Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 166: Truyền kỳ

Trước Sau
“Anh, anh là Tần Phi Tương đó sao?” Tần Phi Tương đang bận chăm chú nhìn Chung Viễn Thanh, cũng đồng thời yên lặng ăn dấm Khang Phùng, bỗng nhiên có người cực kì dè dặt hỏi y.

Tần Phi Tương hơi mất kiên nhẫn quay đầu lại, đợi đến lúc nhìn rõ người đó, y không khỏi sửng sốt mất một lát, bởi vì đó là Chung Lam!

Đối với người vợ chưa cưới của mình ở kiếp trước này, Tần Phi Tương luôn có một thứ cảm tình rất phức tạp, đầu tiên y chắc chắn bản thân mình không hề thích cô ta, nếu không phải do Chung Kiệt đã nói rằng cưới Chung Lam sẽ cứu được Chung gia, cứu Chung Viễn Thanh thì y còn lâu mới quen biết với người phụ nữ này. Hơn nữa, tính cách Chung Lam kiêu căng, ánh mắt thiển cận, có lẽ do Tần Phi Tương vừa có gia thế vừa có địa vị, không thì Chung Lam chưa chắc đồng ý đính hôn với y.

Tuy nhiên, vì kiếp trước ôm mục đích kết hôn với cô ta, để Chung Lam làm vợ chưa cưới trong vài năm thôi chứ y chưa bao giờ có ý muốn kết hôn cùng cô ta thật, sau khi Chung Viễn Thanh bị hại chết, Tần Phi Tương rơi vào tuyệt vọng, đơn phương hủy bỏ hôn ước rồi rời khỏi thủ đô tinh, có thể nói thời gian đã qua bao lâu như vậy, tất cả tại tâm tư của y nên mới khiến Chung Lam không có được hạnh phúc thuộc về mình, hơn nữa khi bên nhà trai tự chấm dứt hôn ước, nhà gái sẽ luôn bị nói này nọ.

Suy cho cùng, Chung Lam cũng chỉ là quân cờ trong tay anh trai cô ta thôi, cô ta là một người vừa đáng thương vừa đáng ghét.

Mà bây giờ, Chung Lam lại xuất hiện trước mặt Tần Phi Tương, có mục đích gì không cần nói cũng biết.

Tần Phi Tương liếc nhìn cô ta, sau đó ngẩng đầu, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Chung Kiệt đang đứng tại một góc khuất.

“Em là Chung Lam.” Chung Lam ghét nhất kiểu đàn ông không hiểu phong tình này, còn tự cho mình cao giá lắm, trông anh tuấn đấy nhưng nhìn gần mới rõ chẳng bằng Khang Hồng.

Chung Lam thầm suy nghĩ trong lòng, ánh mắt trái lại không cam lòng lén liếc sang chỗ Khang Hồng.

Song, vừa nhìn qua đã thấy bực tức vô cùng, không biết bên Khang Hồng đã xuất hiện một con hồ ly tinh từ lúc nào, cái đứa con gái ăn mặc hở hang không biết xấu hổ kia còn cạ cạ lên người Khang Hồng!

Chung Lam mới liếc thấy thôi đã lập tức không nhịn nổi, ả quay đầu nhìn Tần Phi Tương vẫn giữ thái độ cực kì lạnh lùng, Chung Lam nhanh chóng thầm tự quyết định, Tần Phi Tương này có thân phận cao quý thì sao chứ? Loại người này chắc chắn sẽ không thích người như ả, mà chính Chung Lam cũng sẽ không thích. Ả chỉ thích người nào ả có khả năng giành được, đó mới người đàn ông thuộc vềriêng Chung Lam. Hạnh phúc của chính mình và anh hai, bên nào nặng bên nào nhẹ, Chung Lam đương nhiên có thể đoán ra được.

Nghĩ tới đây, Chung Lam liền vội nói Tần Phi Tương: “Anh có gì muốn nói với em chăng?”

Tôi không hề muốn nói chuyện với cô! Tần Phi Tương vẫn yên lặng.

Chung Lam gật đầu: “Thế xin lỗi vì đã quấy rầy anh.”

Nói xong, Chung Lam quay người chạy mất.

Tần Phi Tương vốn chẳng để ý tới chuyện vặt vãnh của Chung Lam này, thế nhưng khi y nhận ra nơi Chung Lam đang chạy tới hóa ra là chỗ của Chung Viễn Thanh, nhất thời y có chút lo lắng, có phải Chung Lam nhằm vào Chung Viễn Thanh nên mới chạy qua không? Bởi lẽ đó, Tần Phi Tương liền lập tức đuổi theo sau.

“Tôi bảo này người anh em, lúc người ta chủ động bắt chuyện thì giả bộ anh đây lạnh lùng cơ, giờ thấy chạy mất mới đuổi thì còn ý gì nữa?” Ngay thời điểm Tần Phi Tương đuổi được một nửa, Woodrow không biết nhảy ra từ chỗ nào, kéo Tần Phi Tương lại, đi cùng cậu ta còn cả đôi anh em Du gia.

Lúc này, Chung Lam đã chạy đến bên người Khang Hồng, Tần Phi Tương thấy thế, liền hiểu mình đã suy diễn.

Tuy nhiên, không ngờ có người còn suy diễn hơn cả Tần Phi Tương, Woodrow cũng nhìn thấy cảnh đó, cậu ta lập tức huýt sáo, vỗ vỗ vai Tần Phi Tương: “Thôi, nếu con gái nhà người ta vừa ý Chung Viễn Thanh thì anh đây còn có khả năng cướp về, nhưng Khang Hồng thì, thằng kia từ khai giảng tới giờ đã nợ chồng chất hàng tá cô nàng rồi, mấy chiêu quèn của cậu chắc chắn không so được đâu.”

“Hừ, Tần ca ca không thèm cái thứ con gái đó đâu nhé, xấu chết được.” Du Mẫn bĩu môi.

“Chí ít mạnh hơn một số nữ hán tử nào đó nhiều,” Woodrow cố ý chọc giận Du Mẫn: “Người ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, cực kì xứng đôi với Tần Phi Tương của chúng ta.”



“Thật vậy à? Cậu cũng có thể nhìn ra xứng hay không ư?” Đọt nhiên có một giọng nói xen vào giữa cuộc trò chuyện của bọn họ,

“Đương nhiên rồi….” Woodrow dương dương tự đắc xoay người, kết quả nhìn thấy Chung Viễn Thanh đang khoanh tay, cười như không nhìn cậu ta, kiêu ngạo của cậu nhất thời bị xìu một nửa, sau đó vội vã tháo chạy trốn ra sau lưng Tần Phi Tương, vô cùng không có trượng nghĩa đẩy y ra, một đám người ngoan ngoãn cách rất xa Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh.

“Anh cũng đồng ý với lời của cậu ta à?” Chung Viễn Thanh hỏi Tần Phi Tương.

Tần Phi Tương cực kì mất hình tượng lắc đầu: “Cậu ta mồm năm miệng mười, mở mắt nói mò đó.”

Woodrow: “….”

“Ừ, nhưng mà, anh nói coi, khi Chung Kiệt trông thấy đứa em gái này của mình dám không nghe theo gã, Chung Kiệt có tức đến ói máu không?” Chung Viễn Thanh rất tự nhiên đến gần sát Tần Phi Tương, mắt hết liếc nhìn Chung Lam rồi Chung Kiệt ở một xó, nhìn cái dáng âm trầm của gã, hắn suýt nữa cười ra tiếng.

“Không đạt được mục đích, gã chắc chắn sẽ tức giận, nhưng tôi không ngờ Chung Lam dũng cảm thế đấy.”

“Sao cơ? Anh vẫn hy vọng để Chung Lam quấn lấy à?” Chung Viễn Thanh hỏi ngược lại Tần Phi Tương.

Tần Phi Tương vội vàng lắc đầu: “Nếu có thể, tôi rất mong cả đời này không có quan hệ gì tới cô ta, thật đấy, em nhất định phải tin tôi.”

Chung Viễn Thanh tuy rằng bề ngoài không nói, song hiển nhiên thái độ của Tần Phi Tương đã lấy lòng hắn, cho nên hắn rất tốt bụng giải thích: “Anh đừng có quên, Chung Lam của lúc này vẫn chưa bị anh trai cô ta nuôi hỏng đâu. Tuy vẫn sợ Chung Kiệt, thế nhưng ông trời đã cho Chung Lam có cơ hội quen Khang Hồng, cho nên tình hình tiến triển của mọi việc đã không còn giống ban đầu nữa.”

Lúc này Khang Hồng đang bị kẹt giữa một bên là cô nàng thanh mai trúc mã Lindsay, còn bên kia là cô gái cưng con nhà người ta Chung Lam, Khang Hồng tự nhận là quý ông, đương nhiên sẽ không lạnh nhạt với bất kì cô gái nào, do đó gã đã tự tạo phiền não cho mình.

Chung Viễn Thanh nhìn cảnh Khang Hồng bị hai người phụ nữ làm phiền, quan sát thêm một lát nữa, rốt cuộc không nhẫn được nhòm qua Chung Kiệt đang tiến về chỗ Chung Lam, đột nhiên hắn cười xấu xa, nói với Tần Phi Tương: “Dẫu sao Chung Lam cũng họ Chung. Nếu bọn họ dùng trăm phương ngàn kế muốn về lại Chung gia, thì cô ta cũng tạm coi là em gái tôi, anh nói xem, người em gái tôi đã chấm kia, vì hạnh phúc của cô em này, người anh như tôi có phải cũng nên tác hợp một chút nhỉ.”

“Khang Hồng là Khang nhị thiếu gia, tuy sau này chưa chắc có thể lên làm gia chủ, song gã cũng có xuất thân từ dòng chính, làm thông gia với gã, Chung gia sẽ không bị lỗ.” Tần Phi Tương phân tích suy nghĩ của Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh đột nhiên chỉ về Chung Lam và Khang Hồng, mà không biết bên kia Chung Minh đang nói gì với Khang Định An, không hổ là cha hắn, giờ cũng đang nghĩ đến việc này.

Ngay khi mỗi người tại đây có quyết định riêng của mình, đồng thời cũng bắt đầu hành động, đèn trên hội trường đột nhiên vụt tắt, ngay sau đó một cánh cửa lớn được mở ra, Blair, Naiden và toàn bộ huấn luyện viên của Ares mặc quân trang chỉnh tề bước vào.

Cuộc họp phụ huynh rốt cuộc đã chính thức bắt đầu.

Giới thiệu khách quan về lịch sử của Ares, cùng kế hoạch dạy học hiện tại với định hướng tương lai là một tiết mục truyền thống của nhà trường. Có điều, giọng điệu của Blair rất hào hùng, mặc dù nội dung có ngán ngẩm đến mấy thì vẫn khiến mọi người hiểu và cảm nhận được khí thế trong đó, chỉ là những điều này đối với những người quá hiểu nó mà nói, sẽ không khỏi cảm thấy có chút hứng thú dạt dào, ví như là Chung Minh nè.

Vốn dĩ hôm nay hắn tới đây họp chủ yếu vì phá hoại chuyện tốt của Chung Dương Bình và Chung Kiệt, hiện tại Chung Dương Bình đã bị chọc tức bỏ đi, em gái Chung Kiệt cứ khăng khăng đeo theo Khang Hồng, mọi chuyện phát triển đều cực kì thuận lợi, suôn sẻ tới nỗi hắn có cảm giác chưa kịp động não đã kết thúc mất tiêu rồi.

Vì thế, Chung Minh không khỏi cảm thấy buồn thiu.

Quan trọng hơn, vào cái lúc buồn thiu này, đứa con trai bảo bối của hắn lại chạy theo tên nhóc Tần Phi Tương kia, quả nhiên con trai đã gả đi là không về nhà mẹ đẻ nữa mà.



“Mệt à?” Chung Minh vừa buồn tiu nghỉu xoa tay, lập tức nghe thấy giọng nói của Thanh Mộc truyền đến bên tai.

Chung Minh bị hành động xuất quỷ nhập thần này sợ hết hồn, sau đó cảnh giác nhìn chung quanh, đám người nhà Khang gia đang bị cuộc nói chuyện của Blair hấp dẫn, hoàn toàn không để ý đến chỗ này, bấy giờ Chung Minh mới thờ phào một hơi, hơi đau đầu nhìn y: “Sao anh lại…”

“Xuỵt!” Ai ngờ Thanh Mộc đột nhiên giả thần bí cản Chung Minh mở miệng, rồi chỉ vào Blair: “Nội dung hay ho sắp bắt đầu rồi.”

“…… Trên đây, là một số tình hình của Ares, nếu ai có hứng thú với nhà trường, có thể tùy thời tìm tới tôi, đương nhiên, nhớ phải xin sớm, đừng đùa giỡn dân lính của tôi. Tuy chúng rất đẹp trai, chí ít thì tuấn tú hơn tôi nhiều.” Đang cười, Blair đột nhiên ngừng lại một chút, hắng giọng nói: “Mặt khác, lần nữa xin lạm dụng một chút thời gian tán gẫu của mọi người. Ngày hôm nay, tại đây, tôi vẫn còn một chuyện muốn tuyên bố với mọi người, điều này cũng là nguyên nhân nhà trường tổ chức cuộc họp phụ huynh, đồng thời chúng sẽ chứng minh được thực lực của từng người, thế nên mong các em học sinh phải tham gia nhé.”

“Có lẽ không ít đám nhóc ở đây đều nghe nói đến, kì nghỉ hè năm sau, Ares sẽ tổ chức cuộc Thi Đấu Cơ Giáp Liên Hành Tinh có phạm vi toàn bộ các trường quân đội. Tới ngày hôm nay, chúng tôi đã nhận được thư hồi đáp của 80% các trường quân đội đồng ý tham gia, bao gồm cả trường quân đội của Liên Minh Tự Do, và Học Viện Hình Thiên.”

Blair vừa dứt lời, toàn hội trường lập tức vang lên tiếng bàn tán ồn ào, mời trường quân đội của Liên Minh Tự Do cũng được thôi, song mời cả Học Viện Hình Thiên thì, phải biết rằng bốn chữ sáng rực “Học Viện Hình Thiên” chính là một truyền kỳ của nhân loại.

Đây chính là ngôi trường quân đội tồn tại trước cả thời kì con người tiến vào vũ trụ. Hình Thiên, học viện của đoàn người tiên phong đặt chân đến vũ trụ, có thể nói trong Liên Minh Tự Do và Đế Quốc Harper đều có người của bọn họ. Hiện giờ tuy lãnh thổ của hai bên đã được mở rộng không biết bao lần so với ban đầu, thế nhưng bản đồ quốc gia đầu tiên của nhân loại hoàn toàn do họ gây dựng nên.

Vào thời đại đó, trường quân đội này luôn là người bảo vệ cho nhân loại, hy vọng của toàn dân, mỗi nhân vật xuất thân từ Học Viện Hình Thiên đều viết lên từng trang nổi bật trong lịch sử nhân loại tiến vào vũ trụ. Nếu như nói, Ares là cái nôi của tướng lĩnh của đế quốc thì Học Viện Hình Thiên chính là ngọn nguồn của những tướng lĩnh truyền kỳ.

Tình trạng này cứ mãi tiếp diễn cho đến sau khi con người tiến nhập vào tinh tế, Đế Quốc Harper và Liên Minh Tự Do rạn nứt quan hệ, vì thế sự tồn tại của Học Viện Hình Thiên tựa như một phép màu, hễ là người ở nơi nào đều cực kì mong muốn được đến học tại đó.

Sau này, Học Viện Hình Thiên đột nhiên đã thực hiện một quyết định quan trọng, bọn họ tuyên bố sẽ tách khỏi hoàn toàn các thế lực của nhân loại, đồng thời vĩnh viễn đứng ở thế trung lập.

Nói cách khác, giữa Đế Quốc Harper và Liên Minh Tự Do, Học viện Hình Thiên mãi mãi là phe thứ ba.

Bởi vì Học Viện Hình Thiên có lịch sử thực sự quá huy hoàng, nên đứng giữa hai phe, bọn họ tựa như đang đu dây nguy hiểm vậy, không thể phạm sai lầm, vì giữ gìn Học Viện, cứ cách năm năm bọn họ sẽ chọn hai học sinh có thân phận bình thường nhất, đồng thời sẽ trở thành người trái đất cổ đại mãi mãi, không bao giờ bước chân vào lãnh thổ của đế quốc Harper và Liên Minh Tự Do.

Tuy rằng không còn là một học viện quân đội, song đối với hành động tự chủ động rút lui khỏi đài và tìm chết sinh tồn trên trái đất cổ đại đã mất đi sức sống với cả hai phe là Đế Quốc Harper và Liên Minh Tự Do mà nói, kiểu nhường bộ này thực sự đã đủ khiến tất cả cùng yên tâm.

Thế nhưng, hiện tại, học viện quân sự trong truyền thuyết đột nhiên đồng ý tham gia lời mời liên cơ giáp?

Trong nháy mắt tất cả mọi người trong hội trường đều nghĩ mình đã bị lỗi giác.

Mà chỉ có một người biết, hắn không hề nghe lầm.

“Anh điên rồi sao?” Chung Minh quay đầu, khó mà có thể tin nhìn chằm chằm Thanh Mộc: “Anh không biết anh đã gây ra chuyện gì à? Anh quên mất lời dặn của thầy rồi sao? Anh muốn giết chết tất cả mọi người?”

Thanh Mộc mỉm cười, nghe Chung Minh nói, sau đó hất mặt, mặt mừng rỡ nhìn hắn: “Nghe giọng của em, có phải đang lo cho tôi không? À, sao giờ nhỉ, giờ tôi đang lo lắm đấy.”

“Đừng lên cơn thần kinh nữa!” Chung Minh hiển nhiên không có tâm tình chơi đùa cùng Thanh Mộc: “Anh dám đồng ý Lời Mời Thi Đấu Liên Cơ Giáp, hình như năm đó anh chỉ bị thương một chút thôi nhỉ, chẳng nhẽ vết thương đã làm lủng đầu của anh rồi sao?”

Thanh Mộc mỉm cười nhìn Chung Minh cuối cùng cũng lộ dáng dấp nôn nóng, đợi sau khi hắn tỉnh táo lại, Thanh Mộc mới mở miệng: “Tuy em không chịu thừa nhận, nhưng tôi biết, em luôn lo lắng cho tôi.”

“Đúng, tôi lo cho anh đấy.” Chung Minh ngẩng đầu, đỏ mắt oán ghét nhìn Thanh Mộc: “Tôi lo anh chưa kịp tự chơi chết mình thì đã bị thầy đánh chết rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau