Chương 12: Bị tố cáo
Tuy rằng cảm thấy có lỗi với cô lịch sử, nhưng sau khi ngồi xuống tập trung nghe được mấy chục giây, lực chú ý của Thẩm Húc Thần lại một lần nữa bay cao bay xa bay mãi mãi.
Hiển nhiên, phương án gửi bài viết cho tòa soạn rất khả thi, nhưng Thẩm Húc Thần cảm thấy tiền nhuận bút hẳn không được nhiều. Nhưng bây giờ chỉ còn cách góp gió thành bão, cộng thêm ở trường có xét duyệt thi đua, nếu có thể thi được điểm cao, như vậy, cậu có khả năng sẽ lấy được học bổng. Số tiền này ứng phó việc chi tiêu hằng ngày nhất định đủ, nói không chừng còn có thể trích ra một chút mua quần áo mới cho Duyệt Duyệt, tuyệt đối không để Duyệt Duyệt lưu lạc đến nông nỗi ngày chỉ đủ ăn hai bữa như kiếp trước — đời trước, sau khi ông nội qua đời, hai chị em thật sự đã trải qua những tháng ngày vô cùng khổ cực.
Mà quan trọng nhất là kì thi đại học, nếu Thẩm Húc Thần có thể đứng đầu toàn tỉnh, thậm chí có thể trở thành thủ khoa toàn quốc, như vậy số tiền học phí cũng không cần cậu phải lo nữa, dù sao học bổng đại học cũng đủ dùng. Mà chờ sau khi cậu lên đại học rồi, con đường kiếm tiền cũng sẽ nhiều hơn. Cho nên đối với Thẩm Húc Thần mà nói, khoảng thời gian gian nan nhất cũng chỉ có ba năm trung học mà thôi.
Cậu vốn là học bá, bây giờ còn có thêm một cái hệ thống, nam thần (quốc dân) cùng tinh đồ đại hải đang chờ cậu đi chinh phục!
Rất nhanh lại tới cuối tuần.
Chiều thứ bảy tuần này sẽ kiểm tra vật lý, nhưng vật lý mới học được mấy tiết, nội dung hoàn toàn không đủ để kiểm tra, thầy vật lý liền dùng hai tiết kiểm tra này để lên lớp. Học tới 4 giờ chiều, khi giáo viên vật lý vừa cầm giáo án rời khỏi lớp rồi, Quân Khải Uy không chờ được nữa đứng giữa lớp mà rống lên: “Đi chơi bóng rổ thôi!” mấy nam sinh trong lớp lập tức xông xáo hăng hái đi theo cậu ta, bao gồm cả Thẩm Húc Thần trong đó.
Hiện tại sức khỏe của Thẩm Húc Thần đã tốt hơn trước kia rất nhiều, bóng rổ chơi cũng khá tốt. Cậu thường giữ vị trí hậu vệ trong đội, nhưng cũng không cố định, mọi người chỉ là tùy tiện vui đùa, chơi tận hứng là được, có đôi khi nhân số không đủ, cậu cũng tùy theo sắp xếp cả đội chơi vị trí nào cũng được.
Tháng 9 thời tiết vẫn còn có chút oi bức, Thẩm Húc Thần rất nhanh ra một thân đầy mồ hôi, chơi khoảng nửa tiếng, cậu ra sân để một thằng khác vào thay thế. Cố Vọng Thư đứng bên sân đưa cho cậu chai nước lạnh.
“Sao Duyệt Duyệt lại ở đây?” Thẩm Húc Thần hỏi.
“Chị ở bên kia đánh cầu lông, kết quả bạn chơi có việc đi trước, vốn cũng định đi về lại thấy Thần Thần chơi bóng, cho nên đi mua cho Thần Thần chai nước.” Cố Vọng Thư nói, bên chân nhỏ còn để một bộ vợt cầu lông.
“Vậy để em đánh với Duyệt Duyệt!” Thẩm Húc Thần tiếp nhận chai nước nhưng không uống luôn, cậu áp chai nước lạnh lên mặt mình cho mát.
Cố Vọng Thư có chút do dự: “Thần Thần không chơi bóng nữa sao? Mấy người kia đều cùng lớp Thần Thần đi, Thần Thần đi đánh cầu với chị dường như có chút không hay lắm?”
“Có sao đâu, bọn họ đều là bạn cùng phòng kí túc với em, mọi người chơi thân nên không có nhiều cố kỵ như vậy. Chỉ cần nói với bọn họ một tiếng là được rồi. Duyệt Duyệt tới sân cầu lông trước đi, em lập tức qua.”
Thẩm Húc Thần chạy tới nói với Tưởng Hạo một tiếng, rồi chạy tới chỗ Cố Vọng Thư. Sân cầu lông của trường vừa nhỏ vừa xấu, nói là sân cầu lông chẳng qua chỉ là sân xi măng căng một cái lưới ở giữa mà thôi. Cố Vọng Thư đánh cầu thường thường nhưng chỉ cần Thẩm Húc Thần đánh trả, nhỏ đều có thể đỡ được.
Sau một lúc Thẩm Húc Thần bày trò cố ý khi dễ Cố Vọng Thư, hớn ha hớn hở mà nhìn Cố Vọng Thư chạy tới chạy lui loăng quăng khắp sân.
Lại thêm một lần Cố Vọng Thư không tiếp được cầu, một nam sinh hơi lùn đi tới chỗ Cố Vọng Thư, bọn họ đứng nói chuyện một chốc, Cố Vọng Thư tựa hồ có chút do dự, nam sinh kia hai tay chắp thành hình chữ thập tựa như đang cầu xin Cố Vọng Thư gì đó, còn không quên tỏ ra bán manh bán manh. Cố Vọng Thư nhịn không được bật cười, lại vẫy vẫy tay với Thẩm Húc Thần.
“Đây là Lâm Hiên cùng lớp chị, cậu ấy và bạn đang đánh cầu không cẩn thận rớt cầu xuống cống, lại không mang cầu dự phòng theo, cho nên muốn dùng chung sân với chúng ta, đánh đôi, Thần Thần thấy sao?” Cố Vọng Thư hỏi.
Thân hình Lâm Hiên không cao, so với Cố Vọng Thư còn lùn hơn một chút, nhưng khuôn mặt trông cũng khá thông minh sáng sủa.
Hóa ra là bạn cùng lớp Cố Vọng Thư, xem ra quan hệ cũng không tồi, Thẩm Húc Thần liền gật đầu nói: “OK, vậy đánh đôi đi, chia đội thế nào?”
“Đương nhiên chị với Thần Thần một đội, nếu không với trình độ của chị còn không phải bị mấy người khi dễ sao?” Cố Vọng Thư rất tự giác đứng cùng một đội với Thẩm Húc Thần, nhỏ phi thường tín nhiệm khả năng đánh cầu của em trai mình.
Lâm Hiên vẫy vẫy tay về phía mặt cỏ, gào to cổ họng: “Trình Dĩ Hoa, mau tới đây, chúng ta đánh đôi!”
Trình Dĩ Hoa?
Lâm Hiên cười với Cố Vọng Thư nói: “Đó là bạn học cấp 2 của tôi, giờ nó học lớp 3. Lén nói cho bà biết, nó là một thằng phi thường muộn tao (chỉ bề ngoài bình tĩnh, nội tâm cuồng nhiệt)!”
Muộn tao?
Thẩm Húc Thần híp mắt, nhìn Trình Dĩ Hoa chậm rãi đứng lên, lại chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Lâm Hiên và Trình Dĩ Hoa một đội, Trình Dĩ Hoa rất nhanh ý thức được Cố Vọng Thư chơi yếu nhất bọn, liền liều mạng nhằm vào phía Cố Vọng Thư mà đánh; Thẩm Húc Thần cũng ăn miếng trả miếng, liều mạng tấn công Lâm Hiên, trình độ cậu ta cũng không hơn Cố Vọng Thư là mấy, có khi còn kém Cố Vọng Thư một chút nhưng thể lực tốt hơn Cố Vọng Thư.
Cả trận, chỉ có Cố Vọng Thư và Lâm Hiên là bị khi dễ tới bở hơi tai. Cố Vọng Thư dù sao cũng là nữ, rất nhanh đã thở dốc liên tục. Nhỏ vứt vợt cầu lông xuống, hổn hển nói: “Không chơi nữa, không chơi nữa, tôi rút lui, tôi còn quần áo chưa giặt, tôi muốn về phòng giặt quần áo…”
Thẩm Húc Thần dừng cầu, nhặt vợt của Cố Vọng Thư lên đi tới chỗ Lâm Hiên, cậu đưa cả vợt lẫn cầu cho cậu ta nói: “Tôi cũng không đánh nữa, vợt cùng cầu đều là của lớp ông, ông và bạn ông đánh tiếp đi.”
Trình Dĩ Hoa nhìn thoáng qua Thẩm Húc Thần, Thẩm Húc Thần nghĩ nghĩ dầu gì cả hai cũng từng chạm mặt một lần, cười cười gật đầu coi như chào hỏi Trình Dĩ Hoa, nhưng cũng không nói gì thêm liền ly khai.
Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư chuẩn bị cùng nhau đi về phía kí túc. Cậu cầm chai nước khoáng để một bên lên, ngửa đầu uống một ngụm to. Cố Vọng Thư đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Thần Thần có quần áo dồn đống chưa giặt không? Chị đứng dưới lầu chờ, Thần Thần mang quần áo xuống đây, chị giặt cho.”
Thẩm Húc Thần nhất thời bị sặc, nhanh chóng nói: “Trong lòng Duyệt Duyệt, em là người lười biếng như vậy sao? Thiên địa chứng giám, quần áo em ngày nào thay ra ngày đó giặt luôn!”
Cố Vọng Thư cười nói: “Dù sao trong cảm nhận của chị, Thần Thần vốn rất không chăm chỉ! Chị nghe nói, nam sinh thường vứt quần áo bẩn bừa bãi trong phòng, rất tởm! Còn nữa, chị nghe Lâm Hiên nói, cậu ta toàn ngâm quần áo trong bột giặt suốt cả tuần, cuối cùng chỉ rũ rũ một cái liền phơi… vậy phải tốn bao nhiêu quần áo cho vừa!”
Thẩm Húc Thần nhịn không được liếc mắt xem thường: “Đồng chí Cố Vọng Thư, em trịnh trọng cho Duyệt Duyệt biết, Duyệt Duyệt không thể áp đặt thành kiến lên người em. Bọn họ là bọn họ mà em là em, em vẫn luôn là một người ưa sạch sẽ! A, đúng rồi, chờ tới mùa đông, áo khoác với áo len Duyệt Duyệt đừng tự giặt, nhà tắm công cộng lần trước em đưa Duyệt Duyệt tới cũng có dịch vụ giặt là.”
Mùa đông phương Nam khá lạnh, lại không có hệ thống sưởi, nước cung cấp trong các phòng kí túc cũng chỉ có nước lạnh. Đến lúc đó, mỗi khi giặt quần áo đều là chuyện phi thường thống khổ. Quả thật đám học sinh đều thi nhau tới căn tin mua nước nóng. Nhưng khoảng cách giữa căn tin và kí túc không hề ngắn, lại còn phải leo cầu thang bộ, phải đi mấy lần mới được một chậu nước ấm để giặt a? trong trí nhớ Thẩm Húc Thần, Cố Vọng Thư kiếp trước chính bởi vì giặt tay bằng nước lạnh giữa mùa đông mà bị nứt da, tay cũng sưng vù như củ cải.
Cố Vọng Thư nhếch môi, ôn nhu nở nụ cười: “Chị biết rồi!”
Lâm Hiên cũng vừa lúc đi ngang qua người bọn họ — sau khi hai chị em rời sân, Lâm Hiên và Trình Dĩ Hoa đánh đơn, Trình Dĩ Hoa đứng sân bên kia không nhúc nhích, còn Lâm Hiên thì chạy tới sân bên này — nhìn bộ dáng Cố Vọng Thư ôn nhu khác thường, tựa như thấy quỷ, cậu ta thập phần ngứa da mà gào ầm lên: “Ai u, cán sự hóa học ơi, không ngờ bà cũng biết thẹn thùng cơ đấy! trong lớp, bà suốt ngày đánh tụi tôi như đánh con, mà anh chàng này… ừm…bạn bà có biết không?!”
“Tào lao cái gì đó?! Còn nói lung tung tui oánh ông à!” Cố Vọng Thư lập tức thu hồi nụ cười ôn nhu trên mặt, vẻ mặt hung ác dứ dứ nắm đấm về phía Lâm Hiên.
Nhịn bộ dạng Cố Vọng Thư hoạt bát đầy sức sống, Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười.
Thẩm Húc Thần nhớ có một chuyện hồi tiểu học, khi đó cậu còn lùn hơn Cố Vọng Thư, cũng không nhớ vì chuyện gì mà có một thằng bé muốn khi dễ Thẩm Húc Thần nhưng bị Cố Vọng Thư bắt gặp, dưới cơn nóng giận, nhỏ đã tẩn thằng nhóc kia tới… bật khóc. Thằng nhóc kia thừa dịp cô giáo không chú ý liền khóc chạy sang hẳn trường cấp 2 tìm được Thẩm Bình Trung, nước mắt nước mũi tùm lum mếu máo: “Hu hu hu…. Duyệt Duyệt nhà thầy đánh em…”
Đó là chuyện bưu hãn nhất trong cuộc đời Cố Vọng Thư.
Hôm sau là chủ nhật, đa số nam sinh phòng 501 đã hẹn nhau ra tiệm net cùng chơi game, kết quả kế hoạch bất ngờ có biến. Buổi sáng có 4 tiết tự học, tới tiết thứ 3, Lộ Cầu Chân, Thẩm Húc Thần, Quân Khải Uy và cả Từ Duệ đều bị cô chủ nhiệm gọi tới văn phòng giáo viên.
“Chiều nay các em định tụ tập ra ngoài chơi game có phải không?” Cô Tống trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Bốn thằng hai mặt nhìn nhau, không dám hó hé gì. Những lúc như thế này, đứa nào thừa nhận chính là đồ ngu 【 beep — 】
Cô Tống hít sâu một hơi, tận tình khuyên bảo cả đám: “Các em đều là những học sinh thông minh, thành tích trên lớp đều không tồi, cô hy vọng các em có thể chuyên tâm học tập cho tốt. Chiều này được nghỉ không sai, các em có thể tự do hoạt động, nhưng cô cảm thấy, các em nên làm những chuyện có ý nghĩa thì hơn. Cô cũng đã ở tuổi các em, các em muốn hẹn nhau đi chơi bóng rổ, cô tuyệt không ngăn cản, nhưng chơi game nhiều sẽ bị nghiện, nó sẽ khiến các em không dứt ra được, rồi từ từ hủy hoại các em, cho nên cô hy vọng các em hãy lý trí lựa chọn những hoạt động bổ ích sau giờ học…”
Bốn thằng cúi gằm mặt, chăm chăm nhìn mũi chân. Bọn họ đã được các anh chị khối trên truyền đạt kinh nghiệm, trong khi các thầy cô đang ‘ca cải lương’ ngàn vạn lần không được xen mồm, nếu không các thầy cô sẽ càng nói càng hăng, kéo dài không dứt. Lộ Cầu Chân lặng lẽ xê dịch về sau một chút, thật cẩn thận mà giấu hơn phân nửa thân mình ở sau lưng Thẩm Húc Thần. Thân là một người khiết phích nặng, Lộ Cầu Chân lo lắng cô chủ nhiệm mải hát hăng say quá mà phun hết mưa xuân lên người nó.
Hiển nhiên, phương án gửi bài viết cho tòa soạn rất khả thi, nhưng Thẩm Húc Thần cảm thấy tiền nhuận bút hẳn không được nhiều. Nhưng bây giờ chỉ còn cách góp gió thành bão, cộng thêm ở trường có xét duyệt thi đua, nếu có thể thi được điểm cao, như vậy, cậu có khả năng sẽ lấy được học bổng. Số tiền này ứng phó việc chi tiêu hằng ngày nhất định đủ, nói không chừng còn có thể trích ra một chút mua quần áo mới cho Duyệt Duyệt, tuyệt đối không để Duyệt Duyệt lưu lạc đến nông nỗi ngày chỉ đủ ăn hai bữa như kiếp trước — đời trước, sau khi ông nội qua đời, hai chị em thật sự đã trải qua những tháng ngày vô cùng khổ cực.
Mà quan trọng nhất là kì thi đại học, nếu Thẩm Húc Thần có thể đứng đầu toàn tỉnh, thậm chí có thể trở thành thủ khoa toàn quốc, như vậy số tiền học phí cũng không cần cậu phải lo nữa, dù sao học bổng đại học cũng đủ dùng. Mà chờ sau khi cậu lên đại học rồi, con đường kiếm tiền cũng sẽ nhiều hơn. Cho nên đối với Thẩm Húc Thần mà nói, khoảng thời gian gian nan nhất cũng chỉ có ba năm trung học mà thôi.
Cậu vốn là học bá, bây giờ còn có thêm một cái hệ thống, nam thần (quốc dân) cùng tinh đồ đại hải đang chờ cậu đi chinh phục!
Rất nhanh lại tới cuối tuần.
Chiều thứ bảy tuần này sẽ kiểm tra vật lý, nhưng vật lý mới học được mấy tiết, nội dung hoàn toàn không đủ để kiểm tra, thầy vật lý liền dùng hai tiết kiểm tra này để lên lớp. Học tới 4 giờ chiều, khi giáo viên vật lý vừa cầm giáo án rời khỏi lớp rồi, Quân Khải Uy không chờ được nữa đứng giữa lớp mà rống lên: “Đi chơi bóng rổ thôi!” mấy nam sinh trong lớp lập tức xông xáo hăng hái đi theo cậu ta, bao gồm cả Thẩm Húc Thần trong đó.
Hiện tại sức khỏe của Thẩm Húc Thần đã tốt hơn trước kia rất nhiều, bóng rổ chơi cũng khá tốt. Cậu thường giữ vị trí hậu vệ trong đội, nhưng cũng không cố định, mọi người chỉ là tùy tiện vui đùa, chơi tận hứng là được, có đôi khi nhân số không đủ, cậu cũng tùy theo sắp xếp cả đội chơi vị trí nào cũng được.
Tháng 9 thời tiết vẫn còn có chút oi bức, Thẩm Húc Thần rất nhanh ra một thân đầy mồ hôi, chơi khoảng nửa tiếng, cậu ra sân để một thằng khác vào thay thế. Cố Vọng Thư đứng bên sân đưa cho cậu chai nước lạnh.
“Sao Duyệt Duyệt lại ở đây?” Thẩm Húc Thần hỏi.
“Chị ở bên kia đánh cầu lông, kết quả bạn chơi có việc đi trước, vốn cũng định đi về lại thấy Thần Thần chơi bóng, cho nên đi mua cho Thần Thần chai nước.” Cố Vọng Thư nói, bên chân nhỏ còn để một bộ vợt cầu lông.
“Vậy để em đánh với Duyệt Duyệt!” Thẩm Húc Thần tiếp nhận chai nước nhưng không uống luôn, cậu áp chai nước lạnh lên mặt mình cho mát.
Cố Vọng Thư có chút do dự: “Thần Thần không chơi bóng nữa sao? Mấy người kia đều cùng lớp Thần Thần đi, Thần Thần đi đánh cầu với chị dường như có chút không hay lắm?”
“Có sao đâu, bọn họ đều là bạn cùng phòng kí túc với em, mọi người chơi thân nên không có nhiều cố kỵ như vậy. Chỉ cần nói với bọn họ một tiếng là được rồi. Duyệt Duyệt tới sân cầu lông trước đi, em lập tức qua.”
Thẩm Húc Thần chạy tới nói với Tưởng Hạo một tiếng, rồi chạy tới chỗ Cố Vọng Thư. Sân cầu lông của trường vừa nhỏ vừa xấu, nói là sân cầu lông chẳng qua chỉ là sân xi măng căng một cái lưới ở giữa mà thôi. Cố Vọng Thư đánh cầu thường thường nhưng chỉ cần Thẩm Húc Thần đánh trả, nhỏ đều có thể đỡ được.
Sau một lúc Thẩm Húc Thần bày trò cố ý khi dễ Cố Vọng Thư, hớn ha hớn hở mà nhìn Cố Vọng Thư chạy tới chạy lui loăng quăng khắp sân.
Lại thêm một lần Cố Vọng Thư không tiếp được cầu, một nam sinh hơi lùn đi tới chỗ Cố Vọng Thư, bọn họ đứng nói chuyện một chốc, Cố Vọng Thư tựa hồ có chút do dự, nam sinh kia hai tay chắp thành hình chữ thập tựa như đang cầu xin Cố Vọng Thư gì đó, còn không quên tỏ ra bán manh bán manh. Cố Vọng Thư nhịn không được bật cười, lại vẫy vẫy tay với Thẩm Húc Thần.
“Đây là Lâm Hiên cùng lớp chị, cậu ấy và bạn đang đánh cầu không cẩn thận rớt cầu xuống cống, lại không mang cầu dự phòng theo, cho nên muốn dùng chung sân với chúng ta, đánh đôi, Thần Thần thấy sao?” Cố Vọng Thư hỏi.
Thân hình Lâm Hiên không cao, so với Cố Vọng Thư còn lùn hơn một chút, nhưng khuôn mặt trông cũng khá thông minh sáng sủa.
Hóa ra là bạn cùng lớp Cố Vọng Thư, xem ra quan hệ cũng không tồi, Thẩm Húc Thần liền gật đầu nói: “OK, vậy đánh đôi đi, chia đội thế nào?”
“Đương nhiên chị với Thần Thần một đội, nếu không với trình độ của chị còn không phải bị mấy người khi dễ sao?” Cố Vọng Thư rất tự giác đứng cùng một đội với Thẩm Húc Thần, nhỏ phi thường tín nhiệm khả năng đánh cầu của em trai mình.
Lâm Hiên vẫy vẫy tay về phía mặt cỏ, gào to cổ họng: “Trình Dĩ Hoa, mau tới đây, chúng ta đánh đôi!”
Trình Dĩ Hoa?
Lâm Hiên cười với Cố Vọng Thư nói: “Đó là bạn học cấp 2 của tôi, giờ nó học lớp 3. Lén nói cho bà biết, nó là một thằng phi thường muộn tao (chỉ bề ngoài bình tĩnh, nội tâm cuồng nhiệt)!”
Muộn tao?
Thẩm Húc Thần híp mắt, nhìn Trình Dĩ Hoa chậm rãi đứng lên, lại chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Lâm Hiên và Trình Dĩ Hoa một đội, Trình Dĩ Hoa rất nhanh ý thức được Cố Vọng Thư chơi yếu nhất bọn, liền liều mạng nhằm vào phía Cố Vọng Thư mà đánh; Thẩm Húc Thần cũng ăn miếng trả miếng, liều mạng tấn công Lâm Hiên, trình độ cậu ta cũng không hơn Cố Vọng Thư là mấy, có khi còn kém Cố Vọng Thư một chút nhưng thể lực tốt hơn Cố Vọng Thư.
Cả trận, chỉ có Cố Vọng Thư và Lâm Hiên là bị khi dễ tới bở hơi tai. Cố Vọng Thư dù sao cũng là nữ, rất nhanh đã thở dốc liên tục. Nhỏ vứt vợt cầu lông xuống, hổn hển nói: “Không chơi nữa, không chơi nữa, tôi rút lui, tôi còn quần áo chưa giặt, tôi muốn về phòng giặt quần áo…”
Thẩm Húc Thần dừng cầu, nhặt vợt của Cố Vọng Thư lên đi tới chỗ Lâm Hiên, cậu đưa cả vợt lẫn cầu cho cậu ta nói: “Tôi cũng không đánh nữa, vợt cùng cầu đều là của lớp ông, ông và bạn ông đánh tiếp đi.”
Trình Dĩ Hoa nhìn thoáng qua Thẩm Húc Thần, Thẩm Húc Thần nghĩ nghĩ dầu gì cả hai cũng từng chạm mặt một lần, cười cười gật đầu coi như chào hỏi Trình Dĩ Hoa, nhưng cũng không nói gì thêm liền ly khai.
Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư chuẩn bị cùng nhau đi về phía kí túc. Cậu cầm chai nước khoáng để một bên lên, ngửa đầu uống một ngụm to. Cố Vọng Thư đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Thần Thần có quần áo dồn đống chưa giặt không? Chị đứng dưới lầu chờ, Thần Thần mang quần áo xuống đây, chị giặt cho.”
Thẩm Húc Thần nhất thời bị sặc, nhanh chóng nói: “Trong lòng Duyệt Duyệt, em là người lười biếng như vậy sao? Thiên địa chứng giám, quần áo em ngày nào thay ra ngày đó giặt luôn!”
Cố Vọng Thư cười nói: “Dù sao trong cảm nhận của chị, Thần Thần vốn rất không chăm chỉ! Chị nghe nói, nam sinh thường vứt quần áo bẩn bừa bãi trong phòng, rất tởm! Còn nữa, chị nghe Lâm Hiên nói, cậu ta toàn ngâm quần áo trong bột giặt suốt cả tuần, cuối cùng chỉ rũ rũ một cái liền phơi… vậy phải tốn bao nhiêu quần áo cho vừa!”
Thẩm Húc Thần nhịn không được liếc mắt xem thường: “Đồng chí Cố Vọng Thư, em trịnh trọng cho Duyệt Duyệt biết, Duyệt Duyệt không thể áp đặt thành kiến lên người em. Bọn họ là bọn họ mà em là em, em vẫn luôn là một người ưa sạch sẽ! A, đúng rồi, chờ tới mùa đông, áo khoác với áo len Duyệt Duyệt đừng tự giặt, nhà tắm công cộng lần trước em đưa Duyệt Duyệt tới cũng có dịch vụ giặt là.”
Mùa đông phương Nam khá lạnh, lại không có hệ thống sưởi, nước cung cấp trong các phòng kí túc cũng chỉ có nước lạnh. Đến lúc đó, mỗi khi giặt quần áo đều là chuyện phi thường thống khổ. Quả thật đám học sinh đều thi nhau tới căn tin mua nước nóng. Nhưng khoảng cách giữa căn tin và kí túc không hề ngắn, lại còn phải leo cầu thang bộ, phải đi mấy lần mới được một chậu nước ấm để giặt a? trong trí nhớ Thẩm Húc Thần, Cố Vọng Thư kiếp trước chính bởi vì giặt tay bằng nước lạnh giữa mùa đông mà bị nứt da, tay cũng sưng vù như củ cải.
Cố Vọng Thư nhếch môi, ôn nhu nở nụ cười: “Chị biết rồi!”
Lâm Hiên cũng vừa lúc đi ngang qua người bọn họ — sau khi hai chị em rời sân, Lâm Hiên và Trình Dĩ Hoa đánh đơn, Trình Dĩ Hoa đứng sân bên kia không nhúc nhích, còn Lâm Hiên thì chạy tới sân bên này — nhìn bộ dáng Cố Vọng Thư ôn nhu khác thường, tựa như thấy quỷ, cậu ta thập phần ngứa da mà gào ầm lên: “Ai u, cán sự hóa học ơi, không ngờ bà cũng biết thẹn thùng cơ đấy! trong lớp, bà suốt ngày đánh tụi tôi như đánh con, mà anh chàng này… ừm…bạn bà có biết không?!”
“Tào lao cái gì đó?! Còn nói lung tung tui oánh ông à!” Cố Vọng Thư lập tức thu hồi nụ cười ôn nhu trên mặt, vẻ mặt hung ác dứ dứ nắm đấm về phía Lâm Hiên.
Nhịn bộ dạng Cố Vọng Thư hoạt bát đầy sức sống, Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười.
Thẩm Húc Thần nhớ có một chuyện hồi tiểu học, khi đó cậu còn lùn hơn Cố Vọng Thư, cũng không nhớ vì chuyện gì mà có một thằng bé muốn khi dễ Thẩm Húc Thần nhưng bị Cố Vọng Thư bắt gặp, dưới cơn nóng giận, nhỏ đã tẩn thằng nhóc kia tới… bật khóc. Thằng nhóc kia thừa dịp cô giáo không chú ý liền khóc chạy sang hẳn trường cấp 2 tìm được Thẩm Bình Trung, nước mắt nước mũi tùm lum mếu máo: “Hu hu hu…. Duyệt Duyệt nhà thầy đánh em…”
Đó là chuyện bưu hãn nhất trong cuộc đời Cố Vọng Thư.
Hôm sau là chủ nhật, đa số nam sinh phòng 501 đã hẹn nhau ra tiệm net cùng chơi game, kết quả kế hoạch bất ngờ có biến. Buổi sáng có 4 tiết tự học, tới tiết thứ 3, Lộ Cầu Chân, Thẩm Húc Thần, Quân Khải Uy và cả Từ Duệ đều bị cô chủ nhiệm gọi tới văn phòng giáo viên.
“Chiều nay các em định tụ tập ra ngoài chơi game có phải không?” Cô Tống trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Bốn thằng hai mặt nhìn nhau, không dám hó hé gì. Những lúc như thế này, đứa nào thừa nhận chính là đồ ngu 【 beep — 】
Cô Tống hít sâu một hơi, tận tình khuyên bảo cả đám: “Các em đều là những học sinh thông minh, thành tích trên lớp đều không tồi, cô hy vọng các em có thể chuyên tâm học tập cho tốt. Chiều này được nghỉ không sai, các em có thể tự do hoạt động, nhưng cô cảm thấy, các em nên làm những chuyện có ý nghĩa thì hơn. Cô cũng đã ở tuổi các em, các em muốn hẹn nhau đi chơi bóng rổ, cô tuyệt không ngăn cản, nhưng chơi game nhiều sẽ bị nghiện, nó sẽ khiến các em không dứt ra được, rồi từ từ hủy hoại các em, cho nên cô hy vọng các em hãy lý trí lựa chọn những hoạt động bổ ích sau giờ học…”
Bốn thằng cúi gằm mặt, chăm chăm nhìn mũi chân. Bọn họ đã được các anh chị khối trên truyền đạt kinh nghiệm, trong khi các thầy cô đang ‘ca cải lương’ ngàn vạn lần không được xen mồm, nếu không các thầy cô sẽ càng nói càng hăng, kéo dài không dứt. Lộ Cầu Chân lặng lẽ xê dịch về sau một chút, thật cẩn thận mà giấu hơn phân nửa thân mình ở sau lưng Thẩm Húc Thần. Thân là một người khiết phích nặng, Lộ Cầu Chân lo lắng cô chủ nhiệm mải hát hăng say quá mà phun hết mưa xuân lên người nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất