Chương 18
"Dư Tiểu Hiên, cậu rất giỏi khiến người khác lo lắng đấy, biết không?"
Editor: CO6TINY
Tối đến, Dư Cảnh Hiên tắm rửa xong, ngồi xuống bên giường.
Dầu thuốc trên bụng được rửa sạch, gần như đã tản hết mùi. Nhưng nhiệt độ trên tay người đàn ông, dường như vẫn còn lưu lại trên đó, ấm áp nóng hổi.
Y cầm chai dầu thuốc, thoa lên chỗ bị thương, vết chai bị xoa đến đỏ ửng lên.
Không hề dễ chịu chút nào.
Lục Phi Phi gửi tin nhắn đến:
[Cục cưng cá nhỏ! Tôi nghe Tranh Tử nói muốn giới thiệu Alpha cho ông, là chiến hữu của nó, thế nào rồi? ]
[À à, vừa nãy Tranh Tử có nói với tôi, còn đang ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, mấy bữa nữa mới về được. Mà nghe đâu Alpha kia đẹp trai sáng sủa nhá! Còn xuất thân từ quân đội, nghe đã biết tài giỏi rồi! Cá nhỏ nhà ta có phúc quá ta ơi! Để cái loại đần độn như Hà Thành cút khỏi thế giới của chúng ta đi! ]
Nói đến Alpha, Dư Cảnh Hiên lại cảm thấy tuyến thể sau gáy bắt đầu đau nhức.
Một buổi chiều, bị ba Alpha cùng nhau lấy pheromone áp chế, cơn đau từ tuyến xông thẳng đến dây thần kinh não bộ.
May mắn có pheromone trấn an của Nhiếp tiên sinh, bằng không tối nay chỉ đành dựa vào thuốc giảm đau để vượt qua.
Có điều, đây là lần đầu tiên y ngửi thấy mùi pheromone trấn an của Omega.
Chính xác hơn phải là, lần đầu tiên y ngửi thấy mùi pheromone trấn an.
Lúc đó, thật sự rất thoải mái...
Toàn thân như được tắm trong kẹo bông gòn.
Dư Cảnh Hiên cảm thấy, y dường như đã hiểu được một chút, tại sao mọi người đều nói AO là chân ái rồi. Y là 0 trong Alpha cũng có thể bị pheromone của Nhiếp tiên sinh thu hút, cho đến giờ vẫn nghĩ, mối liên kết giữa AO có xu hướng tình d*c bình thường, còn sâu đậm tới mức nào chứ...
Y ôm điện thoại tiến vào chăn, tán gẫu với bạn tốt: [Phi Phi, sao ông lại thích Alpha? ]
[ Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là thích hormone giống đực siêu mạnh của Alpha rồi! Cơ bắp chắc khỏe của bọn họ! Thân hình tam giác ngược kia! Tôi thèm nhỏ dãi ý! ]
[Chả nhẽ ông không phải thế à? ]
Nhìn thấy câu kia, Dư Cảnh Hiên không khỏi ngẩn ra.
Từ khi còn bé y đã biết mình không giống những Alpha khác.
Những Alpha khác đều thích Omega ngọt ngào mềm mại, khi nhìn thấy O sẽ bùng lên cảm giác muốn bao bọc che chở, còn tạo ra sợi dây liên kết với nhau.
Chỉ có y, không hề có chút hứng thú nào với Omega, thậm chí còn cảm thấy chán ghét khi mấy Alpha kia ganh đua thiệt hơn với nhau.
Cho đến cái đêm cấp hai kia...Đó là lần đầu tiên y thông suốt.
Trong mơ, y bị một người đàn ông đè xuống trêu chọc.
Sau khi tỉnh dậy, y đã len lén lên mạng, tra cả đêm, mới hiểu rõ...Hóa ra xu hướng tình d*u của y khác với Alpha bình thường.
Y luôn cảm thấy mình hẳn là AA, bởi vì chỉ có Alpha mới có thể phù hợp với xu hướng của y.
Nhưng lúc ngửi thấy mùi pheromone của Nhiếp tiên sinh, trong lòng y lại mơ hồ xuất hiện một giọng nói khác.
Y suy nghĩ một chốc, gõ vào khung chat: [Phi Phi, ông từng thử qua pheromone của Omega chưa? ]
[Hả? Sao tôi phải thử pheromone của Omega chứ? ]
[Cá nhỏ, câu này của ông...hình như lần trước cũng từng hỏi rồi phải không? ]
[!!! Chẳng lẽ ông bị tên Hà Thành khiêu khích, đột nhiên muốn thay đổi xu hướng hả? Đừng đừng! Chớ manh động! Lần trước không phải nói, không thích ở bên trên à! Ông quên hết sạch rồi à! ]
Dư Cảnh Hiên:...
Cá: [Ách... Tôi không có. Chỉ là, đột nhiên cảm thấy Alpha không tốt...]
Cá: [Ông thấy Alpha thu hút ông ở điểm nào...]
Phi Phi: [Vừa nãy nói nhiều như vậy mà, Cá nhỏ ông mất trí nhớ rồi! ]
Phi Phi: [ảnh chụp màn hình.JPG]
Cá: [Nhưng tôi không nghĩ những thứ này thu hút tôi...Với cả, mấy thứ này tôi cũng có. ]
Phi Phi: [...]
Phi Phi: [Cục cưng, uống rượu không? Tôi biết trong lòng ông khó chịu mà. ]
Dư Cảnh Hiên:...
Tiếp đó, trên màn hình hiển thị Lục Phi Phi muốn video call.
Dư Cảnh Hiên không chút nghĩ ngợi, nhấn nút gác máy.
Cá: [Tôi phải ngủ rồi.... ]
Phi Phi: [Này, đừng có buồn một mình... Tôi uống rượu từ xa với ông nha...]
Dư Cảnh Hiên dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Thế giới cuối cùng thanh tịnh.
Trong đêm tối, Alpha thanh tú chậm rãi đứng dậy, vén chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là khung cảnh Mặt Trăng hội ngộ sao Kim giữa nền trời đêm, mỗi tháng chỉ xuất hiện một lần, treo lơ lửng trong khu biệt thự yên tĩnh cách đó không xa.
Không biết lúc này Nhiếp tiên sinh đã ngủ chưa.
Omega làm cách nào trải qua kỳ phát tình được chứ?
Ngày thứ sáu kỳ phát tính sắp kề cận, Nhiếp Tử Hàng đã cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, ngay cả Beta như Trần Hâm cũng nhận được lệnh không được bước vào nhà hắn.
Hắn sợ chính mình hóa thành cầm thú, ngay cả đồ đệ ngốc cũng không buông tha.
Tuyến thể sau gáy gần như hoàn toàn không kiểm soát được, đã bắt đầu tiết ra pheromone tán tỉnh.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt đen như mực.
Trước đây, Nhiếp Tử Hàng đã trải qua rất nhiều kỳ phát tình một mình, nhưng chưa bao giờ khao khát có một người ở bên như lúc này.
Muốn nghe giọng của y, muốn ngửi mùi hương của y...
Giống như lần trước ở phòng cho khách, dựa dẫm ôm lấy mình, làm nũng với mình, xin mình ôm lấy y.
Lồng ngực phát ra tiếng thở hổn hển âm trầm, tay cầm ly nước siết chặt, hằn rõ gân mạch bên trên.
Chết tiệt...
Tại sao lúc ôm y, không dùng lực nhiều hơn?
Sao lúc thoa thuốc, lại không giơ tay cao lên một chút, hoặc là...thấp xuống tí nữa...?
Đáng chết nhất...
Kia là một Alpha.
Một Alpha mà hắn không cách nào động vào, đối phương cũng sẽ không bao giờ cho hắn chạm vào.
Đây chính là sức hút tự nhiên giữa AO?
Chỉ mới gặp nhau vài lần, cũng không tính là quen thuộc, đã bị đối phương thu hút trở thành bộ dáng mất khống chế như thế này.
Nhiếp Tử Hàng nghiến răng, mở điện thoại, nhấp vào phần mềm trò chuyện.
Hắn không gửi tin nhắn cho Dư Cảnh Hiên...
Hắn chỉ nhìn, không nói gì.
Nhiếp Tử Hàng lừa mình dối người ấn vào nhóm làm việc của họ, quả nhiên nhìn thấy lịch sử trò chuyện mới nhất.
Cá: [@Trần Hâm Luật sư Trần, tôi đã gửi bằng chứng mới nhất sang cho cậu rồi, phiền xem xét giúp tôi, cảm ơn cậu.]
Trần Hâm: [@Cá Đã nhận được! Cảnh sát Dư gửi trong khung chat riêng cho tôi à, lần tới cứ gửi thẳng vào nhóm này nhé, lúc nào sư phụ rảnh có thể giúp chúng ta xét duyệt một thể luôn. ]
Trần Hâm: [Cảnh sát Dư, bằng chứng này hoàn toàn có thể được thông qua! Tôi dám đảm bảo, những tài liệu này một khi được trình lên các bộ phận liên quan, anh ta chắc chắn bị tống vào tù mọt gông! ]
Trần Hâm: [@Cá Cảnh sát Dư, khoảng một tuần nữa, tôi sẽ sắp xếp hoàn tất tất cả các file chứng cứ lẫn bản giấy, cho anh xem qua! Nhận được nhớ phản hồi!]
Thời gian hiển thị, mười giờ sáng nay.
Trần Hâm tổng cộng tab Dư Cảnh Hiên hai lần, vẫn chưa thấy Alpha trả lời lại.
Nhiếp Tử Hàng nhìn thời gian hiện tại, đã là chín giờ tối.
Trước đó, hễ là tin nhắn có tab y vào, Dư Cảnh Hiên đều sẽ phản hồi lại trong vòng nửa giờ.
Cho dù có đang bận, cũng sẽ bớt thời gian để trả lời lại chứ.
Nhiếp Tử Hàng nhìn ảnh đại diện đầu cá nhỏ xinh xinh của Dư Cảnh Hiên, trong lòng chợt có dự cảm không lành.
Hắn mở hộp thoại trò chuyện riêng với Dư Cảnh Hiên lên, gửi tin nhắn cho bên kia:
[Cảnh sát Dư, đang bận à? Tôi check nhóm làm việc hàng ngày, không thấy cậu trả lời, không bận thì nhớ báo lại một tiếng trong nhóm.]
Vẫn bặt âm vô tín.
Nhiếp Tử Hàng đợi một giờ vẫn không thấy y hồi báo lại, bèn gọi sang, vẫn như cũ không có ai nhấc máy.
Hắn lật số điện thoại cá nhân của Dư Cảnh Hiên từ sấp tài liệu ra, bấm máy gọi sang vẫn không thông, rõ ràng bên kia đã tắt máy rồi.
Lúc này Nhiếp Tử Hàng không thể ngồi yên được nữa.
Alpha mỗi ngày đều độc lại độc vãng, một thân một mình trong căn hộ nhỏ cỡ 50 mét vuông, giờ mà có xảy ra chuyện gì chắc cũng không có ai biết.
Từ tin nhắn của Dư Cảnh Hiên trong nhóm cho đến giờ, đã qua mười giờ tối, Alpha đã biến mất tròn mười hai giờ rồi.
Đặc biệt, hai hôm trước, Alpha còn vì tuyến thể bị đau, khóc trước mặt hắn.
Nhiếp Tử Hàng không thèm để ý đến kỳ phát tình gần như sắp bộc phát của mình, qua loa xịt thuốc ức chế vào gáy mấy lần, tiện tay khoác cái áo rồi ra ngoài.
Hắn nghĩ, trước cứ đến căn hộ nhỏ của Dư Cảnh Hiên xem sao đã. Nếu không có ở đó, lại vòng đến đồn cảnh sát y làm việc.
Dù sao đã biết được địa chỉ nhà lẫn nơi làm việc của Alpha, không phải lo tìm không được người.
Tuy nhiên, điều hắn không ngờ tới là...
Mới ra khỏi tiểu khu nhà mình, đã thấy một người đang ngồi dưới đèn đường cách cổng không xa.
Alpha mặc quần áo ở nhà, mặc dù ngồi bên bồn hoa ven đường, lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Lúc này, một tay cầm xiên thịt dê, tay kia cầm một chai bia, ngửa đầu uống cạn.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẫn có thể nhìn thấy rượu tràn ra khỏi khóe môi người đàn ông, chảy xuống chiếc cổ xinh đẹp rồi chảy qua yết hầu.
Chính là Dư Tiểu Hiên, cái người đã mất tích suốt mười hai tiếng qua.
"Dư Tiểu Hiên?" Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ đi về phía người nọ.
Alpha nghe thấy âm thanh, sống lưng cứng đờ. Ngón tay đang siết chặt lấy chai bia càng dùng sức, phát ra âm thanh va chạm kim loại giòn vang.
Thấy y không nói lời nào, Nhiếp Tử Hàng trực tiếp đi tới trước mặt, khuỵu một gối xuống.
"Dư Tiểu Hiên, mười hai tiếng rồi còn chưa trả lời tin nhắn, điện thoại còn tắt nguồn, khiến người khác lo lắm đấy, có biết không?"
Alpha vẫn luôn cụp mắt xuống. Từ góc độ của Nhiếp Tử Hàng, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng hàng mi thật dài đang chớp nháy cùng cái cằm hơi nhọn của y.
"Dư Tiểu Hiên?" Nhiếp Tử Hàng thăm dò gọi tiếp, sau đó nắm lấy bàn tay se lạnh của y.
Chai bia đã uống cạn, rỗng tuếch, 'cạch' một tiếng lăn xuống đất.
Trên đường phố vắng vẻ, tiếng vọng kéo đi thật dài.
Trên mu bàn tay Nhiếp Tử Hàng đang nắm lấy, đột nhiên rơi xuống một giọt nước âm ấm.
Hắn sững người một lúc, đặt đầu ngón tay dưới quai hàm y, từ từ nâng lên.
Dưới ánh đèn đường, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt thanh tú của Alpha, vẫn còn đọng lại những giọt nước nhỏ.
Trong đôi mắt đen láy kia, một giọt lệ chợt rơi xuống, đuôi mắt đỏ hoe đầy tủi thân.
Editor: CO6TINY
Editor: CO6TINY
Tối đến, Dư Cảnh Hiên tắm rửa xong, ngồi xuống bên giường.
Dầu thuốc trên bụng được rửa sạch, gần như đã tản hết mùi. Nhưng nhiệt độ trên tay người đàn ông, dường như vẫn còn lưu lại trên đó, ấm áp nóng hổi.
Y cầm chai dầu thuốc, thoa lên chỗ bị thương, vết chai bị xoa đến đỏ ửng lên.
Không hề dễ chịu chút nào.
Lục Phi Phi gửi tin nhắn đến:
[Cục cưng cá nhỏ! Tôi nghe Tranh Tử nói muốn giới thiệu Alpha cho ông, là chiến hữu của nó, thế nào rồi? ]
[À à, vừa nãy Tranh Tử có nói với tôi, còn đang ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, mấy bữa nữa mới về được. Mà nghe đâu Alpha kia đẹp trai sáng sủa nhá! Còn xuất thân từ quân đội, nghe đã biết tài giỏi rồi! Cá nhỏ nhà ta có phúc quá ta ơi! Để cái loại đần độn như Hà Thành cút khỏi thế giới của chúng ta đi! ]
Nói đến Alpha, Dư Cảnh Hiên lại cảm thấy tuyến thể sau gáy bắt đầu đau nhức.
Một buổi chiều, bị ba Alpha cùng nhau lấy pheromone áp chế, cơn đau từ tuyến xông thẳng đến dây thần kinh não bộ.
May mắn có pheromone trấn an của Nhiếp tiên sinh, bằng không tối nay chỉ đành dựa vào thuốc giảm đau để vượt qua.
Có điều, đây là lần đầu tiên y ngửi thấy mùi pheromone trấn an của Omega.
Chính xác hơn phải là, lần đầu tiên y ngửi thấy mùi pheromone trấn an.
Lúc đó, thật sự rất thoải mái...
Toàn thân như được tắm trong kẹo bông gòn.
Dư Cảnh Hiên cảm thấy, y dường như đã hiểu được một chút, tại sao mọi người đều nói AO là chân ái rồi. Y là 0 trong Alpha cũng có thể bị pheromone của Nhiếp tiên sinh thu hút, cho đến giờ vẫn nghĩ, mối liên kết giữa AO có xu hướng tình d*c bình thường, còn sâu đậm tới mức nào chứ...
Y ôm điện thoại tiến vào chăn, tán gẫu với bạn tốt: [Phi Phi, sao ông lại thích Alpha? ]
[ Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là thích hormone giống đực siêu mạnh của Alpha rồi! Cơ bắp chắc khỏe của bọn họ! Thân hình tam giác ngược kia! Tôi thèm nhỏ dãi ý! ]
[Chả nhẽ ông không phải thế à? ]
Nhìn thấy câu kia, Dư Cảnh Hiên không khỏi ngẩn ra.
Từ khi còn bé y đã biết mình không giống những Alpha khác.
Những Alpha khác đều thích Omega ngọt ngào mềm mại, khi nhìn thấy O sẽ bùng lên cảm giác muốn bao bọc che chở, còn tạo ra sợi dây liên kết với nhau.
Chỉ có y, không hề có chút hứng thú nào với Omega, thậm chí còn cảm thấy chán ghét khi mấy Alpha kia ganh đua thiệt hơn với nhau.
Cho đến cái đêm cấp hai kia...Đó là lần đầu tiên y thông suốt.
Trong mơ, y bị một người đàn ông đè xuống trêu chọc.
Sau khi tỉnh dậy, y đã len lén lên mạng, tra cả đêm, mới hiểu rõ...Hóa ra xu hướng tình d*u của y khác với Alpha bình thường.
Y luôn cảm thấy mình hẳn là AA, bởi vì chỉ có Alpha mới có thể phù hợp với xu hướng của y.
Nhưng lúc ngửi thấy mùi pheromone của Nhiếp tiên sinh, trong lòng y lại mơ hồ xuất hiện một giọng nói khác.
Y suy nghĩ một chốc, gõ vào khung chat: [Phi Phi, ông từng thử qua pheromone của Omega chưa? ]
[Hả? Sao tôi phải thử pheromone của Omega chứ? ]
[Cá nhỏ, câu này của ông...hình như lần trước cũng từng hỏi rồi phải không? ]
[!!! Chẳng lẽ ông bị tên Hà Thành khiêu khích, đột nhiên muốn thay đổi xu hướng hả? Đừng đừng! Chớ manh động! Lần trước không phải nói, không thích ở bên trên à! Ông quên hết sạch rồi à! ]
Dư Cảnh Hiên:...
Cá: [Ách... Tôi không có. Chỉ là, đột nhiên cảm thấy Alpha không tốt...]
Cá: [Ông thấy Alpha thu hút ông ở điểm nào...]
Phi Phi: [Vừa nãy nói nhiều như vậy mà, Cá nhỏ ông mất trí nhớ rồi! ]
Phi Phi: [ảnh chụp màn hình.JPG]
Cá: [Nhưng tôi không nghĩ những thứ này thu hút tôi...Với cả, mấy thứ này tôi cũng có. ]
Phi Phi: [...]
Phi Phi: [Cục cưng, uống rượu không? Tôi biết trong lòng ông khó chịu mà. ]
Dư Cảnh Hiên:...
Tiếp đó, trên màn hình hiển thị Lục Phi Phi muốn video call.
Dư Cảnh Hiên không chút nghĩ ngợi, nhấn nút gác máy.
Cá: [Tôi phải ngủ rồi.... ]
Phi Phi: [Này, đừng có buồn một mình... Tôi uống rượu từ xa với ông nha...]
Dư Cảnh Hiên dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Thế giới cuối cùng thanh tịnh.
Trong đêm tối, Alpha thanh tú chậm rãi đứng dậy, vén chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là khung cảnh Mặt Trăng hội ngộ sao Kim giữa nền trời đêm, mỗi tháng chỉ xuất hiện một lần, treo lơ lửng trong khu biệt thự yên tĩnh cách đó không xa.
Không biết lúc này Nhiếp tiên sinh đã ngủ chưa.
Omega làm cách nào trải qua kỳ phát tình được chứ?
Ngày thứ sáu kỳ phát tính sắp kề cận, Nhiếp Tử Hàng đã cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, ngay cả Beta như Trần Hâm cũng nhận được lệnh không được bước vào nhà hắn.
Hắn sợ chính mình hóa thành cầm thú, ngay cả đồ đệ ngốc cũng không buông tha.
Tuyến thể sau gáy gần như hoàn toàn không kiểm soát được, đã bắt đầu tiết ra pheromone tán tỉnh.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt đen như mực.
Trước đây, Nhiếp Tử Hàng đã trải qua rất nhiều kỳ phát tình một mình, nhưng chưa bao giờ khao khát có một người ở bên như lúc này.
Muốn nghe giọng của y, muốn ngửi mùi hương của y...
Giống như lần trước ở phòng cho khách, dựa dẫm ôm lấy mình, làm nũng với mình, xin mình ôm lấy y.
Lồng ngực phát ra tiếng thở hổn hển âm trầm, tay cầm ly nước siết chặt, hằn rõ gân mạch bên trên.
Chết tiệt...
Tại sao lúc ôm y, không dùng lực nhiều hơn?
Sao lúc thoa thuốc, lại không giơ tay cao lên một chút, hoặc là...thấp xuống tí nữa...?
Đáng chết nhất...
Kia là một Alpha.
Một Alpha mà hắn không cách nào động vào, đối phương cũng sẽ không bao giờ cho hắn chạm vào.
Đây chính là sức hút tự nhiên giữa AO?
Chỉ mới gặp nhau vài lần, cũng không tính là quen thuộc, đã bị đối phương thu hút trở thành bộ dáng mất khống chế như thế này.
Nhiếp Tử Hàng nghiến răng, mở điện thoại, nhấp vào phần mềm trò chuyện.
Hắn không gửi tin nhắn cho Dư Cảnh Hiên...
Hắn chỉ nhìn, không nói gì.
Nhiếp Tử Hàng lừa mình dối người ấn vào nhóm làm việc của họ, quả nhiên nhìn thấy lịch sử trò chuyện mới nhất.
Cá: [@Trần Hâm Luật sư Trần, tôi đã gửi bằng chứng mới nhất sang cho cậu rồi, phiền xem xét giúp tôi, cảm ơn cậu.]
Trần Hâm: [@Cá Đã nhận được! Cảnh sát Dư gửi trong khung chat riêng cho tôi à, lần tới cứ gửi thẳng vào nhóm này nhé, lúc nào sư phụ rảnh có thể giúp chúng ta xét duyệt một thể luôn. ]
Trần Hâm: [Cảnh sát Dư, bằng chứng này hoàn toàn có thể được thông qua! Tôi dám đảm bảo, những tài liệu này một khi được trình lên các bộ phận liên quan, anh ta chắc chắn bị tống vào tù mọt gông! ]
Trần Hâm: [@Cá Cảnh sát Dư, khoảng một tuần nữa, tôi sẽ sắp xếp hoàn tất tất cả các file chứng cứ lẫn bản giấy, cho anh xem qua! Nhận được nhớ phản hồi!]
Thời gian hiển thị, mười giờ sáng nay.
Trần Hâm tổng cộng tab Dư Cảnh Hiên hai lần, vẫn chưa thấy Alpha trả lời lại.
Nhiếp Tử Hàng nhìn thời gian hiện tại, đã là chín giờ tối.
Trước đó, hễ là tin nhắn có tab y vào, Dư Cảnh Hiên đều sẽ phản hồi lại trong vòng nửa giờ.
Cho dù có đang bận, cũng sẽ bớt thời gian để trả lời lại chứ.
Nhiếp Tử Hàng nhìn ảnh đại diện đầu cá nhỏ xinh xinh của Dư Cảnh Hiên, trong lòng chợt có dự cảm không lành.
Hắn mở hộp thoại trò chuyện riêng với Dư Cảnh Hiên lên, gửi tin nhắn cho bên kia:
[Cảnh sát Dư, đang bận à? Tôi check nhóm làm việc hàng ngày, không thấy cậu trả lời, không bận thì nhớ báo lại một tiếng trong nhóm.]
Vẫn bặt âm vô tín.
Nhiếp Tử Hàng đợi một giờ vẫn không thấy y hồi báo lại, bèn gọi sang, vẫn như cũ không có ai nhấc máy.
Hắn lật số điện thoại cá nhân của Dư Cảnh Hiên từ sấp tài liệu ra, bấm máy gọi sang vẫn không thông, rõ ràng bên kia đã tắt máy rồi.
Lúc này Nhiếp Tử Hàng không thể ngồi yên được nữa.
Alpha mỗi ngày đều độc lại độc vãng, một thân một mình trong căn hộ nhỏ cỡ 50 mét vuông, giờ mà có xảy ra chuyện gì chắc cũng không có ai biết.
Từ tin nhắn của Dư Cảnh Hiên trong nhóm cho đến giờ, đã qua mười giờ tối, Alpha đã biến mất tròn mười hai giờ rồi.
Đặc biệt, hai hôm trước, Alpha còn vì tuyến thể bị đau, khóc trước mặt hắn.
Nhiếp Tử Hàng không thèm để ý đến kỳ phát tình gần như sắp bộc phát của mình, qua loa xịt thuốc ức chế vào gáy mấy lần, tiện tay khoác cái áo rồi ra ngoài.
Hắn nghĩ, trước cứ đến căn hộ nhỏ của Dư Cảnh Hiên xem sao đã. Nếu không có ở đó, lại vòng đến đồn cảnh sát y làm việc.
Dù sao đã biết được địa chỉ nhà lẫn nơi làm việc của Alpha, không phải lo tìm không được người.
Tuy nhiên, điều hắn không ngờ tới là...
Mới ra khỏi tiểu khu nhà mình, đã thấy một người đang ngồi dưới đèn đường cách cổng không xa.
Alpha mặc quần áo ở nhà, mặc dù ngồi bên bồn hoa ven đường, lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Lúc này, một tay cầm xiên thịt dê, tay kia cầm một chai bia, ngửa đầu uống cạn.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẫn có thể nhìn thấy rượu tràn ra khỏi khóe môi người đàn ông, chảy xuống chiếc cổ xinh đẹp rồi chảy qua yết hầu.
Chính là Dư Tiểu Hiên, cái người đã mất tích suốt mười hai tiếng qua.
"Dư Tiểu Hiên?" Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ đi về phía người nọ.
Alpha nghe thấy âm thanh, sống lưng cứng đờ. Ngón tay đang siết chặt lấy chai bia càng dùng sức, phát ra âm thanh va chạm kim loại giòn vang.
Thấy y không nói lời nào, Nhiếp Tử Hàng trực tiếp đi tới trước mặt, khuỵu một gối xuống.
"Dư Tiểu Hiên, mười hai tiếng rồi còn chưa trả lời tin nhắn, điện thoại còn tắt nguồn, khiến người khác lo lắm đấy, có biết không?"
Alpha vẫn luôn cụp mắt xuống. Từ góc độ của Nhiếp Tử Hàng, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng hàng mi thật dài đang chớp nháy cùng cái cằm hơi nhọn của y.
"Dư Tiểu Hiên?" Nhiếp Tử Hàng thăm dò gọi tiếp, sau đó nắm lấy bàn tay se lạnh của y.
Chai bia đã uống cạn, rỗng tuếch, 'cạch' một tiếng lăn xuống đất.
Trên đường phố vắng vẻ, tiếng vọng kéo đi thật dài.
Trên mu bàn tay Nhiếp Tử Hàng đang nắm lấy, đột nhiên rơi xuống một giọt nước âm ấm.
Hắn sững người một lúc, đặt đầu ngón tay dưới quai hàm y, từ từ nâng lên.
Dưới ánh đèn đường, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt thanh tú của Alpha, vẫn còn đọng lại những giọt nước nhỏ.
Trong đôi mắt đen láy kia, một giọt lệ chợt rơi xuống, đuôi mắt đỏ hoe đầy tủi thân.
Editor: CO6TINY
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất