố gắng ổn định tinh thần của mình, hắn đang định mở miệng khuyên bảo y.
“Hai người cứ đi trước đi, ta muốn được yên tĩnh.” Cả người Tần Phi Tương vẫn đứng sừng sững tại chỗ, nhưng lúc y xoay người, lại khiến cho người khác có cảm giác y đã đến tuổi xế chiều, hai bên tóc mai bất giác đã có vài sợi bạc trắng.
“Tướng quân.” Thạch Lan không nhịn được mở miệng nói: “Tướng quân Chung Viễn Thanh không hoàn toàn mất hết sự sống trong phòng giam màu trắng!”
Tần Phi Tương lập tức quay đầu, chăm chú theo dõi hắn.
“Nghe nói, sau khi tướng quân Chung Viễn Thanh qua đời, trong phòng giam màu trắng bắt đầu phủ đầy hoa sen tuyết.”
“Hoa sen tuyết?”
“Ở thời xa xưa của trái đất, ý nghĩa của hoa sen trắng là một sự sống mới.”
“Sự sống…mới.”
………
Tinh tế năm 756, tướng quân trẻ tuổi nhất đế quốc, người được mệnh danh là “Song hùng đế quốc.” – Tướng quân Chung Viễn Thanh vì phạm tội phản bội quốc gia đã qua đời sau một tháng giam giữ tại phòng giam màu trắng.
Ba tháng sau, Thượng tướng Tần Phi Tương, một vị khác trong “Song hùng đế quốc” hủy bỏ tương lai của mình khi dâng thư thỉnh cầu được đóng quân tại căn cứ Sơ Đại- nơi có khoảng cách xa nhất với đế quốc đồng thời cũng là nơi hoang vu nhất trong hệ mặt trời, từ này về sau không còn bước chân vào đế quốc nữa.
Mười năm sau, xảy ra sự kiện Tinh diệu phát nổ, tướng quân Tần Phi Tương từ chối rời khỏi căn cứ Sơ Đại, sau khi mọi việc qua đi, quân đội quay về tìm tướng quân, căn cứ Sơ Đại lúc này hoàn toàn trống rỗng, lúc ấy hoa sen tuyết nở rộ khắp các đồi núi, lay động đón gió.
Đến tận bấy giờ, thời đại của “Song hùng đế quốc”, tầm ảnh hưởng của vị tướng quân trẻ tuổi của đế quốc qua gần mười năm đã hoàn toàn chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất